Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 114: Bị diệt
Trần Khinh Nhứ hạ hơi thở xuống mức thấp nhất, cơ hồ hòa làm một thể với cỏ cây xung quanh, không hề nhúc nhích nấp ở góc chết sau màn dày phướn đen phía trên vương trướng, đứng ngoài quan sát tiến triển bất ngờ này.
Chỉ thấy Lang vương trướng tách ra làm đôi, xe lăn hơi nước bốc khói trắng từ chính giữa lăn ra, Lang vương Gia Lai Huỳnh Hoặc mặc áo choàng dày nặng, co người trên xe lăn như gần đất xa trời, lạnh lùng quét về phía phản quân ngoài cửa.
“Tam cô cô,” Hắn nhếch đôi môi mỏng khô đét thoáng nở nụ cười, lẩm bẩm, “Mẹ ruột của ta chết sớm, bà từng trông nom ta năm năm, đối đãi ta như con ruột, hiện giờ… ngay cả bà cũng muốn rút đao chĩa vào ta sao?”
Hồng Hà phu nhân tuy là người khởi xướng, nhưng dẫu sao cũng là một lão thái bà tập tễnh, chỉ có thể bày kế, không thể tự mình ra trận chém người, bản thân không ở nơi này, màn độc thoại của Gia Lai liền tan ra không trung chẳng có chỗ đáp, không ai trả lời.
Vị Lang vương đời cuối hung ác này, thù và hận, hoan và hỉ, hùng đồ bá nghiệp hoặc con đường báo thù dài lê thê của hắn, đều một thân một mình, phụ mẫu huynh đệ, con cái bạn bè… nhất loạt không có, hắn đối đãi họ như heo chó, họ cũng phản bội hắn làm đáp đền.
Trong phản quân có kẻ tay run lẩy bẩy sắp cầm không nổi binh khí, cũng chẳng biết là đao trong tay ai đột nhiên rơi cái “keng” xuống đất, giữa bóng đêm yên tĩnh nghe rất rõ.
“Đều phản bội ta, đều muốn ta chết,” Gia Lai cay nghiệt cười gằn một tiếng, đột nhiên giơ cao bàn tay như chân gà, chém mạnh xuống, “Các ngươi đi chết trước!”
Hắn ra lệnh một tiếng, trong vương trướng loạn tiễn nhất tề bắn ra, hai bên hợp vây, phản quân tránh cũng không thể, đành phải cố gắng phản kích.
Cuộc ám sát vốn nên lặng lẽ này lập tức biến thành cuộc vật lộn máu chảy thành sông, động tĩnh ngày càng lớn, đại đô mười tám bộ lạc cũng bị kinh động. Thiên Lang đại đô ồn ào hỗn loạn, có kẻ chạy tới tháp theo dõi dập lửa, có kẻ vội vàng cần vương bình phản loạn, còn có kẻ liều lĩnh gia nhập phản quân, phần nhiều thì sững sờ tại chỗ không biết phải làm sao.
Thế tử và đại tổng quản bị trói gô đẩy ra, đại tổng quản đã đái ướt cả quần, tuyệt vọng nhìn thế tử vẻ mặt kinh sợ bên cạnh, nghĩ: “Lang vương chỉ còn một nhi tử như vậy, nói không chừng sẽ không làm gì hắn, ta thì không dám chắc.”
Vừa nghĩ thế, trên mặt hắn lập tức từ tuyệt vọng kinh sợ chuyển sang dứt khoát kiên quyết, trợn trừng mắt cắn răng một cái, giây lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên hóa xanh, ở trước mắt bao người toàn thân cứng còng dúi đầu xuống – đại tổng quản đã cắn rách túi độc trong miệng mà tự sát.
Tào Xuân Hoa rợn cả người, quả thật hắn vốn lường trước chuyện đến ám sát Gia Lai Huỳnh Hoặc có thể sẽ không thuận lợi lắm, nhưng không hề gì, chỉ cần Bắc man đại đa tự loạn, bọn Cố Quân rất dễ dàng có thể thừa cơ tấn công, dù sao thì bọ ngựa bắt ve, bất kể là bọ ngựa hay ve thắng, đều có chim sẻ ở đằng sau.
Song hắn không liệu được Trần Khinh Nhứ sẽ bị cuốn vào trung tâm lốc xoáy trước hắn một bước!
Chớp mắt, trận đánh của phản quân và thị vệ ở gần vương trướng đã đến hồi gay cấn, đúng lúc này, một người man đột nhiên sấp ngửa lao vào vương trướng: “Báo – địch tập kích! Có địch tập kích!”
Câu này như hòn đá dấy lên ngàn tầng sóng, gần vương trướng đang choảng nhau vỡ đầu im lặng một khắc, thị vệ trưởng gạt đám người không phận sự ra, hớt hải chạy đến bên cạnh Gia Lai Huỳnh Hoặc: “Bẩm vương, trên tháp theo dõi có kẻ phóng hỏa, biên cảnh có rất nhiều ‘quỷ quạ đen’ nhân loạn đục nước béo cò, xông về bên này!”
Khóe mắt Gia Lai Huỳnh Hoặc hơi giật giật: “Là ai tới? Cố Quân sao?”
Thị vệ trưởng đầu vã mồ hôi lạnh, không hiểu Cố Quân đến thì có gì mà vui.
Ngay sau đó, hắn kinh ngạc nhìn thấy Gia Lai dùng đôi tay như chân gà chống tay vịn xe lăn, quát khẽ một tiếng, kẻ bại liệt non nửa năm này lại đứng dậy một cách thần kỳ!
Thị vệ trưởng: “Vương!”
“Cố Quân, Cố Quân…” Gia Lai thì thào gọi, đôi mắt sáng đến hãi người, như là ba hồn bảy phách trong cái xác đều cháy lên, khiến người ta không nhịn được rất đỗi hoài nghi với đồn đãi trước đây – có lẽ chấp niệm của hắn không hề là thần nữ đã chết, mà là Cố Quân.
Gia Lai Huỳnh Hoặc quát: “Lấy giáp của ta đến!”
Thị vệ trưởng chưa bao giờ thấy cách tìm đường chết khác người như thế, nhất thời còn tưởng mình nghe lầm: “Vương, ngài… ngài nói gì cơ?”
Gia Lai gầm lên: “Giáp của ta! Giáp của ta!”
Thị vệ trưởng bị khuôn mặt sắp nứt ra của hắn dọa lảo đảo vài bước, không dám chậm trễ, vội sai người lấy trọng giáp của Lang vương đến.
Thiết quái vật màu tuyết cao bằng gần hai người được bốn hán tử khiêng tới, đặt xuống đất “Uỳnh” một phát, Gia Lai Huỳnh Hoặc toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió thu, bàn tay quắt queo nắm chặt cạnh cương giáp, lê bước chân nặng nề, từng bước nhét mình vào.
