Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Chi phí chữa trị của mẹ chỉ khi ở nhà họ Hứa mới có thể được bảo đảm.
Nhưng cô đang nghĩ tới đồ ăn lạnh lẽo đựng trong cà mèn.
Liễu Ánh Tuyết đang là chủ mẫu đương gia chủ mẫu, muốn làm một người quá đến không tốt, quả thực là rất dễ dàng.
Mà nếu cô bị nhà họ Hứa đuổi đi…… Chỉ còn lại một mình mẹ……
Cô cắn môi.
Liễu Ánh Tuyết cúi đầu, nghịch móng tay, “Chỉ cần con cùng nhà họ Lâm liên hôn, ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể bảo đảm, mẹ của con sẽ được yên ổn ở nhà họ Hứa. Như thế nào?”
Hứa Tiễu Tiễu nheo mắt lại: “Ngoan ngoãn nghe lời?”
Liễu Ánh Tuyết gật đầu:“Đúng.”
Trong ánh mắt của Hứa Tiễu Tiễu hiện lên một mạt hiệt quang, cô hơi có chút buồn rầu mở miệng nói: “Thật ra con rất muốn đồng ý với mợ, nhưng mà con cùng Lâm Ý Thành trước kia có chút hiểu lầm, chắc là anh ta sẽ không đồng ý cùng con ở bên nhau đâu.”
“Chuyện này không cần con nhọc lòng.”
Hai tay Liễu Ánh Tuyết giao nhau đặt ở trên bàn, bà ta mở miệng cười: “Lâm Ý Thành vừa mới gọi cho ta, nói là muốn thử hẹn hò với con.”
Mày của Hứa Tiễu Tiễu ngưng tụ lại, có chút kinh ngạc.
Lâm Ý Thành hận cô như vậy, không có chuyện muốn cùng cô hòa hảo trở lại.
Vừa nói đây, Liễu Ánh Tuyết liền cười, “Tiễu Tiễu, nếu Lâm Ý Thành đồng ý cùng con hẹn hò, vậy con liền phải nỗ lực thúc đẩy hôn sự này. Đến lúc đó, nếu các con kết hôn, ta có thể thuyết phục cậu con, đem theo mẹ con cùng nhau gả qua bên đó. Như thế nào?”
“Bây giờ con đồng ý với mợ.” Hứa Tiễu Tiễu quyết định lấy tịnh chế động, nếu cuối cùng Lâm Ý Thành không chịu liên hôn, cô đâu cần phải đối đầu với nhà họ Hứa?
Nhưng mà……
Hứa Tiễu Tiễu bỗng dưng đi phía trước một bước, hai tay chống ở trên bàn, nhìn chằm chằm Liễu Ánh Tuyết: “Nếu mẹ của con ở nhà họ Hứa có sơ xuất gì, con sẽ không bỏ qua cho mợ!”
“Con!”
Hứa Tiễu Tiễu cong môi: “Con một bé gái mồ côi, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, chọc giận con, cùng lắm thì chết cùng nhau!”
Kia một bộ dáng hung ác, Liễu Ánh Tuyết nuốt một ngụm nước miếng.
-
Từ trong phòng Liễu Ánh Tuyết đi ra, Hứa Tiễu Tiễu cắn môi.
Lâm Ý Thành thế nào cũng sẽ không đồng ý hôn sự này, anh ta chắc là đang áp dụng phương pháp quanh co, cho nên cô mới làm bộ đồng ý, trước mắt kéo dài thời gian, suy nghĩ biện pháp khác.
Chỉ là…… Hứa Thịnh muốn cô đi liên hôn, vậy anh cả đâu? Anh ta có biết chuyện này hay không?
Hứa Tiễu Tiễu thở dài.
Cúi đầu, hướng về phòng của mình đi.
Đi được một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái quần nhỏ kia!
Cô đứng yên tại chỗ, lấy hait ay ôm lấy đầu.
Hiện tại, làm sao bây giờ?
Đi tìm Hứa Mộc Thâm, lấy quần về?
Hay là bỏ?
Hứa Tiễu Tiễu dứt khoát cắn răng, quay đầu về hướng phòng của Hứa Mộc Thâm.
Đi tới chỗ, cô vươn tay, gõ cửa.
Một lát sau, thì nghe được tiếng bước chân bên trong truyền tới, cửa phòng mở ra.
Hứa Mộc Thâm đã tắm rồi, thay một bộ áo ngủ họa tiết ô vuông, tóc hỗn độn, đang cầm khăn lau, bộ dạng đó làm anh mất đi sự nghiêm túc mỗi ngày, thay vào đó có phần tùy ý.
Chỉ là giơ tay nhấc chân, mà còn mang theo sự kiêu ngạo.
Nhìn Hứa Tiễu Tiễu, tai của anh đỏ lên, nhưng thần sắc trên mặt nhàn nhạt mở miệng: “Có việc gì không?”
Hứa Tiễu Tiễu:……!!
Cô đương nhiên có chuyện rồi! Vẫn là chuyện bên trong - quần nhỏ!!
Lời nói này, nói tiếp như thế nào đây?
Nhưng cô đang nghĩ tới đồ ăn lạnh lẽo đựng trong cà mèn.
Liễu Ánh Tuyết đang là chủ mẫu đương gia chủ mẫu, muốn làm một người quá đến không tốt, quả thực là rất dễ dàng.
Mà nếu cô bị nhà họ Hứa đuổi đi…… Chỉ còn lại một mình mẹ……
Cô cắn môi.
Liễu Ánh Tuyết cúi đầu, nghịch móng tay, “Chỉ cần con cùng nhà họ Lâm liên hôn, ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể bảo đảm, mẹ của con sẽ được yên ổn ở nhà họ Hứa. Như thế nào?”
Hứa Tiễu Tiễu nheo mắt lại: “Ngoan ngoãn nghe lời?”
Liễu Ánh Tuyết gật đầu:“Đúng.”
Trong ánh mắt của Hứa Tiễu Tiễu hiện lên một mạt hiệt quang, cô hơi có chút buồn rầu mở miệng nói: “Thật ra con rất muốn đồng ý với mợ, nhưng mà con cùng Lâm Ý Thành trước kia có chút hiểu lầm, chắc là anh ta sẽ không đồng ý cùng con ở bên nhau đâu.”
“Chuyện này không cần con nhọc lòng.”
Hai tay Liễu Ánh Tuyết giao nhau đặt ở trên bàn, bà ta mở miệng cười: “Lâm Ý Thành vừa mới gọi cho ta, nói là muốn thử hẹn hò với con.”
Mày của Hứa Tiễu Tiễu ngưng tụ lại, có chút kinh ngạc.
Lâm Ý Thành hận cô như vậy, không có chuyện muốn cùng cô hòa hảo trở lại.
Vừa nói đây, Liễu Ánh Tuyết liền cười, “Tiễu Tiễu, nếu Lâm Ý Thành đồng ý cùng con hẹn hò, vậy con liền phải nỗ lực thúc đẩy hôn sự này. Đến lúc đó, nếu các con kết hôn, ta có thể thuyết phục cậu con, đem theo mẹ con cùng nhau gả qua bên đó. Như thế nào?”
“Bây giờ con đồng ý với mợ.” Hứa Tiễu Tiễu quyết định lấy tịnh chế động, nếu cuối cùng Lâm Ý Thành không chịu liên hôn, cô đâu cần phải đối đầu với nhà họ Hứa?
Nhưng mà……
Hứa Tiễu Tiễu bỗng dưng đi phía trước một bước, hai tay chống ở trên bàn, nhìn chằm chằm Liễu Ánh Tuyết: “Nếu mẹ của con ở nhà họ Hứa có sơ xuất gì, con sẽ không bỏ qua cho mợ!”
“Con!”
Hứa Tiễu Tiễu cong môi: “Con một bé gái mồ côi, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, chọc giận con, cùng lắm thì chết cùng nhau!”
Kia một bộ dáng hung ác, Liễu Ánh Tuyết nuốt một ngụm nước miếng.
-
Từ trong phòng Liễu Ánh Tuyết đi ra, Hứa Tiễu Tiễu cắn môi.
Lâm Ý Thành thế nào cũng sẽ không đồng ý hôn sự này, anh ta chắc là đang áp dụng phương pháp quanh co, cho nên cô mới làm bộ đồng ý, trước mắt kéo dài thời gian, suy nghĩ biện pháp khác.
Chỉ là…… Hứa Thịnh muốn cô đi liên hôn, vậy anh cả đâu? Anh ta có biết chuyện này hay không?
Hứa Tiễu Tiễu thở dài.
Cúi đầu, hướng về phòng của mình đi.
Đi được một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái quần nhỏ kia!
Cô đứng yên tại chỗ, lấy hait ay ôm lấy đầu.
Hiện tại, làm sao bây giờ?
Đi tìm Hứa Mộc Thâm, lấy quần về?
Hay là bỏ?
Hứa Tiễu Tiễu dứt khoát cắn răng, quay đầu về hướng phòng của Hứa Mộc Thâm.
Đi tới chỗ, cô vươn tay, gõ cửa.
Một lát sau, thì nghe được tiếng bước chân bên trong truyền tới, cửa phòng mở ra.
Hứa Mộc Thâm đã tắm rồi, thay một bộ áo ngủ họa tiết ô vuông, tóc hỗn độn, đang cầm khăn lau, bộ dạng đó làm anh mất đi sự nghiêm túc mỗi ngày, thay vào đó có phần tùy ý.
Chỉ là giơ tay nhấc chân, mà còn mang theo sự kiêu ngạo.
Nhìn Hứa Tiễu Tiễu, tai của anh đỏ lên, nhưng thần sắc trên mặt nhàn nhạt mở miệng: “Có việc gì không?”
Hứa Tiễu Tiễu:……!!
Cô đương nhiên có chuyện rồi! Vẫn là chuyện bên trong - quần nhỏ!!
Lời nói này, nói tiếp như thế nào đây?