-
Chương 63
Chương 63
Hàn Thanh Sơn cũng không có nhiều thứ, trong phòng này bao nhiêu thứ đồ đáng tiền đều đã bị Triệu Hồng lấy đi hết, Hàn Dẫn Tố cũng không muốn truy cứu những điều đó, dù sao thì người cũng đã chết rồi.
“Tố Tố, đây là cái gì?”
Phương Chấn Đông không biết từ đâu lôi ra được cái hộp sắt loang lổ nhìn qua không giống như hộp chuyên dụng, anh tìm cái tua vit cạy ra, bên trong là một hộp gỗ rất tinh xảo, nhìn qua có vẻ cũ lắm rồi…..
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, đây là đồ của mẹ, khi còn bé cô đã từng thấy qua. Cô mở hộp ra hình như đó là một quyển nhật ký, vừa mở ra đã thấy một tấm hình rớt ra.
Phương Chấn Đông cầm lên nhìn qua:
“Đây là mẹ, Tố Tố, em và mẹ rất giống nhau!”
Hàn Dẫn Tố cầm lấy, tấm hình có chút úa vàng, mẹ mặc bộ đầm màu trắng tay cầm một chiếc ô hoa nhỏ rất thanh nhã đứng ở đầu cầu. Bên bờ sông cành liễu đu đưa phất phơ mái tóc dài của mẹ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp. Phía sau hình như là chữ của cha, đó là một câu thơ cũ:
“Chưa từng gặp lại trước cười một tiếng, gặp mặt đầu liền đã hứa bình sinh!”
Tố Tố không khỏi lặng đi chốc lát, đem nhật ký mở ra rồi để vào, có thể là cha quá yêu mẹ, bởi vì yêu nên hà khắc…..
Vì cuối năm nên Phương Chấn Đông bận rộn nhiều việc nên hai người không thể đi quá lâu, hai người chỉ ở nơi này ba ngày liền từ biệt bà ngoại và cậu rồi về thành phố B.
Không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ, có Tiểu Manh Manh xong Hàn Dẫn Tố phát hiện oán hận với cha chồng chất trước đây bắt đầu dần dần mất hết. Cho đến khi cha đột nhiên đi cô mới hiểu được con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ.
Bất kể sau đó như thế nào nhưng từ bé cũng là do cha một tay che chở cô lớn lên, người sống thường nghĩ đối phương không có lòng nhưng khi người chết đi mới có thể nhớ đến điều tốt đẹp của người ta. Đây chắc là mâu thuẫn của tất cả mọi người, có quý trọng có quên được mất mới có thể không lưu lại tiếc nuối.
Hàn Dẫn Tố suy nghĩ minh bạch thì bao nhiêu buồn bực và thương cảm trong lòng cũng mất đi một nửa, tinh thần phấn chấn lên không ít, Phương Chấn Đông mới âm thầm yên tâm. Hai người đi gấp nên con ném cho Bà Phương, lúc này xe vừa mới dừng lại ở đại viện đã thấy tiếng cười trong trẻo hết sức ngọt ngào và thanh thúy của trẻ nhỏ.
Mắt Hàn Dẫn Tố nóng lên, đẩy cửa xe ra liền chạy vội vào suýt nữa va vào bậc thang. Nếu không có Phương Chấn Đông ở phía sau níu cô lại không chừng đã bị ngã lăn rồi.
Dì giúp việc mở cửa, Hàn Dẫn Tố hơi gật đầu liền vọt vào. Giờ là tháng chạp nên hiếm khi có tiết trời tốt như thế này, mặt trời vừa chiếu xuống sân nhỏ của Phương gia tạo nên một vầng sáng ấm áp, bên xe nôi là trông không, Tiểu Manh Manh được bọc bởi tấm khăn màu lam nhạt được bà Phương ôm vào trong ngực. Bà Phương một tay bế cháu một tay cầm đồ chơi lắc lắc, tiếng chuông kêu lên khiến cô bé cười híp mắt.
Giống như ý thức được mẹ tồn tại cái đầu nhỏ liền vặn vẹo uốn éo như gấp gáp quay về phía Hàn Dẫn Tố kêu lên. Bà Phương không khỏi cười dí nhẹ vào trán cháu:
“Đúng là tiểu quỷ, biết mẹ tới liền quên ngay bà nội!”
Ôm cháu lại, ánh mắt quét qua người con dâu không khỏi nhíu mày:
“Con gầy không ít đấy, mau vào thôi! Tiểu Manh Manh của chúng ta ra ngoài chơi một lát rồi, giờ vào bú sữa mẹ nào, chờ mẹ ôm cháu nha!”
Hàn Dẫn Tố tắm xong thay quần áo xong thì xuống đã thấy tiểu nha đầu nằm trong ngực bảo mẫu ngủ thiếp đi. Cô cẩn thận ôm lấy con vào ngực, cẩn thận quan sát thật lâu không rời. Bà Phương không khỏi lắc đầu nhỏ giọng nói:
“Yên tâm, đứa trẻ này ngoan lắm, ăn ngon ngủ cũng ngoan!”
Hàn Dẫn Tố giao con cho bảo mẫu, kéo tay Bà Phương nhỏ giọng nói:
“Mẹ, cám ơn mẹ, con con còn nhỏ con chỉ lo mẹ mệt!”
Bà Phương xì cười:
“Thôi, lời này con xem mẹ là người ngoài rồi. Nha đầu Manh Manh này vô cùng hoạt bát, cha chồng con sau khi tan việc liền ôm riết lấy, mẹ muốn ôm cũng không cho. Chỉ thừa dịp ông ấy làm việc mới trộm ôm được một chút thôi. Mà còn có bảo mẫu nữa mẹ sao có thể mệt được. Mấy hôm nay con lo tang sự mệt mỏi nên ăn chút gì đó đi rồi lên ngủ một giấc mới đúng. Mới vừa ở cữ xong thân thể vẫn chưa phục hồi không nên làm qua loa.”
Hàn Dẫn Tố lúc đầu thật không nghĩ tới Nhị lão Phương Gia lại là những vị hiểu chuyện như vậy. Đối với chuyện Hàn Gia liên tiếp gặp chuyện không may cô cũng có chút thấp thỏm trong lòng, dù sao người ta cưới vợ về cho con chứ ai vui lòng rước chuyện phiền toái về. Nhưng ông bà Phương lẫn Phương Chấn Đông và Phương Nam đều không nói một câu, thậm chí chuyện xấu xa như chuyện của Hàn Dĩnh còn giấu cô, phần săn sóc này cô không biết nên đền đáp sao cho phải.
Buổi tối cô nói với Chấn Đông mấy câu, Phương Chấn Đông nhướng mày đưa tay túm lấy cô vào trong lòng ngực mình:
“Em lại suy nghĩ lung tung gì đó? Nơi này là nhà của em, em là vợ anh mà còn muốn rạch ròi như thế sao? Xem ra em thiếu được dạy dỗ rồi!”
Miệng nói xong thì người đã đè cô xuống giường, bàn tay thuần thục thoát nhanh y phục của cô. Hàn Dẫn Tố còn chưa phục hồi tinh thần lại thì hai chân đã bị tách ra và “trọng kiếm” nhanh chóng mà đi vào khiến hai người đồng thời thở dốc một tiếng.
Phương Chấn Đông giữ lấy khuôn mặt cô bịt miệng nuốt vào tiếng cô vợ nhỏ đang cố cự tuyệt, phía dưới mạnh mẽ tiến lùi, tốc độ cùng với lực đã đến cực hạn khiến cho lý trí của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt bị bay hết ra ngoài…..
Phương Chấn Đông cũng nhịn sắp chết rồi, vợ anh mang thai rồi sinh con, ở cữ làm xong thì cha vợ lại xảy ra chuyện nên hơn ba tháng rồi chưa được ăn mặn, hôm nay được “khai trai” cho nên bất chấp tất cả.
Phương Chấn Đông biết lấy tính ngượng ngùng của vợ nếu anh mềm lòng nhất định không được tận hứng. Đối phó với tính tính quái gở này phải trực tiếp tấn công để cho cô không còn ngọ nguậy được nữa.
Nhưng thân thể vợ anh hình như càng ngày càng đầy đặn, hơn nữa ngực còn rỉ sữa ra:
“Á. . . . . . đau. . . . . .”
Hàn Dẫn Tố rầm rì hai tiếng kêu đau, vốn là sữa cô không nhiều lắm, khi Tiểu Manh Manh ra đời phải uống sữa bột bù, nửa tháng nay làm tang sự cho cha, sữa đã sớm mất, không biết tại sao lại tự nhiên lại trở về. Bàn tay cứng rắn của Phương Chấn Đông vừa đụng liền vừa ngứa lại vừa đau hòa lẫn với kích tình có một loại tư vị không nói nên lời.
Phương Chấn Đông cúi xuống nhìn đỉnh anh đào rồi ngậm lấy mà hút khiến cho cả người Hàn Dẫn Tố không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ bé không ngừng siết lấy lưng anh, nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu lên, hàm răng cắn chặt môi dưới cất tiếng rên rỉ nức nở. Nhìn bộ dạng động tình như vậy khiến cho dục hỏa của Phương Chấn Đông càng cháy hừng hực.
Thân thể vừa nhấc lui ra ngoài lại phát hiện đôi chân mảnh khảnh trắng noãn như ngọc của vợ đã gắt gao quấn lấy chân anh, anh vừa lui cô đã bất mãn kêu lên.
Phương Chấn Đông không khỏi cười thầm một tiếng đem vợ anh nằm úp xuống, hai tay giữ chặt lấy hông mềm mại mạnh mẽ đi vào chỗ sâu nhất…..
Hàn Dẫn Tố vốn là người phụ nữ khá cổ hủ, hơn nữa chuyện vợ chồng dù đã kết hôn với Trịnh Vĩ hai năm, nhiều lần Trịnh Vĩ muốn chơi hoa chiêu nhưng đều bị cô đỏ mặt kiên quyết cự tuyệt. Cảm giác thật là xấu hổ, tốt nhất là đừng làm, ngay cả cô cũng nghĩ là do mình lãnh đạm. Sau lại lấy Phương Chấn Đông, chuyện này xảy ra một cách tự nhiên Hàn Dẫn Tố mới phát hiện hóa ra không phải do mình lãnh đạm, cũng thích chuyện như vậy, cũng ỡm ờ theo anh giày vò.
Hơn nữa Phương Chấn Đông cường thế bá đạo, ở trên giường cũng thế, thậm chí ngay cả lần đầu cũng không cho cô phản kháng, yêu cầu tuyệt đối phải phục tùng. Mặc dù trên giường nhiều nhưng anh cũng không có nhiều tư thế đa dạng, mà tư thế này hai người lần đầu tiên nếm thử nên cô có chút thẹn thùng không chịu được.
Hơn nữa Hàn Dẫn Tố mấy tháng không làm, mặc dù động tình nhưng vẫn có chút không quen. Mà Phương Chấn Đông thì như dã thú mãnh liệt tấn công làm Hàn Dẫn Tố vừa sung sướng vừa khổ sở, trong miệng rầm rì hai tiếng, nhỏ giọng xin tha:
“Chấn Đông. . . . . . Chấn Đông. . . . . . Á. . . . . . Đau. . . . . . Ưm. . . . . .”
Giọng nói mềm nhũn chui vào tai Phương Chấn Đông như ma mị làm sao anh có thể thả cô ra? Lại càng thêm ra sức cậy mạnh. Đau sao? Phương Chấn Đông không tin, cô vợ nhỏ của anh chưa bao giờ trơn như vậy, nơi nào đó cứ rút lấy anh chưa bao giờ chặt như vậy thật thoải mái không nên lời, hơn nữa xuân thủy vẫn trào ra trong nháy mắt liền ướt một mảnh. Anh thử rút lui đã bị cô không thỏa mãn mà kêu lên nhưng cái miệng nhỏ vẫn nói là đau……
Bàn tay anh nắm lấy hai luông mềm mại trước ngực cô, cúi đầu xuống nói bên tai trêu chọc cô:
“Nha đầu dối trá! Nếu thật là đau thì anh ra ngoài nhé?”
Miệng nói xong, phía dưới lui một chút thì cái mông nhỏ của vợ liền lui theo khiến anh không khỏi bật cười. Há mồm ngậm lỗ tai tinh xảo như ngọc, cái đầu lưỡi liếm mút khiến Hàn Dẫn Tố lại mờ mịt cả người không còn tí sức nào.
“A…Ưm….”
Sao có thể chịu được kích thích mãnh liệt như thế này, thân thể cô kịch liệt run lên mấy cái rồi trong nháy mắt thét lên cảm thấy trước mắt hoa đi rồi hôn mê…….
Phương Chấn Đông làm xong mới phát hiện cô vợ nhỏ của mình đang hôn mê không khỏi véo mũi cô một cái nhếch miệng bất mãn hừ một tiếng:
“Nha đầu vô dụng!”
Không sao, ngày còn dài, giờ con cũng đã sinh xong thì cũng nên triển khai kế hoạch huấn luyện thể năng cho vợ. Nhưng kế hoạch còn chưa kịp triển khai thì vợ anh đã phải ra nước ngoài.
Vừa qua năm mới Hàn Dẫn Tố đã nhận được thư của ân sư nói mấy bức tranh cô vẽ về Giang Nam đã được trúng vào vòng chung kết cuộc thi vẽ tranh quốc tế ở Pháp. Cô là họa sỹ trẻ duy nhất được tiến vào vòng chung kết.
Hàn Dẫn Tố nhận được tin tức cũng ngạc nhiên hồi lâu:
“Sư huynh, có phải nhầm rồi hay không?”
Đường Tử Mộ không khỏi lắc đầu mà thở dài :
“Em đó! Thật là không biết tiến thủ, em không biết cơ hội cùng ân sư đi du lịch là hiếm có lắm không? Em lại giữa đường trở về kết hôn sinh con. Trong điện thoại ân sư cũng nói qua với anh đấy!”
Hàn Dẫn Tố không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng nếu như để cô lựa chọn lần nữa cô cũng chọn trở về nước. Ánh mắt Đường Tử Mộ không khỏi nhìn cô, trên người cô mang vẻ hạnh phúc sáng ngời không thể che giấu được, có thế hạnh phúc cần sự hy sinh để đổi lấy. Từ góc độ nghề nghiệp mà nói thì có thể sư muội đã bỏ qua cơ hội tốt. Nhưng nếu từ góc độ cuộc sống thì cô là người phụ nữ thành công nhất. Hơn nữa cũng có thể từ hạnh phúc này mới tạo nên tài hoa và thành ông của cô cho nên không thể nói là may mắn hay tiếc nuối.
Lại gặp lại ân sư, Hàn Dẫn Tố quyết định không nói chuyện của cha mẹ cô cho anh có thể để ân sư đắm chìm với những hồi ức còn có ý nghĩa. Đúng như Chấn Đông nói, cha mẹ đã qua đời, yêu hay hận tất cả đã về với bụi đất, cuộc sống hạnh phúc mới là đáng giá nhất, anh quả là người cơ trí kinh người.
Bộ tranh của Hàn Dẫn Tố với phong cách mới cũng với tình cảm phong phú chinh phục được cái nhìn hà khắc của ban giám khảo, mặc dù tiếc nuối điểm cao gần bằng giải nhất nên đành ở vị trí thứ nhì.
Đối với cô cũng chỉ xem đây là niềm vui ngoài ý muốn, dù sao cô cũng chưa từng muốn trở thành một họa sĩ thiên tài. Lòng tham của cô nhỏ, chí hướng của cô cũng không cao xa, cô chỉ mong cùng chồng và con sống một cuộc sống bình thản hạnh phúc qua ngày.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy cách đó không xa một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, Hàn Dẫn Tố không khỏi nở một nụ cười. Cuộc sống rất đơn giản, hạnh phúc rất dễ dàng, bất kỳ nơi nào chỉ cần quay đầu lại có người đàn ông đó đứng chờ ở đó đối với phụ nữ mà nói đây mới chính là hạnh phúc khó kiếm được.
Hoàn chính văn
Hàn Thanh Sơn cũng không có nhiều thứ, trong phòng này bao nhiêu thứ đồ đáng tiền đều đã bị Triệu Hồng lấy đi hết, Hàn Dẫn Tố cũng không muốn truy cứu những điều đó, dù sao thì người cũng đã chết rồi.
“Tố Tố, đây là cái gì?”
Phương Chấn Đông không biết từ đâu lôi ra được cái hộp sắt loang lổ nhìn qua không giống như hộp chuyên dụng, anh tìm cái tua vit cạy ra, bên trong là một hộp gỗ rất tinh xảo, nhìn qua có vẻ cũ lắm rồi…..
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, đây là đồ của mẹ, khi còn bé cô đã từng thấy qua. Cô mở hộp ra hình như đó là một quyển nhật ký, vừa mở ra đã thấy một tấm hình rớt ra.
Phương Chấn Đông cầm lên nhìn qua:
“Đây là mẹ, Tố Tố, em và mẹ rất giống nhau!”
Hàn Dẫn Tố cầm lấy, tấm hình có chút úa vàng, mẹ mặc bộ đầm màu trắng tay cầm một chiếc ô hoa nhỏ rất thanh nhã đứng ở đầu cầu. Bên bờ sông cành liễu đu đưa phất phơ mái tóc dài của mẹ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp. Phía sau hình như là chữ của cha, đó là một câu thơ cũ:
“Chưa từng gặp lại trước cười một tiếng, gặp mặt đầu liền đã hứa bình sinh!”
Tố Tố không khỏi lặng đi chốc lát, đem nhật ký mở ra rồi để vào, có thể là cha quá yêu mẹ, bởi vì yêu nên hà khắc…..
Vì cuối năm nên Phương Chấn Đông bận rộn nhiều việc nên hai người không thể đi quá lâu, hai người chỉ ở nơi này ba ngày liền từ biệt bà ngoại và cậu rồi về thành phố B.
Không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ, có Tiểu Manh Manh xong Hàn Dẫn Tố phát hiện oán hận với cha chồng chất trước đây bắt đầu dần dần mất hết. Cho đến khi cha đột nhiên đi cô mới hiểu được con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ.
Bất kể sau đó như thế nào nhưng từ bé cũng là do cha một tay che chở cô lớn lên, người sống thường nghĩ đối phương không có lòng nhưng khi người chết đi mới có thể nhớ đến điều tốt đẹp của người ta. Đây chắc là mâu thuẫn của tất cả mọi người, có quý trọng có quên được mất mới có thể không lưu lại tiếc nuối.
Hàn Dẫn Tố suy nghĩ minh bạch thì bao nhiêu buồn bực và thương cảm trong lòng cũng mất đi một nửa, tinh thần phấn chấn lên không ít, Phương Chấn Đông mới âm thầm yên tâm. Hai người đi gấp nên con ném cho Bà Phương, lúc này xe vừa mới dừng lại ở đại viện đã thấy tiếng cười trong trẻo hết sức ngọt ngào và thanh thúy của trẻ nhỏ.
Mắt Hàn Dẫn Tố nóng lên, đẩy cửa xe ra liền chạy vội vào suýt nữa va vào bậc thang. Nếu không có Phương Chấn Đông ở phía sau níu cô lại không chừng đã bị ngã lăn rồi.
Dì giúp việc mở cửa, Hàn Dẫn Tố hơi gật đầu liền vọt vào. Giờ là tháng chạp nên hiếm khi có tiết trời tốt như thế này, mặt trời vừa chiếu xuống sân nhỏ của Phương gia tạo nên một vầng sáng ấm áp, bên xe nôi là trông không, Tiểu Manh Manh được bọc bởi tấm khăn màu lam nhạt được bà Phương ôm vào trong ngực. Bà Phương một tay bế cháu một tay cầm đồ chơi lắc lắc, tiếng chuông kêu lên khiến cô bé cười híp mắt.
Giống như ý thức được mẹ tồn tại cái đầu nhỏ liền vặn vẹo uốn éo như gấp gáp quay về phía Hàn Dẫn Tố kêu lên. Bà Phương không khỏi cười dí nhẹ vào trán cháu:
“Đúng là tiểu quỷ, biết mẹ tới liền quên ngay bà nội!”
Ôm cháu lại, ánh mắt quét qua người con dâu không khỏi nhíu mày:
“Con gầy không ít đấy, mau vào thôi! Tiểu Manh Manh của chúng ta ra ngoài chơi một lát rồi, giờ vào bú sữa mẹ nào, chờ mẹ ôm cháu nha!”
Hàn Dẫn Tố tắm xong thay quần áo xong thì xuống đã thấy tiểu nha đầu nằm trong ngực bảo mẫu ngủ thiếp đi. Cô cẩn thận ôm lấy con vào ngực, cẩn thận quan sát thật lâu không rời. Bà Phương không khỏi lắc đầu nhỏ giọng nói:
“Yên tâm, đứa trẻ này ngoan lắm, ăn ngon ngủ cũng ngoan!”
Hàn Dẫn Tố giao con cho bảo mẫu, kéo tay Bà Phương nhỏ giọng nói:
“Mẹ, cám ơn mẹ, con con còn nhỏ con chỉ lo mẹ mệt!”
Bà Phương xì cười:
“Thôi, lời này con xem mẹ là người ngoài rồi. Nha đầu Manh Manh này vô cùng hoạt bát, cha chồng con sau khi tan việc liền ôm riết lấy, mẹ muốn ôm cũng không cho. Chỉ thừa dịp ông ấy làm việc mới trộm ôm được một chút thôi. Mà còn có bảo mẫu nữa mẹ sao có thể mệt được. Mấy hôm nay con lo tang sự mệt mỏi nên ăn chút gì đó đi rồi lên ngủ một giấc mới đúng. Mới vừa ở cữ xong thân thể vẫn chưa phục hồi không nên làm qua loa.”
Hàn Dẫn Tố lúc đầu thật không nghĩ tới Nhị lão Phương Gia lại là những vị hiểu chuyện như vậy. Đối với chuyện Hàn Gia liên tiếp gặp chuyện không may cô cũng có chút thấp thỏm trong lòng, dù sao người ta cưới vợ về cho con chứ ai vui lòng rước chuyện phiền toái về. Nhưng ông bà Phương lẫn Phương Chấn Đông và Phương Nam đều không nói một câu, thậm chí chuyện xấu xa như chuyện của Hàn Dĩnh còn giấu cô, phần săn sóc này cô không biết nên đền đáp sao cho phải.
Buổi tối cô nói với Chấn Đông mấy câu, Phương Chấn Đông nhướng mày đưa tay túm lấy cô vào trong lòng ngực mình:
“Em lại suy nghĩ lung tung gì đó? Nơi này là nhà của em, em là vợ anh mà còn muốn rạch ròi như thế sao? Xem ra em thiếu được dạy dỗ rồi!”
Miệng nói xong thì người đã đè cô xuống giường, bàn tay thuần thục thoát nhanh y phục của cô. Hàn Dẫn Tố còn chưa phục hồi tinh thần lại thì hai chân đã bị tách ra và “trọng kiếm” nhanh chóng mà đi vào khiến hai người đồng thời thở dốc một tiếng.
Phương Chấn Đông giữ lấy khuôn mặt cô bịt miệng nuốt vào tiếng cô vợ nhỏ đang cố cự tuyệt, phía dưới mạnh mẽ tiến lùi, tốc độ cùng với lực đã đến cực hạn khiến cho lý trí của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt bị bay hết ra ngoài…..
Phương Chấn Đông cũng nhịn sắp chết rồi, vợ anh mang thai rồi sinh con, ở cữ làm xong thì cha vợ lại xảy ra chuyện nên hơn ba tháng rồi chưa được ăn mặn, hôm nay được “khai trai” cho nên bất chấp tất cả.
Phương Chấn Đông biết lấy tính ngượng ngùng của vợ nếu anh mềm lòng nhất định không được tận hứng. Đối phó với tính tính quái gở này phải trực tiếp tấn công để cho cô không còn ngọ nguậy được nữa.
Nhưng thân thể vợ anh hình như càng ngày càng đầy đặn, hơn nữa ngực còn rỉ sữa ra:
“Á. . . . . . đau. . . . . .”
Hàn Dẫn Tố rầm rì hai tiếng kêu đau, vốn là sữa cô không nhiều lắm, khi Tiểu Manh Manh ra đời phải uống sữa bột bù, nửa tháng nay làm tang sự cho cha, sữa đã sớm mất, không biết tại sao lại tự nhiên lại trở về. Bàn tay cứng rắn của Phương Chấn Đông vừa đụng liền vừa ngứa lại vừa đau hòa lẫn với kích tình có một loại tư vị không nói nên lời.
Phương Chấn Đông cúi xuống nhìn đỉnh anh đào rồi ngậm lấy mà hút khiến cho cả người Hàn Dẫn Tố không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ bé không ngừng siết lấy lưng anh, nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu lên, hàm răng cắn chặt môi dưới cất tiếng rên rỉ nức nở. Nhìn bộ dạng động tình như vậy khiến cho dục hỏa của Phương Chấn Đông càng cháy hừng hực.
Thân thể vừa nhấc lui ra ngoài lại phát hiện đôi chân mảnh khảnh trắng noãn như ngọc của vợ đã gắt gao quấn lấy chân anh, anh vừa lui cô đã bất mãn kêu lên.
Phương Chấn Đông không khỏi cười thầm một tiếng đem vợ anh nằm úp xuống, hai tay giữ chặt lấy hông mềm mại mạnh mẽ đi vào chỗ sâu nhất…..
Hàn Dẫn Tố vốn là người phụ nữ khá cổ hủ, hơn nữa chuyện vợ chồng dù đã kết hôn với Trịnh Vĩ hai năm, nhiều lần Trịnh Vĩ muốn chơi hoa chiêu nhưng đều bị cô đỏ mặt kiên quyết cự tuyệt. Cảm giác thật là xấu hổ, tốt nhất là đừng làm, ngay cả cô cũng nghĩ là do mình lãnh đạm. Sau lại lấy Phương Chấn Đông, chuyện này xảy ra một cách tự nhiên Hàn Dẫn Tố mới phát hiện hóa ra không phải do mình lãnh đạm, cũng thích chuyện như vậy, cũng ỡm ờ theo anh giày vò.
Hơn nữa Phương Chấn Đông cường thế bá đạo, ở trên giường cũng thế, thậm chí ngay cả lần đầu cũng không cho cô phản kháng, yêu cầu tuyệt đối phải phục tùng. Mặc dù trên giường nhiều nhưng anh cũng không có nhiều tư thế đa dạng, mà tư thế này hai người lần đầu tiên nếm thử nên cô có chút thẹn thùng không chịu được.
Hơn nữa Hàn Dẫn Tố mấy tháng không làm, mặc dù động tình nhưng vẫn có chút không quen. Mà Phương Chấn Đông thì như dã thú mãnh liệt tấn công làm Hàn Dẫn Tố vừa sung sướng vừa khổ sở, trong miệng rầm rì hai tiếng, nhỏ giọng xin tha:
“Chấn Đông. . . . . . Chấn Đông. . . . . . Á. . . . . . Đau. . . . . . Ưm. . . . . .”
Giọng nói mềm nhũn chui vào tai Phương Chấn Đông như ma mị làm sao anh có thể thả cô ra? Lại càng thêm ra sức cậy mạnh. Đau sao? Phương Chấn Đông không tin, cô vợ nhỏ của anh chưa bao giờ trơn như vậy, nơi nào đó cứ rút lấy anh chưa bao giờ chặt như vậy thật thoải mái không nên lời, hơn nữa xuân thủy vẫn trào ra trong nháy mắt liền ướt một mảnh. Anh thử rút lui đã bị cô không thỏa mãn mà kêu lên nhưng cái miệng nhỏ vẫn nói là đau……
Bàn tay anh nắm lấy hai luông mềm mại trước ngực cô, cúi đầu xuống nói bên tai trêu chọc cô:
“Nha đầu dối trá! Nếu thật là đau thì anh ra ngoài nhé?”
Miệng nói xong, phía dưới lui một chút thì cái mông nhỏ của vợ liền lui theo khiến anh không khỏi bật cười. Há mồm ngậm lỗ tai tinh xảo như ngọc, cái đầu lưỡi liếm mút khiến Hàn Dẫn Tố lại mờ mịt cả người không còn tí sức nào.
“A…Ưm….”
Sao có thể chịu được kích thích mãnh liệt như thế này, thân thể cô kịch liệt run lên mấy cái rồi trong nháy mắt thét lên cảm thấy trước mắt hoa đi rồi hôn mê…….
Phương Chấn Đông làm xong mới phát hiện cô vợ nhỏ của mình đang hôn mê không khỏi véo mũi cô một cái nhếch miệng bất mãn hừ một tiếng:
“Nha đầu vô dụng!”
Không sao, ngày còn dài, giờ con cũng đã sinh xong thì cũng nên triển khai kế hoạch huấn luyện thể năng cho vợ. Nhưng kế hoạch còn chưa kịp triển khai thì vợ anh đã phải ra nước ngoài.
Vừa qua năm mới Hàn Dẫn Tố đã nhận được thư của ân sư nói mấy bức tranh cô vẽ về Giang Nam đã được trúng vào vòng chung kết cuộc thi vẽ tranh quốc tế ở Pháp. Cô là họa sỹ trẻ duy nhất được tiến vào vòng chung kết.
Hàn Dẫn Tố nhận được tin tức cũng ngạc nhiên hồi lâu:
“Sư huynh, có phải nhầm rồi hay không?”
Đường Tử Mộ không khỏi lắc đầu mà thở dài :
“Em đó! Thật là không biết tiến thủ, em không biết cơ hội cùng ân sư đi du lịch là hiếm có lắm không? Em lại giữa đường trở về kết hôn sinh con. Trong điện thoại ân sư cũng nói qua với anh đấy!”
Hàn Dẫn Tố không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng nếu như để cô lựa chọn lần nữa cô cũng chọn trở về nước. Ánh mắt Đường Tử Mộ không khỏi nhìn cô, trên người cô mang vẻ hạnh phúc sáng ngời không thể che giấu được, có thế hạnh phúc cần sự hy sinh để đổi lấy. Từ góc độ nghề nghiệp mà nói thì có thể sư muội đã bỏ qua cơ hội tốt. Nhưng nếu từ góc độ cuộc sống thì cô là người phụ nữ thành công nhất. Hơn nữa cũng có thể từ hạnh phúc này mới tạo nên tài hoa và thành ông của cô cho nên không thể nói là may mắn hay tiếc nuối.
Lại gặp lại ân sư, Hàn Dẫn Tố quyết định không nói chuyện của cha mẹ cô cho anh có thể để ân sư đắm chìm với những hồi ức còn có ý nghĩa. Đúng như Chấn Đông nói, cha mẹ đã qua đời, yêu hay hận tất cả đã về với bụi đất, cuộc sống hạnh phúc mới là đáng giá nhất, anh quả là người cơ trí kinh người.
Bộ tranh của Hàn Dẫn Tố với phong cách mới cũng với tình cảm phong phú chinh phục được cái nhìn hà khắc của ban giám khảo, mặc dù tiếc nuối điểm cao gần bằng giải nhất nên đành ở vị trí thứ nhì.
Đối với cô cũng chỉ xem đây là niềm vui ngoài ý muốn, dù sao cô cũng chưa từng muốn trở thành một họa sĩ thiên tài. Lòng tham của cô nhỏ, chí hướng của cô cũng không cao xa, cô chỉ mong cùng chồng và con sống một cuộc sống bình thản hạnh phúc qua ngày.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy cách đó không xa một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, Hàn Dẫn Tố không khỏi nở một nụ cười. Cuộc sống rất đơn giản, hạnh phúc rất dễ dàng, bất kỳ nơi nào chỉ cần quay đầu lại có người đàn ông đó đứng chờ ở đó đối với phụ nữ mà nói đây mới chính là hạnh phúc khó kiếm được.
Hoàn chính văn