-
Chương 38
Màu của cây khô gần như màu bùn đất, ban đầu bên trên phủ một lớp mộc nhĩ đen, bây giờ chỉ còn lại mặt ngoài gồ ghề sau khi bị hái.
Phản ứng đầu tiên của Sơ Niệm là có sinh vật nào khác dựa vào những thứ này làm thức ăn để sinh tồn.
Nhưng động vật như nào có thể hái sạch nhiều mộc nhĩ như vậy trong một ngày.
Sau khi cô đi đến gần, phát hiện những dấu vết rối loạn dưới cây khô. Bởi vì tối qua lại có mưa, những dấu vết này đã không nhìn rõ được hình dáng, chỉ có thể phân biệt ra được có ít nhất bốn sinh vật từng đến đây.
Ở đây có bốn dấu chân kích cỡ khác nhau.
Trong đó có một vết thậm chí cực kỳ giống dấu chân con người.
Sơ Niệm bắt đầu nghi ngờ, có phải là có sự tồn tại của người bán thú khác ở trong này hay không.
Thực ra cô đã sớm cân nhắc về vấn đề này.
Nếu như rắn lớn có thể có hình dáng con người, như vậy có phải động vật khác cũng sẽ có hay không.
Sau này lúc cô nhìn thấy rất nhiều động vật đều sẽ quan sát.
Nhưng đều không có.
Cô không còn có phát hiện ra bất kỳ sinh vật nào có thể có hình dáng của con người, hoặc là biểu hiện ra hành vi giống như của loài người.
Khu vực này giống như chỉ có cô và rắn lớn. Những thứ khác đều là con mồi của rắn lớn.
Giờ đây phát hiện mới này khiến trong lòng cô thoáng qua chút chấn động.
Mấy ngày liên tục cô đều canh chừng ở đây.
Sơ Niệm không biết bốn sinh vật từng đến đây rốt cuộc là người bán thú, hay là con người, hoặc là có thể chỉ là mấy con khỉ thông minh học được cách dự trữ thức ăn.
Bất kể là loại nào trong đó có thể đều kèm theo nguy hiểm không lường trước được.
Cô chọn cách trốn ở một chỗ hơi cao một chút, xuất hiện bất kỳ biến động nhỏ nào cô đều có thể phản ứng kịp thời.
Nhưng mà vài ngày sau, mộc nhĩ mới đã mọc nhô lên rồi, ở đây cũng không xuất hiện sinh vật khác nào nữa.
Cô từ bỏ ý định tiếp tục ngồi chờ.
Cái dấu chân kia chỉ là lờ mờ giống dấu chân người mà thôi, nhưng nếu như ở đây có người, cô lưu lại nhiều tín hiệu cầu cứu SOS ở gần đây như vậy, tại sao không có ai đến tìm kiếm.
Trừ phi sinh vật này căn bản xem không hiểu gì.
Trên cơ bản đã có thể xác định, không có sự tồn tại của con người.
Cô không thể vì một suy nghĩ tưởng chừng là thật nhưng lại không phải mà phá vỡ sự yên ổn của mình.
Con người, chung quy vẫn phải nhìn về phía trước.
Sơ Niệm ngồi ở đây đến trời tối mới bắt đầu tìm đường quay về, như là muốn vẽ một điểm kết thúc hoàn chỉnh cho cái suy nghĩ hoang đường này, sau đó kết thúc nó.
Lúc cô sắp về đến nhà, có thể nhìn thấy ở hang cao cao kia có một chút ánh sáng, giống ngôi sao nhỏ, chỉ là một chấm nhỏ.
Đó là cỏ phát sáng cô trồng, giống đèn cổng.
Sơ Niệm bước nhanh hơn, không đến mấy bước đã nhìn thấy rắn lớn từ trên trời hạ xuống.
Hắn cuốn lấy cô, đưa đến trước người, giọng nói bởi vì căng thẳng mà ngắc ngứ: “Niệm Niệm, nàng lại lạc đường rồi sao.”
