-
Chương 14
Tống Khinh Trầm hạ bút xuống.
Cô đi từng bước về phía sau phòng học dự phòng.
Mặt đất lát gạch cọ vào lòng bàn chân phát ra tiếng sột soạt, ngọn đèn trên cao cháy vàng, bóng người lượn vòng từ sau ra trước, bên góc cửa sổ có ánh sáng chập chờn chập chờn
Giống như hơi thở đều đặn của cô.
Có một giọng nói của một người phụ nữ, khàn khàn và rõ ràng.
"Khương Triệt."
Tống Khinh Trầm đứng yên.
Khoảnh khắc đó, cô nghĩ.
Khương Triệt thật thực sự thích nơi này.
Giọng nói đứt quãng, có lẽ phát ra từ loa phóng thanh.
"Mẹ biết, mẹ tái giá đến nhà họ Chu, nhất định sẽ khiến con tủi thân."
"Nhưng mà, vì sao con không thể chiến đấu vì nó?"
"Con vào nhạc viện sau này có ích lợi gì cho tương lai không? Vì sao không thể giống như con trai nhà họ Chu, để cho người khác bớt lo lắng chứ?"
"Cho dù con vượt qua Chu Trì Vọng một lần, mẹ cũng sẽ nghĩ biện pháp tranh thủ cho con."
Bên này là sự im lặng.
Trong yên lặng, giọng nói đầu bên kia điện thoại càng thêm dồn dập: "Khương Triệt, nghe rõ chưa? Con không cần phải vào ban nhạc, cũng không cần bất kì buổi biểu diễn thương mại nào hết. Đó là những gì con nên làm sao? Ưu tiên hàng đầu của con bây giờ là học tập!”
"Bây giờ con không bằng Chu Trì Vọng, con nói xem làm sao mẹ làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Chu đây hả?"
Vẫn im lặng như trước.
"Khương Triệt? Con có nghe mẹ nói không? Khương Triệt!”
Sau một thời gian dài im lặng, Khương Triệt chậm rãi mở miệng, không có cảm xúc.
“Nếu con trai nhà họ Chu ưu tú như vậy, mẹ nhận cậu ấy làm con không phải đều vui mừng sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến một màn châm chọc và nhục mạ lộn xộn, giọng nói từ bộ khuếch đại âm thanh di động truyền ra, rõ ràng đến ạ thường ở hành lang trống rỗng không người bóng.
"Khương Triệt? Này? Khương Triệt!”
Điện thoại bị cúp máy.
Không còn tiếng la hét và trách móc của người phụ nữ, chỉ còn lại tiếng bật lửa.
Xoạch, xoạch.
Tống Khinh Trầm vẫn đứng ở góc tường bên kia, yên lặng không một tiếng nào, nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Mãi đến khi chàng trai hỏi với giọng khàn khàn: "Cậu còn muốn đứng ở đó bao lâu nữa?"
Đó là giọng mà anh ấy thích sử dụng.
Tống Khinh Trầm chậm rãi ngẩng đầu, mũi chân xoay chuyển, đi ra từ trong góc.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Khương Triệt thở phào nhẹ nhõm, lại trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, lười biếng dựa vào vách tường.
"Là cậu à, Cà Lăm Nhỏ."
Vừa nói chuyện, vừa châm lửa trong tay.
Xoạch
Phiên bản chống gió, thân hình vuông màu vàng, ngọn lửa màu xanh nhạt thu lại thành một đường thẳng, thẳng tắp xông lên trên.
Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.
Ngón tay lúng túng đan vào nhau: "Tôi, tôi không phải..."
"Không phải cố ý nghe lén sao?"
Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, ánh mắt dịch chuyển từ pháo hoa màu lên trên người Khương Triệt, gật đầu.
"Cậu…" Cô mím môi: "Cậu muốn thi, vào nhạc viện ư?"
Khương Triệt thở một hơi, dập tắt bật lửa: "Kệ nó đi, đi đâu cũng giống nhau."
