• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (12 Viewers)

  • Chương 663-667

CHƯƠNG 663

Lời này làm cho cổ họng của Triệu Mịch Thanh khô khốc một trận.

Anh nhẫn nhịn, ngồi xuống bên cạnh cô, lập tức nắm thật chặt bàn tay trắng nõn không có sức của cô, in môi mỏng lên, hôn rồi hôn: “Không sao, Hạnh, em không sao là tốt rồi.”

Mẹ Triệu và mẹ Lương bây giờ đang đứng ở hai bên cuối giường, trông thấy cảnh này, mẹ Lương lén lau nước mắt, khóc đến mắt mũi đều đỏ ửng.

Mặc dù mẹ Triệu cũng xúc động, nhưng khi nước mắt sắp rơi xuống, nhìn thấy bà già bên cạnh khóc lóc nỉ non, trong nháy mắt liền bực bội.

Bà liền rên lên một tiếng, không nhịn được nói: “Được rồi, chỉ biết khóc, lúc không biết tình hình thì khóc, bây giờ không sao rồi cũng khóc. Sao bà già bà lắm nước mắt thế…”

Tiếng khóc của mẹ Lương im bặt, quay đầu trợn mắt: “Đúng là mẹ chồng không bằng mẹ. Hạnh nó không phải con ruột bà, bà không đau lòng như tôi đau…”

“Tôi đã nói cho dù thế nào đều nhận con bé là con dâu nhà họ Triệu chúng tôi. Bà còn muốn sao, cố tình kiếm chuyện phải không?”

“…”

Bất giác, nhờ hai bà già cãi lộn nhau, bầu không khí trong phòng bệnh từ từ thay đổi.

Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh bị lờ đi ở một bên liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt là vẻ bất đắc dĩ, nhưng đã không thấy kinh ngạc nữa rồi.

Nghĩ chắc sau này trong nhà sẽ rất náo nhiệt.

Tấn Thành, tầng cao nhất của một khách sạn năm sao gần đường Kim Dung, người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất quan sát cảnh đêm cả thành phố vừa dập tắt điếu thuốc trong tay.

Anh ta nhả ra ngụm khói thuốc cuối cùng, ánh mắt thâm thúy hẹp dài dần híp lại.

Một chân chuyển hướng ra một bên, mượn lực quay người, khi đi tới bên bàn rót rượu, ánh mắt bất giác rơi trên chiếc ghế sô pha bằng da giữa phòng khách.

Ngay chính giữa ghế sô pha, có đặt hai túi giấy màu trắng.

Bộ âu phục hàng hiệu có giá trị không nhỏ, kích thước chọn cũng vừa chuẩn với dáng người của anh ta.

Đây là vào khoảng mười phút trước, trợ lý của anh ta gõ cửa đưa vào, nói là tổng giám đốc Triệu cố ý dặn người chuẩn bị, phải bồi thường cho bộ đồ đã bị bẩn vì anh ta đã cứu vợ của anh vào ban ngày.

Anh ta khẽ nhếch môi, thu lại ánh mắt, một tay bưng chai rượu vang đỏ ở bên cạnh lên, rót được nửa ly thì ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lập tức khẽ hả một hơi, đặt mạnh cái ly nên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, đáy mắt không kiềm chế nổi mà dâng lên vài phần cô đơn.

Từ lúc rời bệnh viện trở về, trong đầu anh ta cuồn cuộn trào dâng rất nhiều hồi ức. Sau khi kéo rèm cửa sổ lên, cả người yên lặng trong nơi trống trải đen tối vô bờ, trái tim lâng lâng không có bến bờ.

Trước khi người phụ nữ lâm vào hôn mê, ánh mắt tuyệt vọng và bất lực kia, cùng với bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh ta, gần như rút toàn bộ sức lực mà nói một cấu: “Đừng hại con tôi.”

Cộng thêm, ngày đó ở Kinh Đô, trong văn phòng của Tống Nhiễm, đối phương nặng nề nắm một đống tài liệu tới trước mặt anh ta xong, đã nói một vài lời.

“Theo như manh mối tôi điều tra được, ba của Lương Hạnh không liên quan chính đến cái chết của mẹ anh.”