Sơ Niệm đã quen rắn lớn quấn lấy cô bằng hình dạng nửa rắn, cô khoác tay lên vai hắn, cười nói: “Chỉ là chỗ hôm nay đi có hơi xa.”
Cô chỉ vị trí của cỏ phát sáng: “Nhìn xem, đó là nhà của chúng ta, sao ta lại lạc đường được chứ.”
Rắn lớn mang cô về rất nhanh, con đường cô cần phải đi rất lâu, hắn mang theo cô chỉ đi một lúc đã đến rồi.
Lúc vừa nãy ở trên đường, cô không vội vàng chút nào, cũng vì cô biết, có một con rắn chắc chắn sẽ không yên tâm về cô, sẽ đến đón cô.
Điều này làm cho trong lòng cô dâng lên một chút ngọt ngào, đè lên mất mác trong lúc chờ đợi mấy ngày nay.
Quay về phòng ngủ, cô vẫn ôm chặt lấy người rắn lớn như cũ, nói với hắn: “Cửu Di, chàng chắc chắn sẽ tìm được ta, đúng không?”
Rắn lớn không hiểu thâm ý trong câu nói của cô, nhưng hắn trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Niệm Niệm đi đâu, Cửu Di đều sẽ tìm được Niệm Niệm.”
Có câu nói này là đủ rồi.
Sơ Niệm ôm lấy trán hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn, lại từ từ sâu thêm, cho đến khi hô hấp đều bị đoạt đi, đầu óc trống rỗng.
Cuối cùng lúc buông ra, cô cảm thấy bản nhân mềm như bún, chỉ có thể treo trên người hắn.
Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch có lực của rắn lớn, không nhịn được nghĩ.
Chắc chắc cô là người đầu tiên biết được, lúc rắn lớn hôn nhịp tim cũng sẽ đập nhanh như con người.
Những chuyện này đều là những phát hiện nhỏ khiến cô cảm thấy thú vị, mỗi lần đều khiến cô rất kinh ngạc và vui mừng.
Ở trên người hắn hòa hoãn một lát, Sơ Niệm nhẹ giọng nói: “Cửu Di, thả ta xuống đi.”
“Niệm Niệm, sau này Niệm Niệm phải về nhà sớm chút, có được không, Cửu Di sẽ không vui.”
Sơ Niệm sững sờ.
Lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Trời đã tối đen rồi, Niệm Niệm còn chưa về, Cửu Di sợ Niệm Niệm gặp phải dã thú.”
Thì ra là nguyên nhân như vậy khiến cho hắn không vui.
Sơ Niệm cố ý hỏi lại: “Vậy chàng không phải là dã thú sao, làm gì có con dã thú nào hung dữ bằng chàng.”
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Cửu Di không dữ với Niệm Niệm.”
“Được.” Sơ Niệm giơ ngón tay của mình ra: “Vậy chúng ta móc tay giao ước.”
Hắn thật sự phối hợp móc tay với cô.
Hai ngón tay móc vào nhau, đối lập rất rõ ràng.
Tay hắn thực sự quá to.
Dưới sự đối lập như vậy, tay của cô nhỏ bé, mũm mĩm như tay trẻ con.
Sơ Niệm đột nhiên phát hiện, hình như mình béo lên một chút.
Cô của trước đây luôn là ăn mà không béo, thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, như là chỉ cần một trận gió thổi qua là ngã.
Cô của bây giờ thoạt nhìn khỏe mạnh đầy đặn hơn một chút, hai tòa núi tuyết cũng lớn hơn nhiều theo kiểu quả cầu tuyết.
Rắn lớn đúng là nuôi cô rất tốt.
Dường như hắn chưa bao giờ đối xử tệ với cô.
Trong phòng bếp nhỏ có một con mồi mới rã đông.
Sau khi vào đông, việc đi săn ngày càng khó khăn, lúc không gặp được con mồi, rắn lớn sẽ mang con mồi mình dự trữ về cho cô.
