Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Kỷ Lê mở miệng, cố gắng đáp lại Thẩm Thuật Bạch, nhưng cậu lại không thể nói được nên lời, như thể có thứ gì đó nghẹn lại.
Cậu đơn giản ngậm miệng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Hầy, thì ra là có bạn trai rồi à!” – Một thanh âm mất mát vang lên.
Rồi lại thêm một vài thanh âm nữa.
“Hụ hụ hụ…..tại sao soái ca cứ luôn ở bên soái ca vậy!”
“Tôi còn đang tự hỏi sao ở đây lại có một người đẹp trai như vậy, hóa ra là đang chờ bạn trai hic hic.”
“Hầy! Thôi giải tán! Giải tán đê!”
Tai Kỷ Lê đỏ bừng.
“Không về sao?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Nói tới đây Kỷ Lê mới nhận ra mình vẫn đang đứng ngây ra đó: “Về, về chứ.”
Nói xong, Kỷ Lê định đưa Thẩm Thuật Bạch về nhà, nhưng cậu quên mất còn có chiếc cổng sắt mà cứ ngơ ngác bước tới, may mà Thẩm Thuật Bạch đã lấy tay che lên trán cậu.
“Cẩn thận.”
Thẩm Thuật Bạch nói.
Mặt Kỷ Lê “bùm” một tiếng đỏ rực lên.
……
Trong thang máy, hai người đều không nói chuyện.
Kỷ Lê cúi đầu, khẽ di di ngón chân mình.
Tối hôm kia cậu bị “tra tấn” nguyên đêm, hôm qua thì gần như đứng cả đêm, chân vốn dĩ đã rất khó chịu, chỉ là cậu đang chán nản nên cứ lờ đi.
Cửa thang máy vừa mở, Thẩm Thuật Bạch đi ra ngoài.
Kỷ Lê cũng đi ra theo.
Tỉnh G cũng không mấy phát triển nên hầu hết nhà thuê đều rất rẻ, ở ven đô lại càng rẻ hơn nữa.
Nhà Kỷ Lê thuê còn rất mới, hai tầng, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng tắm, giá thuê khá rẻ, 700 đồng một tháng.
Kỷ Lê lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vị trí nhà cậu thuê có ánh sáng rất tốt, phòng nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
“Anh đói không?” Kỷ Lê nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch vuốt vuốt lại tóc cho Kỷ Lê: “Không đói, em cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Kỷ Lê hơi dừng lại.
“…..Vâng.”
“Anh có muốn đi nghỉ chút không……?” Kỷ Lê hỏi.
“Cũng được.”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Kỷ Lê rũ mắt bước lên lầu.
Phía sau cậu vang lên tiếng bước chân.
Kỷ Lê xoay người nhìn lại, cậu thấy Thẩm Thuật Bạch đang đi sau mình.
Bầu không khí vừa lạnh xuống giờ lại hơi nóng lên.
“Anh…..đi theo em làm gì?”
“Không phải em nói anh đi nghỉ sao?” Thẩm Thuật Bạch nghiêm túc nói, nhìn không có ý đùa cợt chút nào.
Kỷ Lê bỗng hơi chột dạ, thì ra là cậu suy nghĩ nhiều rồi.
“Vậy anh vào đi.” Kỷ Lê mở cửa phòng ngủ.
Kỷ Lê đã dọn dẹp phòng từ sớm.
Rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ.
Nhưng vì là căn hộ thông tầng nên tầng hai hơi thấp, Thẩm Thuật Bạch đứng thẳng người cũng sắp chạm tới trần nhà.
Kỷ Lê bước vào: “Ngăn tủ bên trái và ở giữa là của em, anh đừng động vào, ngăn bên phải là của anh.”
Cậu chạm vào tay nắm cửa tủ tính mở ra, rồi như nghĩ đến điều gì đó mà dừng lại.
Thẩm Thuật Bạch nhìn nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê không dám nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Mấy thứ đồ trong tủ này…..anh đừng làm hỏng, nó đắt lắm.”
“Được.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Nghe xong câu trả lời, Kỷ Lê cũng không có gì cần dặn dò nữa.
