-
Chương 23:
“Đan dược luyện từ Thiên Tâm Thảo ăn vào có vị như thế nào?”
Hạ Chi Châu dựa người vào cửa, hai mắt tò mò nhìn Ninh Ninh nuốt viên đan dược tròn vào bụng.
Nàng ăn không có một chút lễ nghi nào, cứ như thứ nàng đang ăn là một viên kẹo đường nào đó mà không phải là một viên linh dược cấp thánh.
“Vị bạc hà.”
Ninh Ninh vừa nói xong ba chữ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, có chút khổ sở nói: “… Còn có vị mù tạt.”
“Rồi sau đó thì sao?”
Hạ Chi Châu gãi đầu: “Muội không có cảm giác gì đặc biệt sao? Ví dụ như tiểu vũ trụ bùng nổ, đấu khí hóa thành ngựa, hận không thể hô to 30 năm Hà Tây, 30 năm Hà Đông. Từ nay về sau, không muốn tiếp tục làm người?”
Sao có thể như thế.
Đan dược sau khi vào trong dạ dày, mặc dù cả người sảng khoái, nhưng tựa hồ cũng không có tác dụng gì đặc biệt.
Linh khí trong cơ thể nàng giống như một vũng nước trong vắt, cho dù linh dược này tạo nên gợn sóng, thì cũng chỉ là gợn sóng thoáng qua, gợn sóng nhẹ nhàng đung đưa rồi lặng lẽ tan biến, từ đó không còn động tĩnh gì nữa.
“Có thể là phải có một chút thời gian để phản ứng.”
Ninh Ninh cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, cũng không phát hiện ra có gì không ổn, lúc nàng muốn nói tiếp, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên: “Ninh Ninh, muội có ở đó không ——!”
Sắc mặt Ninh Ninh thay đổi trong chốc lát.
Kể từ khi đại sư huynh nói cho Trịnh Vi Khởi việc nàng đang khổ luyện Kim Xà Kiếm Pháp, khiến cho những người khác lập tức cho rằng sư muội của mình là một kiếm si.
Thân là người giàu có tiếng, đại sư tỷ có tiền lại mất đi phiền não, vì vậy tỷ ấy hiểu rằng ở đời ai cũng phải có được có mất.
Sau khi truyền đạt những lời khiến mọi người chấn động cho Ninh Ninh, Trịnh Vi Khởi vỗ vai nàng nói đầy ẩn ý: “Tương tự, nếu muội muốn nâng cao kiếm thuật của mình, muội phải hy sinh rất nhiều thời gian và sức lực — đến đây, tiếp tục luyện tập với tỷ. “
Đúng vậy, không biết là sư huynh sư tỷ thương lượng thế nào, thế mà giờ lại thay phiên nhau dạy dỗ nàng.
Đáng thương Ninh Ninh tuổi còn nhỏ, đã không thể không tự mình trải nghiệm cảm giác đánh đấm hỗn loạn, bây giờ nàng đã mệt như chó già, thật sự không thể tiếp tục chịu giày vò.
“Cứ nói là muội ra ngoài! Gặp lại gặp lại sau!”
Ninh Ninh vừa nói xong lập tức chạy đi, không để cho Hạ Chi Châu kịp phản ứng, sở dĩ nàng vội vàng như vậy, ngoại trừ tránh trở thành một cái máy cầm kiếm một lần nữa, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Hệ thống đưa ra một nhiệm vụ mới, yêu cầu nàng đến Thanh Hư Cốc tìm Ôn Hạc Miên.
Trong nguyên tác, Bùi Tịch đã chiếm lấy hết bí cảnh Tiểu Trọng Sơn, khi nguyên chủ biết chuyện này đã tức giận, ghen ghét không thôi, nhưng bàn về thiên phú lẫn tài nghệ thì nguyên chủ vẫn không bằng, suy trên xét dưới một hồi, nguyên chủ liền quyết định đến Thanh Hư Cốc tìm Ôn Hạc Miên một lần.
