-
Chương 40
Bởi vì là lần đầu tiên mất ngủ vào buổi tối, nên hôm sau Sơ Niệm dậy rất muộn.
Khi cô tỉnh dậy thì phát hiện.
Tuyết rơi rồi.
Không có gió thổi, bông tuyết rất lớn, dồn dập bay xuống dưới. Trong rừng đã tích tụ thành một tầng dày, nhìn ra xa giống như kẹo bông bồng bềnh.
Cảnh tượng bên ngoài yên tĩnh dịu dàng, giống quang cảnh trong câu chuyện cổ tích.
Cũng chỉ có nơi hoàn toàn không có bước chân của con người như này mới có thể hoàn mỹ như này.
Sơ Niệm ở trong túi ngủ lăn lộn một lát, co người thành một cục.
Mắt cô vẫn khô như cũ, kèm theo di chứng sau khi thức đêm, cả người đầu óc không tỉnh táo, không có quá nhiều tinh thần.
Cô yên lặng đếm thời gian cho bản thân, chỉ nằm ỳ mười phút.
Không có thời khóa biểu, thời gian hoàn toàn là tự mình sắp xếp. Nhưng cuộc sống càng như vậy, càng không thể sa đọa, nếu không sẽ thật sự đánh mất chính bản thân.
Ở trong thế giới hoàn toàn chỉ có một nhân loại, khi mất phương hướng như vậy rất đáng sợ.
Sau khi tâm lý và cơ thể giằng co rất lâu, cuối cùng cô bò ra khỏi túi ngủ.
Cô cũng bắt đầu mặc hai lớp áo da thú, đặc biệt là cái áo mặc bên ngoài kia, đặc biệt chọn áo da thú dày và bền nhất.
Đây mới là trận tuyết đầu tiên mà đã lạnh như này. Theo những trận tuyết rơi xuống thì thời tiết cũng ngày càng lạnh, cô bắt đầu cân nhắc đến cành cây mà mình dự trữ có đủ dùng để làm ấm và nấu cơm hay không.
Cũng không biết mùa đông giá lạnh như này sẽ kéo dài bao lâu.
Cô đứng lên đi ra hang phía sau, đi một vòng đều không phát hiện bóng dáng Cửu Di, trời lạnh như này hắn là một con rắn sợ lạnh mà không biết là đã đi đâu rồi.
Lúc cô đi nhà bếp nhỏ, nhìn thấy con mồi đã được làm sạch sẽ, xem ra hắn chỉ ra ngoài mà thôi.
Thời tiết lạnh như này khiến cho Sơ Niệm nhớ tới khi còn học đại học.
Lên đại học là lần đầu tiên cô đi xa nhà, trước đó thậm chí cô chưa từng được nhìn thấy tuyết.
Tuyết của phương Bắc cũng lớn như này, tuyết có thể rơi liên tục mấy ngày.
Sau khi tuyết ngừng rơi, bạn cùng phòng với tư cách là người bản địa đã kéo bọn họ đến một cửa hàng lẩu chính tông. Sau khi đi vào nhìn thấy ông chủ niềm nở nhiệt tình, còn có khách ngồi đầy trong quán, ở giữa mỗi bàn đều có một nồi lẩu to đùng, nước dùng bên trong sôi ùng ục ùng ục bốc lên hơi nóng.
Cũng không biết là hơi nóng này hay là sự nhiệt tình của con người, hun cho trên mặt nỗi người đều đỏ bừng.
Đã bao lâu cô chưa được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.
Cho dù cô luôn ám chỉ bản thân không được nghĩ đến những thứ đó, nhưng con người luôn là động vật cảm tính, không thể khống chế mà nhớ lại quãng thời gian đã trải qua.
Sơ Niệm đứng tại chỗ một lúc, mới phục hồi lại tinh thần cầm con gà rừng kia thả vào trong nồi, thêm lửa hầm lên.
Cô muốn ăn lẩu.
Rất muốn rất muốn.
