Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Trần Tuấn Hoành gọi xe, vì xe chỉ chở được ba người nên Kỷ Lê phải gọi riêng một chiếc xe khác
An Tuyên cùng Phạm Thanh thấy Kỷ Lê phải đi một mình liền chạy tới đi cùng cậu.
Trần Tuấn Hoành lại không vui.
……
Xe dừng trước trung tâm mua sắm lớn nhất tỉnh G.
Vừa xuống xe, Trần Tuấn Hoành liền ngẩng cao đầu bước vào, cậu ta nói với những người còn lại: “Nhân viên đứng quầy ở đây đều rất coi thường người nghèo.”
An Tuyên hơi hồi hộp: “Tôi cảm giác mình không dám đi vào…..”
“Sao mà không dám?” Khúc Minh Phàn nhìn An Tuyên, “Tuấn Hoành rất quen thuộc mấy người đứng quầy ở đây.”
Lần trước tới đây, là Trần Tuấn Hoành đã nói với cậu ta như vậy, nhưng sau đó lại xảy ra xích mích với Kỷ Lê nên họ không bước vào.
“Vậy là tốt rồi!” An Tuyên đã yên tâm lại.
Trần Tuấn Hoành cũng hiếm có lúc không mắng chửi người khác.
Cậu ta đưa mọi người đi dạo vài vòng, cuối cùng dừng bước trước gian hàng LV.
“Tôi rất quen thuộc nhãn hiệu này, mỗi năm tôi chi tiêu phải vài triệu đến vài chục triệu cho LV. Nhưng tôi ít khi mua ở đây, vì gian hàng này quá nhỏ so với thủ đô, tỉnh G này có cái dở là vậy.” Trần Tuấn Hoành lúc nào cũng diện LV cực kỳ tự tin khi nói những lời này.
Khúc Minh Phàn hâm mộ: “Cậu chi tiêu nhiều như thế chắc thứ hạng đã lên VIP rồi phải không?”
“Sao có thể? Cậu nghĩ thứ hạng VIP dễ lấy vậy sao.” Trần Tuấn Hoành nhìn cậu ta như thể đồ nhà quê.
An Tuyên, Phạm Thanh, Kỷ Lê chẳng nói câu nào.
Khúc Minh Phàn xấu hổ “ừm” một tiếng.
Cậu ta đã tự bại lộ mình là kẻ chưa từng trải, nhưng cậu ta cũng đâu có quen biết ai giàu có ngoài Trần Tuấn Hoành đâu.
“Hôm nay tôi muốn mua vài thứ, coi như cho các cậu thấy chút việc đời.” Trần Tuấn Hoành nói.
Nói xong, cậu ta dẫn theo bốn người kia vào.
An Tuyên đi sát bên Phạm Thanh, trông như hai nhóc nghèo đáng thương nương tựa vào nhau vậy.
……
Vào cửa hàng, cô gái đứng quầy liếc nhìn bọn họ.
“Xin chào, xin mời xem hàng.” Nói xong cũng không hề có động tác gì khác.
Dù không được tiếp đãi nồng nhiệt nhưng họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao trên mạng nói mấy quầy hàng kiểu này toàn như vậy.
Trần Tuấn Hoành chọn một bộ đồ ưa thích của mình rồi nói: “Gói giúp tôi bộ này theo size của tôi.”
Nhân viên đứng quầy liếc nhìn cậu ta rồi cười nói: “Được.”
Sau đó Trần Tuấn Hoành lại chọn vài bộ nữa.
“Bộ này, bộ này, còn cả đôi giày này nữa, nhớ cắt tag giúp tôi.” Đúng kiểu thổ hào.
Bốn người kia hâm mộ nhìn cậu ta.
Kỷ Lê nhìn Trần Tuấn Hoành không thử đã mua quả thực kính nể, đúng là người có tiền có khác, đâu có mua đồ giống họ.
An Tuyên cùng Phạm Thanh cũng đang nhỏ giọng thì thầm.
Hình như những người có tiền mua quần áo đều không cần thử đâu.
Khúc Minh Phàn vô cùng hâm mộ nhìn Trần Tuấn Hoành, trước đó AA quả nhiên là vì người có tiền đều kỹ tính.
Mấy người đều ngồi đợi, chờ nhân viên đứng quầy đóng gói đồ.
“Chào ngài, tổng cộng hết 68.700 đồng.” Nhân viên đứng quầy cười nói.