Tính theo ai đến trước thì được trước, nếu không xảy ra thay đổi lớn như vậy, thì vị Tương Tinh trưởng lão nhiều năm trước gặp nàng dưới chân núi mới thật sự là sư tôn của Ninh Ninh.
Nguyên chủ đã chú ý tới điểm này, giả mù sa mưa tiếp cận để lấy lòng hắn, hòng bòn rút phần giá trị còn lại của hắn, không ngờ tới là trong quá trình thân thiết sự khinh thường trong mắt nguyên chủ lại lộ ra, mặc dù nàng đã cố gắng hết sức để che giấu nó, nhưng vẫn bị Ôn Hạc Miên phát hiện hơn phân nửa.
Trong nguyên tác đã miêu tả như vầy.
[ Ninh Ninh nhẹ nhàng cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia thờ ơ và chán ghét, không biết rằng nó đã bị Ôn Hạc Miên nhìn thấy.
Nàng lấy lòng nói: “Ninh Ninh vẫn luôn không quên, ngài là người đầu tiên thưởng thức ta, không biết ta có phúc khí gọi ngài là sư tôn không.”]
Sau khi tán gẫu vài câu, đã lộ nguyên hình:
[ Ninh Ninh không che dấu ý đồ chút nào: “Nghe nói Tương Tinh trưởng lão kiếm pháp cao thâm, nếu có thể được chỉ điểm một chút, ta rất lấy làm vinh hạnh.” ]
Vì vậy, tất nhiên Ôn Hạ Miên sẽ càng ghét nàng hơn.
Tục ngữ nói, người đáng giận tất có chỗ đáng thương, nếu mà nghĩ lại, hình tượng nguyên chủ đúng là quá thảm.
Rời xa quê hương cầu học, cuối cùng lại rơi vào cảnh bị sư huynh khinh thường, sư tỷ ghét bỏ, sư đệ thì chỉ coi nàng là người trong suốt, hết lòng đi tìm đường chết, nhưng không có lần nào thành công cả.
Tỷ lệ thất bại cao đến mức gần như có thể trực tiếp tiếp nhận chức vụ Sói xám, đến thảo nguyên xanh tươi bắt cừu non, chỉ cần nói một câu cần thiết: Ta nhất định sẽ quay lại.
Thanh Hư Cốc vẫn không có thay đổi gì so với lần trước nàng tới, bóng cây phản chiếu lẫn nhau, hương hoa ngào ngạt, Ninh Ninh đi được nửa đường, chợt nghe thấy tiếng đàn quen thuộc.
Mặc dù bên trong vẫn còn u uất, nhưng so với sự tuyệt vọng lần trước, trong vô hình vẫn có thêm một chút hi vọng.
Giống như ánh mặt trời rơi xuống rừng rậm đầy sương mù, ánh sáng nhẹ nhàng khuếch tán lớn dần trong sương mù, nhuộm lên từng mảng màu sáng trong, đột ngột phá tan bầu không khí trống trải yên tĩnh.
Bỗng nhiên tiếng đàn dừng lại đột ngột.
Ôn Hạc Miên nhìn thấy cô.
Tang Tinh trưởng lão, người từng oai phong một cõi giờ thành ma ốm, hắn yên tĩnh ngồi dưới gốc cây, khuôn mặt tái nhợt gần như là trong suốt dưới ánh mặt trời.
Hắn mặc một trường bào màu xanh nhạt thêu hoa văn đám mây trắng như tuyết, mái tóc dài buông xõa, giống như một tấm gấm thượng hạng, tóc mai sắc như dao, lông mày và ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, khoảnh khắc đụng phải ánh mắt cô, hắn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ninh Ninh lần này đặc biệt tới đây để cầu người ta giúp đỡ, cho nên không thể làm ra bộ dáng vênh váo hất hàm sai khiến được, vì vậy lễ phép cười nói: ” Tương Tinh trưởng lão.”