"Không giống nhau." Tống Khinh Trầm chợt mở miệng: "Cậu hát, rất dễ nghe, viết bài hát, cũng dễ nghe."
Khương Triệt chỉ cảm thấy thú vị.
Một lần hai lần, trong lúc bối rối, anh ấy dường như đi theo Cà Lăm Nhỏ như vậy.
Anh ấycúi đầu, hỏi ngu ngơ: "Sao, từng nghe tôi hát rồi sao?"
Từng nghe.
Đâu chỉ là nghe qua.
Ngón tay Tống Khinh Trầm gắt gao đặt cùng một chỗ, do dự gật đầu.
Nghĩ đến cái gì, nghiêm túc trở lại: "Chờ đến ngày kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, mọi người sẽ biết, cậu hát, rất dễ nghe."
Khương Triệt nghe vậy, giật mình trong chớp mắt, tự cười nhạo.
Cuối cùng lắc đầu, không nói nhiều nữa.
"Học sinh giỏi, không phải bây giờ đang học sao, cậu cứ như vậy chạy ra à?"
"Trong lớp xem phim, tôi ra ngoài, đọc sách một lát, lập tức trở về."
Chuyện trong nhà Khương Triệt, Tống Khinh Trầm cũng không quan tâm, cô lui về phía sau hai bước, xoay người.
Một số suy nghĩ chỉ là trong nháy mắt.
Cô đột nhiên quay đầu, lại nhìn Khương Triệt đứng bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Gió đêm lành lạnh xào xạc thổi vào, mặt không lạnh mà lướt nhẹ qua gò má.
Anh ấy vẫn cầm chiếc bật lửa trên tay, ấn ấn.
Tống Khinh Trầm bước tới, lo lắng nắm lấy tay áo anh ấy.
Nói chuyện quá nhanh sẽ vấp nặng hơn.
"Cái dó, sau lễ kỷ niệm của trường lần này, cậu, có phải cậu không còn hát nữa, không bao giờ hát nữa không?"
Ánh mắt Khương Triệt chợt lóe lên, nhưng không có trả lời.
Cúi đầu nhìn xuống, trước mặt anh ấy là Cà Lăm nhỏ ngay cả nói chuyện cũng không không lưu loát, hai má đỏ bừng vì vội vã.
"Cậu quên lời cậu nói, nói lúc trước rồi sao?"
"Cậu nói, cậu thích ca hát, sẽ tiếp tục hát."
Khương Triệt cúi đầu, kề sát vào cô.
Có một chút hương thơm xẹt qua mũi, mùi trái cây rõ ràng
Anh ấy không nói lời nào, Tống Khinh Trầm mới gấp gáp.
"Ngay cả khi nó có hoặc không trở thành một nghề nghiệp, nó vẫn có thể là một sở thích mà."
"Bài hát "Quà tặng", không phải là cậu..."
Tống Khinh Trầm còn chưa dứt lời đã bị Khương Triệt cắt ngang.
"Chiều nay tôi muốn hỏi cậu, sao cậu biết bài hát này?"
Những gì cô nói vào buổi chiều là lời của bài hát này.
Tống Khinh Trầm cắn môi dưới, mơ hồ nói: "Thì là, app âm nhạc."
Khương Triệt nhìn cô chằm chằm, truy tìm tận gốc hỏi: "App nào?"
"App màu đỏ ấy."
"Bài hát này không có nhiều người biết, sao có thể đề cử cho cậu?"
Tống Khinh Trầm do dự trong nháy mắt: "Có lẽ, fan thích nghe cậu hát đã nhiều, nhiều hơn rồi."
"Cho nên mới có thể bị tôi ngẫu nhiên, nghe được."
Khương Triệt khinh thường cười.
"Fan có nhiều hơn nữa, trong thời kỳ suy tàn, fan chân chính cũng phải kiên trì, chỉ có một người như vậy."
"Lại nói, lời bài hát này là do cô ấy viết."
"Thật không may, cô ấy mai danh ẩn tích sau khi học trung học cơ sở."
Tống Khinh Trầm nghe nghiêm túc, trong hành lang ánh đèn mờ vàng, một bóng mờ mờ hắt vào mắt cô.