Canh gà làm nước dùng, cô cũng không cho quá nhiều thứ, chỉ dùng hành và mấy quả khô thêm muối để nêm nếm, giữ lại vị ngon vốn dĩ nhất của canh gà.
Mấy cành khô có phôi nấm mà cô mang về đã mọc ra nấm rồi. Cô hái một vài cây nấm tươi mới đặt trong đĩa đá.
Lại rửa một vài cây cải đông đào được hôm qua.
Trong tình huống bình thường cải đông có thể để ở bên ngoài khoảng hai tuần, rau xanh là một loại rất dễ dự trữ vào mùa đông.
Điều này làm giảm đi tình cảnh khó khăn mùa đông chỉ có thể ăn rau khô của cô, cũng vì bữa lẩu này thêm một màu sắc không thể thiếu.
Cô còn thái thịt khô, chuẩn bị trứng, thái hai loại thịt tươi đặt ở trong kho rã đông.
Theo tông chỉ “mọi thứ đều có thể nhúng”, cô lấy hết tất cả mọi thứ có thể chuẩn bị ra, bày đầy một bàn.
Tất cả nguyên liệu lẩu đều đã chuẩn bị xong xuôi. Rắn lớn còn chưa quay về.
Sơ Niệm đi đến đầm nước gọi hắn, đáy nước không có phản hồi lại.
Cô xuống dưới hang, tuyết đọng đã đến mắt cá chân của cô rồi, trên mặt tuyết trắng sạch sẽ, căn bản không có dấu vết người hoặc rắn đi lại.
Sau khi vào đông, rắn lớn chưa từng biến mất thời gian lâu như này.
Sơ Niệm bắt đầu nổi lên một suy nghĩ, có phải là hắn thật sự đi ngủ đông rồi không, còn không mang cô theo.
Sơ Niệm chậm rì rì quay về hàng, ngồi ở cửa phòng ngủ.
Trước mặt cô có một cây cỏ phát sáng, nó sẽ phát ra ánh sáng óng ánh trong đêm tối.
Mấy ngày trước cô còn chỉ vào gốc cây này nói với rắn lớn: “Nhìn thấy nó là có thể nhìn thấy nhà của chúng ta.”
Nhưng dưới sự nổi bật của tuyết lớn trắng xóa, một điểm sáng nhỏ nhoi này thực sự là đáng thương.
Sơ Niệm ôm lấy hai chân mình, không nói rõ được trong lòng rốt cuộc đang chua xót vì điều gì.
Cho đến khi trong ánh mắt cô xuất hiện một bóng dáng màu vàng kim.
Sơ Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy đôi cánh của rắn lớn rạch tan màn tuyết, tiến vào hang, đến bên cạnh cô.
Trong miệng nó, sau đuôi nó đều mang theo cành cây, trên cành cây treo trái cây màu vàng cỡ nắm tay.
Rắn lớn thả cành cây có trái cây trước mặt cô, xì xì hai tiếng.
Hắn muốn để cô ăn những quả này.
Sơ Niệm hiểu ra.
Trên người hắn vì đi gấp nên phủ một lớp tuyết, thoạt nhìn giống một cành cây đầy tuyết đọng.
Trên đầu rắn của hắn càng như vậy, trắng phau phau không nhìn được màu sắc ban đầu của vảy rắn.
Sơ Niệm tiến lên ôm lấy hắn.
Vảy lạnh lẽo của rắn lớn sau khi bị tuyết thấm ướt còn lạnh hơn cả tuyết, rắn lớn được ôm cơ thể đã có chút chậm chạp, giống con rắn bị vây ở trong bẫy cô nhìn thấy hôm qua.
Sơ Niệm hỏi: “Cửu Di, chàng đi đâu vậy?”
Nửa người trên của rắn lớn chậm rãi biến thành hình người, tuyết trên da ào ào rơi xuống, hắn nói chuyện cũng trở nên chậm chạp: “Đây là trái cây sau khi tuyết rơi mới có, ở một nơi rất xa. Tối qua tuyết rơi, ta đoán quả này nhất định đã chín rồi, nên muốn mang về cho Niệm Niệm.”
