Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
“Công bằng? Em biết thế nào là công bằng với không công bằng hả?” Thẩm Thuật Bạch nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê hơi chột dạ né tránh ánh mắt anh.
Thẩm Thuật Bạch cúi sát lại gần Kỷ Lê, trong đôi mắt phượng kia mang nét tối tăm không rõ: “Công bằng hay không không phải do em nói, anh hy vọng em vĩnh viễn sẽ không nói ra hai từ kia, bởi vì anh sẽ không bao giờ để em thực hiện được điều đó.”
Từng câu từng chữ đập vào ngực Kỷ Lê.
“Em, em xin lỗi…..” Kỷ Lê không biết phải nói sao nữa.
Thẩm Thuật Bạch mím môi nhìn Kỷ Lê.
Anh tới gần đến mức Kỷ Lê phải chống tay nghiêng người ra sau.
Kỷ Lê nhìn gương mặt Thẩm Thuật Bạch đang phóng đại, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Anh không thích em nói ra hai chữ này.” Giọng nói của Thẩm Thuật Bạch nghe rất vững vàng, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
“Về sau em sẽ không nói vậy nữa…..” Kỷ Lê lắp bắp.
Thẩm Thuật Bạch nhìn cậu một lúc lâu rồi mới đứng thẳng dậy.
Kỷ Lê nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa ngực, lúc nãy nơi này đập nhanh quá đi…..
Thấy vẻ mặt Kỷ Lê dại ra, Thẩm Thuật Bạch nghĩ cậu không vui, anh mím môi, xoay người bước ra ngoài: “Anh đi xuống xem một chút.”
Vừa nói, anh vừa vội vã rời đi và đóng cửa phòng ngủ chính, không cho Kỷ Lê có cơ hội nói chuyện nào khác.
Nhìn Thẩm Thuật Bạch rời đi, Kỷ Lê cảm thấy trong lòng có chút trống trải.
Trái tim đang đập khi nãy cũng bình tĩnh trở lại.
Hôm nay cậu cũng chỉ nhất thời suy nghĩ không thông nên mới nói với anh như vậy, trước đây cậu nghĩ Thẩm Thuật Bạch cũng nghèo giống cậu, sau khi tới đây cậu mới biết Thẩm Thuật Bạch rất có tiền, anh và cậu không phải người cùng một thế giới.
Tương phản quá lớn khiến trong lòng cậu rất tự ti, thậm chí cậu còn cảm thấy nếu không có mình, có lẽ Thẩm Thuật Bạch còn gặp được người tốt hơn nhiều.
Nhưng nếu ly hôn với Thẩm Thuật Bạch thì cậu cũng sẽ rất khó chịu, lúc nói ra câu ấy, trong lòng cậu cũng thấy đau. Cậu rất thích Thẩm Thuật Bạch, không thể nói rõ thích anh bao nhiêu nữa rồi, cậu thích anh dịu dàng, chu đáo, thành thục.
Thích anh ấy cười khi nói chuyện, thích giọng nói trầm thấp của anh ấy.
Hình như cậu thích tất cả của Thẩm Thuật Bạch…..
Nhưng cậu còn chưa rõ thích như vậy là loại thích nào.
……
Người hầu đến gọi Kỷ Lê xuống ăn tối, ở Kỷ gia, Kỷ Lê chưa bao giờ được đối xử như thế này, còn có người gọi cậu xuống ăn cơm và chuẩn bị bữa cho cậu nữa.
Cậu bước đi rất cẩn thận, sợ mình sẽ vô tình làm hỏng những đồ trang trí xung quanh.
Lúc cậu đến nhà ăn, Thẩm Thuật Bạch đã ngồi đó, lúc Kỷ Lê đến anh còn nhìn cậu nữa.
Nhưng ánh mắt anh chẳng có nét dịu dàng nào, khiến Kỷ Lê chẳng thể đoán nổi cảm xúc của anh hiện tại.
Cậu bước tới và kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Thuật Bạch.
Sau khi ngồi xuống cậu mới cẩn thận quan sát, đồ ăn trên bàn toàn những món cậu thích ăn.
Nhưng gần đây do cậu ăn cay nhiều thượng hỏa nên đồ ăn trên bàn cũng bỏ ít ớt đi chút.
Trong lòng Kỷ Lê thoáng ngọt ngào.
Thẩm Thuật Bạch vẫn rất quan tâm cậu…..
