Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
“Mua hàng trong nước thì có gì mất mặt? Chẳng lẽ sính ngoại thì hay lắm sao?” Kỷ Lê rút cổ tay ra khỏi tay Trần Tuấn Hoành, cổ tay cậu đã đỏ bừng, hơi đau.
Trần Tuấn Hoành giận nhất chính là cái bộ dạng không mặn không nhạt này của Kỷ Lê.
“Cậu có ý gì? Cậu cố ý châm chọc tôi à?” Trần Tuấn Hoành giận lắm.
Kỷ Lê mặc kệ cậu ta, đã bảo phải đi về rồi, đâu ra thời gian mà đứng đây đôi co chứ!
Trần Tuấn Hoành định đuổi theo nhưng Khúc Minh Phàn đã kéo cậu ta lại, còn nhỏ giọng nói: “Đừng đuổi theo, mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta đó…..”
Thật xấu hổ.
Khúc Minh Phàn quả thực muốn chui xuống đất.
Trần Tuấn Hoành giờ mới bình tĩnh lại, cậu ta nhìn những người xung quanh, cũng hơi xấu hổ.
Nhưng lỗi đâu phải do mình, tất cả đều do Kỷ Lê.
Khúc Minh Phàn không ngờ Trần Tuấn Hoành quả thực không hợp với các bạn cùng ký túc của mình, nhưng trước đó cậu ta đã từng đến ký túc của Trần Tuấn Hoành, rõ ràng vẫn ổn mà…..
Chẳng lẽ là vì Trần Tuấn Hoành vạch trần Kỷ Lê mặc đồ giả sao?
……
Kỷ Lê bước ra khỏi trung tâm thương mại, tài xế lái xe tới cửa đón.
Lên xe xong, nhớ tới tình huống vừa rồi ở trung tâm thương mại, cậu càng thấy cạn lời.
Trần Tuấn Hoành điên rồi sao?
Nhưng còn chưa nghĩ xong thì đã có tiếng điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Thẩm Đại Bạch: [Em về chưa?]
Thấy đó là tin nhắn của Thẩm Thuật Bạch, tâm trạng Kỷ Lê tốt hơn không ít.
Lê: [Em đang trên đường.]
Kỷ Lê đã đổi tên Wechat của mình.
Trước kia cậu để tên là Lucky vì muốn mình sẽ gặp may mắn, nhưng giờ không cần nữa.
Thẩm Đại Bạch: [Anh đợi em.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Kỷ Lê càng thấy lòng mình ấm áp.
Lê: [Vâng.]
Kỷ Lê cất điện thoại, nói với người tài xế phía trước: "Bác tài, lát nữa ghé chợ nhé, cháu muốn mua chút đồ ăn."
Hôm nay cậu muốn làm món sườn xào chua ngọt!
Chua chua ngọt ngọt nha.
……
Sau khi Kỷ Lê rời đi, Trần Tuấn Hoành cũng chẳng còn tâm tư đi dạo, cậu ta vẫn tức tối vô cùng, ngay cả Khúc Minh Phàn đi cùng cũng cảm nhận được.
Cho nên Trần Tuấn Hoành chỉ tùy tiện đi dạo, cũng không mua gì, Khúc Minh Phàn biết tâm tình cậu ta không tốt nên cũng không hỏi.
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Tuấn Hoành nói với Khúc Minh Phàn: “Cậu tự bắt taxi về nhé, cũng chẳng đáng mấy đồng đâu, tôi đứng đây chờ xe nhà tới đón.”
Khúc Minh Phàn nghe Trần Tuấn Hoành có tài xế đến đón lại hâm mộ nhìn cậu ta rồi gật đầu: “Được, vậy tôi về trước đây.”
“Ờ.” Tâm trạng Trần Tuấn Hoành không tốt nên chỉ trả lời có lệ.
Khúc Minh Phàn ít nhiều cũng hiểu cãi nhau với bạn cùng phòng quả thực là không tốt lắm, nhưng tính tình Trần Tuấn Hoành cũng không tốt lắm, có thể do gia đình có điều kiện nên được nuông chiều, cũng có thể hiểu được.
Khúc Minh Phàn tạm biệt Trần Tuấn Hoành rồi lên taxi.
Thấy Khúc Minh Phàn đi rồi, Trần Tuấn Hoành mới mở app gọi xe chung rồi ngồi ở cửa trung tâm thương mại chờ.