Cậu quay đầu nhìn chiếc giường, mặt nóng bừng lên - ở đây chỉ có mỗi một chiếc giường thôi, mà hai người đã lãnh chứng hợp pháp rồi….
“Em, em nằm gần cửa sổ, còn anh, anh nằm gần cửa nhé.” Kỷ Lê lắp bắp.
Cái sự khẩn trương của Kỷ Lê càng hiện rõ trong đôi mắt Thẩm Thuật Bạch.
“Ừ.” Anh đáp, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Kỷ Lê phớt lờ Thẩm Thuật Bạch, cậu tháo giày lên giường nằm quay lưng lại phía anh.
Cảm nhận được nửa giường bên kia hơi lún xuống, Kỷ Lê khẽ cứng người.
Đợi một lúc, phía sau không có động tĩnh gì, thậm chí còn có tiếng thở phì phò truyền đến, Kỷ Lê mới thả lỏng.
Mà một khi đã thả lỏng, mí mắt cậu cũng nặng dần.
Chờ khi Kỷ Lê đã chìm vào giấc ngủ, người phía sau chợt mở mắt, còn giở chăn ra đắp lên cho cậu.
……
Khi Kỷ Lê thức dậy, mặt trời đã xuống núi, từ phòng ngủ của cậu có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn màu đỏ cam.
Người bên cạnh đã dậy từ lâu.
Cậu rời giường rồi bước cầu thang xuống lầu, vừa lúc đó cửa nhà cũng mở ra, Thẩm Thuật Bạch cầm theo một túi đồ từ bên ngoài vào, hai người đối diện nhìn nhau một thoáng.
“Anh đi đâu vậy?”
“Em đã dậy rồi sao?”
Hai người đồng thời mở miệng.
Nói xong cả hai đều sững sờ.
“Anh sợ em đói nên đi mua chút đồ ăn.” Thẩm Thuật Bạch cười nói, trong mắt còn mang theo ý cười.
Đêm hôm kia Kỷ Lê đã thấy dục vọng nồng đậm trong đôi mắt này, hôm qua lại thấy nét xa cách, mãi đến ngày hôm nay mới nhìn thấy ý cười.
- --- Hóa ra một người trong mắt mang ý cười lại có thể đẹp như vậy.
“Cảm ơn anh.” Kỷ Lê cúi đầu, hốc mắt cậu nóng lên, nhưng không muốn người ta trông thấy.
“Nên làm mà.”
Khi không nhìn thấy, thanh âm lại càng rõ ràng hơn.
Cậu đi về phía bàn ăn, hộp cơm đã mở sẵn, hầu như tất cả những thứ Thẩm Thuật Bạch mua đều là những thứ cậu thích ăn.
Cậu ngồi xuống, Thẩm Thuật Bạch đưa cho cậu một đôi đũa, còn rất tri kỷ mà bẻ sẵn ra.
Cậu cẩn thận ăn, cũng không nói gì, nhưng cổ họng như muốn nghẹn lại, mũi chua xót.
Điện thoại cậu rung lên, ID hiển thị trên cuộc gọi là bà nội.
Kỷ Lê ngừng lại.
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Có cần anh ra ngoài không?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê lắc lắc đầu: “Không cần, vậy em có thể nghe điện thoại không?”
Thẩm Thuật Bạch cười: “Giữa anh và em không cần khách sáo như vậy đâu.”
Kỷ Lê cúi đầu, cậu ngượng chín người, nhìn kỹ có thể thấy vành tai đỏ bừng cả lên.
Cậu cầm điện thoại, trượt nút trả lời.
“Là tiểu Lê phải không?” – Một giọng nói già nua phát ra.
“Vâng, con đây ạ.” Kỷ Lê nói, đôi mi dài rủ xuống che giấu cảm xúc trong mắt.
Tiểu Lê, nghe nói giờ con đã ở bên một người tài xế họ Trần phải không?”
“Vâng.”
“Haizzz!” Nghe cậu trả lời, giọng nói bên kia liền thở dài, “Tiểu Lê này, bà nội lớn tuổi đã thấy nhiều chuyện rồi, chỉ hy vọng người một nhà có thể hòa thuận sống chung, tính tình ba con đúng là có hơi quái đản, cũng hơi bất công, nhưng con cũng đừng vì giận dỗi mà chọn ở bên một tài xế như vậy.”
