-
Phần 5
Ta vẫn còn hơi sợ. Ban nãy ánh mắt của nàng ta khiến tim ta đập thình thịch, nếu chỉ có mình ta với nàng ta, vậy ta bị ăn thịt chắc rồi. Ta gấp gáp nhìn Tạ đại nhân, lại thấy hắn khẽ gật đầu “Giang Thanh Thung, đây là nữ nhi của sư phụ ta trước khi nhập đạo, Thẩm Ỷ Dung, nàng thay ta chiếu cố một chút, ta còn có việc, hai người cứ tự nhiên.”
Xong rồi.
Rõ ràng là đang ở phòng của mình, nhưng ta cảm thấy hoảng quá. Thẩm Ỷ Dung đóng cửa, nhân tiện đổi luôn bộ mặt khác “Giang Thanh Thung?” Nàng ta nghịch nghịch đuôi tóc đen nhánh, tựa hồ không có chút không để tâm, giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường. Ta không muốn để ý tới nàng ta, chậm rãi ngồi xuống trưởng kỉ. "Tạ phu nhân sống ở chỗ này sao? Có chút giản đơn nhỉ? Bình thường A Lẫm thay ta giữ căn phòng lớn hơn thế này nhiều." Thẩm Ỷ Dung đi loanh quanh một vòng, như thể rất hài lòng với căn phòng tồi tàn lạnh lẽo của ta. Thấy ta không nói lời nào, nàng ta cũng không còn hứng thú giễu cợt ta nữa, chỉ ngồi xuống nhìn ta, vẻ mặt đầy trào phúng "A Lẫm tu Vô tình đạo, ngươi có biết tại sao huynh ấy còn phải cưới thê tử, còn cưới con gái của kẻ thù như ngươi không?”
“Vì gi.ết thê chứng đạo, phi thăng thành tiên.” Ta thản nhiên nói.
“Ngươi thế mà cũng biết nhiều lắm.” Thẩm Ỷ Dung không khách khí tự mình rót trà, biểu tình lạnh lùng uống trà, bộ dáng có chút giống Tạ đại nhân.
“Người đời chỉ biết Vô tình đạo, gi.ết thê chứng đạo là đường tắt, nhưng ngươi có biết Vô tình đạo, gi.ết thê chứng đạo, gi.ết con chứng đạo đều là ngoại đạo?"
Mặt ta đơ ra "Ý ngươi là gì?"
Thẩm Ỷ Dung nhếch khóe miệng "A Lẫm tài năng thiên phú. Cho dù huynh ấy không đi con đường ngoại đạo này, chỉ cần kiên định tu luyện trăm năm, huynh ấy cũng có thể vấn đạo phi thăng. Hà cớ gì huynh ấy phải vội vàng thế chứ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
"Tất nhiên là vì ta."
Ta ngây ngốc nhìn nàng ta, giọng run run “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì”.
Thẩm Ỷ Dung quay đầu, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, trong mắt là hân hoan vui sướng. Nàng ta bắt đầu kể chuyện trước kia “Ta và A Lẫm cùng nhau trưởng thành. Lúc được cha ta nhặt về, huynh ấy giống quả cầu nhỏ vừa đen vừa bẩn. Kể từ khi đó, ta và huynh ấy cùng tu luyện cùng nhau chơi đùa. Khi còn nhỏ, huynh ấy thậm chí còn đáp ứng sẽ lấy ta nữa kìa.”
“Vào sinh thần lần thứ mười bốn của A Lẫm, ta hỏi huynh ấy muốn gì, huynh ấy tùy miệng nói bảo vật độc nhất vô nhị. Vì vậy, ta đã kéo huynh ấy đi tìm bảo vật ở rừng Mai Canh, một nơi nguy hiểm nhưng cực nhiều bảo vật. Kết quả, hai chúng ta vô tình rơi vào bẫy do một thợ săn yêu thú giăng ra, ta vì cứu huynh ấy, đã thay huynh ấy chặn chú ngữ của một con yêu thú vạn năm lúc nó đang hấp hối, một chú ngữ khiến người khác sống không qua tuổi hai mươi.”
"Ta năm nay mười chín tuổi."
Ta nắm chặt tay, khàn giọng nói “Chuyện đó có liên quan gì đến việc hắn phi thăng?”
"Mỗi một tu sĩ phi thăng thành tiên đều sẽ được tiên quan ban cho tiên tịch, nhận được tiên tịch sẽ có một khối linh thạch làm kỷ niệm, chú ngữ ta trúng phải chỉ có thể hóa giải bằng linh thạch đó. Đáng tiếc là trong đám thân thích tám đời của nhà ta đều chưa có ai phi thăng thành công, cha ta không còn cách nào khác đành mở miệng nhờ A Lẫm, huynh ấy nghĩ còn chưa nghĩ đã đồng ý.”
“Cho nên các ngươi bất chấp nguy cơ đạo hồn tận diệt để Tạ đại nhân đi đường tắt mà phi thăng?” Ta nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng trào dâng.
“Đó là huynh ấy nợ ta.” Thẩm Ỷ Dung khẽ mỉm cười, trong mắt tựa hồ có thứ gì sụp đổ "Nếu huynh ấy đi đường tắt mà phi thăng thành công, ta và A Lẫm sẽ sống, thiên trường địa cửu. Nếu huynh ấy thất bại, chúng ta cũng coi như là ch.ết chung một chỗ.”
“Từ đầu đến cuối, đều là ta và huynh ấy, còn ngươi chỉ là một hòn đá lót đường không chút quan hệ.”
Thẩm Ỷ Dung có thể nghĩ rằng khi nói ra những lời này, sẽ khiến ta ghen tị, khiến ta đau lòng vì Tạ đại nhân làm nhiều chuyện như vậy lại vì một nữ nhân khác, nhưng ta đã không thương tâm đau khổ. Mặc dù tâm có đau đớn, cũng là vì thay Tạ Lẫm đau đớn. Vốn dĩ, con đường tu tiên của hắn sẽ tràn ngập ánh sáng, nay lại vì người khác mà đi con đường ngoại đạo, kể cả khi phi thăng thành công, cũng sẽ bị vạn người phỉ nhổ. Suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ không thể ngẩng cao đầu, đường đường chính chính mà sống. Nhưng Thẩm Ỷ Dung dựa vào đâu mà bắt Tạ Lẫm làm vậy? Dựa vào câu đùa “ta cưới muội” của một đứa trẻ vô tri hay dựa vào quà sinh thần của Tạ Lẫm năm mười bốn tuổi là báu vật độc nhất vô nhị?
Thấy ta thất thần, khóe miệng Thẩm Ỷ Dung cong lên một nụ cười đắc thắng, sáng như mặt trời giữ ban trưa, giọng nói có chút ngả ngớn “Huynh ấy vốn sẽ lấy ta, giữa ngươi và huynh ấy là khoảng cách của mối thù diệt môn. Ta tin chắc vào ngày chứng đạo, kiếm của huynh ấy sẽ không chút lưu tình mà khoét rỗng tim ngươi.” Nàng ta dần cúi xuống, nói bên tai ta “Đến lúc ấy, ngươi sẽ thấy ta và A Lẫm thọ mệnh dài lâu, nắm tay đến bạc đầu.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ta nhìn chằm chằm nàng ta, không chịu thua kém nói "Sẽ không đâu."
“Cái gì?” Nàng ta sửng sốt.
“Ta nói” Ta gồng đôi chân yếu ớt đứng dậy “Gi.ết thê chứng đạo, ta sẽ không để nó thành công đâu.”
Thẩm Ỷ Dung cười lạnh một tiếng "Nếu như A Lẫm muốn gi.ết ngươi, ngươi có thể trốn sao?"
"Nếu đại nhân muốn gi.ết ta, ta tự nhiên không có một lời oán thán, nhưng ta sẽ không để hắn đi trên con đường ngoại đạo kia vì một nữ nhân không xứng.”