Cậu ta sẽ không đi xe buýt đâu, vừa thấp cấp vừa bẩn!
……
Kỷ Lê đi chợ mua đồ xong mới về.
Cậu mang đồ vào biệt thự, tâm trạng rất tốt.
Thẩm Thuật Bạch ngồi trên sofa nhìn cậu cũng phải hỏi: “Tâm trạng em tốt vậy sao?”
Kỷ Lê thấy Thẩm Thuật Bạch, cậu liền cất đồ ăn đi rồi quay ra mang túi đồ nhét vào ngực Thẩm Thuật Bạch, cười nói: “Tặng anh món quà này!”
“Tặng anh ư?” Thẩm Thuật Bạch nhận lấy, ngón tay còn vuốt vuốt mặt túi.
Ánh mắt anh tối lại.
Kỷ Lê thấy Thẩm Thuật Bạch có vẻ thích, tâm tình cũng rất tốt: “Đúng, tặng anh đó! Nhưng tháng này anh phải nuôi em nha, tiền lương của em đều mua quà cho anh hết rồi.”
Kỷ Lê cười tinh nghịch nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch cũng khẽ cười với cậu: “Ừ, được.”
Thấy Thẩm Thuật Bạch vui, Kỷ Lê cũng vui theo.
“Em đi nấu cơm đây!” Cả người cậu như tràn ngập sức mạnh vậy.
Nói xong liền chạy tới nhà bếp.
Thẩm Thuật Bạch nhìn theo bóng lưng cậu, cũng thấp giọng cười rộ lên.
Anh cẩn thận vuốt ve bề mặt túi.
Đây là đồ ngủ Kỷ Lê mua cho anh, Kỷ Lê còn đi nấu cơm cho anh, còn bảo anh nuôi cậu nữa.
Trái tim anh cảm thấy như được lấp đầy.
……
Kỷ Lê đặt điện thoại vào một chỗ và bắt đầu quay video nấu ăn.
Đã nhiều ngày cậu không quay video rồi.
Hôm nay xào sườn chua ngọt, vừa lúc có thể quay video.
Từ khi Kỷ Lê ký hợp đồng với Tiểu Tranh, cậu đã không còn bị tiếng xấu gì nữa, khó có dịp Tiểu Tranh PR cho một người nào đó, vậy chắc người đó phải có ưu điểm gì mới đúng, ví dụ như nấu ăn này, tuy ban đầu quay video chất lượng không tốt, nhưng có người đã học theo cách làm trong video cũng nấu ra món ăn rất ngon, vậy thì có thể đoán được chính chủ làm sẽ ngon tới mức nào.
Đã mấy ngày Kỷ Lê không đăng video, không ít người tò mò làm theo mấy video cũ của cậu, ngay cả mấy người mù nấu ăn cũng làm được lại khiến Kỷ Lê một lần nữa nổi tiếng.
Tạm thời không nói tới kỹ năng quay chụp, nhưng khả năng nấu ăn của “Lê” cũng ổn đấy chứ.
……
Hai mươi phút sau, món sườn xào chua ngọt của Kỷ Lê đã ra lò.
Cả căn bếp ngập tràn vị chua ngọt, món sườn xào chua ngọt được bày ra đĩa trắng, màu trắng và đỏ tương phản rõ rệt, nhìn rất ngon mắt.
Kỷ Lê rất tự hào, cậu bê đĩa sườn xào chua ngọt ra mâm rồi lại tiếp tục xào một đĩa cải thìa.
Sau đó cậu chụp ảnh lại toàn bộ rồi gọi Thẩm Thuật Bạch tới.
Cậu xới cho Thẩm Thuật Bạch một chén cơm rồi cứ vậy ngồi bên Thẩm Thuật Bạch nhìn anh ăn.
Thấy Thẩm Thuật Bạch gắp một miếng cho vào miệng, Kỷ Lê chờ mong nhìn anh: “Anh thấy vị thế nào?”
Thẩm Thuật Bạch lại gắp thêm một miếng: “Ăn ngon lắm.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Kỷ Lê hài lòng rồi cũng bắt đầu ăn.
Món sườn xào chua ngọt cậu làm không giống như bán ở ngoài, không có vị ngấy mà là vị ngon khó tả sau khi vị chua ngọt được trung hòa.
Kỷ Lê đột nhiên cảm thấy mình quả thực thích hợp làm đầu bếp.
