Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*Giải thích trước:
Hõm Apollo là thuật ngữ dùng để chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. Ở phụ nữ hõm này được gọi là hõm Venus.)
Rốt cục không cần biến thành mèo nữa, nhưng những ngày sau đó Sở Phi Ly vẫn luôn đi tìm Khỏa Khỏa.
Thẩm Tử Sơ cứ mãi băn khoăn, không biết có nên nói cho anh biết cái hệ thống chơi khăm kia đã dung hợp hai cơ thể làm một rồi hay không.
Có điều gần đây tình cảm của họ tiến triển rất nhanh. Cũng nhờ cú tỏ tình bùng nổ của cậu hôm trước… khiến Sở Phi Ly càng thêm không chút kiêng dè.
Thẩm Tử Sơ bất giác nhìn về phía Sở Phi Ly. Anh rất thức thời, đồng thời cũng không bao giờ buông tha bất kỳ một cơ hội nào để nhào lên.
Sau đó đúng là cậu đã bị gặm một phát.
Thẩm Tử Sơ “ưm ưm” vài tiếng, chẳng những không đẩy được Sở Phi Ly ra mà còn bị hôn đến mềm nhũn.
Sở Phi Ly híp mắt, mặt đầy đắc ý.
Vợ mở miệng nói không được thì mình phải làm gì?
Hôn cậu ấy, hôn khóc mới thôi!
Sở Phi Ly hôn đến khi hai mắt Thẩm Tử Sơ mơ màng mới từ từ buông ra: “Còn bảo lần trước chỉ nói dối thôi nữa không?”
Thẩm Tử Sơ nghẹn lời, mắt trợn to thêm.
Sở Phi Ly cất giọng khàn khàn nói: “Em mà cứ quyến rũ anh như thế thì sau này đừng có trách anh.”
Thẩm Tử Sơ đỡ trán, cảm thấy vụ tỏ tình hôm qua quả thực đã hủy luôn tương lai của cậu: “Cậu biết ngại tí đi được không!”
“Hôm qua em bảo muốn anh đừng ngại mà!” Sở Phi Ly lặp lại lời cậu nói “Tôi không ghét được cậu đụng chạm, tôi rất thích hôn, nhưng mà cậu cứ không chịu chủ động đến hôn tôi, một mình tôi không thể nào làm được.”
Thẩm Tử Sơ bịt chặt tai, xấu hổ tột cùng: “Đừng nói nữa đừng nói nữa!”
Sở Phi Ly bật cười, trái tim mềm đến kỳ lạ.
“Có một câu anh vẫn phải nói, anh thích em.”
Gương mặt Thẩm Tử Sơ hồng lên, bởi cậu đè tai quá chặt, căn bản không nghe rõ Sở Phi Ly nói gì.
“Hả?”
Sở Phi Ly bắt lấy hai tay cậu, chậm rãi đan xen mười ngón.
Thanh âm của anh rất dịu dàng, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm trang: “Anh thích em, cả đời không thay đổi.”
Trước đó dường như bốn phía đều im lặng, chỉ có nội tâm dậy sóng.
Mà giờ khắc này trong lòng cậu lại rất yên tĩnh, chỉ là khắp không gian đều vang vọng từng câu từng chữ của Sở Phi Ly.
Cảm xúc ấm áp ôm lấy lý trí của Thẩm Tử Sơ, hòa lẫn với niềm hạnh phúc: “Em cũng thích anh.”
Khi những chữ kia thoát ra khỏi miệng, dường như toàn thân cậu đều thả lỏng. Thì ra câu nói mà cậu tưởng chừng rất khó thốt thành lời lại không gian nan đến vậy.
Sở Phi Ly cong khóe môi, đôi mắt cũng chứa đầy ý cười, đẹp trai sáng chói.
“Cục cưng, em có muốn uống chút rượu không?”
“… Gì mà uống rượu?”
“Người ta bảo có rượu vào thì gan sẽ to hơn.”
“???”
“Không phải em bảo em thích anh hôn em à? Em không dám hôn lại. Uống tí rượu vào là có gan ngay! Anh lúc nào cũng hoan nghênh em xông vào cả!”
Hóa ra là có ý đó, mặt Thẩm Tử Sơ tức khắc đỏ nhừ. Sở Phi Ly mới nghiêm túc được có vài giây, chưa chi đã trở về bản chất cũ rồi.
“Ai thèm xông vào anh!!”
Sở Phi Ly: “Hôm qua~ Ai bảo muốn giúp anh ý nhỉ?”
Mặt Thẩm Tử Sơ bùng cháy, có điều trong lòng lại âm thầm cân nhắc tính khả thi của điều Sở Phi Ly vừa nói kia.