Trần Tuấn Hoành đưa thẻ cho cô.
Cô gái mỉm cười quẹt thẻ, sau đó hơi xấu hổ: “Tiên sinh, hạn mức của ngài không đủ.”
Trần Tuấn Hoành vẫn thờ ơ, quay đầu gọi một tiếng: “Kỷ Lê.”
Bốn người đồng loạt nhìn cậu.
Đột nhiên bị gọi, Kỷ Lê cảm thấy chắc chẳng phải chuyện tốt gì.
“Cậu thanh toán giúp tôi đi, tôi cãi nhau với ba tôi nên ổng đóng băng thẻ của tôi rồi, tôi có mang theo thẻ của ổng nhưng không muốn dùng, cậu thanh toán giùm đi, chờ tôi làm lành với ba tôi rồi trả tiền cậu sau.”
Nói chuyện kiểu da mặt dày thật.
Nhân viên đứng quầy nghe vậy, tươi cười trên mặt cũng tạm dừng.
Cô quay đầu nhìn về phía Kỷ Lê.
Khúc Minh Phàn nghĩ tới lần trước gặp Kỷ Lê liền hiểu Trần Tuấn Hoành muốn làm gì.
Cậu ta hơi xấu hổ, chẳng muốn làm người xấu chút nào, nhưng người có tiền như Trần Tuấn Hoành thì cậu ta cũng chỉ có thể nịnh bợ……
“Kỷ Lê, lần trước tôi thấy cậu có mua đồ ở trung tâm thương mại này rồi, chút tiền ấy chắc cậu vẫn có chứ đúng không? Cậu trả giùm chút đi.” Khúc Minh Phàn khuyên nhủ.
An Tuyên cùng Phạm Thanh đều sốc.
“Gì vậy, dù Kỷ Lê có tiền đi chăng nữa thì sao cậu ấy lại phải thanh toán giùm?”
Kỷ Lê bình thản nhìn Trần Tuấn Hoành.
Lẽ ra cậu phải sớm nghĩ tới chuyện này.
“Người tốt như Kỷ Lê cậu chắc cũng không tới mức không giúp tôi việc này chứ?” Trần Tuấn Hoành đầy mặt khó xử.
“Tôi muốn biết shit có mùi vị như thế nào, cậu đi thử rồi nói cho tôi đi! Người tốt như cậu chắc không tới mức không giúp tôi việc nhỏ này chứ?” Kỷ Lê nói lại.
Cậu thực sự không hiểu nổi mạch não của Trần Tuấn Hoành nữa.
Người nghèo mọi người ai cũng biết quả nhiên là thật, Trần Tuấn Hoành thấy mình mua bộ đồ ngủ đắt tiền một lần liền gắt gao bám theo mình! Là muốn mình xấu mặt sao? Thế thì không khỏi quá mức không có đầu óc rồi.
Sắc mặt Trần Tuấn Hoành rất xấu.
Sắc mặt nhân viên đứng quầy cũng rất xấu.
“Xin chào, vậy tóm lại các cậu có định thanh toán tiền không?” Giọng điệu cô ta rất không tốt.
Trần Tuấn Hoành không kiên nhẫn: “Cô chờ chút đi được không hả? Chắc chắn bọn tôi sẽ thanh toán!”
“Nếu không thì như thế này đi, thẻ của tôi bị đóng băng rồi, không mua được nhiều như vậy, bỏ món này và món này đi, tôi lấy cái quần này thôi, cô xem xem bao nhiêu tiền.”
Chiếc quần Trần Tuấn Hoành giữ lại là món rẻ nhất, nhưng giá cũng hơn 5000 đồng.
Sắc mặt nhân viên đứng quầy rất xấu, đùa đấy à? Cắt tag hết rồi!
“Xin lỗi tiên sinh, hàng đã cắt tag rồi.”
Lại thêm một lần xấu hổ, nhưng Kỷ Lê cũng chẳng quan tâm.
“Ngại quá, nhà tôi còn dặn tôi đi mua thứ khác, xin lỗi, không thể phụng bồi.” Kỷ Lê vỗ mông tính chạy lấy người.
Trần Tuấn Hoành lại nói: “Chỉ vì cậu không có tiền đúng không, thế sao còn cứ giả vờ có tiền làm gì!”