Trọng giáp tự thành một thể, bên trong có giá đỡ bằng thép, thao tác dễ hơn khinh cừu nhiều, nhưng cũng không phải tùy tiện kẻ nửa liệt nào cũng điều khiển được.
Gia Lai Huỳnh Hoặc đi vào trong trọng giáp mặt đỏ bừng lên, cắn răng mở van hơi nước dưới chân, động lực mạnh mẽ uỳnh uỳnh khởi động, phía sau trọng giáp phun ra hơi nước cuồng vọng, sắp sửa gào thét lao ra.
… Nhưng người bên trong đã không còn là anh hùng cái thế ăn thịt uống máu năm xưa.
Vừa nhấc chân lên thì Gia Lai đã là nỏ mạnh hết đà, khó lòng giữ vững thăng bằng thêm, trọng giáp nổ một tiếng rồi nghiêng đi, vật cồng kềnh mấy trăm cân nện mặt đất ra một hố sâu.
Thị vệ trưởng hoảng sợ: “Vương!”
Khoảnh khắc ấy, không ai thấy rõ sắc mặt Lang vương Gia Lai, nam nhân gầy đét chỉ còn một bộ xương kia náu thân trong cương giáp đồ sộ, tựa như con sâu teo tóp trong hạch đào, mọi người – dù là địch nhân của hắn, chớp mắt ấy, trong lòng đều hiện ra rõ ràng bốn chữ “anh hùng mạt lộ”.
Dù cho hắn là một kẻ điên táng tận thiên lương.
Mà lúc này, tiếng rít đặc biệt của huyền ưng càng lúc càng tới gần, Huyền Thiết doanh tính cơ động cực mạnh, giằng co nhiều ngày trước chẳng qua là vì mười tám bộ lạc đốt tử lưu kim không cần mạng thôi, nếu không căn bản sẽ chẳng cho họ kéo dài hơi tàn đến bây giờ.
Lúc này đại đô hỗn loạn, Huyền Thiết tam bộ càng như vào chỗ không người, huyền ưng mở đường, như thể lốc xoáy đen cuốn tới.
Thị vệ trưởng vội chạy tới mở trọng giáp, cõng Gia Lai bị nhốt bên trong một cách thảm hại ra: “Vương, đại đô đêm nay chỉ sợ không giữ được, giờ chúng tôi hộ tống ngài đi trước…”
Gia Lai thần sắc đờ đẫn nằm trên lưng thị vệ trưởng, một lúc lâu, hắn giơ tay chỉ phía trước: “Bên kia.”
Trần Khinh Nhứ tránh thoát một mũi tên lạc không biết từ đâu bắn tới, động tâm niệm, mau chóng từ sau lá cờ đen phấp phới hạ xuống, một nắm ngân châm bé tẹo bay khỏi tay, lặng lẽ giết mấy người man vừa vặn ở gần đó, âm thầm đuổi theo.
Một đội thị vệ bảo vệ Gia Lai lao tới mé Tây của Lang vương trướng, càng chạy càng xa đám đông, thậm chí đến cuối cùng bốn bề cơ hồ không một nơi để ẩn nấp, Trần Khinh Nhứ đuổi theo rất vất vả, nàng mạo hiểm bị phát hiện, bám theo sau đám thị vệ này, đi chừng hai khắc, phát hiện mình đã theo đuôi Gia Lai đến một tế đàn hoang phế.
Tế đàn kia cực kỳ hùng vĩ, cả kiến trúc cao vút tầng mây, toàn bộ vật liệu bằng đá, cơ hồ là một tòa cung điện.
Đại môn điêu bằng cự thạch, cửa che chăn chiên dày cộp, trên chi chít văn tự và quỷ họa phù loang lổ khó hiểu. Chung quanh cỏ dại mọc thành bụi, lâu không dấu chân người, một con quạ đen bị kinh động, bay vút lên trời.
Không riêng gì Trần Khinh Nhứ người ngoài không rõ nguyên do, ngay cả đội thị vệ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Từ sau khi thần nữ của mười tám bộ lạc thành trò cười, tế đàn thần nữ đã chẳng còn ai đặt chân tới.
Gia Lai hất tay thị vệ trưởng: “Lui ra!”
Thị vệ trưởng thoáng ngây ra, lui lại vài bước.
Gia Lai chầm chậm quỳ xuống, đầu gối hắn cứng đờ, vừa quỳ thì suýt nữa ngã sấp, thị vệ trưởng cuống quýt tiến lên muốn đỡ, bị tát cho một cái: “Cút! Cút xa ra!”
Thị vệ trưởng lúng túng lui ra.
Gia Lai trầy trật lắm mới quỳ vững được, tấm lưng còng sọm cố hết sức thẳng lên, hắn chắp tay trước ngực, màu gan heo do xấu hổ và giận dữ trên mặt chậm rãi rút đi, thần sắc lại bình tĩnh. Giây lát sau, hắn khó khăn duy trì tư thế quỳ xuống đất mà tiến vài bước, như con chó già gần đất xa trời, thị vệ trưởng đã bị đánh, không dám lên để ăn đòn thêm, đành phải luống cuống đứng bên nhìn hắn bò đi.
Gia Lai bò tận đến cạnh cánh cửa đá khổng lồ, vén tấm chăn chiên đã rách bươm, sờ soạng chú văn lồi lõm, Trần Khinh Nhứ ý thức được tế đàn thần nữ hoang phế rất lâu này có lẽ là một mấu chốt, cẩn thận đến gần hơn, nhìn chằm chằm động tác của Gia Lai không chớp mắt.
Đột nhiên, hắn ấn thứ gì đó xuống, cánh tay đẩy mạnh về phía trước.
Mặt đất lập tức lắc lư dữ dội, tất cả thị vệ đều sợ tái mặt, Trần Khinh Nhứ lại không chút nghĩ ngợi bay vút qua.
Mớ đá bao quanh tế đàn tự chuyển động, trên mặt đất nhô lên từng bánh răng khổng lồ, chúng khớp vào nhau, vô số ống sắt thép vỏ ngoài đã rỉ sét tứ thông bát đạt duỗi ra, tự mình khép kín nối liền, cuối cùng thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Tất cả ống sắt đóng lại, “Xì” một tiếng, vô số tấm sắt nhỏ từ hai mé mở ra, run khe khẽ trong gió nhẹ, vậy mà là từng hỏa sí nhỏ – thứ này rất giống “diên” của Đại Lương.
Cả tế đàn như một cự diên, Trần Khinh Nhứ có ảo giác, tựa hồ chỉ cần đốt tử lưu kim là nó có thể bay khỏi đất bằng, lên tận chín tầng trời.
