-
Chương 11 END
***Ngoại truyện – Tỷ tỷ
Không biết từ khi nào, ta bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Tỷ tỷ."
Mở mắt ra, ta thấy Vân Nương, nàng kéo tay áo của ta, muốn ta xem con chim nhỏ nàng vừa thêu.
Vân Nương của ta, người luôn ríu rít, với đôi mắt đầy vẻ ngây thơ và dịu dàng.
Con chim nàng thêu vẫn trông như con gà.
Hành Ngọc không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa sổ, dáng người cao ráo, yên lặng nhìn nàng.
Luôn có cảm giác như có điều gì đó không đúng.
Nhưng không thể nói rõ là gì.
Ngày hôm sau, ta với đôi mắt thâm quầng đi nghe các trưởng lão nghị sự.
Nói đi nói lại cũng chỉ là những chuyện lặt vặt trong tộc.
Ta nghe mà càng lúc càng thấy phiền muộn.
Các trưởng lão dừng lại, hỏi ta có phải không khỏe ở đâu không.
Ta do dự một lúc rồi nói: "Ban đêm thường mộng mị, luôn mơ thấy những điều không tốt, ví như, ta thường mơ thấy núi Bất Chu bị nghiệp hỏa thiêu rụi hoàn toàn."
Các trưởng lão nhìn nhau, một người trong số đó giơ tay bắt mạch cho ta.
"Trưởng tộc dường như... có thêm một chút sức mạnh khác trong người."
Ta giơ tay trái ra, quả nhiên thấy trong lòng bàn tay có một luồng sáng vàng nhạt lấp lánh chậm rãi lưu chuyển, như lửa, lại như một loài động vật nào đó đang cuộn mình.
Ta tìm một chỗ trống thử nghiệm.
Luồng sức mạnh thần bí này thực sự có thể dễ dàng xuyên qua núi đồi, phá vỡ vách đá, uy lực vô song.
Các trưởng lão vui mừng đến rơi nước mắt: "Thế này thì chúng ta không cần phải chịu đựng sự ức hiếp nữa, nhất định là tổ tiên đã hiển linh."
Ban đêm ta lại mơ một giấc mơ.
Nhân vật chính trong mộng vẫn là chàng thư sinh, tay ngày ngày cầm những quyển sách cũ.
Vân Nương không biết từ đâu chạy đến, thêm dầu vào đèn.
Thêm xong, nàng chống nạnh, giọng điệu hờn dỗi: "Thẩm Uyên! Chàng mà đọc sách mờ mắt thì ta không gả cho chàng đâu, ta không thèm lấy một kẻ mù!"
Người đàn ông được gọi là Thẩm Uyên có dung mạo tuấn tú, lông mi dài.
Bởi vậy khi hắn cụp mi, ta mới dễ dàng nhận ra.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn dưới chân Vân Nương, chậm rãi nói: "Vân Nương, lời nàng nói không tính."
Vân Nương bị giọng điệu kéo dài của hắn làm cho đỏ mặt, còn ta thì cảm thấy rợn người.
Vân Nương là yêu.
Bóng của yêu làm sao có thể giống người!
Nàng đã lộ ra, mà bản thân lại hoàn toàn không biết.
Nhưng cuối cùng, chàng thư sinh ấy chỉ ôm nàng vào lòng, giọng nhẹ nhàng, từ tốn đọc thơ cho nàng nghe.
Nàng "khanh khách" cười, thỉnh thoảng ngắt lời để hôn lên đôi mắt, đôi mày của hắn.
"Thẩm Uyên, chàng đọc thơ tình phải không? Chàng nghĩ ta không biết chữ nên không hiểu sao? Không biết xấu hổ!"
"Thẩm Uyên, ta buồn ngủ rồi, chàng ôm ta đi ngủ được không?"
"Thẩm Uyên, chàng thật là gỗ đá, ta bảo chàng ôm thì chàng chỉ ôm thôi sao? Vậy ta bảo chàng 'm...m...' chàng bịt miệng ta làm gì?"
"Thẩm Uyên, chàng nhất định sẽ thi đỗ cao, không tin chúng ta đánh cược, chàng thắng thì phải tám kiệu, không, mười kiệu lớn rước ta về."
"Thẩm Uyên."
"Thẩm Uyên..."
Trong mơ ta chợt bừng tỉnh.