Từ sau khi vào đông, cô đã rất lâu rồi chưa được ăn trái cây. Mặc dù có quả hạch và táo nhỏ có thể để trong thời gian dài, nhưng do lần đầu tiên cô sinh sống ở đây, phát hiện quá muộn, cho nên không để dành được quá quá nhiều.
Phần lớn thời gian cô sẽ ăn quả khô và quả khô loại óc chó, quả hạch và táo nhỏ đều ăn rất tiết kiệm. Dù sao mùa đông mới bắt đầu, đồ gì càng ít thì càng phải ăn tiết kiệm.
Không ngờ rằng rắn lớn lại chú ý đến điểm này.
Trong nháy mắt, mũi Sơ Niệm như bị nghẹn lại, nói chẳng thành tiếng, lên tiếng mới phát hiện vậy mà mình lại đang nghẹn ngào: “Chàng không lạnh sao?”
Rắn lớn lại chậm chạp một lúc, cái đuôi cứng đờ từ từ khôi phục lại sự linh hoạt, hắn nói: “Nhưng ta cảm thấy Niệm Niệm nhất định sẽ thích, muốn mang nó về cho Niệm Niệm. Niệm Niệm ăn thử đi.”
Trái cây màu vàng có vỏ ngoài rất dày, sau khi bóc ra bên trong là thịt quả như quả quýt, chua chua ngọt ngọt, rất nhiều nước.
Sơ Niệm ăn một múi, cũng tách một múi đưa tới: “Rất ngọt, Niệm Niệm rất thích. Cửu Di cũng ăn đi.”
Môi hắn cũng lạnh buốt. Sau khi vào đông mỗi ngày hắn đều mặc hai lớp áo da thú dày cộp, lần này đường sá rất xa, một ngày không đi về kịp, nên hắn trực tiếp dùng hình dạng rắn xòe cánh bay đi, mới làm cho bản thân lạnh đến vảy trên người đều kết một lớp băng mỏng.
Sau khi tiến vào hang, nhiệt độ dần tăng lên, băng mỏng trên vảy rắn cũng tan ra.
Dường như Sơ Niệm cung nghe được âm thành hòa tan nào đó ở trong lòng.
Bây giờ rắn lớn vẫn không hiểu tình cảm của loài người là gì.
Nhưng loại bản năng đối tốt với giống cái của mình, lẽ nào không phải cũng là một loại tốt thuần túy sao?
Sơ Niệm tìm trong tủ quần áo hai bộ quần áo da thú dày nhất, đưa hết cho rắn lớn, dặn dò: “Mặc hết lên, hai bộ này rất dày.”
Còn về những quả quýt vỏ dày màu vàng này, Sơ Niệm gọi nó là quý quýt bưởi.
Có vỏ dày như quả quýt bưởi, và thịt quả như quả quýt, ăn rất ngon. Thoạt nhìn có thể để được trong thời gian rất dài.
Những quả này đều được cô thả vào trong kho dự trữ quả hạch và táo nhỏ của mình.
Rắn lớn mặc xong quần áo, nhìn Sơ Niệm lại đang tiếp tục bận rộn trong phòng bếp nhỏ, tò mò nhìn một bàn thịt sống hỏi: “Niệm Niệm, không phải là nàng không ăn thịt sống sao?”
Sơ Niệm lại thái rất nhiều miếng thịt cầm đến nói: “Lát nữa chàng sẽ biết. Cửu Di, giúp ta chuyển cái bàn đến bên cạnh nồi đá đi.”
Trong nồi đá ùng ục ùng ục bốc lên hơi nóng, hương vị canh gà hòa lẫn với hơi nước hun lên mặt, lát sau mặt sẽ trở nên đỏ hồng.
Ngày tuyết rơi có thể vừa sưởi ấm vừa ăn lẩu, quả thực không thể nào hạnh phúc hơn được nữa.
