Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
“Anh muốn.” Thẩm Thuật Bạch trịnh trọng đáp lời.
Kỷ Lê đắc ý rời khỏi đùi Thẩm Thuật Bạch, cậu bước sang phần giường bên kia rồi cong chân đá anh xuống dưới giường.
Thẩm Thuật Bạch chật vật ngồi dưới đất, Kỷ Lê thấy gương mặt anh hơi mờ mịt cùng chút xíu vô tội.
Cậu lạnh lùng đáp lời: “Thế à, thế thì anh cứ ngẫm lại xem có giấu em chuyện gì không nha!”
Nói xong cậu xoa mái tóc còn hơi ẩm của mình rồi nằm xuống, không thèm để ý tới Thẩm Thuật Bạch nữa.
……
Vì thế, Thẩm Thuật Bạch ngồi dưới đất một đêm không lên giường, chủ yếu là vì anh không biết có phải Kỷ Lê đang không vui hay không, sợ mình lên giường sẽ càng khiến Kỷ Lê không vui. Anh cũng không muốn tới phòng cho khách, liền cứ ngồi như vậy nhìn Kỷ Lê suy nghĩ cả đêm, chỉ là nghĩ mãi không hiểu vì sao mình lại chọc giận cậu.
Lúc Kỷ Lê tỉnh dậy liền thấy Thẩm Thuật Bạch đang cúi đầu ngồi trên đất.
Thấy vành mắt Thẩm Thuật Bạch xanh đen, Kỷ Lê đau lòng: “Sao anh không lên giường ngủ?”
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, sau đó lại rũ mắt xuống, Kỷ Lê gần như có thể trông thấy hai chữ “đáng thương” trên mặt anh.
“Em không cho anh lên giường mà…..”
Kỷ Lê nghe thấy Thẩm Thuật Bạch trả lời như vậy.
Cậu lại thấy mềm lòng hơn rồi: “Em đâu có nói là không cho anh lên giường…..”
Cậu chỉ đá Thẩm Thuật Bạch xuống giường mà thôi…..
Hình như mình quá đáng rồi.
“Nếu lần sau em giận quá mà thực sự không cho anh lên giường, vậy anh cứ chờ lúc em ngủ rồi lén lên nha, khi đó em sẽ không biết!”
Kỷ Lê nói, chứ sao có thể để anh ấy ngồi dưới đất cả đêm như vầy được?
Thẩm Thuật Bạch nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lê, khóe miệng cong lên: “Ừ.”
Trả lời hơi nhanh, khiến Kỷ Lê suýt nữa còn nghĩ anh đã chuẩn bị sẵn kịch bản.
Nhưng sau đó cậu thấy lúc Thẩm Thuật Bạch đứng dậy còn suýt ngã, hình như anh ngồi lâu quá nên tê hết chân.
Kỷ Lê đau lòng bước tới đỡ anh.
“Anh cẩn thận chút.”
Thẩm Thuật Bạch suy yếu gật gật đầu.
Kỷ Lê đỡ Thẩm Thuật Bạch lên giường, Thẩm Thuật Bạch vừa dính vào gối đã nhắm mắt lại luôn, có vẻ anh đã mệt lắm rồi.
Kỷ Lê càng áy náy tợn, biết vậy mình đã không tức giận với anh ấy rồi.
“Anh nghỉ ngơi chút nha, em đi nấu cháo cho anh.” Kỷ Lê áy náy nói.
Nói xong cậu còn nhìn lại sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Thuật Bạch rồi đau lòng rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Thuật Bạch đang nằm trên giường mở bừng mắt, trên mặt không hề có chút mệt mỏi nào, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Vương đặc trợ.
- ----[Buổi họp sáng nay hoãn tới chiều.]
Vương đặc trợ: [Vâng thưa sếp.]
……
Kỷ Lê muốn nấu đồ ăn lót dạ cho Thẩm Thuật Bạch nên cậu lấy sườn trong tủ lạnh ra.
Người hầu đã chặt sườn ra từ trước rồi, cậu chỉ cần rửa lại là được.
Lại lấy cải thìa trong tủ lạnh.
Cậu sẽ nấu cháo sườn rau cải.
Vo gạo xong, cậu đổ nước vào rồi bật bếp.
Hạt gạo tròn và căng mọng chuyển sang màu trắng trong khi nhiệt độ nước tăng dần, trong không khí bắt đầu có mùi thơm của cháo.