Lúc trước An Tuyên cùng Phạm Thanh có nói rồi nhưng cậu không để ý, nhưng giờ nhìn Thẩm Thuật Bạch ăn, bỗng nhiên cậu lại thấy mình thật thích hợp.
Tương lai nếu có cơ hội phải mở một cửa hàng nhỏ mới được, sau đó nếu Thẩm Thuật Bạch rảnh rỗi thì sẽ ngồi ở đó thu tiền, còn mình đứng trong bếp nấu ăn, cuộc sống như vậy cũng thực tốt nha.
……
Cơm nước xong, Kỷ Lê đẩy Thẩm Thuật Bạch đi làm việc, còn cậu lấy điện thoại ra bắt đầu biên tập video.
Cậu vẫn chèn emo vào video, còn lồng thêm một mẩu chuyện xưa nữa.
Biên tập ngày càng thành thạo rồi.
Làm xong cậu lại cầm điện thoại ra cho Thẩm Thuật Bạch xem, Thẩm Thuật Bạch nói ổn cậu mới đăng lên.
Nhìn video đang tải lên Tiểu Tranh, Kỷ Lê sực nhớ hình như Tiểu Tranh trực thuộc tập đoàn Thẩm thị, mà chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị hình như cũng họ Thẩm….
Lúc cậu chụp ảnh lĩnh chứng cùng Thẩm Thuật Bạch, do quá vội vàng nên cũng không để ý hộ tịch của anh.
Cơ mà Thẩm Thuật Bạch ở tỉnh G, còn tập đoàn Thẩm thị kia ở thành phố B – thủ đô cơ mà. Hơn nữa lúc nhỏ cậu từng đến thành phố B một lần rồi, tuy chuyện đó đã lâu, nhưng trong ấn tượng của cậu thì nơi đó vẫn rất xa xôi.
Thẩm Thuật Bạch đã ở tỉnh G lâu như vậy, lại còn có công việc ổn định là làm tài xế, cho nên Kỷ Lê chắc mẩm có lẽ anh là người tỉnh G.
Nếu không thì làm gì có chuyện Chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị ở thành phố B lại chạy tới tỉnh G lâu như vậy chứ? Nếu mà thế có khi Tập đoàn Thẩm thị đã rối loạn rồi.
Suy luận đủ kiểu xong, cuối cùng Kỷ Lê kết luận, Thẩm Thuật Bạch chắc chắn chẳng liên quan gì đến Tập đoàn Thẩm thị!
Trần Tuấn Hoành giận nhất chính là cái bộ dạng không mặn không nhạt này của Kỷ Lê.
“Cậu có ý gì? Cậu cố ý châm chọc tôi à?” Trần Tuấn Hoành giận lắm.
Kỷ Lê mặc kệ cậu ta, đã bảo phải đi về rồi, đâu ra thời gian mà đứng đây đôi co chứ!
Trần Tuấn Hoành định đuổi theo nhưng Khúc Minh Phàn đã kéo cậu ta lại, còn nhỏ giọng nói: “Đừng đuổi theo, mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta đó…..”
Thật xấu hổ.
Khúc Minh Phàn quả thực muốn chui xuống đất.
Trần Tuấn Hoành giờ mới bình tĩnh lại, cậu ta nhìn những người xung quanh, cũng hơi xấu hổ.
Nhưng lỗi đâu phải do mình, tất cả đều do Kỷ Lê.
Khúc Minh Phàn không ngờ Trần Tuấn Hoành quả thực không hợp với các bạn cùng ký túc của mình, nhưng trước đó cậu ta đã từng đến ký túc của Trần Tuấn Hoành, rõ ràng vẫn ổn mà…..
Chẳng lẽ là vì Trần Tuấn Hoành vạch trần Kỷ Lê mặc đồ giả sao?
……
Kỷ Lê bước ra khỏi trung tâm thương mại, tài xế lái xe tới cửa đón.
Lên xe xong, nhớ tới tình huống vừa rồi ở trung tâm thương mại, cậu càng thấy cạn lời.
Trần Tuấn Hoành điên rồi sao?
Nhưng còn chưa nghĩ xong thì đã có tiếng điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Thẩm Đại Bạch: [Em về chưa?]
Thấy đó là tin nhắn của Thẩm Thuật Bạch, tâm trạng Kỷ Lê tốt hơn không ít.
Lê: [Em đang trên đường.]
Kỷ Lê đã đổi tên Wechat của mình.
Trước kia cậu để tên là Lucky vì muốn mình sẽ gặp may mắn, nhưng giờ không cần nữa.