Bên cạnh nồi đá vừa vặn ngồi được hai người, bọn họ ngồi đối mặt nhau, bên cạnh là bàn đá to được chuyển tới, bên trên bày đầy đồ mặn và đồ chay được chuẩn bị tốt, vô cùng thịnh soạn.
Sơ Niệm gắp một miếng thịt, ra hiệu nói: “Chàng xem, gắp một miếng thịt thả vào trong nồi, sau đó để nó nấu trong ba mươi giây, thịt đỏ biến thành màu trắng hồng, chính là đã chín, có thể ăn được.”
Cô chấm một ít nước chấm, đưa qua: “Ăn thử xem.”
Lẩu chắc chắn không thể nào thiếu chấm nước chấm được, Sơ Niệm dùng hạt óc chó coi như là lạc giã làm một đĩa chấm óc chó khô và một đĩa nước chấm óc chó.
Mỗi cái cho hắn thử mấy miếng.
Rắn lớn ăn rất vui vẻ: “Niệm Niệm, ăn như này hình như không giống với lúc ăn canh.”
Ăn canh là mùi vị, ăn lẩu là không khí.
Hai loại này tất nhiên là khác nhau.
Đồng tử của hắn vì hưng phấn mà lớn hơn một vòng, trên mặt rất ít lộ ra biểu cảm.
Sơ Niệm từng quan sát rắn lớn, cô luôn cho rằng hắn là một tên mặt liệt, cho dù như thế nào cũng không có biểu cảm quá lớn, kết hợp với gương mặt góc cạnh của hắn, thoạt nhìn chính là sự lạnh lùng cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm.
Lúc đó cô còn rất sợ dáng vẻ hắn biến thành hình người.
Sau này lúc cô từ từ quan sát phát hiện, thực ra hắn có biểu cảm, ví dụ như lông mày của hắn sẽ hơi nhếch lên, đồng tử sẽ biến hóa theo tâm trạng giống như mèo, tốc độ nói của hắn cũng đại biểu cho tâm trạng.
Chỉ là vì lúc hắn trong hình thái rắn trên mặt cũng phủ đầy vảy rắn nhỏ, cho nên cho dù biến thành hình người, cơ trên mặt hắn cũng khá là cứng, thoạt nhìn biểu cảm không phong phú như cô.
Nhưng thực ra rắn lớn cũng là một mãnh nam tâm tư tinh tế tỉ mỉ.
Rắn lớn đã học được cách tự mình nhúng lẩu, Sơ Niệm cũng pha cho mình một bát nước chấm chua cay.
Canh gà thanh đạm, khẩu vị cô lại thích ăn cay, nên trong nước chấm cho rất nhiều ớt.
Cải đông khe khẽ sủi mấy giây ở trong canh gà, sau khi vớt ra thấm đầy mùi hương đậm đặc của canh gà, lại chấm vào nước chấm chua cay.
Sau khi vào miệng dai giòn vừa miệng, canh gà đậm đà trùm lên ớt cay.
Sơ Niệm hít hà, ăn đến nỗi trên trán đều là mồ hôi, đôi má cũng đỏ ửng.
Đôi má Cửu Di đối diện cũng phớt hồng, thoạt nhìn ăn ất hài lòng.
Sau khi ăn lẩu xong, sau khi Sơ Niệm bón cho chim non xong phát hiện, tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi, thậm chí dường như không có ý ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn.
Cô có linh cảm, mùa đông ở đây nhất định sẽ rất lạnh.
Động tác của rắn lớn cũng chứng thực điều này.
Sau khi rắn lớn thu dọn phòng bếp xong đi ra nói với Sơ Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta xuống phía dưới nhà ở đi.”
Rắn lớn mang cô tiến vào mê cung, tiến vào một thông đạo cô giống như đã từng biết, sau đó tiếp tục đi xuống phía dưới.
Chỗ này cô từng đến, chỉ là lần đó rõ ràng không có sâu như này. Thông đạo hai bên cũng không rộng như này.
Sau khi lại đi xuống thêm một chút, cô kinh ngạc nhìn cái hang trước mặt.