Ôn Hạc Miên thờ ơ nhìn cô.
Kể từ lần gặp tình cờ lần trước với Ninh Ninh rồi còn nhận được thư của nàng, trong một đêm hắn suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù bây giờ hắn đã hoàn toàn mất đi tu vi, nhưng trong đầu vẫn có vô số tuyệt thế công pháp. Cô nương này không hiểu sao lại xuất hiện, nếu như đến cuối cùng, chỉ là một cái bẫy do nàng giăng ra để lừa dối lòng tin ——
Cũng không phải là không có khả năng.
Suy cho cùng, một kẻ phế nhân không người nào muốn tiếp xúc như hắn, loại khả năng này chiếm đa số.
Ôn Hạc Miên bình tĩnh lại, nghe nàng nói tiếp: “Ninh Ninh vẫn luôn không quên, ngài là người đầu tiên thưởng thức ta, không biết ta có phúc khí gọi ngài là sư tôn không.”
Sư tôn.
Trong lòng hắn cười nhạo một tiếng.
Sau khi biết tên họ của nàng, Ôn Hạc Miên cuối cùng cũng hiểu tại sao lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Ninh Ninh.
Năm đó, trong một lần xuống núi trừ yêu, tình cờ gặp được một tiểu cô nương có tư chất hơn người, vì lòng yêu người tài nên hắn liền nghị muốn thu đồ đệ, đáng tiếc là cha mẹ nàng từ chối với lý do nữ nhi còn nhỏ. Chuyện này liền tạm thời gác lại.
Không nghĩ tới người đó lại là nàng.
Khi Ninh Ninh biết hắn tu vi mất hết, cũng không còn tới thăm nữa, ngược lại là tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái, bị người khác liếc mắt liền chọn chúng.
Tới bây giờ mới nói thì cũng quá muộn rồi.
Ninh Ninh biết rằng Ôn Hạc Miên không ngốc, thấy hắn không dao động, liền biết đối phương đã nhìn thấu bản chất của cô.
Lần này cuối cùng cô cũng có thể hiên ngang mà đóng vai phản diện, không cần lo lắng bị lật xe! Ôn trưởng lão, vẫn là ngài đáng tin cậy nhất!
Đây là một bước nhỏ đối với những kẻ phản diện, cũng là một bước nhảy vọt đối với Ninh Ninh.
Cô hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói câu thoại chí mạng kia: “Ta—”
Vừa nói ra lời này, Ninh Ninh đã phát hiện ra có chỗ không đúng.
Kỳ lạ.
Tại sao linh lực trong cơ thể lại không thể khống chế được mà va chạm khắp nơi…. Giống như có thể bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng mạch máu cùng làn da.
Không..Không thể nào.
Dược hiệu của Thiên Tâm Thảo sớm không tới muộn không tới, nhưng tại sao lại tới vào lúc này? !
Ôn Hạc Miên nhạy cảm cảm nhận được một chút linh khí dao động.
Ngay sau đó, dao động càng ngày càng rõ ràng, linh lực tràn ngập xoay tròn, hỗn loạn mà uy hiếp, giống như hổ sói hung hãn, làm nổi lên từng trận gió.
Năng lượng mạnh mẽ hóa thành gió, trong chốc lát thổi bay mưa hoa bay phấp phới, tre phủ mắt hắn.
Khi cánh hoa rơi xuống, Ôn Hạc Miên nhìn thấy tiểu cô nương cách đó không xa không biết từ lúc nào đã thay đổi sắc mặt, gương mặt trắng bệch nửa quỳ trên mặt đất.
Đây là… Sau khi uống đan dược quá mạnh, thân thể chịu không nổi linh khí trong cơ thể tăng vọt.
Chẳng lẽ nàng tới đây là vì chuyện này?
