Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Kỷ Lê không hề biết mẹ mình trong miệng ba mẹ Tạ lại là người như vậy, cậu chỉ biết từ khi mình có ký ức tới nay, mẹ mình luôn kỳ quái, lúc thì dịu dàng ôm cậu nói chuyện, lúc lại điên cuồng.
Thậm chí thời gian cuối đời, ấn tượng của cậu cũng chỉ dừng lại ở những lần phát điên của bà……
Bầu không khí trầm mặc.
Bàn tay đang nắm tay Thẩm Thuật Bạch cũng tái đi.
“Lê.” Thẩm Thuật Bạch gọi cậu, khiến bầu không khí an tĩnh này dường như đã ấm áp hơn, “Em đói chưa?”
Nhắc tới đây Kỷ Lê mới nhớ mình còn chưa ăn sáng, cậu gật đầu: “Vâng.”
“Hôm nay có người tới, chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Tâm trạng bi thương của ba mẹ Tạ dần hồi lại, họ nhận ra vừa rồi họ đã thất thố.
Chỉ đành cười cười với Thẩm Thuật Bạch.
Kỷ Lê nghe ra ngoài ăn vội gật đầu: “Vâng.”
Lần nào Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi ăn cũng đều là những món ngon, Kỷ Lê rất thích.
Ba mẹ Tạ thấy Kỷ Lê ở bên Thẩm Thuật Bạch vui vẻ như vậy, tâm trạng bi thương cũng vơi đi chút.
……
Ba mẹ Tạ không có xe ở đây nên phải ngồi chung xe với Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch.
Lên xe họ còn thấy Thẩm Thuật Bạch tri kỷ mở cửa xe cho Kỷ Lê, còn che chắn cho cậu nữa, họ hơi ngây người, Thẩm Thuật Bạch mà họ biết có bao giờ săn sóc người khác như vậy đâu.
Mà dường như Kỷ Lê cũng đã quen với điều đó.
Đến lúc ba mẹ Tạ lên xe, mẹ Tạ nhìn ba Tạ còn lên xe trước cả mình, lúc lên xe liền véo mạnh lên lưng ông, đau đến mức suýt nữa ba Tạ không giữ nổi hình tượng.
……
Đến lúc tới nơi, Thẩm Thuật Bạch vẫn cứ săn sóc Kỷ Lê y như vậy, còn ba Tạ cũng vẫn xuống xe trước.
Đúng là người so với người có thể khiến ta tức chết.
Mẹ Tạ hận rèn sắt không thành thép!
Mà đã so sánh được một lần thì sẽ có vô số lần.
Lúc ăn cơm, Kỷ Lê thích ăn hay không thích ăn gì Thẩm Thuật Bạch cũng đều rõ như lòng bàn tay, còn ba Tạ thì hoàn toàn không rõ vợ mình thích hay không thích cái gì.
Mẹ Tạ: “………..”
Bà lại khẽ nhéo ba Tạ một cái.
Ba Tạ: QAQ
Khổ quá đi mất…..
……
Ăn xong bữa cơm liền hiểu Thẩm Thuật Bạch để ý Kỷ Lê tới mức nào, cũng thấy được ba Tạ qua loa với mẹ Tạ ra sao.
Ăn có bữa cơm mà ba Tạ không biết mình bị nhéo bao nhiêu lần nữa rồi.
“Tiểu Lê ở bên cậu, tôi đây cũng rất yên tâm.” Ba Tạ bị mẹ Tạ véo đến mức tỉnh người, ông vô cùng kính nể nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Một nhân sĩ thành công nhất định cũng sẽ vô cùng tỉ mỉ cẩn thận với người nhà, với người thương của mình, điểm này thực sự là ba Tạ không làm được, ông chỉ biết đưa thẻ đưa tiền thôi.
Cái này xấu hổ quá đi mất.
Kỷ Lê nghe ba Tạ nói vậy thì vui lắm, cậu và Thẩm Thuật Bạch tuy không cần người khác tán thành, nhưng được tán thành thì vẫn vui hơn, vì Thẩm Thuật Bạch thực sự rất tốt với cậu.
Cậu nắm tay Thẩm Thuật Bạch rồi mỉm cười với anh.
Thẩm Thuật Bạch cũng nhìn ba Tạ bằng ánh mắt ôn hòa hơn: “Có thể được thừa nhận, tôi thực sự rất vui.”
Mẹ Tạ cũng vừa lòng nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Vậy tiểu Lê phiền cậu chăm sóc rồi.”
“Là tôi nên làm.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
“Tiểu Lê, con vẫn đang đi học phải không?” Ba Tạ nhìn Kỷ Lê, cười càng tươi hơn.
Kỷ Lê gật đầu: “Con đang học năm nhất, chuyển bị lên năm hai ạ.”
“Học ở trường nào?”
“Đại học G ạ.”
“Đại học G nha.” Ánh mắt ba Tạ tán thưởng nhìn Kỷ Lê, “Đại học G là trường tốt nhất tỉnh G, cũng rất có tiếng trong nước, có thể thi đỗ đại học G, không hổ là đứa trẻ của Tạ gia chúng ta! Thông minh vậy đó.”
“Con cảm ơn ạ.” Kỷ Lê hơi thẹn thùng.
Mẹ Tạ lấy một chiếc thẻ trong túi xách ra: “Mấy năm nay không hề gặp con, ta cũng không làm dáng nữa, có chiếc thẻ này ta muốn cho con, coi như quà gặp mặt.”
Kỷ Lê vội vàng cự tuyệt: “Cái này con không thể nhận đâu.”
“Con cứ nhận đi, đi học cũng phải tốn tiền mà.” Ba Tạ đứng cạnh nói.
Kỷ Lê liếc sang Thẩm Thuật Bạch, sau đó mới nhìn về phía ba mẹ Tạ: “Con không thể dùng thẻ này được, đi học thì con sẽ dùng tiền của lão….., của Thẩm Thuật Bạch ạ!”
Thẩm Thuật Bạch cười tủm tỉm, anh duỗi tay đẩy lại tấm thẻ của mẹ Tạ: “Thẻ này tạm thời hai vị cứ cất đi, vợ tôi quả thực không thiếu tiền, nếu sau này cần, nhất định sẽ tìm hai người.”
Mẹ Tạ tiếc nuối cất thẻ: “Xem ra tôi không tặng quà gặp mặt được rồi.”
Ba Tạ thực ra cũng không quá tiếc nuối, ông nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Vậy cậu có cần mảnh đất ở trung tâm thành phố S kia không? Nếu cần, ta cũng có thể coi đó như quà gặp mặt.”
Miếng đất ở thành phố S kia chính là miếng bánh thơm ngon nha.
Nhưng đáng tiếc…..
Thẩm Thuật Bạch anh không thiếu tiền cũng chẳng thiếu bánh trái thơm ngon chi hết.
“Tạm thời không cần.” Anh uyển chuyển cự tuyệt.
Ba Tạ giờ mới tiếc nuối.
Ông và mẹ Tạ liếc nhau, trong mắt vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, vui mừng vì con trai của em gái mình đã theo đúng người, bất đắc dĩ vì mình chẳng thể cho nó cái gì cả.
Ông liền vỗ vỗ vai Thẩm Thuật Bạch: “Vậy lần sau đến thành phố S nhớ nói ta một tiếng, ta sẽ đưa các con đi chơi.”
“Được.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
……
Cơm nước hàn huyên xong, ba mẹ Tạ cũng rời đi.
Họ có thể thấy Kỷ Lê vẫn hơi mất tự nhiên, huống chi họ ở cạnh Thẩm Thuật Bạch và Kỷ Lê chính là hai cái bóng đèn sáng rực, không thể cứ quấy rầy vợ chồng người ta mãi được, hai người liền quay về khách sạn.
Ba mẹ Tạ vừa đi, Kỷ Lê cũng thấy thoải mái hơn chút.
Vừa rồi lúc gặp ba mẹ Tạ, cậu hồi hộp đến mức căng chặt cả người, cũng không phải cậu không thích họ, hai người đều rất tốt, chỉ là khi biết họ là người thân của mình, thực sự cậu vẫn chưa quen được.
Về đến biệt thự, cậu treo cả người mình lên người Thẩm Thuật Bạch y hệt như mấy bé Koala vậy.
“Đại Bạch, vừa nãy em hồi hộp muốn chết!”
Một tay Thẩm Thuật Bạch giữ mông Kỷ Lê để giữ chặt cậu, một tay nhéo nhéo má cậu: “Nhóc ngốc, anh đã sớm phát hiện rồi.”
“Nhưng mà họ tốt ghê, rất nhiệt tình.” Kỷ Lê lại nói.
“Ừm.” Thẩm Thuật Bạch cũng không phủ nhận chuyện này.
“Thì ra mẹ em cũng có người nhà, chỉ là em chưa từng gặp mà thôi, nhưng họ lại không biết mẹ em đã qua đời.” Chuyện này khiến Kỷ Lê cảm thấy rất lạ, sao người thân mà lại không biết tin được? Hơn nữa Kỷ gia không phải thông gia của họ sao? Tại sao lại không báo tin?
Nhà nào cũng có chuyện riêng, Thẩm Thuật Bạch cũng không quá rõ chuyện của Kỷ gia.
“Đừng nghĩ mấy cái này nữa.” Thẩm Thuật Bạch ôm nhóc koala Kỷ Lê, “Nếu mà nghĩ ấy, vậy thì nghĩ xem hôm nay lúc em từ chối nhận thẻ là nói muốn tiêu tiền của ai?”
“?” Kỷ Lê nghi hoặc nhìn anh, “Nói tiêu tiền của anh nha.”
Chẳng lẽ không phải?
“Gọi anh là gì?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Này mà cũng phải hỏi.
“Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Đại Bạch, Đại Bạch!” Kỷ Lê đáp vô cùng thuận miệng.
Thẩm Thuật Bạch nhíu mày: “Không phải mấy xưng hô này.”
“?” Kỷ Lê ngây người, “Anh còn có xưng hô khác sao?”
“Còn.”
“Là gì vậy nha?” Kỷ Lê ngơ ngác, sao cậu lại không biết nhỉ.
Thẩm Thuật Bạch cúi đầu trầm tư: “Trí nhớ anh không tốt, chỉ nhớ trước đó có chữ lão thôi.”
Kỷ Lê sực nhớ.
Chữ lão…..khi cậu từ chối nhận thẻ……
Hiểu rồi nha…..
Cậu đỏ mặt vùi đầu vào cổ Thẩm Thuật Bạch, khẽ nói hai chữ.
Thậm chí thời gian cuối đời, ấn tượng của cậu cũng chỉ dừng lại ở những lần phát điên của bà……
Bầu không khí trầm mặc.
Bàn tay đang nắm tay Thẩm Thuật Bạch cũng tái đi.
“Lê.” Thẩm Thuật Bạch gọi cậu, khiến bầu không khí an tĩnh này dường như đã ấm áp hơn, “Em đói chưa?”
Nhắc tới đây Kỷ Lê mới nhớ mình còn chưa ăn sáng, cậu gật đầu: “Vâng.”
“Hôm nay có người tới, chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Tâm trạng bi thương của ba mẹ Tạ dần hồi lại, họ nhận ra vừa rồi họ đã thất thố.
Chỉ đành cười cười với Thẩm Thuật Bạch.
Kỷ Lê nghe ra ngoài ăn vội gật đầu: “Vâng.”
Lần nào Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi ăn cũng đều là những món ngon, Kỷ Lê rất thích.
Ba mẹ Tạ thấy Kỷ Lê ở bên Thẩm Thuật Bạch vui vẻ như vậy, tâm trạng bi thương cũng vơi đi chút.
……
Ba mẹ Tạ không có xe ở đây nên phải ngồi chung xe với Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch.
Lên xe họ còn thấy Thẩm Thuật Bạch tri kỷ mở cửa xe cho Kỷ Lê, còn che chắn cho cậu nữa, họ hơi ngây người, Thẩm Thuật Bạch mà họ biết có bao giờ săn sóc người khác như vậy đâu.
Mà dường như Kỷ Lê cũng đã quen với điều đó.
Đến lúc ba mẹ Tạ lên xe, mẹ Tạ nhìn ba Tạ còn lên xe trước cả mình, lúc lên xe liền véo mạnh lên lưng ông, đau đến mức suýt nữa ba Tạ không giữ nổi hình tượng.
……
Đến lúc tới nơi, Thẩm Thuật Bạch vẫn cứ săn sóc Kỷ Lê y như vậy, còn ba Tạ cũng vẫn xuống xe trước.
Đúng là người so với người có thể khiến ta tức chết.
Mẹ Tạ hận rèn sắt không thành thép!
Mà đã so sánh được một lần thì sẽ có vô số lần.
Lúc ăn cơm, Kỷ Lê thích ăn hay không thích ăn gì Thẩm Thuật Bạch cũng đều rõ như lòng bàn tay, còn ba Tạ thì hoàn toàn không rõ vợ mình thích hay không thích cái gì.
Mẹ Tạ: “………..”
Bà lại khẽ nhéo ba Tạ một cái.
Ba Tạ: QAQ
Khổ quá đi mất…..
……
Ăn xong bữa cơm liền hiểu Thẩm Thuật Bạch để ý Kỷ Lê tới mức nào, cũng thấy được ba Tạ qua loa với mẹ Tạ ra sao.
Ăn có bữa cơm mà ba Tạ không biết mình bị nhéo bao nhiêu lần nữa rồi.
“Tiểu Lê ở bên cậu, tôi đây cũng rất yên tâm.” Ba Tạ bị mẹ Tạ véo đến mức tỉnh người, ông vô cùng kính nể nhìn Thẩm Thuật Bạch.
Một nhân sĩ thành công nhất định cũng sẽ vô cùng tỉ mỉ cẩn thận với người nhà, với người thương của mình, điểm này thực sự là ba Tạ không làm được, ông chỉ biết đưa thẻ đưa tiền thôi.
Cái này xấu hổ quá đi mất.
Kỷ Lê nghe ba Tạ nói vậy thì vui lắm, cậu và Thẩm Thuật Bạch tuy không cần người khác tán thành, nhưng được tán thành thì vẫn vui hơn, vì Thẩm Thuật Bạch thực sự rất tốt với cậu.
Cậu nắm tay Thẩm Thuật Bạch rồi mỉm cười với anh.
Thẩm Thuật Bạch cũng nhìn ba Tạ bằng ánh mắt ôn hòa hơn: “Có thể được thừa nhận, tôi thực sự rất vui.”
Mẹ Tạ cũng vừa lòng nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Vậy tiểu Lê phiền cậu chăm sóc rồi.”
“Là tôi nên làm.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
“Tiểu Lê, con vẫn đang đi học phải không?” Ba Tạ nhìn Kỷ Lê, cười càng tươi hơn.
Kỷ Lê gật đầu: “Con đang học năm nhất, chuyển bị lên năm hai ạ.”
“Học ở trường nào?”
“Đại học G ạ.”
“Đại học G nha.” Ánh mắt ba Tạ tán thưởng nhìn Kỷ Lê, “Đại học G là trường tốt nhất tỉnh G, cũng rất có tiếng trong nước, có thể thi đỗ đại học G, không hổ là đứa trẻ của Tạ gia chúng ta! Thông minh vậy đó.”
“Con cảm ơn ạ.” Kỷ Lê hơi thẹn thùng.
Mẹ Tạ lấy một chiếc thẻ trong túi xách ra: “Mấy năm nay không hề gặp con, ta cũng không làm dáng nữa, có chiếc thẻ này ta muốn cho con, coi như quà gặp mặt.”
Kỷ Lê vội vàng cự tuyệt: “Cái này con không thể nhận đâu.”
“Con cứ nhận đi, đi học cũng phải tốn tiền mà.” Ba Tạ đứng cạnh nói.
Kỷ Lê liếc sang Thẩm Thuật Bạch, sau đó mới nhìn về phía ba mẹ Tạ: “Con không thể dùng thẻ này được, đi học thì con sẽ dùng tiền của lão….., của Thẩm Thuật Bạch ạ!”
Thẩm Thuật Bạch cười tủm tỉm, anh duỗi tay đẩy lại tấm thẻ của mẹ Tạ: “Thẻ này tạm thời hai vị cứ cất đi, vợ tôi quả thực không thiếu tiền, nếu sau này cần, nhất định sẽ tìm hai người.”
Mẹ Tạ tiếc nuối cất thẻ: “Xem ra tôi không tặng quà gặp mặt được rồi.”
