-
Chương 2
5.
Ngày hôm sau vừa thức dậy, Weibo đã bùng nổ.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, tôi đã thành tâm cầu nguyện ngày mai mở mắt ra sẽ có những tin tức tích cực đón chào tôi.
Nhưng khi nhìn vào hiện tại, có vẻ như không biết gì cũng tốt hơn.
Các hashtag
#Lục Chấp Diệc và Tang Nhu
#Tang Nhu thật sự rất thích
#Đường về nhà Lục Chấp Diệc Tang Nhu
...
Những từ khóa như vậy đang tràn ngập trên màn hình.
Hai người này đã trở thành tâm điểm của sự chú ý như những ngôi sao.
Sức ảnh hưởng của họ rất lớn, các fan ăn mừng như đang đón Tết, vượt qua mọi rào cản.
"Phát đường rồi! Tôi điên mất thôi!"
"Huhu! Lục Chấp Diệc là chồng của tôi, anh là đàn ông đã có gia đình, sao có thể không tuân thủ nam đức!"
Bình luận nói rất hay, tôi rất thích.
Sau đó tôi thấy cư dân mạng đang xem náo nhiệt và không nghĩ đó là chuyện gì to tát.
Bỗng dưng có người nhắc tới tôi.
"Nghe nói ở hiện trường, WJQ đã uống rượu giải sầu."
"Súng đồ chơi? Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được dùng chữ viết tắt."
“Ồ, là Văn Giai Kỳ keo dính chó bám lấy ảnh đế.”
...
Nếu nói không buồn thì là nói dối.
Đau đớn hơn việc bị bôi đen là tôi không được nhắc tên trong đó.
Tóm lại, sự việc này đã gây xôn xao trong cộng đồng mạng và kéo dài cho đến khi bắt đầu quay.
Nhiều nhà đài đã đến đoàn làm phim để phỏng vấn, và mục tiêu của họ rất rõ ràng: Lục Chấp Diệc và Tang Nhu.
Đến nỗi tôi phải hoãn việc quay phim.
Tôi đứng bên ngoài quan sát Lục Chấp Diệc và Tang Nhu tương tác với nhau giữa đám đông.
Một bên ấm áp và trong trẻo, một bên thì nuông chiều và dịu dàng.
Lục Chấp Diệc giơ tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay của Tang Nhu.
Và sau đó...
"Đừng nhìn nữa."
Một đôi tay che trước mắt tôi, lòng bàn tay chạm vào lông mi.
Anh Lục thở dài, thuận tiện che đi một bên tai của tôi.
"Không cần nhìn, cũng không cần nghe."
"Nhưng mà," em có hai tai.
"Biết em không làm được, vậy nên để lại cho em một cái."
Tôi khen ngợi anh:" Cảm ơn, anh thật chu đáo."
6.
“Kịch bản yêu cầu có cảnh tuyết rơi, vừa khéo hôm nay trời không có tuyết, vậy nên sẽ không quay cảnh của cô.”
Nhân viên tới báo tin cho tôi lại nói: “Hôm nay chúng ta quay cảnh của nam nữ chính, cô cứ về trước đi.”
A.
Rõ ràng dự báo thời tiết nói là hôm nay sẽ có tuyết rơi kia mà.
Xem ra đến cả ông trời cũng đùa giỡn tôi.
Tôi cảm thấy cảm giác bức bối đang tích tụ trong lòng tôi, nói được bằng giọng điệu khó chịu rồi đi thẳng vào phòng hóa trang để thay đồ.
Chúng tôi đều không có phòng thay đồ riêng nên hầu hết thời gian hay đồ đều ở chỗ này.
Anh Lục đứng bên ngoài chờ, trong lòng tôi tức giận, hai tay mất hết sức lực.
"A....."
Không biết tóc mình bị vướng vào đâu, tôi kêu lên đau đớn.
"Làm sao vậy?"
Anh Lục nhanh chóng lao vào, nói với giọng có chút lo lắng.
