Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
“Phải quay video lại làm bằng chứng.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê ngụp xuống bể bơi, cằm chạm nước để giảm bớt cơn nóng trên mặt.
Thẩm Thuật Bạch đáng ghét!!!
Ngâm một hồi cậu mới ló đầu lên, còn không quên dặn dò: “Nhớ gửi cho em đấy.” Phải lưu lại mới nhớ lần bị Thẩm Thuật Bạch lừa này được.
“Ừ.”
Thẩm Thuật Bạch gửi video sang Wechat của Kỷ Lê.
Kỷ Lê nghe tiếng điện thoại vang lên cách đó không xa, cậu nóng lòng muốn xem liền đạp trên bậc thang rồi bỏ phao bơi ra.
Làn da trắng nõn cứ vậy bại lộ trong không khí, khi cậu trèo lên khỏi bể, phần nước còn dư lại trên người chảy xuống cặp mông căng tròn được bao bọc trong quần bơi, nhìn cảnh đó, ánh mắt Thẩm Thuật Bạch lại càng sâu thẳm.
Kỷ Lê chống tay leo lên thang, cũng không nhận thấy có gì bất thường.
Vừa trượt chân, Thẩm Thuật Bạch đã đỡ cậu: “Cẩn thận.”
Kỷ Lê chống tay anh đứng vững lại, nước trên người cũng ướt cả sang người anh: “Ôi, giật cả mình.” Cậu còn tưởng mình sẽ ngã lại vào bể bơi chứ!
Đôi tay dính đầy nước trượt trên lưng Kỷ Lê.
Lưng cậu cứng lại.
Anh chạm vào tới đâu, cậu liền chuyển sang màu hồng phấn tới đó rồi…..
Kỷ Lê: “!!!”
Cậu muốn đẩy Thẩm Thuật Bạch ra, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã thả cậu ra trước như không có chuyện gì xảy ra: "Đứng vững nào."
“?” Kỷ Lê nghĩ vừa rồi chắc mình đa nghi rồi.
Kỷ Lê vừa mới từ trong nước ra, không biết bản thân như vậy trông hấp dẫn đến mức nào, Thẩm Thuật Bạch chỉ đành ho nhẹ một tiếng: "Anh đi lấy chút đồ ăn."
Nghe thấy đồ ăn, Kỷ Lê lập tức quên ngay chuyện vừa xảy ra, cậu vui vẻ nói: "Vâng!!"
Thấy vẻ mặt cậu, Thẩm Thuật Bạch bật cười búng nhẹ trán Kỷ Lê: “Nhóc ngốc.”
Kỷ Lê ôm trán, dẩu môi nói: “Em đau đó!”
Thẩm Thuật Bạch búng rất nhẹ, nhưng nghe cậu nói vậy, anh vẫn hơi khẩn trương, liền kéo tay Kỷ Lê ra: “Để anh xem xem.”
Thấy trán cậu quả thực bị đỏ một mảng, anh đau lòng nói: “Anh đi mua thuốc cho em!”
Kỷ Lê ngây người: “Không, không tới mức đó chứ…..?” Mua thuốc làm gì đâu, thực ra cậu cũng không đau, chỉ do da cậu rất dễ bị đỏ lên thôi…..
“Không phải em nói đau sao?” Thẩm Thuật Bạch nhẹ nhàng xoa cho Kỷ Lê.
Kỷ Lê ngượng ngùng nói: “Vừa rồi em chỉ nói vậy thôi……”
Thẩm Thuật Bạch không nói gì, chỉ xoa nhẹ cho cậu rồi nói: “Anh đi xuống lấy chút đồ ăn, chờ anh.”
“À, vâng.” Kỷ Lê đáp.
……
Thẩm Thuật Bạch vừa đi, Kỷ Lê liền bước tới chiếc xích đu, cậu khoác khăn tắm lên người rồi nhặt điện thoại của mình lên.
Mở ra video mà Thẩm Thuật Bạch vừa gửi cho cậu.
