Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*Trên ảnh là em mèo Li Hua, âm đọc là “ly hoa” nhưng giống này chả thấy tên Việt Nam đâu, trong chương tớ sẽ tạm dùng chữ ly hoa cho thuận miệng. Tên quốc tế của em nó là Li Hua hoặc Dragon Li, một giống mèo bản địa Trung Quốc, tóm lại là mèo ta của Trung Quốc nhé. Em Sơ hiện tại là em mèo này.
*Đã sửa tên bạn Trình Mục Du thành Trình Mục Tiêu, chắc tác giả có đổi tên bạn này nên chương này tên thì là Du nội dung thì là Tiêu xong giờ kiểm tra lại mấy chương cũ thấy tên lại là Tiêu dù trước đấy là Du, kỳ cục.)
Lâm Tiểu Nhuyễn cứ thế bế Thẩm Tử Sơ về nhà.
Hai mắt Thẩm Tử Sơ tối sầm, tứ chi điên cuồng giãy giụa trong lòng cô bé. Thế nhưng hiện tại cậu chỉ là mèo con, khỏe đến mấy cũng làm sao khỏe hơn con người được?
Thấy mèo nhỏ trong tay vùng vẫy quá mạnh, Lâm Tiểu Nhuyễn nhìn sang Đường Thi Âm: “Chị ơi, có phải nó không muốn cho em bế không? Hay chị bế hộ em một cái?”
“Nó chưa quen em mà, mèo hoang lang thang con nào cũng thế. Về nhà rồi đối xử tốt với nó, cho nó ăn, chơi với nó, chả mấy mà nó thích em ngay.”
Lâm Tiểu Nhuyễn không dám chắc, hỏi lại: “Thật ạ?”
Đường Thi Âm gật đầu.
Lâm Tiểu Nhuyễn nhìn mèo con, đôi mắt cười cong như trăng khuyết: “Bé mèo ơi, về nhà với chị thì không phải lang thang nữa, có thức ăn mèo ngon, có ổ vừa sạch vừa ấm nữa.”
Thẩm Tử Sơ tuyệt vọng lắm rồi, cuộc thương lượng này đã va phải rào cản ngôn ngữ!
Trốn không được, cậu thậm chí không nhớ cả đường về nhà. Đây là lần đầu cậu biến thành mèo, góc nhìn khác hẳn với khi còn là người, cậu vốn tưởng chỉ cần theo chân Mướp Ú ra ngoài dạo một vòng là hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ lại nhảy ra cái sự vụ này.
Bế được Thẩm Tử Sơ về đến nhà, Lâm Tiểu Nhuyễn rốt cuộc cũng buông cậu ra.
Thẩm Tử Sơ chạy thẳng về phía cửa, móng vuốt nhỏ cào cửa loạn xạ. Thời hạn nhiệm vụ chỉ có ba ngày thôi, nếu trong ba ngày mà không làm xong thì không thể nhận nhiệm vụ mới, cũng có nghĩa… Cậu không cách nào trở lại cơ thể gốc.
Đúng lúc này, có một người từ trong nhà đi ra. Đó là một người phụ nữ khá đẹp, nhưng nhìn đường nét khóe mắt đuôi mày lại có cảm giác bà ta thật hà khắc.
“Tiểu Nhuyễn, sao con lại mang mèo về thế kia? Bẩn quá kìa!”
Lâm Tiểu Nhuyễn bất giác co rúm lại: “Nó lang thang một mình tội nghiệp lắm, con muốn nuôi.”
“Không được! Em trai con mới có mấy tuổi hả? Lỡ mà lây bệnh lây rận gì thì sao?”
Nghe câu nói này, Thẩm Tử Sơ quay đầu lại. Chỉ thấy Lâm Tiểu Nhuyễn vẫn cúi gằm xuống, hai tay nắm chặt vải áo, sắc mặt tái nhợt.
Cô bé mới có bao nhiêu tuổi? Cùng lắm cũng chỉ là nhóc con khoảng mười ba thôi.
Đường Thi Âm bước đến nhấc Thẩm Tử Sơ trong lòng Lâm Tiểu Nhuyễn ra, bế cậu vào phòng khách.
Thẩm Tử Sơ nghi hoặc, sao không để cậu ở đó xem?
Vẻ mặt Đường Thi Âm đầy thương cảm: “Mẹ kế của Tiểu Nhuyễn đấy. Trước kia cô ấy cũng đối xử với con bé tốt lắm, nhưng từ sau khi sinh con thì càng ngày càng cay nghiệt với nó.”
Thẩm Tử Sơ nhẹ run lên, meo một tiếng với cô.
Đường Thi Âm vươn tay vuốt ve đầu cậu, thở dài: “Hiếm lắm mới thấy con bé thích cái gì đến thế, dù bị mắng vẫn muốn mang mày về.”
Thẩm Tử Sơ bỗng không nói nên lời. Vừa rồi khi bị bế đi quả thật cậu đã khó chịu, nhưng giờ nghe cô bé này nói vậy, cậu chợt… Có hơi cảm động lây.
Cậu ngoan ngoãn cụp mắt nằm trên tay Đường Thi Âm, trong đầu không ngừng quanh quẩn một vài hình ảnh.
Ký ức đã xa xôi đến mờ nhạt không rõ, cảm giác duy nhất còn đọng lại là cái xoa đầu nhẹ nhàng của người nào đó.
“Mình không thể chết được, lỡ như mình chết thì Tiểu Sơ biết làm sao đây?”
…
Thấy có kẻ tới giương oai ở địa bàn của mình, Mướp Ú lập tức dẫn đàn em xông lên đuổi con mèo chướng mắt đó đi. Chờ đến khi nó quay đầu lại mới phát hiện nhóc con đi cùng đã biến mất!
Mướp Ú vốn không sợ trời không sợ đất lúc này lại hoảng loạn, vội vàng hỏi tiểu đệ bên cạnh: “Méo meo!!” Vợ anh đâu?
Đại ca đã lên tiếng, mèo mun nào dám không trả lời: “Meo meo.” Đại ca, hình như em vừa thấy có hai hooman bế đi rồi.
“Méo!” Thế sao mày không bảo anh?
Mèo mun có khổ mà không giải thích nổi: “Meo meo…” Vừa rồi chúng ta bị cướp đất mà…
Mướp Ú trừng mắt lườm nó: Bị cướp đất mà quan trọng bằng vợ anh à?
Nói rồi mèo béo vội vàng chạy tới vị trí lúc nãy, muốn đi tìm Thẩm Tử Sơ. Thế nhưng ở đây hoàn toàn không còn bóng người, nó hoảng đến độ xoay vòng quanh, chỉ đành cắn răng về nhà tìm Sở Phi Ly.
Lại dám tha vợ nó đi mất, lần sau gặp lại hai hooman kia nhất định nó phải cắn một cái!
Mướp Ú nhe răng trợn mắt, tuy nó béo nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng, leo một mạch sáu tầng cầu thang cũng không thành vấn đề. Sau khi chui được qua lỗ mèo vào nhà, nó liền há miệng gào lên thê thảm với Sở Phi Ly: “Méo~~!”
Sở Phi Ly vừa chỉnh âm xong xuôi bỗng nghe tiếng Mướp Ú, tưởng rằng nó lại bị kẹt. Thế nhưng thấy mèo béo này lao vào quấn chân mình như muốn dẫn mình đi đâu, anh rốt cuộc đã phát hiện ra vấn đề: “Khỏa Khỏa đâu rồi? Không phải vừa nãy nó theo mày ra ngoài chơi à?”
Mướp Ú sốt ruột đến mức meo liên tiếp mấy tiếng. Bình thường nó rất lười, trông y như bá chủ coi thường thế nhân mà giờ lại nóng nảy đến thế, Sở Phi Ly biết ngay chắc chắn nhóc con kia gặp chuyện rồi.
Anh cau mày: “Đi, chúng ta xuống xem sao.”
Mướp Ú là mèo anh nuôi, tất nhiên anh biết nó thường hay đi chơi ở đâu. Nhưng đợi khi anh tới được đó, xung quanh đã chỉ còn mỗi một con mèo mun.
Giờ đang là giữa trưa, đường sá không người qua lại.
Sở Phi Ly lo lắng vô cùng. Tuy Khỏa Khỏa là mèo ly hoa nhưng lại xinh xắn cực kỳ, chẳng lẽ đã gặp phải bọn buôn mèo rồi?
Đi tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng mèo con, anh mím đôi môi mỏng, biểu cảm lạnh lùng thường ngày giờ đã vỡ tan nát.
Khỏa Khỏa rốt cục đi đâu rồi?
Sao lại không về nhà?
…
Trong lúc Sở Phi Ly tìm kiếm đến sắp phát điên, Thẩm Tử Sơ cũng đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trong nhà Lâm Tiểu Nhuyễn hoàn toàn không có cát mèo hạt mèo hay gì cả, ngay cả ổ ngủ cũng không, tuy hôm sau Đường Thi Âm đã mua cho cậu một tấm nệm, nhưng nệm lại bị mẹ kế của Lâm Tiểu Nhuyễn mang đi mất.
Tối hôm đó bố Lâm tan làm về nhà, mẹ kế còn trách móc hồi lâu: “Tiểu Nhuyễn mang một con mèo về, biết rõ em trai nó còn chưa đầy một tuổi mà… Ông xã, em rất sợ lỡ đâu cục cưng có chuyện gì.”
Thông thường những nhà có trẻ sơ sinh quả thật không thể nuôi mèo, nhưng nhìn đôi mắt ầng ậc nước của Lâm Tiểu Nhuyễn, bố Lâm cũng mềm lòng: “Hay là để mèo ở sân thượng? Sau này không cho nó vào nhà?”
Mẹ kế biết không nên nóng vội, chỉ đành giả bộ hiền lành rộng lượng: “Được.”
Lâm Tiểu Nhuyễn còn muốn nói thêm gì, nhưng lại bị Đường Thi Âm cản lại.
Tối đó, Thẩm Tử Sơ không được vào trong nhà ấm áp nữa. Cậu bị đuổi ra sân thượng, mà vì sân thượng của nhà này lộ thiên, không có lan can, Lâm Tiểu Nhuyễn sợ cậu rơi xuống nên đã nhờ Đường Thi Âm mua một chiếc lồng sắt.
Từ lúc biến thành mèo đến giờ, cậu chưa từng bị nhốt vào lồng sắt.
Chiếc lồng mua vội này quá nhỏ, chỉ đủ để cử động một chút. Lâm Tiểu Nhuyễn đóng cửa sắt, nói với cậu: “Trong mấy ngày nữa chị sẽ tìm cách để bố cho chị nuôi em, xin lỗi.”
Thẩm Tử Sơ rất ghét bị nhốt như vậy, phồng ngực kêu meo meo với cô bé. Nhưng Lâm Tiểu Nhuyễn hoàn toàn chẳng hiểu cậu đang nói gì, cắn răng dứt khoát rời khỏi đó.
Đêm đến, gió lanh vù vù thổi qua sân thượng. Thẩm Tử Sơ chỉ là một chú mèo con, lông chưa đủ dày để chống lạnh, cậu đành phải co rúm mình, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.
Cậu ghét bị nhốt.
“Méo!!”
Quá nửa đêm, Thẩm Tử Sơ không nhịn được bắt đầu kêu lên. Ở trong không gian chật hẹp như vậy khiến tinh thần cậu bất ổn, đôi con ngươi cũng rút lại. Cậu dùng móng vuốt cào chốt cửa lồng sắt, tiếc rằng hình như Lâm Tiểu Nhuyễn từng xem rất nhiều tin tức về mèo bị ngã từ trên cao, thế nên cô bé đã dùng sợi dây buộc chặt cửa lồng lại.
Hô hấp của Thẩm Tử Sơ càng lúc càng dồn dập.
Không! Cậu Không muốn ở đây một mình!
“Meo!!!”
Có lẽ tiếng kêu ồn ào của cậu đã kéo mẹ kế ra khỏi phòng, sắc mặt bà ta rất khó coi. Bà ta vốn đang ôm đầy bụng tức vì con mèo mà Lâm Tiểu Nhuyễn nằng nặc đòi nuôi này, đã vậy đến đêm mà Thẩm Tử Sơ vẫn ầm ĩ như thế, bà ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, đạp vào lồng sắt: “Lắm mồm cái gì! Mai tao quẳng mày đi!”
Cái chân đạp vào lồng sắt kêu loảng xoảng. Thẩm Tử Sơ bị dọa càng thêm sợ, nhưng vì có người tới, cậu mới lấy lại được chút lý trí.
“Meo!”
Mẹ kế làm sao hiểu được cậu nói gì, chẳng qua chỉ cảm thấy cậu quá phiền phức: “Còn ầm ĩ nữa là mai tao cho mày đi trợ tử đấy.”
Toàn thân Thẩm Tử Sơ cứng đờ. Đợi bà ta đi khuất, cậu đành co mình thành một cục, tim đập bình bịch.
Cậu chỉ biết tự khuyên mình đừng sợ, lừa mình dối người mà nhắm nghiền hai mắt.
Trong cơn mơ màng, dường như cậu nằm mộng thấy chuyện trước kia, cậu cũng từng bị nhốt trong phòng như thế.
Gió đêm gào thét thổi vào lỗ tai, lạnh đến róc da róc thịt. Không gian nhỏ hẹp tăm tối lại càng khiến ký ức xưa ùa về trong đầu Thẩm Tử Sơ.
Vào một ngày cũng giống như ngày hôm nay, trong căn phòng chật chội u ám, cậu lên cơn sốt cao, chỉ có thể nhìn về nơi xa qua ô cửa sổ.
Trời mưa.
Mặt Thẩm Tử Sơ đỏ bừng, tưởng chừng ngay cả đôi mắt cũng nóng lên. Chính vào đêm đó, cậu bị sốt quá cao, dây thần kinh cũng bị tổn thương.
Cậu đã không thể nở nụ cười bình thường được nữa.
Khi Thẩm Tử Sơ được đưa tới bệnh viện đã là sáng sớm hôm sau. Lúc ấy, Trình Mục Tiêu bé xíu làm loạn không chịu đi học, đòi đến với cậu. Vốn dĩ nhóc này nhu nhược hơn cậu nhiều, nhưng kể từ ngày đó, cậu ta ôm cậu khóc òa lên một lần rồi không bao giờ khóc nữa.
“Ngày nào cậu chưa cười được thì tớ sẽ không khóc.”
“Tớ đã hứa với dì sẽ luôn ở cạnh cậu rồi, sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền, không để cậu ở chỗ ấy nữa.”
Gương mặt Thẩm Tử Sơ vẫn tê liệt cứng đờ. Trình Mục Tiêu nho nhỏ bị bố mẹ đưa đi rồi, cậu nhóc có khóc thế nào cũng hết cách, rốt cuộc chỉ còn một mình cậu ở lại bệnh viện.
Thẩm Tử Sơ đưa tay về phía trước, nhưng ngoài cửa lại không một bóng người.
Dù có nói gì thì Trình Mục Tiêu cũng không thể ở lại. Cậu không muốn làm phiền bất kỳ ai nữa.
Thời gian cậu nằm viện khổ sở vô cùng. Trước mặt người ngoài mẹ kế có thể vờ vĩnh làm bộ, nhưng hễ chỉ còn một mình Thẩm Tử Sơ, bà ta sẽ bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Thẩm Tử Sơ chỉ nghe, lẳng lặng nhìn về phương xa.
Bên ngoài trời lại mưa, không gian tối mịt, hệt như cái đêm mà mẹ hấp hối.
Mẹ kế nhìn phản ứng của cậu, cảm thấy chẳng khác nào đánh vào bịch bông, bực tức rời khỏi bệnh viện.
Trên tay Thẩm Tử Sơ cắm ống truyền dịch, cậu vẫn ngây dại nhìn ra ngoài.
Xung quanh rất tối, thế giới sau ô cửa sổ cũng vậy.
Đúng lúc này, một thanh âm chợt vọng vào tai cậu: “Người vừa đi là mẹ cậu à?”
Giọng nói vô cùng non nớt lại có vẻ giả vờ chững chạc, nghe đáng yêu vô cùng.
Thẩm Tử Sơ thoáng run, khẽ lắc đầu.
Cậu quay lại nhìn, chỉ thấy một gương mặt xa lạ: “Cậu là ai?”
“Tớ vừa nhập viện hôm nay, ở phòng bên cạnh phòng cậu.”
Bé Thẩm Tử Sơ hỏi: “Cậu bị bệnh gì à?”
Cậu nhóc kia không hề giấu giếm: “Mắt tớ không nhìn thấy gì.”
Hai mắt Thẩm Tử Sơ mở lớn. Giờ cậu mới phát hiện trong đôi đồng tử của người đối diện không hề có ánh sáng.
“Thế cậu sắp phẫu thuật à?”
“Ừ, vì tớ ghét tối lắm.”
Cậu cũng rất ghét.
Trước khi tới đây, cậu vẫn luôn phải sống trong một nơi chật hẹp, nhưng cơn sốt cao đã che phủ ký ức của cậu, chỉ sót lại một cái bóng mơ hồ.
“Cậu cũng sắp phẫu thuật à?”
Rõ ràng là một cậu bé không ưa khóc nhè, nhưng lúc này viền mắt Thẩm Tử Sơ lại không khỏi đỏ bừng lên: “Nhà tớ không cho tớ chữa, bảo là không có tiền.”
Giọng nói run run lại giả bộ kiên cường bình thản, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, không giỏi che giấu đau khổ như người trưởng thành.
Mặc dù không biết cậu mắc bệnh gì, nhưng đối phương vẫn an ủi cậu. Từ đó trở đi, cậu nhóc ấy thường xuyên chạy sang phòng cậu chơi, cười nói: “Tuy tạm thời tớ không nhìn thấy cậu, nhưng mà giọng cậu dễ nghe thật đấy.”
Thật kỳ lạ…
Người nói rằng sẽ luôn ở bên mình mãi vẫn không xuất hiện, mà một người xa lạ lại vụng về hát khúc hát ru, dỗ dành mình ngủ.
Vài ngày sau, Thẩm Tử Sơ rốt cục đã có dũng khí tìm đến phòng bệnh cách vách, nhưng chính vào lúc bước ra khỏi cửa, dường như cậu lại rơi vào bóng tối.
Cậu nghe thấy các bác sĩ và y tá nói rằng ca phẫu thuật này rất mạo hiểm, có thể sẽ bị mù hoàn toàn, thế nhưng nhà họ Sở không cần một đứa con có tì vết.
Không muốn làm cũng phải làm.
Thẩm Tử Sơ nhòm qua khe cửa nhìn vào, dưới ánh sáng mạnh, sắc mặt của cậu nhóc kia tái nhợt vô cùng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc chăn, vẫn nhất định tỏ vẻ điềm tĩnh.
Mấy ngày trước là cậu ta ở bên cậu, nhưng sau hôm đó lại đổi thành Thẩm Tử Sơ ở bên cậu ta.
“Đồ mít ướt, mấy hôm trước tớ vẫn còn phải dỗ cậu ngủ.”
“Tớ còn lâu mới mít ướt!” bé con Thẩm Tử Sơ phản bác “Ngày mai cậu phải phẫu thuật đúng không?”
“Ừ, trời tối rồi à?”
Thẩm Tử Sơ nhìn bên ngoài: “Hôm nay là ngày rằm, trăng sáng lắm, mai chắc chắn là nắng đẹp.”
“…”
Đối phương không đáp lời, chỉ im lặng.
Theo những miêu tả của Thẩm Tử Sơ, trong đầu cậu ta cũng dần hiện lên những hình ảnh thật ấm áp, mọi thứ đều là do Thẩm Tử Sơ mang tới.
“Cậu tên là gì? Bao giờ mắt tớ khỏi tớ sẽ đi tìm cậu.”
Thẩm Tử Sơ sững sờ: “Tớ…”
Lời đã đến bên khóe môi lại được nuốt xuống, Thẩm Tử Sơ đầy vẻ chính nghĩa nói: “Đợi cậu phẫu thuật xong tớ sẽ cho cậu biết, bây giờ phải giữ bí mật!”
Cái giọng còn thơm mùi sữa này khiến đối phương không khỏi bật cười.
“Tớ tên Sở Phi Ly.” Cậu ta khẽ nói “Giọng của cậu là giọng nói hay nhất mà tớ từng nghe đấy.”
Sở Phi Ly…
Hình ảnh dừng lại tại đây, cuối cùng Thẩm Tử Sơ cũng từ từ tỉnh lại, trời đã sáng.
Cậu không chờ được tới khi Sở Phi Ly phẫu thuật xong, bởi bố mẹ đã đưa cậu về rồi.
Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói tên mình cho anh biết.
Thẩm Tử Sơ thở dài, trong lòng chua chát. Ngày nhập học gặp lại Sở Phi Ly, cậu mới phát hiện mình đã ôm những rung động này lâu đến thế.
Cậu thích anh.
Nhưng anh còn nhớ cậu hay không?
Thẩm Tử Sơ không dám hỏi.
Khi cậu rốt cục tỉnh táo lại, Lâm Tiểu Nhuyễn đã đang ngồi xổm bên cạnh lồng, tay cầm quần áo trùm lên một mặt lồng sắt, chắn gió cho cậu.
Nhìn gương mặt say ngủ kia, trong lòng Thẩm Tử Sơ bỗng thấy tức cười.
Cả một đêm bị nhốt ở đây, cậu rõ ràng không hề thích Lâm Tiểu Nhuyễn, vậy mà hôm nay thấy cô bé như vậy lại chỉ có thể thở dài.
Lâm Tiểu Nhuyễn cứ giữ nguyên tư thế ấy rất lâu, suýt chút đụng đầu vào nóc lồng sắt. Đến khi cô nhóc thức dậy thì hai chân cũng đã tê rần, nhưng thấy mèo con mới tỉnh, cô lập tức rụt rè nở nụ cười với cậu.
“Bé mèo dậy rồi.”
Đêm qua sau khi nghe tiếng của mẹ kế, Lâm Tiểu Nhuyễn đã lặng lẽ ra khỏi phòng, đến đây ngồi với Thẩm Tử Sơ. Trong lúc đó, cô bé còn làm cho cậu ít đồ ăn, là cháo được ninh rất nhừ.
“Ăn đi, đêm qua chị nấu đấy.”
Cô đẩy chiếc bát qua. Thẩm Tử Sơ đã sớm đói không chịu nổi nữa, cũng chẳng chú ý gì, cắm đầu ăn luôn.
Lâm Tiểu Nhuyễn cứ ngồi đó nghiêng đầu nhìn cậu ăn, gương mặt rạng rỡ ý cười.
Đúng lúc ấy, Đường Thi Âm cũng đã rời giường.
Cô ngáp một cái định ra ngó Thẩm Tử Sơ, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này. Sau chuyện ngày hôm qua, cô cũng muốn khuyên em họ đừng nuôi mèo nữa, cứ thả nó ra ngoài, có lẽ… nó cũng có chủ nhân.
Nhưng nhìn hình ảnh trước mắt kia, sắc mặt cô hơi tái đi, đôi môi khẽ mím.
Cô đơn trong tâm hồn không thể dễ dàng xua tan. Tiểu Nhuyễn không cần chăn êm nệm ấm, lại chịu ngồi ở đây với mèo con, phải chăng cô bé cũng hiểu được… Ngôi nhà kia đã không thuộc về mình nữa.
Ăn xong bát cháo, Thẩm Tử Sơ như nhận ra sự xuất hiện của Đường Thi Âm, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt kia chợt khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc.
Giống hệt Trình Mục Tiêu.
Năm đó, Trình Mục Tiêu đã từng nhìn cậu như thế.
(*Trên ảnh là em mèo Li Hua, âm đọc là “ly hoa” nhưng giống này chả thấy tên Việt Nam đâu, trong chương tớ sẽ tạm dùng chữ ly hoa cho thuận miệng. Tên quốc tế của em nó là Li Hua hoặc Dragon Li, một giống mèo bản địa Trung Quốc, tóm lại là mèo ta của Trung Quốc nhé. Em Sơ hiện tại là em mèo này.
*Đã sửa tên bạn Trình Mục Du thành Trình Mục Tiêu, chắc tác giả có đổi tên bạn này nên chương này tên thì là Du nội dung thì là Tiêu xong giờ kiểm tra lại mấy chương cũ thấy tên lại là Tiêu dù trước đấy là Du, kỳ cục.)
Lâm Tiểu Nhuyễn cứ thế bế Thẩm Tử Sơ về nhà.
Hai mắt Thẩm Tử Sơ tối sầm, tứ chi điên cuồng giãy giụa trong lòng cô bé. Thế nhưng hiện tại cậu chỉ là mèo con, khỏe đến mấy cũng làm sao khỏe hơn con người được?
Thấy mèo nhỏ trong tay vùng vẫy quá mạnh, Lâm Tiểu Nhuyễn nhìn sang Đường Thi Âm: “Chị ơi, có phải nó không muốn cho em bế không? Hay chị bế hộ em một cái?”
“Nó chưa quen em mà, mèo hoang lang thang con nào cũng thế. Về nhà rồi đối xử tốt với nó, cho nó ăn, chơi với nó, chả mấy mà nó thích em ngay.”
Lâm Tiểu Nhuyễn không dám chắc, hỏi lại: “Thật ạ?”
Đường Thi Âm gật đầu.
Lâm Tiểu Nhuyễn nhìn mèo con, đôi mắt cười cong như trăng khuyết: “Bé mèo ơi, về nhà với chị thì không phải lang thang nữa, có thức ăn mèo ngon, có ổ vừa sạch vừa ấm nữa.”
Thẩm Tử Sơ tuyệt vọng lắm rồi, cuộc thương lượng này đã va phải rào cản ngôn ngữ!
Trốn không được, cậu thậm chí không nhớ cả đường về nhà. Đây là lần đầu cậu biến thành mèo, góc nhìn khác hẳn với khi còn là người, cậu vốn tưởng chỉ cần theo chân Mướp Ú ra ngoài dạo một vòng là hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ lại nhảy ra cái sự vụ này.
Bế được Thẩm Tử Sơ về đến nhà, Lâm Tiểu Nhuyễn rốt cuộc cũng buông cậu ra.
Thẩm Tử Sơ chạy thẳng về phía cửa, móng vuốt nhỏ cào cửa loạn xạ. Thời hạn nhiệm vụ chỉ có ba ngày thôi, nếu trong ba ngày mà không làm xong thì không thể nhận nhiệm vụ mới, cũng có nghĩa… Cậu không cách nào trở lại cơ thể gốc.
Đúng lúc này, có một người từ trong nhà đi ra. Đó là một người phụ nữ khá đẹp, nhưng nhìn đường nét khóe mắt đuôi mày lại có cảm giác bà ta thật hà khắc.
“Tiểu Nhuyễn, sao con lại mang mèo về thế kia? Bẩn quá kìa!”
Lâm Tiểu Nhuyễn bất giác co rúm lại: “Nó lang thang một mình tội nghiệp lắm, con muốn nuôi.”
“Không được! Em trai con mới có mấy tuổi hả? Lỡ mà lây bệnh lây rận gì thì sao?”
Nghe câu nói này, Thẩm Tử Sơ quay đầu lại. Chỉ thấy Lâm Tiểu Nhuyễn vẫn cúi gằm xuống, hai tay nắm chặt vải áo, sắc mặt tái nhợt.
Cô bé mới có bao nhiêu tuổi? Cùng lắm cũng chỉ là nhóc con khoảng mười ba thôi.
Đường Thi Âm bước đến nhấc Thẩm Tử Sơ trong lòng Lâm Tiểu Nhuyễn ra, bế cậu vào phòng khách.
Thẩm Tử Sơ nghi hoặc, sao không để cậu ở đó xem?
Vẻ mặt Đường Thi Âm đầy thương cảm: “Mẹ kế của Tiểu Nhuyễn đấy. Trước kia cô ấy cũng đối xử với con bé tốt lắm, nhưng từ sau khi sinh con thì càng ngày càng cay nghiệt với nó.”
Thẩm Tử Sơ nhẹ run lên, meo một tiếng với cô.
Đường Thi Âm vươn tay vuốt ve đầu cậu, thở dài: “Hiếm lắm mới thấy con bé thích cái gì đến thế, dù bị mắng vẫn muốn mang mày về.”
Thẩm Tử Sơ bỗng không nói nên lời. Vừa rồi khi bị bế đi quả thật cậu đã khó chịu, nhưng giờ nghe cô bé này nói vậy, cậu chợt… Có hơi cảm động lây.
Cậu ngoan ngoãn cụp mắt nằm trên tay Đường Thi Âm, trong đầu không ngừng quanh quẩn một vài hình ảnh.
Ký ức đã xa xôi đến mờ nhạt không rõ, cảm giác duy nhất còn đọng lại là cái xoa đầu nhẹ nhàng của người nào đó.
“Mình không thể chết được, lỡ như mình chết thì Tiểu Sơ biết làm sao đây?”
…
Thấy có kẻ tới giương oai ở địa bàn của mình, Mướp Ú lập tức dẫn đàn em xông lên đuổi con mèo chướng mắt đó đi. Chờ đến khi nó quay đầu lại mới phát hiện nhóc con đi cùng đã biến mất!
Mướp Ú vốn không sợ trời không sợ đất lúc này lại hoảng loạn, vội vàng hỏi tiểu đệ bên cạnh: “Méo meo!!” Vợ anh đâu?
Đại ca đã lên tiếng, mèo mun nào dám không trả lời: “Meo meo.” Đại ca, hình như em vừa thấy có hai hooman bế đi rồi.
“Méo!” Thế sao mày không bảo anh?
Mèo mun có khổ mà không giải thích nổi: “Meo meo…” Vừa rồi chúng ta bị cướp đất mà…
Mướp Ú trừng mắt lườm nó: Bị cướp đất mà quan trọng bằng vợ anh à?
Nói rồi mèo béo vội vàng chạy tới vị trí lúc nãy, muốn đi tìm Thẩm Tử Sơ. Thế nhưng ở đây hoàn toàn không còn bóng người, nó hoảng đến độ xoay vòng quanh, chỉ đành cắn răng về nhà tìm Sở Phi Ly.
Lại dám tha vợ nó đi mất, lần sau gặp lại hai hooman kia nhất định nó phải cắn một cái!
Mướp Ú nhe răng trợn mắt, tuy nó béo nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng, leo một mạch sáu tầng cầu thang cũng không thành vấn đề. Sau khi chui được qua lỗ mèo vào nhà, nó liền há miệng gào lên thê thảm với Sở Phi Ly: “Méo~~!”
Sở Phi Ly vừa chỉnh âm xong xuôi bỗng nghe tiếng Mướp Ú, tưởng rằng nó lại bị kẹt. Thế nhưng thấy mèo béo này lao vào quấn chân mình như muốn dẫn mình đi đâu, anh rốt cuộc đã phát hiện ra vấn đề: “Khỏa Khỏa đâu rồi? Không phải vừa nãy nó theo mày ra ngoài chơi à?”
Mướp Ú sốt ruột đến mức meo liên tiếp mấy tiếng. Bình thường nó rất lười, trông y như bá chủ coi thường thế nhân mà giờ lại nóng nảy đến thế, Sở Phi Ly biết ngay chắc chắn nhóc con kia gặp chuyện rồi.
Anh cau mày: “Đi, chúng ta xuống xem sao.”
Mướp Ú là mèo anh nuôi, tất nhiên anh biết nó thường hay đi chơi ở đâu. Nhưng đợi khi anh tới được đó, xung quanh đã chỉ còn mỗi một con mèo mun.
Giờ đang là giữa trưa, đường sá không người qua lại.
Sở Phi Ly lo lắng vô cùng. Tuy Khỏa Khỏa là mèo ly hoa nhưng lại xinh xắn cực kỳ, chẳng lẽ đã gặp phải bọn buôn mèo rồi?
Đi tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng mèo con, anh mím đôi môi mỏng, biểu cảm lạnh lùng thường ngày giờ đã vỡ tan nát.
Khỏa Khỏa rốt cục đi đâu rồi?
Sao lại không về nhà?
…
Trong lúc Sở Phi Ly tìm kiếm đến sắp phát điên, Thẩm Tử Sơ cũng đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trong nhà Lâm Tiểu Nhuyễn hoàn toàn không có cát mèo hạt mèo hay gì cả, ngay cả ổ ngủ cũng không, tuy hôm sau Đường Thi Âm đã mua cho cậu một tấm nệm, nhưng nệm lại bị mẹ kế của Lâm Tiểu Nhuyễn mang đi mất.
Tối hôm đó bố Lâm tan làm về nhà, mẹ kế còn trách móc hồi lâu: “Tiểu Nhuyễn mang một con mèo về, biết rõ em trai nó còn chưa đầy một tuổi mà… Ông xã, em rất sợ lỡ đâu cục cưng có chuyện gì.”
Thông thường những nhà có trẻ sơ sinh quả thật không thể nuôi mèo, nhưng nhìn đôi mắt ầng ậc nước của Lâm Tiểu Nhuyễn, bố Lâm cũng mềm lòng: “Hay là để mèo ở sân thượng? Sau này không cho nó vào nhà?”
Mẹ kế biết không nên nóng vội, chỉ đành giả bộ hiền lành rộng lượng: “Được.”
Lâm Tiểu Nhuyễn còn muốn nói thêm gì, nhưng lại bị Đường Thi Âm cản lại.
Tối đó, Thẩm Tử Sơ không được vào trong nhà ấm áp nữa. Cậu bị đuổi ra sân thượng, mà vì sân thượng của nhà này lộ thiên, không có lan can, Lâm Tiểu Nhuyễn sợ cậu rơi xuống nên đã nhờ Đường Thi Âm mua một chiếc lồng sắt.
Từ lúc biến thành mèo đến giờ, cậu chưa từng bị nhốt vào lồng sắt.
Chiếc lồng mua vội này quá nhỏ, chỉ đủ để cử động một chút. Lâm Tiểu Nhuyễn đóng cửa sắt, nói với cậu: “Trong mấy ngày nữa chị sẽ tìm cách để bố cho chị nuôi em, xin lỗi.”
Thẩm Tử Sơ rất ghét bị nhốt như vậy, phồng ngực kêu meo meo với cô bé. Nhưng Lâm Tiểu Nhuyễn hoàn toàn chẳng hiểu cậu đang nói gì, cắn răng dứt khoát rời khỏi đó.
Đêm đến, gió lanh vù vù thổi qua sân thượng. Thẩm Tử Sơ chỉ là một chú mèo con, lông chưa đủ dày để chống lạnh, cậu đành phải co rúm mình, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.
Cậu ghét bị nhốt.
“Méo!!”
Quá nửa đêm, Thẩm Tử Sơ không nhịn được bắt đầu kêu lên. Ở trong không gian chật hẹp như vậy khiến tinh thần cậu bất ổn, đôi con ngươi cũng rút lại. Cậu dùng móng vuốt cào chốt cửa lồng sắt, tiếc rằng hình như Lâm Tiểu Nhuyễn từng xem rất nhiều tin tức về mèo bị ngã từ trên cao, thế nên cô bé đã dùng sợi dây buộc chặt cửa lồng lại.
Hô hấp của Thẩm Tử Sơ càng lúc càng dồn dập.
Không! Cậu Không muốn ở đây một mình!
“Meo!!!”
Có lẽ tiếng kêu ồn ào của cậu đã kéo mẹ kế ra khỏi phòng, sắc mặt bà ta rất khó coi. Bà ta vốn đang ôm đầy bụng tức vì con mèo mà Lâm Tiểu Nhuyễn nằng nặc đòi nuôi này, đã vậy đến đêm mà Thẩm Tử Sơ vẫn ầm ĩ như thế, bà ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, đạp vào lồng sắt: “Lắm mồm cái gì! Mai tao quẳng mày đi!”
Cái chân đạp vào lồng sắt kêu loảng xoảng. Thẩm Tử Sơ bị dọa càng thêm sợ, nhưng vì có người tới, cậu mới lấy lại được chút lý trí.
“Meo!”
Mẹ kế làm sao hiểu được cậu nói gì, chẳng qua chỉ cảm thấy cậu quá phiền phức: “Còn ầm ĩ nữa là mai tao cho mày đi trợ tử đấy.”
Toàn thân Thẩm Tử Sơ cứng đờ. Đợi bà ta đi khuất, cậu đành co mình thành một cục, tim đập bình bịch.
Cậu chỉ biết tự khuyên mình đừng sợ, lừa mình dối người mà nhắm nghiền hai mắt.
Trong cơn mơ màng, dường như cậu nằm mộng thấy chuyện trước kia, cậu cũng từng bị nhốt trong phòng như thế.
Gió đêm gào thét thổi vào lỗ tai, lạnh đến róc da róc thịt. Không gian nhỏ hẹp tăm tối lại càng khiến ký ức xưa ùa về trong đầu Thẩm Tử Sơ.
Vào một ngày cũng giống như ngày hôm nay, trong căn phòng chật chội u ám, cậu lên cơn sốt cao, chỉ có thể nhìn về nơi xa qua ô cửa sổ.
Trời mưa.
Mặt Thẩm Tử Sơ đỏ bừng, tưởng chừng ngay cả đôi mắt cũng nóng lên. Chính vào đêm đó, cậu bị sốt quá cao, dây thần kinh cũng bị tổn thương.
Cậu đã không thể nở nụ cười bình thường được nữa.
Khi Thẩm Tử Sơ được đưa tới bệnh viện đã là sáng sớm hôm sau. Lúc ấy, Trình Mục Tiêu bé xíu làm loạn không chịu đi học, đòi đến với cậu. Vốn dĩ nhóc này nhu nhược hơn cậu nhiều, nhưng kể từ ngày đó, cậu ta ôm cậu khóc òa lên một lần rồi không bao giờ khóc nữa.
“Ngày nào cậu chưa cười được thì tớ sẽ không khóc.”
“Tớ đã hứa với dì sẽ luôn ở cạnh cậu rồi, sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền, không để cậu ở chỗ ấy nữa.”
Gương mặt Thẩm Tử Sơ vẫn tê liệt cứng đờ. Trình Mục Tiêu nho nhỏ bị bố mẹ đưa đi rồi, cậu nhóc có khóc thế nào cũng hết cách, rốt cuộc chỉ còn một mình cậu ở lại bệnh viện.
Thẩm Tử Sơ đưa tay về phía trước, nhưng ngoài cửa lại không một bóng người.
Dù có nói gì thì Trình Mục Tiêu cũng không thể ở lại. Cậu không muốn làm phiền bất kỳ ai nữa.
Thời gian cậu nằm viện khổ sở vô cùng. Trước mặt người ngoài mẹ kế có thể vờ vĩnh làm bộ, nhưng hễ chỉ còn một mình Thẩm Tử Sơ, bà ta sẽ bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Thẩm Tử Sơ chỉ nghe, lẳng lặng nhìn về phương xa.
Bên ngoài trời lại mưa, không gian tối mịt, hệt như cái đêm mà mẹ hấp hối.
Mẹ kế nhìn phản ứng của cậu, cảm thấy chẳng khác nào đánh vào bịch bông, bực tức rời khỏi bệnh viện.
Trên tay Thẩm Tử Sơ cắm ống truyền dịch, cậu vẫn ngây dại nhìn ra ngoài.
Xung quanh rất tối, thế giới sau ô cửa sổ cũng vậy.
Đúng lúc này, một thanh âm chợt vọng vào tai cậu: “Người vừa đi là mẹ cậu à?”
Giọng nói vô cùng non nớt lại có vẻ giả vờ chững chạc, nghe đáng yêu vô cùng.
Thẩm Tử Sơ thoáng run, khẽ lắc đầu.
Cậu quay lại nhìn, chỉ thấy một gương mặt xa lạ: “Cậu là ai?”
“Tớ vừa nhập viện hôm nay, ở phòng bên cạnh phòng cậu.”
Bé Thẩm Tử Sơ hỏi: “Cậu bị bệnh gì à?”
Cậu nhóc kia không hề giấu giếm: “Mắt tớ không nhìn thấy gì.”
Hai mắt Thẩm Tử Sơ mở lớn. Giờ cậu mới phát hiện trong đôi đồng tử của người đối diện không hề có ánh sáng.
“Thế cậu sắp phẫu thuật à?”
“Ừ, vì tớ ghét tối lắm.”
Cậu cũng rất ghét.
Trước khi tới đây, cậu vẫn luôn phải sống trong một nơi chật hẹp, nhưng cơn sốt cao đã che phủ ký ức của cậu, chỉ sót lại một cái bóng mơ hồ.
“Cậu cũng sắp phẫu thuật à?”
Rõ ràng là một cậu bé không ưa khóc nhè, nhưng lúc này viền mắt Thẩm Tử Sơ lại không khỏi đỏ bừng lên: “Nhà tớ không cho tớ chữa, bảo là không có tiền.”
Giọng nói run run lại giả bộ kiên cường bình thản, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, không giỏi che giấu đau khổ như người trưởng thành.
Mặc dù không biết cậu mắc bệnh gì, nhưng đối phương vẫn an ủi cậu. Từ đó trở đi, cậu nhóc ấy thường xuyên chạy sang phòng cậu chơi, cười nói: “Tuy tạm thời tớ không nhìn thấy cậu, nhưng mà giọng cậu dễ nghe thật đấy.”