Tôi vẫn giữ tư thế hai tay đưa lên, trông vừa bực mình, vừa tức cười.
"Hình như bị mắc vào đâu đó huhu."
Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức thực sự muốn khóc.
Anh Lục dở khóc dở cười:" Qua đây, anh gỡ ra giúp em."
Phòng thay đồ quá nhỏ, lại thiếu ánh sáng, anh Lục loay hoay một lúc rồi thả tay xuống.
"Lúc nào em cũng vụng về như vậy."
Tôi cảm thấy ngượng ngùng khi bị chỉ trích, vẻ mặt tôi ngây ra bị anh kéo ra ngoài ngồi.
Qua tấm gương trước mặt, tôi nhìn thấy rõ ràng anh Lục đang cẩn thận từng chút đằng sau.
Anh vô tình ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của tôi.
Anh Lục sửng sốt một lúc rồi mỉm cười: “Đã đổi ý và quyết định thích anh rồi à?”
"Không phải vậy."
Tôi vội vàng trả lời, anh liền cụp mắt và tiếp tục hỏi:
"Em thích Lục Chấp Diệc đến thế sao?"
Vừa tiến tổ, tôi đã chủ động tiếp cận Lục Chấp Diệc, cố gắng dùng vai diễn Đình Xảo để để thu hút sự chú ý của anh.
Long lòng mọi người đều coi thường tôi, đây cũng không phải lần đầu tiên anh Lục hỏi tôi về vấn đề này.
Và câu trả lời của tôi cũng chưa bao giờ thay đổi.
Tôi chỉ đơn giản là rất thích anh ấy.
Nhưng lần này, khi nghĩ đến việc anh có khả năng ngoại tình với người khác, tôi lại thấy hoảng sợ.
Một số ý kiến đột ngột xuất hiện trong đầu tôi, những điều tôi muốn nói ra.
Nói ra, chính là sự thật.
Tôi mím môi.
“Nếu em nói em và Lục Chấp Diệc đã kết hôn, anh có tin không?”
Anh Lục nghe vậy, đông tác trên tay ngừng lại, vừa đúng lúc tóc rối được gỡ ra.
Anh ấy vuốt tóc lại giúp tôi, ôm bả vai tôi và qua gương, anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh trả lời một cách nghiêm túc và nhấn mạnh: “Trong trường hợp đó, chẳng phải anh ta đang ngoại tình hay sao?”
"Nếu chồng em không cư xử đúng mực, em sẽ làm gì?"
Anh Lục nháy mắt với tôi và nở một nụ cười giảo hoạt.
"Bà Lục, nếu không thì em thử vụng trộm với anh xem?"
7.
Cửa mở ra.
Đầu óc tôi bối rối trước những gì ban nãy vừa nói, tôi chậm chạp quay lại nhìn.
Hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước cửa.
Tang Nhu, còn có Lục Chấp Diệc.
Anh đứng đằng sau, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, vẻ mặt không rõ biểu cảm gì.
Anh Lục đứng thẳng lên, tay anh không rời khỏi vai tôi.
Người đầu tiên lên tiếng là Tang Nhu.
"Giai Kỳ, cô vẫn chưa đi sao?"
Tôi chỉ gật đầu một cái.
Cả hai bước vào và chào hỏi:" Tôi và anh Lục phải thêm một cảnh, bên ngoài đang chuẩn bị, chúng tôi đứng ngồi không yên nên muốn vào đây lấy đồ."
Giọng điệu rất quen thuộc tự nhiên, tôi không hề cảm thấy dễ chịu khi nghe những lời này, nhưng vẫn có thể ứng phó qua loa.
"Chị Tang Nhu và Lục ảnh đế thật tốt."
Rất chiếu lệ.
Tôi nhìn sang Lục Chấp Diệc, thấy anh không trả lời, nghĩ có vẻ như vậy.
Sau chuyện tối qua, tôi không còn sức để hỏi lại anh nữa, chỉ muốn rời đi trước.