Nhưng tối hôm ấy Sở Phi Ly quả thật đã khui một chai vang đỏ, tuy không phải cho cậu uống.
Anh vốn định mượn chất cồn tiếp cho mình chút can đảm, không ngờ Thẩm Tử Sơ lại uống rượu thật. Trong đầu Sở Phi Ly không nhịn được nghĩ ngợi: có phải cậu đồng ý đề nghị của anh rồi không.
Vậy tiếp theo… Liệu anh có thể chuẩn bị sẵn sàng chờ “bị xông vào” không nhỉ?
Sở Phi Ly đương nhiên biết kia chỉ là suy nghĩ của bản thân, có điều nếu lúc nào đó cậu chủ động hôn anh được thì tốt quá.
“Tử Sơ, em say rồi.”
“… Em không!”
“Mệt rồi hả?”
“Ưm.”
Sở Phi Ly chẳng còn cách nào khác, đành ôm Thẩm Tử Sơ say rượu đi nghỉ trước.
Đôi má cậu ửng hồng, đáy mắt ngấm men say như phủ lớp sương mù mờ ảo. Đôi môi hơi hé mở, còn có thể thấy cả đầu lưỡi đỏ thẫm bên trong.
Khi Sở Phi Ly ôm cậu tới giường, Thẩm Tử Sơ vẫn không buông tay, cọ cọ vào ngực anh vài cái.
Nhịp thở của Sở Phi Ly trở nên gấp gáp, anh nhìn chằm chằm Thẩm Tử Sơ, không sao dời mắt nổi.
Con ma men Thẩm Tử Sơ còn tỏ vẻ đáng yêu với anh: “Em biểu diễn ảo thuật cho anh xem chút nhé!”
“Hửm?”
“Em có thể biến ra tai với đuôi!”
Sở Phi Ly vô cùng hứng thú nhìn cậu: “Bây giờ rõ ràng em đang trong cơ thể người, anh không tin.”
“Làm được thật mà!”
Mặt mày Thẩm Tử Sơ đỏ bừng, vừa lẩm bẩm vừa bịt mắt Sở Phi Ly: “Anh không được nhìn lén trước khi em biến hình xong!”
Sở Phi Ly thở dài. Đúng là cậu say thật rồi, ngay cả chuyện mình đang ở trong thân người hay thân mèo cũng không phân biệt được nữa.
Thực ra gần đây không nhìn thấy mèo con, Sở Phi Ly cũng vài lần muốn hỏi Thẩm Tử Sơ. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi ra miệng, anh muốn cậu tự nói cho anh biết.
“Được, anh không nhìn trộm.”
Hai mắt anh khuất sau bàn tay của Thẩm Tử Sơ. Ngón tay cậu luôn luôn mang chút hơi lạnh, mùa đông càng không ấm áp, bởi vậy Sở Phi Ly cũng rất thích mặt dày lôi lôi kéo kéo cậu, âm mưu dùng thân nhiệt của mình ủ ấm người thương.
Nhắm mắt lại khiến người ta dễ suy nghĩ miên man. Hồi lâu sau, đợi Thẩm Tử Sơ buông tay ra, đôi mắt Sở Phi Ly mới chầm chậm hé mở.
“… Thế này là sao?” Tai mèo và đuôi?
Lần này Thẩm Tử Sơ mượn rượu thổi gan, kỳ thực cũng chính là để thẳng thắn nói hết với Sở Phi Ly: “Bây giờ em muốn nói một việc, nếu anh giận thật… thì cứ đánh em.”
Cậu hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Ước chừng ba bốn phút sau Thẩm Tử Sơ mới có thể sắp xếp xong từ ngữ: “Đây là năng lực hệ thống cho em trước khi nó đi, tuy không biết có ích lợi gì… Là phần thưởng khi được 100 điểm độ thân mật.”
“Độ thân mật… 100?”
“Ừm.” Chẳng rõ có phải do say rượu hay không mà cậu bỗng ngứa ngáy không yên, nhưng cậu vẫn giải thích “Những việc em làm với anh trước đây, cả nũng nịu, liếm này nọ, kể cả chuyện tỏ tình điên khùng hôm ấy đều là nhiệm vụ hệ thống đặt ra.”
Đáy mắt Sở Phi Ly ánh lên vẻ kinh hãi, sau đó anh chợt trở nên ảo não, ngay cả khao khát trong lòng cũng hoàn toàn tiêu tán.
Anh chưa cầm thú đến mức đi ép buộc Thẩm Tử Sơ. Toàn là do cái hệ thống gì đó giở trò, liệu cậu có thật lòng thích anh?
Sở Phi Ly không dám nghĩ, tâm trạng như lạc vào ngõ cụt, trái tim đau đớn tựa bị nghìn vạn cây kim đâm vào.