Cảm nhận được cơ thể mình khác thường, nhưng lại không biết làm thế nào để ứng phó, vì vậy không nghĩ nhiều … mà đến hỏi hắn?
Hắn phủi quần áo đứng dậy, nhặt một cụm hoa rơi xuống, sau đó cau mày bước tới, đi đến bên cạnh Ninh Ninh.
Trong cơ thể linh khí đấu đá lung tung, như thể thủy triều dâng lên giữa đêm khuya, nhưng lại không biết làm sao chống cự, chỉ biết nhìn cơn lũ phá tan đê đập rồi tràn vào.
Linh khí hỗn loạn khuấy động huyết mạch, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị đặt nhầm chỗ, nàng cắn răng chịu đau, trong lúc hoảng hốt bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo như tuyết mùa đông: “Dồn khí đan điền, cảm nhận thức hải, thử đem linh khí tụ lại rồi hấp thụ nó.”
Là Ôn Hạc Miên.
Thật sự là xui xẻo! Lần trước tới gặp hắn bị đá rơi trúng, lần này còn xui xẻo hơn, trong cơ thể như đang chơi quét mìn, chỉ cần không cẩn thận liền trực tiếp nổ tung.
Tuy chửi thầm vài câu trong lòng, nhưng Ninh Ninh vẫn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, cụp mắt xuống cảm nhận sự tồn tại của thức hải.
Đó là một không gian vô tận, khác với ngày thường yên tĩnh, giờ đây đủ loại suy nghĩ đấu đá lung tung, khi bị linh khí hỗn loạn quấy nhiễu thì càng thêm hỗn loạn.
“Đừng nóng vội, chậm rãi hít thở. Tưởng tượng trong cơ thể có rất nhiều sông ngòi để chứa đựng linh khí.”
Âm thanh thong thả của Ôn Hạc Miên vang lên bên tai, trong cơ thể từng đợt từng đợt linh khí cuồn cuộn dâng lên, làm Ninh Ninh suýt chút nữa thở không nổi.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, dựa theo lời hắn chậm rãi hấp thụ.
Thức hải hỗn loạn, khí huyết dâng trào, theo hơi thở chậm rãi dần dần tụ hợp lại, mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể đều giống như một dòng sông, đem linh khí đang va chạm khắp nơi hấp thụ.
Khi cơ thể trở lại bình thường, thì đầu Ninh Ninh đã đầy mồ hôi lạnh.
“Tốt hơn?”
Ôn Hạ Miên nhẹ giọng nói: “Ai cho ngươi ăn đan dược?”
Ninh Ninh ngẩn ra, theo bản năng trả lời: “Sư tôn của ta.”
Dừng một chút, như là oan ức nói: “Lúc trước ngài ấy nói ngài ấy là người luyện đan dược tốt nhất, từng được đường chủ Niêm Xuân Đường nhìn trúng muốn thu ngài làm đồ đệ.”
Kết quả, không biết làm sao lại có thể luyện Thiên Tâm Thảo thành như thế này?
Ôn Hạc Miên dường như cười nhẹ: “Ngươi có biết, đường chủ Niêm Xuân Đường là người thế nào không?”
Thấy nàng lắc đầu, hắn liền không nhanh không chậm nhỏ giọng bổ sung: “Y giả của Niệm Xuân Đường đều có lòng nhân từ, nhưng đường chủ ở đó lại không giống, ngoài sở thích luyện độc ra, hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác. “
Ninh Ninh:…
Tốt, không hổ là ngươi, sư tôn.
Đứa ngốc lúc trước cảm thấy người tuấn tú đã chết, giờ đây người đứng trước mặt ngài là Nữu Hỗ Lộc Ninh Ninh, không biết ngài còn nhận không.
“Nhưng mà, đan này tuy rằng dược tính mạnh, nhưng hắn cũng cân nhắc rất nhiều, không chỉ phát huy tác dụng tối đa của thuốc, mà còn khiến ngươi không bị nổ tan xác —— sư tôn ngươi quả nhiên là người luyện đan tốt.”