Anh Lục thấy vậy cũng đi theo tôi, lúc chúng tôi đi ngang qua nhau, cánh tay bị ai đó giữ lại.
Lục Chấp Diệc siết chặt cổ tay của tôi, dùng đầu ngón tay ấn nó thành một hình vòng cung.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh: “Cô chưa thay đồ.”
"Đoàn làm phim không cho mặc trang phục diễn ra ngoài, đây là quy định."
Lục Chấp Diệc cau mày nhìn tôi.
"Đi thay đồ nhanh đi."
Nói xong, anh vẫn không buông tay.
Tôi ngẩng đầu lên trong tư thế này, anh ấy đang nhìn xuống tôi, nhưng lực đạo ở tay lại tăng thêm.
"Giai Kỳ, hay là để tôi giúp cô, được chứ?" Tang Nhu bước tới muốn kéo tôi ra,, lại bị anh Lục bình tĩnh ngăn lại.
Lục Chấp Diệc cũng vì thế mà buông tay.
Trong căn phòng nhỏ, tôi nhanh chóng thay quần áo và nghe Tang Nhu nói chuyện ở bên ngoài.
Cô ấy đọc một số bình luận của người hâm mộ và có vẻ như cảm thấy thích thú.
"tất cả mọi người đều đang nói về những đoạn cut kinh điển trong tác phẩm của anh Lục, fan vợ anh ấy nhiều thật."
Cô ấy nhìn người đã thay xong quần áo là tôi:" Giai Kỳ, cô có nghĩ vậy không?"
Tôi bày tỏ quan điểm của mình: “Fan vợ có thể có hàng nghìn nhưng vợ chỉ có một”.
Nụ cười của Tang Nhu không hề thay đổi, “Tất cả đều là đơn phương tuyên bố, nếu không anh Lục đã trở thành kẻ đa tình rồi.”
"Cô xem đi, ngay cả anh Lục cũng không đồng ý."
Đúng như cô ấy nói, Lục Chấp Diệc lạnh lùng lau bút lông, tích chữ như vàng.
Tôi hỏi anh: “Có phải vậy không, Lục Chấp Diệc?”
Anh vẫn im lặng.
Anh Lục chỉ hừ lạnh một cái.
Tôi cong môi cười.
"Chị Tang Nhu nói đúng, kết hôn không thể chỉ là sự đồng ý một phía. Vì vậy, để giảm áp lực cho anh Lục, bây giờ tôi chính thức tuyên bố..."
Giọng tôi trở nên nghẹn ngào, nên tôi hắng giọng một cách không bình thường nhưng không che giấu được sự khô khốc.
Nhưng không có từ nào mơ hồ.
Tôi nhìn vào mắt anh và nói: "Lục Chấp Diệc."
"Em muốn ly hôn với anh."
Vấn đề này chắc chắn anh sẽ đồng ý.
Chỉ có một tiếng cạch được nghe thấy.
Bút lông trong tay anh bị bẻ gãy.
8.
"Lục ca!" Tang Nhu hô lên, vội vàng cầm tay Lục Chấp Diệc, kiểm tra:"Có chuyện gì không? Anh có bị thương không? Có đau không?"
Sự lo lắng cùng yêu thương trong giọng điệu khiến ai nghe xong cũng cảm động.
Tôi tiến lên một bước, ngồi xuống nhặt nửa chiếc bút lông còn lại rơi xuống.
Vết gãy của nó sần sùi và gai góc, giống như một rễ cây đang cố gắng vùng vẫy.
Giọng Lục Chấp Diệc lạnh lùng vang lên: "Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ bên ngoài da thôi."
Anh đẩy Tang Nhu ra và bước về phía tôi.
Nửa chiếc bút lông còn lại nằm trong lòng bàn tay anh.
Tôi nhìn thấy trên ngón tay anh có một vệt đỏ, là một vết máu nhỏ.
Các đốt ngón tay của Lục Chấp Diệc trở nên trắng bệch và anh nói với tôi:
"Lần sau đừng nói những lời như vậy nữa, người khác sẽ hiểu lầm."