Thẩm Ỷ Dung đi rồi, trước khi đi còn uy hiếp ta một phen, đại khái muốn để ta ngoan ngoãn chịu ch.ết, đừng giãy giụa không cần thiết, nếu không đừng trách nàng ta không để ta thoải mái trong khoảng thời gian cuối cùng này. Ta thầm nghĩ, chuyện đó có quan trọng gì, tiểu thư không cho ta thuốc giải, ta sớm muộn gì cũng ch.ết. Trước kia, ta nghĩ làm sao để đại nhân chứng đạo thành công, hiện tại ta chỉ bận tâm làm sao để trong ba tháng thọ mệnh của ta khiến đại nhân đi con đường chính đạo.
Trong thâm tâm, ta luôn biết ta đang xen vào việc của Tạ Lẫm và Thẩm Ỷ Dung, một người nguyện đánh và một người nguyện chịu, nàng ta thay hắn đỡ lời nguyền, hắn vì nàng ta chọn con đường ngoại đạo. Là một người ngoài cuộc, ta không có tư cách xen vào chuyện này, nhưng bây giờ vị thê tử cần đi nộp mạng là ta, ta cứ muốn vẽ thêm một nét vào chuyện hắn chọn con đường ngoại đạo đấy. Ta không có vướng bận gì khác, chỉ hi vọng tiên đồ của Tạ Lẫm rực rỡ như gấm, vạn sự thuận lợi.
Thế là ta bỏ trốn. Ban ngày, mọi thứ vẫn như thường, ta vẫn chăm sóc cây cối hoa lá, vá quần áo, thấy bữa tối Tạ Lẫm không dùng gì, liền đi đưa canh thuốc. Đểm khác biệt duy nhất là Thẩm Ỷ Dung đập nát hai cây hoa hồng ưa thích của ta. Ta cảm thấy có lỗi hai cái cây xinh đẹp của mình. Ngay cả khi đã có ý bỏ trốn, ta vẫn ngồi xổm trên đất tìm cách cứu vãn, đồng thời nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thẩm Ỷ Dung, ta thầm rủa một câu biến thái. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ban đêm, ta thu dọn một số vàng bạc trang sức của mình, giả trang thành một nha hoàn trù phòng mặt mày lem luốc, từ cửa sau trốn đi. Ở sân sau của Tạ phủ, nhìn thấy mấy con chó hoang đang tranh giành đồ ăn, ta bèn sinh nghi, mấy con chó hoang thường hay giành thức ăn, mấy ngày nay đã mập mạp to lớn hơn nhiều, hẳn là được ai đó cho ăn. Ta vui thay lũ chó hoang, ít nhất chúng đã có một mái nhà. Nhưng khi khi ta vô tình để ý chúng đang ăn cái gì, ta vui không nổi nữa.
Ta trông nó rất quen mắt, chính là món canh thuốc mà ta làm cho Tạ đại nhân vào bữa tối. Ta tưởng như không thở được, thâm tâm khó chịu đến cùng cực. Khi ấy, thấy Tạ đại nhân chấp nhận dùng bát canh thuốc của ta bao nhiêu thì bây giờ ta đau lòng bấy nhiêu. Nhớ lại bản thân ngủ gà ngủ gật trước bếp lò, dùng cả sức lực lẫn tinh thần vì một bát canh thuốc, ta chợt cảm thấy buồn cười, ta đã trao cả chân tâm, nhận được chỉ là phòng bị, hoài nghi, chà đạp. Mà hiện tại, ta cõng cái danh xấu nói không giữ lời, vứt bỏ cuộc sống ổn định ba tháng cơm ngon áo ấm, chọn một con đường toàn là sỏi đá, chỉ vì để Tạ Lẫm tiên đồ sáng lạn, không phụ nhân gian. Nếu người đã có nguyện ước, sợ rằng ngay cả khi thương tích đầy mình, khắp người là máu, cũng không thể quay đầu.
(Còn tiếp)