Ba Tạ thực ra cũng không quá tiếc nuối, ông nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Vậy cậu có cần mảnh đất ở trung tâm thành phố S kia không? Nếu cần, ta cũng có thể coi đó như quà gặp mặt.”
Miếng đất ở thành phố S kia chính là miếng bánh thơm ngon nha.
Nhưng đáng tiếc…..
Thẩm Thuật Bạch anh không thiếu tiền cũng chẳng thiếu bánh trái thơm ngon chi hết.
“Tạm thời không cần.” Anh uyển chuyển cự tuyệt.
Ba Tạ giờ mới tiếc nuối.
Ông và mẹ Tạ liếc nhau, trong mắt vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, vui mừng vì con trai của em gái mình đã theo đúng người, bất đắc dĩ vì mình chẳng thể cho nó cái gì cả.
Ông liền vỗ vỗ vai Thẩm Thuật Bạch: “Vậy lần sau đến thành phố S nhớ nói ta một tiếng, ta sẽ đưa các con đi chơi.”
“Được.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
……
Cơm nước hàn huyên xong, ba mẹ Tạ cũng rời đi.
Họ có thể thấy Kỷ Lê vẫn hơi mất tự nhiên, huống chi họ ở cạnh Thẩm Thuật Bạch và Kỷ Lê chính là hai cái bóng đèn sáng rực, không thể cứ quấy rầy vợ chồng người ta mãi được, hai người liền quay về khách sạn.
Ba mẹ Tạ vừa đi, Kỷ Lê cũng thấy thoải mái hơn chút.
Vừa rồi lúc gặp ba mẹ Tạ, cậu hồi hộp đến mức căng chặt cả người, cũng không phải cậu không thích họ, hai người đều rất tốt, chỉ là khi biết họ là người thân của mình, thực sự cậu vẫn chưa quen được.
Về đến biệt thự, cậu treo cả người mình lên người Thẩm Thuật Bạch y hệt như mấy bé Koala vậy.
“Đại Bạch, vừa nãy em hồi hộp muốn chết!”
Một tay Thẩm Thuật Bạch giữ mông Kỷ Lê để giữ chặt cậu, một tay nhéo nhéo má cậu: “Nhóc ngốc, anh đã sớm phát hiện rồi.”
“Nhưng mà họ tốt ghê, rất nhiệt tình.” Kỷ Lê lại nói.
“Ừm.” Thẩm Thuật Bạch cũng không phủ nhận chuyện này.
“Thì ra mẹ em cũng có người nhà, chỉ là em chưa từng gặp mà thôi, nhưng họ lại không biết mẹ em đã qua đời.” Chuyện này khiến Kỷ Lê cảm thấy rất lạ, sao người thân mà lại không biết tin được? Hơn nữa Kỷ gia không phải thông gia của họ sao? Tại sao lại không báo tin?
Nhà nào cũng có chuyện riêng, Thẩm Thuật Bạch cũng không quá rõ chuyện của Kỷ gia.
“Đừng nghĩ mấy cái này nữa.” Thẩm Thuật Bạch ôm nhóc koala Kỷ Lê, “Nếu mà nghĩ ấy, vậy thì nghĩ xem hôm nay lúc em từ chối nhận thẻ là nói muốn tiêu tiền của ai?”
“?” Kỷ Lê nghi hoặc nhìn anh, “Nói tiêu tiền của anh nha.”
Chẳng lẽ không phải?
“Gọi anh là gì?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Này mà cũng phải hỏi.
“Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Đại Bạch, Đại Bạch!” Kỷ Lê đáp vô cùng thuận miệng.
Thẩm Thuật Bạch nhíu mày: “Không phải mấy xưng hô này.”
“?” Kỷ Lê ngây người, “Anh còn có xưng hô khác sao?”
“Còn.”
“Là gì vậy nha?” Kỷ Lê ngơ ngác, sao cậu lại không biết nhỉ.
Thẩm Thuật Bạch cúi đầu trầm tư: “Trí nhớ anh không tốt, chỉ nhớ trước đó có chữ lão thôi.”
Kỷ Lê sực nhớ.
Chữ lão…..khi cậu từ chối nhận thẻ……
Hiểu rồi nha…..
Cậu đỏ mặt vùi đầu vào cổ Thẩm Thuật Bạch, khẽ nói hai chữ.