Tôi mỉm cười và ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Chấp Diệc: "Được, tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Mấy chuyện ly hôn như này, nói một lần là đủ rồi.
Lục Chấp Diệc giật mình, không biết nghĩ đến chuyện gì, nhưng vẻ mặt dao động rất nhanh cũng biến mất.
Anh trở lại với vẻ mặt thường ngày khi đối mặt với tôi.
Lạnh lùng, bình tĩnh và ít nói.
Sau đó lấy đi nửa cây bút còn lại trong tay tôi ném vào thùng rác.
Anh xoay người rời đi một cách gọn gàng.
Tang Nhu đứng bên cạnh và nhắc tôi trước khi rời đi: "Giai Kỳ, đi nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày tiếp theo không có cảnh quay của cô, cứ coi như là được nghỉ phép."
Cô ấy có ý gì, tôi không phải kẻ ngốc.
Tôi là một diễn viên mới chưa có danh tiếng, sự tồn tại của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào đoàn làm phim và mối quan hệ của tôi với Lục Chấp Diệc.
Một khi hai bên này không để ý đến tôi, tôi thực sự không còn ai hỏi thăm.
Nhưng tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại xem họ diễn.
Có thể coi đó là lời xác nhận cuối cùng để cắt đứt.
"Anh Lục, anh đi trước đi."
Anh ấy là người đại diện, tôi không phải làm việc nhưng tôi không thể trì hoãn anh ấy được.
"Không."
Anh Lục cầm lấy tay tôi và phủi đi đám mùn cưa không tồn tại cho tôi.
Thậm chí anh còn run rẩy khó chịu.
Làm xong, anh nhìn tôi thở dài:
"Anh ở đây cùng em."
"Anh sẽ luôn bên em."
Lời hứa hẹn vững vàng rơi xuống.
Tôi cắn đầu lưỡi để kiềm chế cảm giác nhức nhối nơi hốc mắt, rầu rĩ đáp:
"Cảm ơn anh."
Ngày hôm sau vừa thức dậy, Weibo đã bùng nổ.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, tôi đã thành tâm cầu nguyện ngày mai mở mắt ra sẽ có những tin tức tích cực đón chào tôi.
Nhưng khi nhìn vào hiện tại, có vẻ như không biết gì cũng tốt hơn.
Các hashtag
#Lục Chấp Diệc và Tang Nhu
#Tang Nhu thật sự rất thích
#Đường về nhà Lục Chấp Diệc Tang Nhu
...
Những từ khóa như vậy đang tràn ngập trên màn hình.
Hai người này đã trở thành tâm điểm của sự chú ý như những ngôi sao.
Sức ảnh hưởng của họ rất lớn, các fan ăn mừng như đang đón Tết, vượt qua mọi rào cản.
"Phát đường rồi! Tôi điên mất thôi!"
"Huhu! Lục Chấp Diệc là chồng của tôi, anh là đàn ông đã có gia đình, sao có thể không tuân thủ nam đức!"
Bình luận nói rất hay, tôi rất thích.
Sau đó tôi thấy cư dân mạng đang xem náo nhiệt và không nghĩ đó là chuyện gì to tát.
Bỗng dưng có người nhắc tới tôi.
"Nghe nói ở hiện trường, WJQ đã uống rượu giải sầu."
"Súng đồ chơi? Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được dùng chữ viết tắt."
“Ồ, là Văn Giai Kỳ keo dính chó bám lấy ảnh đế.”
...
Nếu nói không buồn thì là nói dối.
Đau đớn hơn việc bị bôi đen là tôi không được nhắc tên trong đó.
Tóm lại, sự việc này đã gây xôn xao trong cộng đồng mạng và kéo dài cho đến khi bắt đầu quay.
Nhiều nhà đài đã đến đoàn làm phim để phỏng vấn, và mục tiêu của họ rất rõ ràng: Lục Chấp Diệc và Tang Nhu.
Đến nỗi tôi phải hoãn việc quay phim.