Mà cái gọi là không liên quan chính, vậy có nghĩa là, lúc đương thời có rất nhiều chuyện anh ta chưa tra được triệt để sao.
CHƯƠNG 664
Năm đó, sau khi Thẩm phán Lương rất có danh tiếng ở Nam Thành bị ngã ngựa, trên phố nhao nhao bàn tán, nói những vụ án lớn nhỏ được làm dưới tay của ông Lương khi còn tại chức, có bao nhiêu vụ án có thể là án oan án sai.
Trong đó có một vụ, người bàn luận cũng không nhiều, chính là vụ án tai nạn công trình bất ngờ năm đó.
Mộc San, nữ doanh nhân có sự nghiệp thành công từ khi bị bắt cho đến khi có kết luận của cơ quan điều tra, từ vị trí được người người vây quanh trở thành tù nhân, thời gian nhanh đến nỗi làm cho người ta phải kinh ngạc không thôi.
Năm đó, vụ án còn nhiều chi tiết cần phải chờ điều tra và công bố rộng rãi. Đương nhiên Mộc San có trách nhiệm, nhưng không đến mức là người duy nhất có trách nhiệm trong chuyện xảy ra đó.
Sau này, Mộc San chết trong thời gian bị bắt giam, Mộc Điệp về nước điều tra chân tướng, không bất ngờ khi điều tra được manh mối liên quan đến Lương Thiệu Khôn, biết được thẩm phán xử vội vàng vụ án của mẹ mình không chỉ làm nhiều việc xấu, thậm chí còn có đầu tư riêng vào công trình của mẹ năm đó, hơn nữa, hai người họ còn là bạn cũ.
“Tóm lại, lúc trước Lương Thiệu Khôn vì rũ bỏ sạch trách nhiệm, nóng lòng muốn đưa mẹ tôi vào tù, dẫn đến tình tiết vụ án bị sai, điểm này sẽ không nhầm.”
Đối mặt với kết luận thản nhiên của Tống Nhiễm, đáy mắt người đàn ông dần tụ lại một ánh lửa. Anh ta dựa người vào thành ghế, lần đầu tiên đưa ra chất vấn với đối phương.
Mà Tống Nhiễm hơi nhếch môi, bình tĩnh nghe anh ta nói xong, lại thấy mình anh ta đứng ngồi không yên một trận, mới từ tốn chọc thủng: “Anh không có sức, không muốn đối mặt với khuyết điểm của mình, anh vốn đã hối hận đối với chuyện của Lương Hạnh.”
Cô ta nói không sai chút nào.
Mộc Điệp bị vạch trần tâm tư, cuối cùng lý trí lựa chọn từ bỏ cuộc đối đầu không cân sức này với Tống Nhiễm. Anh ta ra vẻ thoải mái duỗi tay: “Cô có gì chứng minh là tôi sai?”
Người phụ nữ ngồi thẳng người, bưng lên chén trà nóng, khẽ nhấp môi một cái, rồi từ tốn nhắc nhở: “Năm đó còn có một nhà họ Nghiêm có uy tính và danh tiêng lững lẫy ở Nam Thành hợp tác kế hoạch địa sản với mẹ anh, anh đã điều ra chưa?”
Nhắc tới nhà họ Nghiêm, Mộc Điệp nhíu mày, cơ thể không khỏi cứng lại một chút: “Cô có ý gì?”
Lúc trước anh ta cũng có lòng muốn tra đến nhà họ Nghiêm này, nhưng sau này tin tức Lương Thiệu Khôn ngã ngựa tuồn ra, anh ta liền chuyển hướng, đi điều tra nhà họ Lương.
Nhìn dáng vẻ ung dung của Tống Nhiễm, Mộc Điệp lờ mờ nhận ra điều gì: “Nhà họ Nghiêm có mờ ám ư?”
Khẽ nhấp một ngụm trà, hương hoa nhài thuận theo cổ họng đi xuống, người phụ nữ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, lông mi mảnh dài nhấc lên, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Nhà họ Nghiêm có điểm mờ ám.
“Mẹ anh và ông Lương là bạn cũ, nhưng trước khi mẹ anh xảy ra chuyện, anh vẫn luôn không biết. Điểm này, tôi nghĩ anh đã tra được rõ ràng, nhưng anh biết tại sao không?”
Về điểm này, Mộc Điệp không có nghĩ tới, nhưng anh ta nghiễm nhiên cho rằng, nguyên nhân là do mình được đưa ra nước ngoài du học từ hồi tiểu học.
“Mẹ anh chưa cưới đã có thai, năm đó chịu không ít áp lực từ dư luận. Sau này vì lập nghiệp, không thể không đưa anh ra nước ngoài. Nhưng lúc đó lập nghiệp rất gian khổ, học phí của anh trước kia vẫn là do ba của Lương Hạnh giấu người nhà gửi tới giúp đỡ.”
Khi Tống Nhiễm nói lời này, vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt Mộc Điệp. Cô là người phụ nữ đã quen quạnh quẽ, thích nắm giữ tất cả tình tiết trong tay mình.
Ngừng một chút, thấy sắc mặt đối phương trở nên tối đi, cô ta càng nghiêm túc hơn: “Bản án của mẹ anh đúng là thẩm phán Lương đoán sai, nhưng bây giờ xem ra, đây cũng không phải ý của ông ấy. Chủ mưu đứng sau vụ án công trình là nhà họ Nghiêm. Lúc ấy nhà họ Nghiêm tài cao thế lớn thì thôi, bọn họ còn dùng mạng của anh để uy hiếp mẹ anh, anh cảm thấy bà ấy sẽ lựa chọn thế nào?”
CHƯƠNG 665

