Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Kỷ Lê giả vờ khát và uống một ngụm nước để xoa dịu cảm giác tê dại vừa rồi.
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy, dáng người cao lớn vô cùng bắt mắt giữa đại sảnh.
Tầm mắt Kỷ Lê cứ dõi theo anh.
Cách một bức tường pha lê, đương nhiên ba người kia cũng nhìn thấy, trước đó họ cũng thấy Kỷ Lê nắm tay một người đàn ông rồi, nhưng còn chưa để ý diện mạo cùng dáng người anh ta, giờ không có Kỷ Lê, cả ba đều ngạc nhiên nhìn anh.
Ở cái thời đại đa phần toàn cô hồn này, họ cũng từng gặp rất nhiều người tự xưng mãnh 1, nhưng không kẻ nào có thể so được với người đàn ông của Kỷ Lê!
“Kiểu này chắc mạnh lắm đây!” Hoàng Địch nhìn đôi chân được quần tây bao lại của Thẩm Thuật Bạch, hơi nuốt nước miếng.
“Dáng cao như này, chỗ kia nhất định cũng không kém.” Khúc Minh Phàn cũng nuốt nước miếng.
Trần Tuấn Hoành cũng sửng sốt, nghe hai người kia nói mới tỉnh táo lại, nhưng trên mặt lại ra vẻ không có gì: “Thế này ăn thua gì? Tôi quen nhiều người như thế lắm, họ còn rất giàu, tên này của Kỷ Lê khéo chỉ được cái vỏ thôi. Có khi đặt phòng khách sạn này đã khiến thẻ tín dụng của anh ta bội chi rồi cũng nên!”
Câu này đã nói động tới tâm tư của hai người kia, tuy con người ta thường sẽ không vui khi thấy người khác tốt hơn mình, nhưng lời nói của Trần Tuấn Hoành vẫn khiến hai người không quá thoải mái.
“Nói mới nhớ, khi nào mới cho bọn tôi gặp mặt mấy người bạn trai vừa đẹp vừa giàu đó của cậu?” Khúc Minh Phàn hỏi.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành cứng đờ: “Cho các cậu gặp làm gì? Mấy người bạn trai đó của tôi đều thuộc tầng lớp thượng lưu, các cậu như vậy sao mà gặp được?”
Lúc trước hai người nghe vậy còn không để ý, nhưng lần này, sau khi so sánh phòng mà Kỷ Lê và Trần Tuấn Hoành đặt, họ không còn cảm thấy Trần Tuấn Hoành giàu có nữa.
Người giàu vẫn muốn AA? Người giàu tiêu 3899 đồng cũng phải kỳ kèo bao nhiêu lâu? Ôi, loại người giàu gì thế này? Có khi chỉ hơn họ chút chút thôi!
Ba người Trần Tuấn Hoành đều đang bất mãn thì Thẩm Thuật Bạch và Kỷ Lê đã lấy đồ ăn ngon trở về.
Hải sản và bánh ngọt nhỏ ở đây đều rất ngon, Kỷ Lê thích ăn nên Thẩm Thuật Bạch đã lấy nhiều hơn chút.
Thẩm Thuật Bạch ngồi cạnh bóc tôm cho cậu, Kỷ Lê ăn rất vui vẻ.
Mà hình ảnh này cũng đập vào mắt ba người đang ăn cơm hộp kia.
Khiến họ nhai cơm mà cảm thấy như nhai rơm vậy.
……
Sau bữa tối, Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch trở về phòng.
Ba người Trần Tuấn Hoành không muốn đụng mặt Kỷ Lê nên chờ họ đi khỏi rồi mới về phòng mình.
Khúc Minh Phàn cùng Hoàng Địch về phòng, nhìn lên tầng mà cảm thấy trong lòng vô vị.
Hoàng Địch thì chủ yếu là vì phải chia tiền tàu trung chuyển 700 với Khúc Minh Phàn, tính cả tiền xe thì cậu ta đã mất khoảng 1000 rồi, lần này ra ngoài, Trần Tuấn Hoành cùng lắm chỉ chi nhiều hơn họ tầm 800 – 900 mà thôi, vậy mà lúc nào cũng ra vẻ ban ơn.
Khúc Minh Phàn thì hối hận thì khi đó đã khiêu khích Trần Tuấn Hoành đặt phòng, nếu không đặt phòng thì sao cậu ta phải chi nhiều tiền vậy chứ, tiền này để đi bar quẩy có phải hơn không? Sao cứ phải cứng đầu tới đây rồi ngủ đất? Đến đây chơi hay không cũng có khác gì nhau đâu, lại còn rước bực vào người.
Trần Tuấn Hoành không hề biết hai người kia đang nghĩ gì, chỉ nằm trên giường hưởng thụ chăn đệm mềm mại.
Cậu ta lấy điện thoại ra xem tin nhắn người nhà gửi. Vốn tâm tình đang hưởng thụ giờ cũng biến thành khó chịu.
Ba: [Mày tích hợp thẻ gia đình từ khi nào thế hả!?]
Ba: [Mày có biết nhà mình giờ chỉ còn mấy nghìn đồng này không, mày tiêu hết rồi thì tao với mẹ mày lấy gì sống qua ngày hả! *khóc lớn*]
Ba: [Giờ nhà mình đã nghèo tới mức không có gì ăn, tao đã cố gắng giữ nguyên sinh hoạt phí của mày rồi, giờ tiền còn lại trong thẻ cũng bị mày quẹt hết, giờ biết sống bằng gì đây! *khóc lớn*]
Về phòng xong, ba người chẳng ai nói chuyện gì nữa, tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.
……
Mà Kỷ Lê bên kia thì không ngủ sớm như vậy.
Vừa về đến phòng, Kỷ Lê liền kéo Thẩm Thuật Bạch tới xích đu ngồi, ngay lúc Thẩm Thuật Bạch còn không rõ cậu muốn làm gì thì Kỷ Lê đã khóa ngồi trên đùi anh, cánh tay vít cổ anh rồi dán mặt lại gần.
Cậu cười lém lỉnh: “Hôm nay em ngồi đây liền nghĩ tới một việc, Đại Bạch, anh đoán xem em nghĩ gì?”
Giọng Thẩm Thuật Bạch khô khốc: “Em nghĩ gì?”
“Nghĩ anh đó.” Kỷ Lê hôn nhanh một cái lên mặt Thẩm Thuật Bạch rồi lập tức rời đi.
Cậu đã muốn làm vậy từ sớm rồi, không thể cứ để Thẩm Thuật Bạch chủ động mãi được, như vậy thì mình còn mặt mũi nào chứ!
“Vậy thì vừa lúc, anh cũng muốn em.” Thẩm Thuật Bạch đè gáy Kỷ Lê kéo qua, môi hai người dán vào nhau.
Kỷ Lê ngây người.
Cậu nghĩ mình phải chủ động một lần, ai ngờ lại khiến Thẩm Thuật Bạch càng thêm chủ động nha!!!
Thứ trơn trượt kia mở miệng Kỷ Lê rồi tiến vào trong.
Cơ thể Kỷ Lê mềm mại, cậu dán vào cơ thể Thẩm Thuật Bạch, hai người như không thể tách rời.
Kỷ Lê cảm nhận được anh khác thường, gương mặt cũng nóng cháy.
Khi Thẩm Thuật Bạch rời khỏi, Kỷ Lê chống lên ngực anh thở hổn hển.
“Lê.” Thanh âm hơi thở dốc, vô cùng quyến rũ dán bên tai cậu, “Cho anh được không?”
Kỷ Lê xấu hổ chôn mặt trên vai Thẩm Thuật Bạch, nhỏ giọng nói: “Đã nói đừng hỏi mà….”
Thẩm Thuật Bạch mỉm cười, anh nâng cằm Kỷ Lê hôn cậu một lần nữa, nụ hôn nóng bỏng lần này trải rộng toàn thân cậu.
……
Vầng trăng treo trên cao, ánh trăng tràn đầy ái muội.
Xích đu bên bể bơi đong đưa liên tục, hướng về trước lại lùi về sau, thật lâu thật lâu.
Mỗi lần lui ra sau đều khiến người muốn đẩy về trước, mà đẩy về trước lại khiến người vừa kinh sợ vừa vui sướng, như thể bị ném lên không trung vậy.
Ngồi trên xích đu, trán Kỷ Lê đầy mồ hôi nhỏ thành giọt, cậu chơi vui đến mức cả người ửng đỏ, hai mắt đầy mê ly.
Chiếc xích đu lắc lư khiến cậu phải ngẩng cao đầu, tay nắm chặt một vật gì đó, có lẽ vì sợ ngã nên cậu đã nắm lấy tay cầm xích đu để cơ thể không bị văng ra ngoài. Cậu nghe được gió thổi bên tai, cơn gió ấy như cũng nhiễm nhiệt độ nơi cậu mà trở nên ấm áp.
Xích đu đẩy càng cao, cậu lại càng cảm thấy vừa vui sướng vừa khiếp đảm. Vì thế khi xích đu hạ xuống, cậu muốn rời khỏi một chút, hy vọng mình có thể thở dốc.
Nhưng một lần nữa bị đẩy cao, cậu chưa thoát được chút nào đã phải trở về.
Kỷ Lê nhớ rõ lúc nhỏ mình từng chơi xích đu ở công viên cạnh trường tiểu học, nhưng sao chẳng giống lúc này chút nào.
Không có cảm giác kích thích, cũng không hề bị đẩy mà phát ra tiếng kêu sợ hãi như bây giờ, lại càng không có cảm giác vui sướng như vậy.
Cả trái tim lẫn thân thể đều được lấp đầy, tai nóng bỏng, ngón chân cuộn tròn lại, một lần bị đẩy lên nào đó, cậu như trông thấy pháo hoa trước mắt mình, thực lóa mắt.
Ngay sau đó, xích đu cũng chưa hề dừng lại, người đẩy xích đu dường như cũng thực vui sướng, vì khi xích đu còn chưa kịp rơi xuống, anh đã đẩy nó càng lên cao.
Kỷ Lê còn chưa kịp thở dốc đã sợ hãi ôm chặt vật gì đó trong tay, cậu gắt gao muốn cảm giác an toàn, rồi thân thể lại không ngừng run rẩy, không biết là sợ hãi hay vui sướng mà thấp giọng nức nở.
Người đẩy xích đu thấy vậy thì tâm sinh thương tiếc, nhưng anh cũng không dừng lại, ngược lại càng đẩy càng hăng, bắt nạt cậu từ nhỏ giọng nức nở thành khóc lớn.
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy, dáng người cao lớn vô cùng bắt mắt giữa đại sảnh.
Tầm mắt Kỷ Lê cứ dõi theo anh.
Cách một bức tường pha lê, đương nhiên ba người kia cũng nhìn thấy, trước đó họ cũng thấy Kỷ Lê nắm tay một người đàn ông rồi, nhưng còn chưa để ý diện mạo cùng dáng người anh ta, giờ không có Kỷ Lê, cả ba đều ngạc nhiên nhìn anh.
Ở cái thời đại đa phần toàn cô hồn này, họ cũng từng gặp rất nhiều người tự xưng mãnh 1, nhưng không kẻ nào có thể so được với người đàn ông của Kỷ Lê!
“Kiểu này chắc mạnh lắm đây!” Hoàng Địch nhìn đôi chân được quần tây bao lại của Thẩm Thuật Bạch, hơi nuốt nước miếng.
“Dáng cao như này, chỗ kia nhất định cũng không kém.” Khúc Minh Phàn cũng nuốt nước miếng.
Trần Tuấn Hoành cũng sửng sốt, nghe hai người kia nói mới tỉnh táo lại, nhưng trên mặt lại ra vẻ không có gì: “Thế này ăn thua gì? Tôi quen nhiều người như thế lắm, họ còn rất giàu, tên này của Kỷ Lê khéo chỉ được cái vỏ thôi. Có khi đặt phòng khách sạn này đã khiến thẻ tín dụng của anh ta bội chi rồi cũng nên!”
Câu này đã nói động tới tâm tư của hai người kia, tuy con người ta thường sẽ không vui khi thấy người khác tốt hơn mình, nhưng lời nói của Trần Tuấn Hoành vẫn khiến hai người không quá thoải mái.
“Nói mới nhớ, khi nào mới cho bọn tôi gặp mặt mấy người bạn trai vừa đẹp vừa giàu đó của cậu?” Khúc Minh Phàn hỏi.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành cứng đờ: “Cho các cậu gặp làm gì? Mấy người bạn trai đó của tôi đều thuộc tầng lớp thượng lưu, các cậu như vậy sao mà gặp được?”
Lúc trước hai người nghe vậy còn không để ý, nhưng lần này, sau khi so sánh phòng mà Kỷ Lê và Trần Tuấn Hoành đặt, họ không còn cảm thấy Trần Tuấn Hoành giàu có nữa.
Người giàu vẫn muốn AA? Người giàu tiêu 3899 đồng cũng phải kỳ kèo bao nhiêu lâu? Ôi, loại người giàu gì thế này? Có khi chỉ hơn họ chút chút thôi!
Ba người Trần Tuấn Hoành đều đang bất mãn thì Thẩm Thuật Bạch và Kỷ Lê đã lấy đồ ăn ngon trở về.
Hải sản và bánh ngọt nhỏ ở đây đều rất ngon, Kỷ Lê thích ăn nên Thẩm Thuật Bạch đã lấy nhiều hơn chút.
Thẩm Thuật Bạch ngồi cạnh bóc tôm cho cậu, Kỷ Lê ăn rất vui vẻ.
Mà hình ảnh này cũng đập vào mắt ba người đang ăn cơm hộp kia.
Khiến họ nhai cơm mà cảm thấy như nhai rơm vậy.
……
Sau bữa tối, Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch trở về phòng.
Ba người Trần Tuấn Hoành không muốn đụng mặt Kỷ Lê nên chờ họ đi khỏi rồi mới về phòng mình.
Khúc Minh Phàn cùng Hoàng Địch về phòng, nhìn lên tầng mà cảm thấy trong lòng vô vị.
Hoàng Địch thì chủ yếu là vì phải chia tiền tàu trung chuyển 700 với Khúc Minh Phàn, tính cả tiền xe thì cậu ta đã mất khoảng 1000 rồi, lần này ra ngoài, Trần Tuấn Hoành cùng lắm chỉ chi nhiều hơn họ tầm 800 – 900 mà thôi, vậy mà lúc nào cũng ra vẻ ban ơn.
Khúc Minh Phàn thì hối hận thì khi đó đã khiêu khích Trần Tuấn Hoành đặt phòng, nếu không đặt phòng thì sao cậu ta phải chi nhiều tiền vậy chứ, tiền này để đi bar quẩy có phải hơn không? Sao cứ phải cứng đầu tới đây rồi ngủ đất? Đến đây chơi hay không cũng có khác gì nhau đâu, lại còn rước bực vào người.
Trần Tuấn Hoành không hề biết hai người kia đang nghĩ gì, chỉ nằm trên giường hưởng thụ chăn đệm mềm mại.
Cậu ta lấy điện thoại ra xem tin nhắn người nhà gửi. Vốn tâm tình đang hưởng thụ giờ cũng biến thành khó chịu.
Ba: [Mày tích hợp thẻ gia đình từ khi nào thế hả!?]
Ba: [Mày có biết nhà mình giờ chỉ còn mấy nghìn đồng này không, mày tiêu hết rồi thì tao với mẹ mày lấy gì sống qua ngày hả! *khóc lớn*]
Ba: [Giờ nhà mình đã nghèo tới mức không có gì ăn, tao đã cố gắng giữ nguyên sinh hoạt phí của mày rồi, giờ tiền còn lại trong thẻ cũng bị mày quẹt hết, giờ biết sống bằng gì đây! *khóc lớn*]
Về phòng xong, ba người chẳng ai nói chuyện gì nữa, tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.
……
Mà Kỷ Lê bên kia thì không ngủ sớm như vậy.
Vừa về đến phòng, Kỷ Lê liền kéo Thẩm Thuật Bạch tới xích đu ngồi, ngay lúc Thẩm Thuật Bạch còn không rõ cậu muốn làm gì thì Kỷ Lê đã khóa ngồi trên đùi anh, cánh tay vít cổ anh rồi dán mặt lại gần.
Cậu cười lém lỉnh: “Hôm nay em ngồi đây liền nghĩ tới một việc, Đại Bạch, anh đoán xem em nghĩ gì?”
Giọng Thẩm Thuật Bạch khô khốc: “Em nghĩ gì?”
“Nghĩ anh đó.” Kỷ Lê hôn nhanh một cái lên mặt Thẩm Thuật Bạch rồi lập tức rời đi.
Cậu đã muốn làm vậy từ sớm rồi, không thể cứ để Thẩm Thuật Bạch chủ động mãi được, như vậy thì mình còn mặt mũi nào chứ!
“Vậy thì vừa lúc, anh cũng muốn em.” Thẩm Thuật Bạch đè gáy Kỷ Lê kéo qua, môi hai người dán vào nhau.
Kỷ Lê ngây người.
Cậu nghĩ mình phải chủ động một lần, ai ngờ lại khiến Thẩm Thuật Bạch càng thêm chủ động nha!!!
Thứ trơn trượt kia mở miệng Kỷ Lê rồi tiến vào trong.
Cơ thể Kỷ Lê mềm mại, cậu dán vào cơ thể Thẩm Thuật Bạch, hai người như không thể tách rời.
Kỷ Lê cảm nhận được anh khác thường, gương mặt cũng nóng cháy.
Khi Thẩm Thuật Bạch rời khỏi, Kỷ Lê chống lên ngực anh thở hổn hển.
“Lê.” Thanh âm hơi thở dốc, vô cùng quyến rũ dán bên tai cậu, “Cho anh được không?”
Kỷ Lê xấu hổ chôn mặt trên vai Thẩm Thuật Bạch, nhỏ giọng nói: “Đã nói đừng hỏi mà….”
Thẩm Thuật Bạch mỉm cười, anh nâng cằm Kỷ Lê hôn cậu một lần nữa, nụ hôn nóng bỏng lần này trải rộng toàn thân cậu.
……
Vầng trăng treo trên cao, ánh trăng tràn đầy ái muội.
Xích đu bên bể bơi đong đưa liên tục, hướng về trước lại lùi về sau, thật lâu thật lâu.
Mỗi lần lui ra sau đều khiến người muốn đẩy về trước, mà đẩy về trước lại khiến người vừa kinh sợ vừa vui sướng, như thể bị ném lên không trung vậy.
Ngồi trên xích đu, trán Kỷ Lê đầy mồ hôi nhỏ thành giọt, cậu chơi vui đến mức cả người ửng đỏ, hai mắt đầy mê ly.
Chiếc xích đu lắc lư khiến cậu phải ngẩng cao đầu, tay nắm chặt một vật gì đó, có lẽ vì sợ ngã nên cậu đã nắm lấy tay cầm xích đu để cơ thể không bị văng ra ngoài. Cậu nghe được gió thổi bên tai, cơn gió ấy như cũng nhiễm nhiệt độ nơi cậu mà trở nên ấm áp.
Xích đu đẩy càng cao, cậu lại càng cảm thấy vừa vui sướng vừa khiếp đảm. Vì thế khi xích đu hạ xuống, cậu muốn rời khỏi một chút, hy vọng mình có thể thở dốc.
Nhưng một lần nữa bị đẩy cao, cậu chưa thoát được chút nào đã phải trở về.
Kỷ Lê nhớ rõ lúc nhỏ mình từng chơi xích đu ở công viên cạnh trường tiểu học, nhưng sao chẳng giống lúc này chút nào.
Không có cảm giác kích thích, cũng không hề bị đẩy mà phát ra tiếng kêu sợ hãi như bây giờ, lại càng không có cảm giác vui sướng như vậy.
Cả trái tim lẫn thân thể đều được lấp đầy, tai nóng bỏng, ngón chân cuộn tròn lại, một lần bị đẩy lên nào đó, cậu như trông thấy pháo hoa trước mắt mình, thực lóa mắt.
Ngay sau đó, xích đu cũng chưa hề dừng lại, người đẩy xích đu dường như cũng thực vui sướng, vì khi xích đu còn chưa kịp rơi xuống, anh đã đẩy nó càng lên cao.
Kỷ Lê còn chưa kịp thở dốc đã sợ hãi ôm chặt vật gì đó trong tay, cậu gắt gao muốn cảm giác an toàn, rồi thân thể lại không ngừng run rẩy, không biết là sợ hãi hay vui sướng mà thấp giọng nức nở.
Người đẩy xích đu thấy vậy thì tâm sinh thương tiếc, nhưng anh cũng không dừng lại, ngược lại càng đẩy càng hăng, bắt nạt cậu từ nhỏ giọng nức nở thành khóc lớn.