Tôi đứng bên ngoài quan sát Lục Chấp Diệc và Tang Nhu tương tác với nhau giữa đám đông.
Một bên ấm áp và trong trẻo, một bên thì nuông chiều và dịu dàng.
Lục Chấp Diệc giơ tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay của Tang Nhu.
Và sau đó...
"Đừng nhìn nữa."
Một đôi tay che trước mắt tôi, lòng bàn tay chạm vào lông mi.
Anh Lục thở dài, thuận tiện che đi một bên tai của tôi.
"Không cần nhìn, cũng không cần nghe."
"Nhưng mà," em có hai tai.
"Biết em không làm được, vậy nên để lại cho em một cái."
Tôi khen ngợi anh:" Cảm ơn, anh thật chu đáo."
6.
“Kịch bản yêu cầu có cảnh tuyết rơi, vừa khéo hôm nay trời không có tuyết, vậy nên sẽ không quay cảnh của cô.”
Nhân viên tới báo tin cho tôi lại nói: “Hôm nay chúng ta quay cảnh của nam nữ chính, cô cứ về trước đi.”
A.
Rõ ràng dự báo thời tiết nói là hôm nay sẽ có tuyết rơi kia mà.
Xem ra đến cả ông trời cũng đùa giỡn tôi.
Tôi cảm thấy cảm giác bức bối đang tích tụ trong lòng tôi, nói được bằng giọng điệu khó chịu rồi đi thẳng vào phòng hóa trang để thay đồ.
Chúng tôi đều không có phòng thay đồ riêng nên hầu hết thời gian hay đồ đều ở chỗ này.
Anh Lục đứng bên ngoài chờ, trong lòng tôi tức giận, hai tay mất hết sức lực.
"A....."
Không biết tóc mình bị vướng vào đâu, tôi kêu lên đau đớn.
"Làm sao vậy?"
Anh Lục nhanh chóng lao vào, nói với giọng có chút lo lắng.
Tôi vẫn giữ tư thế hai tay đưa lên, trông vừa bực mình, vừa tức cười.
"Hình như bị mắc vào đâu đó huhu."
Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức thực sự muốn khóc.
Anh Lục dở khóc dở cười:" Qua đây, anh gỡ ra giúp em."
Phòng thay đồ quá nhỏ, lại thiếu ánh sáng, anh Lục loay hoay một lúc rồi thả tay xuống.
"Lúc nào em cũng vụng về như vậy."
Tôi cảm thấy ngượng ngùng khi bị chỉ trích, vẻ mặt tôi ngây ra bị anh kéo ra ngoài ngồi.
Qua tấm gương trước mặt, tôi nhìn thấy rõ ràng anh Lục đang cẩn thận từng chút đằng sau.
Anh vô tình ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của tôi.
Anh Lục sửng sốt một lúc rồi mỉm cười: “Đã đổi ý và quyết định thích anh rồi à?”
"Không phải vậy."
Tôi vội vàng trả lời, anh liền cụp mắt và tiếp tục hỏi:
"Em thích Lục Chấp Diệc đến thế sao?"
Vừa tiến tổ, tôi đã chủ động tiếp cận Lục Chấp Diệc, cố gắng dùng vai diễn Đình Xảo để để thu hút sự chú ý của anh.
Long lòng mọi người đều coi thường tôi, đây cũng không phải lần đầu tiên anh Lục hỏi tôi về vấn đề này.
Và câu trả lời của tôi cũng chưa bao giờ thay đổi.
Tôi chỉ đơn giản là rất thích anh ấy.
Nhưng lần này, khi nghĩ đến việc anh có khả năng ngoại tình với người khác, tôi lại thấy hoảng sợ.
Một số ý kiến đột ngột xuất hiện trong đầu tôi, những điều tôi muốn nói ra.
Nói ra, chính là sự thật.
Tôi mím môi.
“Nếu em nói em và Lục Chấp Diệc đã kết hôn, anh có tin không?”
