Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Thấy Nhân viên hỗ trợ nói vậy, Kỷ Lê yên tâm rồi.
Cậu lại hỏi thêm vài câu nữa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới yên tâm out khỏi khung hỗ trợ.
Nhìn số đơn hàng, Kỷ Lê cười tươi như hoa.
Kiếm tiền! Kiếm tiền! Kỷ Lê sắp bay lên rồi!
……
Để có thể giao hàng nhanh nhất có thể, vừa tan học Kỷ Lê đã chạy thẳng ra cổng trường, còn sai Thẩm Thuật Bạch đi chợ mua vài khay xoài, dâu tây với lưỡi vịt rồi mới về nhà.
Cậu về nấu cơm ăn uống xong, Thẩm Thuật Bạch đi làm việc rồi cậu liền vào bếp.
……
Nhưng vì số lượng thực sự quá nhiều nên một buổi tối Kỷ Lê chỉ làm được có hơn 100 đơn mà thôi, hơn nữa trong lúc đó lại có một vài người đặt hàng nữa.
Cũng may lò sấy trong biệt thự đủ lớn, nếu không thì đến 50 đơn cũng còn khó chứ đừng nói hơn 100 đơn.
Kỷ Lê vừa nghĩ đến kiếm tiền đã tràn ngập động lực, đến lúc quá muộn, Thẩm Thuật Bạch bắt cậu tắm rửa đi ngủ mà cậu còn không vui đây.
Trước khi ngủ lại vui vẻ nhìn lại số đơn hàng, vui quá đi mất.
Hơn nữa giờ cậu mới biết thì ra có blogger ẩm thực PR xoài sấy của mình, vì thế cũng yên tâm hơn.
“Lê.” Thẩm Thuật Bạch tịch thu điện thoại của Kỷ Lê, “Nên ngủ thôi.”
Tay Kỷ Lê vẫn giữ nguyên tư thế đang cầm điện thoại, một hồi lâu mới buông tay rồi cọ cọ sang Thẩm Thuật Bạch: “Vâng.”
Thẩm Thuật Bạch cũng tới gần cậu, hơi thở giao triền, mắt mũi chỉ cách nhau có 5mm.
Một âm thanh khiến người ta mất hứng vang lên, là app bán hàng trên điện thoại của Kỷ Lê, cậu đẩy Thẩm Thuật Bạch ra rồi nhanh chóng bò dậy lấy điện thoại.
Thẩm Thuật Bạch bị đẩy ra, khẽ mím môi.
Kỷ Lê chỉ tập trung nhìn điện thoại, vừa mở ra đã thấy có người đang hỏi sản phẩm, cậu lập tức trả lời lại.
Trả lời xong, xác định đối phương không hỏi nữa, cậu mới cất điện thoại rồi nằm xuống.
Nhưng vừa nằm xuống, cậu đã thấy hình như Thẩm Thuật Bạch không ổn, ở chung với Thẩm Thuật Bạch lâu vậy rồi, nhìn vẻ mặt liền biết anh vui hay không, dáng vẻ hiện tại của Thẩm Thuật Bạch là đang rất không vui đây……
Khi nãy mình như vậy, cũng khó trách sao Thẩm Thuật Bạch không vui. Kỷ Lê biết mình sai rồi liền quấn lấy Thẩm Thuật Bạch cọ cọ.
Tới khi động tình, cuối cùng Thẩm Thuật Bạch cũng nguôi giận.
Nhưng Kỷ Lê thì không ổn chút nào, không phải là không dễ chịu, nhưng sau khi hưởng thụ lại thấy hơi khó khăn, mệt quá đi!
……
Hôm sau ngủ dậy, Kỷ Lê xoa xoa cái eo bị đau của mình.
Sau đó cậu cầm điện thoại nhìn, app bán hàng có rất nhiều người đang hỏi thông tin sản phẩm, Kỷ Lê cuối cùng cũng nhận ra cậu thiếu nhân viên chăm sóc khách hàng.
Tính trên số đơn hàng hai ngày qua, thực ra thuê nhân viên chăm sóc khách hàng cũng được rồi, chỉ không biết sau này có đảm bảo được số lượng đơn hàng vẫn nhiều như vậy không thôi.