Anh rất sợ, anh sợ mọi hành động của Thẩm Tử Sơ trong thời gian vừa rồi đều là bất đắc dĩ.
“Thảo nào… Tự nhiên em lại nhiệt tình như thế.”
Sở Phi Ly buông Thẩm Tử Sơ ra. Anh ngồi xuống cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cậu: “Mấy ngày nay em cũng không thích sao?”
Rốt cục anh đã giở trò đùa giỡn lưu manh bao nhiêu lần?
Trong chốc lát, tim anh dâng trào tự trách và đau khổ, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Nếu đúng là do thứ kia ép em, anh có thể… cố gắng quên đi những chuyện xảy ra trong thời gian này.”
Có trời mới biết anh phải nỗ lực đến thế nào mới nói ra được những lời ấy.
Thật ra anh nói dối, anh rất thích Thẩm Tử Sơ, thích đến mức lồng ngực đang đau nhói. Việc anh muốn làm nhất là ghì cậu thật chặt trong lòng.
Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, anh không muốn lại để cậu chạy thoát nữa.
Nhưng cũng bởi vì thích cậu, anh phải nghĩ tới cảm xúc của cậu, sợ rằng cậu sẽ buồn tủi, lo rằng không biết cậu có thật sự cam tâm tình nguyện ở bên mình không.
Tâm trạng càng thêm rối, anh đột ngột đứng phắt dậy toan rời khỏi căn phòng. Nếu cứ tiếp tục ở đây, anh không biết bản thân sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Ngay trong khoảnh khắc Sở Phi Ly định bỏ đi, Thẩm Tử Sơ phía sau bỗng níu cánh tay anh về. Anh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, dường như lòng bàn tay đó đang đổ mồ hôi.
Cậu đang lo sợ?
Não bộ Sở Phi Ly trống rỗng trong chớp mắt, Thẩm Tử Sơ lại say mèm không thể đứng vững, toàn thân ngả ra sau, ngã xuống.
Khi Sở Phi Ly hoàn hồn, hai người đã ngã lên giường. Hai tay Thẩm Tử Sơ thậm chí còn đang ôm lấy má anh, không ngừng hôn lên đôi môi anh.
Sở Phi Ly giật thót mình, ngọn lửa trong tâm khảm lần nữa bùng cháy.
Nhẫn với chả nhịn cút mẹ đi! Cậu đã chủ động đến vậy rồi, nếu vẫn chưa hiểu thì anh không phải là đàn ông.
Đầu óc Thẩm Tử Sơ càng thêm choáng, cậu quả đã uống hơi quá chén: “Rượu vào thì gan to ra, chính anh nói đấy.”
“Thế… gan em to ra rồi đúng không?”
“Ừ, một xíu.” Thẩm Tử Sơ mím môi “Em xông vào anh rồi.”
“… Phụt, xông nghĩa đen hả? Anh còn đang chờ hành động tiếp theo của em đây.”
“Hành động tiếp theo?” Thẩm Tử Sơ thấm đẫm men say nhìn về phía anh, gương mặt như nhuốm màu hoa đào, đôi môi cũng phủ màu hồng nhạt.
Đôi đồng tử của Sở Phi Ly tràn đầy vui vẻ, xem ra cậu chưa kịp phản ứng. Sao mà đáng yêu thế chứ.
Anh ra sức đè khóe miệng đang cong lên xuống: “Thế em có cho phép anh tiến hành bước tiếp theo không?”
“… Ưm.”
Sở Phi Ly ngầm hiểu, nhận lấy quyền chủ động từ Thẩm Tử Sơ.
Hỏi cái gì, cứ thế mà làm.
Bàn tay anh trượt tới bên eo cậu, sau đó luồn vào trong khe hở quần áo, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn hõm Apollo và sống lưng của cậu.
Thẩm Tử Sơ thở dốc: “Đừng… Đừng có sờ, nhột quá.”
“Thế cho anh sờ tai.”
Hô hấp của Thẩm Tử Sơ có phần rối loạn: “Không cho.”
Sở Phi Ly rốt cục phì cười. Cởi hết quần áo của Thẩm Tử Sơ, anh nhẹ nhàng hôn xuống.
Dù sao đêm cũng còn dài.
…
Sáng hôm sau, Thẩm Tử Sơ tỉnh dậy, đầu đau sắp nứt.
Cậu thậm chí đã quên mất đêm qua mình đi ngủ thế nào, chỉ nhớ rằng mình có uống rượu, sau đó nói với Sở Phi Ly những lời thật lòng mà cậu luôn không dám nói ra.
Sau đó nữa…
Thẩm Tử Sơ mặt mũi vô cảm, vươn tay sờ thử cái đuôi của mình.
Không tìm thấy đuôi mèo, cậu thở phào một hơi.