Kỷ Lê sợ dính nồi nên dùng thìa khuấy.
Chờ nhừ hơn chút thì cậu cho sườn vào.
Cậu không cho dầu, chỉ cho ít muối cùng nước tương, lại thêm chút gừng để khử mùi hôi.
Không cho dầu chủ yếu là vì sườn ít nhiều cũng vẫn có mỡ, nấu xong sẽ nổi váng mỡ lên, lại còn cho dầu trước đó thì hơi khó ăn.
Rau cải cho vào sau cùng, tắt bếp xong mới cho hành và rau thơm.
Hương thơm lan tỏa khắp gian bếp.
Ngay cả những người hầu luôn đảm nhiệm công việc này cũng khen ngợi Kỷ Lê.
……
Sau khi nấu xong cháo, Kỷ Lê mang lên cho Thẩm Thuật Bạch.
Ngay khi Kỷ Lê bước vào, Thẩm Thuật Bạch đã mệt mỏi mở mắt ra, anh nhìn Kỷ Lê đang bưng cháo vào, muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng có lẽ là do tối hôm qua anh ấy quá mệt nên bây giờ có vẻ rất khó ngồi dậy.
Kỷ Lê nhanh chóng đặt cháo xuống rồi bước tới đỡ Thẩm Thuật Bạch.
“Em nấu cháo xong rồi, anh ăn chút đi rồi ngủ tiếp.” Kỷ Lê nhìn anh nói.
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch gật đầu.
Kỷ Lê sợ Thẩm Thuật Bạch giờ vẫn đang rất mệt liền bảo: “Để em đút cho anh.”
“Được.” Thẩm Thuật Bạch ôn hòa nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê cầm chén, cẩn thận đút cháo cho Thẩm Thuật Bạch.
Đút cháo xong cậu lại đỡ Thẩm Thuật Bạch nằm nghỉ, cứ như thể anh là bệnh nhân không bằng.
……
Chờ đến đầu giờ chiều lúc Kỷ Lê chuẩn bị đi học, Thẩm Thuật Bạch mới khoan thai rời giường, nhìn sắc mặt anh vẫn ổn, Kỷ Lê mới yên tâm.
“Anh đưa em đi học.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê vội nói: “Không được! Để tài xế đưa em đi là được rồi, tối qua anh đã không được nghỉ ngơi, giờ anh cứ nghỉ đi.”
“Anh ngủ một giấc là tốt rồi.” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê.
Nhưng Kỷ Lê vẫn không đồng ý.
Thẩm Thuật Bạch chỉ đành nói: “Thế chúng ta cùng để tài xế đưa đi nhé, vừa lúc anh cũng tới công ty.”
Kỷ Lê nhìn nhìn mặt Thẩm Thuật Bạch, thấy anh không có vẻ mệt mỏi mới nói: “Vậy được, nhưng nếu anh mệt thì nhớ phải về nhà nha, đừng cố sức.”
“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch rất dịu dàng.
……
Xe dừng ở chỗ mọi lần Thẩm Thuật Bạch vẫn đưa cậu đi học.
Kỷ Lê dặn dò vài câu rồi mới rời khỏi.
……
Chuông vào lớp vang lên, Kỷ Lê bước vào lớp.
Chỗ ngồi đã đầy và giáo viên cũng chuẩn bị đến nên cậu ngồi ở phía sau.
An Tuyên và Phạm Thanh cũng đang ngó nghiêng.
Họ trông thấy Kỷ Lê liền đi qua đó, còn Trần Tuấn Hoành ngồi rất xa như thể ai đó xúc phạm cậu ta vậy.
“Tức chết tôi rồi!” An Tuyên vừa ngồi xuống đã nhỏ giọng nói với Kỷ Lê.
“Sao thế?” Kỷ Lê nghi hoặc nhìn cậu bạn.
Phạm Thanh thấy Kỷ Lê như vậy liền biết ngay cậu chưa biết gì: “Hôm qua cậu không xem vòng bạn bè sao?”
Kỷ Lê gật đầu.
“Vậy cậu mau xem vòng bạn bè của Trần Tuấn Hoành đi, tức chết tôi rồi!” An Tuyên tức giận, nhưng giáo viên vẫn đang ở trong lớp nên cậu chỉ đành nói nhỏ.
Kỷ Lê tò mò không hiểu vòng bạn bè của Trần Tuấn Hoành có cái gì mà làm An Tuyên giận như vậy, cậu lấy điện thoại ra.