Nàng kinh hãi thầm nghĩ: “Không phải nói người man năm đó chính bởi vì không có kỹ thuật hỏa cơ của riêng mình, mới bị Huyền Thiết doanh càn quét sao? Thế đây là cái gì? Đám người man này muốn ngồi lên thứ này để chạy trốn hay chầu trời?”
Ngay khi nàng còn chưa tính toán ra kết luận, sự thật chứng minh, thường thức của nàng không có vấn đề, chỉ nghe “Xì” một tiếng, trên ống dẫn gắn liền một vòng đột nhiên có một chỗ phả ra khói khét lẹt.
Kế đó, một chuỗi tiếng gãy nứt vang lên khắp nơi, tử lưu kim ồ ồ sau nhiều năm bảo tồn dưới đất đã lẫn không biết bao nhiêu tạp chất, minh hỏa dưới hỏa sí lóe lên rồi tắt phụt, một thứ mùi gay mũi khác với khi đốt tử lưu kim nguyên chất lan ra.
Nói thì chậm, kỳ thực từ chỗ thứ nhất bắt đầu gãy đến cả tế đàn bốc cháy chỉ có một nháy mắt, nếu lúc này ẩn nấp bên cạnh là tay tổ trong nghề như Cát Thần hay Trương Phụng Hàm, có thể nhìn ra tế đàn như cự diên này cấu tạo căn bản không hoàn chỉnh, trông như khác lạ, kỳ thực chỉ rập khuôn hỏa sí và hộp vàng hình dạng ống dẫn trên diên, không giải quyết vấn đề hình dạng mấu chốt nhất trong việc cự diên lên không, cho dù bị hỏa lực ép bay, chưa kịp lên giữa trời cũng sẽ tan tành.
Mà lâu năm thiếu tu sửa hiển nhiên làm loại hư hao này nặng hơn, nó thậm chí không có vẻ như sắp lên trời, thì đã tự hủy mất.
Cự diên giấu dưới tế đàn và thần nữ cầu nguyện trường sinh thiên, phảng phất định trước là giấc mộng xa vời không chạm tới của Thiên Lang tộc vận số đã hết, vĩnh viễn không thể thực hiện.
Thị vệ trưởng sợ hết hồn, tè ra quần mà hô lớn: “Vương! Mau tránh ra!”
Phảng phất bị tiếng thét này chấn động, cửa đá điêu bằng cự thạch đột nhiên sập xuống, đè một đống ống dẫn đã trồi lên mặt đất, thể khí do tử lưu kim cháy sinh ra nhanh chóng bành trướng. Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, tế đàn vậy mà nổ tung, chính giữa sinh ra một quả cầu lửa khổng lồ, lắc lư bay lên trời, Gia Lai Huỳnh Hoặc thân giữa đại hỏa, quay đầu lại nhìn đội hộ vệ một cái, trên mặt lại không hề có vẻ sợ hãi.
Chớp mắt ấy, Trần Khinh Nhứ bỗng nhiên minh bạch, Gia Lai vị tất không biết tế đàn này một khi đốt, chính là một con đường nổ.
… Hắn cam tâm tình nguyện, ủ mưu đã lâu, chỉ là đang tìm một cách chết xán lạn hơn.
Tế đàn cự thạch bắt đầu lắc lư muốn sập.
Trần Khinh Nhứ cắn răng một cái, bất chấp giá nào, từ lửa cháy khắp nơi bắt được một khe hở, trước mắt bao người lách mình chui vào, sau đó “Uỳnh” một tiếng, tế đàn sập.
Tào Xuân Hoa nửa đường mất dấu Trần Khinh Nhứ, không còn cách nào, đành phải ở lại tiếp ứng bọn Cố Quân, cho đến khi Huyền Thiết doanh giết vào đại đô, mới từ miệng thị vệ man tộc tù binh biết phương hướng đại khái của Gia Lai Huỳnh Hoặc. Tào Xuân Hoa vô cùng nắm rõ địa hình đại đô Bắc man, nghe đại khái liền biết Gia Lai Huỳnh Hoặc nhất định là tới tế đàn thần nữ, lập tức dẫn Thẩm Dịch lòng như lửa đốt chạy tới, ai ngờ nhìn thấy màn này.
Tào Xuân Hoa đồng tử co lại, kêu cũng chẳng ra tiếng.
Thẩm Dịch lại không chút do dự tháo khinh cừu giáp, lấy vật liệu ngay tại chỗ, lăn một vòng trong băng tuyết của sông băng chưa kịp tan, băng tuyết dính đầy người, dũng cảm lao vào liệt hỏa.
Mạt lộ xán lạn Lang vương tự chọn làm thị vệ trưởng sững người, một toán thị vệ tinh anh Bắc man đứng tại chỗ như cọc gỗ, cơ hồ chẳng sinh ra nổi một chút ý định phản kháng, đã chẳng khác nào tù binh, đều không cần mất công đi đánh.
Tử lưu kim lẫn quá nhiều tạp chất bốc cháy lên không có uy lực đốt tan băng nguyên, nhưng khói rất dày, người ở trong đó mắt cũng không mở ra nổi, trên thiên lý nhãn nhanh chóng dính một lớp tro, bị Trần Khinh Nhứ giật xuống ném đi. Nàng đã nhìn ra, chớp mắt ngã lăn ra khỏi trọng giáp, có lẽ Gia Lai đã muốn chết rồi, đối với một người nóng lòng muốn chết mà nói, nghiêm hình bức cung cũng chẳng được mấy tác dụng – huống chi nàng căn bản không biết bức.
Nàng một bước xuyên qua tế đàn đang sập, trong bụi đen mù mịt tìm được bóng dáng Gia Lai trầy trật bò đi, lúc cháy càng lên cao càng dễ ngạt thở, bò rạp dưới đất ngược lại thoải mái hơn, Gia Lai nhất thời chưa có mối nguy hiểm bị hun chết, Trần Khinh Nhứ bịt miệng mũi, nheo mắt liếc nhìn hướng hắn đi tới, phát hiện Gia Lai làm như không thấy những ồn ào xung quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm đài đá lớn chính giữa tế đàn.
Trong đài đá lớn ấy có cái gì?
Lúc này, một cây cột to trong tế đàn đập xuống đầu Trần Khinh Nhứ, nàng không thể không lắc mình né tránh, mượn lực một chút trên đá vụn, sau đó bay vút đến đài đá.
Giả sử người thiết kế sớm nhất muốn biến cả tế đàn thành một đại diên, dựa theo vị trí đài đá kia mà suy đoán, nó nên là cột tín hiệu như Định hải thần châm, trên đài có đá phiến khắc man văn làm thành một vòng, bất đồng với chú văn lạ lùng ngoài cửa, đây là văn tự chân chính của mười tám bộ lạc, Trần Khinh Nhứ lúc trước đến bên ngoài Bắc cương tìm hiểu về thuật vu độc của man tộc, đối với man văn cũng bỏ công một chút, có thể hiểu đại khái ghi lại trên đây là lịch sử phân phân hợp hợp của mười tám bộ lạc.