Ôn Hạc Miên nói xong, do dự một chút, âm thanh càng nhỏ dần: “Sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, không cần…”
Không cần đến tìm hắn.
Năng lực của hắn có hạn, e rằng không giúp được gì nhiều cho nàng.
Nhưng không hiểu sao hắn lại không thể nào thốt ra được nửa câu sau.
Một mình sống ở Thanh Hư Cốc nhiều năm, Tương Tinh Kiếm Sư tiếng tăm lừng lẫy dần dần bị người lãng quên, lui về phía sau bức màn lịch sử. Hắn đã quen cô độc từ lâu, không người nhớ đến, càng không có người cần đến.
Nhưng mà, khi Ninh Ninh gặp sự chuyện, thay vì tìm kiếm sự giúp đỡ từ sư tôn cùng sư huynh sư tỷ, nàng lại đến tìm hắn.
Đã lâu rồi Ôn Hạc Miên mới cảm nhận được cảm giác bối rối này.
Hóa ra hẳn vẫn được người ta nhớ đến, hóa ra hắn…
Hắn cũng không quá vô dụng, hắn còn có thể giúp nàng một chút.
Ninh Ninh thấy hắn do dự không nói, liền nghĩ về nữa câu sau mà Ôn Hạc Miên chưa nói xong.
Sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, không cần làm gì?
Không cần hoảng hốt, không cần lo lắng, hay là không cần tới đây tìm hắn?
Đừng nói là, Ôn Hạc Miên cho rằng cô đến Thanh Hư Cốc là do thấy trong người kỳ lạ, nên tới tìm hắn nhờ giúp đỡ đấy nhé?
“Ngài đừng nghĩ nhiều!”
Ninh Ninh đứng bật dậy, nhếch miệng: “Ta không phải tới đây để gặp ngài, cũng không phải muốn nhờ ngài giúp đỡ! Ta chỉ tới, ta chỉ muốn—”
Cô nói được một nửa thì ngừng lại.
Dù thế nào đi nữa, cũng không ai ngu ngốc đến mức buột miệng nói: “Ta cố ý đến đây để lấy lòng ngươi, rồi lừa gạt kiếm phổ”.
Ahhhhhhhhhh tức quá đây là loại cốt truyện gì vậy!
Ôn Hạm Miên cụp mắt xuống, đáy mắt lặng lẽ hiện lên một tia cười nhẹ.
Quả nhiên nàng không thể tìm được một cái cớ nào khác.
Hắn vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có người nào quan tâm hắn, một người tàn phế mất hết tu vi, người như hắn nên lãng phí thời gian cô độc một mình trong u cốc.
Có thể —
Có thể trong những bức thư mà Ninh Ninh nặc danh gửi cho hắn, tuy rằng thân phận là giả, nhưng trong những lời thật thật giả giả đó, vẫn có lời thật lòng.
Hắn có nên tin nàng không?
“Ừ.”
Mặc dù hắn làm theo ý của tiểu cô nương, nhưng giọng điệu toàn là an ủi cùng dung túng: “Ngươi không phải.”
Ninh Ninh biết hắn không tin nên nhấn mạnh lại lần nữa: “Ta thật sự không phải!”
Ôn Hạm Miên: “Ừ.
Ninh Ninh:…
Giọng điệu có lệ này là sao! Nàng thật sự không phải mà! Ngài không phải là hoàng đế bổ não trong nguyên tác sao, mau mau hoài nghi ta đi Ôn trưởng lão!
Quá khó, Ninh Ninh kiệt sức, sao cuộc sống lại khó khăn với nàng như vậy.
Nguyên chủ đã hao hết tâm trí để tạo ra những lời nói dối, cố gắng ngụy trang mình thành một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, mặc kệ những lời nói dối nhảm nhí, Ôn Hạc Miên vẫn thờ ơ với nàng trước sau như một.