Càng nghe tiếp câu chuyện, trái tim của người đàn ông cũng dần chìm xuống đáy vực.

Trong đầu ong ong rất nhiều âm thanh.

“Còn có vài tin tức, không thể đảm bảo nó là thật một trăm phần trăm. Nhưng nếu anh không muốn nghe, tôi có thể ngừng lại.”

Tống Nhiễm quan sát người đàn ông trước mặt, trong ánh mặt lộ ra vẻ không đành lòng lắm.

Mà Mộc Điệp răng môi phát lạnh, đáy mắt cũng dẫn lên tia u ám lại lặng lẽ lên tiếng: “Nói…”

“Ba ruột của anh…”

Mỗi lần đến chủ đề này, cơ thể người đàn ông bất giác run lên. Anh ta ngước mắt, nhìn đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng của người phụ nữ, từ tốn kể lại.

“Ông ta không tính là người đủ tư cách, nghe nói trước kia ông ta kết bạn với mẹ anh, cũng có liên quan đến ba Lương. Cho nên ba Lương mới luôn xấu hổ với mẹ anh, nhiều năm qua vẫn cố gắng săn sóc.”

Dừng một chút, theo dõi được rõ ràng tâm lý của người đàn ông trước mặt này, môi đỏ cô mới hơi nhếch, gần như lạnh giọng thông báo: “Anh không cần phải đi tìm ông ta. Ông ta đã chết từ mười hai năm trước rồi, bị ung thư gan.”

Mộc Điệp vẫn nhớ, ngày đó đi ra khỏi văn phòng của Tống Nhiễm, phía sau lưng thấm mồ hôi, dinh dính trên da thịt, là cảm giác khiến cho người ta buồn rầu cỡ nào.

Cực kỳ trùng hợp, hôm nay ôm Lương Hạnh vào trong lòng, cả chặng đường tới bệnh viện, mồ hôi lạnh lại xuất hiện từ sau lưng, gần giống với cảm giác kia.

Suy nghĩ từ từ gom lại, cuối cùng nhìn chăm chú vào ly rượu đã sớm trống không, tự cười khẩy một cái, lại rót thêm một ly.

Ngửa đầu uống cạn.

Vị đắng chát thuận theo cổ họng, trượt thẳng đến đáy lòng.

Trên đời này hiếm có ai nhìn thấu được tâm tư của Tống Nhiễm.

Sau khi Tống thị thu hồi quyền kinh doanh của Phong Thụy, bên A cần có chữ ký của ông Tống để thực hiện thỏa thuận. Lúc Tống Nhiễm đưa thỏa thuận đến phòng sách của ba, ông lão yên lặng thật lâu.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn, ba Tống vừa ăn cháo, vừa làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: “Thoả thuận chuyển nhượng vốn cổ phần không phức tạp như vậy, sao không mời ông Châu đi?”

Ông Châu chính là luật sư tay sai của ông Tống, bởi vì lớn tuổi, bây gờ chuyện nhỏ cũng sẽ không nghĩ đến việc đi làm phiền ông ta.

Tống Nhiễm nghe ra được ý tứ phỏng đoán trong lời nói của ba, lập tức không có ý định giấu diếm, đưa quả trứng gà đã bóc vỏ xong bỏ vào trong đĩa của mẹ Tống bên cạnh, không nặng không nhẹ trả lời: “Điều khoản trong thỏa thuận ly hôn vẫn nên để ông ta xem thì tương đối thỏa đáng. Dù sao năm đó thỏa thuận trước khi cười đều nhờ ông ta phác thảo.”