Mở moment của Trần Tuấn Hoành ra, vẫn vậy mà, đâu có gì đặc biệt.
“Vòng bạn bè có vấn đề gì đâu?” Kỷ Lê nghi hoặc.
An Tuyên ngó qua, kéo lên xuống vài lần rồi nói: “Cậu ta chặn cậu rồi!”
“?” Kỷ Lê sững sờ, chẳng lẽ còn liên quan đến cậu sao?
Phạm Thanh mở điện thoại của mình mở vòng bạn bè rồi đưa cho Kỷ Lê: “Cậu xem chút đi.”
Kỷ Lê cầm lấy điện thoại.
- -----[Tôi làm người thất bại quá, muốn hòa thuận với bạn cùng phòng mà cũng không được, thẻ bị đóng băng rồi muốn mượn chút tiền thanh toán thôi cũng không cho.]
- -----[Có người nha, không hiểu có tiền hay không mà cứ đi vào trung tâm thương mại như không có gì xảy ra. Cái đó thì tôi không biết, tôi chỉ biết cái khí chất nghèo kiết hủ lậu không bao giờ có thể che giấu được ấy chắc chắn không thể nào là người có tiền được, cho dù có đi chăng nữa cũng chỉ là thành phần giàu xổi mới phất, chẳng bao lâu là phá sản thôi.]
- -----[Ảnh chụp cả nhóm đã không còn nữa, niềm vui đó chắc sẽ chẳng bao giờ có lại được, quan hệ giữa người với người chắc cũng chỉ đến vậy thôi, phòng ký túc xá có bốn người thì có lẽ sẽ có ba người trở thành một nhóm nhỏ, người còn lại vĩnh viễn là kẻ dư thừa.]
Kỷ Lê: “…….”
Cậu ta đăng hẳn ba status ám chỉ phòng ký túc xá bọn họ, Kỷ Lê còn nghĩ hình như một trong số đó đang ám chỉ mình. Nhưng dù cậu có không giàu có đi chăng nữa thì cũng vẫn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng mà.
Lời tác giả:
Thẩm Thuật Bạch: “Thức nguyên đêm mệt muốn chết rồi, vợ phải hôn hôn mới đỡ mệt được”.
Kỷ Lê: “Oa oa, chồng đáng thương quá……”
Kỷ Lê đắc ý rời khỏi đùi Thẩm Thuật Bạch, cậu bước sang phần giường bên kia rồi cong chân đá anh xuống dưới giường.
Thẩm Thuật Bạch chật vật ngồi dưới đất, Kỷ Lê thấy gương mặt anh hơi mờ mịt cùng chút xíu vô tội.
Cậu lạnh lùng đáp lời: “Thế à, thế thì anh cứ ngẫm lại xem có giấu em chuyện gì không nha!”
Nói xong cậu xoa mái tóc còn hơi ẩm của mình rồi nằm xuống, không thèm để ý tới Thẩm Thuật Bạch nữa.
……
Vì thế, Thẩm Thuật Bạch ngồi dưới đất một đêm không lên giường, chủ yếu là vì anh không biết có phải Kỷ Lê đang không vui hay không, sợ mình lên giường sẽ càng khiến Kỷ Lê không vui. Anh cũng không muốn tới phòng cho khách, liền cứ ngồi như vậy nhìn Kỷ Lê suy nghĩ cả đêm, chỉ là nghĩ mãi không hiểu vì sao mình lại chọc giận cậu.
Lúc Kỷ Lê tỉnh dậy liền thấy Thẩm Thuật Bạch đang cúi đầu ngồi trên đất.
Thấy vành mắt Thẩm Thuật Bạch xanh đen, Kỷ Lê đau lòng: “Sao anh không lên giường ngủ?”
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, sau đó lại rũ mắt xuống, Kỷ Lê gần như có thể trông thấy hai chữ “đáng thương” trên mặt anh.
“Em không cho anh lên giường mà…..”
Kỷ Lê nghe thấy Thẩm Thuật Bạch trả lời như vậy.
Cậu lại thấy mềm lòng hơn rồi: “Em đâu có nói là không cho anh lên giường…..”
Cậu chỉ đá Thẩm Thuật Bạch xuống giường mà thôi…..
Hình như mình quá đáng rồi.
“Nếu lần sau em giận quá mà thực sự không cho anh lên giường, vậy anh cứ chờ lúc em ngủ rồi lén lên nha, khi đó em sẽ không biết!”