“Mặc đồ giả thì cũng thôi, thế mà còn không chịu thừa nhận! Lần trước còn cố ý tới đây mua đồ, giờ tôi hỏi mượn chút tiền cũng không cho mượn, nói nhiều vậy nhưng kỳ thực cậu không có tiền đúng không!”
Những người xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía này.
Khúc Minh Phàn, An Tuyên và Phạm Thanh đều xấu hổ.
Kỷ Lê: “……….”
Dù Kỷ Lê có tốt tính thế nào thì nghe vậy cũng bực.
Cậu cau mày nhìn Trần Tuấn Hoành: “Tôi nói mình có tiền lúc nào? Từ đầu đến cuối toàn cậu tự suy diễn phải không?”
“Cậu muốn tôi cho cậu vay tiền đúng không? Vậy thì tôi phải nói cho cậu biết, thứ nhất là tôi không có nhiều tiền như vậy, thứ hai là dù có nhưng tại sao tôi phải cho cậu vay?”
“Tôi không biết cậu đã trải qua những chuyện gì, hoặc có thể do gia đình cậu giáo dục không tốt, cũng không hiểu sao tam quan của cậu có thể vặn vẹo tới mức này.”
Kỷ Lê nói rõ ràng từng tiếng một.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành rất khó coi: “Nhà tôi có điều kiện như vậy, làm gì có chuyện giáo dục không tốt?”
Kỷ Lê chế nhạo nhìn cậu ta: “Ừ, nhà cậu có điều kiện, biết giáo dục, cậu muốn nói gì cũng được.”
Lời này càng khiến Trần Tuấn Hoành giận hơn.
Kỷ Lê đang chế giễu cậu ta!?
Kỷ Lê phớt lờ, chuẩn bị rời đi.
Trần Tuấn Hoành hung tợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
Bỗng nhiên có tiếng giày cao gót thanh thúy vang trên mặt sàn, một người phụ nữ vội vã chạy tới.
Vừa thấy Kỷ Lê, mắt cô đã sáng ngời.
“Kỷ tiên sinh, ngài tới rồi sao?”
Cả hiện trường đều ngẩn ra.
Người phụ nữ mặc vest chỉn chu, mái tóc cũng được chải tỉ mỉ.
Kỷ Lê hơi bối rối.
“Chị là……?”
An Tuyên cùng Phạm Thanh thấy Kỷ Lê phải đi một mình liền chạy tới đi cùng cậu.
Trần Tuấn Hoành lại không vui.
……
Xe dừng trước trung tâm mua sắm lớn nhất tỉnh G.
Vừa xuống xe, Trần Tuấn Hoành liền ngẩng cao đầu bước vào, cậu ta nói với những người còn lại: “Nhân viên đứng quầy ở đây đều rất coi thường người nghèo.”
An Tuyên hơi hồi hộp: “Tôi cảm giác mình không dám đi vào…..”
“Sao mà không dám?” Khúc Minh Phàn nhìn An Tuyên, “Tuấn Hoành rất quen thuộc mấy người đứng quầy ở đây.”
Lần trước tới đây, là Trần Tuấn Hoành đã nói với cậu ta như vậy, nhưng sau đó lại xảy ra xích mích với Kỷ Lê nên họ không bước vào.
“Vậy là tốt rồi!” An Tuyên đã yên tâm lại.
Trần Tuấn Hoành cũng hiếm có lúc không mắng chửi người khác.
Cậu ta đưa mọi người đi dạo vài vòng, cuối cùng dừng bước trước gian hàng LV.
“Tôi rất quen thuộc nhãn hiệu này, mỗi năm tôi chi tiêu phải vài triệu đến vài chục triệu cho LV. Nhưng tôi ít khi mua ở đây, vì gian hàng này quá nhỏ so với thủ đô, tỉnh G này có cái dở là vậy.” Trần Tuấn Hoành lúc nào cũng diện LV cực kỳ tự tin khi nói những lời này.
Khúc Minh Phàn hâm mộ: “Cậu chi tiêu nhiều như thế chắc thứ hạng đã lên VIP rồi phải không?”
“Sao có thể? Cậu nghĩ thứ hạng VIP dễ lấy vậy sao.” Trần Tuấn Hoành nhìn cậu ta như thể đồ nhà quê.
An Tuyên, Phạm Thanh, Kỷ Lê chẳng nói câu nào.
Khúc Minh Phàn xấu hổ “ừm” một tiếng.
