-
Chương 22. Vùng đất bất khuất.
Editor: Auroza
“Mang Thiên Tâm Thảo đặt vào giữa cái lò này, đợi ta luyện chế bảy ngày, là thành đan dược.”
Thiên Tiện Tử nhìn khói trắng chầm chậm bay ra từ lò luyện đan, không nhịn được tự cảm thán trong lòng: “Không hổ là Linh thực thánh giai, ngay cả khi luyện đan linh khí cũng tỏa ra bốn phía. Nếu ăn đan dược này vào, chắc chắn tu vi ngươi tăng rất nhiều.”
Thiên Tâm Thảo rất có lợi với việc tăng tu vi, sau khi từ Lưu Minh Sơn trở về, Thiên Tiện Tử đã chủ động đưa ra yêu cầu giúp Ninh Ninh luyện đan. Theo nguyên lời hắn nói, “đám mọt sách Niêm Xuân Đường cũng chỉ muốn được vui vẻ, nếu thật sự muốn luyện, còn phải xem sư tôn ta đây.”.
“Không phải ta nói khoác, lúc ta còn trẻ vì kiếm tiền mua kiếm phổ, liều mạng nghiên cứu luyện đan, ngay cả Đan Sư cấp cao cũng khen ta ngộ tính cao, rất có thiên phú về phương diện này.”
Thiên Tiện Tử vừa nhắc tới thời huy hoàng ngày xưa thì không ngừng được, toét miệng đuôi vểnh lên trời, nào có dáng vẻ của người làm thầy kẻ khác: “Đường chủ Niêm Xuân Đường còn đặc biệt hỏi ta, có hứng thú theo hắn học chế dược hay không, bị ta chẳng chút do dự từ chối.”
Ninh Ninh hít đầy mùi hương thơm ngát xung quanh, ngửi thấy mùi hương hoa cỏ cây cảnh và nước mưa thấm vào ruột gan. Linh khí trong cơ thể như được tẩm bổ, bình thản khoan thai ngưng tụ lại.
Nàng có chút tò mò: “Sư tôn, vậy sao bây giờ người không còn luyện đan kiếm tiền?”
Khuôn mặt trong sạch của thanh niên nhíu mày, đáy mắt là khó có thể che giấu sự bướng bỉnh: “Luyện đan kiếm tiền, đồng nghĩa với việc đồ vật cực khổ làm ra phải chắp tay nhường cho người khác—— ta không thích cái loại cảm giác này.”
Hắn nói xong liền vươn tay đi, buồn chán chạm vào làn khói trắng, rất nhanh đầu ngón tay trắng nõn đã bị hun đến hơi hồng: “Đừng ai nghĩ có thể sai khiến ta, thay vì nghe đám người đó dong dài nói ra một đống yêu cầu, không bằng rút kiếm đại chiến một hồi cho sảng khoái.”
Làm việc không thể làm công. Không hổ là bậc thầy Kiếm đạo của năm sông bốn biển mọi người đều biết đến, cho dù đã trở nên nghèo khó, cũng tuyệt đối không làm người qua đường.
Ninh Ninh chỉ gật đầu, Thiên Tiện Tử thấy nàng như đang suy tư gì đó, tò mò hỏi: “Nghĩ gì thế?”
“Ta cảm thấy,” Nàng ngoan ngoãn trả lời, tầm mắt vẫn không rời khỏi làn khói trắng, “Tu đạo đối với đại đa số mọi người mà nói, kỳ thật không công bằng. Người thường không căn cốt xuất sắc, cũng không lấy được cơ hội đi tìm kiếm cơ duyên, nhưng loại bảo vật thế này, chỉ sợ—— cả đời cũng không gặp được, đều không thoát khỏi tám chữ lớn ‘dong lục vô vi, bình bình vô kỳ’*.”
*: những thứ tầm thường, không có gì đặc biệt.
Trước đây Ninh Ninh còn cảm thấy, tu tiên và thi đại học của thế giới cũ cũng giống nhau, cũng đều là từng bước tiến lên trên, dựa vào sự tích lũy từng ngày để không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, Tu Tiên giới so với thi đại học còn tàn khốc hơn nhiều.
Từ thiên phú có thể thấy, mấy chục năm khổ luyện so ra còn kém với người kiếm cốt sẵn có;
Từ gia thế, gia đình giàu có hay những đứa trẻ sinh ra trong tông môn mới bắt được đã có sự hỗ trợ của linh dược, tu vi muốn không tăng cũng khó. Giống như nàng ở trong bí cảnh lấy được Thiên Tâm Thảo, thực lực không cần mất chút sức nào đã tiến bộ rất nhanh, nhưng bá tánh bình thường một không có tiền hai không có cơ duyên thì cả đời cũng không thể gặp được bao nhiêu linh đan diệu dược.
Các đại gia tộc chiếm đoạt tài nguyên, những dân chúng nhỏ bé cầu đường nhưng không có kẻ, kẻ mạnh thì càng mạnh, người yếu thì càng bị bỏ lại phía sau, quả thực là vòng tuần hoàn ác tính.
“Ninh Ninh từ lúc nào đã bắt đầu tự hỏi về vấn đề này?”
Thiên Tiện Tử nhếch lông mày cười: “Thường nói, mệnh đều do trời. Tu đạo ngoài trừ thiên tư và hoàn cảnh xuất thân, kỳ thật còn chú trọng một thứ, là ‘ mệnh ’ .”
Tiểu cô nương bên cạnh lộ ra vẻ hơi hoang mang, hắn tạm dừng một lát, kiên nhẫn giải thích: “Không ít người tin tưởng số mệnh vốn có. Cho dù là có là một nhân vật nhỏ bình thường, một khi vận khí đổi thay, gặp được cơ duyên, liền có thể từ trong nghịch cảnh đi lên, một đường lên như diều gặp gió.”
Số mệnh vốn có.
Ninh Ninh ghĩ, nàng đã từng xem qua cuốn tiểu thuyết kia, hẳn là chính là vận mệnh đã định sẵn của Bùi Tịch.
Nhưng mà——
“Sư tôn.”
Ma xui quỷ khiến, nàng theo bản năng mở miệng đặt câu hỏi: “Vận khí thay đổi tất là cũng có, nhưng nếu số mệnh đã định sẵn ở trong kiếp số thì sao? Chẳng lẽ cũng phải thuận theo mệnh trời, bất lực chờ chết sao?”
Thiên Tiện Tử “Ồ” một tiếng.
Tiện đà khẽ nhếch lông mày, cười cúi đầu nhìn nàng: “Đọc lại danh hào của sư tôn ngươi một lần.”
Ninh Ninh ngẩn người, theo lời đáp: “Thiên Tiện Tử.”
“Thiên Tiện Thiên Tiện, năm đó ta đã trọn chúng hai chữ này, chính là muốn làm một người tùy tâm sở dục, tự do tự tại, khiến ông trời cũng không thể làm gì được ta.”
Ánh mắt hắn dần trở nên mơ hồ trong làn khói trắng, chỉ còn một đôi mắt sáng trong suốt khiến người ta đặc biệt chú ý. Như mây mù che phủ trong đêm tối, chợt có hai ngôi sao cắt ngang qua tối, dẫn lỗi cho ánh sáng rực rỡ tỏa ra.
“Cái gì mà thiên mệnh không thể trái, biết được thiên mệnh, làm hết sức mình, toàn là vô nghĩa. Nếu là Thiên Đạo bất công——”
Thiên Tiện Tử chỉ vào trán nàng, nhướng mày nói: “Vậy liền phá Thiên Đạo. Kiếm tu ấy à, mình ta, mình kiếm, không do trời.”
=====
Nói lời tạm biệt với Thiên Tiện Tử xong, tính toán thời gian, vừa lúc là thời điểm Trịnh Vi Khởi trong nguyên tác lên sân khấu.
Ninh Ninh dựa theo hệ thống nhắc nhở đi đến trước sơn môn, giương mắt lên đã thấy đại sư tỷ đang đứng trước sạp hàng rong trên vỉa hè.