Vậy mà hắn đã đào một cái hang rộng như vậy từ bao giờ.
Khi cô tỉnh dậy thì phát hiện.
Tuyết rơi rồi.
Không có gió thổi, bông tuyết rất lớn, dồn dập bay xuống dưới. Trong rừng đã tích tụ thành một tầng dày, nhìn ra xa giống như kẹo bông bồng bềnh.
Cảnh tượng bên ngoài yên tĩnh dịu dàng, giống quang cảnh trong câu chuyện cổ tích.
Cũng chỉ có nơi hoàn toàn không có bước chân của con người như này mới có thể hoàn mỹ như này.
Sơ Niệm ở trong túi ngủ lăn lộn một lát, co người thành một cục.
Mắt cô vẫn khô như cũ, kèm theo di chứng sau khi thức đêm, cả người đầu óc không tỉnh táo, không có quá nhiều tinh thần.
Cô yên lặng đếm thời gian cho bản thân, chỉ nằm ỳ mười phút.
Không có thời khóa biểu, thời gian hoàn toàn là tự mình sắp xếp. Nhưng cuộc sống càng như vậy, càng không thể sa đọa, nếu không sẽ thật sự đánh mất chính bản thân.
Ở trong thế giới hoàn toàn chỉ có một nhân loại, khi mất phương hướng như vậy rất đáng sợ.
Sau khi tâm lý và cơ thể giằng co rất lâu, cuối cùng cô bò ra khỏi túi ngủ.
Cô cũng bắt đầu mặc hai lớp áo da thú, đặc biệt là cái áo mặc bên ngoài kia, đặc biệt chọn áo da thú dày và bền nhất.
Đây mới là trận tuyết đầu tiên mà đã lạnh như này. Theo những trận tuyết rơi xuống thì thời tiết cũng ngày càng lạnh, cô bắt đầu cân nhắc đến cành cây mà mình dự trữ có đủ dùng để làm ấm và nấu cơm hay không.
Cũng không biết mùa đông giá lạnh như này sẽ kéo dài bao lâu.
Cô đứng lên đi ra hang phía sau, đi một vòng đều không phát hiện bóng dáng Cửu Di, trời lạnh như này hắn là một con rắn sợ lạnh mà không biết là đã đi đâu rồi.
Lúc cô đi nhà bếp nhỏ, nhìn thấy con mồi đã được làm sạch sẽ, xem ra hắn chỉ ra ngoài mà thôi.
Thời tiết lạnh như này khiến cho Sơ Niệm nhớ tới khi còn học đại học.
Lên đại học là lần đầu tiên cô đi xa nhà, trước đó thậm chí cô chưa từng được nhìn thấy tuyết.
Tuyết của phương Bắc cũng lớn như này, tuyết có thể rơi liên tục mấy ngày.
Sau khi tuyết ngừng rơi, bạn cùng phòng với tư cách là người bản địa đã kéo bọn họ đến một cửa hàng lẩu chính tông. Sau khi đi vào nhìn thấy ông chủ niềm nở nhiệt tình, còn có khách ngồi đầy trong quán, ở giữa mỗi bàn đều có một nồi lẩu to đùng, nước dùng bên trong sôi ùng ục ùng ục bốc lên hơi nóng.
Cũng không biết là hơi nóng này hay là sự nhiệt tình của con người, hun cho trên mặt nỗi người đều đỏ bừng.
Đã bao lâu cô chưa được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.
Cho dù cô luôn ám chỉ bản thân không được nghĩ đến những thứ đó, nhưng con người luôn là động vật cảm tính, không thể khống chế mà nhớ lại quãng thời gian đã trải qua.
Sơ Niệm đứng tại chỗ một lúc, mới phục hồi lại tinh thần cầm con gà rừng kia thả vào trong nồi, thêm lửa hầm lên.
Cô muốn ăn lẩu.
Rất muốn rất muốn.
Canh gà làm nước dùng, cô cũng không cho quá nhiều thứ, chỉ dùng hành và mấy quả khô thêm muối để nêm nếm, giữ lại vị ngon vốn dĩ nhất của canh gà.