Hai chữ “ly hôn” này rơi vào trong tay ba Tống lại là trong dự đoán, nhưng mẹ Tống bên cạnh vừa mới cầm trứng gà lên định ăn nghe vậy thì giống như nhận phải kinh hãi không thôi, không nhịn được hô một tiếng: “Ly hôn?”
CHƯƠNG 666

Trứng gà trượt khỏi tay, nhanh như chớp lăn trên sàn nhà.

Hai mắt bà trợn tròn lên, quay đầu nhìn vẻ mặt ung dung của hai ba con bên cạnh. Tưởng rằng mình nghe nhầm, bàn tay đập trên bàn truy hỏi: “Ai ly hôn?”

“Con.”

Tống Nhiễm đẩy một cốc sữa bò đến trước mặt mẹ, nhẹ nhàng đối đầu với ánh mắt của bà: “Con và Thượng Điền ly hôn rồi.”

Ba Tống vẫn lặng lẽ ăn cháo, chọc cho sắc mặt mẹ Tống đỏ lên, gấp gáp hỏi: “Chuyện là sao, có phải nó lại không đối tốt với cô không?”

Tống Nhiễm có hơi yên lặng, môi hơi hé ra, cuối cùng cười yếu ớt đáp lại: “Không có, quá trình ly hôn tiến hành rất thuận lợi, con gái mẹ không chịu ấm ức gì.”

Ba Tống ngồi cạnh nghe xong, khẽ hừ một tiếng, mang the vẻ độc đoán xen lẫn cưng chiều, nói: “Ai có thể làm con gái tôi ấm ức được?”

Chưa nói đến trước giờ Tống Nhiễm đều không bao giờ chịu nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, cho dù thực sự có ai giống như năm đó lừa được Tống Nhiễm thì cũng không có khả năng tùy tiện giấu được ông ta.

Ngẫm nghĩ, rồi cười, giơ cốc sữa trong tay: “Xem ra hôm nay là ngày lành tháng tốt.”

Tống Nhiễm hiểu ý cười một tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt mẹ Tống vẫn rất u ám.

“Dù sao Nhiễm cũng là con gái, người làm ba như ông nói cái gì vậy?”

Bà đau lòng con gái là từ cái tầng khác, cộng thêm xuất phát từ góc độ phu nữ.

Liên quan tới “bàn về hạnh phúc phụ nữ”, Tống Nhiễm không có hứng thú cãi với mẹ cái gì, vì rõ ràng không phải ai cũng có may mắn như bà, có thể được tự chọn được người đàn ông yêu chiều mình nửa đời, đến mức dần có quan niệm sai lầm đối với tình yêu.

Cô cũng mất hứng ăn, đẩy ghế dưới mông đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng ăn thì quay đầu nói một câu: “Buổi chiều con lại lái xe tới đón hai người, còn có chuyện muốn nói với hai người.”

Nói xong, không đợi mẹ lại hỏi cái gì, liền đi tới phòng khách lấy áo và túi đi ra ngoài.

Buổi chiều, Tống Nhiễm sắp xếp lái xe tới đón đúng giờ. Ước chừng nửa tiếng sau đã tới một bệnh viện phụ sản tư cao cấp nào đó trong thành phố. Bà Tống kéo tay chồng lên lầu, khi được bác sĩ dẫn tới phòng trẻ em, trên mặt đầy vẻ kinh sợ và bất an.

Ngón tay trắng nõn của bà khảm vào trong lớp áo lông dê của chồng, đứng ngoài cánh cửa lớn màu trắng, nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung hoạt hình em bé được sơn bằng màu hồng trên cửa, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Quay đầu nhìn Tống Nhiễm, thấy cô đứng ở cuối trong đám người, biểu cảm vẫn lạnh lùng và hờ hững.

Sau đó, bác sĩ đi đầu đẩy cánh cửa kia, dẫn người đi vào hành lang bên phải. Đi được vài mét mới dừng lại trước cái nôi màu xanh thẳm.

“Đây là công chúa và hoàng tử nhỏ, thai long phượng. Mặc dù sinh non chút nhưng rất khỏe mạnh.”

Bác sĩ đẩy gọng kính, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ trên giường. Mắt bọn chúng đều mở to, dường như rất tò mò đối với những người xa lạ tới thăm này.

Cô y tá chăm em bé vẫn còn cầm bĩnh sữa trong tay, nhìn thấy bà Tống đã muốn khóc, không khỏi tiến lên đỡ: “Em bé mới uống sữa xong, bây giờ đang có tinh thần lắm, bà ngoại có muốn bế một cái không?”