Trịnh Vi Khởi nghe tên sẽ liên tưởng tới sự dịu dàng tao nhã, kỳ thật tính cách lại hoàn toàn trái ngược, nói dễ hiểu, thì là một Văn Khúc Tinh, tính cách nóng nảy. Nghe nói sau khi nàng xuống núi trở về học được đầy những lời lẽ thô tục, cái miệng nhỏ luôn bíp bíp bíp, còn chưa ghép lại quyển《 Hướng dẫn truy thê》với lời văn tốt đẹp cảm động đến rơi lệ, đã bị sư tôn Thiên Tiện Tử hạ cấm ngôn——
Chỉ cần nói một lời thô tục, lập tức sẽ mất đi lý trí làm ra đủ những chuyện xấu mất mặt, so với Khẩn Cô Chú của Tôn Ngộ Không còn kinh khủng hơn, hoàn toàn là tra tấn tâm lý, vô cùng phù hợp với phong cách hành sự lấy ác làm vui của Thiên Tiện Tử.
Lúc này nàng đang nghiêng người dựa vào cửa sơn môn, hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn hai nữ đệ tử đang chọn hàng trước quầy hàng rong.
Mái tóc đen được buộc cao, một bộ nam sam ngọc thụ lâm phong, bị gió thổi qua, phác họa ra dáng người khoan thai mảnh khảnh.
Thoạt nhìn, thực sự giống một thiếu niên lang nhẹ nhàng tiêu sái bất kham, đuôi mắt hẹp dài, tựa tiếu phi tiếu, chọc cho hai nữ đệ tử kia còn âm thầm ghé mắt nhìn, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ.
“Thích cái này?”
Thấy một tiểu cô nương trong đó cầm một quyển tỉ mỉ xem xét, Trịnh Vi Khởi ngáp một cái, tiến lên phía trước một chút: “Sư muội, ta thấy cốt cách của ngươi kỳ lạ, hẳn là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp. Cuốn này là《 Lưu quang kiếm pháp: Từ nhập môn đến lúc chết》 là ta tự mình vẽ ra, rất xứng với ngươi, tuyệt đối là vật siêu giá trị.”
Không ngờ giọng nói của nàng cũng rất thanh nhã, mang theo chút thờ ơ lạnh lùng, rất êm tai.
Nữ đệ tử kia nghe vậy thì kinh hãi: “Đây là bản kiếm pháp? Xin lỗi xin lỗi, ta còn tưởng rằng là sách của kẻ tiểu nhân, nói về chuyện con rết tinh trải qua nguy hiểm.”
“Con rết tinh?! Ta đã vứt bỏ—— vứt bỏ những sự không vui của mình, cũng thiếu nữ tuyệt sắc như ngươi tĩnh tâm lại rồi giảng đạo lý.”
Thấy Trịnh Vi Khởi lại sắp phát tác, có lẽ là nghĩ đến chú lệnh Thiên Tiện Tử đặt trên người mình, khóe mắt co giật, cố gắng đặt lại biểu cảm vặn vẹo của mình về vị trí cũ, nở một nụ cười như vừa ăn bánh bao nhân thịt người xong: “Sư muội, ta vẽ người chỗ nào giống với con rết tinh chứ?”
Tiểu cô nương bị hoảng sợ, sợ hãi vươn tay, chỉ vào trang thứ nhất với sinh vật dị dạng có khoảng 12 khối cơ bụng, mỗi khối cơ bụng đều tròn tròn phình phình, còn lớn hơn so với đầu.
Đừng nói cái này là rết tinh, cho dù nói là hình người của Lôi Phong Tháp cũng có người tin, dọc theo người hắn hướng lên trên, nói không chừng có thể trực tiếp bò lên trên không trung sánh vai với mặt trời.
“Cái này gọi là cơ bụng, cơ bụng đó hiểu không?”
Trịnh Vi Khởi hận sắt không thành thép, trong lòng biết kiếm phổ bán không được, căm giận ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Ninh Ninh.
Đều là đệ tử dưới trướng Thiên Tiện Tử, tuy rằng nàng và nguyên chủ không thân, nhưng dù sao cũng có chút quen mắt. Vì thế ánh mắt lập tức giãn ra, chậm rãi nói: “Tiểu sư muội.”
“Sư tỷ.”
Trong lòng Ninh Ninh khẽ động, thấp giọng đáp.