Nhìn thấy ảnh chụp, Kỷ Lê có hơi ghét bỏ, sao trông mình ngốc thế chứ? Ghét bỏ chọt chọt, bảo sao Đại Bạch cứ gọi mình là nhóc ngốc!
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Kỷ Lê vẫn lưu ảnh nhóc ngốc lại, sau đó còn đăng lên vòng bạn bè.
Caption: Ngốc lớn chụp đó ~
Từ khi đăng ký sử dụng Wechat tới giờ, Kỷ Lê chưa từng đăng thứ gì lên vòng bạn bè, lần đầu tiên cậu đăng ảnh mình lên, còn tag cả Thẩm Thuật Bạch, nên bạn bè cả hai đều có thể thấy.
Nhìn ảnh đã đăng thành công trên vòng bạn bè, tâm tình Kỷ Lê rất tốt.
Cứ một lát cậu lại xem xem đã được mấy like.
Một lát sau là có người like rồi, đều là bạn học của cậu, nhưng chỉ có hai người bình luận.
An Tuyên: [Úi, đầy mùi tình yêu nha!]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Đi, chúng ta cũng đi bơi! Tôi chụp ảnh giúp cậu.]
An Tuyên rep Phạm Thanh: [Được nha *vội vàng dọn đồ*, chúng ta suốt đêm chạy tới Hawaii đi!!]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Tôi chuẩn bị xong rồi đó, chỉ chờ cậu thôi.]
An Tuyên rep Phạm Thanh: [Tôi kéo hành lý ra cửa chờ cậu rồi đó.]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Ok, chúng ta xuất phát luôn!]
An Tuyên rep Phạm Thanh: [Đi!!]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Đi!!]
Hai tên dở hơi khiến Kỷ Lê bật cười.
Một lát sau lại có bình luận, Kỷ Lê háo hức click vào.
Trần Tuấn Hoành: [Đây là đâu?]
Nhìn thấy bình luận, Kỷ Lê hơi khựng lại, cậu không biết rep Trần Tuấn Hoành ra sao, tuy hai người là bạn cùng phòng thật nhưng mối quan hệ rất khó xử.
Trần Tuấn Hoành: [Cậu mặc quần bơi của G à?]
Kỷ Lê: “…….” Sao mà nhìn được quần bơi của cậu hay vậy? Không phải cậu vẫn luôn ở trong nước sao? Còn vướng cái phao mà…..
Điện thoại phát ra âm thanh, là Trần Tuấn Hoành gửi tin nhắn cho cậu.
Kỷ Lê click vào, chỉ thấy bức ảnh mình vừa đăng lên vòng bạn bè bị zoom lên vô số lần, và một chữ cái nhỏ trong nước không bị phao bơi cản trở được khoanh đỏ — G.
Trần Tuấn Hoành: [Logo này của cậu không đúng rồi, Logo của G không phải như này đâu, không phải cậu giàu lắm à? Sao cái này cũng không nhìn ra?]
Kỷ Lê cạn lời.
Kỷ Lê: [Đây không phải quần bơi của G đâu.]
Trần Tuấn Hoành: [Không phải G thì của hãng nào?]
Kỷ Lê: [Chẳng của hãng nào cả.]
Trần Tuấn Hoành: [Hàng vỉa hè à?]
Trần Tuấn Hoành: [Hay cậu mua trên Pinduoduo 9 tệ 9 freeship thế hả? Không phải cậu là khách hàng VVVIP của trung tâm thương mại lớn sao? Chút tiền ấy mà cũng tiếc? Cậu thực sự là người có tiền à?]
Kỷ Lê: [……..]
Kỷ Lê: [Đồ của khách sạn.]
Trần Tuấn Hoành: [Xem thường.jpg]
Trần Tuấn Hoành: [Khách sạn nào? Có bản lĩnh thì gửi định vị đây, tôi tới thử mấy hôm xem sao! Tôi thấy có mà cậu cố ý để lộ chữ cái kia ra để người khác hiểu lầm thì có.]
Kỷ Lê: [Vị trí]
Kỷ Lê: [Thế cậu tự đến mà xem!]
Có mỗi một chữ cái mà cũng liên tưởng nhiều như vậy, Kỷ Lê thật sự bội phục cậu ta, lẽ ra cậu ta đừng nên đi học tài chính làm gì, phải học biên kịch mới đúng, không khéo Trần Tuấn Hoành sẽ trở thành thiên tài trong lĩnh vực đó cũng nên!
Đúng là mất một nhân tài rồi!
……
Bên kia, Trần Tuấn Hoành cũng đang ăn cơm với bạn bè, cậu ta cứ liên tục bắt lỗi Kỷ Lê, giờ thấy Kỷ Lê gửi định vị lại càng khinh thường nói phải xem xem là cái chỗ nào, trước khi xem còn nói với bạn mình: “Tên này cứ thích giả làm người giàu có, chuyên mặc đồ giả, đi chơi chút còn cố ý đăng lên vòng bạn bè, tôi nghĩ chắc cậu ta mới đi lần đầu đó. Còn nói khách sạn đưa quần bơi, ha! Khách sạn này cũng có đáng bao nhiêu tiền chứ, tối nay tôi sẽ dẫn các cậu qua đó ở một đêm!”
Nghe Trần Tuấn Hoành nói vậy, bạn cậu ta lập tức hứng khởi nói: “Được! Chúng ta liền tới đó vả mặt cậu ta!!”
Trần Tuấn Hoành cũng nghĩ vậy, vì thế cậu ta liền search trên mạng: [Giờ tôi sẽ đặt phòng! Mấy người chúng ta cùng ở một phòng mới ấm áp…..”
Cậu ta tính chi mấy trăm đồng gọi vài người tới cùng ở một đêm, nhưng vừa search xong đã choáng váng.
Phòng standard single 3999 một đêm.
Phòng standard twin 6999 một đêm.
Phòng superior single 5999 một đêm.
Phòng superior twin 10999 một đêm.
Phòng deluxe single (có bể bơi) 28888 một đêm.
Phòng deluxe twin (có bể bơi) 56888 một đêm.
Phòng suite (có bể bơi và ban công siêu lớn và xích đu để ngắm biển) 88888 một đêm
Kỷ Lê ngụp xuống bể bơi, cằm chạm nước để giảm bớt cơn nóng trên mặt.
Thẩm Thuật Bạch đáng ghét!!!
Ngâm một hồi cậu mới ló đầu lên, còn không quên dặn dò: “Nhớ gửi cho em đấy.” Phải lưu lại mới nhớ lần bị Thẩm Thuật Bạch lừa này được.
“Ừ.”
Thẩm Thuật Bạch gửi video sang Wechat của Kỷ Lê.
Kỷ Lê nghe tiếng điện thoại vang lên cách đó không xa, cậu nóng lòng muốn xem liền đạp trên bậc thang rồi bỏ phao bơi ra.
Làn da trắng nõn cứ vậy bại lộ trong không khí, khi cậu trèo lên khỏi bể, phần nước còn dư lại trên người chảy xuống cặp mông căng tròn được bao bọc trong quần bơi, nhìn cảnh đó, ánh mắt Thẩm Thuật Bạch lại càng sâu thẳm.
Kỷ Lê chống tay leo lên thang, cũng không nhận thấy có gì bất thường.
Vừa trượt chân, Thẩm Thuật Bạch đã đỡ cậu: “Cẩn thận.”
Kỷ Lê chống tay anh đứng vững lại, nước trên người cũng ướt cả sang người anh: “Ôi, giật cả mình.” Cậu còn tưởng mình sẽ ngã lại vào bể bơi chứ!
Đôi tay dính đầy nước trượt trên lưng Kỷ Lê.
Lưng cậu cứng lại.
Anh chạm vào tới đâu, cậu liền chuyển sang màu hồng phấn tới đó rồi…..
Kỷ Lê: “!!!”
Cậu muốn đẩy Thẩm Thuật Bạch ra, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã thả cậu ra trước như không có chuyện gì xảy ra: "Đứng vững nào."
“?” Kỷ Lê nghĩ vừa rồi chắc mình đa nghi rồi.
Kỷ Lê vừa mới từ trong nước ra, không biết bản thân như vậy trông hấp dẫn đến mức nào, Thẩm Thuật Bạch chỉ đành ho nhẹ một tiếng: "Anh đi lấy chút đồ ăn."
Nghe thấy đồ ăn, Kỷ Lê lập tức quên ngay chuyện vừa xảy ra, cậu vui vẻ nói: "Vâng!!"
Thấy vẻ mặt cậu, Thẩm Thuật Bạch bật cười búng nhẹ trán Kỷ Lê: “Nhóc ngốc.”
Kỷ Lê ôm trán, dẩu môi nói: “Em đau đó!”
Thẩm Thuật Bạch búng rất nhẹ, nhưng nghe cậu nói vậy, anh vẫn hơi khẩn trương, liền kéo tay Kỷ Lê ra: “Để anh xem xem.”
Thấy trán cậu quả thực bị đỏ một mảng, anh đau lòng nói: “Anh đi mua thuốc cho em!”
Kỷ Lê ngây người: “Không, không tới mức đó chứ…..?” Mua thuốc làm gì đâu, thực ra cậu cũng không đau, chỉ do da cậu rất dễ bị đỏ lên thôi…..
“Không phải em nói đau sao?” Thẩm Thuật Bạch nhẹ nhàng xoa cho Kỷ Lê.
Kỷ Lê ngượng ngùng nói: “Vừa rồi em chỉ nói vậy thôi……”
Thẩm Thuật Bạch không nói gì, chỉ xoa nhẹ cho cậu rồi nói: “Anh đi xuống lấy chút đồ ăn, chờ anh.”
“À, vâng.” Kỷ Lê đáp.
……
Thẩm Thuật Bạch vừa đi, Kỷ Lê liền bước tới chiếc xích đu, cậu khoác khăn tắm lên người rồi nhặt điện thoại của mình lên.
Mở ra video mà Thẩm Thuật Bạch vừa gửi cho cậu.
Nhìn thấy ảnh chụp, Kỷ Lê có hơi ghét bỏ, sao trông mình ngốc thế chứ? Ghét bỏ chọt chọt, bảo sao Đại Bạch cứ gọi mình là nhóc ngốc!
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Kỷ Lê vẫn lưu ảnh nhóc ngốc lại, sau đó còn đăng lên vòng bạn bè.
Caption: Ngốc lớn chụp đó ~
Từ khi đăng ký sử dụng Wechat tới giờ, Kỷ Lê chưa từng đăng thứ gì lên vòng bạn bè, lần đầu tiên cậu đăng ảnh mình lên, còn tag cả Thẩm Thuật Bạch, nên bạn bè cả hai đều có thể thấy.
Nhìn ảnh đã đăng thành công trên vòng bạn bè, tâm tình Kỷ Lê rất tốt.
Cứ một lát cậu lại xem xem đã được mấy like.
Một lát sau là có người like rồi, đều là bạn học của cậu, nhưng chỉ có hai người bình luận.
An Tuyên: [Úi, đầy mùi tình yêu nha!]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Đi, chúng ta cũng đi bơi! Tôi chụp ảnh giúp cậu.]
An Tuyên rep Phạm Thanh: [Được nha *vội vàng dọn đồ*, chúng ta suốt đêm chạy tới Hawaii đi!!]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Tôi chuẩn bị xong rồi đó, chỉ chờ cậu thôi.]
An Tuyên rep Phạm Thanh: [Tôi kéo hành lý ra cửa chờ cậu rồi đó.]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Ok, chúng ta xuất phát luôn!]
An Tuyên rep Phạm Thanh: [Đi!!]
Phạm Thanh rep An Tuyên: [Đi!!]
Hai tên dở hơi khiến Kỷ Lê bật cười.
Một lát sau lại có bình luận, Kỷ Lê háo hức click vào.
Trần Tuấn Hoành: [Đây là đâu?]
Nhìn thấy bình luận, Kỷ Lê hơi khựng lại, cậu không biết rep Trần Tuấn Hoành ra sao, tuy hai người là bạn cùng phòng thật nhưng mối quan hệ rất khó xử.
Trần Tuấn Hoành: [Cậu mặc quần bơi của G à?]
Kỷ Lê: “…….” Sao mà nhìn được quần bơi của cậu hay vậy? Không phải cậu vẫn luôn ở trong nước sao? Còn vướng cái phao mà…..
Điện thoại phát ra âm thanh, là Trần Tuấn Hoành gửi tin nhắn cho cậu.
Kỷ Lê click vào, chỉ thấy bức ảnh mình vừa đăng lên vòng bạn bè bị zoom lên vô số lần, và một chữ cái nhỏ trong nước không bị phao bơi cản trở được khoanh đỏ — G.
Trần Tuấn Hoành: [Logo này của cậu không đúng rồi, Logo của G không phải như này đâu, không phải cậu giàu lắm à? Sao cái này cũng không nhìn ra?]
Kỷ Lê cạn lời.
Kỷ Lê: [Đây không phải quần bơi của G đâu.]
Trần Tuấn Hoành: [Không phải G thì của hãng nào?]
Kỷ Lê: [Chẳng của hãng nào cả.]
Trần Tuấn Hoành: [Hàng vỉa hè à?]
Trần Tuấn Hoành: [Hay cậu mua trên Pinduoduo 9 tệ 9 freeship thế hả? Không phải cậu là khách hàng VVVIP của trung tâm thương mại lớn sao? Chút tiền ấy mà cũng tiếc? Cậu thực sự là người có tiền à?]
Kỷ Lê: [……..]
Kỷ Lê: [Đồ của khách sạn.]
Trần Tuấn Hoành: [Xem thường.jpg]
Trần Tuấn Hoành: [Khách sạn nào? Có bản lĩnh thì gửi định vị đây, tôi tới thử mấy hôm xem sao! Tôi thấy có mà cậu cố ý để lộ chữ cái kia ra để người khác hiểu lầm thì có.]
Kỷ Lê: [Vị trí]
Kỷ Lê: [Thế cậu tự đến mà xem!]
Có mỗi một chữ cái mà cũng liên tưởng nhiều như vậy, Kỷ Lê thật sự bội phục cậu ta, lẽ ra cậu ta đừng nên đi học tài chính làm gì, phải học biên kịch mới đúng, không khéo Trần Tuấn Hoành sẽ trở thành thiên tài trong lĩnh vực đó cũng nên!
Đúng là mất một nhân tài rồi!
……
Bên kia, Trần Tuấn Hoành cũng đang ăn cơm với bạn bè, cậu ta cứ liên tục bắt lỗi Kỷ Lê, giờ thấy Kỷ Lê gửi định vị lại càng khinh thường nói phải xem xem là cái chỗ nào, trước khi xem còn nói với bạn mình: “Tên này cứ thích giả làm người giàu có, chuyên mặc đồ giả, đi chơi chút còn cố ý đăng lên vòng bạn bè, tôi nghĩ chắc cậu ta mới đi lần đầu đó. Còn nói khách sạn đưa quần bơi, ha! Khách sạn này cũng có đáng bao nhiêu tiền chứ, tối nay tôi sẽ dẫn các cậu qua đó ở một đêm!”
Nghe Trần Tuấn Hoành nói vậy, bạn cậu ta lập tức hứng khởi nói: “Được! Chúng ta liền tới đó vả mặt cậu ta!!”
Trần Tuấn Hoành cũng nghĩ vậy, vì thế cậu ta liền search trên mạng: [Giờ tôi sẽ đặt phòng! Mấy người chúng ta cùng ở một phòng mới ấm áp…..”
Cậu ta tính chi mấy trăm đồng gọi vài người tới cùng ở một đêm, nhưng vừa search xong đã choáng váng.
Phòng standard single 3999 một đêm.
Phòng standard twin 6999 một đêm.
Phòng superior single 5999 một đêm.
Phòng superior twin 10999 một đêm.
Phòng deluxe single (có bể bơi) 28888 một đêm.
Phòng deluxe twin (có bể bơi) 56888 một đêm.
Phòng suite (có bể bơi và ban công siêu lớn và xích đu để ngắm biển) 88888 một đêm