Từ đầu đến cuối, không một chữ nào nhắc tới thuật vu độc của man tộc, Trần Khinh Nhứ rốt cuộc bị sặc khói đặc ho sù sụ, trong lòng vô cùng thất vọng – chẳng lẽ nơi đây thực sự chỉ là một di chỉ tế đàn, không hề có thứ nàng muốn tìm?
Đúng lúc này, không biết chỗ nào lại nổ, mặt đất chấn động qua đi, một tảng đá lớn trước mặt nàng bất ngờ rơi xuống.
Trần Khinh Nhứ: “…”
Đúng thật là lúc xui xẻo uống nước cũng chết nghẹn được.
Nàng lùi lại theo bản năng, song khói đặc chung quy che tầm mắt, Trần Khinh Nhứ hụt chân, rơi thẳng xuống đài đá, lần này không khéo sẽ bị đá phiến đè dẹp lép!
Dưới tình thế cấp bách, lụa trắng giấu trong tay áo Trần Khinh Nhứ phóng ra ngoài, không biết quấn vào thứ gì trên đài đá, nàng vừa trầy trật ho, vừa gắng sức kéo, muốn lôi mình lên, ai ngờ thứ kia không chắc lắm, kéo nhẹ mà đã rơi xuống theo.
Đúng lúc này, một bóng người lao vọt tới, ôm nàng lăn đi, bên cạnh nổ uỳnh một tiếng, tảng đá lớn từ trên không rơi xuống tung lên một trận gió, Trần Khinh Nhứ dính đầy bùn lầy trên mặt đất tế đài, hoảng hốt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn thấy Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch phẫn nộ túm áo nàng: “Cô không muốn sống nữa à?”
Trần Khinh Nhứ bị y gầm lên một tiếng đần ra, hơi trợn mắt.
Thẩm Dịch vừa đụng tới ánh mắt nàng thì lập tức hoảng sợ, lửa giận ngập trời cũng tắt ngóm, khom lưng nhặt lụa trắng trong tay áo nàng lên, lúng túng nói: “Đi trước… Đây là thứ gì vậy?”
Chỉ thấy trên dải lụa trắng trong tay áo Trần Khinh Nhứ quấn thứ gì đó, cỡ bằng một người, trông như tượng đá, nhưng chẳng biết có phải rỗng ruột hay không mà cực nhẹ, bị Thẩm Dịch kéo khẽ là tới, lụa trắng giũ ra, để lộ một cái đầu.
Đó là bức tượng nữ nhân trông như thật, nhắm mắt, thần sắc bình thản.
Thẩm Dịch nhìn pho “tượng đá” chạm trổ trác tuyệt này, tự dưng nổi hết da gà da vịt.
Trần Khinh Nhứ thoạt đầu nhìn lướt qua, sau đó giật nảy mình, ngồi xổm xuống phủi bụi bên ngoài “tượng đá”, lộ ra màu nền trắng nõn, chạm tay lại vẫn mềm mại y nguyên.
“Là da người.” Trần Khinh Nhứ thấp giọng nói.
Thẩm Dịch cho rằng tai mình bị lây bệnh từ Cố Quân: “Cái gì?”
Trần Khinh Nhứ ngẩng đầu lên, thấy phía sau đá phiến trên đài đá sụp xuống lại có một cái động bí mật, pho… không biết là người chết hay sống bị giấu ngay chính giữa.
Như vậy Gia Lai thực tế là đến vì tấm da người này sao?
Nhất thời mạch suy nghĩ lộn xộn, Trần Khinh Nhứ chỉ đành thuận theo bản năng, cúi người muốn ôm thứ trong mảnh lụa lên.
Thẩm Dịch vội nói: “Để ta, mau đi thôi!”
Y cầm cục lụa trắng kia, lôi Trần Khinh Nhứ dậy, lao ra khỏi tế đàn.
Bốn phía đang nổ, khói đặc khắp nơi, mà trong ánh lửa quay cuồng, một giọng nói mơ hồ và khàn khàn đứt quãng vang lên: “Tinh linh sạch sẽ nhất… gió cũng muốn hôn… góc váy nàng…”
Tất cả cự thạch trên xà cao trụ lớn của tế đàn rơi xuống, lúc hai người sắp sửa chạy ra, chỉ nghe uỳnh một tiếng, một vầng lửa lớn pha lẫn ánh tím bùng lên cao, cột trụ bảy tám người ôm đổ sang một bên, cả tế đàn sập xuống.
Thẩm Dịch mặt mày lấm lem bụi đất, hoàn toàn không thở nổi, đột nhiên sinh ra tuyệt vọng, cảm thấy mình có thể sẽ xong đời ở đây, trong tích tắc, y chợt nhét thứ hình người nọ vào lòng Trần Khinh Nhứ, đeo cát phong nhận sau lưng, cong lưng, muốn lấy thân bảo vệ người bên cạnh.
Trần Khinh Nhứ lấy làm kinh hãi, chớp mắt không biết trong lòng là mùi vị gì.
Đúng lúc này, trên trời vọng xuống tiếng huyền ưng hú, chỉ nghe “cót két” một tiếng, Thẩm Dịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy một đội huyền ưng từ trong thiết trảo ném những sợi dây to bằng cánh tay kéo lại đỉnh tế đàn sắp đổ.
Cố Quân đã tới!
Thẩm Dịch không dám chần chừ, cũng không màng để ý đá vụn rơi vào người, túm Trần Khinh Nhứ liều mạng lao ra ngoài.
Cả hai vừa rời khỏi phạm vi tế đàn thì xích sắt trong tay một huyền ưng bất ngờ bị đứt, huyền kỵ tiên phong ba chân bốn cẳng lôi hai người đi.
Chớp mắt dây xích đứt, Cố Quân suýt nữa phóng ngựa lao thẳng vào biển lửa, thấy hai người kia một thân lửa sém khói hun lăn ra, mới túm dây cương lại, vừa vỗ về chiến mã cơ hồ bị hù chết, vừa mặt không biểu cảm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó y huýt sáo một tiếng dài, dùng tay ra hiệu cho huyền ưng trên trời và huyền kỵ dưới đất: “Triệt!”
Tiếng ca mơ hồ của Gia Lai Huỳnh Hoặc không nghe thấy nữa.
Tế đàn mấy trăm năm qua nguy nga đứng vững của mười tám bộ lạc tan thành tro bụi, khói đặc cuồn cuộn bay lên thương thiên trường sinh.
Gió to thổi mất nửa bên lang kì đã bị chiến hỏa đốt này, gào thét bay đi, cuốn vào lửa mạnh và bụi đất.