Trong nguyên tác, nguyên chủ vô cùng ghét vị đại sư tỷ hành sự ly kinh phản đạo* này, luôn cảm thấy làm nhục môn phong sư môn.
*ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Hơn nữa Trịnh Vi Khởi thông minh quá mức, về mặt kiếm pháp rất có thiên phú, nên càng sinh ra đố kỵ và ghét bỏ, chỉ cần vừa thấy mặt, nhất định phải oán hận một cách quái gở.
Hiện giờ Trịnh Vi Khởi từ dưới chân núi trở về, mang theo rất nhiều thứ mới lạ bày quán bán hàng. Lần này Ninh Ninh đến, đúng là vì để trào phúng mấy món hàng này một phen, cũng buông lời nói rằng tuyệt đối sẽ không mua mấy loại đồ bẩn thỉu này.
Ai mà không biết khoác lác chứ.
Nàng dừng một chút, rất mau lại tiếp tục nói: “Lần này sư tỷ xuống núi, đúng là rời đi thì trẻ lúc về thì già, yên tâm ta vẫn phân biệt được đâu là nam đâu là nữ.”
Trịnh Vi Khởi ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng: “Ha? Muội nói cái gì?”
Thiếu chút nữa thì quên, vị sư tỷ này không biết chữ, nghe thấy câu nào khó đọc sẽ trực tiếp bỏ qua.
Ninh Ninh cười cười: “Ta đang nói, sau khi sư tỷ xuống núi trở về thật sự không nhìn ra là một cô nương. Vùng đất bằng phẳng này, đúng là bao la hùng vĩ vô biên.”
Trịnh Vi Khởi nhìn theo ánh mắt nàng đi xuống, tầm mắt dừng trước bộ ngực bằng phẳng của mình.
Không nghĩ tới vài giây sau lại cười ha ha, tựa như được khích lệ lớn: “Ánh mắt sư muội tốt thật đấy! Vải ta quấn ngực chính là được tạo từ tơ tằm Thiên Tàm, vừa mát vẻ vừa mềm mại, co giãn rất tốt. Nếu tiểu sư muội thích, ta sẽ đưa muội mấy cái—— còn có bộ nam trang này, được pha trộn giữa Giao Sa và Bích Tàm Ti, mặc vào mùa hè, thân thể sẽ cảm thấy vô cũng mát mẻ thoải mái, không biết sư muội có hứng thú hay không?”
Tuy nàng là người vô văn hóa, nhưng tốt xấu biết “Bao la hùng vĩ vô biên” là một lời khen ngợi! Dùng lời ca ngợi để nói, có thể là cách ứng xử của kẻ tiểu nhân sao?
Ninh Ninh:……
Ngươi thật sự nghe không ra đây là câu châm chọc sao, sư tỷ! Cầu xin ngươi mau tỉnh táo lại đi, đừng có bị mắng mà còn vui vẻ như vậy, càng đừng dùng ánh mắt “Không hổ là ngươi, ánh mắt tốt” nhìn nàng như thế!
Ninh Ninh xoa mi tâm, quyết định từ bỏ cách kỳ quái này, trực ra tay từ gian hàng vỉa hè của nàng.
Trịnh Vi Khởi là một kiếm tu có tiền, đã quen với việc kinh doanh buôn bán sạp hàng thế này, có thể nói là nữ vương bán hàng cấp thấp của Lăng Hư Phong phiên bản tình yêu nông thôn.
Thấy Ninh Ninh có chút do dự, lặng lẽ từ trong đống sách đưa cho nàng một quyển: “Sư muội có cảm thấy hứng thú với cái này không?”
Ninh Ninh cúi đầu nhìn, tỷ khá thật đấy, một hàng chữ to rõ ràng: 《 365 ngày của ta cùng Chân Tiêu kiếm tôn 》.
Phía dưới còn có tóm tắt chi chít: Toàn bộ Huyền Hư Kiếm Phái đều biết, Chân Tiêu kiếm tôn thanh lãnh tự phụ. Mãi cho đến một ngày nọ, một đệ tử vô tình thấy hắn ấn đệ tử mới thu nhận vào góc tường, hai mặt nam nhân đỏ tươi: “Sợ ta, hử? Gọi một tiếng sư tôn, mạng đều cho nàng.”
Trịnh Vi Khởi nói: “Đây là thoại bản hấp dẫn nhất gần đây, nói về yêu hận tình của mặt lạnh tâm lạnh sư tôn x nữ đệ tử tinh quái thích gây họa, tuyệt đối đáng đọc.”
Tóm tắt kia có chút thái quá, Ninh Ninh gần như xấu hổ khi nhìn thấy nó, miễn cưỡng đáp: “…… Không cần.”
Suy nghĩ một lát, lại nhẹ giọng nói: “Giả thiết sư tôn tâm lạnh và đồ đệ thích gặp rắc rối trước đó ta từng xem qua có nhân vật chính tên là Đường Tam Tạng cùng Tôn Ngộ Không, không biết sư tỷ có từng nghe qua?”
Trịnh Vi Khởi tự nhiên lắc đầu: “Ta cũng không đọc thoại bản như thế, chuyện ngươi nói, ta chưa nghe qua bao giờ.”
Hai nữ đệ tử lưỡng lự trước sạp hàng lúc trước đã không thấy bóng dáng, Ninh Ninh nhìn lướt qua thoại bản và sách, dừng lại trong góc son phấn.
Trong cốt truyện đã định sẵn, nguyên chủ không chút e dè công kích những mỹ phẩm này chất lượng kém, không ra gì, tại đây cùng Trịnh Vi Khởi xé rách da mặt, từ đây kết thù.
Hẳn nàng cũng nên làm như vậy.
Nhưng trong nguyên tác [ Ninh Ninh cầm lấy một hộp phấn, lạnh lùng cười nói: “Phấn này làm bằng vôi nhỉ? Bôi thứ này nên giống như minh hôn vậy.” ], cốt truyện như vậy ——
Trước mặt nhiều những đồ chơi nhỏ lẫn lộn như vậy. Nàng đâu biết cái nào là phấn, cái nào là son chứ?!
Ninh Ninh lại lại lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nguyên chủ từ nhỏ được chiều chuộng mà lớn, ăn nhậu chơi bời không xót thứ nào, đối với son phấn nữ tử thường dùng, chắc chắn là rõ như lòng bàn tay.
Nhưng hàng fake như nàng lại khác.
Nàng có thể phân biệt chính xác Dior Armani Young Lâm, nhưng ai có thể nói cho nàng, mấy thứ tạo hình kỳ lạ kia, nhìn qua chẳng khác gì với mấy chai lọ là dùng để làm gì?
Ninh Ninh giả vờ bình tĩnh hít một hơi sâu.
Những thứ bày bán trên vỉa hè, lấy đỏ và trắng là hai màu chủ đạo. Trắng chắc là phấn, còn lại đỏ là son môi má hồng.
Nàng phát huy đầy đủ sự thông minh tài trí của mình, xác nhận tác dụng của mấy thứ trong hộp tròn ——
Hồng mà không đậm, không giống son môi hoặc son môi giấy đơn bạc, hẳn là đúng là má hồng.
Nguyên chủ lấy nó để khai đao đầu tiên.
Ninh Ninh rất ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, lấy má hồng bôi lên tay một ít, nhẹ nhàng bôi lên má phải.
Thật ra thứ này chất lượng cũng khá tốt, vừa mới bôi lên da đã tệp vào da, tạo ra một lớp mỏng màu hồng nhạt, nàng vừa muốn mở miệng khiêu khích, đã nghe thấy Trịnh Vi Khởi ở bên cạnh hít một hơi sâu nói: “Tiểu sư muội, muội đang làm gì thế?”
Lời này vừa dứt, tâm Ninh Ninh lập tức lạnh một nửa.
Sau đó nghe thấy giọng nói vô cũng kinh ngạc của nàng nói tiếp câu sau: “Sao lại bôi sơn móng tay lên mặt?!”
Ninh Ninh:……
Bảo sao cái phấn má này lại bóng như vậy, hóa ra nó vốn dĩ là sơn móng tay.
Ninh Ninh miễn cưỡng nở ra một nụ cười cứng đờ.