Mấp máy khóe môi, cô muốn nói nhưng lại cắn chặt môi dưới.
"Quà tặng" là một bài hát viết cho người hâm mộ, cũng là bài hát mà fan tặng cho Khương Triệt, càng là bài hát mà Khương Triệt sẽ hát trong các buổi biểu diễn sau này.
Viết lời: Tống Khinh Trầm.
Khoảng thời gian đó, Tống Khinh Trầm thường hận bản thân mình, chỉ hận mình lời nói kém cỏi không đủ biểu đạt tâm tư, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Trong hành lang yên tĩnh, có tiếng bước chân truyền đến.
Tống Khinh Trầm bừng tỉnh, nhớ ra cô vốn là muốn ra ngoài đọc sách, thuận tiện giữ cửa.
"Nhưng mà, có thể là lãnh đạo trực ban đi kiểm tra, vậy ta liền đi trước."
Khương Triệt híp mắt, gật đầu.
Nhìn bóng hình trắng xanh mảnh khảnh đang chạy nhanh về phía trước, sắp biến mất khỏi tầm mắt của anh ấy.
"Tống Khinh Trầm." Khương Triệt đột nhiên gọi cô: "Cậu cảm thấy còn có thể tìm được người viết lời bài hát "Quà tặng" sao?"
Tống Khinh Trầm dừng bước.
"Đừng từ bỏ ca hát."
"Sẽ tìm được thôi thôi."
Cảnh nền của Tống Khinh Trầm biến mất trong tầm mắt.
Khương Triệt nghiêng đầu, cười cười.
"Được rồi, tin cậu một lần."
Lần đầu tiên anh cảm thấy, cô gái nhỏ này cũng chưa chắc không thể tin tưởng.
Khương Triệt lẩm bẩm: "Không tìm được người, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy."
Những lời sau, Tống Khinh Trầm không nghe thấy dù chỉ một chữ.
Cô đi cầu thang nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy hiệu trưởng Tô đang chậm rãi lên lầu.
Ôm đồ vật của mình, Tống Khinh Trầm đi từ cửa sau lẻn vào phòng học tối tăm, lấy tay vỗ vỗ lưng Ứng Minh Sầm.
Ứng Minh Sầm lập tức hiểu ra, hướng về phía hàng ghế đầu hô: "Nhanh, lão Bánh Bơ tới rồi!”
Nửa giờ xem phim chỉ mất một phút để khôi phục lại tình trạng ban đầu.
Hiệu trưởng Tô từ tầng hai đi lên tầng ba, đầu tiên là vào lớp 5.
Tiết thứ hai, giáo viên đứng lớp xin nghỉ phép, toàn bộ lớp học yên tĩnh, không ai nói chuyện, cúi đầu, viết thư.
Hiệu trưởng Tô hài lòng đóng cửa lại.
Ông vừa đi, trong lớp có người thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chai nước lẩm bẩm rót xuống: "Mợ nó, lão Bánh Bơ chạy nhanh thật."
"Dọa chết tôi, nhanh quá đi."
"May mà Tống Khinh Trầm báo tin kịp thời."
Bị nhắc đến tên, Tống Khinh Trầm lại không nhận ra điều đó.
Cô còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi của Khương Triệt.
Buổi chiều chỉ loáng thoáng viết, đến tối cô biết mình nhất định phải viết.
Khương Triệt nên biết.
Có người thích nghe anh ấy hát.
Giữa các thành viên ban nhạc roadway vẫn chưa quen thuộc hơn, nhưng sau hơn một tuần hợp tác, sự ăn ý đã được nâng lên một tầm cao mới.
Khương Triệt phụ trách biên soạn biên khúc, anh ấy sửa đi sửa lại, Chu Trì Vọng phụ trách lời rap, cũng lật mấy bản nháp lần nữa.
Cả hai đều rất tích cực
Mặc dù Tống Khinh Trầm cảm thấy đã rất tốt rồi.
Trong lòng cô rất rõ ràng, có lẽ hai người này phải sửa đến trước cả buổi diễn tập.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ kỷ niệm.
Tiết học cuối cùng vào thứ Hai thường là một cuộc họp lớp.
Trước kia lão Dương sẽ làm bảng đỏ đen trong lớp, mỗi tuần sẽ kiểm kê điểm trừ nhiều nhất, sau đó thu tiền phạt làm quỹ lớp.
Hôm nay, giày cao gót của cô ấy vừa bước lên bục giảng, câu đầu tiên đã nói: "Tống Khinh Trầm của lớp học của chúng ta tham gia cuộc thi toán học toàn tỉnh, thành công vào vòng bán kết, xin chúc mừng!”
Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cô còn đang mê man, liền nghe lão Dương đắc ý giới thiệu: "Học sinh khóa chúng ta lọt vào bán kết chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Khinh Trầm là một trong số đó, xem ra lớp chúng ta thật sự có người có năng lực rồi."
Tiếng vỗ tay rầm rầm, khiến cho trên mặt cô hơi nóng lên.
Ngay sau đó, lão Dương nhanh chóng tuyên bố một việc quan trọng khác trong cuộc họp lớp lần này.
Chọn đại diện lớp học.
Lễ kỷ niệm của trường trung học số 7 thường sẽ tổ chức trong một ngày rưỡi, buổi chiều đầu tiên, đại diện các lớp phát biểu và biểu diễn tiết mục của lớp, ngày thứ hai buổi sáng sẽ diễn tập, buổi chiều chạy chương trình, buổi tối bắt đầu nghỉ.
Lớp 5 năm ngoái là Tưởng Kiều.
Năm nay lão Dương vẫn đơn giản thô bạo như trước, áp dụng phương thức bỏ phiếu không ghi tên, lại không chỉ định đối tượng, lớp trưởng đọc tên, lớp phó lên sân khấu vẽ chữ “chính”*.
Chú thích (*): Chữ “Chính” 正 có 5 nét.
Phần lớn phiếu bầu vẫn bỏ cho Tưởng Kiều.
Được hơn một nửa, bắt đầu có những ứng cử viên mới.
Cái tên khác đầu tiên là Ứng Minh Sầm, bỏ phiếu không phải là một, mà là liên tiếp, rõ ràng đã thương lượng xong.
Ứng Minh Sầm chỉ vào chóp mũi mình: “Có nhầm lẫn không thế? Bỏ phiếu cho tôi để làm gì hả?"
Hàng ghế sau có người ồn ào: "Các lớp đều cho các mỹ nữ, ai nấy đều nói chuyện nhỏ nhẹ, lớp chúng ta có một người nói giọng to, chẳng phải là có thể đè được giọng nói của mọi người sao!”
"Cút ra chỗ khác." Ứng Minh Sầm tức giận ném cục tẩy quan người bạn kia.
Liên tục còn có những cái tên khác xuất hiện, ít nhiều cũng có chút lý do.
Tấm vé cuối cùng, lớp trưởng nói mà mặt không đổi biểu cảm.
"Tống Khinh Trầm."
Lớp phó học tập không nghe rõ: "Cái gì?"
"Tống Khinh Trầm một phiếu."
Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngước mắt lên.
Trong nháy mắt, cô cảm giác được trong lớp có rất nhiều ánh mắt đồng loạt lia tới, nhìn chằm chằm cô.
"Không phải chứ, sao lại có người bầu cho Tống Khinh Trầm?"
Có người nhỏ giọng nói thầm: "Lớp chúng ta ai mà chẳng biết cậu ấy là cà lăm nhỏ chứ?"
"Một cà lăm nhỏ, sao lại đại biểu lớp lên đài phát biểu chứ?"
Đúng lúc này, có người cười lạnh một tiếng, xoay người lại.
"Tống Khinh Trầm, cậu nói xem, phiếu này chắc không phải là do cậu bỏ cho chính mình đấy chứ?"
"Dù sao ngoại trừ cậu ra, cũng chẳng có ai bỏ phiếu cho cậu cả."