Trong dòng thời gian đằng đẵng, bộ lạc Thiên Lang nét mực đậm màu từ đây ảm đạm xuống đài.
Tử lưu kim thì vẫn đang cháy.
Chỉ thấy Lang vương trướng tách ra làm đôi, xe lăn hơi nước bốc khói trắng từ chính giữa lăn ra, Lang vương Gia Lai Huỳnh Hoặc mặc áo choàng dày nặng, co người trên xe lăn như gần đất xa trời, lạnh lùng quét về phía phản quân ngoài cửa.
“Tam cô cô,” Hắn nhếch đôi môi mỏng khô đét thoáng nở nụ cười, lẩm bẩm, “Mẹ ruột của ta chết sớm, bà từng trông nom ta năm năm, đối đãi ta như con ruột, hiện giờ… ngay cả bà cũng muốn rút đao chĩa vào ta sao?”
Hồng Hà phu nhân tuy là người khởi xướng, nhưng dẫu sao cũng là một lão thái bà tập tễnh, chỉ có thể bày kế, không thể tự mình ra trận chém người, bản thân không ở nơi này, màn độc thoại của Gia Lai liền tan ra không trung chẳng có chỗ đáp, không ai trả lời.
Vị Lang vương đời cuối hung ác này, thù và hận, hoan và hỉ, hùng đồ bá nghiệp hoặc con đường báo thù dài lê thê của hắn, đều một thân một mình, phụ mẫu huynh đệ, con cái bạn bè… nhất loạt không có, hắn đối đãi họ như heo chó, họ cũng phản bội hắn làm đáp đền.
Trong phản quân có kẻ tay run lẩy bẩy sắp cầm không nổi binh khí, cũng chẳng biết là đao trong tay ai đột nhiên rơi cái “keng” xuống đất, giữa bóng đêm yên tĩnh nghe rất rõ.
“Đều phản bội ta, đều muốn ta chết,” Gia Lai cay nghiệt cười gằn một tiếng, đột nhiên giơ cao bàn tay như chân gà, chém mạnh xuống, “Các ngươi đi chết trước!”
Hắn ra lệnh một tiếng, trong vương trướng loạn tiễn nhất tề bắn ra, hai bên hợp vây, phản quân tránh cũng không thể, đành phải cố gắng phản kích.
Cuộc ám sát vốn nên lặng lẽ này lập tức biến thành cuộc vật lộn máu chảy thành sông, động tĩnh ngày càng lớn, đại đô mười tám bộ lạc cũng bị kinh động. Thiên Lang đại đô ồn ào hỗn loạn, có kẻ chạy tới tháp theo dõi dập lửa, có kẻ vội vàng cần vương bình phản loạn, còn có kẻ liều lĩnh gia nhập phản quân, phần nhiều thì sững sờ tại chỗ không biết phải làm sao.
Thế tử và đại tổng quản bị trói gô đẩy ra, đại tổng quản đã đái ướt cả quần, tuyệt vọng nhìn thế tử vẻ mặt kinh sợ bên cạnh, nghĩ: “Lang vương chỉ còn một nhi tử như vậy, nói không chừng sẽ không làm gì hắn, ta thì không dám chắc.”
Vừa nghĩ thế, trên mặt hắn lập tức từ tuyệt vọng kinh sợ chuyển sang dứt khoát kiên quyết, trợn trừng mắt cắn răng một cái, giây lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên hóa xanh, ở trước mắt bao người toàn thân cứng còng dúi đầu xuống – đại tổng quản đã cắn rách túi độc trong miệng mà tự sát.
Tào Xuân Hoa rợn cả người, quả thật hắn vốn lường trước chuyện đến ám sát Gia Lai Huỳnh Hoặc có thể sẽ không thuận lợi lắm, nhưng không hề gì, chỉ cần Bắc man đại đa tự loạn, bọn Cố Quân rất dễ dàng có thể thừa cơ tấn công, dù sao thì bọ ngựa bắt ve, bất kể là bọ ngựa hay ve thắng, đều có chim sẻ ở đằng sau.
Song hắn không liệu được Trần Khinh Nhứ sẽ bị cuốn vào trung tâm lốc xoáy trước hắn một bước!
Chớp mắt, trận đánh của phản quân và thị vệ ở gần vương trướng đã đến hồi gay cấn, đúng lúc này, một người man đột nhiên sấp ngửa lao vào vương trướng: “Báo – địch tập kích! Có địch tập kích!”
Câu này như hòn đá dấy lên ngàn tầng sóng, gần vương trướng đang choảng nhau vỡ đầu im lặng một khắc, thị vệ trưởng gạt đám người không phận sự ra, hớt hải chạy đến bên cạnh Gia Lai Huỳnh Hoặc: “Bẩm vương, trên tháp theo dõi có kẻ phóng hỏa, biên cảnh có rất nhiều ‘quỷ quạ đen’ nhân loạn đục nước béo cò, xông về bên này!”
Khóe mắt Gia Lai Huỳnh Hoặc hơi giật giật: “Là ai tới? Cố Quân sao?”
Thị vệ trưởng đầu vã mồ hôi lạnh, không hiểu Cố Quân đến thì có gì mà vui.
Ngay sau đó, hắn kinh ngạc nhìn thấy Gia Lai dùng đôi tay như chân gà chống tay vịn xe lăn, quát khẽ một tiếng, kẻ bại liệt non nửa năm này lại đứng dậy một cách thần kỳ!
Thị vệ trưởng: “Vương!”
“Cố Quân, Cố Quân…” Gia Lai thì thào gọi, đôi mắt sáng đến hãi người, như là ba hồn bảy phách trong cái xác đều cháy lên, khiến người ta không nhịn được rất đỗi hoài nghi với đồn đãi trước đây – có lẽ chấp niệm của hắn không hề là thần nữ đã chết, mà là Cố Quân.
Gia Lai Huỳnh Hoặc quát: “Lấy giáp của ta đến!”
Thị vệ trưởng chưa bao giờ thấy cách tìm đường chết khác người như thế, nhất thời còn tưởng mình nghe lầm: “Vương, ngài… ngài nói gì cơ?”
Gia Lai gầm lên: “Giáp của ta! Giáp của ta!”
Thị vệ trưởng bị khuôn mặt sắp nứt ra của hắn dọa lảo đảo vài bước, không dám chậm trễ, vội sai người lấy trọng giáp của Lang vương đến.
Thiết quái vật màu tuyết cao bằng gần hai người được bốn hán tử khiêng tới, đặt xuống đất “Uỳnh” một phát, Gia Lai Huỳnh Hoặc toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió thu, bàn tay quắt queo nắm chặt cạnh cương giáp, lê bước chân nặng nề, từng bước nhét mình vào.