Trước đây, cứ cách hai ba ngày rắn lớn sẽ ăn một con mồi cỡ lớn. Gần đây tần suất rắn lớn ăn cũng giảm đi.
Cho dù là như vậy, ba bữa một ngày của cô vẫn chưa bao giờ thiếu.
Con mồi này to như hai con thỏ, chất thịt non mịn, màu sắc hơi đỏ, thịt nạc chiếm đa số.
Nội tạng đều được đút cho chim non ăn, lượng thịt còn lại tính ra chỉ còn khoảng nửa nồi.
Sơ Niệm nghĩ đến món hầm thập cẩm Đông Bắc cô từng được ăn mấy lần. Mình thích ăn phần nào thì thả hết vào trong nồi, hầm ra một nồi đầy ắp, nồi thức ăn nóng hôi hổi, ăn xong cũng nóng hầm hập.
Cô đi đến nhà kho, mỗi loại rau lấy một ít, hầm chung tất cả với thịt, nấu đầy một nồi.
Bên trên nồi đá cô đặt lên mấy cái bánh, phần dưới bánh màu vàng óng, phía trên là màu trắng sữa, thoạt nhìn rất ngon.
Sơ Niệm phải thử rất nhiều lần mới làm nấm men thành công một lần, sau khi có nấm men, mặc kệ là bánh hay là bánh bao đều sẽ trở nên mềm xốp hơn rất nhiều.
Ví dụ cái bánh chiên này, phần dưới màu vàng óng xốp giòn mặn thơm, bên ngoài lại mềm xốp ngon miệng. Trong quá trình ăn còn có thể chấm nước canh hầm rau, cái bánh thấm đầy nước canh có một hương vị độc đáo.
“Cửu Di, chàng thử món rau gân này đi.” Râu gân là một loại món ăn giống quả đậu, sau khi phơi khô luộc chín, ăn vào sẽ khá giống với huyết quản của động vậy, dai giòn sần sật.
Rắn lớn ăn một cọng, không có sự từ chối quá lớn, cũng không phải rất thích.
Cô lại gắp cho rắn lớn mấy món rau, trên cơ bản hắn đều không từ chối.
Ngoại trừ mộc nhĩ, tựa như hắn không thích vị của mộc nhĩ cho lắm.
Sơ Niệm đã từng quan sát, rắn lớn không phải là không ăn rau xanh, chỉ là trên chuyện lựa rau xanh có chút kén ăn.
Cô quan sát rắn lớn chọn những loại rau nào, thầm ghi nhớ trong lòng.
Qua một khoảng thời gian nữa khi mà thời tiết lạnh hơn, thực vật cũng càng thiếu hụt. Cô không thể chỉ chịu chấp nhận cái tốt của rắn lớn, cũng có thể chia sẻ một phần của mình cho hắn một cách thỏa đáng.
Mặc dù hắn có thể không thích ăn những thứ này lắm, nhưng những thứ này có thể ngăn cơn đói vào thời điểm mấu chốt.
Sau khi ăn xong, trời đã tối mịt.
Ban đêm trong núi sẽ nổi gió, đặc biệt là mùa đông, tiếng gió gào thét, vang lên u u như sói tru quỷ khóc.
Trước đây cô chỉ cần ngủ trong túi ngủ da thú là được, gần đây vì chống lạnh, cô đã phủ một lớp da thú lên phía trên túi ngủ da thú.
Thêm một đôi chăn da thú cho bản thân, cô lại đi nhà kho dự trữ cỏ cói, kéo tấm đệm cói cực lớn được làm từ cỏ cói.
Cô chuẩn bị tấm đệm cói này rất lâu, là quà tặng cho rắn lớn.
Đệm cói có thể giữ ấm, có lẽ loài rắn đều sợ lạnh.
Cô từng nghiêm túc suy nghĩ, năng lực đi săn của rắn lớn rất mạnh, cũng không có nhu cầu vật chất gì khác, căn bản cô không có gì có thể tặng hắn cả.
Vì vậy đã dùng thời gian rất dài để đan tấm đệm cói này.
“Cửu Di, chàng thử xem có vừa không.”
Hình thể của rắn lớn quá lớn, lúc ngủ rất ít khi dùng hình người, càng thích dùng hình hắn cuốn lấy cô.
Cô bèn làm một tấm đệm cói hình tròn.
“Sau này chàng không cần ngủ trên đất nữa rồi.” Sơ Niệm cười nói với hắn.
Dường như rắn lớn rất hài lòng với đệm cói, thử cuộn mình lại trên đó, lưỡi rắn phát ra âm thanh xì xì.
Hắn dùng đuôi cuốn cô tới, hưng phấn quấn lên người cô, đầu rắn khổng lồ tới gần, lưỡi rắn thuận theo luồn vào răng môi cô, linh hoạt cuốn lấy môi lưỡi cô triền miên.
Rắn lớn có mùi hương rất đặc trưng, không nồng nặc, mang theo hương cỏ cây nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Ngày trước cô không biết tại sao trên người mãnh thú ăn thịt lại có mùi hương dễ ngửi tươi mát này.
Sau này mới phát hiện, đại khái là có liên quan đến loại trái cây hắn thích ăn. Tương tự như người thường xuyên phải uống thuốc, cơ thể sẽ tản ra mùi thuốc như vậy.
Sơ Niệm không bài xích mùi hương này.
Cũng không bài xích chuyện thân mật với hắn.
Chỉ có bọn họ đủ thận mật, cô mới có đủ an toàn.
Thậm chí rắn lớn chuyển cả túi ngủ da thú của cô tới, đặt trên đệm cói của hắn.
Chim non nghe thấy động tĩnh không ngừng ở bên ngoài, nhảy tưng tưng đến gần.
Đuôi rắn lớn nhẹ nhàng quăng nó ra khỏi hang.
Sơ Niệm hoảng hốt kêu lên một tiếng, lúc cho rằng chim non bị ngã chết. Cô nhìn thấy chim non vậy mà lại tự mình đập cánh phình phịch, lảo đảo bay lên.
Chim non mới chỉ có mười mấy ngày vậy mà đã học được bay một cách vụng về.
Lúc anh bạn nhỏ lại đập cánh phình phịch bay lên, lại bị rắn lớn quăng ra ngoài.
Lặp đi lặp lại, mỗi lần đều rất thê thảm.
Nhưng Sơ Niệm cũng không ngăn cản.
Thậm chí cô cảm thấy, đây có lẽ là một cách dạy dỗ khác, chỉ có trải qua rèn luyện đầy đủ, chim non mới có thể chân chính học được cách bay lượn.
Chim non đã may mắn hơn rất nhiều chú chim khác, ít nhất rắn lớn sẽ lấy đuôi vớt nó lên khi nó thật sự mất hết sức lực, sau đó hất nó lên tổ của nó.
Mà không phải là không học được bay thì sẽ bị ngã chết.
Cô không thể nuôi chim nhỏ mãi được.
Rắn lớn không thích là một mặt, nảy sinh tình cảm với một sinh vật khác rồi lại cắt đứt lần nữa sẽ tổn hao tinh thần là một mặt khác.
Cho nên trừ việc cho ăn mỗi ngày ra, cô không đặt chim nhỏ vào tay bồi dưỡng tình cảm.
Cô biết, bắt đầu từ khoảng khắc anh bạn nhỏ này học được bay, sẽ là thời gian đếm ngược lúc bọn họ chia xa.
Lúc cô đang như có điều suy nghĩ với chim non sắp chia xa, chóp đuôi rắn lớn nhẹ nhàng quấn lên cổ chân cô, chút đau đớn mang theo ý trừng phạt.
Hắn xì xì hai tiếng.
Dường như là bất mãn cô dành quá nhiều sự chú ý lên người chim non trong ngày hôm nay.
Dục vọng chiếm hữu vừa đáng sợ lại đáng yêu này.
Có lẽ cũng là một loại thể hiện tình cảm.
Phản ứng đầu tiên của Sơ Niệm là có sinh vật nào khác dựa vào những thứ này làm thức ăn để sinh tồn.
Nhưng động vật như nào có thể hái sạch nhiều mộc nhĩ như vậy trong một ngày.
Sau khi cô đi đến gần, phát hiện những dấu vết rối loạn dưới cây khô. Bởi vì tối qua lại có mưa, những dấu vết này đã không nhìn rõ được hình dáng, chỉ có thể phân biệt ra được có ít nhất bốn sinh vật từng đến đây.
Ở đây có bốn dấu chân kích cỡ khác nhau.
Trong đó có một vết thậm chí cực kỳ giống dấu chân con người.
Sơ Niệm bắt đầu nghi ngờ, có phải là có sự tồn tại của người bán thú khác ở trong này hay không.
Thực ra cô đã sớm cân nhắc về vấn đề này.
Nếu như rắn lớn có thể có hình dáng con người, như vậy có phải động vật khác cũng sẽ có hay không.
Sau này lúc cô nhìn thấy rất nhiều động vật đều sẽ quan sát.
Nhưng đều không có.
Cô không còn có phát hiện ra bất kỳ sinh vật nào có thể có hình dáng của con người, hoặc là biểu hiện ra hành vi giống như của loài người.
Khu vực này giống như chỉ có cô và rắn lớn. Những thứ khác đều là con mồi của rắn lớn.
Giờ đây phát hiện mới này khiến trong lòng cô thoáng qua chút chấn động.
Mấy ngày liên tục cô đều canh chừng ở đây.
Sơ Niệm không biết bốn sinh vật từng đến đây rốt cuộc là người bán thú, hay là con người, hoặc là có thể chỉ là mấy con khỉ thông minh học được cách dự trữ thức ăn.
Bất kể là loại nào trong đó có thể đều kèm theo nguy hiểm không lường trước được.
Cô chọn cách trốn ở một chỗ hơi cao một chút, xuất hiện bất kỳ biến động nhỏ nào cô đều có thể phản ứng kịp thời.
Nhưng mà vài ngày sau, mộc nhĩ mới đã mọc nhô lên rồi, ở đây cũng không xuất hiện sinh vật khác nào nữa.
Cô từ bỏ ý định tiếp tục ngồi chờ.
Cái dấu chân kia chỉ là lờ mờ giống dấu chân người mà thôi, nhưng nếu như ở đây có người, cô lưu lại nhiều tín hiệu cầu cứu SOS ở gần đây như vậy, tại sao không có ai đến tìm kiếm.
Trừ phi sinh vật này căn bản xem không hiểu gì.
Trên cơ bản đã có thể xác định, không có sự tồn tại của con người.
Cô không thể vì một suy nghĩ tưởng chừng là thật nhưng lại không phải mà phá vỡ sự yên ổn của mình.
Con người, chung quy vẫn phải nhìn về phía trước.
Sơ Niệm ngồi ở đây đến trời tối mới bắt đầu tìm đường quay về, như là muốn vẽ một điểm kết thúc hoàn chỉnh cho cái suy nghĩ hoang đường này, sau đó kết thúc nó.
Lúc cô sắp về đến nhà, có thể nhìn thấy ở hang cao cao kia có một chút ánh sáng, giống ngôi sao nhỏ, chỉ là một chấm nhỏ.
Đó là cỏ phát sáng cô trồng, giống đèn cổng.
Sơ Niệm bước nhanh hơn, không đến mấy bước đã nhìn thấy rắn lớn từ trên trời hạ xuống.
Hắn cuốn lấy cô, đưa đến trước người, giọng nói bởi vì căng thẳng mà ngắc ngứ: “Niệm Niệm, nàng lại lạc đường rồi sao.”
Sơ Niệm đã quen rắn lớn quấn lấy cô bằng hình dạng nửa rắn, cô khoác tay lên vai hắn, cười nói: “Chỉ là chỗ hôm nay đi có hơi xa.”
Cô chỉ vị trí của cỏ phát sáng: “Nhìn xem, đó là nhà của chúng ta, sao ta lại lạc đường được chứ.”
Rắn lớn mang cô về rất nhanh, con đường cô cần phải đi rất lâu, hắn mang theo cô chỉ đi một lúc đã đến rồi.
Lúc vừa nãy ở trên đường, cô không vội vàng chút nào, cũng vì cô biết, có một con rắn chắc chắn sẽ không yên tâm về cô, sẽ đến đón cô.
Điều này làm cho trong lòng cô dâng lên một chút ngọt ngào, đè lên mất mác trong lúc chờ đợi mấy ngày nay.
Quay về phòng ngủ, cô vẫn ôm chặt lấy người rắn lớn như cũ, nói với hắn: “Cửu Di, chàng chắc chắn sẽ tìm được ta, đúng không?”
Rắn lớn không hiểu thâm ý trong câu nói của cô, nhưng hắn trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Niệm Niệm đi đâu, Cửu Di đều sẽ tìm được Niệm Niệm.”
Có câu nói này là đủ rồi.
Sơ Niệm ôm lấy trán hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn, lại từ từ sâu thêm, cho đến khi hô hấp đều bị đoạt đi, đầu óc trống rỗng.
Cuối cùng lúc buông ra, cô cảm thấy bản nhân mềm như bún, chỉ có thể treo trên người hắn.
Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch có lực của rắn lớn, không nhịn được nghĩ.
Chắc chắc cô là người đầu tiên biết được, lúc rắn lớn hôn nhịp tim cũng sẽ đập nhanh như con người.
Những chuyện này đều là những phát hiện nhỏ khiến cô cảm thấy thú vị, mỗi lần đều khiến cô rất kinh ngạc và vui mừng.
Ở trên người hắn hòa hoãn một lát, Sơ Niệm nhẹ giọng nói: “Cửu Di, thả ta xuống đi.”
“Niệm Niệm, sau này Niệm Niệm phải về nhà sớm chút, có được không, Cửu Di sẽ không vui.”
Sơ Niệm sững sờ.
Lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Trời đã tối đen rồi, Niệm Niệm còn chưa về, Cửu Di sợ Niệm Niệm gặp phải dã thú.”
Thì ra là nguyên nhân như vậy khiến cho hắn không vui.
Sơ Niệm cố ý hỏi lại: “Vậy chàng không phải là dã thú sao, làm gì có con dã thú nào hung dữ bằng chàng.”
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Cửu Di không dữ với Niệm Niệm.”
“Được.” Sơ Niệm giơ ngón tay của mình ra: “Vậy chúng ta móc tay giao ước.”
Hắn thật sự phối hợp móc tay với cô.
Hai ngón tay móc vào nhau, đối lập rất rõ ràng.
Tay hắn thực sự quá to.
Dưới sự đối lập như vậy, tay của cô nhỏ bé, mũm mĩm như tay trẻ con.
Sơ Niệm đột nhiên phát hiện, hình như mình béo lên một chút.
Cô của trước đây luôn là ăn mà không béo, thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, như là chỉ cần một trận gió thổi qua là ngã.
Cô của bây giờ thoạt nhìn khỏe mạnh đầy đặn hơn một chút, hai tòa núi tuyết cũng lớn hơn nhiều theo kiểu quả cầu tuyết.
Rắn lớn đúng là nuôi cô rất tốt.
Dường như hắn chưa bao giờ đối xử tệ với cô.
Trong phòng bếp nhỏ có một con mồi mới rã đông.
Sau khi vào đông, việc đi săn ngày càng khó khăn, lúc không gặp được con mồi, rắn lớn sẽ mang con mồi mình dự trữ về cho cô.
Trước đây, cứ cách hai ba ngày rắn lớn sẽ ăn một con mồi cỡ lớn. Gần đây tần suất rắn lớn ăn cũng giảm đi.
Cho dù là như vậy, ba bữa một ngày của cô vẫn chưa bao giờ thiếu.
Con mồi này to như hai con thỏ, chất thịt non mịn, màu sắc hơi đỏ, thịt nạc chiếm đa số.
Nội tạng đều được đút cho chim non ăn, lượng thịt còn lại tính ra chỉ còn khoảng nửa nồi.
Sơ Niệm nghĩ đến món hầm thập cẩm Đông Bắc cô từng được ăn mấy lần. Mình thích ăn phần nào thì thả hết vào trong nồi, hầm ra một nồi đầy ắp, nồi thức ăn nóng hôi hổi, ăn xong cũng nóng hầm hập.
Cô đi đến nhà kho, mỗi loại rau lấy một ít, hầm chung tất cả với thịt, nấu đầy một nồi.
Bên trên nồi đá cô đặt lên mấy cái bánh, phần dưới bánh màu vàng óng, phía trên là màu trắng sữa, thoạt nhìn rất ngon.
Sơ Niệm phải thử rất nhiều lần mới làm nấm men thành công một lần, sau khi có nấm men, mặc kệ là bánh hay là bánh bao đều sẽ trở nên mềm xốp hơn rất nhiều.
Ví dụ cái bánh chiên này, phần dưới màu vàng óng xốp giòn mặn thơm, bên ngoài lại mềm xốp ngon miệng. Trong quá trình ăn còn có thể chấm nước canh hầm rau, cái bánh thấm đầy nước canh có một hương vị độc đáo.
“Cửu Di, chàng thử món rau gân này đi.” Râu gân là một loại món ăn giống quả đậu, sau khi phơi khô luộc chín, ăn vào sẽ khá giống với huyết quản của động vậy, dai giòn sần sật.
Rắn lớn ăn một cọng, không có sự từ chối quá lớn, cũng không phải rất thích.
Cô lại gắp cho rắn lớn mấy món rau, trên cơ bản hắn đều không từ chối.
Ngoại trừ mộc nhĩ, tựa như hắn không thích vị của mộc nhĩ cho lắm.
Sơ Niệm đã từng quan sát, rắn lớn không phải là không ăn rau xanh, chỉ là trên chuyện lựa rau xanh có chút kén ăn.
Cô quan sát rắn lớn chọn những loại rau nào, thầm ghi nhớ trong lòng.
Qua một khoảng thời gian nữa khi mà thời tiết lạnh hơn, thực vật cũng càng thiếu hụt. Cô không thể chỉ chịu chấp nhận cái tốt của rắn lớn, cũng có thể chia sẻ một phần của mình cho hắn một cách thỏa đáng.
Mặc dù hắn có thể không thích ăn những thứ này lắm, nhưng những thứ này có thể ngăn cơn đói vào thời điểm mấu chốt.
Sau khi ăn xong, trời đã tối mịt.
Ban đêm trong núi sẽ nổi gió, đặc biệt là mùa đông, tiếng gió gào thét, vang lên u u như sói tru quỷ khóc.
Trước đây cô chỉ cần ngủ trong túi ngủ da thú là được, gần đây vì chống lạnh, cô đã phủ một lớp da thú lên phía trên túi ngủ da thú.
Thêm một đôi chăn da thú cho bản thân, cô lại đi nhà kho dự trữ cỏ cói, kéo tấm đệm cói cực lớn được làm từ cỏ cói.
Cô chuẩn bị tấm đệm cói này rất lâu, là quà tặng cho rắn lớn.
Đệm cói có thể giữ ấm, có lẽ loài rắn đều sợ lạnh.
Cô từng nghiêm túc suy nghĩ, năng lực đi săn của rắn lớn rất mạnh, cũng không có nhu cầu vật chất gì khác, căn bản cô không có gì có thể tặng hắn cả.
Vì vậy đã dùng thời gian rất dài để đan tấm đệm cói này.
“Cửu Di, chàng thử xem có vừa không.”
Hình thể của rắn lớn quá lớn, lúc ngủ rất ít khi dùng hình người, càng thích dùng hình hắn cuốn lấy cô.
Cô bèn làm một tấm đệm cói hình tròn.
“Sau này chàng không cần ngủ trên đất nữa rồi.” Sơ Niệm cười nói với hắn.
Dường như rắn lớn rất hài lòng với đệm cói, thử cuộn mình lại trên đó, lưỡi rắn phát ra âm thanh xì xì.
Hắn dùng đuôi cuốn cô tới, hưng phấn quấn lên người cô, đầu rắn khổng lồ tới gần, lưỡi rắn thuận theo luồn vào răng môi cô, linh hoạt cuốn lấy môi lưỡi cô triền miên.
Rắn lớn có mùi hương rất đặc trưng, không nồng nặc, mang theo hương cỏ cây nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Ngày trước cô không biết tại sao trên người mãnh thú ăn thịt lại có mùi hương dễ ngửi tươi mát này.
Sau này mới phát hiện, đại khái là có liên quan đến loại trái cây hắn thích ăn. Tương tự như người thường xuyên phải uống thuốc, cơ thể sẽ tản ra mùi thuốc như vậy.
Sơ Niệm không bài xích mùi hương này.
Cũng không bài xích chuyện thân mật với hắn.
Chỉ có bọn họ đủ thận mật, cô mới có đủ an toàn.
Thậm chí rắn lớn chuyển cả túi ngủ da thú của cô tới, đặt trên đệm cói của hắn.
Chim non nghe thấy động tĩnh không ngừng ở bên ngoài, nhảy tưng tưng đến gần.
Đuôi rắn lớn nhẹ nhàng quăng nó ra khỏi hang.
Sơ Niệm hoảng hốt kêu lên một tiếng, lúc cho rằng chim non bị ngã chết. Cô nhìn thấy chim non vậy mà lại tự mình đập cánh phình phịch, lảo đảo bay lên.
Chim non mới chỉ có mười mấy ngày vậy mà đã học được bay một cách vụng về.
Lúc anh bạn nhỏ lại đập cánh phình phịch bay lên, lại bị rắn lớn quăng ra ngoài.
Lặp đi lặp lại, mỗi lần đều rất thê thảm.
Nhưng Sơ Niệm cũng không ngăn cản.
Thậm chí cô cảm thấy, đây có lẽ là một cách dạy dỗ khác, chỉ có trải qua rèn luyện đầy đủ, chim non mới có thể chân chính học được cách bay lượn.
Chim non đã may mắn hơn rất nhiều chú chim khác, ít nhất rắn lớn sẽ lấy đuôi vớt nó lên khi nó thật sự mất hết sức lực, sau đó hất nó lên tổ của nó.
Mà không phải là không học được bay thì sẽ bị ngã chết.
Cô không thể nuôi chim nhỏ mãi được.
Rắn lớn không thích là một mặt, nảy sinh tình cảm với một sinh vật khác rồi lại cắt đứt lần nữa sẽ tổn hao tinh thần là một mặt khác.
Cho nên trừ việc cho ăn mỗi ngày ra, cô không đặt chim nhỏ vào tay bồi dưỡng tình cảm.
Cô biết, bắt đầu từ khoảng khắc anh bạn nhỏ này học được bay, sẽ là thời gian đếm ngược lúc bọn họ chia xa.
Lúc cô đang như có điều suy nghĩ với chim non sắp chia xa, chóp đuôi rắn lớn nhẹ nhàng quấn lên cổ chân cô, chút đau đớn mang theo ý trừng phạt.
Hắn xì xì hai tiếng.
Dường như là bất mãn cô dành quá nhiều sự chú ý lên người chim non trong ngày hôm nay.
Dục vọng chiếm hữu vừa đáng sợ lại đáng yêu này.
Có lẽ cũng là một loại thể hiện tình cảm.