Kỷ Lê cẩn thận nhìn Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Thuật Bạch không hề tươi cười, vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng, có thể thấy lời mình nói vừa nãy đã khiến anh giận thật rồi.
Kỷ Lê cầm đũa lấy lòng gắp cho Thẩm Thuật Bạch một miếng sườn: “Món này nhìn ngon quá, anh ăn thêm đi.”
Thẩm Thuật Bạch không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn.
Tư thế tao nhã, ngay cả ăn cơm cũng đẹp mắt như vậy, so sánh kiểu trung nhị một chút thì nhìn anh thực giống hoàng tử trong cung điện.
Kỷ Lê nhìn anh, biết anh vẫn đang giận, vì thế cậu lại tiếp tục gắp đồ.
Mãi đến khi Thẩm Thuật Bạch thở dài: “Được rồi, em tự ăn đi.”
“Anh hông giận nữa sao?” Kỷ Lê vui vẻ nhìn anh.
“Không giận nữa.” Thẩm Thuật Bạch xoa xoa tóc Kỷ Lê.
Không giận á? Kỷ Lê không tin đâu!
Thẩm Thuật Bạch vừa rồi đâu có giống như Thẩm Thuật Bạch dịu dàng thường ngày.
“Vậy em sẽ gắp cho mình nhiều hơn cũng gắp cho anh nhiều hơn nha.” Nói xong Kỷ Lê cứ gắp cho mình một miếng lại gắp cho Thẩm Thuật Bạch một miếng.
Sau đó cậu tươi cười: “Như vậy chúng ta sẽ cùng nhau ăn nhiều hơn một chút.”
Lạnh lùng trong mắt Thẩm Thuật Bạch nháy mắt tan ra.
“Ừ.”
Kỷ Lê tươi cười nhìn Thẩm Thuật Bạch, cậu vô cùng vui vẻ, cả bữa ăn đều gắp đồ cho anh.
Thẩm Thuật Bạch cũng nhất nhất ăn hết.
……
Cơm nước xong, Kỷ Lê bảo Thẩm Thuật Bạch dẫn mình đi dạo quanh biệt thự để cậu làm quen với môi trường ở đây.
Cậu nhìn tòa biệt thự to lớn này, trong lòng vẫn không hiểu tại sao Thẩm Thuật Bạch cứ muốn ở cùng mình. Điều kiện tốt như vậy, anh hoàn toàn có thể gặp người tốt hơn mà.
Chẳng lẽ là vì chuyện đêm đó sao?
“Đừng nghĩ linh tinh.” Thấy cậu im lặng, Thẩm Thuật Bạch liền biết cậu đang suy nghĩ vớ vẩn, liền kéo cậu ôm vào lòng.
Khắp người cậu đều là hơi thở của Thẩm Thuật Bạch.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Đại Bạch, tại sao anh lại muốn kết hôn với em? Là vì chuyện đêm đó sao?”
“Ban đầu phải, bây giờ thì không.”
Không phải cái gì? Trong lòng Kỷ Lê bỗng hơi chờ mong.
Nhưng Thẩm Thuật Bạch cũng không nói tiếp, anh chỉ nắm tay Kỷ Lê: “Em đừng nghĩ đến chuyện rời đi, anh sẽ không để em đi đâu.”
Tim Kỷ Lê đập nhanh vô cùng, mặt cậu đỏ bừng.
“Hông đi đâu.” Cậu thấp giọng đáp lại.
Thẩm Thuật Bạch tốt như vậy, sao mà cậu cam lòng rời đi được? Lúc nãy nói vậy là do nhất thời nóng đầu thôi.
Thẩm Thuật Bạch càng nắm chặt tay cậu: “Anh nhớ kỹ lời này rồi đó.”
Giọng nói của Thẩm Thuật Bạch sát bên tai, Kỷ Lê rất muốn che mặt lại, Thẩm Thuật Bạch nói chuyện như những cặp đôi yêu nhau nói chuyện với nhau vậy, làm cậu ngượng quá đi à……
“Vâng.” Kỷ Lê nhỏ giọng đáp lại.
……
Thẩm Thuật Bạch để toàn bộ hành lý của Kỷ Lê vào phòng để quần áo bên cạnh, phòng rất lớn, lúc Kỷ Lê bước vào còn thấy sợ, đồ của cậu nhiều như vậy mà còn chưa để hết một phần tư căn phòng.
Sau khi đi bộ sau bữa tối, hai người về phòng ngủ chính, cả hai đều ngầm không nhắc tới việc trong biệt thự còn có rất nhiều phòng.
Kỷ Lê vào phòng quần áo lấy đồ rồi đi tắm.
Chờ cậu bước ra mới tới Thẩm Thuật Bạch.
Tiếng nước vang lên.
Kỷ Lê nằm trên giường lớn. Cậu nhìn bộ đồ ngủ đã giặt đến bạc màu của mình trên tấm chăn tơ tằm, hình như có vẻ không hợp…..
……
Thẩm Thuật Bạch bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh còn mặc bộ đồ ngủ mà Kỷ Lê mua cho mình.
Đồ ngủ rẻ tiền Thẩm Thuật Bạch mặc lên người giống như cũng được tăng giá trị theo, cảm giác như những bộ đồ một hai ngàn vậy.
Nhưng Kỷ Lê nhìn căn phòng xa hoa một vòng rồi lại nhìn Thẩm Thuật Bạch, cảm thấy hình như mình đang bạc đãi anh rồi? Hay là mai đi mua cho anh bộ khác nhỉ?
Vừa lúc tiền lương tháng này cậu còn chưa tiêu đến.
Tháng này cậu chỉ nghỉ có một cuối tuần để dọn nhà nên tiền lương cũng được hai ngàn đồng.
Số tiền này có thể mua cho Thẩm Thuật Bạch một bộ ngủ khác, còn cậu, mặc đồ cũ như này là được rồi, dù sao cũng đã quen.
Nghĩ vậy, cậu liền đi dép rồi lạch bạch chạy tới nói với Thẩm Thuật Bạch: “Đại Bạch! Mai em muốn ra ngoài một chút!”
Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại: “Em muốn đi đâu?”
“Đi dạo chút thôi, xong em về liền!”
“Anh đi cùng em.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê vội vàng từ chối: “Không cần đâu!” Nếu Thẩm Thuật Bạch đi cùng, sao cậu lại không biết ngượng mà mua được chứ? Vậy thì còn gì là bất ngờ nữa!
Ánh đèn chiếu vào gương mặt Thẩm Thuật Bạch, khiến hàng mi anh rủ xuống một bóng râm.
“Ừ.”
Anh nói.
Kỷ Lê hơi chột dạ né tránh ánh mắt anh.
Thẩm Thuật Bạch cúi sát lại gần Kỷ Lê, trong đôi mắt phượng kia mang nét tối tăm không rõ: “Công bằng hay không không phải do em nói, anh hy vọng em vĩnh viễn sẽ không nói ra hai từ kia, bởi vì anh sẽ không bao giờ để em thực hiện được điều đó.”
Từng câu từng chữ đập vào ngực Kỷ Lê.
“Em, em xin lỗi…..” Kỷ Lê không biết phải nói sao nữa.
Thẩm Thuật Bạch mím môi nhìn Kỷ Lê.
Anh tới gần đến mức Kỷ Lê phải chống tay nghiêng người ra sau.
Kỷ Lê nhìn gương mặt Thẩm Thuật Bạch đang phóng đại, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Anh không thích em nói ra hai chữ này.” Giọng nói của Thẩm Thuật Bạch nghe rất vững vàng, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
“Về sau em sẽ không nói vậy nữa…..” Kỷ Lê lắp bắp.
Thẩm Thuật Bạch nhìn cậu một lúc lâu rồi mới đứng thẳng dậy.
Kỷ Lê nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa ngực, lúc nãy nơi này đập nhanh quá đi…..
Thấy vẻ mặt Kỷ Lê dại ra, Thẩm Thuật Bạch nghĩ cậu không vui, anh mím môi, xoay người bước ra ngoài: “Anh đi xuống xem một chút.”
Vừa nói, anh vừa vội vã rời đi và đóng cửa phòng ngủ chính, không cho Kỷ Lê có cơ hội nói chuyện nào khác.
Nhìn Thẩm Thuật Bạch rời đi, Kỷ Lê cảm thấy trong lòng có chút trống trải.
Trái tim đang đập khi nãy cũng bình tĩnh trở lại.
Hôm nay cậu cũng chỉ nhất thời suy nghĩ không thông nên mới nói với anh như vậy, trước đây cậu nghĩ Thẩm Thuật Bạch cũng nghèo giống cậu, sau khi tới đây cậu mới biết Thẩm Thuật Bạch rất có tiền, anh và cậu không phải người cùng một thế giới.
Tương phản quá lớn khiến trong lòng cậu rất tự ti, thậm chí cậu còn cảm thấy nếu không có mình, có lẽ Thẩm Thuật Bạch còn gặp được người tốt hơn nhiều.
Nhưng nếu ly hôn với Thẩm Thuật Bạch thì cậu cũng sẽ rất khó chịu, lúc nói ra câu ấy, trong lòng cậu cũng thấy đau. Cậu rất thích Thẩm Thuật Bạch, không thể nói rõ thích anh bao nhiêu nữa rồi, cậu thích anh dịu dàng, chu đáo, thành thục.
Thích anh ấy cười khi nói chuyện, thích giọng nói trầm thấp của anh ấy.
Hình như cậu thích tất cả của Thẩm Thuật Bạch…..
Nhưng cậu còn chưa rõ thích như vậy là loại thích nào.
……
Người hầu đến gọi Kỷ Lê xuống ăn tối, ở Kỷ gia, Kỷ Lê chưa bao giờ được đối xử như thế này, còn có người gọi cậu xuống ăn cơm và chuẩn bị bữa cho cậu nữa.
Cậu bước đi rất cẩn thận, sợ mình sẽ vô tình làm hỏng những đồ trang trí xung quanh.
Lúc cậu đến nhà ăn, Thẩm Thuật Bạch đã ngồi đó, lúc Kỷ Lê đến anh còn nhìn cậu nữa.
Nhưng ánh mắt anh chẳng có nét dịu dàng nào, khiến Kỷ Lê chẳng thể đoán nổi cảm xúc của anh hiện tại.
Cậu bước tới và kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Thuật Bạch.
Sau khi ngồi xuống cậu mới cẩn thận quan sát, đồ ăn trên bàn toàn những món cậu thích ăn.
Nhưng gần đây do cậu ăn cay nhiều thượng hỏa nên đồ ăn trên bàn cũng bỏ ít ớt đi chút.
Trong lòng Kỷ Lê thoáng ngọt ngào.
Thẩm Thuật Bạch vẫn rất quan tâm cậu…..
Kỷ Lê cẩn thận nhìn Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Thuật Bạch không hề tươi cười, vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng, có thể thấy lời mình nói vừa nãy đã khiến anh giận thật rồi.
Kỷ Lê cầm đũa lấy lòng gắp cho Thẩm Thuật Bạch một miếng sườn: “Món này nhìn ngon quá, anh ăn thêm đi.”
Thẩm Thuật Bạch không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn.
Tư thế tao nhã, ngay cả ăn cơm cũng đẹp mắt như vậy, so sánh kiểu trung nhị một chút thì nhìn anh thực giống hoàng tử trong cung điện.
Kỷ Lê nhìn anh, biết anh vẫn đang giận, vì thế cậu lại tiếp tục gắp đồ.
Mãi đến khi Thẩm Thuật Bạch thở dài: “Được rồi, em tự ăn đi.”
“Anh hông giận nữa sao?” Kỷ Lê vui vẻ nhìn anh.
“Không giận nữa.” Thẩm Thuật Bạch xoa xoa tóc Kỷ Lê.
Không giận á? Kỷ Lê không tin đâu!
Thẩm Thuật Bạch vừa rồi đâu có giống như Thẩm Thuật Bạch dịu dàng thường ngày.
“Vậy em sẽ gắp cho mình nhiều hơn cũng gắp cho anh nhiều hơn nha.” Nói xong Kỷ Lê cứ gắp cho mình một miếng lại gắp cho Thẩm Thuật Bạch một miếng.
Sau đó cậu tươi cười: “Như vậy chúng ta sẽ cùng nhau ăn nhiều hơn một chút.”
Lạnh lùng trong mắt Thẩm Thuật Bạch nháy mắt tan ra.
“Ừ.”
Kỷ Lê tươi cười nhìn Thẩm Thuật Bạch, cậu vô cùng vui vẻ, cả bữa ăn đều gắp đồ cho anh.
Thẩm Thuật Bạch cũng nhất nhất ăn hết.
……
Cơm nước xong, Kỷ Lê bảo Thẩm Thuật Bạch dẫn mình đi dạo quanh biệt thự để cậu làm quen với môi trường ở đây.
Cậu nhìn tòa biệt thự to lớn này, trong lòng vẫn không hiểu tại sao Thẩm Thuật Bạch cứ muốn ở cùng mình. Điều kiện tốt như vậy, anh hoàn toàn có thể gặp người tốt hơn mà.
Chẳng lẽ là vì chuyện đêm đó sao?
“Đừng nghĩ linh tinh.” Thấy cậu im lặng, Thẩm Thuật Bạch liền biết cậu đang suy nghĩ vớ vẩn, liền kéo cậu ôm vào lòng.
Khắp người cậu đều là hơi thở của Thẩm Thuật Bạch.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Đại Bạch, tại sao anh lại muốn kết hôn với em? Là vì chuyện đêm đó sao?”
“Ban đầu phải, bây giờ thì không.”
Không phải cái gì? Trong lòng Kỷ Lê bỗng hơi chờ mong.
Nhưng Thẩm Thuật Bạch cũng không nói tiếp, anh chỉ nắm tay Kỷ Lê: “Em đừng nghĩ đến chuyện rời đi, anh sẽ không để em đi đâu.”
Tim Kỷ Lê đập nhanh vô cùng, mặt cậu đỏ bừng.
“Hông đi đâu.” Cậu thấp giọng đáp lại.
Thẩm Thuật Bạch tốt như vậy, sao mà cậu cam lòng rời đi được? Lúc nãy nói vậy là do nhất thời nóng đầu thôi.
Thẩm Thuật Bạch càng nắm chặt tay cậu: “Anh nhớ kỹ lời này rồi đó.”
Giọng nói của Thẩm Thuật Bạch sát bên tai, Kỷ Lê rất muốn che mặt lại, Thẩm Thuật Bạch nói chuyện như những cặp đôi yêu nhau nói chuyện với nhau vậy, làm cậu ngượng quá đi à……
“Vâng.” Kỷ Lê nhỏ giọng đáp lại.
……
Thẩm Thuật Bạch để toàn bộ hành lý của Kỷ Lê vào phòng để quần áo bên cạnh, phòng rất lớn, lúc Kỷ Lê bước vào còn thấy sợ, đồ của cậu nhiều như vậy mà còn chưa để hết một phần tư căn phòng.
Sau khi đi bộ sau bữa tối, hai người về phòng ngủ chính, cả hai đều ngầm không nhắc tới việc trong biệt thự còn có rất nhiều phòng.
Kỷ Lê vào phòng quần áo lấy đồ rồi đi tắm.
Chờ cậu bước ra mới tới Thẩm Thuật Bạch.
Tiếng nước vang lên.
Kỷ Lê nằm trên giường lớn. Cậu nhìn bộ đồ ngủ đã giặt đến bạc màu của mình trên tấm chăn tơ tằm, hình như có vẻ không hợp…..
……
Thẩm Thuật Bạch bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh còn mặc bộ đồ ngủ mà Kỷ Lê mua cho mình.
Đồ ngủ rẻ tiền Thẩm Thuật Bạch mặc lên người giống như cũng được tăng giá trị theo, cảm giác như những bộ đồ một hai ngàn vậy.
Nhưng Kỷ Lê nhìn căn phòng xa hoa một vòng rồi lại nhìn Thẩm Thuật Bạch, cảm thấy hình như mình đang bạc đãi anh rồi? Hay là mai đi mua cho anh bộ khác nhỉ?
Vừa lúc tiền lương tháng này cậu còn chưa tiêu đến.
Tháng này cậu chỉ nghỉ có một cuối tuần để dọn nhà nên tiền lương cũng được hai ngàn đồng.
Số tiền này có thể mua cho Thẩm Thuật Bạch một bộ ngủ khác, còn cậu, mặc đồ cũ như này là được rồi, dù sao cũng đã quen.
Nghĩ vậy, cậu liền đi dép rồi lạch bạch chạy tới nói với Thẩm Thuật Bạch: “Đại Bạch! Mai em muốn ra ngoài một chút!”
Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại: “Em muốn đi đâu?”
“Đi dạo chút thôi, xong em về liền!”
“Anh đi cùng em.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê vội vàng từ chối: “Không cần đâu!” Nếu Thẩm Thuật Bạch đi cùng, sao cậu lại không biết ngượng mà mua được chứ? Vậy thì còn gì là bất ngờ nữa!
Ánh đèn chiếu vào gương mặt Thẩm Thuật Bạch, khiến hàng mi anh rủ xuống một bóng râm.
“Ừ.”
Anh nói.