Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Đại môn Kỷ gia là cổng sắt màu vàng đồng theo lối cổ điển, đây chính là song sắt đã từng vây khốn Kỷ Lê.
Xe đến cửa mà đợi một hồi vẫn không thấy ai cửa mở, người hầu ra vào trong nhà đều coi như không thấy.
Kỷ Lê hơi bực mình, cậu khẽ mím môi.
Đây cũng coi như nhà cậu, họ muốn cậu về nhưng khi cậu dẫn theo Thẩm Thuật Bạch về lại không chịu cho cậu mặt mũi! Nếu không phải có Kỷ lão thái thái thì cậu cũng chẳng muốn về làm gì!
Ngay khi cậu định bảo Thẩm Thuật Bạch lái xe rời đi thì đại môn mới từ từ mở ra.
……
Xe chạy vào Kỷ gia, đường vào khá hẹp lại ít chỗ đậu xe, cũng chẳng để chỗ đậu xe cho Kỷ Lê nên họ đành phải nghĩ cách sắp xếp.
Chờ khi họ đậu xe xong thì trời đã tối, Kỷ gia đã lên đèn. Biệt thự Kỷ gia nằm ở ngoại thành, diện tích không lớn không nhỏ, ở tỉnh G này cũng xem như có mặt mũi.
Ngoài hai khu vườn trước sau thì Kỷ gia còn có hai tòa nhà.
Nhưng hai tòa nhà này hoàn toàn trái ngược nhau, một thì đổ nát nằm trong góc, tòa còn lại kia thì khá nguy nga, nằm ở vị trí trung tâm.
Kỷ Lê băng qua tòa nhà đổ nát, đi về phía tòa nhà nguy nga bên trong, vừa đến cửa đã nghe thấy một tràng cười vui vẻ.
Khi cậu đẩy cửa tiến vào, tất cả đều im lặng.
Kỷ lão gia tử nhìn Kỷ Lê rồi “hừ” một tiếng.
Còn Kỷ lão thái thái vẫn làm vẻ mặt hiền từ.
Nhưng vẻ mặt ba Kỷ thì cứ như thể trông thấy kẻ thù.
Kỷ Diệc Thần và mẹ Kỷ sửng sốt, có vẻ không nói nên lời.
“Tiểu Lê, em đến rồi à?” Kỷ Diệc Thần lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cậu ta đứng dậy đi về phía Kỷ Lê, nhưng bước chân chợt khựng lại khi nhìn thấy người mà Kỷ Lê dẫn theo.
Một lúc sau cậu ta mới gượng ép cười: “Em còn…..dẫn cả em dâu tới nữa à?”
Kỷ Lê: “…….” Không lẽ mình nhớ nhầm? Lúc đó chính Kỷ Diệc Thần bảo mình dẫn người tới mà! Lại còn em dâu nữa……
Cậu nhếch khóe miệng: “Tôi tới rồi, không lẽ chồng tôi lại không tới sao?”
Thẩm Thuật Bạch nghe Kỷ Lê nói, khóe miệng anh khẽ mỉm cười.
“Hồ nháo!” Ba Kỷ ngồi trên sofa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ta nhìn Kỷ Lê như thể hận không thể tiến tới đánh chết cậu, “Kỷ gia có lỗi gì với mày mà mày cứ phải đến phá rối sinh nhật bà nội mày hả!?”
Cậu phá rối cái gì chứ?
Kỷ Lê nhìn ba Kỷ, cậu cũng đã từng khát vọng tình thương của cha, nhưng giờ lại thấy rất bình thường: “Không phải anh trai bảo con dẫn người về sao?”
Ba Kỷ vừa muốn mắng, mẹ Kỷ đã sán đến can ngăn: “Ông xã, hôm nay sinh nhật mẹ, chúng ta đừng mắng con nữa.”
Kỷ lão thái thái cũng góp phần: “Con nó về là tốt rồi.”
Kỷ lão gia tử ngồi trên ghế sofa chỉ nhìn thoáng qua Kỷ Lê, ông ta thậm chí còn không muốn thấy cậu.
Thẩm Thuật Bạch thấy Kỷ gia như vậy, chỉ khẽ mím môi.
Kỷ Diệc Thần lúng túng cười: "Kỷ Lê, nào, ngồi đi, nhà chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm."
Đang nói chuyện thì người hầu trong nhà đã dọn đồ lên bàn ăn cách đó không xa. Kỷ lão gia tử coi như không thấy Kỷ Lê, đứng dậy đi tới bàn ăn đó.
Kỷ lão thái thái, ba Kỷ, mẹ Kỷ cũng đi theo phía sau.
Chỉ có Kỷ lão thái thái còn do dự nhìn Kỷ Lê vài lần.
“Chúng ta cũng qua đó đi!” Kỷ Diệc Thần nói.
Nói xong không chờ Kỷ Lê đáp lại đã đi luôn.
Kỷ lão thái thái không thích ồn ào nên không tổ chức tiệc lớn, chỉ có người một nhà cùng ăn bữa cơm.
Bị đối xử ghẻ lạnh như vậy, Kỷ Lê định kéo Thẩm Thuật Bạch rời đi luôn, nhưng nghĩ đến Kỷ lão thái thái, cậu lại bước vào.
Nói sao thì cũng nên chúc mừng một miếng mới được.
Kỷ Lê dẫn Thẩm Thuật Bạch đi qua, Kỷ lão thái thái thấy Kỷ Lê thì có vẻ vui lắm, nhưng nụ cười của bà tắt ngấm khi thấy cậu nắm tay Thẩm Thuật Bạch bước qua.
Bà lại thở dài: “Con ngồi xuống đi, ngồi xuống tâm sự với bà, đã lâu rồi không gặp con.”
Từ khi Kỷ Lê mười sáu tuổi rời khỏi nhà cho đến nay, hàng năm chỉ có sinh nhật Kỷ lão thái thái cậu mới về một lần.
“Vâng.” Kỷ Lê dẫn theo Thẩm Thuật Bạch ngồi xuống.
Kỷ gia không có ai cao to nên bàn ăn cũng không để cao, Thẩm Thuật Bạch ngồi xuống trông như hạc giữa bầy gà.
Kỷ lão gia tử không hề nói một câu, chỉ cầm đũa gắp đồ ăn.
Sau khi ông ta động đũa, những người khác cũng bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Mẹ Kỷ gắp thức ăn cho Kỷ Diệc Thần, trong lúc đó còn khẽ liếc Thẩm Thuật Bạch một cái rồi nói: “Kỷ Lê, chồng con đang coi thường đồ ăn của Kỷ gia chúng ta sao? Tại sao không hề động đũa?”
Mẹ Kỷ vừa nói, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lên án nhìn Thẩm Thuật Bạch, rặt một vẻ không đồng tình.
Kỷ Lê nhìn mẹ Kỷ, trong lòng rất khó chịu, vừa định nói thì Thẩm Thuật Bạch đã cầm đũa gắp một miếng thịt gà trong đĩa gần mình.
“Cái đó…..” Mẹ Kỷ ra vẻ khó xử, “Con gà này được dành riêng để mừng sinh nhật bà nội, chúng đều được nuôi bằng những loại thức ăn tốt nhất, một năm chỉ có mấy ngàn con thôi…..con rể cũng rất sành rồi đó…..”
Nghe thấy lời này, Kỷ Lê không thể nhịn được nữa.
“Không gắp đồ thì bảo người khác chê, gắp thì bảo sành ăn, sao bà lắm yêu cầu vậy!”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê công khai chống đối lại người của Kỷ gia như này.
Mẹ Kỷ nghẹn ngào đáp lời: “Xin lỗi…..tiểu Lê…..mẹ chỉ cảm thấy…..mẹ, đều là lỗi của mẹ…..”
Thấy mắt mẹ mình đã đỏ hoe, Kỷ Diệc Thần rất không vui: “Tiểu Lê, sao em nói chuyện quá đáng vậy?”
Kỷ lão gia tử đập đôi đũa lên bàn: “Bữa cơm này sao nuốt được đây!”
Ba Kỷ cũng bắt đầu chửi bới: “Tao biết ngay cái thứ rác rưởi như mày mà về nhà thế nào cũng gây rối mà!”
Thấy cả nhà đều không vui, Kỷ lão thái thái cũng khó chịu, bà nhìn Kỷ Lê, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lê, mau xin lỗi mẹ con đi, mẹ con sắp khóc rồi…..”
Kỷ Lê nhìn họ: "Tại sao con phải xin lỗi?"
Hai tay cậu dưới bàn đã nắm chặt lại.
Ba Kỷ nghiêm giọng: “Đã làm sai còn không chịu xin lỗi, đây là do người mẹ khốn nạn kia của mày dạy mày đấy à?”
Ánh mắt Kỷ Lê trầm xuống.
Một bàn tay khác bình tĩnh nắm lấy tay cậu.
Tâm cậu dần bình tĩnh lại.
“Đây…..” Kỷ lão thái thái không biết làm sao cho phải.
Kỷ lão gia tử đáp lời: “Vì mày vẫn mang họ Kỷ!”
“Ai nói tôi họ Kỷ?” Kỷ Lê giơ bàn tay đang nắm lấy Thẩm Thuật Bạch lên cho họ xem, “Một vài quốc gia khi kết hôn sẽ phải mang họ chồng, tôi với Thẩm Thuật Bạch sính ngoại, thích dùng quy định của mấy quốc gia đó, ngày mai tôi sẽ chính thức đi sửa, từ hôm nay tôi không mang họ Kỷ nữa, tôi họ Thẩm!!”
Giọng cậu rất vang dội, khiến cả đám người đều choáng váng.
Bàn tay đang nắm tay Kỷ Lê hơi khựng lại.
Kỷ Lê không chờ họ phản ứng lại đã gọi người hầu lấy túi nilon đến.
Giờ họ mới phản ứng lại.
“Chuyện này thực quá vớ vẩn!” Kỷ lão gia tử tức giận.
Kỷ lão thái thái cũng không vui, đang sinh nhật vui vẻ lại biến thành như vậy.
Ba Kỷ chửi ầm lên, Kỷ Lê cũng chẳng thèm nghe xem ông ta nói gì, dù sao thì cũng toàn lời khó nghe.
Mẹ Kỷ vẫn luôn khóc.
Kỷ Diệc Thần cau mày nhìn Kỷ Lê, ra vẻ không tán đồng.
Cả phòng ăn toàn những âm thanh ồn ào chói tai, chỉ có Kỷ Lê cầm túi nilon đứng lên đổ hết mấy món ăn ngon trên bàn vào túi ngay trước mặt mọi người.
Tất cả các giọng nói đều dừng lại.
Kỷ Lê chỉ cười lạnh một tiếng rồi kéo Thẩm Thuật Bạch vỗ mông chạy mất.
Xe đến cửa mà đợi một hồi vẫn không thấy ai cửa mở, người hầu ra vào trong nhà đều coi như không thấy.
Kỷ Lê hơi bực mình, cậu khẽ mím môi.
Đây cũng coi như nhà cậu, họ muốn cậu về nhưng khi cậu dẫn theo Thẩm Thuật Bạch về lại không chịu cho cậu mặt mũi! Nếu không phải có Kỷ lão thái thái thì cậu cũng chẳng muốn về làm gì!
Ngay khi cậu định bảo Thẩm Thuật Bạch lái xe rời đi thì đại môn mới từ từ mở ra.
……
Xe chạy vào Kỷ gia, đường vào khá hẹp lại ít chỗ đậu xe, cũng chẳng để chỗ đậu xe cho Kỷ Lê nên họ đành phải nghĩ cách sắp xếp.
Chờ khi họ đậu xe xong thì trời đã tối, Kỷ gia đã lên đèn. Biệt thự Kỷ gia nằm ở ngoại thành, diện tích không lớn không nhỏ, ở tỉnh G này cũng xem như có mặt mũi.
Ngoài hai khu vườn trước sau thì Kỷ gia còn có hai tòa nhà.
Nhưng hai tòa nhà này hoàn toàn trái ngược nhau, một thì đổ nát nằm trong góc, tòa còn lại kia thì khá nguy nga, nằm ở vị trí trung tâm.
Kỷ Lê băng qua tòa nhà đổ nát, đi về phía tòa nhà nguy nga bên trong, vừa đến cửa đã nghe thấy một tràng cười vui vẻ.
Khi cậu đẩy cửa tiến vào, tất cả đều im lặng.
Kỷ lão gia tử nhìn Kỷ Lê rồi “hừ” một tiếng.
Còn Kỷ lão thái thái vẫn làm vẻ mặt hiền từ.
Nhưng vẻ mặt ba Kỷ thì cứ như thể trông thấy kẻ thù.
Kỷ Diệc Thần và mẹ Kỷ sửng sốt, có vẻ không nói nên lời.
“Tiểu Lê, em đến rồi à?” Kỷ Diệc Thần lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cậu ta đứng dậy đi về phía Kỷ Lê, nhưng bước chân chợt khựng lại khi nhìn thấy người mà Kỷ Lê dẫn theo.
Một lúc sau cậu ta mới gượng ép cười: “Em còn…..dẫn cả em dâu tới nữa à?”
Kỷ Lê: “…….” Không lẽ mình nhớ nhầm? Lúc đó chính Kỷ Diệc Thần bảo mình dẫn người tới mà! Lại còn em dâu nữa……
Cậu nhếch khóe miệng: “Tôi tới rồi, không lẽ chồng tôi lại không tới sao?”
Thẩm Thuật Bạch nghe Kỷ Lê nói, khóe miệng anh khẽ mỉm cười.
“Hồ nháo!” Ba Kỷ ngồi trên sofa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ta nhìn Kỷ Lê như thể hận không thể tiến tới đánh chết cậu, “Kỷ gia có lỗi gì với mày mà mày cứ phải đến phá rối sinh nhật bà nội mày hả!?”
Cậu phá rối cái gì chứ?
Kỷ Lê nhìn ba Kỷ, cậu cũng đã từng khát vọng tình thương của cha, nhưng giờ lại thấy rất bình thường: “Không phải anh trai bảo con dẫn người về sao?”
Ba Kỷ vừa muốn mắng, mẹ Kỷ đã sán đến can ngăn: “Ông xã, hôm nay sinh nhật mẹ, chúng ta đừng mắng con nữa.”
Kỷ lão thái thái cũng góp phần: “Con nó về là tốt rồi.”
Kỷ lão gia tử ngồi trên ghế sofa chỉ nhìn thoáng qua Kỷ Lê, ông ta thậm chí còn không muốn thấy cậu.
Thẩm Thuật Bạch thấy Kỷ gia như vậy, chỉ khẽ mím môi.
Kỷ Diệc Thần lúng túng cười: "Kỷ Lê, nào, ngồi đi, nhà chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm."
Đang nói chuyện thì người hầu trong nhà đã dọn đồ lên bàn ăn cách đó không xa. Kỷ lão gia tử coi như không thấy Kỷ Lê, đứng dậy đi tới bàn ăn đó.
Kỷ lão thái thái, ba Kỷ, mẹ Kỷ cũng đi theo phía sau.
Chỉ có Kỷ lão thái thái còn do dự nhìn Kỷ Lê vài lần.
“Chúng ta cũng qua đó đi!” Kỷ Diệc Thần nói.
Nói xong không chờ Kỷ Lê đáp lại đã đi luôn.
Kỷ lão thái thái không thích ồn ào nên không tổ chức tiệc lớn, chỉ có người một nhà cùng ăn bữa cơm.
Bị đối xử ghẻ lạnh như vậy, Kỷ Lê định kéo Thẩm Thuật Bạch rời đi luôn, nhưng nghĩ đến Kỷ lão thái thái, cậu lại bước vào.
Nói sao thì cũng nên chúc mừng một miếng mới được.
Kỷ Lê dẫn Thẩm Thuật Bạch đi qua, Kỷ lão thái thái thấy Kỷ Lê thì có vẻ vui lắm, nhưng nụ cười của bà tắt ngấm khi thấy cậu nắm tay Thẩm Thuật Bạch bước qua.
Bà lại thở dài: “Con ngồi xuống đi, ngồi xuống tâm sự với bà, đã lâu rồi không gặp con.”
Từ khi Kỷ Lê mười sáu tuổi rời khỏi nhà cho đến nay, hàng năm chỉ có sinh nhật Kỷ lão thái thái cậu mới về một lần.
“Vâng.” Kỷ Lê dẫn theo Thẩm Thuật Bạch ngồi xuống.
Kỷ gia không có ai cao to nên bàn ăn cũng không để cao, Thẩm Thuật Bạch ngồi xuống trông như hạc giữa bầy gà.
Kỷ lão gia tử không hề nói một câu, chỉ cầm đũa gắp đồ ăn.
Sau khi ông ta động đũa, những người khác cũng bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Mẹ Kỷ gắp thức ăn cho Kỷ Diệc Thần, trong lúc đó còn khẽ liếc Thẩm Thuật Bạch một cái rồi nói: “Kỷ Lê, chồng con đang coi thường đồ ăn của Kỷ gia chúng ta sao? Tại sao không hề động đũa?”
Mẹ Kỷ vừa nói, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lên án nhìn Thẩm Thuật Bạch, rặt một vẻ không đồng tình.
Kỷ Lê nhìn mẹ Kỷ, trong lòng rất khó chịu, vừa định nói thì Thẩm Thuật Bạch đã cầm đũa gắp một miếng thịt gà trong đĩa gần mình.
“Cái đó…..” Mẹ Kỷ ra vẻ khó xử, “Con gà này được dành riêng để mừng sinh nhật bà nội, chúng đều được nuôi bằng những loại thức ăn tốt nhất, một năm chỉ có mấy ngàn con thôi…..con rể cũng rất sành rồi đó…..”
Nghe thấy lời này, Kỷ Lê không thể nhịn được nữa.
“Không gắp đồ thì bảo người khác chê, gắp thì bảo sành ăn, sao bà lắm yêu cầu vậy!”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê công khai chống đối lại người của Kỷ gia như này.
Mẹ Kỷ nghẹn ngào đáp lời: “Xin lỗi…..tiểu Lê…..mẹ chỉ cảm thấy…..mẹ, đều là lỗi của mẹ…..”
Thấy mắt mẹ mình đã đỏ hoe, Kỷ Diệc Thần rất không vui: “Tiểu Lê, sao em nói chuyện quá đáng vậy?”
Kỷ lão gia tử đập đôi đũa lên bàn: “Bữa cơm này sao nuốt được đây!”
Ba Kỷ cũng bắt đầu chửi bới: “Tao biết ngay cái thứ rác rưởi như mày mà về nhà thế nào cũng gây rối mà!”
Thấy cả nhà đều không vui, Kỷ lão thái thái cũng khó chịu, bà nhìn Kỷ Lê, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lê, mau xin lỗi mẹ con đi, mẹ con sắp khóc rồi…..”
Kỷ Lê nhìn họ: "Tại sao con phải xin lỗi?"
Hai tay cậu dưới bàn đã nắm chặt lại.
Ba Kỷ nghiêm giọng: “Đã làm sai còn không chịu xin lỗi, đây là do người mẹ khốn nạn kia của mày dạy mày đấy à?”
Ánh mắt Kỷ Lê trầm xuống.
Một bàn tay khác bình tĩnh nắm lấy tay cậu.
Tâm cậu dần bình tĩnh lại.
“Đây…..” Kỷ lão thái thái không biết làm sao cho phải.
Kỷ lão gia tử đáp lời: “Vì mày vẫn mang họ Kỷ!”
“Ai nói tôi họ Kỷ?” Kỷ Lê giơ bàn tay đang nắm lấy Thẩm Thuật Bạch lên cho họ xem, “Một vài quốc gia khi kết hôn sẽ phải mang họ chồng, tôi với Thẩm Thuật Bạch sính ngoại, thích dùng quy định của mấy quốc gia đó, ngày mai tôi sẽ chính thức đi sửa, từ hôm nay tôi không mang họ Kỷ nữa, tôi họ Thẩm!!”
Giọng cậu rất vang dội, khiến cả đám người đều choáng váng.
Bàn tay đang nắm tay Kỷ Lê hơi khựng lại.
Kỷ Lê không chờ họ phản ứng lại đã gọi người hầu lấy túi nilon đến.
Giờ họ mới phản ứng lại.
“Chuyện này thực quá vớ vẩn!” Kỷ lão gia tử tức giận.
Kỷ lão thái thái cũng không vui, đang sinh nhật vui vẻ lại biến thành như vậy.
Ba Kỷ chửi ầm lên, Kỷ Lê cũng chẳng thèm nghe xem ông ta nói gì, dù sao thì cũng toàn lời khó nghe.
Mẹ Kỷ vẫn luôn khóc.
Kỷ Diệc Thần cau mày nhìn Kỷ Lê, ra vẻ không tán đồng.
Cả phòng ăn toàn những âm thanh ồn ào chói tai, chỉ có Kỷ Lê cầm túi nilon đứng lên đổ hết mấy món ăn ngon trên bàn vào túi ngay trước mặt mọi người.
Tất cả các giọng nói đều dừng lại.
Kỷ Lê chỉ cười lạnh một tiếng rồi kéo Thẩm Thuật Bạch vỗ mông chạy mất.