Cậu muốn thuê một người đến thử việc, thường thì lương sẽ là 3000 đồng với % chốt đơn, nhưng Kỷ Lê tính trả cao hơn chút, 4500 đồng với % chốt đơn.
……
Cậu dậy ăn sáng, tiễn Thẩm Thuật Bạch đi làm rồi lại vào bếp.
Vừa làm vừa trả lời tin nhắn.
Bận như vậy khiến cậu càng quyết tâm muốn thuê nhân viên chăm sóc khách hàng.
Vì thế sau khi làm xong rồi ship hàng, trên đường đi học, cậu down một app tuyển dụng về.
……
Sau khi đăng giấy phép kinh doanh đã đăng ký trước đó lên, thông tin tuyển dụng sẽ được xét duyệt trước khi hiển thị.
Giờ mấy app tuyển dụng phải trả tiền mới tuyển được người, Kỷ Lê không muốn tẹo nào.
Cho nên tới tối mịt rồi cũng chẳng có ma nào ứng tuyển, Kỷ Lê cứ phải vừa ăn cơm vừa trả lời tin nhắn.
Bận nhưng mà vui.
Nhưng Thẩm Thuật Bạch thì không vui chút nào, thời gian anh ở chung với Kỷ Lê càng lúc càng ngắn rồi…..
……
Hôm sau vẫn chẳng có ai ứng tuyển, Kỷ Lê phiền muộn lắm, chẳng còn cách nào khác, đành phải nộp 100 đồng để lấy mười số điện thoại.
Nhưng đa số toàn những người có công việc cả rồi, chỉ đăng chơi chơi vậy thôi, nếu không thì cũng chê lương thấp, đòi lương ít nhất phải 10.000 đồng cùng ngũ hiểm nhất kim, bao ăn ở các kiểu.
Điều kiện này trước mắt Kỷ Lê thực sự không thể đáp ứng nổi, vì cậu tuyển người nhưng cũng đâu cần đối phương tới đây làm, chỉ cần trả lời tin nhắn trên điện thoại là được.
Hầu hết những công việc này đều là công việc bán thời gian.
Thực khiến người ta buồn rầu.
Kỷ Lê kể cho Thẩm Thuật Bạch nghe, Thẩm Thuật Bạch định sẽ để công ty tới.
Là một người đàn ông tự lập, Kỷ Lê muốn tự mình thử sức nên từ chối.
……
Sau khi tan học, An Tuyên cùng Phạm Thanh hỏi cậu sao dạo này cứ tan học là chạy mất dạng, hơn nữa còn chẳng mấy khi onl Wechat, Kỷ Lê liền kể cho họ vụ tuyển người.
An Tuyên nghe xong lập tức nói: “Đúng rồi, tôi có một người bạn cùng thôn cũng đang làm công việc này, làm rất tốt ấy, gần như không nghỉ ngơi, lại rất có kinh nghiệm, tôi hỏi giúp cậu nhé.”
Kỷ Lê vui vẻ đáp: “Ừ!”
……
Buổi tối về nhà, Kỷ Lê liền nhận được tin nhắn của An Tuyên.
An Tuyên: [Bạn cùng thôn của tôi vừa định nghỉ việc, cậu xem có cần thuê không này, nhưng cậu ta nói lương cơ bản không thấp hơn 8500 đồng đâu.]
Nhìn thấy mức lương đó, trong lòng Kỷ Lê run lên, cao vậy……
Lê: [Lương cậu ta cao vậy sao? Các cậu quen biết nhau thế nào? Có thân không?]
An Tuyên: [Bọn tôi ở cùng thôn đó, nghỉ hè năm trước tôi còn đến công ty cậu ta làm thêm, lúc ấy tôi không quen cậu ta đâu, nhưng cậu ta nhìn sơ yếu lý lịch liền nhận ra tôi, sau đó có lần tôi thấy cậu ta trả lời tin nhắn trong lúc làm việc, thực sự là một người có thể làm công việc của hai ba người, mà thần kỳ nhất là tỷ lệ chốt đơn thành công của cậu ta lên tận 80%.]
Làm công việc của hai ba người? Thế chắc tốc độ tay nhanh lắm nhỉ, thế thì mức lương này có vẻ cũng chấp nhận được.
Hơn nữa Kỷ Lê cũng khá tin tưởng An Tuyên, giờ cậu thực sự cũng đang cần người, thôi thì cứ thử xem, không được thì đổi sau.
Kỷ Lê nghĩ nghĩ rồi nói.
Lê: [Nếu đúng như cậu nói thì lương 8500 cũng được.]
An Tuyên: [Nhưng cậu ta nói muốn tới chỗ cậu làm, không cần bao ăn cũng được, chỉ cần ở thôi.]
Lại còn bao ở…..
Chi phí hơi cao, nhưng nếu sau này làm ăn tốt thì mở một văn phòng chính thức cũng được, cậu có thể thuê văn phòng trước để người kia ở là được.
Lê: [Được.]
Nói xong, An Tuyên forward Wechat của người kia cho Kỷ Lê.
Tên Wechat chỉ có một chữ “Lôi.”
Kỷ Lê vừa gửi yêu cầu kết bạn, đối phương đã lập tức đồng ý.
Nói chuyện vài câu, tốc độ tay của đối phương quả thực rất nhanh, trả lời cũng rất tích cực.
Kỷ Lê hơi yên tâm.
Đối phương nói.
Lôi: [Ông chủ! Ngày mai tôi sẽ đi làm luôn.]
Lê: [Không cần gấp vậy đâu, ngày kia nhé.]
Cậu phải tìm chỗ mở văn phòng đã.
Lôi: [Được.]
……
Thuê người xong, Kỷ Lê cũng hơi yên tâm, vì gần đây số lượng đơn hàng càng lúc càng tăng lên, không thuê người nữa thì mệt lắm.
Cũng may mà nhà bếp trong biệt thự rất lớn, gần đây Thẩm Thuật Bạch thấy cậu làm không xuể còn mua thêm hai cái lò nướng, còn bảo đầu bếp trong nhà giúp cậu, cũng dễ thở hơn chút rồi.
Cậu lại hỏi thêm vài câu nữa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới yên tâm out khỏi khung hỗ trợ.
Nhìn số đơn hàng, Kỷ Lê cười tươi như hoa.
Kiếm tiền! Kiếm tiền! Kỷ Lê sắp bay lên rồi!
……
Để có thể giao hàng nhanh nhất có thể, vừa tan học Kỷ Lê đã chạy thẳng ra cổng trường, còn sai Thẩm Thuật Bạch đi chợ mua vài khay xoài, dâu tây với lưỡi vịt rồi mới về nhà.
Cậu về nấu cơm ăn uống xong, Thẩm Thuật Bạch đi làm việc rồi cậu liền vào bếp.
……
Nhưng vì số lượng thực sự quá nhiều nên một buổi tối Kỷ Lê chỉ làm được có hơn 100 đơn mà thôi, hơn nữa trong lúc đó lại có một vài người đặt hàng nữa.
Cũng may lò sấy trong biệt thự đủ lớn, nếu không thì đến 50 đơn cũng còn khó chứ đừng nói hơn 100 đơn.
Kỷ Lê vừa nghĩ đến kiếm tiền đã tràn ngập động lực, đến lúc quá muộn, Thẩm Thuật Bạch bắt cậu tắm rửa đi ngủ mà cậu còn không vui đây.
Trước khi ngủ lại vui vẻ nhìn lại số đơn hàng, vui quá đi mất.
Hơn nữa giờ cậu mới biết thì ra có blogger ẩm thực PR xoài sấy của mình, vì thế cũng yên tâm hơn.
“Lê.” Thẩm Thuật Bạch tịch thu điện thoại của Kỷ Lê, “Nên ngủ thôi.”
Tay Kỷ Lê vẫn giữ nguyên tư thế đang cầm điện thoại, một hồi lâu mới buông tay rồi cọ cọ sang Thẩm Thuật Bạch: “Vâng.”
Thẩm Thuật Bạch cũng tới gần cậu, hơi thở giao triền, mắt mũi chỉ cách nhau có 5mm.
Một âm thanh khiến người ta mất hứng vang lên, là app bán hàng trên điện thoại của Kỷ Lê, cậu đẩy Thẩm Thuật Bạch ra rồi nhanh chóng bò dậy lấy điện thoại.
Thẩm Thuật Bạch bị đẩy ra, khẽ mím môi.
Kỷ Lê chỉ tập trung nhìn điện thoại, vừa mở ra đã thấy có người đang hỏi sản phẩm, cậu lập tức trả lời lại.
Trả lời xong, xác định đối phương không hỏi nữa, cậu mới cất điện thoại rồi nằm xuống.
Nhưng vừa nằm xuống, cậu đã thấy hình như Thẩm Thuật Bạch không ổn, ở chung với Thẩm Thuật Bạch lâu vậy rồi, nhìn vẻ mặt liền biết anh vui hay không, dáng vẻ hiện tại của Thẩm Thuật Bạch là đang rất không vui đây……
Khi nãy mình như vậy, cũng khó trách sao Thẩm Thuật Bạch không vui. Kỷ Lê biết mình sai rồi liền quấn lấy Thẩm Thuật Bạch cọ cọ.
Tới khi động tình, cuối cùng Thẩm Thuật Bạch cũng nguôi giận.
Nhưng Kỷ Lê thì không ổn chút nào, không phải là không dễ chịu, nhưng sau khi hưởng thụ lại thấy hơi khó khăn, mệt quá đi!
……
Hôm sau ngủ dậy, Kỷ Lê xoa xoa cái eo bị đau của mình.
Sau đó cậu cầm điện thoại nhìn, app bán hàng có rất nhiều người đang hỏi thông tin sản phẩm, Kỷ Lê cuối cùng cũng nhận ra cậu thiếu nhân viên chăm sóc khách hàng.
Tính trên số đơn hàng hai ngày qua, thực ra thuê nhân viên chăm sóc khách hàng cũng được rồi, chỉ không biết sau này có đảm bảo được số lượng đơn hàng vẫn nhiều như vậy không thôi.
Cậu muốn thuê một người đến thử việc, thường thì lương sẽ là 3000 đồng với % chốt đơn, nhưng Kỷ Lê tính trả cao hơn chút, 4500 đồng với % chốt đơn.
……
Cậu dậy ăn sáng, tiễn Thẩm Thuật Bạch đi làm rồi lại vào bếp.
Vừa làm vừa trả lời tin nhắn.
Bận như vậy khiến cậu càng quyết tâm muốn thuê nhân viên chăm sóc khách hàng.
Vì thế sau khi làm xong rồi ship hàng, trên đường đi học, cậu down một app tuyển dụng về.
……
Sau khi đăng giấy phép kinh doanh đã đăng ký trước đó lên, thông tin tuyển dụng sẽ được xét duyệt trước khi hiển thị.
Giờ mấy app tuyển dụng phải trả tiền mới tuyển được người, Kỷ Lê không muốn tẹo nào.
Cho nên tới tối mịt rồi cũng chẳng có ma nào ứng tuyển, Kỷ Lê cứ phải vừa ăn cơm vừa trả lời tin nhắn.
Bận nhưng mà vui.
Nhưng Thẩm Thuật Bạch thì không vui chút nào, thời gian anh ở chung với Kỷ Lê càng lúc càng ngắn rồi…..
……
Hôm sau vẫn chẳng có ai ứng tuyển, Kỷ Lê phiền muộn lắm, chẳng còn cách nào khác, đành phải nộp 100 đồng để lấy mười số điện thoại.
Nhưng đa số toàn những người có công việc cả rồi, chỉ đăng chơi chơi vậy thôi, nếu không thì cũng chê lương thấp, đòi lương ít nhất phải 10.000 đồng cùng ngũ hiểm nhất kim, bao ăn ở các kiểu.
Điều kiện này trước mắt Kỷ Lê thực sự không thể đáp ứng nổi, vì cậu tuyển người nhưng cũng đâu cần đối phương tới đây làm, chỉ cần trả lời tin nhắn trên điện thoại là được.
Hầu hết những công việc này đều là công việc bán thời gian.
Thực khiến người ta buồn rầu.
Kỷ Lê kể cho Thẩm Thuật Bạch nghe, Thẩm Thuật Bạch định sẽ để công ty tới.
Là một người đàn ông tự lập, Kỷ Lê muốn tự mình thử sức nên từ chối.
……
Sau khi tan học, An Tuyên cùng Phạm Thanh hỏi cậu sao dạo này cứ tan học là chạy mất dạng, hơn nữa còn chẳng mấy khi onl Wechat, Kỷ Lê liền kể cho họ vụ tuyển người.
An Tuyên nghe xong lập tức nói: “Đúng rồi, tôi có một người bạn cùng thôn cũng đang làm công việc này, làm rất tốt ấy, gần như không nghỉ ngơi, lại rất có kinh nghiệm, tôi hỏi giúp cậu nhé.”
Kỷ Lê vui vẻ đáp: “Ừ!”
……
Buổi tối về nhà, Kỷ Lê liền nhận được tin nhắn của An Tuyên.
An Tuyên: [Bạn cùng thôn của tôi vừa định nghỉ việc, cậu xem có cần thuê không này, nhưng cậu ta nói lương cơ bản không thấp hơn 8500 đồng đâu.]
Nhìn thấy mức lương đó, trong lòng Kỷ Lê run lên, cao vậy……
Lê: [Lương cậu ta cao vậy sao? Các cậu quen biết nhau thế nào? Có thân không?]
An Tuyên: [Bọn tôi ở cùng thôn đó, nghỉ hè năm trước tôi còn đến công ty cậu ta làm thêm, lúc ấy tôi không quen cậu ta đâu, nhưng cậu ta nhìn sơ yếu lý lịch liền nhận ra tôi, sau đó có lần tôi thấy cậu ta trả lời tin nhắn trong lúc làm việc, thực sự là một người có thể làm công việc của hai ba người, mà thần kỳ nhất là tỷ lệ chốt đơn thành công của cậu ta lên tận 80%.]
Làm công việc của hai ba người? Thế chắc tốc độ tay nhanh lắm nhỉ, thế thì mức lương này có vẻ cũng chấp nhận được.
Hơn nữa Kỷ Lê cũng khá tin tưởng An Tuyên, giờ cậu thực sự cũng đang cần người, thôi thì cứ thử xem, không được thì đổi sau.
Kỷ Lê nghĩ nghĩ rồi nói.
Lê: [Nếu đúng như cậu nói thì lương 8500 cũng được.]
An Tuyên: [Nhưng cậu ta nói muốn tới chỗ cậu làm, không cần bao ăn cũng được, chỉ cần ở thôi.]
Lại còn bao ở…..
Chi phí hơi cao, nhưng nếu sau này làm ăn tốt thì mở một văn phòng chính thức cũng được, cậu có thể thuê văn phòng trước để người kia ở là được.
Lê: [Được.]
Nói xong, An Tuyên forward Wechat của người kia cho Kỷ Lê.
Tên Wechat chỉ có một chữ “Lôi.”
Kỷ Lê vừa gửi yêu cầu kết bạn, đối phương đã lập tức đồng ý.
Nói chuyện vài câu, tốc độ tay của đối phương quả thực rất nhanh, trả lời cũng rất tích cực.
Kỷ Lê hơi yên tâm.
Đối phương nói.
Lôi: [Ông chủ! Ngày mai tôi sẽ đi làm luôn.]
Lê: [Không cần gấp vậy đâu, ngày kia nhé.]
Cậu phải tìm chỗ mở văn phòng đã.
Lôi: [Được.]
……
Thuê người xong, Kỷ Lê cũng hơi yên tâm, vì gần đây số lượng đơn hàng càng lúc càng tăng lên, không thuê người nữa thì mệt lắm.
Cũng may mà nhà bếp trong biệt thự rất lớn, gần đây Thẩm Thuật Bạch thấy cậu làm không xuể còn mua thêm hai cái lò nướng, còn bảo đầu bếp trong nhà giúp cậu, cũng dễ thở hơn chút rồi.