-
Chương 2
Nàng đưa ta đến Ngọc phủ điện của nàng.
Nước suối tiên trong Ngọc phủ rửa sạch mọi xui xẻo trên người ta, ta sạch sẽ bước ra trước mặt nàng.
"Ừ." Nàng hài lòng gật đầu, "Là một mỹ nhân, không trách được khi xưa điện hạ nhớ mãi không quên."
Ta mở miệng, cuối cùng không nói gì.
Nàng thấy thần sắc ta như vậy, liền nghiêm nghị nói: "Thần tiên luân hồi, không biết bao nhiêu lần, những gì thân xác phàm trần trải qua trong một đời, đối với chúng ta chỉ như một chén trà. Ngươi không phải người đầu tiên mà điện hạ gặp, cũng không phải người cuối cùng, ngươi hiểu chứ?"
Ta dĩ nhiên hiểu.
Thẩm Uyên không phải nhớ ta.
Hắn chỉ nhớ cái thất bại mà hắn đã trải qua với ta.
Nếu ta còn có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào với hắn, thì thật không biết điều.
Ta thuận theo nói: "Thành tiên điều cốt yếu là quên đi trần tục, Vân Nương biết."
Nghê Hoàng cười nói: "Ngươi thật là một cô nương hiểu chuyện, ta thích ngươi."
Chưa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
"Điện hạ đến rồi." Nghê Hoàng vui vẻ đứng dậy đón chào.
Ta đứng yên tại chỗ, như thể bị trúng định thân chú*.
*Định thân chú: một loại pháp thuật bất động.
"Nghê Hoàng, nàng không thấy bẩn sao?"
Thái tử lạnh lùng hỏi, không hề che giấu sự ghê tởm đối với ta.
Gương mặt hắn không khác Thẩm Uyên là bao, chỉ là thêm vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo.
Vì vậy, khi hắn cười mà đâm những nhát dao vào lòng ta.
Mới khiến ta đau đến như vậy.
"Sao lại thế?" Nghê Hoàng kéo tay hắn, "Cũng không thể để cô nương này làm mãi việc bẩn thỉu như thế này được."
Đôi mắt Thái tử hơi cụp xuống, ánh nhìn dừng lại nơi tay họ đang nắm lấy nhau, không nói gì thêm.
"Thái tử ca ca đừng giận nữa mà." Nghê Hoàng làm nũng, bĩu môi nói, "Ta sẽ sắp xếp nàng ta đến Hành Vu điện xa xôi nhất để chăm sóc hoa cỏ, ta đảm bảo, chàng sẽ không bao giờ gặp lại nàng ta nữa."
Mẫu mẫu kịp thời xuất hiện, dẫn ta ra ngoài.
Ta lờ mờ nghe Nghê Hoàng thỏ thẻ hỏi hắn, váy cưới thêu hình phượng hay rồng thì đẹp, sau này sinh con trai hay con gái thì tốt hơn.
Nếu sinh được một tiểu thái tử, nhất định không thể trầm mặc ít nói như hắn, phải hoạt bát vui tươi hơn mới tốt...
Thì ra họ đã đến mức này rồi.
Trong lòng ta không thể kiểm soát mà dâng lên nỗi chua xót và đau đớn mơ hồ.
Ta cúi đầu đi theo mẫu mẫu, sợ bị phát hiện ra chút gì không kính cẩn.
Nhưng khi đi đến cuối hành lang, ta vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
Thái tử nửa nằm nửa ngồi dưới hiên, dường như vì lời nói của Nghê Hoàng mà khóe môi hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt thì lại chằm chằm nhìn ta.
Vẻ mặt đó, nhìn như cười mà không phải cười, thật ra đó là sự lạnh lùng, vô tình.
Hoàn toàn không giống Thẩm Uyên.
Khi ánh mắt ta và hắn chạm nhau, hắn liền thu lại nét cười, lạnh lùng quay đầu đi.
Sống trong Hành Vu điện hoang vắng, không phải là hoàn toàn không có lợi ích.
Ít nhất, ta có thể có một phòng ngủ riêng.
Không biết có phải do nơi này cây cối nhiều, linh khí dồi dào hay không mà linh căn vốn đã đứt đoạn của ta bắt đầu có dấu hiệu khôi phục.
Tỷ tỷ từng nói, chúng ta là tinh linh của cây cỏ, vì vậy linh căn đối với chúng ta vô cùng quan trọng.
Không có linh căn, ta chẳng là gì cả.
Thăm dò linh căn đã hoàn toàn đứt đoạn, ta thở dài một hơi.
Không sao, ít nhất...
Ít nhất ta đã đứng ở đây phải không?
Khác với Nghê Hoàng và Thái tử sinh ra đã là thượng thần.
Chỉ riêng việc có thể đứng ở đây, ta đã trải qua cả ngàn năm.
Tiếp theo, vẫn còn một trận chiến khốc liệt đang chờ ta.
Đêm đầu tiên ở Hành Vu điện, ta ngủ không yên giấc.
Trong những giấc mơ rời rạc, cảnh tượng Thẩm Uyên liên tục ch/3t cứ hiện ra.
Đêm tân hôn, rượu hợp cẩn.
Nến long phụng, khăn trùm đầu đỏ.
Người cầm kiếm đâm xuyên qua tim hắn là ta.
Người không kìm được khóc lớn cũng là ta.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Uyên đều vô cùng bình tĩnh, dù tỷ tỷ vô tình hiện nguyên hình trước mặt hắn, hắn cũng không lộ chút kinh ngạc.
Tỷ tỷ điên cuồng cười lớn: "Vân Nương, nhanh lên! Nhanh lấy tim hắn ra, sắp thành tiên đắc đạo rồi—"
Đôi tay run rẩy của ta không thể nào cầm nổi chuôi kiếm nữa.
Ta yếu ớt quỳ xuống bên hắn, đưa tay vuốt lên đôi mắt của hắn.
Đôi mắt đỏ rực vì đau đớn.
Đôi mắt từng chứa đầy hình bóng ta.
Giờ đã không còn nữa.
Lông mi hắn khẽ rung, lướt qua lòng bàn tay ta.
Giây phút cuối cùng, ta nghe hắn thều thào một câu, Vân Nương.
Hắn rốt cuộc muốn nói "Vân Nương, ta hận nàng" hay "Vân Nương, ta sẽ gi/3t nàng"?
Câu hỏi này, từ sau khi hắn ch/3t, ta đã suy nghĩ cả ngàn năm.
Nghĩ đến mức gần như phát điên, thành bệnh.
Ta từng nghĩ rằng, ta sẽ không bao giờ biết được nửa câu sau.
Cho đến đêm nay, ta một lần nữa bị ác mộng đánh thức, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Trong mơ, người nho sinh ôn nhu bị ch/3t dưới tay người yêu lại xuất hiện bên giường ta.
Hắn cầm một thanh kiếm dài.
Ánh kiếm u ám, như ánh sáng bầu trời đêm nay.
Thái tử điện hạ, không ngờ lại ngang nhiên xâm nhập vào phòng ngủ của ta.
Ta theo bản năng nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, ngồi dậy, cảnh giác nhìn hắn.
Thái tử vẫn vô cùng bình thản: "Ngươi thích vật mà phế vật kia tặng ngươi đến vậy sao?"
Nước suối tiên trong Ngọc phủ rửa sạch mọi xui xẻo trên người ta, ta sạch sẽ bước ra trước mặt nàng.
"Ừ." Nàng hài lòng gật đầu, "Là một mỹ nhân, không trách được khi xưa điện hạ nhớ mãi không quên."
Ta mở miệng, cuối cùng không nói gì.
Nàng thấy thần sắc ta như vậy, liền nghiêm nghị nói: "Thần tiên luân hồi, không biết bao nhiêu lần, những gì thân xác phàm trần trải qua trong một đời, đối với chúng ta chỉ như một chén trà. Ngươi không phải người đầu tiên mà điện hạ gặp, cũng không phải người cuối cùng, ngươi hiểu chứ?"
Ta dĩ nhiên hiểu.
Thẩm Uyên không phải nhớ ta.
Hắn chỉ nhớ cái thất bại mà hắn đã trải qua với ta.
Nếu ta còn có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào với hắn, thì thật không biết điều.
Ta thuận theo nói: "Thành tiên điều cốt yếu là quên đi trần tục, Vân Nương biết."
Nghê Hoàng cười nói: "Ngươi thật là một cô nương hiểu chuyện, ta thích ngươi."
Chưa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
"Điện hạ đến rồi." Nghê Hoàng vui vẻ đứng dậy đón chào.
Ta đứng yên tại chỗ, như thể bị trúng định thân chú*.
*Định thân chú: một loại pháp thuật bất động.
"Nghê Hoàng, nàng không thấy bẩn sao?"
Thái tử lạnh lùng hỏi, không hề che giấu sự ghê tởm đối với ta.
Gương mặt hắn không khác Thẩm Uyên là bao, chỉ là thêm vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo.
Vì vậy, khi hắn cười mà đâm những nhát dao vào lòng ta.
Mới khiến ta đau đến như vậy.
"Sao lại thế?" Nghê Hoàng kéo tay hắn, "Cũng không thể để cô nương này làm mãi việc bẩn thỉu như thế này được."
Đôi mắt Thái tử hơi cụp xuống, ánh nhìn dừng lại nơi tay họ đang nắm lấy nhau, không nói gì thêm.
"Thái tử ca ca đừng giận nữa mà." Nghê Hoàng làm nũng, bĩu môi nói, "Ta sẽ sắp xếp nàng ta đến Hành Vu điện xa xôi nhất để chăm sóc hoa cỏ, ta đảm bảo, chàng sẽ không bao giờ gặp lại nàng ta nữa."
Mẫu mẫu kịp thời xuất hiện, dẫn ta ra ngoài.
Ta lờ mờ nghe Nghê Hoàng thỏ thẻ hỏi hắn, váy cưới thêu hình phượng hay rồng thì đẹp, sau này sinh con trai hay con gái thì tốt hơn.
Nếu sinh được một tiểu thái tử, nhất định không thể trầm mặc ít nói như hắn, phải hoạt bát vui tươi hơn mới tốt...
Thì ra họ đã đến mức này rồi.
Trong lòng ta không thể kiểm soát mà dâng lên nỗi chua xót và đau đớn mơ hồ.
Ta cúi đầu đi theo mẫu mẫu, sợ bị phát hiện ra chút gì không kính cẩn.
Nhưng khi đi đến cuối hành lang, ta vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
Thái tử nửa nằm nửa ngồi dưới hiên, dường như vì lời nói của Nghê Hoàng mà khóe môi hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt thì lại chằm chằm nhìn ta.
Vẻ mặt đó, nhìn như cười mà không phải cười, thật ra đó là sự lạnh lùng, vô tình.
Hoàn toàn không giống Thẩm Uyên.
Khi ánh mắt ta và hắn chạm nhau, hắn liền thu lại nét cười, lạnh lùng quay đầu đi.
Sống trong Hành Vu điện hoang vắng, không phải là hoàn toàn không có lợi ích.
Ít nhất, ta có thể có một phòng ngủ riêng.
Không biết có phải do nơi này cây cối nhiều, linh khí dồi dào hay không mà linh căn vốn đã đứt đoạn của ta bắt đầu có dấu hiệu khôi phục.
Tỷ tỷ từng nói, chúng ta là tinh linh của cây cỏ, vì vậy linh căn đối với chúng ta vô cùng quan trọng.
Không có linh căn, ta chẳng là gì cả.
Thăm dò linh căn đã hoàn toàn đứt đoạn, ta thở dài một hơi.
Không sao, ít nhất...
Ít nhất ta đã đứng ở đây phải không?
Khác với Nghê Hoàng và Thái tử sinh ra đã là thượng thần.
Chỉ riêng việc có thể đứng ở đây, ta đã trải qua cả ngàn năm.
Tiếp theo, vẫn còn một trận chiến khốc liệt đang chờ ta.
Đêm đầu tiên ở Hành Vu điện, ta ngủ không yên giấc.
Trong những giấc mơ rời rạc, cảnh tượng Thẩm Uyên liên tục ch/3t cứ hiện ra.
Đêm tân hôn, rượu hợp cẩn.
Nến long phụng, khăn trùm đầu đỏ.
Người cầm kiếm đâm xuyên qua tim hắn là ta.
Người không kìm được khóc lớn cũng là ta.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Uyên đều vô cùng bình tĩnh, dù tỷ tỷ vô tình hiện nguyên hình trước mặt hắn, hắn cũng không lộ chút kinh ngạc.
Tỷ tỷ điên cuồng cười lớn: "Vân Nương, nhanh lên! Nhanh lấy tim hắn ra, sắp thành tiên đắc đạo rồi—"
Đôi tay run rẩy của ta không thể nào cầm nổi chuôi kiếm nữa.
Ta yếu ớt quỳ xuống bên hắn, đưa tay vuốt lên đôi mắt của hắn.
Đôi mắt đỏ rực vì đau đớn.
Đôi mắt từng chứa đầy hình bóng ta.
Giờ đã không còn nữa.
Lông mi hắn khẽ rung, lướt qua lòng bàn tay ta.
Giây phút cuối cùng, ta nghe hắn thều thào một câu, Vân Nương.
Hắn rốt cuộc muốn nói "Vân Nương, ta hận nàng" hay "Vân Nương, ta sẽ gi/3t nàng"?
Câu hỏi này, từ sau khi hắn ch/3t, ta đã suy nghĩ cả ngàn năm.
Nghĩ đến mức gần như phát điên, thành bệnh.
Ta từng nghĩ rằng, ta sẽ không bao giờ biết được nửa câu sau.
Cho đến đêm nay, ta một lần nữa bị ác mộng đánh thức, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Trong mơ, người nho sinh ôn nhu bị ch/3t dưới tay người yêu lại xuất hiện bên giường ta.
Hắn cầm một thanh kiếm dài.
Ánh kiếm u ám, như ánh sáng bầu trời đêm nay.
Thái tử điện hạ, không ngờ lại ngang nhiên xâm nhập vào phòng ngủ của ta.
Ta theo bản năng nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, ngồi dậy, cảnh giác nhìn hắn.
Thái tử vẫn vô cùng bình thản: "Ngươi thích vật mà phế vật kia tặng ngươi đến vậy sao?"