Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
[Uầy ~~ Giọng điệu này của chủ bá có phải đang nhắc tới bạn gái không?]
[Lê có bạn gái rồi á? Thế chẳng lẽ tôi thất tình à!?]
[Mẹ tôi nói mơ ước lớn nhất của bà là có thể kiếm được cậu con rể biết nấu ăn, tôi tìm trên mạng bao lâu cuối cùng cũng tìm được! Nhưng tại sao người tôi coi trọng lại có bạn gái rồi chứ! Huhuhu!]
Kỷ Lê nhìn bình luận mà không khỏi mỉm cười: “Không phải bạn gái đâu.” Còn giải thích thêm, “Là bạn trai……cũng không phải, là ông xã đó.”
Khu bình luận an tĩnh vài giây, sau đó bùng cmn nổ.
[Ông xã!?]
[!?]
[Là ý mà tôi đang nghĩ tới sao!?]
[Là ý mà tất cả chúng ta đều đang nghĩ sao!?]
[Kết hôn rồi á? Không phải cậu vừa thành niên sao!?]
[Không phải chứ? Không phải chứ?]
Khu bình luận bàng hoàng nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Kỷ Lê, cậu đâu phải minh tinh, hơn nữa kết hôn cũng đâu phải chuyện xấu xa gì, cậu mạnh dạn nói vì không muốn giấu giếm, hơn nữa cậu là blogger ẩm thực mà! Kết hôn thì ảnh hưởng gì tới nấu ăn?
“Được rồi, tôi phải dừng live đây, tạm biệt mọi người nha.”
Kỷ Lê cười cười tạm biệt.
[Out thật đó à?]
[Còn phải ở bên ông xã sao?]
[Ầy, không ngăn được rồi, đúng là con lớn không thể giữ mà!]
Kỷ Lê nhấn kết thúc livestream.
Màn hình tắt rồi mà khu bình luận vẫn còn có người đang đăng.
Kỷ Lê không xem nữa, cậu mở tủ lạnh lấy rau ra xào.
Chay mặn kết hợp với khỏe mạnh được! Sau đó nấu thêm hai chén canh trứng tảo tía là mĩ mãn.
……
Lúc Kỷ Lê bưng đồ ra Thẩm Thuật Bạch mới cất laptop.
Sau đó anh đứng dậy vào bếp bê đồ giúp cậu.
“Em livestream thế nào rồi?” Trong lúc ăn cơm, Thẩm Thuật Bạch hỏi Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhớ lại lúc mình live: “Tốt lắm ạ, em kiếm được rất nhiều tiền, bằng tiền làm thêm của em trong nhiều tháng rồi!”
Mỗi tháng cậu làm thêm vất vả vậy mà chỉ kiếm được hai ngàn đồng là nhiều.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thuật Bạch mỉm cười, “Anh chờ em kiếm tiền nuôi anh.”
“Vâng!!” Ý chí chiến đấu của Kỷ Lê dâng cao.
Cậu phải cố gắng! Phấn đấu! Kiếm tiền nuôi Đại Bạch!
Thấy thế, Thẩm Thuật Bạch lại gắp thêm cho cậu mấy miếng thịt: “Em ăn nhiều chút đi, rồi mới có sức kiếm tiền.”
Kỷ Lê ăn thịt Thẩm Thuật Bạch gắp cho mình.
Tuy có vẻ hơi tự luyến, nhưng đồ ăn cậu làm ngon ghê, còn ngon hơn trước nhiều!
……
Kỷ Lê livestream xong thì Vương đặc trợ cũng tan làm.
Hắn thu dọn đồ đạc rồi bước xuống thang máy, vẻ mặt lãnh khốc trước sau như một khiến bao cô gái đi ngang qua đều phải thốt lên.
Hắn chính là kẻ khiến người khác mê muội như vậy đấy, phiền muộn duy nhất chính là tên hắn chẳng giống vẻ bề ngoài chút nào…..
Điện thoại hơi rung, hai mắt hắn lạnh nhạt nhìn xuống rồi mới lấy ra đọc tin nhắn.
Mẹ siêu thích giục mình kết hôn: [Vương Đại Cẩu kia, bao giờ con mới dẫn bạn gái về nhà hả!?]
Khuôn mặt lãnh khốc hơi nứt ra, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại.
Hắn tắt điện thoại, làm bộ không thấy, máy rung không ngừng cũng coi như không biết.
Cửa thang máy mở ra, Vương đặc trợ lãnh khốc mang theo hàn khí bước vào.
“Vương đặc trợ tan làm rồi sao?” Mỹ nữ quầy lễ tân nhiệt tình chào hỏi.
Vương đặc trợ hất cằm hờ hững gật đầu.
Mỹ nữ quầy lễ tân thấy nhiều thành quen, còn cảm thấy Vương đặc trợ như vậy rất có mị lực, sau đó quay sang buôn chuyện với đồng nghiệp.
Ra khỏi cổng lớn công ty, Vương đặc trợ siêu tiết kiệm bắt xe buýt về nhà.
Trước kia ở thủ đô hắn chuyên đi tàu điện ngầm, nhưng tỉnh G này lạc hậu, chỉ có xe buýt.
Vất vả lắm mới về tới nhà trọ, hắn gọi cơm hộp rồi lên Wechat đọc tin nhắn.
Sau khi tắt điện thoại lúc ra khỏi công ty không lâu, hắn còn đinh ninh là mẹ mình giục kết hôn, ai ngờ lúc mở Wechat mới biết không phải.
Hoa khổng tước thành phố S: [Đại Cẩu, nghe nói sếp em kết hôn rồi à? Khi nào tổ chức tiệc rượu vậy?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Lúc nào bảo em ta dẫn người đến cho tôi xem chút?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Hơn nữa chúng ta đã lâu không gặp rồi, hay tôi tới tìm em nhé?]
Nhìn hai chữ đầu tiên kia, Vương đặc trợ cơ hồ như muốn tự kỷ.
Vương đặc trợ: [Đừng có gọi tôi là Đại Cẩu!!!]
Hẳn ba dấu chấm than, hắn đang phẫn nộ vô cmn cùng rồi.
Hoa khổng tước thành phố S: [Cuối cùng em cũng rep tin nhắn rồi!]
Hoa khổng tước thành phố S: [Vui vẻ.jpg]
Vương đặc trợ: [Xuất phát từ lễ phép, tôi xin trả lời ngài lần lượt các vấn đề như sau]
Vương đặc trợ: [1. Sếp kết hôn rồi, sẽ làm tiệc rượu.]
Vương đặc trợ: [2. Khi nào sếp dẫn người tới thì ngài tự đi mà hỏi.]
Vương đặc trợ: [3. Đừng có tới tìm tôi, chúng ta không thân thiết gì hết!]
Rep xong, Vương đặc trợ cảm thấy mình vẫn là Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình như trước.
Hoa khổng tước thành phố S: (. •́︿•̀.)
Hoa khổng tước thành phố S: [Đừng có lạnh lùng như vậy mà, nhìn xem tôi đang làm gì này?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Video]
Vương đặc trợ nhấp vào, video vang lên tiếng vang trước, một đám màu sắc rực rỡ in lên phía chân trời, tạo nên những bông hoa rực rỡ trong bóng đêm.
Rồi pháo hoa trong đêm biến mất, để lại từng làn khói xám. Dưới đám pháo hoa ấy là một người đàn ông.
Lông mày thâm thúy, khóe miệng câu lên còn rực rỡ hơn pháo hoa, anh ta nhẹ giọng nói, trong mắt như chứa cả ánh sao trời: “Bảo bối, tôi châm thịnh thế pháo hoa cho em đó ~~”
Giọng nói róc rách như suối, tựa như kể chuyện xưa, lại tựa như nói rõ chấp niệm.
Giọng nói hơi dừng lại, một tiếng pháo hoa lớn vang lên nổ thành hình trái tim, ở giữa còn bị kiếm đâm thủng, phía dưới còn thêm hai cái tên cay mắt – Tạ Trần Dã, Vương Đại Cẩu.
Vương đặc trợ: “………”
Hắn lập tức lãnh khốc tắt video.
Sau đó không biết nghĩ gì, hắn cẩn thận mở video ra xem lại, nhìn từ đầu tới cuối, thậm chí từng sợi tóc của người đàn ông kia cũng không buông tha. Mà nhìn kiểu gì cũng thấy Hoa khổng tước Tạ Trần Dã kia hơi quen quen……Rất giống một người, nhưng hắn không nhớ ra là giống ai.
Đang sầu khổ cố nghĩ thì bên kia gửi tin nhắn.
Hoa khổng tước thành phố S: [Sao rồi? Có bị sự lãng mạn của tôi làm cảm động không?]
Vương đặc trợ: […….]
Vương đặc trợ: [Không nhé.]
Hoa khổng tước thành phố S: [Tủi thân.jpg]
Hoa khổng tước thành phố S: [Em làm tôi thương tâm quá…..]
Hoa khổng tước thành phố S: [Tâm nát rồi, không dính lại được, phải hôn hôn chút mới được nha…..]
Vương đặc trợ: [Mỉm cười.jpg]
Vương đặc trợ: [Lăn xuống cống đi, không thì ô uế mắt tôi lắm.]
Hoa khổng tước thành phố S: [Tôi lăn thế tắc cống thì sao?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Nghi vấn.jpg]
Vương đặc trợ: [Mỉm cười.jpg]
Vương đặc trợ không nghĩ ra, lại xem lại video, diện mạo của Tạ Trần Dã quả thực quen lắm, nhưng mà giống ai nhỉ?
Vương đặc trợ nghĩ muốn nát óc.
Nhìn đi nhìn lại tên đàn ông đẹp trai trong video rồi, vẫn hai mắt một mũi một miệng mà nghĩ mãi không ra.
Đang định thôi dẹp đi.
Vừa chuẩn bị liên lạc với Boss đòi tiền tặng quà cho Kỷ Lê, đang định nhắn tin thì hắn sực nhớ ra giống ai.
[Lê có bạn gái rồi á? Thế chẳng lẽ tôi thất tình à!?]
[Mẹ tôi nói mơ ước lớn nhất của bà là có thể kiếm được cậu con rể biết nấu ăn, tôi tìm trên mạng bao lâu cuối cùng cũng tìm được! Nhưng tại sao người tôi coi trọng lại có bạn gái rồi chứ! Huhuhu!]
Kỷ Lê nhìn bình luận mà không khỏi mỉm cười: “Không phải bạn gái đâu.” Còn giải thích thêm, “Là bạn trai……cũng không phải, là ông xã đó.”
Khu bình luận an tĩnh vài giây, sau đó bùng cmn nổ.
[Ông xã!?]
[!?]
[Là ý mà tôi đang nghĩ tới sao!?]
[Là ý mà tất cả chúng ta đều đang nghĩ sao!?]
[Kết hôn rồi á? Không phải cậu vừa thành niên sao!?]
[Không phải chứ? Không phải chứ?]
Khu bình luận bàng hoàng nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Kỷ Lê, cậu đâu phải minh tinh, hơn nữa kết hôn cũng đâu phải chuyện xấu xa gì, cậu mạnh dạn nói vì không muốn giấu giếm, hơn nữa cậu là blogger ẩm thực mà! Kết hôn thì ảnh hưởng gì tới nấu ăn?
“Được rồi, tôi phải dừng live đây, tạm biệt mọi người nha.”
Kỷ Lê cười cười tạm biệt.
[Out thật đó à?]
[Còn phải ở bên ông xã sao?]
[Ầy, không ngăn được rồi, đúng là con lớn không thể giữ mà!]
Kỷ Lê nhấn kết thúc livestream.
Màn hình tắt rồi mà khu bình luận vẫn còn có người đang đăng.
Kỷ Lê không xem nữa, cậu mở tủ lạnh lấy rau ra xào.
Chay mặn kết hợp với khỏe mạnh được! Sau đó nấu thêm hai chén canh trứng tảo tía là mĩ mãn.
……
Lúc Kỷ Lê bưng đồ ra Thẩm Thuật Bạch mới cất laptop.
Sau đó anh đứng dậy vào bếp bê đồ giúp cậu.
“Em livestream thế nào rồi?” Trong lúc ăn cơm, Thẩm Thuật Bạch hỏi Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhớ lại lúc mình live: “Tốt lắm ạ, em kiếm được rất nhiều tiền, bằng tiền làm thêm của em trong nhiều tháng rồi!”
Mỗi tháng cậu làm thêm vất vả vậy mà chỉ kiếm được hai ngàn đồng là nhiều.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thuật Bạch mỉm cười, “Anh chờ em kiếm tiền nuôi anh.”
“Vâng!!” Ý chí chiến đấu của Kỷ Lê dâng cao.
Cậu phải cố gắng! Phấn đấu! Kiếm tiền nuôi Đại Bạch!
Thấy thế, Thẩm Thuật Bạch lại gắp thêm cho cậu mấy miếng thịt: “Em ăn nhiều chút đi, rồi mới có sức kiếm tiền.”
Kỷ Lê ăn thịt Thẩm Thuật Bạch gắp cho mình.
Tuy có vẻ hơi tự luyến, nhưng đồ ăn cậu làm ngon ghê, còn ngon hơn trước nhiều!
……
Kỷ Lê livestream xong thì Vương đặc trợ cũng tan làm.
Hắn thu dọn đồ đạc rồi bước xuống thang máy, vẻ mặt lãnh khốc trước sau như một khiến bao cô gái đi ngang qua đều phải thốt lên.
Hắn chính là kẻ khiến người khác mê muội như vậy đấy, phiền muộn duy nhất chính là tên hắn chẳng giống vẻ bề ngoài chút nào…..
Điện thoại hơi rung, hai mắt hắn lạnh nhạt nhìn xuống rồi mới lấy ra đọc tin nhắn.
Mẹ siêu thích giục mình kết hôn: [Vương Đại Cẩu kia, bao giờ con mới dẫn bạn gái về nhà hả!?]
Khuôn mặt lãnh khốc hơi nứt ra, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại.
Hắn tắt điện thoại, làm bộ không thấy, máy rung không ngừng cũng coi như không biết.
Cửa thang máy mở ra, Vương đặc trợ lãnh khốc mang theo hàn khí bước vào.
“Vương đặc trợ tan làm rồi sao?” Mỹ nữ quầy lễ tân nhiệt tình chào hỏi.
Vương đặc trợ hất cằm hờ hững gật đầu.
Mỹ nữ quầy lễ tân thấy nhiều thành quen, còn cảm thấy Vương đặc trợ như vậy rất có mị lực, sau đó quay sang buôn chuyện với đồng nghiệp.
Ra khỏi cổng lớn công ty, Vương đặc trợ siêu tiết kiệm bắt xe buýt về nhà.
Trước kia ở thủ đô hắn chuyên đi tàu điện ngầm, nhưng tỉnh G này lạc hậu, chỉ có xe buýt.
Vất vả lắm mới về tới nhà trọ, hắn gọi cơm hộp rồi lên Wechat đọc tin nhắn.
Sau khi tắt điện thoại lúc ra khỏi công ty không lâu, hắn còn đinh ninh là mẹ mình giục kết hôn, ai ngờ lúc mở Wechat mới biết không phải.
Hoa khổng tước thành phố S: [Đại Cẩu, nghe nói sếp em kết hôn rồi à? Khi nào tổ chức tiệc rượu vậy?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Lúc nào bảo em ta dẫn người đến cho tôi xem chút?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Hơn nữa chúng ta đã lâu không gặp rồi, hay tôi tới tìm em nhé?]
Nhìn hai chữ đầu tiên kia, Vương đặc trợ cơ hồ như muốn tự kỷ.
Vương đặc trợ: [Đừng có gọi tôi là Đại Cẩu!!!]
Hẳn ba dấu chấm than, hắn đang phẫn nộ vô cmn cùng rồi.
Hoa khổng tước thành phố S: [Cuối cùng em cũng rep tin nhắn rồi!]
Hoa khổng tước thành phố S: [Vui vẻ.jpg]
Vương đặc trợ: [Xuất phát từ lễ phép, tôi xin trả lời ngài lần lượt các vấn đề như sau]
Vương đặc trợ: [1. Sếp kết hôn rồi, sẽ làm tiệc rượu.]
Vương đặc trợ: [2. Khi nào sếp dẫn người tới thì ngài tự đi mà hỏi.]
Vương đặc trợ: [3. Đừng có tới tìm tôi, chúng ta không thân thiết gì hết!]
Rep xong, Vương đặc trợ cảm thấy mình vẫn là Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình như trước.
Hoa khổng tước thành phố S: (. •́︿•̀.)
Hoa khổng tước thành phố S: [Đừng có lạnh lùng như vậy mà, nhìn xem tôi đang làm gì này?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Video]
Vương đặc trợ nhấp vào, video vang lên tiếng vang trước, một đám màu sắc rực rỡ in lên phía chân trời, tạo nên những bông hoa rực rỡ trong bóng đêm.
Rồi pháo hoa trong đêm biến mất, để lại từng làn khói xám. Dưới đám pháo hoa ấy là một người đàn ông.
Lông mày thâm thúy, khóe miệng câu lên còn rực rỡ hơn pháo hoa, anh ta nhẹ giọng nói, trong mắt như chứa cả ánh sao trời: “Bảo bối, tôi châm thịnh thế pháo hoa cho em đó ~~”
Giọng nói róc rách như suối, tựa như kể chuyện xưa, lại tựa như nói rõ chấp niệm.
Giọng nói hơi dừng lại, một tiếng pháo hoa lớn vang lên nổ thành hình trái tim, ở giữa còn bị kiếm đâm thủng, phía dưới còn thêm hai cái tên cay mắt – Tạ Trần Dã, Vương Đại Cẩu.
Vương đặc trợ: “………”
Hắn lập tức lãnh khốc tắt video.
Sau đó không biết nghĩ gì, hắn cẩn thận mở video ra xem lại, nhìn từ đầu tới cuối, thậm chí từng sợi tóc của người đàn ông kia cũng không buông tha. Mà nhìn kiểu gì cũng thấy Hoa khổng tước Tạ Trần Dã kia hơi quen quen……Rất giống một người, nhưng hắn không nhớ ra là giống ai.
Đang sầu khổ cố nghĩ thì bên kia gửi tin nhắn.
Hoa khổng tước thành phố S: [Sao rồi? Có bị sự lãng mạn của tôi làm cảm động không?]
Vương đặc trợ: […….]
Vương đặc trợ: [Không nhé.]
Hoa khổng tước thành phố S: [Tủi thân.jpg]
Hoa khổng tước thành phố S: [Em làm tôi thương tâm quá…..]
Hoa khổng tước thành phố S: [Tâm nát rồi, không dính lại được, phải hôn hôn chút mới được nha…..]
Vương đặc trợ: [Mỉm cười.jpg]
Vương đặc trợ: [Lăn xuống cống đi, không thì ô uế mắt tôi lắm.]
Hoa khổng tước thành phố S: [Tôi lăn thế tắc cống thì sao?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Nghi vấn.jpg]
Vương đặc trợ: [Mỉm cười.jpg]
Vương đặc trợ không nghĩ ra, lại xem lại video, diện mạo của Tạ Trần Dã quả thực quen lắm, nhưng mà giống ai nhỉ?
Vương đặc trợ nghĩ muốn nát óc.
Nhìn đi nhìn lại tên đàn ông đẹp trai trong video rồi, vẫn hai mắt một mũi một miệng mà nghĩ mãi không ra.
Đang định thôi dẹp đi.
Vừa chuẩn bị liên lạc với Boss đòi tiền tặng quà cho Kỷ Lê, đang định nhắn tin thì hắn sực nhớ ra giống ai.