Thẩm Uyên, sát phu chứng đạo, đắc đạo thành tiên.
Thái tử, lấy thân tế trời, thời gian đảo ngược.
Thảo nào.
Thảo nào tất cả mọi người đều không nhớ Thẩm Uyên.
Trừ ta.
Chắc là vì ta từng mượn tim của hắn.
Ngày Vân Nương và Hành Ngọc đại hôn, ta suốt cả ngày đều theo sau nàng.
Giúp nàng vấn tóc, trang điểm, thay y phục, cuối cùng phủ lên nàng chiếc khăn trùm đỏ thắm.
Muội muội duy nhất của ta xuất giá, gả được người chồng như ý, tự nhiên ta vui mừng hơn ai hết.
"Tỷ tỷ?" Vân Nương cúi đầu, giọng điệu bối rối, "Sao ta cảm thấy, dường như trước đây, ta cũng từng đội một chiếc khăn trùm đỏ rực như thế này nhỉ?"
Tim bỗng dưng đau thắt, đau đến mức như không thở nổi.
Ta nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn đau vô cớ này, mỉm cười trả lời: "Sao có thể? Tân lang sắp vào rồi, muội ngồi yên, ngoan nhé."
Vân Nương gật đầu mạnh, rồi hồi hộp chờ đợi.
Hành Ngọc từng bước tiến đến, người quân tử đoan trang lần đầu tiên mất kiểm soát, vui mừng đến nỗi bước đi cũng không vững.
Ta lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại cho họ.
Từ ngày đó, ta không còn mơ thấy gì nữa.
Hết.
(Phần ngoại truyện của Tỷ tỷ cho người đọc thấy được khi Thái tử dùng mạng tế trời để đảo ngược lại thời gian, quay lại những ngày tháng tươi đẹp và bi kịch cũng ko xảy ra với tộc Hoa Phượng Hoàng, duy chỉ có tỷ tỷ mơ thấy những điều trước đây đã xảy ra, vì ngày xưa cô đã từng mượn tim của Thái tử để hóa lại hình người.)
Phần này Gia note thêm cho các bạn dễ hiểu hơn về phần ngoại truyện của Tỷ tỷ nè, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé
Không biết từ khi nào, ta bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Tỷ tỷ."
Mở mắt ra, ta thấy Vân Nương, nàng kéo tay áo của ta, muốn ta xem con chim nhỏ nàng vừa thêu.
Vân Nương của ta, người luôn ríu rít, với đôi mắt đầy vẻ ngây thơ và dịu dàng.
Con chim nàng thêu vẫn trông như con gà.
Hành Ngọc không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa sổ, dáng người cao ráo, yên lặng nhìn nàng.
Luôn có cảm giác như có điều gì đó không đúng.
Nhưng không thể nói rõ là gì.
Ngày hôm sau, ta với đôi mắt thâm quầng đi nghe các trưởng lão nghị sự.
Nói đi nói lại cũng chỉ là những chuyện lặt vặt trong tộc.
Ta nghe mà càng lúc càng thấy phiền muộn.
Các trưởng lão dừng lại, hỏi ta có phải không khỏe ở đâu không.
Ta do dự một lúc rồi nói: "Ban đêm thường mộng mị, luôn mơ thấy những điều không tốt, ví như, ta thường mơ thấy núi Bất Chu bị nghiệp hỏa thiêu rụi hoàn toàn."
Các trưởng lão nhìn nhau, một người trong số đó giơ tay bắt mạch cho ta.
"Trưởng tộc dường như... có thêm một chút sức mạnh khác trong người."
Ta giơ tay trái ra, quả nhiên thấy trong lòng bàn tay có một luồng sáng vàng nhạt lấp lánh chậm rãi lưu chuyển, như lửa, lại như một loài động vật nào đó đang cuộn mình.
Ta tìm một chỗ trống thử nghiệm.
Luồng sức mạnh thần bí này thực sự có thể dễ dàng xuyên qua núi đồi, phá vỡ vách đá, uy lực vô song.
Các trưởng lão vui mừng đến rơi nước mắt: "Thế này thì chúng ta không cần phải chịu đựng sự ức hiếp nữa, nhất định là tổ tiên đã hiển linh."
Ban đêm ta lại mơ một giấc mơ.