Nhưng hôm nay rõ ràng những gì nàng nói là sự thật, vì sao hắn ngược lại cảm thấy nàng yêu sâu đậm chứ?
=====
Ninh Ninh trở lại tiểu viện với tâm tình phức tạp, sau đó nhận được ba phong bức thư từ ba người khác nhau.
Người viết bức thư đầu tiên là Ôn Hạc Miên, trong ba phong thư này, thư của hắn chữ đẹp nhất, nét chữ thoải mái lại cứng cỏi.
Phong thư này là thư trả lời cho thân phận nặc danh mà cô tạo ra, thân phận giả là một người ngưỡng mộ hắn gửi tới, câu chữ trong thư hết sức nghiêm túc:
[Luyện công không nên vội vàng, tất cả đều nên thuận theo tâm ý.
Ta nghe nói những ngày gần đây bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mở ra, các đệ tử ưu tú từ khắp nơi đều tới tham gia, trong đó Ninh Ninh của Huyền Hư Kiếm Phá đã chiếm bảy phần nổi bậc, nàng chẳng những lấy đi hai cây linh thảo cấp thánh, mà còn lấy đi Long Huyết Thụ vạn năm trong Cổ Mộc Lâm Hải.
Sự việc lần này chính là giai thoại, cũng mong tiểu hữu coi đây là mục tiêu, sớm ngày đột phá Trúc Cơ Kỳ. ]
Được khen.
Ninh Ninh mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được cười, cúi đầu cười toe toét, trán đập nhẹ lên mặt bàn.
… Hừ, Ôn Hạc Miên chắc chắn không biết rằng người đang gửi thư qua lại với hắn, là Ninh Ninh người được nhắc tới trong thư.
Tuy rằng hắn chỉ vô tình nhắc tới, nhưng bỏ bốn thành năm thì cũng coi như là trực tiếp khen nàng đi.
Nàng được khen tâm trạng vô cùng tốt, khuôn mặt không che dấu ý cười mà cầm bút lên.
[Ta biết rồi trưởng lão!
Nghe nói bí cảnh Tiểu Trọng Sơn rất thú vị, kỳ trân dị bảo nhiều không kể xiết, nếu một ngày nào đó có thể đi vào tham gia thí luyện thì thật tốt.
Hôm qua ta cùng sư tỷ luyện kiếm pháp, bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ta thấy bọn họ hình như không biết mệt là gì, từ đầu tới cuối đều tung tăng nhảy nhót, còn ta thì mệt như cá chết vậy.
Nhưng ta sẽ tu luyện thật chăm chỉ!
Phong cảnh ở Thanh Hư Cốc như thế nào? Có phải hoa đều nở không?
Ta cũng muốn có một ngày sẽ tới đó xem thử.]
Ngoài phong thư của Ôn Hạc Miên ra, phong thư thứ hai là do Hạ Chi Châu viết.
Gần đây y rảnh rỗi nhàm chán, liền lấy những tri thức khoa học hiện đại tới giải thích hệ thống tu chân, lưu loát viết ra một bài văn dài.
[ Ninh Ninh cô nghĩ thử xem, ở thế giới này tuy rằng có rất nhiều chuyện không tưởng tượng nổi, nhưng nhìn bao quát lại thì chúng cũng có một độ khoa học nhất định.
Như luyện đan này, nó vừa vặn chứng minh tính hiệu quả của phản ứng hóa học.
Ngự kiếm phi hành có vẻ như là một điều viển vông, nhưng trong quá trình phi hành nó vẫn phải tuân theo ba định luật cơ học, giống như ngồi trong một chiếc máy bay nhỏ, tấm ván quan tài của Newton miễn cưỡng có thể ấn vào.
Đan dược hôm nay cô ăn có tác dụng, không phải đã chứng minh hệ thống tiêu hóa trong sinh học sao!