Thật kỳ lạ…
Người nói rằng sẽ luôn ở bên mình mãi vẫn không xuất hiện, mà một người xa lạ lại vụng về hát khúc hát ru, dỗ dành mình ngủ.
Vài ngày sau, Thẩm Tử Sơ rốt cục đã có dũng khí tìm đến phòng bệnh cách vách, nhưng chính vào lúc bước ra khỏi cửa, dường như cậu lại rơi vào bóng tối.
Cậu nghe thấy các bác sĩ và y tá nói rằng ca phẫu thuật này rất mạo hiểm, có thể sẽ bị mù hoàn toàn, thế nhưng nhà họ Sở không cần một đứa con có tì vết.
Không muốn làm cũng phải làm.
Thẩm Tử Sơ nhòm qua khe cửa nhìn vào, dưới ánh sáng mạnh, sắc mặt của cậu nhóc kia tái nhợt vô cùng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc chăn, vẫn nhất định tỏ vẻ điềm tĩnh.
Mấy ngày trước là cậu ta ở bên cậu, nhưng sau hôm đó lại đổi thành Thẩm Tử Sơ ở bên cậu ta.
“Đồ mít ướt, mấy hôm trước tớ vẫn còn phải dỗ cậu ngủ.”
“Tớ còn lâu mới mít ướt!” bé con Thẩm Tử Sơ phản bác “Ngày mai cậu phải phẫu thuật đúng không?”
“Ừ, trời tối rồi à?”
Thẩm Tử Sơ nhìn bên ngoài: “Hôm nay là ngày rằm, trăng sáng lắm, mai chắc chắn là nắng đẹp.”
“…”
Đối phương không đáp lời, chỉ im lặng.
Theo những miêu tả của Thẩm Tử Sơ, trong đầu cậu ta cũng dần hiện lên những hình ảnh thật ấm áp, mọi thứ đều là do Thẩm Tử Sơ mang tới.
“Cậu tên là gì? Bao giờ mắt tớ khỏi tớ sẽ đi tìm cậu.”
Thẩm Tử Sơ sững sờ: “Tớ…”
Lời đã đến bên khóe môi lại được nuốt xuống, Thẩm Tử Sơ đầy vẻ chính nghĩa nói: “Đợi cậu phẫu thuật xong tớ sẽ cho cậu biết, bây giờ phải giữ bí mật!”
Cái giọng còn thơm mùi sữa này khiến đối phương không khỏi bật cười.
“Tớ tên Sở Phi Ly.” Cậu ta khẽ nói “Giọng của cậu là giọng nói hay nhất mà tớ từng nghe đấy.”
Sở Phi Ly…
Hình ảnh dừng lại tại đây, cuối cùng Thẩm Tử Sơ cũng từ từ tỉnh lại, trời đã sáng.
Cậu không chờ được tới khi Sở Phi Ly phẫu thuật xong, bởi bố mẹ đã đưa cậu về rồi.
Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói tên mình cho anh biết.
Thẩm Tử Sơ thở dài, trong lòng chua chát. Ngày nhập học gặp lại Sở Phi Ly, cậu mới phát hiện mình đã ôm những rung động này lâu đến thế.
Cậu thích anh.
Nhưng anh còn nhớ cậu hay không?
Thẩm Tử Sơ không dám hỏi.
Khi cậu rốt cục tỉnh táo lại, Lâm Tiểu Nhuyễn đã đang ngồi xổm bên cạnh lồng, tay cầm quần áo trùm lên một mặt lồng sắt, chắn gió cho cậu.
Nhìn gương mặt say ngủ kia, trong lòng Thẩm Tử Sơ bỗng thấy tức cười.
Cả một đêm bị nhốt ở đây, cậu rõ ràng không hề thích Lâm Tiểu Nhuyễn, vậy mà hôm nay thấy cô bé như vậy lại chỉ có thể thở dài.
Lâm Tiểu Nhuyễn cứ giữ nguyên tư thế ấy rất lâu, suýt chút đụng đầu vào nóc lồng sắt. Đến khi cô nhóc thức dậy thì hai chân cũng đã tê rần, nhưng thấy mèo con mới tỉnh, cô lập tức rụt rè nở nụ cười với cậu.
“Bé mèo dậy rồi.”
Đêm qua sau khi nghe tiếng của mẹ kế, Lâm Tiểu Nhuyễn đã lặng lẽ ra khỏi phòng, đến đây ngồi với Thẩm Tử Sơ. Trong lúc đó, cô bé còn làm cho cậu ít đồ ăn, là cháo được ninh rất nhừ.
“Ăn đi, đêm qua chị nấu đấy.”
Cô đẩy chiếc bát qua. Thẩm Tử Sơ đã sớm đói không chịu nổi nữa, cũng chẳng chú ý gì, cắm đầu ăn luôn.
Lâm Tiểu Nhuyễn cứ ngồi đó nghiêng đầu nhìn cậu ăn, gương mặt rạng rỡ ý cười.
Đúng lúc ấy, Đường Thi Âm cũng đã rời giường.
Cô ngáp một cái định ra ngó Thẩm Tử Sơ, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này. Sau chuyện ngày hôm qua, cô cũng muốn khuyên em họ đừng nuôi mèo nữa, cứ thả nó ra ngoài, có lẽ… nó cũng có chủ nhân.
Nhưng nhìn hình ảnh trước mắt kia, sắc mặt cô hơi tái đi, đôi môi khẽ mím.
Cô đơn trong tâm hồn không thể dễ dàng xua tan. Tiểu Nhuyễn không cần chăn êm nệm ấm, lại chịu ngồi ở đây với mèo con, phải chăng cô bé cũng hiểu được… Ngôi nhà kia đã không thuộc về mình nữa.
Ăn xong bát cháo, Thẩm Tử Sơ như nhận ra sự xuất hiện của Đường Thi Âm, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt kia chợt khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc.
Giống hệt Trình Mục Tiêu.
Năm đó, Trình Mục Tiêu đã từng nhìn cậu như thế.