Vẻ mặt Trịnh Vi Khởi đầy khiếp sợ nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Trên đời này sao lại có cô gái ngay cả son phấn cũng không phân biệt được ư? Dù cho là gia đình bình thường, cũng sẽ vì con gái mà chuẩn bị chút son phấn chứ!
Chẳng lẽ ——
“Tiểu sư muội.”
Trịnh Vi Khởi hạ sơn hơn nửa năm, hoàn toàn không biết tin tức gì về tiểu sư muội. Lúc này cố gắng hạ giọng, giọng điệu dịu dàng: “Khi muội chưa vào Huyền Hư Phái, chưa từng học qua trang điểm sao?”
Ninh Ninh tự tạo ra chuyện cười, nếu giờ còn vịt chết cứng mỏ tuyên bố mình tinh thông cái này, e rằng chỉ càng gặp nhiều chuyện mất mặt hơn thôi.
Vì thế nàng ăn ngay nói thật: “Người nhà nói muội tuổi còn nhỏ, không thích hợp học cái này.”
Lòng Trịnh Vi Khởi hoảng hốt, nặng nề thở dài.
Đáng thương thật, ngay khi những cô gái như nàng còn nhỏ đã phải tập nghiên cứu trang điểm, làm gì có kiểu “Tuổi còn nhỏ không thích hợp”? Chỉ sợ tiểu sư muội còn không biết, sở dĩ cha mẹ muội ấy nói như vậy……
Là vì trong nhà không thừa tiền để mua.
Đúng là một đôi cha mẹ nghèo khó, vì bảo vệ lòng tự trọng của cô con gái nhỏ, đây là chuyện duy nhất có thể làm.
“Đúng đúng đúng, tuổi còn nhỏ, đúng là không nên học.”
Trịnh Vi Khởi bị điều nhỏ bé này làm cảm động, ngượng ngùng vạch trần lời nói dối lương thiện này, thấp giọng than thở nói: “Nhưng bây giờ muội đã là một đại cô nương, mẫu thân muội chưa từng dạy cho muội một chút kiến thức ở phương diện này ư?”
“Muội——”
Ninh Ninh không có ký ức nguyên chủ, chỉ phải căng da đầu đáp: “Dạy cũng có dạy, nhưng không phải loại dụng cụ này.”
Nàng thử hồi tưởng, cố gắng miêu tả: “Son môi là một cây có ống dài, có thể trực tiếp thoa lên miệng; màu phấn má gần với màu da, nên khi thoa lên sẽ không bị trắng quá; còn có phấn mắt, đủ mọi màu sắc, đa dạng cái gì cũng có.”
Sau một hồi miêu tả, Trịnh Vi Khởi nghe vậy mà trợn mắt há hốc mồm.
Nhà tiểu sư muội…… Vậy mà lại tự chế son phấn.
Có thể cho vào ống dễ như trở bàn tay, nhất định là chất lỏng. Vì sao lại biến son môi thành chất lỏng? Chỉ có thể là vì, trong nhà chỉ có thể tìm được một chút son môi ít ỏi, vì để con gái có thể dùng thêm một thời gian nữa, liền pha nước khuấy thêm vào, có vẻ nhiều thêm một chút.
Màu phấn má tương tư với màu da là thế nào? Rõ ràng bất kể là bột chì hay bột ngọc trai, sau khi môi mặt đều sẽ trắng lên không khác gì nhau. Nếu muốn làm nó đồng màu với màu gia, chỉ có thể thêm thứ khác vào. Bột phấn trắng với màu nâu nhạt, chẳng lẽ là……
Đất thêm vôi?!
Trịnh Vi Khởi kinh ngạc.
Não nàng đang có nguy cơ phải nạp quá nhiều thứ, đã chịu không nổi cái thứ gọi là “Phấn mắt” giày vò nữa rồi.
Đa dạng đủ loại màu sắc cái gì cũng có, người bình thường lấy đâu a nhiều màu sắc như vậy? Đơn giản chỉ là loại bỏ hết nước trên cánh hoa, rồi bôi lên trên mắt.
Trời xanh ơi.
Tiểu sư muội của trước đây, đến tột cùng đã sống những ngày thế nào.
Một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, cố gắng lấy chút chất lỏng cuối chảy ra từ ống nhỏ, bôi lên trên đôi môi tái nhợt.