Nhân vật chính trong mộng vẫn là chàng thư sinh, tay ngày ngày cầm những quyển sách cũ.
Vân Nương không biết từ đâu chạy đến, thêm dầu vào đèn.
Thêm xong, nàng chống nạnh, giọng điệu hờn dỗi: "Thẩm Uyên! Chàng mà đọc sách mờ mắt thì ta không gả cho chàng đâu, ta không thèm lấy một kẻ mù!"
Người đàn ông được gọi là Thẩm Uyên có dung mạo tuấn tú, lông mi dài.
Bởi vậy khi hắn cụp mi, ta mới dễ dàng nhận ra.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn dưới chân Vân Nương, chậm rãi nói: "Vân Nương, lời nàng nói không tính."
Vân Nương bị giọng điệu kéo dài của hắn làm cho đỏ mặt, còn ta thì cảm thấy rợn người.
Vân Nương là yêu.
Bóng của yêu làm sao có thể giống người!
Nàng đã lộ ra, mà bản thân lại hoàn toàn không biết.
Nhưng cuối cùng, chàng thư sinh ấy chỉ ôm nàng vào lòng, giọng nhẹ nhàng, từ tốn đọc thơ cho nàng nghe.
Nàng "khanh khách" cười, thỉnh thoảng ngắt lời để hôn lên đôi mắt, đôi mày của hắn.
"Thẩm Uyên, chàng đọc thơ tình phải không? Chàng nghĩ ta không biết chữ nên không hiểu sao? Không biết xấu hổ!"
"Thẩm Uyên, ta buồn ngủ rồi, chàng ôm ta đi ngủ được không?"
"Thẩm Uyên, chàng thật là gỗ đá, ta bảo chàng ôm thì chàng chỉ ôm thôi sao? Vậy ta bảo chàng 'm...m...' chàng bịt miệng ta làm gì?"
"Thẩm Uyên, chàng nhất định sẽ thi đỗ cao, không tin chúng ta đánh cược, chàng thắng thì phải tám kiệu, không, mười kiệu lớn rước ta về."
"Thẩm Uyên."
"Thẩm Uyên..."
Trong mơ ta chợt bừng tỉnh.
Thẩm Uyên, sát phu chứng đạo, đắc đạo thành tiên.
Thái tử, lấy thân tế trời, thời gian đảo ngược.
Thảo nào.
Thảo nào tất cả mọi người đều không nhớ Thẩm Uyên.
Trừ ta.
Chắc là vì ta từng mượn tim của hắn.
Ngày Vân Nương và Hành Ngọc đại hôn, ta suốt cả ngày đều theo sau nàng.
Giúp nàng vấn tóc, trang điểm, thay y phục, cuối cùng phủ lên nàng chiếc khăn trùm đỏ thắm.
Muội muội duy nhất của ta xuất giá, gả được người chồng như ý, tự nhiên ta vui mừng hơn ai hết.
"Tỷ tỷ?" Vân Nương cúi đầu, giọng điệu bối rối, "Sao ta cảm thấy, dường như trước đây, ta cũng từng đội một chiếc khăn trùm đỏ rực như thế này nhỉ?"
Tim bỗng dưng đau thắt, đau đến mức như không thở nổi.
Ta nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn đau vô cớ này, mỉm cười trả lời: "Sao có thể? Tân lang sắp vào rồi, muội ngồi yên, ngoan nhé."
Vân Nương gật đầu mạnh, rồi hồi hộp chờ đợi.
Hành Ngọc từng bước tiến đến, người quân tử đoan trang lần đầu tiên mất kiểm soát, vui mừng đến nỗi bước đi cũng không vững.
Ta lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại cho họ.
Từ ngày đó, ta không còn mơ thấy gì nữa.
Hết.
(Phần ngoại truyện của Tỷ tỷ cho người đọc thấy được khi Thái tử dùng mạng tế trời để đảo ngược lại thời gian, quay lại những ngày tháng tươi đẹp và bi kịch cũng ko xảy ra với tộc Hoa Phượng Hoàng, duy chỉ có tỷ tỷ mơ thấy những điều trước đây đã xảy ra, vì ngày xưa cô đã từng mượn tim của Thái tử để hóa lại hình người.)
Phần này Gia note thêm cho các bạn dễ hiểu hơn về phần ngoại truyện của Tỷ tỷ nè, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé