Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Vương đặc trợ lạnh nhạt nhìn anh ta.
Sau đó quyết định vòng qua chiếc xe này rồi rời đi.
Tạ Trần Dã mặt dày lái xe đuổi theo: “Em yêu, em thích ăn ở đâu?”
“Nghe nói gần đây có một nhà hàng rất được, anh dẫn em tới đó nhé?”
“Em không nói gì có phải vì em đã có nhà hàng nào quen thuộc rồi không?”
“Vậy cũng được, thế em dẫn anh đi nhé.”
“Đúng rồi, cơm nước xong mình đi dạo chút nhé em?”
Vương đặc trợ nghe Tạ Trần Dã cứ tự nói tự quyết, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa: “Tạ tổng, anh nhàn rỗi vậy sao?”
“Vì em, anh vẫn có thể nhàn rỗi chút mà.”
Vương đặc trợ nghe câu nói đầy dầu mỡ này, không chút lưu tình nói lại: “Tạ tổng, anh nhàn nhưng tôi thì không, tôi còn phải làm việc.”
“Vậy đừng làm việc nữa?” Tạ Trần Dã cợt nhả, “Không làm việc nữa, anh sẽ nuôi em.”
Vương đặc trợ: “…….” Cũng không phải rất muốn nói chuyện đâu.
Hắn bước nhanh hơn, Tạ Trần Dã vẫn cứ lái xe tò tò theo sau.
Thật cạn cmn lời.
……
Được Vương đặc trợ dẫn tới chỗ Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê vừa lòng nhìn Thẩm Thuật Bạch đang làm việc trong phòng, dáng vẻ Đại Bạch nhà mình làm việc thực đẹp trai nha.
Nhưng cậu xuất hiện đương nhiên sẽ khiến Thẩm Thuật Bạch phân tâm, anh ngẩng đầu sắp xếp những tài liệu chưa xử lý để qua một bên.
“Em tìm được chỗ nào chưa?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
“Em tìm được rồi, ở ngay sau lưng công ty anh đó.” Kỷ Lê cười đáp.
Thẩm Thuật Bạch nghe vậy rất vừa lòng: “Vậy anh có thể thường xuyên thấy em rồi.”
“Ừm.” Kỷ Lê gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười.
……
Lúc gần kết thúc kỳ nghỉ hè, shop của Kỷ Lê nhận được một bức thư mời.
Trên thư mời ghi hoạt động của shop online, chủ yếu là một ít toạ đàm và giao lưu, thường thì hoạt động này đều mời những shop có thâm niên, nhưng shop của Kỷ Lê khá nổi, doanh số cao lại phản hồi tốt nên cũng được mời.
Cũng vì vậy nên giờ cậu đã nhận được bức thư này đây.
Vì địa chỉ cách đây rất gần nên Kỷ Lê định tới học hỏi họ một chút.
Cậu nói một tiếng với Thẩm Thuật Bạch rồi qua bên đó.
Địa chỉ tổ chức sự kiện là trong một tòa nhà, cách Thẩm thị một đoạn, nhưng cũng không xa lắm, mất 20 phút đi xe.
Kỷ Lê xuống lầu, bên ngoài nắng rất gắt, dưới lầu có rất nhiều xe cộ qua lại, nam nữ ăn mặc rất thời trang, đều là đồ xa xỉ quý giá.
Mọi người vừa gặp nhau đã đứng dưới lầu nói chuyện vài câu.
Kỷ Lê không quen ai nên cậu mở thông tin trên điện thoại đưa cho bảo vệ xem, sau đó tự nhiên bước vào tòa nhà.
Hơi lạnh cũng giảm bớt khí nóng bên ngoài rất nhiều.
Vị trí ghi trong điện thoại ở tầng 5, Kỷ Lê đi thang máy lên, vừa đi, cậu bỗng nhiên nhớ lần mình tương ngộ với Thẩm Thuật Bạch chính là do ấn sai thang máy, tầng hai mà cậu lại ấn nhầm nút đi lên tầng cao nhất, nghĩ lại cũng thấy mình ngốc thật, nhưng ai bảo cái thang máy đó thiết kế nút bấm lạ vậy chứ.
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Lê nhìn tấm biển màu đỏ ngoài cửa liền biết mình không đi nhầm.
Bên trong có rất nhiều người, còn có một ít đồ ăn.
Cậu đưa tin nhắn cho họ kiểm tra rồi cũng tới khu vực ăn uống lấy ít đồ.
Đồ ăn ở đây chỉ cần cắn một miếng cũng thấy vị khá ngon, có thể thấy họ đã tốn không ít công phu.
Hương vị cũng khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Khi người dần dần nhiều lên mà Kỷ Lê vẫn đang ăn đã khiến quản lý chú ý.
Những người tới đây ai mà không chỉ lo xã giao, nào giống Kỷ Lê chỉ biết ăn chứ? Lại còn trẻ như vậy, không hề giống những người từng tới đây.
Liệu có phải người nào trà trộn vào đây không?
Quản lý cau mày, gọi nhân viên tới hỏi lại một chút xem Kỷ Lê từ đâu tới.
……
Kỷ Lê còn vừa ăn vừa chụp ảnh gửi cho Thẩm Thuật Bạch xem.
“Xin chào.” – Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Kỷ Lê ngẩng đầu, là một người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt.
“Xin hỏi vị tiên sinh này từ đâu tới?” Hắn hỏi.
Kỷ Lê tưởng có người tới nói chuyện phiếm cùng mình liền đáp: “Tôi từ thành phố B tới.”
Người đàn ông nghe xong, vẻ mặt quái dị, lại hỏi lại.
“Cậu có bạn bè ở đây không?”
“Không có.” Kỷ Lê trả lời.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.” Kỷ Lê đáp.
Lần này đối phương chẳng hỏi nữa, hắn lạnh mặt đi mất khiến Kỷ Lê chẳng hiểu gì.
……
Nhân viên quay lại báo cáo toàn bộ những gì đã nói với Kỷ Lê, nghe vậy, quản lý kia càng tin là Kỷ Lê trà trộn vào.
Những người tới đây nhỏ nhất cũng 25 – 26 tuổi rồi. Thế mà Kỷ Lê mới có 18 tuổi, 18 tức là vừa mới đủ tuổi đăng ký shop thôi. Chẳng lẽ vừa mới thành niên đăng ký shop mà doanh thu đã cao ngất ngưởng? Làm gì có chuyện đó?
“Nghĩ cách đuổi cậu ta đi đi.” Quản lý cau mày nói.
Nhân viên hiểu ý liền làm theo.
……
Người đàn ông vừa rời khỏi lại đến nữa, lần này còn dẫn theo mấy người cũng cũng tây trang cà vạt.
“Xin lỗi tiên sinh, đây không phải là nơi cậu nên tới, có thể phiền cậu rời đi không?” Tuy hắn nói giọng lễ phép nhưng vẻ mặt rất lạnh nhạt, rất có tư thế nếu Kỷ Lê không đi thì họ sẽ “mời” cậu đi.
Nhìn như vậy Kỷ Lê mới hiểu vừa rồi đối phương hỏi như vậy là có ý gì.
Rất có thể họ là nhân viên ở đây, hơn nữa còn hiểu sai ý mình rồi.
“Tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi.” Kỷ Lê định giải thích, “Thực ra tôi……”
“Được rồi, xin cậu nhanh chóng rời đi.” Người đàn ông ngắt lời Kỷ Lê, rõ ràng không muốn nghe cậu giải thích.
Dù sao có nghe cũng thấy rất vô lý.
Thái độ này khiến Kỷ Lê nhíu mày, nhưng cậu vẫn muốn nói thêm lần nữa: “Tôi được mời tới đây mà.”
Người đàn ông mỉm cười: "Sáng nay một người quét dọn bị đuổi vì ăn trộm thức ăn cũng đã nói điều tương tự."
“Nhưng tôi còn nhận được tin nhắn.” Thấy hắn không tin, Kỷ Lê lại nói.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ nhận thư mời.” Người đàn ông không hề thông cảm.
Thư mời? Kỷ Lê lại không nhận được thư mời chứ.
“Nhưng các anh không gửi thư mời cho tôi.” Kỷ Lê vẫn giải thích với anh ta.
“Chính là vậy đó, cho nên mời cậu ra ngoài.” Người đàn ông kia lạnh mặt.
Kỷ Lê bất đắc dĩ, chẳng còn cách nào giải thích nữa rồi.
“Được rồi.” Kỷ Lê nhìn mấy tên đàn ông chuẩn bị bước lên đuổi mình rồi nói.
Nói xong cậu liền rời đi.
Được mời tới lại bị đuổi đi, Kỷ Lê tức đầy cả bụng, nhưng chẳng có cách nào, cậu mà không đi chắc họ sẽ khênh rồi ném cậu ra cửa mất.
Nhưng cậu thực sự được mời mà, chẳng biết mấy người này làm sao nữa, lúc đi vào thì đưa tin nhắn ra là được, thế mà lúc đuổi người lại chẳng thèm xem tin nhắn.
Cậu bước ra khỏi toà nhà, cơn nóng như thiêu đốt ập vào mặt.
Kỷ Lê gọi tài xế đến, sau khi lên xe liền mở app bán hàng ra tìm nhân viên chăm sóc khách hàng.
Chụp lại tin nhắn mời rồi gửi qua.
Đại Bạch siêu thích ăn: [Xin chào, tôi muốn hỏi có phải tôi đã nhận được tin nhắn lừa đảo không?]
Nhân viên: [?]
Nhân viên: [Chào bạn, tôi chưa hiểu ý bạn lắm.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Tôi nhận được tin nhắn này nên mới tới, nhưng họ đuổi tôi ra ngoài, còn nói tôi lừa đảo.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Cho nên tôi muốn hỏi có phải tôi nhận được tin nhắn lừa đảo rồi không.]
Sau đó quyết định vòng qua chiếc xe này rồi rời đi.
Tạ Trần Dã mặt dày lái xe đuổi theo: “Em yêu, em thích ăn ở đâu?”
“Nghe nói gần đây có một nhà hàng rất được, anh dẫn em tới đó nhé?”
“Em không nói gì có phải vì em đã có nhà hàng nào quen thuộc rồi không?”
“Vậy cũng được, thế em dẫn anh đi nhé.”
“Đúng rồi, cơm nước xong mình đi dạo chút nhé em?”
Vương đặc trợ nghe Tạ Trần Dã cứ tự nói tự quyết, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa: “Tạ tổng, anh nhàn rỗi vậy sao?”
“Vì em, anh vẫn có thể nhàn rỗi chút mà.”
Vương đặc trợ nghe câu nói đầy dầu mỡ này, không chút lưu tình nói lại: “Tạ tổng, anh nhàn nhưng tôi thì không, tôi còn phải làm việc.”
“Vậy đừng làm việc nữa?” Tạ Trần Dã cợt nhả, “Không làm việc nữa, anh sẽ nuôi em.”
Vương đặc trợ: “…….” Cũng không phải rất muốn nói chuyện đâu.
Hắn bước nhanh hơn, Tạ Trần Dã vẫn cứ lái xe tò tò theo sau.
Thật cạn cmn lời.
……
Được Vương đặc trợ dẫn tới chỗ Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê vừa lòng nhìn Thẩm Thuật Bạch đang làm việc trong phòng, dáng vẻ Đại Bạch nhà mình làm việc thực đẹp trai nha.
Nhưng cậu xuất hiện đương nhiên sẽ khiến Thẩm Thuật Bạch phân tâm, anh ngẩng đầu sắp xếp những tài liệu chưa xử lý để qua một bên.
“Em tìm được chỗ nào chưa?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
“Em tìm được rồi, ở ngay sau lưng công ty anh đó.” Kỷ Lê cười đáp.
Thẩm Thuật Bạch nghe vậy rất vừa lòng: “Vậy anh có thể thường xuyên thấy em rồi.”
“Ừm.” Kỷ Lê gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười.
……
Lúc gần kết thúc kỳ nghỉ hè, shop của Kỷ Lê nhận được một bức thư mời.
Trên thư mời ghi hoạt động của shop online, chủ yếu là một ít toạ đàm và giao lưu, thường thì hoạt động này đều mời những shop có thâm niên, nhưng shop của Kỷ Lê khá nổi, doanh số cao lại phản hồi tốt nên cũng được mời.
Cũng vì vậy nên giờ cậu đã nhận được bức thư này đây.
Vì địa chỉ cách đây rất gần nên Kỷ Lê định tới học hỏi họ một chút.
Cậu nói một tiếng với Thẩm Thuật Bạch rồi qua bên đó.
Địa chỉ tổ chức sự kiện là trong một tòa nhà, cách Thẩm thị một đoạn, nhưng cũng không xa lắm, mất 20 phút đi xe.
Kỷ Lê xuống lầu, bên ngoài nắng rất gắt, dưới lầu có rất nhiều xe cộ qua lại, nam nữ ăn mặc rất thời trang, đều là đồ xa xỉ quý giá.
Mọi người vừa gặp nhau đã đứng dưới lầu nói chuyện vài câu.
Kỷ Lê không quen ai nên cậu mở thông tin trên điện thoại đưa cho bảo vệ xem, sau đó tự nhiên bước vào tòa nhà.
Hơi lạnh cũng giảm bớt khí nóng bên ngoài rất nhiều.
Vị trí ghi trong điện thoại ở tầng 5, Kỷ Lê đi thang máy lên, vừa đi, cậu bỗng nhiên nhớ lần mình tương ngộ với Thẩm Thuật Bạch chính là do ấn sai thang máy, tầng hai mà cậu lại ấn nhầm nút đi lên tầng cao nhất, nghĩ lại cũng thấy mình ngốc thật, nhưng ai bảo cái thang máy đó thiết kế nút bấm lạ vậy chứ.
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Lê nhìn tấm biển màu đỏ ngoài cửa liền biết mình không đi nhầm.
Bên trong có rất nhiều người, còn có một ít đồ ăn.
Cậu đưa tin nhắn cho họ kiểm tra rồi cũng tới khu vực ăn uống lấy ít đồ.
Đồ ăn ở đây chỉ cần cắn một miếng cũng thấy vị khá ngon, có thể thấy họ đã tốn không ít công phu.
Hương vị cũng khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Khi người dần dần nhiều lên mà Kỷ Lê vẫn đang ăn đã khiến quản lý chú ý.
Những người tới đây ai mà không chỉ lo xã giao, nào giống Kỷ Lê chỉ biết ăn chứ? Lại còn trẻ như vậy, không hề giống những người từng tới đây.
Liệu có phải người nào trà trộn vào đây không?
Quản lý cau mày, gọi nhân viên tới hỏi lại một chút xem Kỷ Lê từ đâu tới.
……
Kỷ Lê còn vừa ăn vừa chụp ảnh gửi cho Thẩm Thuật Bạch xem.
“Xin chào.” – Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Kỷ Lê ngẩng đầu, là một người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt.
“Xin hỏi vị tiên sinh này từ đâu tới?” Hắn hỏi.
Kỷ Lê tưởng có người tới nói chuyện phiếm cùng mình liền đáp: “Tôi từ thành phố B tới.”
Người đàn ông nghe xong, vẻ mặt quái dị, lại hỏi lại.
“Cậu có bạn bè ở đây không?”
“Không có.” Kỷ Lê trả lời.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.” Kỷ Lê đáp.
Lần này đối phương chẳng hỏi nữa, hắn lạnh mặt đi mất khiến Kỷ Lê chẳng hiểu gì.
……
Nhân viên quay lại báo cáo toàn bộ những gì đã nói với Kỷ Lê, nghe vậy, quản lý kia càng tin là Kỷ Lê trà trộn vào.
Những người tới đây nhỏ nhất cũng 25 – 26 tuổi rồi. Thế mà Kỷ Lê mới có 18 tuổi, 18 tức là vừa mới đủ tuổi đăng ký shop thôi. Chẳng lẽ vừa mới thành niên đăng ký shop mà doanh thu đã cao ngất ngưởng? Làm gì có chuyện đó?
“Nghĩ cách đuổi cậu ta đi đi.” Quản lý cau mày nói.
Nhân viên hiểu ý liền làm theo.
……
Người đàn ông vừa rời khỏi lại đến nữa, lần này còn dẫn theo mấy người cũng cũng tây trang cà vạt.
“Xin lỗi tiên sinh, đây không phải là nơi cậu nên tới, có thể phiền cậu rời đi không?” Tuy hắn nói giọng lễ phép nhưng vẻ mặt rất lạnh nhạt, rất có tư thế nếu Kỷ Lê không đi thì họ sẽ “mời” cậu đi.
Nhìn như vậy Kỷ Lê mới hiểu vừa rồi đối phương hỏi như vậy là có ý gì.
Rất có thể họ là nhân viên ở đây, hơn nữa còn hiểu sai ý mình rồi.
“Tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi.” Kỷ Lê định giải thích, “Thực ra tôi……”
“Được rồi, xin cậu nhanh chóng rời đi.” Người đàn ông ngắt lời Kỷ Lê, rõ ràng không muốn nghe cậu giải thích.
Dù sao có nghe cũng thấy rất vô lý.
Thái độ này khiến Kỷ Lê nhíu mày, nhưng cậu vẫn muốn nói thêm lần nữa: “Tôi được mời tới đây mà.”
Người đàn ông mỉm cười: "Sáng nay một người quét dọn bị đuổi vì ăn trộm thức ăn cũng đã nói điều tương tự."
“Nhưng tôi còn nhận được tin nhắn.” Thấy hắn không tin, Kỷ Lê lại nói.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ nhận thư mời.” Người đàn ông không hề thông cảm.
Thư mời? Kỷ Lê lại không nhận được thư mời chứ.
“Nhưng các anh không gửi thư mời cho tôi.” Kỷ Lê vẫn giải thích với anh ta.
“Chính là vậy đó, cho nên mời cậu ra ngoài.” Người đàn ông kia lạnh mặt.
Kỷ Lê bất đắc dĩ, chẳng còn cách nào giải thích nữa rồi.
“Được rồi.” Kỷ Lê nhìn mấy tên đàn ông chuẩn bị bước lên đuổi mình rồi nói.
Nói xong cậu liền rời đi.
Được mời tới lại bị đuổi đi, Kỷ Lê tức đầy cả bụng, nhưng chẳng có cách nào, cậu mà không đi chắc họ sẽ khênh rồi ném cậu ra cửa mất.
Nhưng cậu thực sự được mời mà, chẳng biết mấy người này làm sao nữa, lúc đi vào thì đưa tin nhắn ra là được, thế mà lúc đuổi người lại chẳng thèm xem tin nhắn.
Cậu bước ra khỏi toà nhà, cơn nóng như thiêu đốt ập vào mặt.
Kỷ Lê gọi tài xế đến, sau khi lên xe liền mở app bán hàng ra tìm nhân viên chăm sóc khách hàng.
Chụp lại tin nhắn mời rồi gửi qua.
Đại Bạch siêu thích ăn: [Xin chào, tôi muốn hỏi có phải tôi đã nhận được tin nhắn lừa đảo không?]
Nhân viên: [?]
Nhân viên: [Chào bạn, tôi chưa hiểu ý bạn lắm.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Tôi nhận được tin nhắn này nên mới tới, nhưng họ đuổi tôi ra ngoài, còn nói tôi lừa đảo.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Cho nên tôi muốn hỏi có phải tôi nhận được tin nhắn lừa đảo rồi không.]