“Con không giận dỗi.” Kỷ Lê đáp.
Cậu kiên định nhắc lại một lần nữa: “Bà nội, con không giận dỗi chút nào.”
“Tiểu Lê, con lớn rồi, phải hiểu chuyện chứ.” Âm thanh nói chuyện tràn đầy bất đắc dĩ, “Tuy chúng ta không quan tâm rất nhiều chuyện, ba con cũng không quan tâm, nhưng trong lòng chúng ta, con vĩnh viễn là một thành viên của Kỷ gia, chờ bà cùng ông nội con qua đời, con cũng sẽ được thừa hưởng một phần tài sản của Kỷ gia.”
"Xin lỗi..." Kỷ Lê cụp mắt xuống.
“Không cần phải xin lỗi đâu, con ngoan, chờ thêm một thời gian nữa con liền tìm cách chia tay tên tài xế kia đi, thân phận cậu ta không xứng với con đâu.”
Kỷ Lê siết chặt điện thoại: "Con sẽ không chia tay đâu."
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng.
“Tiểu Lê, chuyện năm đó có phải con vẫn trách bà với ông nội con không?”
Giọng nói kia bỗng dưng đầy thương cảm.
“Năm đó bà không hề ngăn cản chuyện của ba mẹ con, sau này cũng không ngăn cản ba con ở bên tiểu Cầm, khi đó tiểu Cầm đã mang thai, bà cũng chẳng có cách nào. Sau đó mẹ con đã tự…..qua đời, chúng ta đều nghĩ con còn nhỏ, cần có người chăm sóc, vì vậy cũng không ngăn ba con cưới tiểu Cầm về.”
“Chuyện này luôn khiến chúng ta thấy áy náy, lúc nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, bà và ông nội con vẫn luôn muốn tìm cơ hội bù đắp chuyện năm đó, nhưng con quá mức độc lập hiểu chuyện nên chúng ta vẫn chẳng tìm được cơ hội nào. Bây giờ chỉ cần con đồng ý quay về thì chúng ta sẽ đối xử thật tốt với con.”
“Con ngoan, về nhà đi được không?”
Thanh âm mang theo khẩn cầu.
Cậu đơn giản ngậm miệng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Hầy, thì ra là có bạn trai rồi à!” – Một thanh âm mất mát vang lên.
Rồi lại thêm một vài thanh âm nữa.
“Hụ hụ hụ…..tại sao soái ca cứ luôn ở bên soái ca vậy!”
“Tôi còn đang tự hỏi sao ở đây lại có một người đẹp trai như vậy, hóa ra là đang chờ bạn trai hic hic.”
“Hầy! Thôi giải tán! Giải tán đê!”
Tai Kỷ Lê đỏ bừng.
“Không về sao?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Nói tới đây Kỷ Lê mới nhận ra mình vẫn đang đứng ngây ra đó: “Về, về chứ.”
Nói xong, Kỷ Lê định đưa Thẩm Thuật Bạch về nhà, nhưng cậu quên mất còn có chiếc cổng sắt mà cứ ngơ ngác bước tới, may mà Thẩm Thuật Bạch đã lấy tay che lên trán cậu.
“Cẩn thận.”
Thẩm Thuật Bạch nói.
Mặt Kỷ Lê “bùm” một tiếng đỏ rực lên.
……
Trong thang máy, hai người đều không nói chuyện.
Kỷ Lê cúi đầu, khẽ di di ngón chân mình.
Tối hôm kia cậu bị “tra tấn” nguyên đêm, hôm qua thì gần như đứng cả đêm, chân vốn dĩ đã rất khó chịu, chỉ là cậu đang chán nản nên cứ lờ đi.
Cửa thang máy vừa mở, Thẩm Thuật Bạch đi ra ngoài.
Kỷ Lê cũng đi ra theo.
Tỉnh G cũng không mấy phát triển nên hầu hết nhà thuê đều rất rẻ, ở ven đô lại càng rẻ hơn nữa.
Nhà Kỷ Lê thuê còn rất mới, hai tầng, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng tắm, giá thuê khá rẻ, 700 đồng một tháng.