Trên mặt nàng đầy những dấu vết của bùn đất và vôi, trên đôi mắt còn sót lại màu sắc cánh hoa sặc sỡ, cười đến thỏa mãn như vậy, hạnh phúc như vậy.
Phía sau nàng, còn có một đôi nam nữ trung niên cũng cười như vậy, trên khuôn mặt tang thương chứa đầy những dấu vết lưu lại của thời gian, giản dị tự nhiên.
Trịnh Vi Khởi nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Muội có một đôi cha mẹ tốt.”
Tiểu sư muội cau mày, lộ ra vẻ hoang mang. Nàng biết đối phương không hiểu dụng ý trong lời nói của mình, tạm dừng trong chốc lát rồi thăm dò hỏi: “Lệnh tôn cùng lệnh đường, hiện giờ vẫn còn hòa thuận chứ?”
Cuối cùng đáy mắt Ninh Ninh xuất hiện một tia buồn bã: “Muội không biết…… Bọn họ đều ở một thế giới khác.”
Trịnh Vi Khởi:!!!
Trịnh Vi Khởi hoàn toàn không dám hỏi lại.
Hiện giờ, ngay cả cha mẹ yêu thương nàng nhất cũng đi trước một bước.
Không bao giờ còn có người dùng bùn đất và vôi, gượng cười vui vẻ với nàng nữa.
Nàng từng nghe, nói cô nương này ở Huyền Hư Phái ăn bữa hôm lo bữa mai, thơ ấu đã khổ như vậy, làm sao có thể để cho tiểu sư muội vào môn phái, hay là do nàng bơ vơ đáng thương không nơi nương tựa?
Với tinh thần trọng nghĩa Trịnh Vi Khởi đã hạ quyết tâm, từ nay về sau, nàng nguyện vì tiểu sư muội xây lại một gia đình ấm áp.
“Tiểu sư muội.”
Trước mắt nàng cay chát, vắt cổ chày ra nước vất vả rút lông lại, vô cùng trìu mến nhìn Ninh Ninh: “Hôm nay sư tỷ cùng muội có duyên tương ngộ, những thứ đồ trên sạp này không cần ngại, cứ tùy tiện lấy đi.”
Ninh Ninh vội vàng lắc đầu: “Muội không cần.”
Đứa nhỏ ngốc, sao phải khổ vậy chứ.
đáy lòng Trịnh Vi Khởi khẽ run lên. Tuy rằng tiểu sư muội nhà mình quê mùa, nhưng nàng quê mùa đến quật cường, quê mùa đến giản dị, quê mùa đến bất khuất kiên cường.
Loại quê mùa này, tựa như từ trong mảnh đất cằn cỗi sinh ra một bông hoa trắng nhỏ, thoạt nhìn thì không đáng chú ý, chỉ có tiếp xúc lâu, mới có thể hiểu nó đang trưởng thành một cách đầy quật cường và xót xa.
Tin cha mẹ nàng ở nơi cuối chân trời, cũng có thể âm thầm cảm thấy hãnh diện vì con gái của mình.
Trịnh Vi Khởi có muôn vàn suy nghĩ, Ninh Ninh ở bên cạnh thấy nàng vừa khóc vừa cười, rất không bình thường, mặt không biến sắc dịch sang bên cạnh.
Không ngờ lại nghe thấy giọng nói mềm mại Trịnh Vi Khởi mềm phải gọi khiến người ta nổi cả da gà: “Bên kia là những món ăn vặt ta mang từ bên ngoài về, muội có thể thoải mái nếm—— trước mặt muội là kem sữa bò, muỗng nhỏ ở trong túi gấm màu trắng bên cạnh.”
Nếu là bản thân Ninh Ninh, nhất định sẽ ngượng ngùng nói cảm ơn rồi từ chối, nhưng kịch bản nữ phụ độc ác đang tùy tiện lắc lư trong đầu, làm nàng không thể không căng da đầu cầm lấy một hộp trong đó, mở ra lấy cái muỗng xúc một miếng.
Hương vị kỳ quái đến mức thần thì kinh sợ ma thì khóc than, khiến nàng thật sự nhăn mặt lại: “Kem sữa bò này của tỷ ——”
Không ngờ Trịnh Vi Khởi hít một hơi sâu, đôi mắt trừng như chuông đồng: “Kem sữa bò này của ta!”