Người hôm qua dâng đuôi cho Sở Phi Ly sờ chắc chắn không phải cậu!!
Chắc là nằm mơ thôi, thế là tốt rồi!
Thẩm Tử Sơ bò xuống khỏi giường, chợt phát hiện xương sống thắt lưng mình đều mỏi rã rời, bắp đùi cũng run rẩy.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
“Dậy rồi à?”
Nghe tiếng động từ cửa phòng ngủ, Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn sang. Sở Phi Ly lắc lắc chai rượu vang, cong môi hỏi: “Có muốn uống rượu nữa không?”
Thẩm Tử Sơ thoáng đỏ mặt: “… Không uống.”
Sở Phi Ly bước đến, đặt chai vang lên bàn: “Vẫn mỏi thắt lưng à?”
Thẩm Tử Sơ ho khù khụ: “Không, ờm… Hơi hơi.”
Cuối cùng cậu vẫn ngượng ngùng thừa nhận.
Sở Phi Ly tiến tới bên giường, vô cùng thỏa mãn mà xoa bóp thắt lưng cho Thẩm Tử Sơ. Ban đầu cậu cũng mặc kệ anh, thế nhưng anh chà chà một hồi lại đánh ra lửa.
Dưới ánh mắt nóng cháy ấy, trái tim Thẩm Tử Sơ cũng tan chảy. Nhịp thở của cậu dần hỗn loạn, gương mặt hồng lên.
“Đừng… Đừng xoa nữa.”
“Em bảo mỏi mà.”
“Em bảo thắt lưng mỏi, tay anh bóp tận đâu kia?”
Sở Phi Ly bật cười ha ha, rụt cái tay đã sắp mò tới bắp đùi cậu lại.
Bầu không khí tỏa mùi ám muội, đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Tử Sơ kêu vang.
Thẩm Tử Sơ vốn tưởng là Đỗ Hàn gọi, nhưng vừa lật điện thoại lên, cậu thấy một dãy số.
Tay cậu khựng lại, cuối cùng cúp điện thoại.
“Sao không nghe?”
Thẩm Tử Sơ không muốn nhắc tới lắm, chỉ là biểu cảm tức thì lạnh đi: “Không muốn nghe.”
Sở Phi Ly hiểu tính tình cậu, tuy trông cậu thờ ơ như đóa hoa băng giá nhưng nội tâm lại rất dịu dàng. Cậu không nhận điện thoại của người khác như vậy… Anh có thể đoán, chỉ có một trường hợp duy nhất.
Không bao lâu, điện thoại lần nữa đổ chuông.
Thẩm Tử Sơ cầm di động, vẻ mặt băn khoăn. Sở Phi Ly đột nhiên rút chiếc điện thoại khỏi tay cậu, quả nhiên trên màn hình hiển thị hai chữ “mẹ kế”.
“Không muốn nghe thì đừng nghe, chặn số đi.”
“Nhưng mà…”
Sở Phi Ly khẽ vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không nhưng nhị gì hết, đây là cuộc đời của em. Thích ghét thì ghét, thích thương thì thương, không muốn nghe điện thoại thì chặn số, chẳng cần quan tâm ai cả.”
Thẩm Tử Sơ không khỏi phì cười: “Cái gì mà ghét thì ghét, thương thì thương hả?”
“Tuy anh không rõ có chuyện gì, nhưng hôm trước anh có ra ngoài gặp Trình Mục Tiêu.”
Thẩm Tử Sơ mở to mắt nhìn Sở Phi Ly không chớp.
Cậu siết chặt nắm tay, khó khăn hỏi: “Cậu ấy nói hết với anh rồi à?”
“Cũng không.” Ánh mắt Sở Phi Ly ấm áp hơn, anh có điều muốn nói với cậu “Đừng bao giờ sợ, có anh bên cạnh em.”
Trong mắt anh, Thẩm Tử Sơ vẫn quá hiền lành.
Con người như anh sống rất ích kỷ. Khi còn nhỏ, anh đã biết nhà họ Sở không cần một người thừa kế có khiếm khuyết, vì lý do đó, dù anh rất sợ, dù tính mạo hiểm rất lớn, nhà họ Sở vẫn nửa ép buộc anh phải phẫu thuật.
Mà sau khi trưởng thành, anh đã hiểu rõ bản tính của mình.
Anh là một kẻ ích kỷ, anh ghét xiềng xích, vậy nên anh lập tức giật đứt tất cả gông cùm trói buộc bản thân, dứt khoát không hề do dự, ngay cả một đường lui cũng không chừa lại cho mình.
Bởi thế, anh cũng mong rằng Thẩm Tử Sơ có thể ích kỷ một chút, anh không nỡ để cậu chịu tổn thương.
Về phần những người khác, không liên quan gì tới anh cả.
(*Giải thích trước:
Hõm Apollo là thuật ngữ dùng để chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. Ở phụ nữ hõm này được gọi là hõm Venus.)
Rốt cục không cần biến thành mèo nữa, nhưng những ngày sau đó Sở Phi Ly vẫn luôn đi tìm Khỏa Khỏa.
Thẩm Tử Sơ cứ mãi băn khoăn, không biết có nên nói cho anh biết cái hệ thống chơi khăm kia đã dung hợp hai cơ thể làm một rồi hay không.
Có điều gần đây tình cảm của họ tiến triển rất nhanh. Cũng nhờ cú tỏ tình bùng nổ của cậu hôm trước… khiến Sở Phi Ly càng thêm không chút kiêng dè.
Thẩm Tử Sơ bất giác nhìn về phía Sở Phi Ly. Anh rất thức thời, đồng thời cũng không bao giờ buông tha bất kỳ một cơ hội nào để nhào lên.
Sau đó đúng là cậu đã bị gặm một phát.
Thẩm Tử Sơ “ưm ưm” vài tiếng, chẳng những không đẩy được Sở Phi Ly ra mà còn bị hôn đến mềm nhũn.
Sở Phi Ly híp mắt, mặt đầy đắc ý.
Vợ mở miệng nói không được thì mình phải làm gì?
Hôn cậu ấy, hôn khóc mới thôi!
Sở Phi Ly hôn đến khi hai mắt Thẩm Tử Sơ mơ màng mới từ từ buông ra: “Còn bảo lần trước chỉ nói dối thôi nữa không?”
Thẩm Tử Sơ nghẹn lời, mắt trợn to thêm.
Sở Phi Ly cất giọng khàn khàn nói: “Em mà cứ quyến rũ anh như thế thì sau này đừng có trách anh.”
Thẩm Tử Sơ đỡ trán, cảm thấy vụ tỏ tình hôm qua quả thực đã hủy luôn tương lai của cậu: “Cậu biết ngại tí đi được không!”
“Hôm qua em bảo muốn anh đừng ngại mà!” Sở Phi Ly lặp lại lời cậu nói “Tôi không ghét được cậu đụng chạm, tôi rất thích hôn, nhưng mà cậu cứ không chịu chủ động đến hôn tôi, một mình tôi không thể nào làm được.”
Thẩm Tử Sơ bịt chặt tai, xấu hổ tột cùng: “Đừng nói nữa đừng nói nữa!”
Sở Phi Ly bật cười, trái tim mềm đến kỳ lạ.
“Có một câu anh vẫn phải nói, anh thích em.”
Gương mặt Thẩm Tử Sơ hồng lên, bởi cậu đè tai quá chặt, căn bản không nghe rõ Sở Phi Ly nói gì.
“Hả?”
Sở Phi Ly bắt lấy hai tay cậu, chậm rãi đan xen mười ngón.
Thanh âm của anh rất dịu dàng, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm trang: “Anh thích em, cả đời không thay đổi.”
Trước đó dường như bốn phía đều im lặng, chỉ có nội tâm dậy sóng.
Mà giờ khắc này trong lòng cậu lại rất yên tĩnh, chỉ là khắp không gian đều vang vọng từng câu từng chữ của Sở Phi Ly.
Cảm xúc ấm áp ôm lấy lý trí của Thẩm Tử Sơ, hòa lẫn với niềm hạnh phúc: “Em cũng thích anh.”
Khi những chữ kia thoát ra khỏi miệng, dường như toàn thân cậu đều thả lỏng. Thì ra câu nói mà cậu tưởng chừng rất khó thốt thành lời lại không gian nan đến vậy.
Sở Phi Ly cong khóe môi, đôi mắt cũng chứa đầy ý cười, đẹp trai sáng chói.
“Cục cưng, em có muốn uống chút rượu không?”
“… Gì mà uống rượu?”
“Người ta bảo có rượu vào thì gan sẽ to hơn.”
“???”
“Không phải em bảo em thích anh hôn em à? Em không dám hôn lại. Uống tí rượu vào là có gan ngay! Anh lúc nào cũng hoan nghênh em xông vào cả!”
Hóa ra là có ý đó, mặt Thẩm Tử Sơ tức khắc đỏ nhừ. Sở Phi Ly mới nghiêm túc được có vài giây, chưa chi đã trở về bản chất cũ rồi.
“Ai thèm xông vào anh!!”
Sở Phi Ly: “Hôm qua~ Ai bảo muốn giúp anh ý nhỉ?”
Mặt Thẩm Tử Sơ bùng cháy, có điều trong lòng lại âm thầm cân nhắc tính khả thi của điều Sở Phi Ly vừa nói kia.
Nhưng tối hôm ấy Sở Phi Ly quả thật đã khui một chai vang đỏ, tuy không phải cho cậu uống.
Anh vốn định mượn chất cồn tiếp cho mình chút can đảm, không ngờ Thẩm Tử Sơ lại uống rượu thật. Trong đầu Sở Phi Ly không nhịn được nghĩ ngợi: có phải cậu đồng ý đề nghị của anh rồi không.
Vậy tiếp theo… Liệu anh có thể chuẩn bị sẵn sàng chờ “bị xông vào” không nhỉ?
Sở Phi Ly đương nhiên biết kia chỉ là suy nghĩ của bản thân, có điều nếu lúc nào đó cậu chủ động hôn anh được thì tốt quá.
“Tử Sơ, em say rồi.”
“… Em không!”
“Mệt rồi hả?”
“Ưm.”
Sở Phi Ly chẳng còn cách nào khác, đành ôm Thẩm Tử Sơ say rượu đi nghỉ trước.
Đôi má cậu ửng hồng, đáy mắt ngấm men say như phủ lớp sương mù mờ ảo. Đôi môi hơi hé mở, còn có thể thấy cả đầu lưỡi đỏ thẫm bên trong.
Khi Sở Phi Ly ôm cậu tới giường, Thẩm Tử Sơ vẫn không buông tay, cọ cọ vào ngực anh vài cái.
Nhịp thở của Sở Phi Ly trở nên gấp gáp, anh nhìn chằm chằm Thẩm Tử Sơ, không sao dời mắt nổi.
Con ma men Thẩm Tử Sơ còn tỏ vẻ đáng yêu với anh: “Em biểu diễn ảo thuật cho anh xem chút nhé!”
“Hửm?”
“Em có thể biến ra tai với đuôi!”
Sở Phi Ly vô cùng hứng thú nhìn cậu: “Bây giờ rõ ràng em đang trong cơ thể người, anh không tin.”
“Làm được thật mà!”
Mặt mày Thẩm Tử Sơ đỏ bừng, vừa lẩm bẩm vừa bịt mắt Sở Phi Ly: “Anh không được nhìn lén trước khi em biến hình xong!”
Sở Phi Ly thở dài. Đúng là cậu say thật rồi, ngay cả chuyện mình đang ở trong thân người hay thân mèo cũng không phân biệt được nữa.
Thực ra gần đây không nhìn thấy mèo con, Sở Phi Ly cũng vài lần muốn hỏi Thẩm Tử Sơ. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi ra miệng, anh muốn cậu tự nói cho anh biết.
“Được, anh không nhìn trộm.”
Hai mắt anh khuất sau bàn tay của Thẩm Tử Sơ. Ngón tay cậu luôn luôn mang chút hơi lạnh, mùa đông càng không ấm áp, bởi vậy Sở Phi Ly cũng rất thích mặt dày lôi lôi kéo kéo cậu, âm mưu dùng thân nhiệt của mình ủ ấm người thương.
Nhắm mắt lại khiến người ta dễ suy nghĩ miên man. Hồi lâu sau, đợi Thẩm Tử Sơ buông tay ra, đôi mắt Sở Phi Ly mới chầm chậm hé mở.
“… Thế này là sao?” Tai mèo và đuôi?
Lần này Thẩm Tử Sơ mượn rượu thổi gan, kỳ thực cũng chính là để thẳng thắn nói hết với Sở Phi Ly: “Bây giờ em muốn nói một việc, nếu anh giận thật… thì cứ đánh em.”
Cậu hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Ước chừng ba bốn phút sau Thẩm Tử Sơ mới có thể sắp xếp xong từ ngữ: “Đây là năng lực hệ thống cho em trước khi nó đi, tuy không biết có ích lợi gì… Là phần thưởng khi được 100 điểm độ thân mật.”
“Độ thân mật… 100?”
“Ừm.” Chẳng rõ có phải do say rượu hay không mà cậu bỗng ngứa ngáy không yên, nhưng cậu vẫn giải thích “Những việc em làm với anh trước đây, cả nũng nịu, liếm này nọ, kể cả chuyện tỏ tình điên khùng hôm ấy đều là nhiệm vụ hệ thống đặt ra.”
Đáy mắt Sở Phi Ly ánh lên vẻ kinh hãi, sau đó anh chợt trở nên ảo não, ngay cả khao khát trong lòng cũng hoàn toàn tiêu tán.
Anh chưa cầm thú đến mức đi ép buộc Thẩm Tử Sơ. Toàn là do cái hệ thống gì đó giở trò, liệu cậu có thật lòng thích anh?
Sở Phi Ly không dám nghĩ, tâm trạng như lạc vào ngõ cụt, trái tim đau đớn tựa bị nghìn vạn cây kim đâm vào.
