-
Chương 3
9.
Bộ phim “Đường về nhà” là một phiên bản chuyển thể từ tiểu thuyết kinh điển, kể về câu chuyện của một hiệp sĩ có tâm bệnh phải sống ẩn dật, trong khi những biến cố vẫn tiếp diễn không ngừng.
Sau khi trải qua những mối đe dọa và những thời khắc tưởng chừng như chạm đến cái chết, anh quyết định tái xuất giang hồ một lần nữa, mang theo nghi vấn và sứ mệnh của mình.
Trở lại ngai vàng và tìm lại ý định ban đầu của mình.
Văn phong của tác giả trong nguyên tác rất phong phú và bút pháp tinh xảo.
Về cốt truyện, đây là một bước ngoặt mới so với cốt truyện truyền thống.
Về mặt cảm xúc, cuộc tranh chấp giữa hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng đã gây hoang mang cho độc giả nhiều năm qua.
Sự phủ sóng rộng lớn đã khiến ê-kíp làm phim phải cẩn trọng trong việc lựa chọn diễn viên.
Họ thà dùng người mới chứ không dùng người cũ một cách mù quáng.
Về phần diễn xuất của Lục Chấp Diệc và Tang Nhu, họ là hai nhân vật nam nữ chính được cư dân mạng bình chọn với số phiếu cao và sự tập trung vào việc lột tả nhân vật này.
Vì vậy, mỗi cảnh họ diễn, thậm chí mỗi nhất cử nhất động của họ đều thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông.
Sau khi trải qua vô vàn sự lừa dối và dằn vặt, nam chính hiểu rằng nữ chính muốn rời bỏ anh, anh nhận ra tình cảm thật sự của mình, cho nên anh đã cố gắng cứu vãn và thổ lộ tình cảm với cô.
Điều này đòi hỏi diễn viên phải có những cảm xúc vô cùng trọn vẹn và sự hợp tác ăn ý.
Tôi đứng trong đám đông và nhìn Lục Chấp Diệc đứng trước ống kính.
Anh mặc trang phục diễn, bước chân lung lay, vừa vội vã vừa hoảng loạn chạy về phía nữ chính.
Hai tay run rẩy chạm vào cô, những xúc cảm mãnh liệt chạm nhau, coi thường cái chết.
Ôm chặt người trước mặt vào lòng:"Đừng đi...Ta xin nàng đừng đi..."
Tôi đứng bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy anh.
Trong mắt Lục Chấp Diệc chứa những cảm xúc không nỡ cùng thống khổ, nhìn thẳng vào tôi mà nói:"Đừng bỏ ta."
Những người có mặt ở trường quay như bị cảm xúc tác động, thậm chí còn có người rơi nước mắt.
Đạo diễn hô cắt, nhưng ông vẫn đắm chìm trong đó, mọi người tiến lên vây quay quanh, chỉ có tôi lùi lại đằng sau.
Khi xem những cảnh này, tôi dường như đã hiểu ra.
Anh chưa bao giờ mang lại cho tôi những cảm xúc ấm áp và mạnh mẽ như vậy.
Chỉ là một vũng nước đọng và một cái giếng cổ không có sóng.
Cứ như vậy đi?
Tôi nhìn lên bầu trời âm u, lấy máy và gọi luật sư của mình:
"Xin chào, tôi là Văn Giai Kỳ."
"Xin anh nhanh chóng soạn đơn ly hôn giúp tôi."
Khi nói những lời này, tôi cảm thấy tâm trí vô cùng thoải mái.
Xiềng xích của cảm xúc đang vỡ ra, đứt khúc theo từng lời nói.
Cuộc hôn nhân của tôi và Lục Chấp Diệc kéo dài được ba năm và chỉ mất vài phút để giải quyết.
Anh ấy đã dựa vào sức lực của chính mình để có được như ngày hôm nay, mỗi bước đi đều có dấu vết.
Còn tôi, tôi được coi là con gái của một gia đình vô cùng giàu có.