Về phần thần thức, nó có phải là một dạng bên ngoài của sóng điện não? Khi tu vi của một người đủ sâu, tự nhiên sóng điện não được phát ra rất lớn, thậm chí còn có phản ứng với sóng điện não của người khác. Khi chúng ta truyền âm cho nhau, truyền đi không phải là âm thanh, mà là sóng điện.
Có một thuật pháp có thể xâm chiếm ý thức của người khác, tương đương với đoạt xá, đây không phải rõ ràng là xâm lấn sóng não sao! ]
Cuối cùng y viết: 【 Tôi nghe nói có một loại bí thuật cổ xưa có thể xuyên không thời gian, khiến người ta đi về quá khứ.
Theo thuyết tương đối, vượt quá tốc độ ánh sáng sẽ tạo ra hiệu ứng quay ngược kim đồng hồ và giãn nở. Nói dễ hiểu hơn là, nếu có một người di chuyển vượt quá tốc độ ánh sáng, người đó có thể nhìn thấy những hình ảnh ở quá khứ, nhìn thì là thời gian đang chảy ngược, nhưng thật ra chỉ là hiệu ứng thị giác của chính mình, ngoài người này, thời gian của trái đất vẫn trôi như bình thường.
Tóm lại, bí thuật này không tồn tại, nó chỉ là một truyền thuyết bịa đặt.]
Ninh Ninh đọc xong vui mừng khôn xiết, bèn cầm bút viết lại thư hồi âm với hắn:
[Cậu có biết chúng ta đang trong không gian 3D không?
Thời gian và không gian tương tự như hai trục tọa độ của thế giới ba chiều, nhưng theo lý thuyết dây*, có không gian chín chiều trong vũ trụ, thì chúng ta có thể mạnh dạn đoán rằng những người đã biến mất sau khi thành thần và thăng thiên thực sự là do họ đã bước vào thế giới vĩ độ cao.
*Lý thuyết dây là một thuyết hấp dẫn lượng tử, được xây dựng với mục đích thống nhất tất cả các hạt cơ bản cùng các lực cơ bản của tự nhiên, ngay cả lực hấp dẫn.
Họ đứng trong một không gian có vĩ độ cao hơn, cho nên mới có những năng lực không tưởng tượng nổi, chẳng hạn như họ có thể vượt qua trục tọa độ của không gian và thực hiện dịch chuyển tức thời hoặc một cái gì đó.]
Hạ Chi Châu đáp lại cô bằng một tràng dài hahaha, cuối cùng bổ sung thêm mấy chữ: [ Hoàn toàn tuyệt vời! Quả nhiên là cô! Tôi đã biết cô có thể bắt sóng điện của tôi mà! Từ giờ trở đi, cô sẽ là Ninh phu nhân ở trong tu chân giới! ]
Phong thư cuối cùng là của Thiên Tiện Tử.
Nét chữ của hắn cũng phóng khoáng không gò bó như chính hắn, nét chữ nhanh nhẹn, ý chí tự tại như rồng: [Vi sư vừa mới nhận được một ủy thác, vừa lúc kim đan của ngươi cũng đã thành, có thể cùng các sư huynh sư tỷ xuống núi rèn luyện một chút ]
Xuống núi tu hành.
Ánh nến phản chiếu trên trang giấy trắng, nổi lên vài vệt đỏ nhạt, ánh lửa trong con ngươi Ninh Ninh cũng tắt ngấm, một lúc lâu sau nụ cười dần hiện lên.
Lúc đó Bùi Tịch cũng sẽ đi chung, cho nên trong nguyên tác, trong quá trình xuống núi này được miêu tả kỹ càng. Tuy rằng hiện tại cô đối với cốt truyện trong nguyên tác còn hoài nghi, nhưng dựa theo cốt truyện đã định, vô luận như thế nào…
Lần rèn luyện này nhất định không nhàm chán.