Anh Lục nghe vậy, đông tác trên tay ngừng lại, vừa đúng lúc tóc rối được gỡ ra.
Anh ấy vuốt tóc lại giúp tôi, ôm bả vai tôi và qua gương, anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh trả lời một cách nghiêm túc và nhấn mạnh: “Trong trường hợp đó, chẳng phải anh ta đang ngoại tình hay sao?”
"Nếu chồng em không cư xử đúng mực, em sẽ làm gì?"
Anh Lục nháy mắt với tôi và nở một nụ cười giảo hoạt.
"Bà Lục, nếu không thì em thử vụng trộm với anh xem?"
7.
Cửa mở ra.
Đầu óc tôi bối rối trước những gì ban nãy vừa nói, tôi chậm chạp quay lại nhìn.
Hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước cửa.
Tang Nhu, còn có Lục Chấp Diệc.
Anh đứng đằng sau, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, vẻ mặt không rõ biểu cảm gì.
Anh Lục đứng thẳng lên, tay anh không rời khỏi vai tôi.
Người đầu tiên lên tiếng là Tang Nhu.
"Giai Kỳ, cô vẫn chưa đi sao?"
Tôi chỉ gật đầu một cái.
Cả hai bước vào và chào hỏi:" Tôi và anh Lục phải thêm một cảnh, bên ngoài đang chuẩn bị, chúng tôi đứng ngồi không yên nên muốn vào đây lấy đồ."
Giọng điệu rất quen thuộc tự nhiên, tôi không hề cảm thấy dễ chịu khi nghe những lời này, nhưng vẫn có thể ứng phó qua loa.
"Chị Tang Nhu và Lục ảnh đế thật tốt."
Rất chiếu lệ.
Tôi nhìn sang Lục Chấp Diệc, thấy anh không trả lời, nghĩ có vẻ như vậy.
Sau chuyện tối qua, tôi không còn sức để hỏi lại anh nữa, chỉ muốn rời đi trước.
Anh Lục thấy vậy cũng đi theo tôi, lúc chúng tôi đi ngang qua nhau, cánh tay bị ai đó giữ lại.
Lục Chấp Diệc siết chặt cổ tay của tôi, dùng đầu ngón tay ấn nó thành một hình vòng cung.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh: “Cô chưa thay đồ.”
"Đoàn làm phim không cho mặc trang phục diễn ra ngoài, đây là quy định."
Lục Chấp Diệc cau mày nhìn tôi.
"Đi thay đồ nhanh đi."
Nói xong, anh vẫn không buông tay.
Tôi ngẩng đầu lên trong tư thế này, anh ấy đang nhìn xuống tôi, nhưng lực đạo ở tay lại tăng thêm.
"Giai Kỳ, hay là để tôi giúp cô, được chứ?" Tang Nhu bước tới muốn kéo tôi ra,, lại bị anh Lục bình tĩnh ngăn lại.
Lục Chấp Diệc cũng vì thế mà buông tay.
Trong căn phòng nhỏ, tôi nhanh chóng thay quần áo và nghe Tang Nhu nói chuyện ở bên ngoài.
Cô ấy đọc một số bình luận của người hâm mộ và có vẻ như cảm thấy thích thú.
"tất cả mọi người đều đang nói về những đoạn cut kinh điển trong tác phẩm của anh Lục, fan vợ anh ấy nhiều thật."
Cô ấy nhìn người đã thay xong quần áo là tôi:" Giai Kỳ, cô có nghĩ vậy không?"
Tôi bày tỏ quan điểm của mình: “Fan vợ có thể có hàng nghìn nhưng vợ chỉ có một”.
Nụ cười của Tang Nhu không hề thay đổi, “Tất cả đều là đơn phương tuyên bố, nếu không anh Lục đã trở thành kẻ đa tình rồi.”
"Cô xem đi, ngay cả anh Lục cũng không đồng ý."
Đúng như cô ấy nói, Lục Chấp Diệc lạnh lùng lau bút lông, tích chữ như vàng.