Kỷ Lê lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vị trí nhà cậu thuê có ánh sáng rất tốt, phòng nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
“Anh đói không?” Kỷ Lê nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch vuốt vuốt lại tóc cho Kỷ Lê: “Không đói, em cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Kỷ Lê hơi dừng lại.
“…..Vâng.”
“Anh có muốn đi nghỉ chút không……?” Kỷ Lê hỏi.
“Cũng được.”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Kỷ Lê rũ mắt bước lên lầu.
Phía sau cậu vang lên tiếng bước chân.
Kỷ Lê xoay người nhìn lại, cậu thấy Thẩm Thuật Bạch đang đi sau mình.
Bầu không khí vừa lạnh xuống giờ lại hơi nóng lên.
“Anh…..đi theo em làm gì?”
“Không phải em nói anh đi nghỉ sao?” Thẩm Thuật Bạch nghiêm túc nói, nhìn không có ý đùa cợt chút nào.
Kỷ Lê bỗng hơi chột dạ, thì ra là cậu suy nghĩ nhiều rồi.
“Vậy anh vào đi.” Kỷ Lê mở cửa phòng ngủ.
Kỷ Lê đã dọn dẹp phòng từ sớm.
Rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ.
Nhưng vì là căn hộ thông tầng nên tầng hai hơi thấp, Thẩm Thuật Bạch đứng thẳng người cũng sắp chạm tới trần nhà.
Kỷ Lê bước vào: “Ngăn tủ bên trái và ở giữa là của em, anh đừng động vào, ngăn bên phải là của anh.”
Cậu chạm vào tay nắm cửa tủ tính mở ra, rồi như nghĩ đến điều gì đó mà dừng lại.
Thẩm Thuật Bạch nhìn nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê không dám nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Mấy thứ đồ trong tủ này…..anh đừng làm hỏng, nó đắt lắm.”
“Được.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Nghe xong câu trả lời, Kỷ Lê cũng không có gì cần dặn dò nữa.
Cậu quay đầu nhìn chiếc giường, mặt nóng bừng lên - ở đây chỉ có mỗi một chiếc giường thôi, mà hai người đã lãnh chứng hợp pháp rồi….
“Em, em nằm gần cửa sổ, còn anh, anh nằm gần cửa nhé.” Kỷ Lê lắp bắp.
Cái sự khẩn trương của Kỷ Lê càng hiện rõ trong đôi mắt Thẩm Thuật Bạch.
“Ừ.” Anh đáp, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Kỷ Lê phớt lờ Thẩm Thuật Bạch, cậu tháo giày lên giường nằm quay lưng lại phía anh.
Cảm nhận được nửa giường bên kia hơi lún xuống, Kỷ Lê khẽ cứng người.
Đợi một lúc, phía sau không có động tĩnh gì, thậm chí còn có tiếng thở phì phò truyền đến, Kỷ Lê mới thả lỏng.
Mà một khi đã thả lỏng, mí mắt cậu cũng nặng dần.
Chờ khi Kỷ Lê đã chìm vào giấc ngủ, người phía sau chợt mở mắt, còn giở chăn ra đắp lên cho cậu.
……
Khi Kỷ Lê thức dậy, mặt trời đã xuống núi, từ phòng ngủ của cậu có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn màu đỏ cam.
Người bên cạnh đã dậy từ lâu.
Cậu rời giường rồi bước cầu thang xuống lầu, vừa lúc đó cửa nhà cũng mở ra, Thẩm Thuật Bạch cầm theo một túi đồ từ bên ngoài vào, hai người đối diện nhìn nhau một thoáng.
“Anh đi đâu vậy?”
“Em đã dậy rồi sao?”
Hai người đồng thời mở miệng.
Nói xong cả hai đều sững sờ.
“Anh sợ em đói nên đi mua chút đồ ăn.” Thẩm Thuật Bạch cười nói, trong mắt còn mang theo ý cười.
Đêm hôm kia Kỷ Lê đã thấy dục vọng nồng đậm trong đôi mắt này, hôm qua lại thấy nét xa cách, mãi đến ngày hôm nay mới nhìn thấy ý cười.
- --- Hóa ra một người trong mắt mang ý cười lại có thể đẹp như vậy.
“Cảm ơn anh.” Kỷ Lê cúi đầu, hốc mắt cậu nóng lên, nhưng không muốn người ta trông thấy.
“Nên làm mà.”
Khi không nhìn thấy, thanh âm lại càng rõ ràng hơn.
Cậu đi về phía bàn ăn, hộp cơm đã mở sẵn, hầu như tất cả những thứ Thẩm Thuật Bạch mua đều là những thứ cậu thích ăn.
Cậu ngồi xuống, Thẩm Thuật Bạch đưa cho cậu một đôi đũa, còn rất tri kỷ mà bẻ sẵn ra.
Cậu cẩn thận ăn, cũng không nói gì, nhưng cổ họng như muốn nghẹn lại, mũi chua xót.
Điện thoại cậu rung lên, ID hiển thị trên cuộc gọi là bà nội.
Kỷ Lê ngừng lại.
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Có cần anh ra ngoài không?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê lắc lắc đầu: “Không cần, vậy em có thể nghe điện thoại không?”
Thẩm Thuật Bạch cười: “Giữa anh và em không cần khách sáo như vậy đâu.”
Kỷ Lê cúi đầu, cậu ngượng chín người, nhìn kỹ có thể thấy vành tai đỏ bừng cả lên.
Cậu cầm điện thoại, trượt nút trả lời.
“Là tiểu Lê phải không?” – Một giọng nói già nua phát ra.
“Vâng, con đây ạ.” Kỷ Lê nói, đôi mi dài rủ xuống che giấu cảm xúc trong mắt.
Tiểu Lê, nghe nói giờ con đã ở bên một người tài xế họ Trần phải không?”
“Vâng.”
“Haizzz!” Nghe cậu trả lời, giọng nói bên kia liền thở dài, “Tiểu Lê này, bà nội lớn tuổi đã thấy nhiều chuyện rồi, chỉ hy vọng người một nhà có thể hòa thuận sống chung, tính tình ba con đúng là có hơi quái đản, cũng hơi bất công, nhưng con cũng đừng vì giận dỗi mà chọn ở bên một tài xế như vậy.”
“Con không giận dỗi.” Kỷ Lê đáp.
Cậu kiên định nhắc lại một lần nữa: “Bà nội, con không giận dỗi chút nào.”
“Tiểu Lê, con lớn rồi, phải hiểu chuyện chứ.” Âm thanh nói chuyện tràn đầy bất đắc dĩ, “Tuy chúng ta không quan tâm rất nhiều chuyện, ba con cũng không quan tâm, nhưng trong lòng chúng ta, con vĩnh viễn là một thành viên của Kỷ gia, chờ bà cùng ông nội con qua đời, con cũng sẽ được thừa hưởng một phần tài sản của Kỷ gia.”
"Xin lỗi..." Kỷ Lê cụp mắt xuống.
“Không cần phải xin lỗi đâu, con ngoan, chờ thêm một thời gian nữa con liền tìm cách chia tay tên tài xế kia đi, thân phận cậu ta không xứng với con đâu.”
Kỷ Lê siết chặt điện thoại: "Con sẽ không chia tay đâu."
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng.
“Tiểu Lê, chuyện năm đó có phải con vẫn trách bà với ông nội con không?”
Giọng nói kia bỗng dưng đầy thương cảm.
“Năm đó bà không hề ngăn cản chuyện của ba mẹ con, sau này cũng không ngăn cản ba con ở bên tiểu Cầm, khi đó tiểu Cầm đã mang thai, bà cũng chẳng có cách nào. Sau đó mẹ con đã tự…..qua đời, chúng ta đều nghĩ con còn nhỏ, cần có người chăm sóc, vì vậy cũng không ngăn ba con cưới tiểu Cầm về.”
“Chuyện này luôn khiến chúng ta thấy áy náy, lúc nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, bà và ông nội con vẫn luôn muốn tìm cơ hội bù đắp chuyện năm đó, nhưng con quá mức độc lập hiểu chuyện nên chúng ta vẫn chẳng tìm được cơ hội nào. Bây giờ chỉ cần con đồng ý quay về thì chúng ta sẽ đối xử thật tốt với con.”
“Con ngoan, về nhà đi được không?”
Thanh âm mang theo khẩn cầu.