Ninh Ninh: ?
Sao tỷ lại đoạt lời kịch của ta?
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Trịnh Vi Khởi tiếp tục nói: “Đây không phải kem sữa bò! Tên nhãi ranh nào không có mắt đặt kem mặt ở đây?!”
Kem. Mặt.
Chẳng trách thứ này trông độc đáo như vậy.
Ha hả.
Trai tim Ninh Ninh trực tiếp theo hai chữ này lên đường, nhưng tục ngữ nói rất đúng, cuộc sống luôn thăng trầm, khi thượng để mở cho bạn một cánh cửa, chắc chắn sẽ đóng một cánh cửa khác.
Trong lúc hoảng hốt, nàng vẫn nghe thấy âm thanh kia xung quanh tai: “Cái này có thạch tín đó! Tuy rằng số lượng không đủ để chết…… Mau mau mau, ta muội đến Niêm Xuân Đường!”
Thạch. Tín.
Ninh Ninh vẻ mặt vô cảm cúi đầu, nhìn chất rắn màu trắng bóng trong tay.
Tiểu yêu tinh.
Là ai đã đưa mày cho nàng ấy vậy?
=====
Hạ Tri Châu bị Thiên Tiện Tử phạt luyện kiếm một ngày một đêm, sau khi kết thúc lập tức chạy ào về Niêm Xuân Đường nằm chết. Không biết ngủ bao lâu, bị một giọng nữ vô cùng lo lắng làm tỉnh giấc.
Hắn biết cô gái đó, là Trịnh Vi Khởi đệ tử của Thiên Tiện Tử, hàng năm không về nhà, gần như cũng là đối tượng công lược đầu tiên của Ninh Ninh.
Còn về người bị nàng vác trên vai khiêng đến——
Con ngươi Hạ Tri Châu chấn động.
Chỉ thấy Ninh Ninh vẻ mặt hoảng hốt, trên mặt có một mảng đỏ hồng, như thể bị ai hung hăng đấm một quyền.
Tuy là y tu Niêm Xuân Đường nhưng cũng theo bản năng hô lên: “Ninh Ninh sư muội bị ai đánh thành thế này?”
Trịnh Vi Khởi nói khẽ với y cái gì đó, nhưng Hạ Tri Châu chẳng nghe được một chữ. Điều duy nhất hắn biết, là y tu sau khi nghe xong cũng bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Ngươi nói nàng tự mình ăn thạch tín?”
Trịnh Vi Khởi lấy tay ôm mặt, không hề hạ giọng nói: “Đều là ta không tốt, đều do ta.”
Sau đó đến Ninh Ninh nhỏ giọng nỉ non, mỗi một chữ đều tràn đầy chua xót, khiến y bất giác nhớ tới chuyện về cái xác chết vùng ở Tương Tây sau khi xác đã hóa khô: “Sư tỷ, muội không cần đồ của tỷ nữa, thật sự từ bỏ…… Sư tỷ, có phải ta quá quê mùa không?”
Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ninh Ninh, ngươi khờ thật đấy
Đã sớm biết ngươi là một cô nương da mặt mỏng, cướp đồ vật của người ta còn bị đấm một trận, chắc chắn trong lòng rất áy náy.
—— nhưng cũng không đáng để ngươi nuốt thạch tín, không chút do dự tự giết chính mình chứ!
Hạ Tri Châu như ở trong hầm băng, chỉ cảm thấy tương lai rất mờ mịt, đau lòng không thôi.
Nhân vật phản diện nhà người ta ăn ngon uống đã tinh thông mọi thứ, thi thoảng còn tà mị điên cuồng uống một ly, có thể tạo nên từng trận hét chói tai của các độc giả.
Nhưng y và Ninh Ninh thì sao.
Một người giống như con búp bê vải bị chơi đến rách nát đang nằm trên giường bệnh, một người thì tinh thần sụp đổ, ta tự giết ta.
Y muốn khóc, y cũng nhớ mẹ.
Vai ác như bọn họ, rốt cuộc đến khi nào mới có thể đứng lên?