Mấy cành khô có phôi nấm mà cô mang về đã mọc ra nấm rồi. Cô hái một vài cây nấm tươi mới đặt trong đĩa đá.
Lại rửa một vài cây cải đông đào được hôm qua.
Trong tình huống bình thường cải đông có thể để ở bên ngoài khoảng hai tuần, rau xanh là một loại rất dễ dự trữ vào mùa đông.
Điều này làm giảm đi tình cảnh khó khăn mùa đông chỉ có thể ăn rau khô của cô, cũng vì bữa lẩu này thêm một màu sắc không thể thiếu.
Cô còn thái thịt khô, chuẩn bị trứng, thái hai loại thịt tươi đặt ở trong kho rã đông.
Theo tông chỉ “mọi thứ đều có thể nhúng”, cô lấy hết tất cả mọi thứ có thể chuẩn bị ra, bày đầy một bàn.
Tất cả nguyên liệu lẩu đều đã chuẩn bị xong xuôi. Rắn lớn còn chưa quay về.
Sơ Niệm đi đến đầm nước gọi hắn, đáy nước không có phản hồi lại.
Cô xuống dưới hang, tuyết đọng đã đến mắt cá chân của cô rồi, trên mặt tuyết trắng sạch sẽ, căn bản không có dấu vết người hoặc rắn đi lại.
Sau khi vào đông, rắn lớn chưa từng biến mất thời gian lâu như này.
Sơ Niệm bắt đầu nổi lên một suy nghĩ, có phải là hắn thật sự đi ngủ đông rồi không, còn không mang cô theo.
Sơ Niệm chậm rì rì quay về hàng, ngồi ở cửa phòng ngủ.
Trước mặt cô có một cây cỏ phát sáng, nó sẽ phát ra ánh sáng óng ánh trong đêm tối.
Mấy ngày trước cô còn chỉ vào gốc cây này nói với rắn lớn: “Nhìn thấy nó là có thể nhìn thấy nhà của chúng ta.”
Nhưng dưới sự nổi bật của tuyết lớn trắng xóa, một điểm sáng nhỏ nhoi này thực sự là đáng thương.
Sơ Niệm ôm lấy hai chân mình, không nói rõ được trong lòng rốt cuộc đang chua xót vì điều gì.
Cho đến khi trong ánh mắt cô xuất hiện một bóng dáng màu vàng kim.
Sơ Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy đôi cánh của rắn lớn rạch tan màn tuyết, tiến vào hang, đến bên cạnh cô.
Trong miệng nó, sau đuôi nó đều mang theo cành cây, trên cành cây treo trái cây màu vàng cỡ nắm tay.
Rắn lớn thả cành cây có trái cây trước mặt cô, xì xì hai tiếng.
Hắn muốn để cô ăn những quả này.
Sơ Niệm hiểu ra.
Trên người hắn vì đi gấp nên phủ một lớp tuyết, thoạt nhìn giống một cành cây đầy tuyết đọng.
Trên đầu rắn của hắn càng như vậy, trắng phau phau không nhìn được màu sắc ban đầu của vảy rắn.
Sơ Niệm tiến lên ôm lấy hắn.
Vảy lạnh lẽo của rắn lớn sau khi bị tuyết thấm ướt còn lạnh hơn cả tuyết, rắn lớn được ôm cơ thể đã có chút chậm chạp, giống con rắn bị vây ở trong bẫy cô nhìn thấy hôm qua.
Sơ Niệm hỏi: “Cửu Di, chàng đi đâu vậy?”
Nửa người trên của rắn lớn chậm rãi biến thành hình người, tuyết trên da ào ào rơi xuống, hắn nói chuyện cũng trở nên chậm chạp: “Đây là trái cây sau khi tuyết rơi mới có, ở một nơi rất xa. Tối qua tuyết rơi, ta đoán quả này nhất định đã chín rồi, nên muốn mang về cho Niệm Niệm.”
