Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Qua nhiều năm như vậy, vô số thợ rèn đã tới chiêm ngưỡng, mong muốn lĩnh ngộ được ký ức của thần rèn từ trong đó.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm nổ vang. Những tia lửa giống như pháo hoa sáng rực bắn ra bốn phía.
Phất Lan Lâm bỗng nhiên giật mình một cái. Ngay trong nháy mắt vừa rồi, khi Càn Kính đánh xuống một búa, hắn cảm giác đứng trước mắt mình không phải là Càn Kính, mà là pho tượng sống của thần rèn vĩnh hằng Áo Duy Lam! Đánh ra một đường cong hoàn mỹ! Một búa, xem ra đã bao hàm vô số biến hóa! Một búa, là nghệ thuật chân chính!
Keng... keng... keng...
Tay Càn Kính nâng búa đánh xuống, dần dần bắt đầu có một chút cảm giác về điểm rơi xuống. Chỉ mười búa qua đi liền dừng lại. Một khối tinh sắt bát cấp đã yên tĩnh xuất hiện ở trước mặt hắn.
Phất Lan Lâm nhìn Càn Kính, bất tri bất giác nước mắt chảy ra. Trong mắt hắn bắn ra sự sùng bái và cảm động cuồng nhiệt. Cầm ống bễ trong tay hai tay hắn liên tục run rẩy.
Những năm gần đây, Phất Lan Lâm liên tục nhớ lại cảnh tượng khi nhìn thấy pho tượng Áo Duy Lam, nhưng trước sau vẫn không cách nào hiểu rõ được tài nghệ chân lý ẩn chứa bên trong pho tượng kia. Nhưng ngay vừa nãy, khi Càn Kính đánh búa xuống, Phất Lan Lâm đột nhiên hiểu ra! Hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề đã lâu vẫn không cách nào nghĩ thông suốt được. Mặc dù hắn không cách nào đánh ra được một búa giống như Càn Kính, nhưng vẫn cảm giác mình đã tăng cấp!
Loại cảm giác này rất thần kỳ. Dường như chỉ trong nháy mắt rất nhiều điều không nghĩ ra, cửa lớn vẫn đóng chặt đã bị một con trâu điên xông mạnh tới, liên tiếp phá vỡ.
- Càn Kính... Càn Kính... Ta… ta có thể đánh một lần không?
Càn Kính nhún nhún vai lấy tinh sắt bát cấp ra, đứng ở một bên nhìn Phất Lan Lâm ra sức rèn sắt. Cây búa liên tục đập xuống bắn ra những tia lửa. Rất nhanh, toàn thân Phất Lan Lâm đã xuất hiện những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy xuôi xuống.
Lại qua một thời gian, Phất Lan Lâm dừng lại, lau mồ hôi trên đầu, nhìn tinh sắt trước mắt khóc rống lên.
Càn Kính bị hành động của Phất Lan Lâm làm kinh hãi nhảy phắt dậy.
Không đến mức này chứ? Phản ứng như vậy cũng quá kịch liệt đi?
Tiếng khóc lớn này đã khiến Phất Lan Tây ở trong phòng trang bị tiêu thụ chạy nhanh tới, trong miệng liên tục kêu lên:
- Làm sao vậy? Ca, làm sao vậy?
- Phất Lan Tây...
Phất Lan Lâm quỳ trên mặt đất, chỉ vào tinh sắt trước mặt hắn, thở không ra hơi nói:
- Đệ, đệ xem đi...
- Đây là... tinh sắt tam cấp?
Phất Lan Tây thực sự không hiểu nổi, nhìn Phất Lan Lâm:
- Ca, như vậy có gì phải kích động? Càn Kính có thể rèn ra tinh sắt ngũ cấp...
- Đây là ta rèn...
Phất Lan Lâm kích động nâng tinh sắt tam cấp còn rất nóng lên, giống như đang cầm bảo vật trân quý nhất thế gian, cẩn thận che chở:
- Đây là do ta làm ra.
- Cái gì?
Phất Lan Tây trừng mắt:
- Sao có thể như vậy được?
Càn Kính đứng ở một bên, vô cùng lúng túng gãi đầu. Chuyện gì vậy? Mình tạo ra một khối tinh sắt bát cấp, vốn muốn cho Phất Lan Lâm kinh ngạc một chút, không nghĩ tới lại bị một khối tinh sắt tam cất đoạt danh tiếng.
- Đệ, ta là thợ rèn tam cấp. Ta đã là thợ rèn tam cấp!
Phất Lan Lâm khóc thút thít:
- Tuy rằng còn chưa thi đậu cuộc thi của nghiệp đoàn chứng minh tư cách của mình, nhưng ta thật sự là thợ rèn tam cấp. ikienthuc.org
- Ca, chúc mừng ca.
Càn Kính nhìn hai huynh đệ ôm đầu khóc rống, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Nếu như không phải biết hai người này mỗi ngày đều gặp mặt, còn tưởng rằng bọn họ là huynh đệ thất lạc mấy chục năm cuối cùng mới gặp mặt.