Vừa nghe đến từ “bà ngoại”, bà Tống vốn đang nén nước mắt, cuối cùng không thu lại được, lập tức quay đầu chôn vào trong lòng chồng, nhỏ giọng khóc lên.

Ngoại trừ xúc động vì đột nhiên mình có cháu ngoại, trong lòng còn càng thấy áy náy với con gái.

Làm mẹ mà không quan tâm nhiều, đến mức để con gái phải một mình tiếp nhận nhiều chuyện như vậy.
CHƯƠNG 667

“Nhiễm à…” Mẹ Tống khóc, lại muốn kéo áo Tống Nhiễm.

Ánh mắt của người phụ nữ nhìn cảnh này, cảm thấy có hơi bất đắc dĩ đối với nước mắt không biết lấy từ đâu ra mà nhiều như vậy của mẹ mình. Cô và ba liếc nhau, lập tức quay người dặn bác sĩ bên cạnh: “Hình như bà Tống không thích hai đứa bé này, dìu bà ra ngoài nghỉ ngơi chút đi.”

Vẻ mặt bác sĩ tràn đầy kinh ngạc, mẹ Tống phản ứng kịp, vội tránh ra khỏi ngực chồng, giọng nói khàn có hơi mất hứng: “Ai nói mẹ không thích?”

Nói xong thì chùi nước mắt, đón một đứa từ tay y tá, cẩn thận vòng tay ôm, lặng lẽ nhìn, cuối cùng không nhịn được híp mắt cười.

“Đứa nhỏ này giống như đúc hồi Nhiễm vừa ra đời…” Bà ôm đứa bé, quay đầu, dùng cùi chỏ chọc người đàn ông phía sau: “Ông nói có đúng không?”

Biểu cảm trên mặt ba Tống tỏ ra quạnh quẽ hơn nhiều, nhưng khi nhìn thấy đứa nhóc mũm mĩm hồng hào nhếch cái miệng không có răng cười với mình, liền đưa tay muốn đón từ trong lòng vợ: “Cho tôi ôm cháu ngoại tôi cái.”

“Không được.” Mẹ Tống nghiêng người tránh đi, vẻ mặt hoàn toàn không tình nguyện: “Khi còn bé, đưa Nhiễm cho ông bế, tôi vừa mới quay đầu, ông liền cho nó cục u lớn trên đầu, ông nhớ rõ chưa?”

Biểu cảm của ba Tống cừng đờ, trầm giọng không có phản bác.

Những chuyện này đương nhiên ông nhớ kỹ.

Tống Nhiễm ở bên cạnh không đếm xỉa tới, thấy đôi vợ chồng già này tranh cãi, đáy mắt lạnh nhạt vậy mà lại trở nên dịu dàng.

Cô lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt với ba mình, lại chỉ vào một đứa nhỏ khác còn nằm trong nôi.

Ba Tống lập tức hiểu rõ, kêu y tá bế đứa nhỏ lên cho ông ôm. Sau khi cẩn thận ôm vào trong lòng, mới như khoe khoang mà báo với mẹ Tống: “Sau này trong nhà có hai cục cưng, bà cũng không thể ôm hết được.”

Bé con rất ngoan, còn ngoan hơn Tống Nhiễm nhiều.

Bọn họ đắm chìm trong thế giới vô tư của mình, nụ cười thoải mái, không nhiễm chút tạp chất nào.

Có đôi khi, Tống Nhiễm nhìn họ, khó mà tưởng được mình cũng từng như vậy, trừ ăn cơm và đi ngủ, không có nhu cầu và dục vọng của cơ thể sống.

Trước khi đưa con ra khỏi viện, mẹ Tống đã gọi điện thoại dặn người làm trong nhà, tranh thủ dọn dẹp một phòng cho bé con, còn bay ra một đống đồ muốn mua.

Cuối cùng có hơi rắc rối, liền trách cứ Tống Nhiễm: “Chuyện lớn thế mà sao giờ con mới nói?”

Tống Nhiễm mới nhận con từ tay mẹ, động tác ôm con của cô ta vẫn còn lộ ra vẻ lạnh nhạt cực kỳ, cơ thể cũng cứng đờ. Nghe mẹ lên án, thì hơi nhíu mày thờ ơ: “Vốn không tính nói cho hai người biết.”

Bà sững sờ một chút, lúc muốn bùng nổ thì đột nhiên nghĩ thông. Những lời này của con mình cũng không phải nói đùa, thế là nhịn không nói nữa. Yên lặng nhìn y tá đón đứa bé từ trong tay ba Tống, cẩn thận bỏ lại đứa nhỏ vào trong nôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom