-
Chương 36
Chương 37
Hàn Thanh Sơn biết người ta đây là đang khách sáo với ông, ông không tự chủ mà ngước mắt nhìn lên người đàn ông cao lớn này. Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt nhưng người đàn ông này mang vẻ chững chạc khiến cho người ta có cảm giác vô cùng tin tưởng. Táo bạo khác hẳn với Trịnh Vĩ, hơn nữa lại là quân nhân có quân kỷ nghiêm khắc trói buộc nên hôn nhân đại sự không phải là trò đùa.
Tận đáy lòng Hàn Thanh Sơn mang đầy vẻ vui mừng, ít nhất sau khi ly hôn với Trịnh Vĩ, Tiểu Tố có thể gặp gỡ được người đàn ông tốt như vậy thật lòng muốn che chở cho cô. Ông đã có thể coi là hoàn toàn yên tâm rồi, cái loại áy náy vẫn quanh quẩn trong lòng đã tản đi không ít.
Nhìn trong mắt Hàn Thanh Sơn đầy vẻ vui mừng rơi vào mắt mẹ con Triệu Hồng khiến cả hai đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên Triệu Hồng trông thấy Phương Chấn Đông mà chấn động không thể nào rời mắt đi được. Người đàn ông của Hàn Dẫn Tố không chỉ là một sỹ quan cao cấp mà còn là người đàn ông xuất sắc như vậy. Cái loại khí chất cao cao tại thượng đầy vẻ khí thế bức người đó khiến Triệu Hồng vừa nhìn thì cũng đã có thể đoán được tương lai sau này cuộc sống của Hàn Dẫn Tố sung sướng đến mức nào.
Chưa kể người đàn ông này mỗi cử chỉ, mỗi lời nói theo bản năng luôn săn sóc Hàn Dẫn Tố. Bộ dạng chói mắt như vậy khiến Triệu Hồng không tự chủ nhìn Trịnh Vĩ đang đứng bên cạnh con gái mình. Nói một trời một vực đúng là chẳng ngoa chút nào, chẳng lẽ đây chính là mệnh? Con gái bà đến chết cũng vẫn kém Hàn Dẫn Tố?
So với người khác, giờ phút này Trịnh Vĩ càng khó hơn để bày tỏ sự khó coi và hối hận. Hàn Dẫn Tố đem theo Phương Chấn Đông không còn nghi ngờ gì nữa là đang muốn nhìn thấy tình cảnh nhếch nhác nhất của hắn.
Cưới Hàn Dĩnh, ngoại trừ chính hắn biết nội tình, đại đa số đồng nghiệp trong cơ quan đều không rõ ngọn nguồn. Mà hắn thì tất nhiên không phải không biết đạo lý phải trái như thế nào nên càng không thể nói nguyên nhân ly hôn với Hàn Dẫn Tố, đàn ông ai mà không sĩ diện.
Nhưng mà hắn rất rõ ràng đồng nghiệp cũng đang đoán già đoán non là hắn có mới nới cũ mới bỏ rơi vợ trước. Tuy nói về mặt đạo đức thì không tốt lắm nhưng không phải có người không hâm mộ, dù sao thì đàn ông ai mà không có mới nới cũ, vợ mới cưới càng trẻ càng đẹp thì càng được ngưỡng mộ.
Hàn Dĩnh cũng không phải là tệ, ít nhất là xinh đẹp, hơn nữa so với Hàn Dẫn Tố còn trẻ hơn mấy tuổi cũng đủ cho bề ngoài Trịnh Vĩ mang vẻ hư vinh cùng thỏa mãn. Mặc dù không triệt tiêu được hối hận trong lòng nhưng ít nhất cũng khiến hắn nguôi ngoai một chút.
Nhưng điều duy nhất đắc ý hiện tại cũng bởi vì Phương Chấn Đông và Hàn Dẫn Tố đến trong khoảnh khắc đã sụp đổ. Trịnh Vĩ không cần nghĩ cũng biết đồng nghiệp sẽ nghĩ về hắn như thế nào.
Đàn ông đều có thói hư tật xấu, Trịnh Vĩ lại càng không ngoại lệ. Mặc dù là vợ trước hắn cũng không hi vọng rời mình đi lại sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Chứ đừng nói là tìm được người đàn ông tốt hơn mình gấp trăm lần và chuẩn bị tái hôn. Kẻ làm chồng trước như Trịnh Vĩ đây lúc này mặt hắn có chui vào trong chăn cũng thấy khó coi đến cực điểm hận không thể lập tức biến mất luôn. Hơn nữa…..
Ánh mắt Trịnh Vĩ âm tình bất định rơi vào trên người vợ trước đến cả nửa ngày vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hôm nay, Hàn Dẫn Tố rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Cái loại không phải là sinh đẹp chói mắt mà giống như viên trân châu đã được qua mài dũa nhiều năm, mờ ảo dần dần tỏa sáng khiến người ta không rời mắt được. Vì người đàn ông bên cạnh cô sao?
Trịnh Vĩ không tự chủ được nhìn về phía Phương Chấn Đông và bắt gặp ánh mắt của đối phương khiến hắn không tự chủ mà lùi lại. Ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén như một thanh dao nhọn làm hắn không dám nhìn thẳng. Hắn quay mặt sang bên cạnh nhìn Hàn Dĩnh.
Bởi vì mang thai nên mặc dù mặt có được trang điểm hoàn mỹ thì lớp phấn lót cũng không ngăn được màu da đang sạm đi. Vẻ thùy mị thật ra thì cũng không quá kém nhưng so với vợ trước của hắn thì quả là thô tục tựa như cỏ dại ven đường và bông hoa lan quý được chăm bón tỷ mỉ trong lồng kính.
Hơn nữa, ánh mắt cô ra dường như dính cả vào người Phương Chấn Đông, đáy mắt tràn đầy vẻ ganh tỵ không cam lòng, mặc dù anh đã nhìn thấy nhưng cô ta vẫn không thèm để ý. Trịnh Vĩ đột nhiên cảm thấy sao mắt mình có thể mù như vậy, bị đàn bà nông cạn như thế này quấn lấy. Mà bây giờ người đàn bà nông cạn kia đã nở nụ cười tự cho là câu hồn với Phương Chấn Đông:
"Em là Hàn Dĩnh, chúng ta đã gặp qua hai lần rồi, anh còn nhớ không?”
Nói xong, ánh mắt lóe lên hai cái:
"Xem ra lần đầu tiên gặp mặt em đã gọi anh là anh rể quả là không chút oan uổng nào, có đúng không anh rể?”
Hàn Dĩnh có một loại phong tình thiên phú, bất giác trong lời nói sẽ có loại hấp dẫn mỵ hoặc, người đàn ông bình thường muốn chống được phải kiên định mới được.
Đối với những chiêu trò cũ rích này của Hàn Dĩnh, Hàn Dẫn Tố đã quá rõ, nhưng ban đầu cô ta dùng chiêu này để câu dẫn Trịnh Vĩ bây giờ vẫn thủ đoạn như vậy trước mặt Trịnh Vĩ thi triển với người đàn ông khác không biết trong lòng Trịnh Vĩ nghĩ thế nào?
Ánh mắt Hàn Dẫn Tố hơi châm biếm liếc qua Trịnh Vĩ không khỏi nhếch môi cười. Thật ra thì cô cũng chỉ là người nhỏ bé bình thường mà thôi, càng không phải là thánh mẫu bạch liên hoa. Chuyện của chồng trước và Hàn Dĩnh tuy không nói ra nửa chữ khó nghe chỉ là bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ cô rất tốt. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tha thứ.
Lúc này, khó chịu, hối hận, nhếch nhác, tức giận, đủ loại phức tạp đan vào cảm xúc khiến Trịnh Vĩ không thể giấu nổi qua nụ cười miễn cưỡng nữa. Hàn Dẫn Tố cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hơn nữa, đối với hành động của Hàn Dĩnh, cô cũng không ngăn cản, cô quay sang liếc nhìn Phương Chấn Đông để chắc chắn biết anh sẽ không làm cô thất vọng.
Phương Chấn Đông nhíu đôi lông mày rậm quét qua Hàn Dĩnh một cái rồi không thèm chú ý đến cô vẫn nhìn Hàn Thanh Sơn đầy vẻ chân thành và tha thiết mà nói
"Hôn sự quyết định có chút vội vàng, nhưng xin cha yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Tố Tố.”
"Này! Các người đang diễn màn gì vậy? Hôm nay là hôn lễ của Tiểu Dĩnh nhà tôi!”
Giọng Triệu Hồng the thé mang vẻ bén nhọn vô cùng, tuy nhiên thật đáng tiếc vì sau đó lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị một vị khách trung niên bụng phệ đến cắt ngang.
Trịnh Vĩ sợ hết hồn nhất thời có chút luống cuống, vị này chính là Dương chủ nhiệm. Đây là vị khách quý mà hắn không ngờ có thể mời tới. Chủ nhiệm của Sở không tính là chức lớn nhưng cũng có chút quyền. Nghe nói phía trên ông ta có người cấp cao nâng đỡ nên người bình thường cũng khó có thể mà mời được. Lần này vì hắn đã tặng lễ lớn mới mời được, năm nay việc thăng chức và tiền tài phải dựa hết vào ông ta.
Vị này chủ nhiệm bình thường ở trong cơ quan đều là mắt trên đỉnh đầu nhưng giờ lại mang theo nụ cười nịnh nọt cấp bách chạy đến đây thật khiến cho người ta không thể tượng tượng nổi.
Trịnh Vĩ vội vàng tiến lên:
"Dương chủ nhiệm, anh…."
Hắn căn bản không nói lên lời mà Dương Chủ nhiệm ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn trực tiếp đến chỗ Phương Chấn Đông khom lưng mà nịnh nọt:
"Chào Thủ trưởng, em là Tiểu Dương, anh còn nhớ không?”
Một đôi mắt ti hí như hạt đậu lóe lóe nhìn Phương Chấn Đông chờ mong khiến Hàn Dẫn Tố chợt buồn cười. Nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng đã hơn bốn mươi nhưng lại tự xưng mình là Tiểu Dương. Tình huống buồn cười này là thế nào?
Phương Chấn Đông ngay cả lông mày cũng không động đậy, hé mắt nhìn người lùn mập trước mặt nửa ngày cũng không nhớ nổi ông ta là ai. Nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh lại khiến cho người ta không thể đọc được ý nghĩ càng không thấy được chút khách sáo muốn hàn huyên khiến cho không khí thêm phần lúng túng.
Dương chủ nhiệm lại hiển nhiên không thèm để ý, trên mặt dường như bốc lên hưng phấn đỏ ửng, tiếp tục kết giao tình:
"Chắc anh không nhớ em, năm ngoái chi nhánh công ty của Tổng giám đốc Phương khánh thành em đã gặp anh….”
Hàn Dẫn Tố cùng với Phương Chấn Đông bước ra khỏi khách sạn, trên mặt cô nụ cười không thể nào che giấu được, khúc khích cười mấy tiếng mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Chấn Đông:
"Anh đã nhớ ra ông ta là ai chưa?”
Phương Chấn Đông trong nháy mắt mất hồn, lúc này cô gái nhỏ đã không còn tâm sự nặng nề như lúc nãy nữa, nụ cười trên mặt như vén mây để nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đẹp mắt và rực rỡ như vậy. Phương Chấn Đông phát hiện mình vô cùng muốn đem cô gái nhỏ này giấu trong ngực mình để nụ cười này chỉ duy nhất thuộc về mình mà thôi.
Phương Chấn Đông mặc dù là người trực tiếp đơn giản nhưng không có nghĩa là ngu xuẩn, có rất nhiều chuyện anh không muốn quan tâm nhưng rõ ràng hiểu, dù sao với gia thế của anh và địa vị của gia đình cũng là điều không thể nào tránh khỏi.
Mặc dù chán ghét cái loại sắc mặt nịnh nọt như vừa rồi nhưng vì để cô gái nhỏ của mình vui nên anh quyết định không thèm nhìn mấy chuyện râu ria kia.
Em gái của anh là Phương Nam làm kinh doanh như thế nào anh cũng không rõ lắm nhưng có một lần vào năm ngoái vào kỳ mghỉ phép thì cô có khai trương một chi nhánh nên cứng rắn kéo anh theo lần đầu tiên. Đến giờ đã từng gặp ai anh cũng đã sớm quên.
Đối với những người không liên quan, từ trước đến giờ Phương Chấn Đông cũng không nhớ được. Trên thực tế cô gái lần đầu tiên gặp mặt liền ghi nhớ trong lòng thì từ khi ra đời đến giờ chỉ có một mình Tố Tố.
Nói thật, anh một chút cũng không quan tâm đến chuyện quan hệ gia đình phức tạp của cô, cũng không quan tấn đến chồng trước của cô như thế nào, không quan tâm tới tất cả những chuyện trước kia cô như thế nào. Bởi vì anh chỉ quan tâm đến tương lai của anh và cô, đồng thời hi vọng cô bên mình có thể vĩnh viễn tươi cười, đó là mục tiêu và kỳ vọng lúc này của anh.
Hàn Dẫn Tố cũng không trông cậy vào câu trả lời của anh. Mới vừa rồi cô cũng biết anh căn bản là không nhớ rõ người kia là ai. Mà cũng không biết từ lúc nào cô lại có thể hiểu rõ ràng ý nghĩ của anh, thật ra thì người đàn ông này từ trước đến giờ chưa từng có ý nghĩ giấu giếm gì cả, hơn nữa biểu hiện trước mặt cô vô cùng trực tiếp, rõ ràng, dễ hiểu. Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm giác được nếu sống bên cạnh người đàn ông này cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận.
Tiểu Lưu có chút kinh sợ nhìn khuôn mặt luôn luôn đen ngòm của Đoàn Trưởng hôm nay lại lộ ra một nụ cười nhẹ, hoàn toàn có thể lý giải là nụ cười hạnh phúc. Thật là cảm giác đang nằm mơ.
Đoàn Trưởng như vậy thật chẳng giống chút nào, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi Tiểu Lưu phát hiện chỉ cần có chị dâu bên cạnh Đoàn Trưởng, khí thế dọa người bất giác sẽ thu lại. Mặc dù không thể xưng là dịu dàng như nước nhưng vẻ cưng chiều trong mắt thì không giấu nổi.
Tiểu Lưu dám khẳng định tương lai Đoàn Trưởng nhà mình chắc chắn là người đàn ông chiều vợ nhất.
"Lưu Xuân Sinh!"
Giọng nói vang bên tai khiến Tiểu Lưu như có phản xạ có điều kiện đứng nghêm lớn tiếng hô:
"Có!"
Tiếng hô lớn như sấm làm còi báo động của xe hơi bên cạnh vang lên khiến Hàn Dẫn Tố phì cười. Tiểu Lưu gãi gãi đầu, đỏ mặt mở cửa xe:
Xe chạy ra khỏi khách sạn mười phút Hàn Dẫn Tố mới bất giác phát hiện ra có cái gì đó không phải, đây không phải là đường về nhà. Hình như biết thắc mắc của cô, Phương Chấn Đông mở miệng giải thích:
"Anh hẹn vợ chồng em gái ăn cơm. Mọi người nên gặp gỡ trước một chút!”
"A?"
Hàn Dẫn Tố căn bản không chuẩn bị tâm tư chút nào theo phản xạ mà hoảng loạn lên:
"Không, không được! Phương Chấn Đông, em không đi"
Trong nháy mắt sắc mặt Phương Chấn Đông trầm xuống, bình tĩnh nhìn cô mấy giây mới phun ra hai chữ:
"Lý do?"
Hàn Dẫn Tố lắp bắp nửa ngày cũng không thể nói ra một lý do khiến Phương Chấn Đông có thể chấp nhận. Trực giác của cô không nghĩ cô phải sớm gặp người nhà Phương Chấn Đông như vậy.
Nói cho cùng, cô cùng Phương Chấn Đông hình như chưa tới giai đoạn bàn đến chuyện hôn nhân mà phải gặp trưởng bối, quá nhanh. Cô chợt ý thức được kế sách trì hoãn của mình áp dụng với Phương Chấn Đông là điều không thể thực hiện được.
Hàn Thanh Sơn biết người ta đây là đang khách sáo với ông, ông không tự chủ mà ngước mắt nhìn lên người đàn ông cao lớn này. Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt nhưng người đàn ông này mang vẻ chững chạc khiến cho người ta có cảm giác vô cùng tin tưởng. Táo bạo khác hẳn với Trịnh Vĩ, hơn nữa lại là quân nhân có quân kỷ nghiêm khắc trói buộc nên hôn nhân đại sự không phải là trò đùa.
Tận đáy lòng Hàn Thanh Sơn mang đầy vẻ vui mừng, ít nhất sau khi ly hôn với Trịnh Vĩ, Tiểu Tố có thể gặp gỡ được người đàn ông tốt như vậy thật lòng muốn che chở cho cô. Ông đã có thể coi là hoàn toàn yên tâm rồi, cái loại áy náy vẫn quanh quẩn trong lòng đã tản đi không ít.
Nhìn trong mắt Hàn Thanh Sơn đầy vẻ vui mừng rơi vào mắt mẹ con Triệu Hồng khiến cả hai đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên Triệu Hồng trông thấy Phương Chấn Đông mà chấn động không thể nào rời mắt đi được. Người đàn ông của Hàn Dẫn Tố không chỉ là một sỹ quan cao cấp mà còn là người đàn ông xuất sắc như vậy. Cái loại khí chất cao cao tại thượng đầy vẻ khí thế bức người đó khiến Triệu Hồng vừa nhìn thì cũng đã có thể đoán được tương lai sau này cuộc sống của Hàn Dẫn Tố sung sướng đến mức nào.
Chưa kể người đàn ông này mỗi cử chỉ, mỗi lời nói theo bản năng luôn săn sóc Hàn Dẫn Tố. Bộ dạng chói mắt như vậy khiến Triệu Hồng không tự chủ nhìn Trịnh Vĩ đang đứng bên cạnh con gái mình. Nói một trời một vực đúng là chẳng ngoa chút nào, chẳng lẽ đây chính là mệnh? Con gái bà đến chết cũng vẫn kém Hàn Dẫn Tố?
So với người khác, giờ phút này Trịnh Vĩ càng khó hơn để bày tỏ sự khó coi và hối hận. Hàn Dẫn Tố đem theo Phương Chấn Đông không còn nghi ngờ gì nữa là đang muốn nhìn thấy tình cảnh nhếch nhác nhất của hắn.
Cưới Hàn Dĩnh, ngoại trừ chính hắn biết nội tình, đại đa số đồng nghiệp trong cơ quan đều không rõ ngọn nguồn. Mà hắn thì tất nhiên không phải không biết đạo lý phải trái như thế nào nên càng không thể nói nguyên nhân ly hôn với Hàn Dẫn Tố, đàn ông ai mà không sĩ diện.
Nhưng mà hắn rất rõ ràng đồng nghiệp cũng đang đoán già đoán non là hắn có mới nới cũ mới bỏ rơi vợ trước. Tuy nói về mặt đạo đức thì không tốt lắm nhưng không phải có người không hâm mộ, dù sao thì đàn ông ai mà không có mới nới cũ, vợ mới cưới càng trẻ càng đẹp thì càng được ngưỡng mộ.
Hàn Dĩnh cũng không phải là tệ, ít nhất là xinh đẹp, hơn nữa so với Hàn Dẫn Tố còn trẻ hơn mấy tuổi cũng đủ cho bề ngoài Trịnh Vĩ mang vẻ hư vinh cùng thỏa mãn. Mặc dù không triệt tiêu được hối hận trong lòng nhưng ít nhất cũng khiến hắn nguôi ngoai một chút.
Nhưng điều duy nhất đắc ý hiện tại cũng bởi vì Phương Chấn Đông và Hàn Dẫn Tố đến trong khoảnh khắc đã sụp đổ. Trịnh Vĩ không cần nghĩ cũng biết đồng nghiệp sẽ nghĩ về hắn như thế nào.