Anh có tôn nghiêm của mình, còn tôi có sự đầu hàng của mình.
Trước và sau khi kết hôn, có rất ít thứ có thể coi là tài sản chung của hai người.
Giống như hai đường thẳng song song không nên vướng vào nhau.
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là sự miễn cưỡng.
Những gì bạn nhận được không phải là những gì bạn muốn, và những gì bạn mong muốn không phải là những gì bạn nhận được.
10.
Tôi quyết định uống một ly để giải tỏa tâm trí.
Anh Lục lo lắng cho tôi và cùng tôi đến quán bar.
Nhưng anh ấy là một kẻ gây mất hứng, gọi một cốc nước lọc, ngay cả một viên đá cũng không có.
Trong không gian ánh sáng mờ ảo và âm nhạc khiêu khích.
Anh Lục không biết lấy đâu ra một lọ thuốc, đổ lên bàn kính rồi đếm từng viên một.
Tôi hỏi đây là gì.
"Từ lần đầu gặp em, anh vẫn uống loại thuốc này."
“Anh à, anh không bị bệnh chứ?"
"Đừng nguyền rủa anh, chỉ là đau răng thôi, đây là thuốc hạ sốt.”
Có phải vậy không? Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú, không có dấu hiệu đỏ hoặc sưng, lông mày cũng thư thái.
Thật sự chỉ là một cơn đau răng nhẹ.
Tôi nghĩ có thể anh ấy đã nói dối tôi vì sợ chúng tôi say rượu sẽ không thể chăm sóc nhau.
Trước sự không biết phải làm sao và sự dung túng của anh ấy, tôi gọi một bàn đầy rượu, dù sao cũng sẽ có người mang tôi về nhà an toàn.
Không phụ sự mong đợi của mọi người.
Đối phương say khướt nắm lấy cánh tay tôi, đánh giá:
"Hóa ra là một em gái xinh đẹp, uống cùng anh trai một chén, anh sẽ bỏ qua cho em."
Hắn tùy tiện cầm chai rượu lên và rót cho tôi.
Thành ly pha lê đập vào khiến răng tôi đau nhức.
Rượu cay chảy xuống từng dòng, trực tiếp làm ướt cả cổ áo tôi.
Vẻ mặt của người bên kia trở nên ghê tởm, hắn ta đưa tay ra:
"Buông ra, buông tôi ra! Lục Chấp..."
"Lục cái gì mà Lục?"
Tôi ngừng nói, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Tôi có nên gọi cho Lục Chấp Diệc không, tôi có nên mong anh ấy cứu tôi không?
Không, không thể như vậy, không thể như thế này, không nên như thế này.
Tôi tự nhủ, Văn Giai Kỳ, mày không thể cầu xin tình yêu và sự giúp đỡ từ người khác nữa.
Con người có thể sống độc lập.
Tôi nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên vai mình và dùng hết sức vặn nó:
"Ôi…Đau."
Người kia hét lên đau đớn, tôi lợi dụng thời cơ ném ly rượu vào người hắn ta:
"Tôi cho anh uống."
Trước khi hắn ta sắp phát điên, tôi cầm ly rượu khác và tiếp tục uống.
Dù sao thì tôi cũng là người của công chúng, nếu xảy ra xô xát trong quán bar thì sẽ có nhiều người bị kéo theo với tôi.
Nghĩ đến đoàn làm phim, tôi không thể để tiến độ công việc của họ bị gián đoạn vì tôi.
Trong một bữa tiệc lần trước, tôi bị một ông chủ quấy rầy.
Lúc tôi kiệt sức cũng là lúc Lục Chấp Diệc phải ra chắn rượu thay tôi.
Anh xử lý mọi chuyện ổn thỏa, còn cùng ông chủ đó trò chuyện thoải mái.
Cuối cùng khi đối mặt với tôi, anh lại tỏ mệt mỏi và chán ghét:
"Văn Giai Kỳ, cô có thể hiểu chuyện chút hay không? Đừng gây phiền phức cho tôi!"
Lúc đó trong lòng tôi tràn đầy sự tức giận.
Ông chủ đó dường như không thể thay thế, yêu cầu ông ta đưa ra rất quá đáng.
Sự uất ức này không nhất thiết phải đè nén.
Lúc đầu tôi muốn tranh cãi với anh.
Nhưng Lục Chấp Diệc cũng chỉ cho rằng tôi tùy hứng mà thôi.
Cuối cùng, bây giờ tôi cũng đã học được cách giả ngơ.
Người kia đang ngơ ngác vì bị tôi lừa, còn tôi định uống thêm vài ly nữa để khiến hắn ta hoàn toàn quên đi.
Một đôi tay nhận lấy chiếc ly từ tay tôi.
Là anh Lục.
“Không uống được thì đừng uống.”
Anh cởi áo khoác của mình rồi phủ lên đầu tôi.
Anh nở một nụ cười giảo hoạt và nháy mắt với tôi.
Anh uống một hơi cạn sạch, sau đó vang lên một tiếng “rầm”.
Ly rượu đập vỡ trên bàn, tạo ra sự hỗn loạn.
Anh Lục ôm tôi chạy ra ngoài.
Tô nghe thấy anh ấy sảng khoái nói:
"Nhịn không được nữa thì cho hắn cút."
11.
Lý Bạch viết trong thơ rằng:” Say rồi chẳng biết trời trong nước, thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh”
*Nguyên văn: “Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà”
Chỉ là tôi lúc này không chắc chắn liệu đây có phải là một giấc mơ đẹp hay không.
Lúc đó, Lục Chấp Diệc chỉ mới bộc lộ tài năng.
Bộ phim đầu tiên anh diễn chính đã trở thành con hắc mã phòng vé.
Tình cờ thay, nhà sản xuất có quan hệ không tồi với gia đình tôi.
Chúng tôi gặp nhau tại một buổi tiệc ăn mừng, nơi ánh đèn rực rỡ và ly rượu trong suốt tạo nên bầu không khí sôi động.
Những nhân vật trên màn ảnh đang đứng ngay cạnh tôi.
Anh ấy vẫn có chút lúng túng, đứng giữa đám đông một cách cứng nhắc, nhưng mang trong mình một sự quyết tâm.
Tôi đến bên cạnh anh ấy mà không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Sau vài câu trò chuyện qua lại, tôi hỏi anh:
"Why is a raven like that?"
Lục Chấp Diệc ngẩn người, sau đó mỉm cười.
Tôi không nhớ lúc đó câu trả lời của anh là gì, tôi chỉ nhớ nụ cười đó khiến tôi choáng váng.
Nó giống như việc ngủ trên một chiếc thuyền nhỏ.
Dường như rất thoải mái, nhưng nếu không cẩn thận, sẽ rơi xuống biển sâu.
Khoảnh khắc mở mắt ra, tôi nhìn thấy nóc xe màu đen.
Tay anh Lục vươn tới sờ trán tôi:
"May quá, không phát sốt."
"A?"
"Dậy đi, dậy làm việc đi."
Ơ?
Anh Lục nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi, cười giải thích:
"Đạo diễn gọi em về làm việc."
Thì ra là vậy, tôi thay đổi tư thế mới nhận ra mình đang ngủ trên xe.
Anh Lục giải thích: "Cả anh với em đều say rượu lái xe, rất khó kiếm phòng, đành để em ủy khuất ngủ ở đây”.
Tôi không muốn hỏi điều đó, nhưng có một điều khác làm tôi lo lắng hơn:
"Anh không phải uống thuốc sao? Vậy tại sao anh lại uống rượu?"
"Lừa em đó."
Lúc đang chờ đèn đỏ, anh Lục quay lại nhìn tôi:
“Đó là vitamin, em thì sao? Em mơ thấy giấc mơ đẹp à?”
Tôi đã bị sốc khi được hỏi và thở dốc, cuối cùng không nhớ rằng tôi đã nói gì lúc đó.
Tôi quay người nhìn qua cửa sổ, trời đang u ám với những đám mây dày đặc, có vẻ như sắp có tuyết rơi.
Anh Lục đạp chân ga, xe lao vào màn sương.
"Cũng có thể coi là mơ đẹp đi."
"Hửm?"
"Quả khứ cả thôi."
Tôi nói.
Những giấc mộng đẹp thường xảy ra nhưng chúng không bao giờ tồn tại mãi mãi.
Hôm nay, đã đến lúc phải thức dậy rồi.
12.
Khi chúng tôi đến trường quay, tuyết bắt đầu rơi.
Sau khi thay quần áo và trang điểm xong, tôi đến gặp đạo diễn, nghĩ đến việc đến muộn nên khi đến tôi đã xin lỗi ông ấy.
Kết quả là ông ấy ngắt lời tôi giữa chừng:
"Có cái này, Tiểu Văn, chuyện này nên nói thế nào đây..."
Lục Chấp Diệc ở một bên tiếp lời nói:
"Để tôi nói cho."
Lục Chấp Diệc nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, vẻ mặt không thiện cảm.
Tôi không khỏi rùng mình một cái, nghe anh nói:
"Đến muộn, cả người sặc mùi rượu, Văn Giai Kỳ, xin lỗi nhưng tôi phải nói rằng, cô không phù hợp làm diễn viên."
"Thiếu sự chuyên nghiệp, tốt nhất là cô không nên ở đây."
Giọng nói của anh không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Tang Nhu ngắt lời, cô ấy phụ họa theo lời Lục Chấp Diệc:
"Anh Lục nói có chút gay gắt, cô đừng lo lắng Giai Kỳ."
Dưới hình tượng của một nữ chủ nhân dịu dàng và tử tế, cô ấy khẳng định quyền làm chủ của mình đối với khách.
Tang Nhu vẫn cười, nhưng trong đó ẩn chứa một ý nghĩ sâu xa.
Dù cô ấy không tham gia cảnh quay hôm nay, nhưng cô ấy vẫn ở đây.
Nói cho hoa mỹ thì là quan sát và học hỏi, nhưng thực chất chỉ là đến góp vui:
"Giai Kỳ, cô còn ít kinh nghiệm, vai Đình Giảo thật sự rất khó, nếu cô không phù hợp, đừng ép buộc bản thân."
"Tôi được chọn thông qua buổi thử vai."
Ý là thực lực của tôi đã được đạo diễn công nhận.
Tôi biết Tang Nhu muốn nói gì, một kẻ nghiệp dư không có lai lịch, cũng không có tác phẩm nào nổi bật, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng họ không biết rằng anh Lục cùng tôi mài giũa nhân vật này.
Anh ấy đã thu thập rất nhiều thông tin để giúp tôi tìm hiểu, đồng thời giúp tôi thể hiện và diễn giải nhân vật Đình Giảo.
Không khí ở trường quay trở nên căng thẳng, tất cả đều nín thở đợi quyết định của đạo diễn.
Dù Lục Chấp Diệc và Tang Nhu có quyền lên tiếng, nhưng nếu tôi thực sự không phù hợp, đạo diễn đã thay tôi từ lâu.
Bây giờ ông ấy mới nhắc đến nó, và rõ ràng là nhằm vào tôi.
Tôi nhìn đạo diễn một cách kiên quyết: "Đạo diễn, những gì ông đã dạy tôi, tôi có thể thực hiện được. Tôi có thể làm điều đó."
Ông ấy chọn tôi vì tôi phù hợp với vai Đình Giảo và có khả năng diễn xuất linh hoạt.
Ông ấy cố gắng chạm đến mốc hoàn hảo trong từng cảnh quay, mỗi lần giải thích đều giảng giải một cách chi tiết.
Hơn nữa, cùng với sự trợ giúp của anh Lục, tôi tự tin rằng mình đã qua được buổi thử vai.
Quả nhiên sau khi nghe được lời của tôi, đạo diễn không còn do dự nữa mà trực tiếp gật đầu:
"Cô làm đi”.
Bộ phim “Đường về nhà” là một phiên bản chuyển thể từ tiểu thuyết kinh điển, kể về câu chuyện của một hiệp sĩ có tâm bệnh phải sống ẩn dật, trong khi những biến cố vẫn tiếp diễn không ngừng.
Sau khi trải qua những mối đe dọa và những thời khắc tưởng chừng như chạm đến cái chết, anh quyết định tái xuất giang hồ một lần nữa, mang theo nghi vấn và sứ mệnh của mình.
Trở lại ngai vàng và tìm lại ý định ban đầu của mình.
Văn phong của tác giả trong nguyên tác rất phong phú và bút pháp tinh xảo.
Về cốt truyện, đây là một bước ngoặt mới so với cốt truyện truyền thống.
Về mặt cảm xúc, cuộc tranh chấp giữa hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng đã gây hoang mang cho độc giả nhiều năm qua.
Sự phủ sóng rộng lớn đã khiến ê-kíp làm phim phải cẩn trọng trong việc lựa chọn diễn viên.
Họ thà dùng người mới chứ không dùng người cũ một cách mù quáng.
Về phần diễn xuất của Lục Chấp Diệc và Tang Nhu, họ là hai nhân vật nam nữ chính được cư dân mạng bình chọn với số phiếu cao và sự tập trung vào việc lột tả nhân vật này.
Vì vậy, mỗi cảnh họ diễn, thậm chí mỗi nhất cử nhất động của họ đều thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông.
Sau khi trải qua vô vàn sự lừa dối và dằn vặt, nam chính hiểu rằng nữ chính muốn rời bỏ anh, anh nhận ra tình cảm thật sự của mình, cho nên anh đã cố gắng cứu vãn và thổ lộ tình cảm với cô.
Điều này đòi hỏi diễn viên phải có những cảm xúc vô cùng trọn vẹn và sự hợp tác ăn ý.
Tôi đứng trong đám đông và nhìn Lục Chấp Diệc đứng trước ống kính.
Anh mặc trang phục diễn, bước chân lung lay, vừa vội vã vừa hoảng loạn chạy về phía nữ chính.
Hai tay run rẩy chạm vào cô, những xúc cảm mãnh liệt chạm nhau, coi thường cái chết.
Ôm chặt người trước mặt vào lòng:"Đừng đi...Ta xin nàng đừng đi..."
Tôi đứng bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy anh.
Trong mắt Lục Chấp Diệc chứa những cảm xúc không nỡ cùng thống khổ, nhìn thẳng vào tôi mà nói:"Đừng bỏ ta."
Những người có mặt ở trường quay như bị cảm xúc tác động, thậm chí còn có người rơi nước mắt.
Đạo diễn hô cắt, nhưng ông vẫn đắm chìm trong đó, mọi người tiến lên vây quay quanh, chỉ có tôi lùi lại đằng sau.
Khi xem những cảnh này, tôi dường như đã hiểu ra.
Anh chưa bao giờ mang lại cho tôi những cảm xúc ấm áp và mạnh mẽ như vậy.
Chỉ là một vũng nước đọng và một cái giếng cổ không có sóng.
Cứ như vậy đi?
Tôi nhìn lên bầu trời âm u, lấy máy và gọi luật sư của mình:
"Xin chào, tôi là Văn Giai Kỳ."
"Xin anh nhanh chóng soạn đơn ly hôn giúp tôi."
Khi nói những lời này, tôi cảm thấy tâm trí vô cùng thoải mái.
Xiềng xích của cảm xúc đang vỡ ra, đứt khúc theo từng lời nói.
Cuộc hôn nhân của tôi và Lục Chấp Diệc kéo dài được ba năm và chỉ mất vài phút để giải quyết.
Anh ấy đã dựa vào sức lực của chính mình để có được như ngày hôm nay, mỗi bước đi đều có dấu vết.
Còn tôi, tôi được coi là con gái của một gia đình vô cùng giàu có.
Anh có tôn nghiêm của mình, còn tôi có sự đầu hàng của mình.
Trước và sau khi kết hôn, có rất ít thứ có thể coi là tài sản chung của hai người.
Giống như hai đường thẳng song song không nên vướng vào nhau.
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là sự miễn cưỡng.
Những gì bạn nhận được không phải là những gì bạn muốn, và những gì bạn mong muốn không phải là những gì bạn nhận được.
10.
Tôi quyết định uống một ly để giải tỏa tâm trí.
Anh Lục lo lắng cho tôi và cùng tôi đến quán bar.
Nhưng anh ấy là một kẻ gây mất hứng, gọi một cốc nước lọc, ngay cả một viên đá cũng không có.
Trong không gian ánh sáng mờ ảo và âm nhạc khiêu khích.
Anh Lục không biết lấy đâu ra một lọ thuốc, đổ lên bàn kính rồi đếm từng viên một.
Tôi hỏi đây là gì.
"Từ lần đầu gặp em, anh vẫn uống loại thuốc này."
“Anh à, anh không bị bệnh chứ?"
"Đừng nguyền rủa anh, chỉ là đau răng thôi, đây là thuốc hạ sốt.”
Có phải vậy không? Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú, không có dấu hiệu đỏ hoặc sưng, lông mày cũng thư thái.
Thật sự chỉ là một cơn đau răng nhẹ.
Tôi nghĩ có thể anh ấy đã nói dối tôi vì sợ chúng tôi say rượu sẽ không thể chăm sóc nhau.
Trước sự không biết phải làm sao và sự dung túng của anh ấy, tôi gọi một bàn đầy rượu, dù sao cũng sẽ có người mang tôi về nhà an toàn.
Không phụ sự mong đợi của mọi người.
Đối phương say khướt nắm lấy cánh tay tôi, đánh giá:
"Hóa ra là một em gái xinh đẹp, uống cùng anh trai một chén, anh sẽ bỏ qua cho em."
Hắn tùy tiện cầm chai rượu lên và rót cho tôi.
Thành ly pha lê đập vào khiến răng tôi đau nhức.
Rượu cay chảy xuống từng dòng, trực tiếp làm ướt cả cổ áo tôi.
Vẻ mặt của người bên kia trở nên ghê tởm, hắn ta đưa tay ra:
"Buông ra, buông tôi ra! Lục Chấp..."
"Lục cái gì mà Lục?"
Tôi ngừng nói, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Tôi có nên gọi cho Lục Chấp Diệc không, tôi có nên mong anh ấy cứu tôi không?
Không, không thể như vậy, không thể như thế này, không nên như thế này.
Tôi tự nhủ, Văn Giai Kỳ, mày không thể cầu xin tình yêu và sự giúp đỡ từ người khác nữa.
Con người có thể sống độc lập.
Tôi nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên vai mình và dùng hết sức vặn nó:
"Ôi…Đau."
Người kia hét lên đau đớn, tôi lợi dụng thời cơ ném ly rượu vào người hắn ta:
"Tôi cho anh uống."
Trước khi hắn ta sắp phát điên, tôi cầm ly rượu khác và tiếp tục uống.
Dù sao thì tôi cũng là người của công chúng, nếu xảy ra xô xát trong quán bar thì sẽ có nhiều người bị kéo theo với tôi.
Nghĩ đến đoàn làm phim, tôi không thể để tiến độ công việc của họ bị gián đoạn vì tôi.
Trong một bữa tiệc lần trước, tôi bị một ông chủ quấy rầy.
Lúc tôi kiệt sức cũng là lúc Lục Chấp Diệc phải ra chắn rượu thay tôi.
Anh xử lý mọi chuyện ổn thỏa, còn cùng ông chủ đó trò chuyện thoải mái.
Cuối cùng khi đối mặt với tôi, anh lại tỏ mệt mỏi và chán ghét:
"Văn Giai Kỳ, cô có thể hiểu chuyện chút hay không? Đừng gây phiền phức cho tôi!"
Lúc đó trong lòng tôi tràn đầy sự tức giận.
Ông chủ đó dường như không thể thay thế, yêu cầu ông ta đưa ra rất quá đáng.
Sự uất ức này không nhất thiết phải đè nén.
Lúc đầu tôi muốn tranh cãi với anh.
Nhưng Lục Chấp Diệc cũng chỉ cho rằng tôi tùy hứng mà thôi.
Cuối cùng, bây giờ tôi cũng đã học được cách giả ngơ.
Người kia đang ngơ ngác vì bị tôi lừa, còn tôi định uống thêm vài ly nữa để khiến hắn ta hoàn toàn quên đi.
Một đôi tay nhận lấy chiếc ly từ tay tôi.
Là anh Lục.
“Không uống được thì đừng uống.”
Anh cởi áo khoác của mình rồi phủ lên đầu tôi.
Anh nở một nụ cười giảo hoạt và nháy mắt với tôi.
Anh uống một hơi cạn sạch, sau đó vang lên một tiếng “rầm”.
Ly rượu đập vỡ trên bàn, tạo ra sự hỗn loạn.
Anh Lục ôm tôi chạy ra ngoài.
Tô nghe thấy anh ấy sảng khoái nói:
"Nhịn không được nữa thì cho hắn cút."
11.
Lý Bạch viết trong thơ rằng:” Say rồi chẳng biết trời trong nước, thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh”
*Nguyên văn: “Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà”
Chỉ là tôi lúc này không chắc chắn liệu đây có phải là một giấc mơ đẹp hay không.
Lúc đó, Lục Chấp Diệc chỉ mới bộc lộ tài năng.
Bộ phim đầu tiên anh diễn chính đã trở thành con hắc mã phòng vé.
Tình cờ thay, nhà sản xuất có quan hệ không tồi với gia đình tôi.
Chúng tôi gặp nhau tại một buổi tiệc ăn mừng, nơi ánh đèn rực rỡ và ly rượu trong suốt tạo nên bầu không khí sôi động.
Những nhân vật trên màn ảnh đang đứng ngay cạnh tôi.
Anh ấy vẫn có chút lúng túng, đứng giữa đám đông một cách cứng nhắc, nhưng mang trong mình một sự quyết tâm.
Tôi đến bên cạnh anh ấy mà không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Sau vài câu trò chuyện qua lại, tôi hỏi anh:
"Why is a raven like that?"
Lục Chấp Diệc ngẩn người, sau đó mỉm cười.
Tôi không nhớ lúc đó câu trả lời của anh là gì, tôi chỉ nhớ nụ cười đó khiến tôi choáng váng.
Nó giống như việc ngủ trên một chiếc thuyền nhỏ.
Dường như rất thoải mái, nhưng nếu không cẩn thận, sẽ rơi xuống biển sâu.
Khoảnh khắc mở mắt ra, tôi nhìn thấy nóc xe màu đen.
Tay anh Lục vươn tới sờ trán tôi:
"May quá, không phát sốt."
"A?"
"Dậy đi, dậy làm việc đi."
Ơ?
Anh Lục nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi, cười giải thích:
"Đạo diễn gọi em về làm việc."
Thì ra là vậy, tôi thay đổi tư thế mới nhận ra mình đang ngủ trên xe.
Anh Lục giải thích: "Cả anh với em đều say rượu lái xe, rất khó kiếm phòng, đành để em ủy khuất ngủ ở đây”.
Tôi không muốn hỏi điều đó, nhưng có một điều khác làm tôi lo lắng hơn:
"Anh không phải uống thuốc sao? Vậy tại sao anh lại uống rượu?"
"Lừa em đó."
Lúc đang chờ đèn đỏ, anh Lục quay lại nhìn tôi:
“Đó là vitamin, em thì sao? Em mơ thấy giấc mơ đẹp à?”
Tôi đã bị sốc khi được hỏi và thở dốc, cuối cùng không nhớ rằng tôi đã nói gì lúc đó.
Tôi quay người nhìn qua cửa sổ, trời đang u ám với những đám mây dày đặc, có vẻ như sắp có tuyết rơi.
Anh Lục đạp chân ga, xe lao vào màn sương.
"Cũng có thể coi là mơ đẹp đi."
"Hửm?"
"Quả khứ cả thôi."
Tôi nói.
Những giấc mộng đẹp thường xảy ra nhưng chúng không bao giờ tồn tại mãi mãi.
Hôm nay, đã đến lúc phải thức dậy rồi.
12.
Khi chúng tôi đến trường quay, tuyết bắt đầu rơi.
Sau khi thay quần áo và trang điểm xong, tôi đến gặp đạo diễn, nghĩ đến việc đến muộn nên khi đến tôi đã xin lỗi ông ấy.
Kết quả là ông ấy ngắt lời tôi giữa chừng:
"Có cái này, Tiểu Văn, chuyện này nên nói thế nào đây..."
Lục Chấp Diệc ở một bên tiếp lời nói:
"Để tôi nói cho."
Lục Chấp Diệc nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, vẻ mặt không thiện cảm.
Tôi không khỏi rùng mình một cái, nghe anh nói:
"Đến muộn, cả người sặc mùi rượu, Văn Giai Kỳ, xin lỗi nhưng tôi phải nói rằng, cô không phù hợp làm diễn viên."
"Thiếu sự chuyên nghiệp, tốt nhất là cô không nên ở đây."
Giọng nói của anh không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Tang Nhu ngắt lời, cô ấy phụ họa theo lời Lục Chấp Diệc:
"Anh Lục nói có chút gay gắt, cô đừng lo lắng Giai Kỳ."
Dưới hình tượng của một nữ chủ nhân dịu dàng và tử tế, cô ấy khẳng định quyền làm chủ của mình đối với khách.
Tang Nhu vẫn cười, nhưng trong đó ẩn chứa một ý nghĩ sâu xa.
Dù cô ấy không tham gia cảnh quay hôm nay, nhưng cô ấy vẫn ở đây.
Nói cho hoa mỹ thì là quan sát và học hỏi, nhưng thực chất chỉ là đến góp vui:
"Giai Kỳ, cô còn ít kinh nghiệm, vai Đình Giảo thật sự rất khó, nếu cô không phù hợp, đừng ép buộc bản thân."
"Tôi được chọn thông qua buổi thử vai."
Ý là thực lực của tôi đã được đạo diễn công nhận.
Tôi biết Tang Nhu muốn nói gì, một kẻ nghiệp dư không có lai lịch, cũng không có tác phẩm nào nổi bật, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng họ không biết rằng anh Lục cùng tôi mài giũa nhân vật này.
Anh ấy đã thu thập rất nhiều thông tin để giúp tôi tìm hiểu, đồng thời giúp tôi thể hiện và diễn giải nhân vật Đình Giảo.
Không khí ở trường quay trở nên căng thẳng, tất cả đều nín thở đợi quyết định của đạo diễn.
Dù Lục Chấp Diệc và Tang Nhu có quyền lên tiếng, nhưng nếu tôi thực sự không phù hợp, đạo diễn đã thay tôi từ lâu.
Bây giờ ông ấy mới nhắc đến nó, và rõ ràng là nhằm vào tôi.
Tôi nhìn đạo diễn một cách kiên quyết: "Đạo diễn, những gì ông đã dạy tôi, tôi có thể thực hiện được. Tôi có thể làm điều đó."
Ông ấy chọn tôi vì tôi phù hợp với vai Đình Giảo và có khả năng diễn xuất linh hoạt.
Ông ấy cố gắng chạm đến mốc hoàn hảo trong từng cảnh quay, mỗi lần giải thích đều giảng giải một cách chi tiết.
Hơn nữa, cùng với sự trợ giúp của anh Lục, tôi tự tin rằng mình đã qua được buổi thử vai.
Quả nhiên sau khi nghe được lời của tôi, đạo diễn không còn do dự nữa mà trực tiếp gật đầu:
"Cô làm đi”.