Trọng giáp tự thành một thể, bên trong có giá đỡ bằng thép, thao tác dễ hơn khinh cừu nhiều, nhưng cũng không phải tùy tiện kẻ nửa liệt nào cũng điều khiển được.
Gia Lai Huỳnh Hoặc đi vào trong trọng giáp mặt đỏ bừng lên, cắn răng mở van hơi nước dưới chân, động lực mạnh mẽ uỳnh uỳnh khởi động, phía sau trọng giáp phun ra hơi nước cuồng vọng, sắp sửa gào thét lao ra.
… Nhưng người bên trong đã không còn là anh hùng cái thế ăn thịt uống máu năm xưa.
Vừa nhấc chân lên thì Gia Lai đã là nỏ mạnh hết đà, khó lòng giữ vững thăng bằng thêm, trọng giáp nổ một tiếng rồi nghiêng đi, vật cồng kềnh mấy trăm cân nện mặt đất ra một hố sâu.
Thị vệ trưởng hoảng sợ: “Vương!”
Khoảnh khắc ấy, không ai thấy rõ sắc mặt Lang vương Gia Lai, nam nhân gầy đét chỉ còn một bộ xương kia náu thân trong cương giáp đồ sộ, tựa như con sâu teo tóp trong hạch đào, mọi người – dù là địch nhân của hắn, chớp mắt ấy, trong lòng đều hiện ra rõ ràng bốn chữ “anh hùng mạt lộ”.
Dù cho hắn là một kẻ điên táng tận thiên lương.
Mà lúc này, tiếng rít đặc biệt của huyền ưng càng lúc càng tới gần, Huyền Thiết doanh tính cơ động cực mạnh, giằng co nhiều ngày trước chẳng qua là vì mười tám bộ lạc đốt tử lưu kim không cần mạng thôi, nếu không căn bản sẽ chẳng cho họ kéo dài hơi tàn đến bây giờ.
Lúc này đại đô hỗn loạn, Huyền Thiết tam bộ càng như vào chỗ không người, huyền ưng mở đường, như thể lốc xoáy đen cuốn tới.
Thị vệ trưởng vội chạy tới mở trọng giáp, cõng Gia Lai bị nhốt bên trong một cách thảm hại ra: “Vương, đại đô đêm nay chỉ sợ không giữ được, giờ chúng tôi hộ tống ngài đi trước…”
Gia Lai thần sắc đờ đẫn nằm trên lưng thị vệ trưởng, một lúc lâu, hắn giơ tay chỉ phía trước: “Bên kia.”
Trần Khinh Nhứ tránh thoát một mũi tên lạc không biết từ đâu bắn tới, động tâm niệm, mau chóng từ sau lá cờ đen phấp phới hạ xuống, một nắm ngân châm bé tẹo bay khỏi tay, lặng lẽ giết mấy người man vừa vặn ở gần đó, âm thầm đuổi theo.
Một đội thị vệ bảo vệ Gia Lai lao tới mé Tây của Lang vương trướng, càng chạy càng xa đám đông, thậm chí đến cuối cùng bốn bề cơ hồ không một nơi để ẩn nấp, Trần Khinh Nhứ đuổi theo rất vất vả, nàng mạo hiểm bị phát hiện, bám theo sau đám thị vệ này, đi chừng hai khắc, phát hiện mình đã theo đuôi Gia Lai đến một tế đàn hoang phế.
Tế đàn kia cực kỳ hùng vĩ, cả kiến trúc cao vút tầng mây, toàn bộ vật liệu bằng đá, cơ hồ là một tòa cung điện.
Đại môn điêu bằng cự thạch, cửa che chăn chiên dày cộp, trên chi chít văn tự và quỷ họa phù loang lổ khó hiểu. Chung quanh cỏ dại mọc thành bụi, lâu không dấu chân người, một con quạ đen bị kinh động, bay vút lên trời.
Không riêng gì Trần Khinh Nhứ người ngoài không rõ nguyên do, ngay cả đội thị vệ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Từ sau khi thần nữ của mười tám bộ lạc thành trò cười, tế đàn thần nữ đã chẳng còn ai đặt chân tới.
Gia Lai hất tay thị vệ trưởng: “Lui ra!”
Thị vệ trưởng thoáng ngây ra, lui lại vài bước.
Gia Lai chầm chậm quỳ xuống, đầu gối hắn cứng đờ, vừa quỳ thì suýt nữa ngã sấp, thị vệ trưởng cuống quýt tiến lên muốn đỡ, bị tát cho một cái: “Cút! Cút xa ra!”
Thị vệ trưởng lúng túng lui ra.
Gia Lai trầy trật lắm mới quỳ vững được, tấm lưng còng sọm cố hết sức thẳng lên, hắn chắp tay trước ngực, màu gan heo do xấu hổ và giận dữ trên mặt chậm rãi rút đi, thần sắc lại bình tĩnh. Giây lát sau, hắn khó khăn duy trì tư thế quỳ xuống đất mà tiến vài bước, như con chó già gần đất xa trời, thị vệ trưởng đã bị đánh, không dám lên để ăn đòn thêm, đành phải luống cuống đứng bên nhìn hắn bò đi.
Gia Lai bò tận đến cạnh cánh cửa đá khổng lồ, vén tấm chăn chiên đã rách bươm, sờ soạng chú văn lồi lõm, Trần Khinh Nhứ ý thức được tế đàn thần nữ hoang phế rất lâu này có lẽ là một mấu chốt, cẩn thận đến gần hơn, nhìn chằm chằm động tác của Gia Lai không chớp mắt.
Đột nhiên, hắn ấn thứ gì đó xuống, cánh tay đẩy mạnh về phía trước.
Mặt đất lập tức lắc lư dữ dội, tất cả thị vệ đều sợ tái mặt, Trần Khinh Nhứ lại không chút nghĩ ngợi bay vút qua.
Mớ đá bao quanh tế đàn tự chuyển động, trên mặt đất nhô lên từng bánh răng khổng lồ, chúng khớp vào nhau, vô số ống sắt thép vỏ ngoài đã rỉ sét tứ thông bát đạt duỗi ra, tự mình khép kín nối liền, cuối cùng thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Tất cả ống sắt đóng lại, “Xì” một tiếng, vô số tấm sắt nhỏ từ hai mé mở ra, run khe khẽ trong gió nhẹ, vậy mà là từng hỏa sí nhỏ – thứ này rất giống “diên” của Đại Lương.
Cả tế đàn như một cự diên, Trần Khinh Nhứ có ảo giác, tựa hồ chỉ cần đốt tử lưu kim là nó có thể bay khỏi đất bằng, lên tận chín tầng trời.
Nàng kinh hãi thầm nghĩ: “Không phải nói người man năm đó chính bởi vì không có kỹ thuật hỏa cơ của riêng mình, mới bị Huyền Thiết doanh càn quét sao? Thế đây là cái gì? Đám người man này muốn ngồi lên thứ này để chạy trốn hay chầu trời?”