Cậu ta đã tự bại lộ mình là kẻ chưa từng trải, nhưng cậu ta cũng đâu có quen biết ai giàu có ngoài Trần Tuấn Hoành đâu.
“Hôm nay tôi muốn mua vài thứ, coi như cho các cậu thấy chút việc đời.” Trần Tuấn Hoành nói.
Nói xong, cậu ta dẫn theo bốn người kia vào.
An Tuyên đi sát bên Phạm Thanh, trông như hai nhóc nghèo đáng thương nương tựa vào nhau vậy.
……
Vào cửa hàng, cô gái đứng quầy liếc nhìn bọn họ.
“Xin chào, xin mời xem hàng.” Nói xong cũng không hề có động tác gì khác.
Dù không được tiếp đãi nồng nhiệt nhưng họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao trên mạng nói mấy quầy hàng kiểu này toàn như vậy.
Trần Tuấn Hoành chọn một bộ đồ ưa thích của mình rồi nói: “Gói giúp tôi bộ này theo size của tôi.”
Nhân viên đứng quầy liếc nhìn cậu ta rồi cười nói: “Được.”
Sau đó Trần Tuấn Hoành lại chọn vài bộ nữa.
“Bộ này, bộ này, còn cả đôi giày này nữa, nhớ cắt tag giúp tôi.” Đúng kiểu thổ hào.
Bốn người kia hâm mộ nhìn cậu ta.
Kỷ Lê nhìn Trần Tuấn Hoành không thử đã mua quả thực kính nể, đúng là người có tiền có khác, đâu có mua đồ giống họ.
An Tuyên cùng Phạm Thanh cũng đang nhỏ giọng thì thầm.
Hình như những người có tiền mua quần áo đều không cần thử đâu.
Khúc Minh Phàn vô cùng hâm mộ nhìn Trần Tuấn Hoành, trước đó AA quả nhiên là vì người có tiền đều kỹ tính.
Mấy người đều ngồi đợi, chờ nhân viên đứng quầy đóng gói đồ.
“Chào ngài, tổng cộng hết 68.700 đồng.” Nhân viên đứng quầy cười nói.
Trần Tuấn Hoành đưa thẻ cho cô.
Cô gái mỉm cười quẹt thẻ, sau đó hơi xấu hổ: “Tiên sinh, hạn mức của ngài không đủ.”
Trần Tuấn Hoành vẫn thờ ơ, quay đầu gọi một tiếng: “Kỷ Lê.”
Bốn người đồng loạt nhìn cậu.
Đột nhiên bị gọi, Kỷ Lê cảm thấy chắc chẳng phải chuyện tốt gì.
“Cậu thanh toán giúp tôi đi, tôi cãi nhau với ba tôi nên ổng đóng băng thẻ của tôi rồi, tôi có mang theo thẻ của ổng nhưng không muốn dùng, cậu thanh toán giùm đi, chờ tôi làm lành với ba tôi rồi trả tiền cậu sau.”
Nói chuyện kiểu da mặt dày thật.
Nhân viên đứng quầy nghe vậy, tươi cười trên mặt cũng tạm dừng.
Cô quay đầu nhìn về phía Kỷ Lê.
Khúc Minh Phàn nghĩ tới lần trước gặp Kỷ Lê liền hiểu Trần Tuấn Hoành muốn làm gì.
Cậu ta hơi xấu hổ, chẳng muốn làm người xấu chút nào, nhưng người có tiền như Trần Tuấn Hoành thì cậu ta cũng chỉ có thể nịnh bợ……
“Kỷ Lê, lần trước tôi thấy cậu có mua đồ ở trung tâm thương mại này rồi, chút tiền ấy chắc cậu vẫn có chứ đúng không? Cậu trả giùm chút đi.” Khúc Minh Phàn khuyên nhủ.
An Tuyên cùng Phạm Thanh đều sốc.
“Gì vậy, dù Kỷ Lê có tiền đi chăng nữa thì sao cậu ấy lại phải thanh toán giùm?”
Kỷ Lê bình thản nhìn Trần Tuấn Hoành.
Lẽ ra cậu phải sớm nghĩ tới chuyện này.
“Người tốt như Kỷ Lê cậu chắc cũng không tới mức không giúp tôi việc này chứ?” Trần Tuấn Hoành đầy mặt khó xử.