Anh rất sợ, anh sợ mọi hành động của Thẩm Tử Sơ trong thời gian vừa rồi đều là bất đắc dĩ.
“Thảo nào… Tự nhiên em lại nhiệt tình như thế.”
Sở Phi Ly buông Thẩm Tử Sơ ra. Anh ngồi xuống cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cậu: “Mấy ngày nay em cũng không thích sao?”
Rốt cục anh đã giở trò đùa giỡn lưu manh bao nhiêu lần?
Trong chốc lát, tim anh dâng trào tự trách và đau khổ, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Nếu đúng là do thứ kia ép em, anh có thể… cố gắng quên đi những chuyện xảy ra trong thời gian này.”
Có trời mới biết anh phải nỗ lực đến thế nào mới nói ra được những lời ấy.
Thật ra anh nói dối, anh rất thích Thẩm Tử Sơ, thích đến mức lồng ngực đang đau nhói. Việc anh muốn làm nhất là ghì cậu thật chặt trong lòng.
Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, anh không muốn lại để cậu chạy thoát nữa.
Nhưng cũng bởi vì thích cậu, anh phải nghĩ tới cảm xúc của cậu, sợ rằng cậu sẽ buồn tủi, lo rằng không biết cậu có thật sự cam tâm tình nguyện ở bên mình không.
Tâm trạng càng thêm rối, anh đột ngột đứng phắt dậy toan rời khỏi căn phòng. Nếu cứ tiếp tục ở đây, anh không biết bản thân sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Ngay trong khoảnh khắc Sở Phi Ly định bỏ đi, Thẩm Tử Sơ phía sau bỗng níu cánh tay anh về. Anh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, dường như lòng bàn tay đó đang đổ mồ hôi.
Cậu đang lo sợ?
Não bộ Sở Phi Ly trống rỗng trong chớp mắt, Thẩm Tử Sơ lại say mèm không thể đứng vững, toàn thân ngả ra sau, ngã xuống.
Khi Sở Phi Ly hoàn hồn, hai người đã ngã lên giường. Hai tay Thẩm Tử Sơ thậm chí còn đang ôm lấy má anh, không ngừng hôn lên đôi môi anh.
Sở Phi Ly giật thót mình, ngọn lửa trong tâm khảm lần nữa bùng cháy.
Nhẫn với chả nhịn cút mẹ đi! Cậu đã chủ động đến vậy rồi, nếu vẫn chưa hiểu thì anh không phải là đàn ông.
Đầu óc Thẩm Tử Sơ càng thêm choáng, cậu quả đã uống hơi quá chén: “Rượu vào thì gan to ra, chính anh nói đấy.”
“Thế… gan em to ra rồi đúng không?”
“Ừ, một xíu.” Thẩm Tử Sơ mím môi “Em xông vào anh rồi.”
“… Phụt, xông nghĩa đen hả? Anh còn đang chờ hành động tiếp theo của em đây.”
“Hành động tiếp theo?” Thẩm Tử Sơ thấm đẫm men say nhìn về phía anh, gương mặt như nhuốm màu hoa đào, đôi môi cũng phủ màu hồng nhạt.
Đôi đồng tử của Sở Phi Ly tràn đầy vui vẻ, xem ra cậu chưa kịp phản ứng. Sao mà đáng yêu thế chứ.
Anh ra sức đè khóe miệng đang cong lên xuống: “Thế em có cho phép anh tiến hành bước tiếp theo không?”
“… Ưm.”
Sở Phi Ly ngầm hiểu, nhận lấy quyền chủ động từ Thẩm Tử Sơ.
Hỏi cái gì, cứ thế mà làm.
Bàn tay anh trượt tới bên eo cậu, sau đó luồn vào trong khe hở quần áo, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn hõm Apollo và sống lưng của cậu.
Thẩm Tử Sơ thở dốc: “Đừng… Đừng có sờ, nhột quá.”
“Thế cho anh sờ tai.”
Hô hấp của Thẩm Tử Sơ có phần rối loạn: “Không cho.”
Sở Phi Ly rốt cục phì cười. Cởi hết quần áo của Thẩm Tử Sơ, anh nhẹ nhàng hôn xuống.
Dù sao đêm cũng còn dài.
…
Sáng hôm sau, Thẩm Tử Sơ tỉnh dậy, đầu đau sắp nứt.
Cậu thậm chí đã quên mất đêm qua mình đi ngủ thế nào, chỉ nhớ rằng mình có uống rượu, sau đó nói với Sở Phi Ly những lời thật lòng mà cậu luôn không dám nói ra.
Sau đó nữa…
Thẩm Tử Sơ mặt mũi vô cảm, vươn tay sờ thử cái đuôi của mình.
Không tìm thấy đuôi mèo, cậu thở phào một hơi.
Người hôm qua dâng đuôi cho Sở Phi Ly sờ chắc chắn không phải cậu!!
Chắc là nằm mơ thôi, thế là tốt rồi!
Thẩm Tử Sơ bò xuống khỏi giường, chợt phát hiện xương sống thắt lưng mình đều mỏi rã rời, bắp đùi cũng run rẩy.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
“Dậy rồi à?”
Nghe tiếng động từ cửa phòng ngủ, Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn sang. Sở Phi Ly lắc lắc chai rượu vang, cong môi hỏi: “Có muốn uống rượu nữa không?”
Thẩm Tử Sơ thoáng đỏ mặt: “… Không uống.”
Sở Phi Ly bước đến, đặt chai vang lên bàn: “Vẫn mỏi thắt lưng à?”
Thẩm Tử Sơ ho khù khụ: “Không, ờm… Hơi hơi.”
Cuối cùng cậu vẫn ngượng ngùng thừa nhận.
Sở Phi Ly tiến tới bên giường, vô cùng thỏa mãn mà xoa bóp thắt lưng cho Thẩm Tử Sơ. Ban đầu cậu cũng mặc kệ anh, thế nhưng anh chà chà một hồi lại đánh ra lửa.
Dưới ánh mắt nóng cháy ấy, trái tim Thẩm Tử Sơ cũng tan chảy. Nhịp thở của cậu dần hỗn loạn, gương mặt hồng lên.
“Đừng… Đừng xoa nữa.”
“Em bảo mỏi mà.”
“Em bảo thắt lưng mỏi, tay anh bóp tận đâu kia?”
Sở Phi Ly bật cười ha ha, rụt cái tay đã sắp mò tới bắp đùi cậu lại.
Bầu không khí tỏa mùi ám muội, đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Tử Sơ kêu vang.
Thẩm Tử Sơ vốn tưởng là Đỗ Hàn gọi, nhưng vừa lật điện thoại lên, cậu thấy một dãy số.
Tay cậu khựng lại, cuối cùng cúp điện thoại.
“Sao không nghe?”
Thẩm Tử Sơ không muốn nhắc tới lắm, chỉ là biểu cảm tức thì lạnh đi: “Không muốn nghe.”
Sở Phi Ly hiểu tính tình cậu, tuy trông cậu thờ ơ như đóa hoa băng giá nhưng nội tâm lại rất dịu dàng. Cậu không nhận điện thoại của người khác như vậy… Anh có thể đoán, chỉ có một trường hợp duy nhất.
Không bao lâu, điện thoại lần nữa đổ chuông.
Thẩm Tử Sơ cầm di động, vẻ mặt băn khoăn. Sở Phi Ly đột nhiên rút chiếc điện thoại khỏi tay cậu, quả nhiên trên màn hình hiển thị hai chữ “mẹ kế”.
“Không muốn nghe thì đừng nghe, chặn số đi.”
“Nhưng mà…”
Sở Phi Ly khẽ vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không nhưng nhị gì hết, đây là cuộc đời của em. Thích ghét thì ghét, thích thương thì thương, không muốn nghe điện thoại thì chặn số, chẳng cần quan tâm ai cả.”
Thẩm Tử Sơ không khỏi phì cười: “Cái gì mà ghét thì ghét, thương thì thương hả?”
“Tuy anh không rõ có chuyện gì, nhưng hôm trước anh có ra ngoài gặp Trình Mục Tiêu.”
Thẩm Tử Sơ mở to mắt nhìn Sở Phi Ly không chớp.
Cậu siết chặt nắm tay, khó khăn hỏi: “Cậu ấy nói hết với anh rồi à?”
“Cũng không.” Ánh mắt Sở Phi Ly ấm áp hơn, anh có điều muốn nói với cậu “Đừng bao giờ sợ, có anh bên cạnh em.”
Trong mắt anh, Thẩm Tử Sơ vẫn quá hiền lành.
Con người như anh sống rất ích kỷ. Khi còn nhỏ, anh đã biết nhà họ Sở không cần một người thừa kế có khiếm khuyết, vì lý do đó, dù anh rất sợ, dù tính mạo hiểm rất lớn, nhà họ Sở vẫn nửa ép buộc anh phải phẫu thuật.
Mà sau khi trưởng thành, anh đã hiểu rõ bản tính của mình.
Anh là một kẻ ích kỷ, anh ghét xiềng xích, vậy nên anh lập tức giật đứt tất cả gông cùm trói buộc bản thân, dứt khoát không hề do dự, ngay cả một đường lui cũng không chừa lại cho mình.
Bởi thế, anh cũng mong rằng Thẩm Tử Sơ có thể ích kỷ một chút, anh không nỡ để cậu chịu tổn thương.
Về phần những người khác, không liên quan gì tới anh cả.