Từ sau khi vào đông, cô đã rất lâu rồi chưa được ăn trái cây. Mặc dù có quả hạch và táo nhỏ có thể để trong thời gian dài, nhưng do lần đầu tiên cô sinh sống ở đây, phát hiện quá muộn, cho nên không để dành được quá quá nhiều.
Phần lớn thời gian cô sẽ ăn quả khô và quả khô loại óc chó, quả hạch và táo nhỏ đều ăn rất tiết kiệm. Dù sao mùa đông mới bắt đầu, đồ gì càng ít thì càng phải ăn tiết kiệm.
Không ngờ rằng rắn lớn lại chú ý đến điểm này.
Trong nháy mắt, mũi Sơ Niệm như bị nghẹn lại, nói chẳng thành tiếng, lên tiếng mới phát hiện vậy mà mình lại đang nghẹn ngào: “Chàng không lạnh sao?”
Rắn lớn lại chậm chạp một lúc, cái đuôi cứng đờ từ từ khôi phục lại sự linh hoạt, hắn nói: “Nhưng ta cảm thấy Niệm Niệm nhất định sẽ thích, muốn mang nó về cho Niệm Niệm. Niệm Niệm ăn thử đi.”
Trái cây màu vàng có vỏ ngoài rất dày, sau khi bóc ra bên trong là thịt quả như quả quýt, chua chua ngọt ngọt, rất nhiều nước.
Sơ Niệm ăn một múi, cũng tách một múi đưa tới: “Rất ngọt, Niệm Niệm rất thích. Cửu Di cũng ăn đi.”
Môi hắn cũng lạnh buốt. Sau khi vào đông mỗi ngày hắn đều mặc hai lớp áo da thú dày cộp, lần này đường sá rất xa, một ngày không đi về kịp, nên hắn trực tiếp dùng hình dạng rắn xòe cánh bay đi, mới làm cho bản thân lạnh đến vảy trên người đều kết một lớp băng mỏng.
Sau khi tiến vào hang, nhiệt độ dần tăng lên, băng mỏng trên vảy rắn cũng tan ra.
Dường như Sơ Niệm cung nghe được âm thành hòa tan nào đó ở trong lòng.
Bây giờ rắn lớn vẫn không hiểu tình cảm của loài người là gì.
Nhưng loại bản năng đối tốt với giống cái của mình, lẽ nào không phải cũng là một loại tốt thuần túy sao?
Sơ Niệm tìm trong tủ quần áo hai bộ quần áo da thú dày nhất, đưa hết cho rắn lớn, dặn dò: “Mặc hết lên, hai bộ này rất dày.”
Còn về những quả quýt vỏ dày màu vàng này, Sơ Niệm gọi nó là quý quýt bưởi.
Có vỏ dày như quả quýt bưởi, và thịt quả như quả quýt, ăn rất ngon. Thoạt nhìn có thể để được trong thời gian rất dài.
Những quả này đều được cô thả vào trong kho dự trữ quả hạch và táo nhỏ của mình.
Rắn lớn mặc xong quần áo, nhìn Sơ Niệm lại đang tiếp tục bận rộn trong phòng bếp nhỏ, tò mò nhìn một bàn thịt sống hỏi: “Niệm Niệm, không phải là nàng không ăn thịt sống sao?”
Sơ Niệm lại thái rất nhiều miếng thịt cầm đến nói: “Lát nữa chàng sẽ biết. Cửu Di, giúp ta chuyển cái bàn đến bên cạnh nồi đá đi.”
Trong nồi đá ùng ục ùng ục bốc lên hơi nóng, hương vị canh gà hòa lẫn với hơi nước hun lên mặt, lát sau mặt sẽ trở nên đỏ hồng.
Ngày tuyết rơi có thể vừa sưởi ấm vừa ăn lẩu, quả thực không thể nào hạnh phúc hơn được nữa.
Bên cạnh nồi đá vừa vặn ngồi được hai người, bọn họ ngồi đối mặt nhau, bên cạnh là bàn đá to được chuyển tới, bên trên bày đầy đồ mặn và đồ chay được chuẩn bị tốt, vô cùng thịnh soạn.