Kỷ Lê nói, chứ sao có thể để anh ấy ngồi dưới đất cả đêm như vầy được?
Thẩm Thuật Bạch nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lê, khóe miệng cong lên: “Ừ.”
Trả lời hơi nhanh, khiến Kỷ Lê suýt nữa còn nghĩ anh đã chuẩn bị sẵn kịch bản.
Nhưng sau đó cậu thấy lúc Thẩm Thuật Bạch đứng dậy còn suýt ngã, hình như anh ngồi lâu quá nên tê hết chân.
Kỷ Lê đau lòng bước tới đỡ anh.
“Anh cẩn thận chút.”
Thẩm Thuật Bạch suy yếu gật gật đầu.
Kỷ Lê đỡ Thẩm Thuật Bạch lên giường, Thẩm Thuật Bạch vừa dính vào gối đã nhắm mắt lại luôn, có vẻ anh đã mệt lắm rồi.
Kỷ Lê càng áy náy tợn, biết vậy mình đã không tức giận với anh ấy rồi.
“Anh nghỉ ngơi chút nha, em đi nấu cháo cho anh.” Kỷ Lê áy náy nói.
Nói xong cậu còn nhìn lại sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Thuật Bạch rồi đau lòng rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Thuật Bạch đang nằm trên giường mở bừng mắt, trên mặt không hề có chút mệt mỏi nào, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Vương đặc trợ.
- ----[Buổi họp sáng nay hoãn tới chiều.]
Vương đặc trợ: [Vâng thưa sếp.]
……
Kỷ Lê muốn nấu đồ ăn lót dạ cho Thẩm Thuật Bạch nên cậu lấy sườn trong tủ lạnh ra.
Người hầu đã chặt sườn ra từ trước rồi, cậu chỉ cần rửa lại là được.
Lại lấy cải thìa trong tủ lạnh.
Cậu sẽ nấu cháo sườn rau cải.
Vo gạo xong, cậu đổ nước vào rồi bật bếp.
Hạt gạo tròn và căng mọng chuyển sang màu trắng trong khi nhiệt độ nước tăng dần, trong không khí bắt đầu có mùi thơm của cháo.
Kỷ Lê sợ dính nồi nên dùng thìa khuấy.
Chờ nhừ hơn chút thì cậu cho sườn vào.
Cậu không cho dầu, chỉ cho ít muối cùng nước tương, lại thêm chút gừng để khử mùi hôi.
Không cho dầu chủ yếu là vì sườn ít nhiều cũng vẫn có mỡ, nấu xong sẽ nổi váng mỡ lên, lại còn cho dầu trước đó thì hơi khó ăn.
Rau cải cho vào sau cùng, tắt bếp xong mới cho hành và rau thơm.
Hương thơm lan tỏa khắp gian bếp.
Ngay cả những người hầu luôn đảm nhiệm công việc này cũng khen ngợi Kỷ Lê.
……
Sau khi nấu xong cháo, Kỷ Lê mang lên cho Thẩm Thuật Bạch.
Ngay khi Kỷ Lê bước vào, Thẩm Thuật Bạch đã mệt mỏi mở mắt ra, anh nhìn Kỷ Lê đang bưng cháo vào, muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng có lẽ là do tối hôm qua anh ấy quá mệt nên bây giờ có vẻ rất khó ngồi dậy.
Kỷ Lê nhanh chóng đặt cháo xuống rồi bước tới đỡ Thẩm Thuật Bạch.
“Em nấu cháo xong rồi, anh ăn chút đi rồi ngủ tiếp.” Kỷ Lê nhìn anh nói.
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch gật đầu.
Kỷ Lê sợ Thẩm Thuật Bạch giờ vẫn đang rất mệt liền bảo: “Để em đút cho anh.”
“Được.” Thẩm Thuật Bạch ôn hòa nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê cầm chén, cẩn thận đút cháo cho Thẩm Thuật Bạch.
Đút cháo xong cậu lại đỡ Thẩm Thuật Bạch nằm nghỉ, cứ như thể anh là bệnh nhân không bằng.
……
Chờ đến đầu giờ chiều lúc Kỷ Lê chuẩn bị đi học, Thẩm Thuật Bạch mới khoan thai rời giường, nhìn sắc mặt anh vẫn ổn, Kỷ Lê mới yên tâm.
“Anh đưa em đi học.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê vội nói: “Không được! Để tài xế đưa em đi là được rồi, tối qua anh đã không được nghỉ ngơi, giờ anh cứ nghỉ đi.”
