Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 113: Phản kháng
Đại tổng quản càng đi càng nhanh, cuối cùng cơ hồ chạy chậm về lều của mình, dư âm đốt tử lưu kim đã qua, Bắc cương vẫn rét mướt, đại tổng quản lại chạy vã mồ hôi, không thể không vừa đi vừa lau, lau ướt cả tay áo.
Hắn nặng nề tâm sự mà cho nữ nô định tiến lên hầu hạ lui đi, ra hiệu cho nàng không được quấy rầy, bản thân cất bước đi vào căn lều ba tầng cửa.
Đại tổng quản thận trọng tra xét bốn phía một lần, xác định quanh đây không còn ai, bấy giờ mới đóng từng cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong.
Đúng lúc này, trong nhà đột nhiên truyền ra tiếng người cao vút: “Thế nào?”
Đại tổng quản bị bất ngờ, ở trong nhà mình mà sợ run lên, tứ chi hơi co giật, trợn mắt đứng ở cửa, trong ba bốn hơi thở, hắn cảm thấy tim sắp ngừng đập rồi.
Cho đến khi một lão phụ nhân quý tộc quen biết từ trong căn phòng thiếu ánh sáng lộ ra nửa khuôn mặt, hắn mới hít vào một hơi, thần hồn trở về vị trí cũ, nghi thần nghi quỷ khoát tay, cùng lão phụ nhân kia đi vào nhà.
Bắc địa vốn là ngày ngắn đêm dài, chỗ ở lấy ánh sáng đều rất tạm, nhưng người trong phòng này lại đóng hết cửa sổ, tối thui ngồi vây quanh một ngọn đèn măng-sông cũ kỹ. Mấy nhà có uy tín danh dự trong liên minh mười tám bộ lạc phái đại biểu đến, cách những người này vài chỗ ngồi là hai người Đại Lương một nam một nữ.
Hai người kia cho dù cách ăn vận đều theo mười tám bộ lạc, từ trên tướng mạo cũng có thể nhận ra thân phận người Đại Lương, tướng của người ở vùng man hoang khổ hàn dẫu là quý tộc thì cũng thấy được sự thô kệch khi cuộc sống không mấy dễ chịu.
Hai người này chính là Tào Xuân Hoa và Trần Khinh Nhứ, cả hai hợp kế một phen, không hề cố gắng che giấu thân phận, sau khi qua biên giới liền dùng mấy tuyến trước kia Tào Xuân Hoa lưu lại liên hệ với một số quý tộc của mười tám bộ lạc, xưng mình là sứ giả đình chiến do trú quân Bắc cương Đại Lương phái tới, vừa lo lót trên dưới, vừa thỉnh cầu họ dẫn tiến Lang vương Gia Lai.
Hai người ra tay rất hào phóng, liên tục tặng hậu lễ, nhưng càng hào phóng thì Tào Xuân Hoa càng biết là sẽ không có ai dẫn tiến họ – hiện tại trong mắt đám quý tộc man tộc này, chỉ sợ hai người đã thành cây rụng tiền, mà một khi bị kẻ điên Gia Lai Huỳnh Hoặc kia phát hiện, cây rụng tiền rất có thể sẽ bị nhổ tận gốc.
Hai người vừa “bức thiết” bày tỏ nguyện vọng tự tìm đường chết là muốn gặp Gia Lai Huỳnh Hoặc, vừa chu toàn trong mười tám bộ lạc tâm tư bất ổn này, bằng vào miệng lưỡi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của Tào Xuân Hoa, chưa đến một tháng, các quý tộc này đã dám ngồi vào bàn, âm thầm nghị luận Lang vương.
Cùng lúc đó, Trần Khinh Nhứ sau vài lần nửa đêm dò xét đã thăm dò được đại khái tình hình thủ vệ của lều Lang vương, hiện giờ sắp sửa thu lưới.
Có người rót một bát rượu sữa ngựa cho đại tổng quản từ bên ngoài vào, đại tổng quản hai tay nhận lấy, tay không ngừng run rẩy, một hơi dốc cạn, bấy giờ mới cảm thấy mình đã sống lại.
Hắn xụi lơ ngồi bên kia, hạ giọng: “Đừng nói nữa, ngay cả thế tử cũng bị đánh, Lang vương đã quyết tâm, vẫn muốn động thủ.”
Tào Xuân Hoa vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Triều đình đã phái sứ giả về phương Nam, bên đó hiện giờ đã đình chiến, chúng ta tái chiến cũng chẳng được ích lợi gì, đại tổng quản không bẩm việc này lên à?”
Đại tổng quản thật sự có nỗi khổ trong lòng khó mở miệng, cả người như rò nước, giơ tay lau mồ hôi nóng mướt đầu: “Tiểu huynh đệ, nếu hôm nay ta nói chuyện này, chỉ sợ chư vị đợi không được ta đâu.”
Cả đám quý tộc mười tám bộ lạc đều trầm mặc, Tào Xuân Hoa thì lắc đầu, chậm rãi nói: “Thế thì hết cách rồi, ta nói thật vậy, hôm nay để mọi người chịu liên lụy tụ lại, là vì gần đây nhận được thư từ chỗ Cố soái chúng ta, Cố soái chỉ trích hai ta làm việc không được, nói nếu còn không thấy thành quả, y sẽ phát binh tấn công, hai ta thì không có gì, cùng lắm là quay về nghe giáo huấn, phạt hai tháng lương bổng, nhưng ta biết chư vị chắc hẳn đều không muốn khai chiến.”
Mặt đại tổng quản nhăn thành một trái mướp đắng cỡ bự.
Lúc này, Trần Khinh Nhứ mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đã cố hết sức rồi.”
Trần Khinh Nhứ có một loại khí chất không cho phép nghi ngờ, không mở miệng thì thôi, hễ mở miệng là có thể giải quyết dứt khoát; nghe vậy, Tào Xuân Hoa còn chưa kịp phản ứng, đám quý tộc Bắc man đã quýnh lên, lão phụ nhân ngồi ở thủ vị hoảng hốt níu tay áo nàng: “Khoan đã!”
Trần Khinh Nhứ lạnh lùng nhìn bà ta một cái.
Nếp nhăn trên mặt lão phụ nhân vặn vẹo ra vẻ hiền lành như vu bà, cười xòa nói: “Cô nương, cho bọn ta thêm vài ngày nghĩ cách đi, vương ta hơi bảo thủ, nhưng ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối của y, để ta đi nói thử xem, các ngươi đừng vội đi.”
“Phu nhân, không phải chúng ta không biết lý lẽ,” Tào Xuân Hoa thở ngắn than dài nói, “Chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, không dám tự chủ trương.”
Trần Khinh Nhứ rút tay áo ra, thần sắc thản nhiên nói: “Nếu Lang vương vì thù riêng, khăng khăng muốn đánh tới cùng, phu nhân đi nói chắc cũng chẳng ích gì, ngược lại dẫn lửa đốt mình, ta thấy không cần đâu.”
Câu này chọc trúng tim mọi người ở đây.
Thời gian trước mấy thủ lĩnh bộ lạc liên thủ phản loạn, mượn chuyện Gia Lai Huỳnh Hoặc năm xưa quan hệ thân thiết với thần nữ làm cớ, thần nữ chết hơn hai mươi năm rồi, rốt cuộc có quan hệ gì với Gia Lai mà không thể cho ai biết hay không, đến nay đã chẳng thể nào đối chứng, song mầm nghi ngờ một khi gieo xuống, nào nhổ dễ như vậy?
Gia Lai Huỳnh Hoặc vẫn lấy “huyết hải thâm thù” và “nhục lớn” để kích động tộc nhân bán mạng cho hắn, nhưng “vết thương khỏi liền hết đau” là liệt căn của phàm nhân, có lẽ hắn có thể kích động nhiệt huyết nhất thời, song đợi đến khi vật tư khó mà tiếp tục, ăn no bụng cũng thành vấn đề, “mối nhục lớn” hơn hai mươi năm trước chẳng lẽ có thể đau điếng người hơn con cái chết đói?
Một người nếu đã chết nhiều năm mà còn luẩn quẩn xung quanh bộ lạc như u linh, mang đến không phải chiến tranh thì là đổ máu, vậy nàng rốt cuộc là thần nữ thuần khiết của trường sinh thiên, hay là yêu ma quỷ quái lừa đời lấy tiếng?
Trần Khinh Nhứ nói xong, không để ý tới chúng nhân Bắc man thần sắc khác nhau, hời hợt gật đầu, cùng Tào Xuân Hoa một trước một sau đi ra ngoài.
Thấy họ kiên quyết không chịu châm chước, lão phụ nhân Bắc man vừa nãy đột nhiên hạ quyết tâm, dộng cây gậy xuống đất: “Bắt đầu từ bây giờ, lấy hai ngày làm hạn, khẩn cầu quý sứ cho chúng ta thêm hai ngày, lão thái bà ta sống hơn bảy mươi năm, xin lấy tuổi ra đảm bảo, hai hôm sau nhất định cho các ngươi một lời ăn nói!”
Lão phụ nhân này ở trong tộc có bối phận rất cao, Lang vương cũng phải gọi một tiếng cô cô, bà ta vừa mở miệng, nhất thời không ai công khai phản đối, chỉ mình đại tổng quản có nỗi khổ trong lòng mấp máy môi, bị lão phụ nhân liếc một cái sắc lẻm.
Tào Xuân Hoa và Trần Khinh Nhứ nhìn nhau một cái, nhíu mày cả buổi như rất khó xử, rốt cuộc nói một cách không tình nguyện: “Thế… được rồi, đã là hứa hẹn của ‘Hồng Hà’ phu nhân, chúng ta cũng đành miễn cưỡng thử một lần, chờ tin tốt của bà, cáo từ.”
Đợi hai người ngoài rời đi từ mật đạo ở cửa sau, quý tộc Bắc man trong phòng lúc này mới om sòm lên.
Đại tổng quản khóc không ra nước mắt nói với Hồng Hà phu nhân: “Tam bà bà, ban nãy bà không nghe rõ ta nói gì à? Vương quyết tâm phải tiếp tục trận chiến này, ngay cả thế tử cũng đánh, bà xem đầu ta đây này… việc này… vương nói là tử lưu kim không có thì đi khai thác, vật tư không đủ thì để chư vị móc tiền túi!”
Hồng Hà phu nhân chưa kịp nói gì, một nam tử trung niên chợt nổi giận: “Sao hắn vẫn còn mơ Xuân Thu đại mộng? Muốn đánh qua phòng tuyến Huyền Thiết doanh tiến công Trung Nguyên hay muốn chờ đám khỉ Tây Dương tặng đồ ăn thức uống cho? Chúng ta chuẩn bị hai mươi năm, được mười vạn dũng sĩ, hỏa cơ cương giáp đếm không xuể, lương khô và thịt khô đầy ắp, còn liên hợp đông tây nam bắc tứ phương đồng thời hành động, cũng chưa thể chân chính đặt chân vào Trung Nguyên! Hắn bây giờ còn nằm mơ như vậy, là dựa vào cái gì? Người chết đói đầy đường à? Ta thấy rút khô cốt tủy của chúng ta cũng chẳng bõ nhét răng hắn đâu!”
Giọng hắn như gào bài sơn ca lúc chăn dê, vang vọng không che giấu, xung quanh có mấy người lập tức hoảng sợ ra mặt, nhao nhao khuyên người trung niên này thận trọng.
Người trung niên nổi giận đùng đùng ngồi xuống, cười gằn nói: “Tam bà bà, ta thấy bà lần này không giữ được lời hứa rồi, đừng nói bà bỏ thể diện đi cậy già lên mặt, cho dù bà gào khóc đòi thắt cổ, kẻ điên Gia Lai kia cũng chẳng thèm để ý đâu.”
Hồng Hà phu nhân nâng mí mắt khô quắt queo, dộng mạnh gậy: “Câm miệng, đồ vô dụng, ở trong phòng kêu la có tác dụng gì!”
Người trung niên phẫn nộ hừ một tiếng.
Hồng Hà phu nhân thần sắc bất động, trên mu bàn tay khô đét như móng gà lại lộ ra vài đường gân như rễ cây, kế đó bà ta chậm rãi mở miệng: “Lang vương lần trước giữ lại một tay, xử lý mấy thủ lĩnh bộ lạc, các ngươi nói, hắn còn tay thứ hai không?”
Bên trong lặng ngắt như tờ, đều bị sự lớn mật thạch phá thiên kinh của lão thái bà này dọa, rất lâu đại tổng quản mới run rẩy nói: “Tam, tam bà bà, máu dưới lang kì… còn chưa khô đâu.”
“Phản kháng mà chết cũng là chết, chậm rãi bị liên lụy đến chết cũng là chết, kết quả có gì khác biệt?” Giọng nói khàn khàn của lão phu nhân vang lên giữa sự yên tĩnh, “Chảy trong thân thể tổ tông các ngươi chính là máu lang, hiện giờ đều bị thuần hóa thành chó rồi à? Hay các ngươi thà nhìn vợ con già trẻ chết đói, chết trận, cũng muốn sống tạm bợ thêm mấy tháng?”
Bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi lòa đảo qua các quý tộc man tộc ôm rắp tâm riêng, thấy họ có người vẻ mặt lẫm liệt, có người hơi suy tư, có người sắc mặt do dự, có người nơm nớp lo sợ, liền cười khẩy một tiếng, nói: “Ta biết chư vị ở đây không phải một lòng, một số người có lẽ đang định ra khỏi phòng sẽ bán đứng lão bà tử này cho Gia Lai. Ta nói thật nhé, đám hèn nhát, nếu lần này bọn ta thành công, cũng coi như cứu mạng các ngươi, không hại gì ngươi, thất bại thì cũng chẳng liên lụy đến đám đứng ngoài cuộc – Trái lại lũ chuột nhắt muốn ra ngoài mật báo, các ngươi cảm thấy Gia Lai sát tinh xui xẻo kia, sẽ niệm chỗ tốt của các ngươi, hay cảm thấy ngươi quá thân cận với đám lão già chán sống này, dáng vẻ khả nghi?”
Người trung niên ban nãy lòng đầy căm phẫn nhảy lên nói: “Nói đúng lắm, tam bà bà, ta theo bà!”
Những năm qua, các quý tộc của mười tám bộ lạc bị Gia Lai Huỳnh Hoặc áp bức quá mức, họ oán hận hắn, cũng sợ hãi chính sách chuyên chế của hắn, lúc này người đầu lĩnh vừa đứng ra, tức thì có không ít kẻ nghĩa phẫn tràn lòng phụ họa theo.
Hồng Hà phu nhân chuyển hướng sang đại tổng quản: “Việc này chúng ta nghĩ nát nước cũng vô dụng, còn phải dựa vào đại tổng quản.”
Đại tổng quản trước đám người nhìn chòng chọc, ngồi đờ ra chốc lát như muốn bốc hơi, làm cả căn phòng không thấy ánh dương mù mịt hơi nước, rốt cuộc cắn răng vỗ đùi: “Tam bà bà phân phó đi!”
Khi quốc gia nguy vong, trong cách cục quyền lực tất có xung đột nhuộm máu – Vô luận là Đại Lương hay Thiên Lang mười tám bộ lạc… thậm chí là người Tây Dương sa chân ở Giang Nam, tất cả đều trốn không thoát hoàn cảnh cùng mà biến này. Trong đây có mười phần hung hiểm, trăm phần tế ngộ, tiến một bước là gia quốc thịnh vượng, rớt lại một bước biết đâu là vong tộc diệt chủng.
Lúc này, một con sóng ngầm mãnh liệt lan ra mười tám bộ lạc Bắc man, các quý tộc danh gia tự mình đi tổ chức thế lực tạm không đề cập tới.
Đêm hôm sau, một bóng đen như chim én nhảy lên tháp theo dõi của mười tám bộ lạc – tháp này còn là do người Tây Dương bỏ vốn xây dựng, mới đầu cũng là người Tây Dương ở đây phụ trách giữ gìn sửa chữa, hiện giờ người Tây Dương ốc không lo nổi mình ốc, hầu hết hỏa cơ trên tháp theo dõi đã hết dùng được, chỉ còn lại tác dụng bài trí.
Thủ vệ trên tháp đã bị im ắng hạ gục, người nhảy lên tháp theo dõi lộ mặt dưới ánh trăng, đó lại là một gia nô nho nhỏ trầm mặc kiệm lời dưới trướng đại tổng quản, hắn nhanh nhẹn đi thẳng lên đỉnh tháp, bên trên có người chờ đợi từ lâu.
“Gia nô” đứng lại, lau mặt, lộ ra một đóa Tào Xuân Hoa thiên biến vạn hóa.
Tào Xuân Hoa nói: “Xong rồi, đại tổng quản đã hạ an thần vào thuốc của Gia Lai Huỳnh Hoặc.”
Trần Khinh Nhứ: “Không định trực tiếp độc chết hắn?”
“Không dễ vậy đâu,” Tào Xuân Hoa nói, “Gia Lai là một bậc thầy vu độc, không cẩn thận sẽ đả thảo kinh xà, trái lại dược vật an thần, bình thường thỉnh thoảng hắn cũng chuẩn bị một ít, cho dù hắn phát hiện cũng không dễ dàng sinh nghi. Trong thủ vệ vương trướng có gia nhân các họ, những người này đã được phân phó, định thần không biết quỷ không hay động thủ trong đêm, cố hết sức không kinh động Gia Lai Huỳnh Hoặc, khiến hắn chết trong lều, lặng yên không một tiếng động, sáng mai liền đẩy thế tử kế vị. Một khi xác định Gia Lai đã uống thuốc, đại tổng quản sẽ lấy tiếng cú đêm làm hiệu, chúng ta cứ chờ là được – bên phía Đại soái thông báo chưa?”
Tiểu cầu trên tay Trần Khinh Nhứ phiếm ánh bạc, chính là đạn tín hiệu Thẩm Dịch giao cho nàng. Vật nho nhỏ này vẫn giấu trong tay áo, đột nhiên phải lấy ra dùng, nàng bỗng nhiên có chút không nỡ.
Tào Xuân Hoa lại không biết những tâm tư này, chỉ cảm khái: “Kiêu hùng một thời, đầy tớ muốn tạo phản, đến cả một tiếng di ngôn của hắn cũng không muốn nghe, nói sao nhỉ?”
“Quá kiêng kỵ hắn rồi,” Trần Khinh Nhứ đứng trên tháp theo dõi, nhờ thiên lý nhãn trên mũi nhìn hướng vương trướng, “Ta còn chưa hỏi, ngươi rốt cuộc làm sao khiến Hồng Hà phu nhân ra mặt chắp nối được vậy?”
“Con trai Hồng Hà phu nhân chết trên chiến trường,” Tào Xuân Hoa vén tóc ra sau tai, hờ hững nói, “Chỉ để lại một thằng cháu cho bà ta, đứa cháu sắp mười sáu rồi, Gia Lai kia cùng hung cực ác, quy định tất cả nam hài nhà quý tộc qua mười sáu tuổi phải tòng quân, ta trước kia lẻn vào man tộc từng gặp con trai bà ta vài lần, mấy đêm trước bèn nặn một tấm mặt nạ quỷ hồn, thay hắn thăm lão mẫu thân… Có thể không giống lắm, có điều trong cảnh tối lửa tắt đèn, bà ta mắt mờ, nên cũng trót lọt. Ta với bà ấy ôm nhau khóc lóc một trận, nói không đành lòng để ấu tử được cưng chiều đi đường cũ của phụ thân… Cô xem, vành mắt ta còn chưa hết sưng, mấy bữa nay vẫn phải che đây này, Trần cô nương có dược đặc hiệu tiêu sưng không?”
Trần Khinh Nhứ: “…”
Tào Xuân Hoa lắc lư đầu nhìn trăng tự xót xa: “Ta đeo da mặt người khác, chảy bao nhiêu nước mắt của mình? Ôi, đây thật là…”
Trần Khinh Nhứ: “Suỵt – nghe thấy không?”
Trong bóng đêm thê lãnh, vài tiếng cú đêm chói tai đột ngột vang lên, đại tổng quản đã động thủ!
Trần Khinh Nhứ mở cửa sổ của tháp theo dõi, một sợi tơ cơ hồ không nhìn thấy bắn ra nơi đầu ngón tay nàng, từ trên tháp buông xuống, vừa vặn đủ để mũi chân nàng điểm một cái mượn lực.
Tào Xuân Hoa thì lấy một lọ tử lưu kim nhỏ cất trong lòng, từ trên cao tưới thẳng xuống tháp theo dõi, giả vờ như thân tháp rò dầu, sau đó nhanh nhẹn đốt lên. Ánh lửa mạnh như chân long uốn lượn xuống, chớp mắt chiếu rọi tòa tháp sáng rực như ban ngày, Trần Khinh Nhứ nhân tháp theo dõi bốc cháy, bắn đạn tín hiệu trong tay lên cao, đạn tín hiệu kia bay thẳng lên mà chia làm hai, bổ ra một đạo bạch quang như tia chớp – bạch quang ấy hết sức đặc biệt, nhìn ở gần không hề chói mắt, rất dễ dàng bị ánh lửa của tử lưu kim che khuất, chỉ ở xa mới có thể nhận ra chùm tia sáng có lực xuyên thấu cực mạnh kia.
Thẩm Dịch mai phục đã lâu từ thiên lý nhãn nhìn thấy thế nhảy bật lên: “Đại soái, động thủ rồi!”
Cố Quân huýt sáo một tiếng dài, huyền ưng phảng phất như bầy dơi trong đêm tối, nhanh chóng lướt qua sát đất, chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng người.
Thẩm Dịch vốn không chờ đợi nổi xông theo ra, nhớ tới chuyện gì đó, lại quay về hỏi Cố Quân: “Tử Hi, ngươi hôm qua mới từ Giang Nam trở về, chưa kịp nghỉ ngơi, có chịu được không?”
Cố Quân sửng sốt, lập tức bật cười nói: “Trời ơi, sao ngươi lo chuyện bao đồng lắm thế? Không cần phải lo cho ta, đi coi Trần cô nương đi – Yên tâm, có thể nhìn tên quy tôn Gia Lai Huỳnh Hoặc kia đi đến đường cùng, hữu hiệu hơn bất cứ linh đan diệu dược nào.”
Còn có bí thuật vu độc bị lão điên đó cất giấu, lời này Cố Quân không dám nói ra, cũng không dám quá chờ mong, nhưng rốt cuộc vẫn muốn tự mình tới xem sao.
Vạn nhất thì sao?
“Vạn nhất Ô Nhĩ Cốt thật sự có cách giải,” Cố Quân thầm hạ quyết tâm mà nghĩ bụng, “Ta sẽ đến Hộ Quốc tự thắp nén nhang cho đám lừa trọc.”
Trần Khinh Nhứ khinh công vô song, sau khi hạ đất lập tức không thấy bóng dáng, phản quân mười tám bộ lạc muốn Gia Lai Huỳnh Hoặc chết im hơi lặng tiếng, nàng lại không hi vọng hắn một câu di ngôn cũng không có – nếu không phải đi hỏi ai về vu độc bí thuật?
Tào Xuân Hoa vốn theo rất vất vả, chạy nửa đường chợt nghe thấy tiếng rít của bạch hồng ra khỏi dây cung.
Tào Xuân Hoa phân tâm ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy phía Nam bùng lên ánh lửa ngút trời, biết là Huyền Thiết doanh đã tới rồi, chắc không bao lâu sẽ trực tiếp phá tan phòng tuyến Bắc man. Mà chỉ thất thần giây lát, nhìn lại thì Trần Khinh Nhứ đã không thấy bóng dáng.
Thủ vệ lều Lang vương với Trần Khinh Nhứ vốn đã là lỏng lẻo bình thường, đêm nay còn có non nửa đi giở âm mưu quỷ kế, nàng chẳng mất sức lắm đã lẻn được vào, hạ xuống sau Lang vương kì, trước tiên để một nhóm phản quân cầm đao thương chạy tới chủ trướng, lập tức nhẹ nhàng đáp xuống, thần không biết quỷ không hay bám đuôi.
Phản quân không hề phòng bị tiến về chủ trướng, nhưng Trần Khinh Nhứ nửa đường đã cảm thấy không bình thường – nàng biết đêm nay thủ vệ trong lều Lang vương sẽ thiếu một tốp, không lý nào lại thiếu nhiều như vậy.
Trong lòng Trần Khinh Nhứ lập tức căng thẳng, tiểu đao trượt vào bàn tay.
Mà đúng lúc này, phản quân đã đến vương trướng chủ trướng của Gia Lai Huỳnh Hoặc.
Đột nhiên không trung truyền đến một tiếng vang nhỏ, chủ trướng thoáng gió ấy chợt mở rộng bốn cửa, vô số cung tên và đoản pháo từ cửa sổ lộ ra, đồng thời, thị vệ mai phục và mấy trăm binh tướng man tộc từ phía sau bọc đánh tới, bao vây phản quân không hề phòng bị.
Hắn nặng nề tâm sự mà cho nữ nô định tiến lên hầu hạ lui đi, ra hiệu cho nàng không được quấy rầy, bản thân cất bước đi vào căn lều ba tầng cửa.
Đại tổng quản thận trọng tra xét bốn phía một lần, xác định quanh đây không còn ai, bấy giờ mới đóng từng cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong.
Đúng lúc này, trong nhà đột nhiên truyền ra tiếng người cao vút: “Thế nào?”
Đại tổng quản bị bất ngờ, ở trong nhà mình mà sợ run lên, tứ chi hơi co giật, trợn mắt đứng ở cửa, trong ba bốn hơi thở, hắn cảm thấy tim sắp ngừng đập rồi.
Cho đến khi một lão phụ nhân quý tộc quen biết từ trong căn phòng thiếu ánh sáng lộ ra nửa khuôn mặt, hắn mới hít vào một hơi, thần hồn trở về vị trí cũ, nghi thần nghi quỷ khoát tay, cùng lão phụ nhân kia đi vào nhà.
Bắc địa vốn là ngày ngắn đêm dài, chỗ ở lấy ánh sáng đều rất tạm, nhưng người trong phòng này lại đóng hết cửa sổ, tối thui ngồi vây quanh một ngọn đèn măng-sông cũ kỹ. Mấy nhà có uy tín danh dự trong liên minh mười tám bộ lạc phái đại biểu đến, cách những người này vài chỗ ngồi là hai người Đại Lương một nam một nữ.
Hai người kia cho dù cách ăn vận đều theo mười tám bộ lạc, từ trên tướng mạo cũng có thể nhận ra thân phận người Đại Lương, tướng của người ở vùng man hoang khổ hàn dẫu là quý tộc thì cũng thấy được sự thô kệch khi cuộc sống không mấy dễ chịu.
Hai người này chính là Tào Xuân Hoa và Trần Khinh Nhứ, cả hai hợp kế một phen, không hề cố gắng che giấu thân phận, sau khi qua biên giới liền dùng mấy tuyến trước kia Tào Xuân Hoa lưu lại liên hệ với một số quý tộc của mười tám bộ lạc, xưng mình là sứ giả đình chiến do trú quân Bắc cương Đại Lương phái tới, vừa lo lót trên dưới, vừa thỉnh cầu họ dẫn tiến Lang vương Gia Lai.
Hai người ra tay rất hào phóng, liên tục tặng hậu lễ, nhưng càng hào phóng thì Tào Xuân Hoa càng biết là sẽ không có ai dẫn tiến họ – hiện tại trong mắt đám quý tộc man tộc này, chỉ sợ hai người đã thành cây rụng tiền, mà một khi bị kẻ điên Gia Lai Huỳnh Hoặc kia phát hiện, cây rụng tiền rất có thể sẽ bị nhổ tận gốc.
Hai người vừa “bức thiết” bày tỏ nguyện vọng tự tìm đường chết là muốn gặp Gia Lai Huỳnh Hoặc, vừa chu toàn trong mười tám bộ lạc tâm tư bất ổn này, bằng vào miệng lưỡi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của Tào Xuân Hoa, chưa đến một tháng, các quý tộc này đã dám ngồi vào bàn, âm thầm nghị luận Lang vương.
Cùng lúc đó, Trần Khinh Nhứ sau vài lần nửa đêm dò xét đã thăm dò được đại khái tình hình thủ vệ của lều Lang vương, hiện giờ sắp sửa thu lưới.
Có người rót một bát rượu sữa ngựa cho đại tổng quản từ bên ngoài vào, đại tổng quản hai tay nhận lấy, tay không ngừng run rẩy, một hơi dốc cạn, bấy giờ mới cảm thấy mình đã sống lại.
Hắn xụi lơ ngồi bên kia, hạ giọng: “Đừng nói nữa, ngay cả thế tử cũng bị đánh, Lang vương đã quyết tâm, vẫn muốn động thủ.”
Tào Xuân Hoa vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Triều đình đã phái sứ giả về phương Nam, bên đó hiện giờ đã đình chiến, chúng ta tái chiến cũng chẳng được ích lợi gì, đại tổng quản không bẩm việc này lên à?”
Đại tổng quản thật sự có nỗi khổ trong lòng khó mở miệng, cả người như rò nước, giơ tay lau mồ hôi nóng mướt đầu: “Tiểu huynh đệ, nếu hôm nay ta nói chuyện này, chỉ sợ chư vị đợi không được ta đâu.”
Cả đám quý tộc mười tám bộ lạc đều trầm mặc, Tào Xuân Hoa thì lắc đầu, chậm rãi nói: “Thế thì hết cách rồi, ta nói thật vậy, hôm nay để mọi người chịu liên lụy tụ lại, là vì gần đây nhận được thư từ chỗ Cố soái chúng ta, Cố soái chỉ trích hai ta làm việc không được, nói nếu còn không thấy thành quả, y sẽ phát binh tấn công, hai ta thì không có gì, cùng lắm là quay về nghe giáo huấn, phạt hai tháng lương bổng, nhưng ta biết chư vị chắc hẳn đều không muốn khai chiến.”
Mặt đại tổng quản nhăn thành một trái mướp đắng cỡ bự.
Lúc này, Trần Khinh Nhứ mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đã cố hết sức rồi.”
Trần Khinh Nhứ có một loại khí chất không cho phép nghi ngờ, không mở miệng thì thôi, hễ mở miệng là có thể giải quyết dứt khoát; nghe vậy, Tào Xuân Hoa còn chưa kịp phản ứng, đám quý tộc Bắc man đã quýnh lên, lão phụ nhân ngồi ở thủ vị hoảng hốt níu tay áo nàng: “Khoan đã!”
Trần Khinh Nhứ lạnh lùng nhìn bà ta một cái.
Nếp nhăn trên mặt lão phụ nhân vặn vẹo ra vẻ hiền lành như vu bà, cười xòa nói: “Cô nương, cho bọn ta thêm vài ngày nghĩ cách đi, vương ta hơi bảo thủ, nhưng ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối của y, để ta đi nói thử xem, các ngươi đừng vội đi.”
“Phu nhân, không phải chúng ta không biết lý lẽ,” Tào Xuân Hoa thở ngắn than dài nói, “Chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, không dám tự chủ trương.”
Trần Khinh Nhứ rút tay áo ra, thần sắc thản nhiên nói: “Nếu Lang vương vì thù riêng, khăng khăng muốn đánh tới cùng, phu nhân đi nói chắc cũng chẳng ích gì, ngược lại dẫn lửa đốt mình, ta thấy không cần đâu.”
Câu này chọc trúng tim mọi người ở đây.
Thời gian trước mấy thủ lĩnh bộ lạc liên thủ phản loạn, mượn chuyện Gia Lai Huỳnh Hoặc năm xưa quan hệ thân thiết với thần nữ làm cớ, thần nữ chết hơn hai mươi năm rồi, rốt cuộc có quan hệ gì với Gia Lai mà không thể cho ai biết hay không, đến nay đã chẳng thể nào đối chứng, song mầm nghi ngờ một khi gieo xuống, nào nhổ dễ như vậy?
Gia Lai Huỳnh Hoặc vẫn lấy “huyết hải thâm thù” và “nhục lớn” để kích động tộc nhân bán mạng cho hắn, nhưng “vết thương khỏi liền hết đau” là liệt căn của phàm nhân, có lẽ hắn có thể kích động nhiệt huyết nhất thời, song đợi đến khi vật tư khó mà tiếp tục, ăn no bụng cũng thành vấn đề, “mối nhục lớn” hơn hai mươi năm trước chẳng lẽ có thể đau điếng người hơn con cái chết đói?
Một người nếu đã chết nhiều năm mà còn luẩn quẩn xung quanh bộ lạc như u linh, mang đến không phải chiến tranh thì là đổ máu, vậy nàng rốt cuộc là thần nữ thuần khiết của trường sinh thiên, hay là yêu ma quỷ quái lừa đời lấy tiếng?
Trần Khinh Nhứ nói xong, không để ý tới chúng nhân Bắc man thần sắc khác nhau, hời hợt gật đầu, cùng Tào Xuân Hoa một trước một sau đi ra ngoài.
Thấy họ kiên quyết không chịu châm chước, lão phụ nhân Bắc man vừa nãy đột nhiên hạ quyết tâm, dộng cây gậy xuống đất: “Bắt đầu từ bây giờ, lấy hai ngày làm hạn, khẩn cầu quý sứ cho chúng ta thêm hai ngày, lão thái bà ta sống hơn bảy mươi năm, xin lấy tuổi ra đảm bảo, hai hôm sau nhất định cho các ngươi một lời ăn nói!”
Lão phụ nhân này ở trong tộc có bối phận rất cao, Lang vương cũng phải gọi một tiếng cô cô, bà ta vừa mở miệng, nhất thời không ai công khai phản đối, chỉ mình đại tổng quản có nỗi khổ trong lòng mấp máy môi, bị lão phụ nhân liếc một cái sắc lẻm.
Tào Xuân Hoa và Trần Khinh Nhứ nhìn nhau một cái, nhíu mày cả buổi như rất khó xử, rốt cuộc nói một cách không tình nguyện: “Thế… được rồi, đã là hứa hẹn của ‘Hồng Hà’ phu nhân, chúng ta cũng đành miễn cưỡng thử một lần, chờ tin tốt của bà, cáo từ.”
Đợi hai người ngoài rời đi từ mật đạo ở cửa sau, quý tộc Bắc man trong phòng lúc này mới om sòm lên.
Đại tổng quản khóc không ra nước mắt nói với Hồng Hà phu nhân: “Tam bà bà, ban nãy bà không nghe rõ ta nói gì à? Vương quyết tâm phải tiếp tục trận chiến này, ngay cả thế tử cũng đánh, bà xem đầu ta đây này… việc này… vương nói là tử lưu kim không có thì đi khai thác, vật tư không đủ thì để chư vị móc tiền túi!”
Hồng Hà phu nhân chưa kịp nói gì, một nam tử trung niên chợt nổi giận: “Sao hắn vẫn còn mơ Xuân Thu đại mộng? Muốn đánh qua phòng tuyến Huyền Thiết doanh tiến công Trung Nguyên hay muốn chờ đám khỉ Tây Dương tặng đồ ăn thức uống cho? Chúng ta chuẩn bị hai mươi năm, được mười vạn dũng sĩ, hỏa cơ cương giáp đếm không xuể, lương khô và thịt khô đầy ắp, còn liên hợp đông tây nam bắc tứ phương đồng thời hành động, cũng chưa thể chân chính đặt chân vào Trung Nguyên! Hắn bây giờ còn nằm mơ như vậy, là dựa vào cái gì? Người chết đói đầy đường à? Ta thấy rút khô cốt tủy của chúng ta cũng chẳng bõ nhét răng hắn đâu!”
Giọng hắn như gào bài sơn ca lúc chăn dê, vang vọng không che giấu, xung quanh có mấy người lập tức hoảng sợ ra mặt, nhao nhao khuyên người trung niên này thận trọng.
Người trung niên nổi giận đùng đùng ngồi xuống, cười gằn nói: “Tam bà bà, ta thấy bà lần này không giữ được lời hứa rồi, đừng nói bà bỏ thể diện đi cậy già lên mặt, cho dù bà gào khóc đòi thắt cổ, kẻ điên Gia Lai kia cũng chẳng thèm để ý đâu.”
Hồng Hà phu nhân nâng mí mắt khô quắt queo, dộng mạnh gậy: “Câm miệng, đồ vô dụng, ở trong phòng kêu la có tác dụng gì!”
Người trung niên phẫn nộ hừ một tiếng.
Hồng Hà phu nhân thần sắc bất động, trên mu bàn tay khô đét như móng gà lại lộ ra vài đường gân như rễ cây, kế đó bà ta chậm rãi mở miệng: “Lang vương lần trước giữ lại một tay, xử lý mấy thủ lĩnh bộ lạc, các ngươi nói, hắn còn tay thứ hai không?”
Bên trong lặng ngắt như tờ, đều bị sự lớn mật thạch phá thiên kinh của lão thái bà này dọa, rất lâu đại tổng quản mới run rẩy nói: “Tam, tam bà bà, máu dưới lang kì… còn chưa khô đâu.”
“Phản kháng mà chết cũng là chết, chậm rãi bị liên lụy đến chết cũng là chết, kết quả có gì khác biệt?” Giọng nói khàn khàn của lão phu nhân vang lên giữa sự yên tĩnh, “Chảy trong thân thể tổ tông các ngươi chính là máu lang, hiện giờ đều bị thuần hóa thành chó rồi à? Hay các ngươi thà nhìn vợ con già trẻ chết đói, chết trận, cũng muốn sống tạm bợ thêm mấy tháng?”
Bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi lòa đảo qua các quý tộc man tộc ôm rắp tâm riêng, thấy họ có người vẻ mặt lẫm liệt, có người hơi suy tư, có người sắc mặt do dự, có người nơm nớp lo sợ, liền cười khẩy một tiếng, nói: “Ta biết chư vị ở đây không phải một lòng, một số người có lẽ đang định ra khỏi phòng sẽ bán đứng lão bà tử này cho Gia Lai. Ta nói thật nhé, đám hèn nhát, nếu lần này bọn ta thành công, cũng coi như cứu mạng các ngươi, không hại gì ngươi, thất bại thì cũng chẳng liên lụy đến đám đứng ngoài cuộc – Trái lại lũ chuột nhắt muốn ra ngoài mật báo, các ngươi cảm thấy Gia Lai sát tinh xui xẻo kia, sẽ niệm chỗ tốt của các ngươi, hay cảm thấy ngươi quá thân cận với đám lão già chán sống này, dáng vẻ khả nghi?”
Người trung niên ban nãy lòng đầy căm phẫn nhảy lên nói: “Nói đúng lắm, tam bà bà, ta theo bà!”
Những năm qua, các quý tộc của mười tám bộ lạc bị Gia Lai Huỳnh Hoặc áp bức quá mức, họ oán hận hắn, cũng sợ hãi chính sách chuyên chế của hắn, lúc này người đầu lĩnh vừa đứng ra, tức thì có không ít kẻ nghĩa phẫn tràn lòng phụ họa theo.
Hồng Hà phu nhân chuyển hướng sang đại tổng quản: “Việc này chúng ta nghĩ nát nước cũng vô dụng, còn phải dựa vào đại tổng quản.”
Đại tổng quản trước đám người nhìn chòng chọc, ngồi đờ ra chốc lát như muốn bốc hơi, làm cả căn phòng không thấy ánh dương mù mịt hơi nước, rốt cuộc cắn răng vỗ đùi: “Tam bà bà phân phó đi!”
Khi quốc gia nguy vong, trong cách cục quyền lực tất có xung đột nhuộm máu – Vô luận là Đại Lương hay Thiên Lang mười tám bộ lạc… thậm chí là người Tây Dương sa chân ở Giang Nam, tất cả đều trốn không thoát hoàn cảnh cùng mà biến này. Trong đây có mười phần hung hiểm, trăm phần tế ngộ, tiến một bước là gia quốc thịnh vượng, rớt lại một bước biết đâu là vong tộc diệt chủng.
Lúc này, một con sóng ngầm mãnh liệt lan ra mười tám bộ lạc Bắc man, các quý tộc danh gia tự mình đi tổ chức thế lực tạm không đề cập tới.
Đêm hôm sau, một bóng đen như chim én nhảy lên tháp theo dõi của mười tám bộ lạc – tháp này còn là do người Tây Dương bỏ vốn xây dựng, mới đầu cũng là người Tây Dương ở đây phụ trách giữ gìn sửa chữa, hiện giờ người Tây Dương ốc không lo nổi mình ốc, hầu hết hỏa cơ trên tháp theo dõi đã hết dùng được, chỉ còn lại tác dụng bài trí.
Thủ vệ trên tháp đã bị im ắng hạ gục, người nhảy lên tháp theo dõi lộ mặt dưới ánh trăng, đó lại là một gia nô nho nhỏ trầm mặc kiệm lời dưới trướng đại tổng quản, hắn nhanh nhẹn đi thẳng lên đỉnh tháp, bên trên có người chờ đợi từ lâu.
“Gia nô” đứng lại, lau mặt, lộ ra một đóa Tào Xuân Hoa thiên biến vạn hóa.
Tào Xuân Hoa nói: “Xong rồi, đại tổng quản đã hạ an thần vào thuốc của Gia Lai Huỳnh Hoặc.”
Trần Khinh Nhứ: “Không định trực tiếp độc chết hắn?”
“Không dễ vậy đâu,” Tào Xuân Hoa nói, “Gia Lai là một bậc thầy vu độc, không cẩn thận sẽ đả thảo kinh xà, trái lại dược vật an thần, bình thường thỉnh thoảng hắn cũng chuẩn bị một ít, cho dù hắn phát hiện cũng không dễ dàng sinh nghi. Trong thủ vệ vương trướng có gia nhân các họ, những người này đã được phân phó, định thần không biết quỷ không hay động thủ trong đêm, cố hết sức không kinh động Gia Lai Huỳnh Hoặc, khiến hắn chết trong lều, lặng yên không một tiếng động, sáng mai liền đẩy thế tử kế vị. Một khi xác định Gia Lai đã uống thuốc, đại tổng quản sẽ lấy tiếng cú đêm làm hiệu, chúng ta cứ chờ là được – bên phía Đại soái thông báo chưa?”
Tiểu cầu trên tay Trần Khinh Nhứ phiếm ánh bạc, chính là đạn tín hiệu Thẩm Dịch giao cho nàng. Vật nho nhỏ này vẫn giấu trong tay áo, đột nhiên phải lấy ra dùng, nàng bỗng nhiên có chút không nỡ.
Tào Xuân Hoa lại không biết những tâm tư này, chỉ cảm khái: “Kiêu hùng một thời, đầy tớ muốn tạo phản, đến cả một tiếng di ngôn của hắn cũng không muốn nghe, nói sao nhỉ?”
“Quá kiêng kỵ hắn rồi,” Trần Khinh Nhứ đứng trên tháp theo dõi, nhờ thiên lý nhãn trên mũi nhìn hướng vương trướng, “Ta còn chưa hỏi, ngươi rốt cuộc làm sao khiến Hồng Hà phu nhân ra mặt chắp nối được vậy?”
“Con trai Hồng Hà phu nhân chết trên chiến trường,” Tào Xuân Hoa vén tóc ra sau tai, hờ hững nói, “Chỉ để lại một thằng cháu cho bà ta, đứa cháu sắp mười sáu rồi, Gia Lai kia cùng hung cực ác, quy định tất cả nam hài nhà quý tộc qua mười sáu tuổi phải tòng quân, ta trước kia lẻn vào man tộc từng gặp con trai bà ta vài lần, mấy đêm trước bèn nặn một tấm mặt nạ quỷ hồn, thay hắn thăm lão mẫu thân… Có thể không giống lắm, có điều trong cảnh tối lửa tắt đèn, bà ta mắt mờ, nên cũng trót lọt. Ta với bà ấy ôm nhau khóc lóc một trận, nói không đành lòng để ấu tử được cưng chiều đi đường cũ của phụ thân… Cô xem, vành mắt ta còn chưa hết sưng, mấy bữa nay vẫn phải che đây này, Trần cô nương có dược đặc hiệu tiêu sưng không?”
Trần Khinh Nhứ: “…”
Tào Xuân Hoa lắc lư đầu nhìn trăng tự xót xa: “Ta đeo da mặt người khác, chảy bao nhiêu nước mắt của mình? Ôi, đây thật là…”
Trần Khinh Nhứ: “Suỵt – nghe thấy không?”
Trong bóng đêm thê lãnh, vài tiếng cú đêm chói tai đột ngột vang lên, đại tổng quản đã động thủ!
Trần Khinh Nhứ mở cửa sổ của tháp theo dõi, một sợi tơ cơ hồ không nhìn thấy bắn ra nơi đầu ngón tay nàng, từ trên tháp buông xuống, vừa vặn đủ để mũi chân nàng điểm một cái mượn lực.
Tào Xuân Hoa thì lấy một lọ tử lưu kim nhỏ cất trong lòng, từ trên cao tưới thẳng xuống tháp theo dõi, giả vờ như thân tháp rò dầu, sau đó nhanh nhẹn đốt lên. Ánh lửa mạnh như chân long uốn lượn xuống, chớp mắt chiếu rọi tòa tháp sáng rực như ban ngày, Trần Khinh Nhứ nhân tháp theo dõi bốc cháy, bắn đạn tín hiệu trong tay lên cao, đạn tín hiệu kia bay thẳng lên mà chia làm hai, bổ ra một đạo bạch quang như tia chớp – bạch quang ấy hết sức đặc biệt, nhìn ở gần không hề chói mắt, rất dễ dàng bị ánh lửa của tử lưu kim che khuất, chỉ ở xa mới có thể nhận ra chùm tia sáng có lực xuyên thấu cực mạnh kia.
Thẩm Dịch mai phục đã lâu từ thiên lý nhãn nhìn thấy thế nhảy bật lên: “Đại soái, động thủ rồi!”
Cố Quân huýt sáo một tiếng dài, huyền ưng phảng phất như bầy dơi trong đêm tối, nhanh chóng lướt qua sát đất, chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng người.
Thẩm Dịch vốn không chờ đợi nổi xông theo ra, nhớ tới chuyện gì đó, lại quay về hỏi Cố Quân: “Tử Hi, ngươi hôm qua mới từ Giang Nam trở về, chưa kịp nghỉ ngơi, có chịu được không?”
Cố Quân sửng sốt, lập tức bật cười nói: “Trời ơi, sao ngươi lo chuyện bao đồng lắm thế? Không cần phải lo cho ta, đi coi Trần cô nương đi – Yên tâm, có thể nhìn tên quy tôn Gia Lai Huỳnh Hoặc kia đi đến đường cùng, hữu hiệu hơn bất cứ linh đan diệu dược nào.”
Còn có bí thuật vu độc bị lão điên đó cất giấu, lời này Cố Quân không dám nói ra, cũng không dám quá chờ mong, nhưng rốt cuộc vẫn muốn tự mình tới xem sao.
Vạn nhất thì sao?
“Vạn nhất Ô Nhĩ Cốt thật sự có cách giải,” Cố Quân thầm hạ quyết tâm mà nghĩ bụng, “Ta sẽ đến Hộ Quốc tự thắp nén nhang cho đám lừa trọc.”
Trần Khinh Nhứ khinh công vô song, sau khi hạ đất lập tức không thấy bóng dáng, phản quân mười tám bộ lạc muốn Gia Lai Huỳnh Hoặc chết im hơi lặng tiếng, nàng lại không hi vọng hắn một câu di ngôn cũng không có – nếu không phải đi hỏi ai về vu độc bí thuật?
Tào Xuân Hoa vốn theo rất vất vả, chạy nửa đường chợt nghe thấy tiếng rít của bạch hồng ra khỏi dây cung.
Tào Xuân Hoa phân tâm ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy phía Nam bùng lên ánh lửa ngút trời, biết là Huyền Thiết doanh đã tới rồi, chắc không bao lâu sẽ trực tiếp phá tan phòng tuyến Bắc man. Mà chỉ thất thần giây lát, nhìn lại thì Trần Khinh Nhứ đã không thấy bóng dáng.
Thủ vệ lều Lang vương với Trần Khinh Nhứ vốn đã là lỏng lẻo bình thường, đêm nay còn có non nửa đi giở âm mưu quỷ kế, nàng chẳng mất sức lắm đã lẻn được vào, hạ xuống sau Lang vương kì, trước tiên để một nhóm phản quân cầm đao thương chạy tới chủ trướng, lập tức nhẹ nhàng đáp xuống, thần không biết quỷ không hay bám đuôi.
Phản quân không hề phòng bị tiến về chủ trướng, nhưng Trần Khinh Nhứ nửa đường đã cảm thấy không bình thường – nàng biết đêm nay thủ vệ trong lều Lang vương sẽ thiếu một tốp, không lý nào lại thiếu nhiều như vậy.
Trong lòng Trần Khinh Nhứ lập tức căng thẳng, tiểu đao trượt vào bàn tay.
Mà đúng lúc này, phản quân đã đến vương trướng chủ trướng của Gia Lai Huỳnh Hoặc.
Đột nhiên không trung truyền đến một tiếng vang nhỏ, chủ trướng thoáng gió ấy chợt mở rộng bốn cửa, vô số cung tên và đoản pháo từ cửa sổ lộ ra, đồng thời, thị vệ mai phục và mấy trăm binh tướng man tộc từ phía sau bọc đánh tới, bao vây phản quân không hề phòng bị.