Sơ Niệm gắp một miếng thịt, ra hiệu nói: “Chàng xem, gắp một miếng thịt thả vào trong nồi, sau đó để nó nấu trong ba mươi giây, thịt đỏ biến thành màu trắng hồng, chính là đã chín, có thể ăn được.”
Cô chấm một ít nước chấm, đưa qua: “Ăn thử xem.”
Lẩu chắc chắn không thể nào thiếu chấm nước chấm được, Sơ Niệm dùng hạt óc chó coi như là lạc giã làm một đĩa chấm óc chó khô và một đĩa nước chấm óc chó.
Mỗi cái cho hắn thử mấy miếng.
Rắn lớn ăn rất vui vẻ: “Niệm Niệm, ăn như này hình như không giống với lúc ăn canh.”
Ăn canh là mùi vị, ăn lẩu là không khí.
Hai loại này tất nhiên là khác nhau.
Đồng tử của hắn vì hưng phấn mà lớn hơn một vòng, trên mặt rất ít lộ ra biểu cảm.
Sơ Niệm từng quan sát rắn lớn, cô luôn cho rằng hắn là một tên mặt liệt, cho dù như thế nào cũng không có biểu cảm quá lớn, kết hợp với gương mặt góc cạnh của hắn, thoạt nhìn chính là sự lạnh lùng cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm.
Lúc đó cô còn rất sợ dáng vẻ hắn biến thành hình người.
Sau này lúc cô từ từ quan sát phát hiện, thực ra hắn có biểu cảm, ví dụ như lông mày của hắn sẽ hơi nhếch lên, đồng tử sẽ biến hóa theo tâm trạng giống như mèo, tốc độ nói của hắn cũng đại biểu cho tâm trạng.
Chỉ là vì lúc hắn trong hình thái rắn trên mặt cũng phủ đầy vảy rắn nhỏ, cho nên cho dù biến thành hình người, cơ trên mặt hắn cũng khá là cứng, thoạt nhìn biểu cảm không phong phú như cô.
Nhưng thực ra rắn lớn cũng là một mãnh nam tâm tư tinh tế tỉ mỉ.
Rắn lớn đã học được cách tự mình nhúng lẩu, Sơ Niệm cũng pha cho mình một bát nước chấm chua cay.
Canh gà thanh đạm, khẩu vị cô lại thích ăn cay, nên trong nước chấm cho rất nhiều ớt.
Cải đông khe khẽ sủi mấy giây ở trong canh gà, sau khi vớt ra thấm đầy mùi hương đậm đặc của canh gà, lại chấm vào nước chấm chua cay.
Sau khi vào miệng dai giòn vừa miệng, canh gà đậm đà trùm lên ớt cay.
Sơ Niệm hít hà, ăn đến nỗi trên trán đều là mồ hôi, đôi má cũng đỏ ửng.
Đôi má Cửu Di đối diện cũng phớt hồng, thoạt nhìn ăn ất hài lòng.
Sau khi ăn lẩu xong, sau khi Sơ Niệm bón cho chim non xong phát hiện, tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi, thậm chí dường như không có ý ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn.
Cô có linh cảm, mùa đông ở đây nhất định sẽ rất lạnh.
Động tác của rắn lớn cũng chứng thực điều này.
Sau khi rắn lớn thu dọn phòng bếp xong đi ra nói với Sơ Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta xuống phía dưới nhà ở đi.”
Rắn lớn mang cô tiến vào mê cung, tiến vào một thông đạo cô giống như đã từng biết, sau đó tiếp tục đi xuống phía dưới.
Chỗ này cô từng đến, chỉ là lần đó rõ ràng không có sâu như này. Thông đạo hai bên cũng không rộng như này.
Sau khi lại đi xuống thêm một chút, cô kinh ngạc nhìn cái hang trước mặt.
Vậy mà hắn đã đào một cái hang rộng như vậy từ bao giờ.