Tôi hỏi anh: “Có phải vậy không, Lục Chấp Diệc?”
Anh vẫn im lặng.
Anh Lục chỉ hừ lạnh một cái.
Tôi cong môi cười.
"Chị Tang Nhu nói đúng, kết hôn không thể chỉ là sự đồng ý một phía. Vì vậy, để giảm áp lực cho anh Lục, bây giờ tôi chính thức tuyên bố..."
Giọng tôi trở nên nghẹn ngào, nên tôi hắng giọng một cách không bình thường nhưng không che giấu được sự khô khốc.
Nhưng không có từ nào mơ hồ.
Tôi nhìn vào mắt anh và nói: "Lục Chấp Diệc."
"Em muốn ly hôn với anh."
Vấn đề này chắc chắn anh sẽ đồng ý.
Chỉ có một tiếng cạch được nghe thấy.
Bút lông trong tay anh bị bẻ gãy.
8.
"Lục ca!" Tang Nhu hô lên, vội vàng cầm tay Lục Chấp Diệc, kiểm tra:"Có chuyện gì không? Anh có bị thương không? Có đau không?"
Sự lo lắng cùng yêu thương trong giọng điệu khiến ai nghe xong cũng cảm động.
Tôi tiến lên một bước, ngồi xuống nhặt nửa chiếc bút lông còn lại rơi xuống.
Vết gãy của nó sần sùi và gai góc, giống như một rễ cây đang cố gắng vùng vẫy.
Giọng Lục Chấp Diệc lạnh lùng vang lên: "Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ bên ngoài da thôi."
Anh đẩy Tang Nhu ra và bước về phía tôi.
Nửa chiếc bút lông còn lại nằm trong lòng bàn tay anh.
Tôi nhìn thấy trên ngón tay anh có một vệt đỏ, là một vết máu nhỏ.
Các đốt ngón tay của Lục Chấp Diệc trở nên trắng bệch và anh nói với tôi:
"Lần sau đừng nói những lời như vậy nữa, người khác sẽ hiểu lầm."
Tôi mỉm cười và ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Chấp Diệc: "Được, tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Mấy chuyện ly hôn như này, nói một lần là đủ rồi.
Lục Chấp Diệc giật mình, không biết nghĩ đến chuyện gì, nhưng vẻ mặt dao động rất nhanh cũng biến mất.
Anh trở lại với vẻ mặt thường ngày khi đối mặt với tôi.
Lạnh lùng, bình tĩnh và ít nói.
Sau đó lấy đi nửa cây bút còn lại trong tay tôi ném vào thùng rác.
Anh xoay người rời đi một cách gọn gàng.
Tang Nhu đứng bên cạnh và nhắc tôi trước khi rời đi: "Giai Kỳ, đi nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày tiếp theo không có cảnh quay của cô, cứ coi như là được nghỉ phép."
Cô ấy có ý gì, tôi không phải kẻ ngốc.
Tôi là một diễn viên mới chưa có danh tiếng, sự tồn tại của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào đoàn làm phim và mối quan hệ của tôi với Lục Chấp Diệc.
Một khi hai bên này không để ý đến tôi, tôi thực sự không còn ai hỏi thăm.
Nhưng tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại xem họ diễn.
Có thể coi đó là lời xác nhận cuối cùng để cắt đứt.
"Anh Lục, anh đi trước đi."
Anh ấy là người đại diện, tôi không phải làm việc nhưng tôi không thể trì hoãn anh ấy được.
"Không."
Anh Lục cầm lấy tay tôi và phủi đi đám mùn cưa không tồn tại cho tôi.
Thậm chí anh còn run rẩy khó chịu.
Làm xong, anh nhìn tôi thở dài:
"Anh ở đây cùng em."
"Anh sẽ luôn bên em."
Lời hứa hẹn vững vàng rơi xuống.
Tôi cắn đầu lưỡi để kiềm chế cảm giác nhức nhối nơi hốc mắt, rầu rĩ đáp:
"Cảm ơn anh."