“Tôi muốn biết shit có mùi vị như thế nào, cậu đi thử rồi nói cho tôi đi! Người tốt như cậu chắc không tới mức không giúp tôi việc nhỏ này chứ?” Kỷ Lê nói lại.
Cậu thực sự không hiểu nổi mạch não của Trần Tuấn Hoành nữa.
Người nghèo mọi người ai cũng biết quả nhiên là thật, Trần Tuấn Hoành thấy mình mua bộ đồ ngủ đắt tiền một lần liền gắt gao bám theo mình! Là muốn mình xấu mặt sao? Thế thì không khỏi quá mức không có đầu óc rồi.
Sắc mặt Trần Tuấn Hoành rất xấu.
Sắc mặt nhân viên đứng quầy cũng rất xấu.
“Xin chào, vậy tóm lại các cậu có định thanh toán tiền không?” Giọng điệu cô ta rất không tốt.
Trần Tuấn Hoành không kiên nhẫn: “Cô chờ chút đi được không hả? Chắc chắn bọn tôi sẽ thanh toán!”
“Nếu không thì như thế này đi, thẻ của tôi bị đóng băng rồi, không mua được nhiều như vậy, bỏ món này và món này đi, tôi lấy cái quần này thôi, cô xem xem bao nhiêu tiền.”
Chiếc quần Trần Tuấn Hoành giữ lại là món rẻ nhất, nhưng giá cũng hơn 5000 đồng.
Sắc mặt nhân viên đứng quầy rất xấu, đùa đấy à? Cắt tag hết rồi!
“Xin lỗi tiên sinh, hàng đã cắt tag rồi.”
Lại thêm một lần xấu hổ, nhưng Kỷ Lê cũng chẳng quan tâm.
“Ngại quá, nhà tôi còn dặn tôi đi mua thứ khác, xin lỗi, không thể phụng bồi.” Kỷ Lê vỗ mông tính chạy lấy người.
Trần Tuấn Hoành lại nói: “Chỉ vì cậu không có tiền đúng không, thế sao còn cứ giả vờ có tiền làm gì!”
“Mặc đồ giả thì cũng thôi, thế mà còn không chịu thừa nhận! Lần trước còn cố ý tới đây mua đồ, giờ tôi hỏi mượn chút tiền cũng không cho mượn, nói nhiều vậy nhưng kỳ thực cậu không có tiền đúng không!”
Những người xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía này.
Khúc Minh Phàn, An Tuyên và Phạm Thanh đều xấu hổ.
Kỷ Lê: “……….”
Dù Kỷ Lê có tốt tính thế nào thì nghe vậy cũng bực.
Cậu cau mày nhìn Trần Tuấn Hoành: “Tôi nói mình có tiền lúc nào? Từ đầu đến cuối toàn cậu tự suy diễn phải không?”
“Cậu muốn tôi cho cậu vay tiền đúng không? Vậy thì tôi phải nói cho cậu biết, thứ nhất là tôi không có nhiều tiền như vậy, thứ hai là dù có nhưng tại sao tôi phải cho cậu vay?”
“Tôi không biết cậu đã trải qua những chuyện gì, hoặc có thể do gia đình cậu giáo dục không tốt, cũng không hiểu sao tam quan của cậu có thể vặn vẹo tới mức này.”
Kỷ Lê nói rõ ràng từng tiếng một.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành rất khó coi: “Nhà tôi có điều kiện như vậy, làm gì có chuyện giáo dục không tốt?”
Kỷ Lê chế nhạo nhìn cậu ta: “Ừ, nhà cậu có điều kiện, biết giáo dục, cậu muốn nói gì cũng được.”
Lời này càng khiến Trần Tuấn Hoành giận hơn.
Kỷ Lê đang chế giễu cậu ta!?
Kỷ Lê phớt lờ, chuẩn bị rời đi.
Trần Tuấn Hoành hung tợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
Bỗng nhiên có tiếng giày cao gót thanh thúy vang trên mặt sàn, một người phụ nữ vội vã chạy tới.
Vừa thấy Kỷ Lê, mắt cô đã sáng ngời.
“Kỷ tiên sinh, ngài tới rồi sao?”
Cả hiện trường đều ngẩn ra.
Người phụ nữ mặc vest chỉn chu, mái tóc cũng được chải tỉ mỉ.
Kỷ Lê hơi bối rối.
“Chị là……?”