Thẩm Đại Bạch: [Anh đợi em.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Kỷ Lê càng thấy lòng mình ấm áp.
Lê: [Vâng.]
Kỷ Lê cất điện thoại, nói với người tài xế phía trước: "Bác tài, lát nữa ghé chợ nhé, cháu muốn mua chút đồ ăn."
Hôm nay cậu muốn làm món sườn xào chua ngọt!
Chua chua ngọt ngọt nha.
……
Sau khi Kỷ Lê rời đi, Trần Tuấn Hoành cũng chẳng còn tâm tư đi dạo, cậu ta vẫn tức tối vô cùng, ngay cả Khúc Minh Phàn đi cùng cũng cảm nhận được.
Cho nên Trần Tuấn Hoành chỉ tùy tiện đi dạo, cũng không mua gì, Khúc Minh Phàn biết tâm tình cậu ta không tốt nên cũng không hỏi.
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Tuấn Hoành nói với Khúc Minh Phàn: “Cậu tự bắt taxi về nhé, cũng chẳng đáng mấy đồng đâu, tôi đứng đây chờ xe nhà tới đón.”
Khúc Minh Phàn nghe Trần Tuấn Hoành có tài xế đến đón lại hâm mộ nhìn cậu ta rồi gật đầu: “Được, vậy tôi về trước đây.”
“Ờ.” Tâm trạng Trần Tuấn Hoành không tốt nên chỉ trả lời có lệ.
Khúc Minh Phàn ít nhiều cũng hiểu cãi nhau với bạn cùng phòng quả thực là không tốt lắm, nhưng tính tình Trần Tuấn Hoành cũng không tốt lắm, có thể do gia đình có điều kiện nên được nuông chiều, cũng có thể hiểu được.
Khúc Minh Phàn tạm biệt Trần Tuấn Hoành rồi lên taxi.
Thấy Khúc Minh Phàn đi rồi, Trần Tuấn Hoành mới mở app gọi xe chung rồi ngồi ở cửa trung tâm thương mại chờ.
Cậu ta sẽ không đi xe buýt đâu, vừa thấp cấp vừa bẩn!
……
Kỷ Lê đi chợ mua đồ xong mới về.
Cậu mang đồ vào biệt thự, tâm trạng rất tốt.
Thẩm Thuật Bạch ngồi trên sofa nhìn cậu cũng phải hỏi: “Tâm trạng em tốt vậy sao?”
Kỷ Lê thấy Thẩm Thuật Bạch, cậu liền cất đồ ăn đi rồi quay ra mang túi đồ nhét vào ngực Thẩm Thuật Bạch, cười nói: “Tặng anh món quà này!”
“Tặng anh ư?” Thẩm Thuật Bạch nhận lấy, ngón tay còn vuốt vuốt mặt túi.
Ánh mắt anh tối lại.
Kỷ Lê thấy Thẩm Thuật Bạch có vẻ thích, tâm tình cũng rất tốt: “Đúng, tặng anh đó! Nhưng tháng này anh phải nuôi em nha, tiền lương của em đều mua quà cho anh hết rồi.”
Kỷ Lê cười tinh nghịch nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch cũng khẽ cười với cậu: “Ừ, được.”
Thấy Thẩm Thuật Bạch vui, Kỷ Lê cũng vui theo.
“Em đi nấu cơm đây!” Cả người cậu như tràn ngập sức mạnh vậy.
Nói xong liền chạy tới nhà bếp.
Thẩm Thuật Bạch nhìn theo bóng lưng cậu, cũng thấp giọng cười rộ lên.
Anh cẩn thận vuốt ve bề mặt túi.
Đây là đồ ngủ Kỷ Lê mua cho anh, Kỷ Lê còn đi nấu cơm cho anh, còn bảo anh nuôi cậu nữa.
Trái tim anh cảm thấy như được lấp đầy.
……
Kỷ Lê đặt điện thoại vào một chỗ và bắt đầu quay video nấu ăn.
Đã nhiều ngày cậu không quay video rồi.
Hôm nay xào sườn chua ngọt, vừa lúc có thể quay video.
Từ khi Kỷ Lê ký hợp đồng với Tiểu Tranh, cậu đã không còn bị tiếng xấu gì nữa, khó có dịp Tiểu Tranh PR cho một người nào đó, vậy chắc người đó phải có ưu điểm gì mới đúng, ví dụ như nấu ăn này, tuy ban đầu quay video chất lượng không tốt, nhưng có người đã học theo cách làm trong video cũng nấu ra món ăn rất ngon, vậy thì có thể đoán được chính chủ làm sẽ ngon tới mức nào.
Đã mấy ngày Kỷ Lê không đăng video, không ít người tò mò làm theo mấy video cũ của cậu, ngay cả mấy người mù nấu ăn cũng làm được lại khiến Kỷ Lê một lần nữa nổi tiếng.
Tạm thời không nói tới kỹ năng quay chụp, nhưng khả năng nấu ăn của “Lê” cũng ổn đấy chứ.
……
Hai mươi phút sau, món sườn xào chua ngọt của Kỷ Lê đã ra lò.
Cả căn bếp ngập tràn vị chua ngọt, món sườn xào chua ngọt được bày ra đĩa trắng, màu trắng và đỏ tương phản rõ rệt, nhìn rất ngon mắt.
Kỷ Lê rất tự hào, cậu bê đĩa sườn xào chua ngọt ra mâm rồi lại tiếp tục xào một đĩa cải thìa.
Sau đó cậu chụp ảnh lại toàn bộ rồi gọi Thẩm Thuật Bạch tới.
Cậu xới cho Thẩm Thuật Bạch một chén cơm rồi cứ vậy ngồi bên Thẩm Thuật Bạch nhìn anh ăn.
Thấy Thẩm Thuật Bạch gắp một miếng cho vào miệng, Kỷ Lê chờ mong nhìn anh: “Anh thấy vị thế nào?”
Thẩm Thuật Bạch lại gắp thêm một miếng: “Ăn ngon lắm.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Kỷ Lê hài lòng rồi cũng bắt đầu ăn.
Món sườn xào chua ngọt cậu làm không giống như bán ở ngoài, không có vị ngấy mà là vị ngon khó tả sau khi vị chua ngọt được trung hòa.
Kỷ Lê đột nhiên cảm thấy mình quả thực thích hợp làm đầu bếp.
Lúc trước An Tuyên cùng Phạm Thanh có nói rồi nhưng cậu không để ý, nhưng giờ nhìn Thẩm Thuật Bạch ăn, bỗng nhiên cậu lại thấy mình thật thích hợp.
Tương lai nếu có cơ hội phải mở một cửa hàng nhỏ mới được, sau đó nếu Thẩm Thuật Bạch rảnh rỗi thì sẽ ngồi ở đó thu tiền, còn mình đứng trong bếp nấu ăn, cuộc sống như vậy cũng thực tốt nha.
……
Cơm nước xong, Kỷ Lê đẩy Thẩm Thuật Bạch đi làm việc, còn cậu lấy điện thoại ra bắt đầu biên tập video.
Cậu vẫn chèn emo vào video, còn lồng thêm một mẩu chuyện xưa nữa.
Biên tập ngày càng thành thạo rồi.
Làm xong cậu lại cầm điện thoại ra cho Thẩm Thuật Bạch xem, Thẩm Thuật Bạch nói ổn cậu mới đăng lên.
Nhìn video đang tải lên Tiểu Tranh, Kỷ Lê sực nhớ hình như Tiểu Tranh trực thuộc tập đoàn Thẩm thị, mà chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị hình như cũng họ Thẩm….
Lúc cậu chụp ảnh lĩnh chứng cùng Thẩm Thuật Bạch, do quá vội vàng nên cũng không để ý hộ tịch của anh.
Cơ mà Thẩm Thuật Bạch ở tỉnh G, còn tập đoàn Thẩm thị kia ở thành phố B – thủ đô cơ mà. Hơn nữa lúc nhỏ cậu từng đến thành phố B một lần rồi, tuy chuyện đó đã lâu, nhưng trong ấn tượng của cậu thì nơi đó vẫn rất xa xôi.
Thẩm Thuật Bạch đã ở tỉnh G lâu như vậy, lại còn có công việc ổn định là làm tài xế, cho nên Kỷ Lê chắc mẩm có lẽ anh là người tỉnh G.
Nếu không thì làm gì có chuyện Chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị ở thành phố B lại chạy tới tỉnh G lâu như vậy chứ? Nếu mà thế có khi Tập đoàn Thẩm thị đã rối loạn rồi.
Suy luận đủ kiểu xong, cuối cùng Kỷ Lê kết luận, Thẩm Thuật Bạch chắc chắn chẳng liên quan gì đến Tập đoàn Thẩm thị!