Ngay khi nàng còn chưa tính toán ra kết luận, sự thật chứng minh, thường thức của nàng không có vấn đề, chỉ nghe “Xì” một tiếng, trên ống dẫn gắn liền một vòng đột nhiên có một chỗ phả ra khói khét lẹt.
Kế đó, một chuỗi tiếng gãy nứt vang lên khắp nơi, tử lưu kim ồ ồ sau nhiều năm bảo tồn dưới đất đã lẫn không biết bao nhiêu tạp chất, minh hỏa dưới hỏa sí lóe lên rồi tắt phụt, một thứ mùi gay mũi khác với khi đốt tử lưu kim nguyên chất lan ra.
Nói thì chậm, kỳ thực từ chỗ thứ nhất bắt đầu gãy đến cả tế đàn bốc cháy chỉ có một nháy mắt, nếu lúc này ẩn nấp bên cạnh là tay tổ trong nghề như Cát Thần hay Trương Phụng Hàm, có thể nhìn ra tế đàn như cự diên này cấu tạo căn bản không hoàn chỉnh, trông như khác lạ, kỳ thực chỉ rập khuôn hỏa sí và hộp vàng hình dạng ống dẫn trên diên, không giải quyết vấn đề hình dạng mấu chốt nhất trong việc cự diên lên không, cho dù bị hỏa lực ép bay, chưa kịp lên giữa trời cũng sẽ tan tành.
Mà lâu năm thiếu tu sửa hiển nhiên làm loại hư hao này nặng hơn, nó thậm chí không có vẻ như sắp lên trời, thì đã tự hủy mất.
Cự diên giấu dưới tế đàn và thần nữ cầu nguyện trường sinh thiên, phảng phất định trước là giấc mộng xa vời không chạm tới của Thiên Lang tộc vận số đã hết, vĩnh viễn không thể thực hiện.
Thị vệ trưởng sợ hết hồn, tè ra quần mà hô lớn: “Vương! Mau tránh ra!”
Phảng phất bị tiếng thét này chấn động, cửa đá điêu bằng cự thạch đột nhiên sập xuống, đè một đống ống dẫn đã trồi lên mặt đất, thể khí do tử lưu kim cháy sinh ra nhanh chóng bành trướng. Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, tế đàn vậy mà nổ tung, chính giữa sinh ra một quả cầu lửa khổng lồ, lắc lư bay lên trời, Gia Lai Huỳnh Hoặc thân giữa đại hỏa, quay đầu lại nhìn đội hộ vệ một cái, trên mặt lại không hề có vẻ sợ hãi.
Chớp mắt ấy, Trần Khinh Nhứ bỗng nhiên minh bạch, Gia Lai vị tất không biết tế đàn này một khi đốt, chính là một con đường nổ.
… Hắn cam tâm tình nguyện, ủ mưu đã lâu, chỉ là đang tìm một cách chết xán lạn hơn.
Tế đàn cự thạch bắt đầu lắc lư muốn sập.
Trần Khinh Nhứ cắn răng một cái, bất chấp giá nào, từ lửa cháy khắp nơi bắt được một khe hở, trước mắt bao người lách mình chui vào, sau đó “Uỳnh” một tiếng, tế đàn sập.
Tào Xuân Hoa nửa đường mất dấu Trần Khinh Nhứ, không còn cách nào, đành phải ở lại tiếp ứng bọn Cố Quân, cho đến khi Huyền Thiết doanh giết vào đại đô, mới từ miệng thị vệ man tộc tù binh biết phương hướng đại khái của Gia Lai Huỳnh Hoặc. Tào Xuân Hoa vô cùng nắm rõ địa hình đại đô Bắc man, nghe đại khái liền biết Gia Lai Huỳnh Hoặc nhất định là tới tế đàn thần nữ, lập tức dẫn Thẩm Dịch lòng như lửa đốt chạy tới, ai ngờ nhìn thấy màn này.
Tào Xuân Hoa đồng tử co lại, kêu cũng chẳng ra tiếng.
Thẩm Dịch lại không chút do dự tháo khinh cừu giáp, lấy vật liệu ngay tại chỗ, lăn một vòng trong băng tuyết của sông băng chưa kịp tan, băng tuyết dính đầy người, dũng cảm lao vào liệt hỏa.
Mạt lộ xán lạn Lang vương tự chọn làm thị vệ trưởng sững người, một toán thị vệ tinh anh Bắc man đứng tại chỗ như cọc gỗ, cơ hồ chẳng sinh ra nổi một chút ý định phản kháng, đã chẳng khác nào tù binh, đều không cần mất công đi đánh.
Tử lưu kim lẫn quá nhiều tạp chất bốc cháy lên không có uy lực đốt tan băng nguyên, nhưng khói rất dày, người ở trong đó mắt cũng không mở ra nổi, trên thiên lý nhãn nhanh chóng dính một lớp tro, bị Trần Khinh Nhứ giật xuống ném đi. Nàng đã nhìn ra, chớp mắt ngã lăn ra khỏi trọng giáp, có lẽ Gia Lai đã muốn chết rồi, đối với một người nóng lòng muốn chết mà nói, nghiêm hình bức cung cũng chẳng được mấy tác dụng – huống chi nàng căn bản không biết bức.
Nàng một bước xuyên qua tế đàn đang sập, trong bụi đen mù mịt tìm được bóng dáng Gia Lai trầy trật bò đi, lúc cháy càng lên cao càng dễ ngạt thở, bò rạp dưới đất ngược lại thoải mái hơn, Gia Lai nhất thời chưa có mối nguy hiểm bị hun chết, Trần Khinh Nhứ bịt miệng mũi, nheo mắt liếc nhìn hướng hắn đi tới, phát hiện Gia Lai làm như không thấy những ồn ào xung quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm đài đá lớn chính giữa tế đàn.
Trong đài đá lớn ấy có cái gì?
Lúc này, một cây cột to trong tế đàn đập xuống đầu Trần Khinh Nhứ, nàng không thể không lắc mình né tránh, mượn lực một chút trên đá vụn, sau đó bay vút đến đài đá.
Giả sử người thiết kế sớm nhất muốn biến cả tế đàn thành một đại diên, dựa theo vị trí đài đá kia mà suy đoán, nó nên là cột tín hiệu như Định hải thần châm, trên đài có đá phiến khắc man văn làm thành một vòng, bất đồng với chú văn lạ lùng ngoài cửa, đây là văn tự chân chính của mười tám bộ lạc, Trần Khinh Nhứ lúc trước đến bên ngoài Bắc cương tìm hiểu về thuật vu độc của man tộc, đối với man văn cũng bỏ công một chút, có thể hiểu đại khái ghi lại trên đây là lịch sử phân phân hợp hợp của mười tám bộ lạc.