Hai người khóc một trận, cuối cùng Phất Lan Tây ngừng khóc hỏi:
- Ca, làm thế nào thoáng một cái ca đã biến thành thợ rèn tam cấp vậy?
Phất Lan Lâm lau khô nước mắt vui vẻ nói:
- Đây cũng là nhờ Càn Kính. Vừa rồi hắn rèn sắt khiến ta có sự dẫn đạo rất lớn.
- Càn Kính? Hắn rèn như thế nào?
Phất Lan Tây thật sự tò mò. Hắn vẫn chưa từng bao giờ nghe nói, một người rèn sắt một chút, người khác đứng ở bên cạnh nhìn năng lực rèn lại đột nhiên tăng mạnh như vậy.
- Càn Kính...
Ánh mắt Phất Lan Lâm mang theo một chút cầu khẩn nhìn hắn nói:
- Có thể đánh lại một khối tinh sắt không?
Càn Kính nhún vai cầm cây búa lên:
- Nhóm lửa, ta làm lại một khối tinh sắt bát cấp khác.
- Cái gì?
Hai huynh đệ đồng thời sửng sốt. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy khối tinh sắt ở bên cạnh thùng nước. Hơn nữa phẩm chất khối tinh sắt này vượt xa so với tinh sắt ngũ cấp ngày hôm qua!
- Cái này... cái này...
Hai huynh đệ nhìn nhau nửa ngày, mở miệng hồi lâu vẫn không lên tiếng. Trong đầu bọn họ chỉ không ngừng cảm thán, mình rốt cuộc gặp người thiếu niên gì thế này? Làm nửa ngày, ngày hôm qua người ta còn chưa dùng toàn lực! Không trách được, hắn cự tuyệt Lôi Địch đi bái một rèn tạo sư làm sư phụ. Người trẻ tuổi này chỉ chừng ấy tuổi đãcó năng lực, thiên phú kinh người đáng sợ như vậy, mặc dù không bái sư, vận khí tốt một đường tiếp tục tìm hiểu, trong vòng năm năm cũng có thể trở thành rèn tạo sư!
- Ta sắp bắt đầu.
Cầm búa, hít sâu vận chuyển phương pháp hít thở rèn sắt, giơ búa, hạ búa!
Hai huynh đệ Phất Lan Lâm nhìn Càn Kính kỹ năng đánh búa liền mạch lưu loátgiống như nghệ thuật, trong lòng chấn động sâu sắc. Một người một búa hình như đã hoàn toàn liền thành một thể. Cây búa không còn cầm ở trong tay Càn Kính, mà giống gắn kết huyết mạch hắn, là một phần thân thể hắn!
Mười búa, hai huynh đệ Phất Lan Lâm nhìn như mê như say, mắt càng thêm mơ hồ. Dường như không phải bọn họ nhìn thấy Càn Kính đang rèn tinh sắt, mà là một thần rèn đang rèn đấu giả tuyệt thế!
Lúc này đây, hai người Phất Lan Lâm cũng không lĩnh ngộ được bất luận búa kỹ gì. Cảm giác duy nhất chính là Càn Kính không giống như là một gã thợ rèn bát cấp, mà giống như một rèn tạo sư chân chính!
Hai huynh đệ Phất Lan Lâm ngơ ngác nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng đồng loạt nói:
- Nhặt được bảo...
- Đúng vậy! Nhặt được bảo!
Trong lòng hai huynh đệ Phất Lan Lâm mừng như điên. Bọn họ vốn tưởng rằng mình tìm được một thợ rèn nhị cấp, kết quả ngày thứ hai người ta nói cho ngươi biết hắn là thợ rèn ngũ cấp. Xem hắn là thợ rèn ngũ cấp, lại qua một ngày đêm nhận được tin tức người ta là thợ rèn bát cấp.
Áo Khắc Lan... Áo Khắc Lan vẫn chưa từng xuất hiện thợ rèn bát cấp!
- Ta nói... Càn Kính...
Phất Lan Lâm chà xát bàn tay:
- Không bằng… không bằng ngươi dứt khoát đừng làm chiến sĩ nữa. Có lẽ ngươi có thể trở thành một thợ rèn đặc biệt vĩ đại.
- Thợ rèn?
Càn Kính nhìn cây búa trong tay, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời bắt đầu trở nên chói mắt, tạo thành một vài hình vẻ, trong đầu hắn rất nhanh chớp động. Đó là cảnh tượng suốt đời hắn cũng không bao giờ quên!
- Càn Kính, huyết mạch Tinh Linh Vương sơ cấp thức tỉnh thất bại...
Trong quảng trưởng nhỏ chật ních người, một âm thanh không có chút cảm xúc chậm rãi vang lên, truyền tới tai tất cả mọi người trong quảng trường nhỏ này.
Đối với người thiếu niên đang đứng trên quảng trường, hầu như không ai lộ ra vẻ đáng tiếc, thậm chí còn có chút vui mừng