Đàn ông đều có thói hư tật xấu, Trịnh Vĩ lại càng không ngoại lệ. Mặc dù là vợ trước hắn cũng không hi vọng rời mình đi lại sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Chứ đừng nói là tìm được người đàn ông tốt hơn mình gấp trăm lần và chuẩn bị tái hôn. Kẻ làm chồng trước như Trịnh Vĩ đây lúc này mặt hắn có chui vào trong chăn cũng thấy khó coi đến cực điểm hận không thể lập tức biến mất luôn. Hơn nữa…..
Ánh mắt Trịnh Vĩ âm tình bất định rơi vào trên người vợ trước đến cả nửa ngày vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hôm nay, Hàn Dẫn Tố rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Cái loại không phải là sinh đẹp chói mắt mà giống như viên trân châu đã được qua mài dũa nhiều năm, mờ ảo dần dần tỏa sáng khiến người ta không rời mắt được. Vì người đàn ông bên cạnh cô sao?
Trịnh Vĩ không tự chủ được nhìn về phía Phương Chấn Đông và bắt gặp ánh mắt của đối phương khiến hắn không tự chủ mà lùi lại. Ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén như một thanh dao nhọn làm hắn không dám nhìn thẳng. Hắn quay mặt sang bên cạnh nhìn Hàn Dĩnh.
Bởi vì mang thai nên mặc dù mặt có được trang điểm hoàn mỹ thì lớp phấn lót cũng không ngăn được màu da đang sạm đi. Vẻ thùy mị thật ra thì cũng không quá kém nhưng so với vợ trước của hắn thì quả là thô tục tựa như cỏ dại ven đường và bông hoa lan quý được chăm bón tỷ mỉ trong lồng kính.
Hơn nữa, ánh mắt cô ra dường như dính cả vào người Phương Chấn Đông, đáy mắt tràn đầy vẻ ganh tỵ không cam lòng, mặc dù anh đã nhìn thấy nhưng cô ta vẫn không thèm để ý. Trịnh Vĩ đột nhiên cảm thấy sao mắt mình có thể mù như vậy, bị đàn bà nông cạn như thế này quấn lấy. Mà bây giờ người đàn bà nông cạn kia đã nở nụ cười tự cho là câu hồn với Phương Chấn Đông:
"Em là Hàn Dĩnh, chúng ta đã gặp qua hai lần rồi, anh còn nhớ không?”
Nói xong, ánh mắt lóe lên hai cái:
"Xem ra lần đầu tiên gặp mặt em đã gọi anh là anh rể quả là không chút oan uổng nào, có đúng không anh rể?”
Hàn Dĩnh có một loại phong tình thiên phú, bất giác trong lời nói sẽ có loại hấp dẫn mỵ hoặc, người đàn ông bình thường muốn chống được phải kiên định mới được.
Đối với những chiêu trò cũ rích này của Hàn Dĩnh, Hàn Dẫn Tố đã quá rõ, nhưng ban đầu cô ta dùng chiêu này để câu dẫn Trịnh Vĩ bây giờ vẫn thủ đoạn như vậy trước mặt Trịnh Vĩ thi triển với người đàn ông khác không biết trong lòng Trịnh Vĩ nghĩ thế nào?
Ánh mắt Hàn Dẫn Tố hơi châm biếm liếc qua Trịnh Vĩ không khỏi nhếch môi cười. Thật ra thì cô cũng chỉ là người nhỏ bé bình thường mà thôi, càng không phải là thánh mẫu bạch liên hoa. Chuyện của chồng trước và Hàn Dĩnh tuy không nói ra nửa chữ khó nghe chỉ là bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ cô rất tốt. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tha thứ.
Lúc này, khó chịu, hối hận, nhếch nhác, tức giận, đủ loại phức tạp đan vào cảm xúc khiến Trịnh Vĩ không thể giấu nổi qua nụ cười miễn cưỡng nữa. Hàn Dẫn Tố cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hơn nữa, đối với hành động của Hàn Dĩnh, cô cũng không ngăn cản, cô quay sang liếc nhìn Phương Chấn Đông để chắc chắn biết anh sẽ không làm cô thất vọng.
Phương Chấn Đông nhíu đôi lông mày rậm quét qua Hàn Dĩnh một cái rồi không thèm chú ý đến cô vẫn nhìn Hàn Thanh Sơn đầy vẻ chân thành và tha thiết mà nói
"Hôn sự quyết định có chút vội vàng, nhưng xin cha yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Tố Tố.”
"Này! Các người đang diễn màn gì vậy? Hôm nay là hôn lễ của Tiểu Dĩnh nhà tôi!”
Giọng Triệu Hồng the thé mang vẻ bén nhọn vô cùng, tuy nhiên thật đáng tiếc vì sau đó lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị một vị khách trung niên bụng phệ đến cắt ngang.
Trịnh Vĩ sợ hết hồn nhất thời có chút luống cuống, vị này chính là Dương chủ nhiệm. Đây là vị khách quý mà hắn không ngờ có thể mời tới. Chủ nhiệm của Sở không tính là chức lớn nhưng cũng có chút quyền. Nghe nói phía trên ông ta có người cấp cao nâng đỡ nên người bình thường cũng khó có thể mà mời được. Lần này vì hắn đã tặng lễ lớn mới mời được, năm nay việc thăng chức và tiền tài phải dựa hết vào ông ta.
Vị này chủ nhiệm bình thường ở trong cơ quan đều là mắt trên đỉnh đầu nhưng giờ lại mang theo nụ cười nịnh nọt cấp bách chạy đến đây thật khiến cho người ta không thể tượng tượng nổi.
Trịnh Vĩ vội vàng tiến lên:
"Dương chủ nhiệm, anh…."
Hắn căn bản không nói lên lời mà Dương Chủ nhiệm ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn trực tiếp đến chỗ Phương Chấn Đông khom lưng mà nịnh nọt:
"Chào Thủ trưởng, em là Tiểu Dương, anh còn nhớ không?”
Một đôi mắt ti hí như hạt đậu lóe lóe nhìn Phương Chấn Đông chờ mong khiến Hàn Dẫn Tố chợt buồn cười. Nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng đã hơn bốn mươi nhưng lại tự xưng mình là Tiểu Dương. Tình huống buồn cười này là thế nào?
Phương Chấn Đông ngay cả lông mày cũng không động đậy, hé mắt nhìn người lùn mập trước mặt nửa ngày cũng không nhớ nổi ông ta là ai. Nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh lại khiến cho người ta không thể đọc được ý nghĩ càng không thấy được chút khách sáo muốn hàn huyên khiến cho không khí thêm phần lúng túng.
Dương chủ nhiệm lại hiển nhiên không thèm để ý, trên mặt dường như bốc lên hưng phấn đỏ ửng, tiếp tục kết giao tình:
"Chắc anh không nhớ em, năm ngoái chi nhánh công ty của Tổng giám đốc Phương khánh thành em đã gặp anh….”
Hàn Dẫn Tố cùng với Phương Chấn Đông bước ra khỏi khách sạn, trên mặt cô nụ cười không thể nào che giấu được, khúc khích cười mấy tiếng mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Chấn Đông:
"Anh đã nhớ ra ông ta là ai chưa?”
Phương Chấn Đông trong nháy mắt mất hồn, lúc này cô gái nhỏ đã không còn tâm sự nặng nề như lúc nãy nữa, nụ cười trên mặt như vén mây để nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đẹp mắt và rực rỡ như vậy. Phương Chấn Đông phát hiện mình vô cùng muốn đem cô gái nhỏ này giấu trong ngực mình để nụ cười này chỉ duy nhất thuộc về mình mà thôi.
Phương Chấn Đông mặc dù là người trực tiếp đơn giản nhưng không có nghĩa là ngu xuẩn, có rất nhiều chuyện anh không muốn quan tâm nhưng rõ ràng hiểu, dù sao với gia thế của anh và địa vị của gia đình cũng là điều không thể nào tránh khỏi.
Mặc dù chán ghét cái loại sắc mặt nịnh nọt như vừa rồi nhưng vì để cô gái nhỏ của mình vui nên anh quyết định không thèm nhìn mấy chuyện râu ria kia.
Em gái của anh là Phương Nam làm kinh doanh như thế nào anh cũng không rõ lắm nhưng có một lần vào năm ngoái vào kỳ mghỉ phép thì cô có khai trương một chi nhánh nên cứng rắn kéo anh theo lần đầu tiên. Đến giờ đã từng gặp ai anh cũng đã sớm quên.
Đối với những người không liên quan, từ trước đến giờ Phương Chấn Đông cũng không nhớ được. Trên thực tế cô gái lần đầu tiên gặp mặt liền ghi nhớ trong lòng thì từ khi ra đời đến giờ chỉ có một mình Tố Tố.
Nói thật, anh một chút cũng không quan tâm đến chuyện quan hệ gia đình phức tạp của cô, cũng không quan tấn đến chồng trước của cô như thế nào, không quan tâm tới tất cả những chuyện trước kia cô như thế nào. Bởi vì anh chỉ quan tâm đến tương lai của anh và cô, đồng thời hi vọng cô bên mình có thể vĩnh viễn tươi cười, đó là mục tiêu và kỳ vọng lúc này của anh.
Hàn Dẫn Tố cũng không trông cậy vào câu trả lời của anh. Mới vừa rồi cô cũng biết anh căn bản là không nhớ rõ người kia là ai. Mà cũng không biết từ lúc nào cô lại có thể hiểu rõ ràng ý nghĩ của anh, thật ra thì người đàn ông này từ trước đến giờ chưa từng có ý nghĩ giấu giếm gì cả, hơn nữa biểu hiện trước mặt cô vô cùng trực tiếp, rõ ràng, dễ hiểu. Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm giác được nếu sống bên cạnh người đàn ông này cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận.
Tiểu Lưu có chút kinh sợ nhìn khuôn mặt luôn luôn đen ngòm của Đoàn Trưởng hôm nay lại lộ ra một nụ cười nhẹ, hoàn toàn có thể lý giải là nụ cười hạnh phúc. Thật là cảm giác đang nằm mơ.
Đoàn Trưởng như vậy thật chẳng giống chút nào, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi Tiểu Lưu phát hiện chỉ cần có chị dâu bên cạnh Đoàn Trưởng, khí thế dọa người bất giác sẽ thu lại. Mặc dù không thể xưng là dịu dàng như nước nhưng vẻ cưng chiều trong mắt thì không giấu nổi.
Tiểu Lưu dám khẳng định tương lai Đoàn Trưởng nhà mình chắc chắn là người đàn ông chiều vợ nhất.
"Lưu Xuân Sinh!"
Giọng nói vang bên tai khiến Tiểu Lưu như có phản xạ có điều kiện đứng nghêm lớn tiếng hô:
"Có!"
Tiếng hô lớn như sấm làm còi báo động của xe hơi bên cạnh vang lên khiến Hàn Dẫn Tố phì cười. Tiểu Lưu gãi gãi đầu, đỏ mặt mở cửa xe:
Xe chạy ra khỏi khách sạn mười phút Hàn Dẫn Tố mới bất giác phát hiện ra có cái gì đó không phải, đây không phải là đường về nhà. Hình như biết thắc mắc của cô, Phương Chấn Đông mở miệng giải thích:
"Anh hẹn vợ chồng em gái ăn cơm. Mọi người nên gặp gỡ trước một chút!”
"A?"
Hàn Dẫn Tố căn bản không chuẩn bị tâm tư chút nào theo phản xạ mà hoảng loạn lên:
"Không, không được! Phương Chấn Đông, em không đi"
Trong nháy mắt sắc mặt Phương Chấn Đông trầm xuống, bình tĩnh nhìn cô mấy giây mới phun ra hai chữ:
"Lý do?"
Hàn Dẫn Tố lắp bắp nửa ngày cũng không thể nói ra một lý do khiến Phương Chấn Đông có thể chấp nhận. Trực giác của cô không nghĩ cô phải sớm gặp người nhà Phương Chấn Đông như vậy.
Nói cho cùng, cô cùng Phương Chấn Đông hình như chưa tới giai đoạn bàn đến chuyện hôn nhân mà phải gặp trưởng bối, quá nhanh. Cô chợt ý thức được kế sách trì hoãn của mình áp dụng với Phương Chấn Đông là điều không thể thực hiện được.