“Anh ngủ một giấc là tốt rồi.” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê.
Nhưng Kỷ Lê vẫn không đồng ý.
Thẩm Thuật Bạch chỉ đành nói: “Thế chúng ta cùng để tài xế đưa đi nhé, vừa lúc anh cũng tới công ty.”
Kỷ Lê nhìn nhìn mặt Thẩm Thuật Bạch, thấy anh không có vẻ mệt mỏi mới nói: “Vậy được, nhưng nếu anh mệt thì nhớ phải về nhà nha, đừng cố sức.”
“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch rất dịu dàng.
……
Xe dừng ở chỗ mọi lần Thẩm Thuật Bạch vẫn đưa cậu đi học.
Kỷ Lê dặn dò vài câu rồi mới rời khỏi.
……
Chuông vào lớp vang lên, Kỷ Lê bước vào lớp.
Chỗ ngồi đã đầy và giáo viên cũng chuẩn bị đến nên cậu ngồi ở phía sau.
An Tuyên và Phạm Thanh cũng đang ngó nghiêng.
Họ trông thấy Kỷ Lê liền đi qua đó, còn Trần Tuấn Hoành ngồi rất xa như thể ai đó xúc phạm cậu ta vậy.
“Tức chết tôi rồi!” An Tuyên vừa ngồi xuống đã nhỏ giọng nói với Kỷ Lê.
“Sao thế?” Kỷ Lê nghi hoặc nhìn cậu bạn.
Phạm Thanh thấy Kỷ Lê như vậy liền biết ngay cậu chưa biết gì: “Hôm qua cậu không xem vòng bạn bè sao?”
Kỷ Lê gật đầu.
“Vậy cậu mau xem vòng bạn bè của Trần Tuấn Hoành đi, tức chết tôi rồi!” An Tuyên tức giận, nhưng giáo viên vẫn đang ở trong lớp nên cậu chỉ đành nói nhỏ.
Kỷ Lê tò mò không hiểu vòng bạn bè của Trần Tuấn Hoành có cái gì mà làm An Tuyên giận như vậy, cậu lấy điện thoại ra.
Mở moment của Trần Tuấn Hoành ra, vẫn vậy mà, đâu có gì đặc biệt.
“Vòng bạn bè có vấn đề gì đâu?” Kỷ Lê nghi hoặc.
An Tuyên ngó qua, kéo lên xuống vài lần rồi nói: “Cậu ta chặn cậu rồi!”
“?” Kỷ Lê sững sờ, chẳng lẽ còn liên quan đến cậu sao?
Phạm Thanh mở điện thoại của mình mở vòng bạn bè rồi đưa cho Kỷ Lê: “Cậu xem chút đi.”
Kỷ Lê cầm lấy điện thoại.
- -----[Tôi làm người thất bại quá, muốn hòa thuận với bạn cùng phòng mà cũng không được, thẻ bị đóng băng rồi muốn mượn chút tiền thanh toán thôi cũng không cho.]
- -----[Có người nha, không hiểu có tiền hay không mà cứ đi vào trung tâm thương mại như không có gì xảy ra. Cái đó thì tôi không biết, tôi chỉ biết cái khí chất nghèo kiết hủ lậu không bao giờ có thể che giấu được ấy chắc chắn không thể nào là người có tiền được, cho dù có đi chăng nữa cũng chỉ là thành phần giàu xổi mới phất, chẳng bao lâu là phá sản thôi.]
- -----[Ảnh chụp cả nhóm đã không còn nữa, niềm vui đó chắc sẽ chẳng bao giờ có lại được, quan hệ giữa người với người chắc cũng chỉ đến vậy thôi, phòng ký túc xá có bốn người thì có lẽ sẽ có ba người trở thành một nhóm nhỏ, người còn lại vĩnh viễn là kẻ dư thừa.]
Kỷ Lê: “…….”
Cậu ta đăng hẳn ba status ám chỉ phòng ký túc xá bọn họ, Kỷ Lê còn nghĩ hình như một trong số đó đang ám chỉ mình. Nhưng dù cậu có không giàu có đi chăng nữa thì cũng vẫn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng mà.
Lời tác giả:
Thẩm Thuật Bạch: “Thức nguyên đêm mệt muốn chết rồi, vợ phải hôn hôn mới đỡ mệt được”.
Kỷ Lê: “Oa oa, chồng đáng thương quá……”