Từ đầu đến cuối, không một chữ nào nhắc tới thuật vu độc của man tộc, Trần Khinh Nhứ rốt cuộc bị sặc khói đặc ho sù sụ, trong lòng vô cùng thất vọng – chẳng lẽ nơi đây thực sự chỉ là một di chỉ tế đàn, không hề có thứ nàng muốn tìm?
Đúng lúc này, không biết chỗ nào lại nổ, mặt đất chấn động qua đi, một tảng đá lớn trước mặt nàng bất ngờ rơi xuống.
Trần Khinh Nhứ: “…”
Đúng thật là lúc xui xẻo uống nước cũng chết nghẹn được.
Nàng lùi lại theo bản năng, song khói đặc chung quy che tầm mắt, Trần Khinh Nhứ hụt chân, rơi thẳng xuống đài đá, lần này không khéo sẽ bị đá phiến đè dẹp lép!
Dưới tình thế cấp bách, lụa trắng giấu trong tay áo Trần Khinh Nhứ phóng ra ngoài, không biết quấn vào thứ gì trên đài đá, nàng vừa trầy trật ho, vừa gắng sức kéo, muốn lôi mình lên, ai ngờ thứ kia không chắc lắm, kéo nhẹ mà đã rơi xuống theo.
Đúng lúc này, một bóng người lao vọt tới, ôm nàng lăn đi, bên cạnh nổ uỳnh một tiếng, tảng đá lớn từ trên không rơi xuống tung lên một trận gió, Trần Khinh Nhứ dính đầy bùn lầy trên mặt đất tế đài, hoảng hốt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn thấy Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch phẫn nộ túm áo nàng: “Cô không muốn sống nữa à?”
Trần Khinh Nhứ bị y gầm lên một tiếng đần ra, hơi trợn mắt.
Thẩm Dịch vừa đụng tới ánh mắt nàng thì lập tức hoảng sợ, lửa giận ngập trời cũng tắt ngóm, khom lưng nhặt lụa trắng trong tay áo nàng lên, lúng túng nói: “Đi trước… Đây là thứ gì vậy?”
Chỉ thấy trên dải lụa trắng trong tay áo Trần Khinh Nhứ quấn thứ gì đó, cỡ bằng một người, trông như tượng đá, nhưng chẳng biết có phải rỗng ruột hay không mà cực nhẹ, bị Thẩm Dịch kéo khẽ là tới, lụa trắng giũ ra, để lộ một cái đầu.
Đó là bức tượng nữ nhân trông như thật, nhắm mắt, thần sắc bình thản.
Thẩm Dịch nhìn pho “tượng đá” chạm trổ trác tuyệt này, tự dưng nổi hết da gà da vịt.
Trần Khinh Nhứ thoạt đầu nhìn lướt qua, sau đó giật nảy mình, ngồi xổm xuống phủi bụi bên ngoài “tượng đá”, lộ ra màu nền trắng nõn, chạm tay lại vẫn mềm mại y nguyên.
“Là da người.” Trần Khinh Nhứ thấp giọng nói.
Thẩm Dịch cho rằng tai mình bị lây bệnh từ Cố Quân: “Cái gì?”
Trần Khinh Nhứ ngẩng đầu lên, thấy phía sau đá phiến trên đài đá sụp xuống lại có một cái động bí mật, pho… không biết là người chết hay sống bị giấu ngay chính giữa.
Như vậy Gia Lai thực tế là đến vì tấm da người này sao?
Nhất thời mạch suy nghĩ lộn xộn, Trần Khinh Nhứ chỉ đành thuận theo bản năng, cúi người muốn ôm thứ trong mảnh lụa lên.
Thẩm Dịch vội nói: “Để ta, mau đi thôi!”
Y cầm cục lụa trắng kia, lôi Trần Khinh Nhứ dậy, lao ra khỏi tế đàn.
Bốn phía đang nổ, khói đặc khắp nơi, mà trong ánh lửa quay cuồng, một giọng nói mơ hồ và khàn khàn đứt quãng vang lên: “Tinh linh sạch sẽ nhất… gió cũng muốn hôn… góc váy nàng…”
Tất cả cự thạch trên xà cao trụ lớn của tế đàn rơi xuống, lúc hai người sắp sửa chạy ra, chỉ nghe uỳnh một tiếng, một vầng lửa lớn pha lẫn ánh tím bùng lên cao, cột trụ bảy tám người ôm đổ sang một bên, cả tế đàn sập xuống.
Thẩm Dịch mặt mày lấm lem bụi đất, hoàn toàn không thở nổi, đột nhiên sinh ra tuyệt vọng, cảm thấy mình có thể sẽ xong đời ở đây, trong tích tắc, y chợt nhét thứ hình người nọ vào lòng Trần Khinh Nhứ, đeo cát phong nhận sau lưng, cong lưng, muốn lấy thân bảo vệ người bên cạnh.
Trần Khinh Nhứ lấy làm kinh hãi, chớp mắt không biết trong lòng là mùi vị gì.
Đúng lúc này, trên trời vọng xuống tiếng huyền ưng hú, chỉ nghe “cót két” một tiếng, Thẩm Dịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy một đội huyền ưng từ trong thiết trảo ném những sợi dây to bằng cánh tay kéo lại đỉnh tế đàn sắp đổ.
Cố Quân đã tới!
Thẩm Dịch không dám chần chừ, cũng không màng để ý đá vụn rơi vào người, túm Trần Khinh Nhứ liều mạng lao ra ngoài.
Cả hai vừa rời khỏi phạm vi tế đàn thì xích sắt trong tay một huyền ưng bất ngờ bị đứt, huyền kỵ tiên phong ba chân bốn cẳng lôi hai người đi.
Chớp mắt dây xích đứt, Cố Quân suýt nữa phóng ngựa lao thẳng vào biển lửa, thấy hai người kia một thân lửa sém khói hun lăn ra, mới túm dây cương lại, vừa vỗ về chiến mã cơ hồ bị hù chết, vừa mặt không biểu cảm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó y huýt sáo một tiếng dài, dùng tay ra hiệu cho huyền ưng trên trời và huyền kỵ dưới đất: “Triệt!”
Tiếng ca mơ hồ của Gia Lai Huỳnh Hoặc không nghe thấy nữa.
Tế đàn mấy trăm năm qua nguy nga đứng vững của mười tám bộ lạc tan thành tro bụi, khói đặc cuồn cuộn bay lên thương thiên trường sinh.
Gió to thổi mất nửa bên lang kì đã bị chiến hỏa đốt này, gào thét bay đi, cuốn vào lửa mạnh và bụi đất.
Trong dòng thời gian đằng đẵng, bộ lạc Thiên Lang nét mực đậm màu từ đây ảm đạm xuống đài.
Tử lưu kim thì vẫn đang cháy.