Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
◎ Muốn có con không?◎
Thực tế đã chứng minh rằng nếu ra ngoài lăn lộn thì phải trả giá.
Đường Chi đổi giới tính của Giang Chi, muốn anh gọi cô là ông xã trước mặt rất nhiều khán giả, bên ngoài có vẻ như cô chiếm ưu thế, nhưng sau ngày hôm đó, cô bắt đầu cuộc sống cắt đất xin hàng.
Chờ đến tháng mười, No Self sẽ chiếu ở rạp chiếu phim, đây là một bộ phim được ưa chuộng trong một phần nhỏ quần chúng, poster phim chỉ là một ngọn đèn lẻ loi, chiếu sáng phía sau của một người phụ nữ mặc trang phục múa ba lê đang kiễng chân lên.
Loại màu sắc mang hơi hướng trầm buồn và nặng nề này lại chỉ có duy nhất trong các poster phim vui vẻ hài hước nhưng vẫn không đủ lấy lòng.
Nhưng ngay khi phim vừa online dự bán, vé xem phim đã bị tranh mua không còn.
——Đây là sức mua mạnh mẽ của “Đường Bột”.
Còn chuyện phòng vé sau đó, bán được bao nhiêu vé thì không cần biết
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Đường Chi đóng vai nữ chính, được truyền thông và công chúng chú ý rất nhiều, cũng may điểm sáng của dư luận rất tốt, thậm chí có không ít người xuất thân chuyên nghiệp từ vũ đạo tỏ vẻ đã khóc khi xem. Kỹ năng diễn xuất của Đường Chi rất tốt, tương lai đầy hứa hẹn, qua sự thể hiện của cô, mọi người hoàn toàn có thể đồng cảm với sự không cam lòng và sự cố chấp của Nguyễn Hoa đối với sân khấu và nghệ thuật.
Khi No Self chính thức ra mắt, dư luận và doanh thu phòng vé song hành cùng nhau.
Các hashtag như #Đường Chi-Nguyễn Hoa#, #Đường Chi-No Self# đều không hề ngoài ý muốn mà xông lên hot search.
Vào ngày Quốc khánh này, với tư cách là con hắc mã tốt nhất, bộ điện ảnh này đã thăng cấp bạo hồng trong ngày Quốc khánh.
No Self bạo hồng khiến nhiều người bất ngờ.
Trong các phim điện ảnh lớn, chế tác lớn hay dòng phim điện ảnh dành cho gia đình hiện nay thì bộ điện ảnh này có vẻ hơi khó chịu.
Nhưng sau đó vài ngày, các nhà phê bình phim đã phân tích kỹ càng và cảm thấy rằng sự bạo hồng của bộ phim này là tất nhiên.
No Self có kịch bản và đạo diễn hạng nhất, phim tiến triển theo từng cấp, với tiền đề là rốt cuộc ai là người đã giết Nguyễn Hoa, triển khai từng tầng bi kịch của Nguyễn Hoa.
Ngoài ra còn có các diễn viên hạng nhất — nữ chính duy nhất Đường Chi, người có khả năng diễn xuất sinh động khó tả. Cô đóng vai Nguyễn Hoa thanh lịch mà sa sút tinh thần, ánh mắt lạnh lùng và kiên định, có một nét cố chấp riêng thuộc về vai diễn Nguyễn Hoa.
Tất nhiên, cũng không thể thiếu phần hậu kỳ chế tác.
Bộ phim văn nghệ của một bộ phận nhỏ này đã được đón nhận nồng nhiệt, là con hắc mã đánh bại các bộ phim điện ảnh khác và trở thành bộ phim nhựa có doanh thu phòng bán vé cao nhất trong dịp Quốc khánh năm nay.
Đánh giá khen gợi của khán giả lên tới 90% khiến Đường Chi cảm thấy hơi choáng ngợp, cảm thấy thời gian vất vả của mình trong đoàn phim kia thực sự xứng đáng!
Cô lướt xem lời khen ngợi trên điện thoại di động của mình và khi nhìn thấy một bài văn dài khen cô hoặc đánh giá đúng trọng tâm kỹ thuật diễn, cô đều sẽ chụp ảnh màn hình và lưu nó lại.
Tần Miểu đẩy một cái bánh kem dâu tây nhỏ đến trước mặt cô: “Ăn thử cái này đi, ngon lắm luôn.”
Rõ ràng đồ ngọt là thứ chữa bệnh tốt nhất, nhưng không biết vì lý do gì, Đường Chi lại cau mày khi ngửi thấy mùi kem bơ, cô vội vàng che miệng mũi: “Đừng, hình như tớ cảm thấy buồn nôn.”
“Hả? Làm sao vậy?”
Tần Miểu lấy lại cái bánh rồi đặt trước mặt mình, thắc mắc: “Không phải chứ? Trước kia chúng ta đều thích món tráng miệng của cửa hàng này mà?”
Đường Chi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Gần đây cô vẫn luôn không có khẩu vị, thường xuyên cảm thấy buồn nôn.
Tần Miểu chậc chậc một cái, sau đó đột nhiên dừng lại, trừng lớn mắt hỏi: “Chi Chi, không phải là cậu...”
Tần Miểu lo lắng sốt ruột liếc nhìn bụng cô, giọng điệu có chút không xác định: “Mang... thai… rồi chứ?”
Mang thai?!
Đường Chí luôn cảm thấy những từ này đối với cô thật xa vời.
Cô vẫn còn là một cô bé thôi đó!
Mặc dù hiện tại tần suất làm chuyện đó giữa cô và Giang Chi quả thật cao hơn một chút, nhưng bọn họ vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai!
“Không… thể… nào…”
Đường Chi hơi chần chừ.
Tần Miểu hỏi: “Lần trước bà dì của cậu tới khi nào?”
“… Ách…”
Sau khi được Tần Miệu nhắc nhở, Đường Chi mới bắt đầu tính ngày hành kinh của mình, đã cách lần trước mấy ngày rồi, thời gian kinh nguyệt của cô cũng không chính xác nên cô cũng không để trong lòng.
Lúc này, cô bắt đầu luống cuống: “Ôi vãi, không phải là dính rồi chứ!”
Tần Miểu rất mong chờ đồi với những việc sau này: “Wow vậy thì giá trị nhan sắc của con cậu và anh Chi nhất định rất cao đó!”
“Đến lúc phải gọi tớ là mẹ nuôi! Tuy rằng trong đời chưa từng có cơ hội thân cận với anh Chi nhưng lại có thể gần gũi với con của anh Chi, hehe, tự hào quá…”
Tần Miểu luyên thuyên nói một đống, quay đầu thấy vẻ mặt thất thần mờ mịt của Đường Chi thì sửng sốt, nhỏ giọng dò hỏi: “Chả nhẽ cậu không muốn có em bé sao?”
Đường Chi bị Tần Miểu nói trúng tâm tư mà đỏ mặt.
Muốn có con hay gì gì đó...
Cô thực sự không biết.
Cô cụp mắt xuống và chạm vào chiếc bụng phẳng lì của mình.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
Giang Chi có muốn một đứa con thuộc về cô và anh không?
Đường Chi và Tần Miểu trực tiếp đến bệnh viện làm kiểm tra.
“Không mang thai.”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cười dịu dàng nói với Đường Chi: “Triệu chứng buồn nôn là do áp lực lớn, cô nên thư giãn một chút.”
Không biết vì cái gì mà khi biết mình không mang thai… Đường Chi không thể giải thích được và có chút thất vọng.
Rõ ràng cô mới vừa chuẩn bị tốt tâm lý để sinh con, vừa kích động vừa háo hức chờ đợi kết quả.
Giờ biết tin này, cô lại không cảm thấy nhẹ nhõm thở phào chút nào.
Tần Miểu cũng có chút tiếc nuối: “Hả... Không có? Vậy tại sao cậu lại buồn nôn?! Bà dì cũng không có tới...”
“Áp lực lớn.”
Bác sĩ nhìn Đường Chi cười, an ủi nói: “Tôi cũng đã xem phim của cô, diễn xuất của cô rất tốt, không cần áp lực lớn như vậy. Thả lỏng điều chỉnh tâm lý, nếu như thật sự muốn có thai thì cũng không khó…”
Đường Chi mơ mơ màng màng không nghe thấy nhiều về những lời nói sau đó.
Cô giống như mộng du từ trong bệnh viện đi ra, Tần Miểu an ủi cô: “Không sao, không phải cậu cũng không có dự định mang thai sao?”
“Nói thì là nói vậy thôi…”
Nhưng dường như cô cũng không kháng cự sự thật cô mang thai.
Hai người mới chân trước rời bệnh viện phụ sản, đằng sau đã có paparazzi đưa tin về họ…
[Đường Chi xuất hiện ở bệnh viện phụ sản, nghi ngờ cô mang thai?]
Khi Hoàng Bình Chiêu đọc được tin này, anh ta hứng thú bừng bừng mà đi chúc mừng Giang Chi.
Giang Chi đang thảo luận về các chi tiết của bài hát mới với người thu âm, Hoàng Bình Chiêu không tiện làm phiền anh đang làm việc nên đã kiên nhẫn chờ đến khi anh nghỉ giữa chừng mới đi đến rồi mỉm cười nói chúc mừng.
Người thu âm cũng gửi lời chúc phúc cho anh, chỉ có tay cầm cốc nước của Giang Chi run run: “Cậu nói gì?”
“Đường Chi mang thai rồi? Chúc mừng anh được làm bố!”
Hoàng Bình Chiêu hơi ngơ ngác, lặp lại điều đó với anh.
Khi vừa dứt lời, người không bao giờ mắc lỗi như anh Chi lại phun hết nước trong miệng vào mặt anh ta.
…
Khi Giang Chi về nhà, Đường Chi đang ngồi trên sô pha xem TV.
Cô nhìn sang, thấy anh thì nhỏ giọng gọi tên anh.
Sau khi Giang Chi thay giày xong, cũng không chờ đến lúc Đường Chi hạnh phúc ôm chầm lấy anh và báo cho anh một tin vui rằng họ đã có em bé.
Điều đó không giống tác phong của cô.
Vì vậy, anh bước đến bên canh cô rồi ngồi xuống, còn cẩn thận quan sát biểu hiện của cô.
Cô gái nhỏ trông có chút uể oải, như là cô đã phải chịu một trận đả kích lớn.
“Em đến bệnh viện à?”
Đường Chi tò mò liếc anh một cái: “Làm sao anh biết?!”
Nhưng đối mặt với chồng mình, cô vẫn thành thật gật đầu: “Ừm, em đã đến bệnh viện.”
Nói đến việc này, Đường Chi cảm thấy hơi tủi thân.
Cô vùi mặt vào trong lồng ngực anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người anh, cảm xúc buồn bực mới được giải tỏa một chút.
Giang Chi vuốt tóc cô, bình tĩnh dịu dàng hỏi: “Chúng ta có con, tại sao anh lại là người biết cuối cùng?”
Ồ, hóa ra là có paparazzi đã tung tin sao?
“Không có.” Đường Chi rầu rĩ trả lời, tâm loạn như ma.
Giang Chi nói: “Hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra, tin tức đều đã truyền ra, còn giấu giếm anh hả?”
“Thực sự không có...” Đường Chi phủ nhận xong, nhỏ giọng bổ sung: “Em không mang thai.”
Cô chán nản ngẩng mặt: “Bác sĩ nói là do áp lực của em quá lớn.”
“Giang Chi, chúng ta… còn chưa có con.”
Sau khi No Self công chiếu, thành tích đã tốt hơn nhiều so với những gì cô và toàn bộ đoàn đội sáng tác dự đoán.
Có thể do mấy ngày nay vẫn luôn căng thẳng nên cơ thể mới có phản ứng không tốt như vậy.
Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của anh.
Giang Chi sẽ thất vọng chứ?
Sớm biết vậy cô đã không đến bệnh viện!
Bằng không cũng sẽ không làm cho anh vui mừng hụt một hồi.
Đường Chi nắm chặt ngón tay.
Giang Chi ôm cô chặt hơn một chút rồi tự trách: “Gần đây là do anh sơ suất, không chăm sóc em tốt.”
“Nếu em gặp áp lực hay không vui, hãy nói cho anh biết, anh là chồng em, chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau, đừng để anh biết về em từ những tin tức thời sự và tin hot. Cũng quả thực là do anh làm không tốt, gần đây không thể quan tâm em nhiều hơn.”
Giang Chi xoa nhẹ mái tóc cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô.
Đây là một loại an ủi nhẹ nhàng.
Đường Chi ở trong lồng ngực anh bỗng chốc đỏ mặt lên.
Thật kỳ lạ, hôm nay cô trở nên yếu ớt và đa cảm đến mức khó hiểu.
Do gần đây áp lực của cô rất lớn sao?
Cô ngước mặt lên nhìn anh, sự lo lắng và đau lòng trong mắt người đàn ông hiện lên rõ ràng.
Anh dường như không bận tâm chút nào đến việc cô không mang thai mà là hoàn toàn đặt cô lên hàng đầu.
“Em không sao, điều chỉnh một chút là tốt rồi.”
Đường Chi rúc vào lồng ngực anh, cảm nhận được hơi ấm và hơi thở nhàn nhạt trên người anh, trong lòng cô cũng thấy ấm áp.
Cô suy nghĩ một hồi, vẫn xoay cuộc trò chuyện quay trở lại vấn đề đứa con.
Hôm nay nảy sinh ý nghĩ này, cô nghiêm túc hỏi Giang Chi: “Anh muốn không?”
“Con của chúng ta ấy?”
Chữ “con” khiến trái tim Giang Chi khẽ run lên.
Anh tạm dừng hai giây mới thành thật quay lại với Đường Chi: “Muốn.”
Có trời mới biết tim anh đập nhanh như thế nào khi anh nhìn thấy tin tức.
“Nhưng quan trọng là ở em.” Ánh mắt anh dịu dàng, trầm giọng hỏi cô: “Chi Chi, em có muốn có một đứa con không?”
Dù anh mong có được sự kết tinh của tình yêu với cô, nhưng việc sinh hay không vẫn là do cô quyết định, anh tôn trọng và hiểu mọi quyết định của cô.
Đường Chi lại nghẹn cứng.
Muốn không sao?
Bây giờ cô thực sự rất hạnh phúc.
Cô và Giang Chi có một gia đình thuộc về họ.
Hai chữ này có ý nghĩa khác đối với cô.
Mà đứa con sẽ là một phần của gia đình này.
Nó là kết tinh và minh chứng cho tình yêu của cô và anh.
Muốn không?
“Đương nhiên là muốn rồi.”
Thực tế đã chứng minh rằng nếu ra ngoài lăn lộn thì phải trả giá.
Đường Chi đổi giới tính của Giang Chi, muốn anh gọi cô là ông xã trước mặt rất nhiều khán giả, bên ngoài có vẻ như cô chiếm ưu thế, nhưng sau ngày hôm đó, cô bắt đầu cuộc sống cắt đất xin hàng.
Chờ đến tháng mười, No Self sẽ chiếu ở rạp chiếu phim, đây là một bộ phim được ưa chuộng trong một phần nhỏ quần chúng, poster phim chỉ là một ngọn đèn lẻ loi, chiếu sáng phía sau của một người phụ nữ mặc trang phục múa ba lê đang kiễng chân lên.
Loại màu sắc mang hơi hướng trầm buồn và nặng nề này lại chỉ có duy nhất trong các poster phim vui vẻ hài hước nhưng vẫn không đủ lấy lòng.
Nhưng ngay khi phim vừa online dự bán, vé xem phim đã bị tranh mua không còn.
——Đây là sức mua mạnh mẽ của “Đường Bột”.
Còn chuyện phòng vé sau đó, bán được bao nhiêu vé thì không cần biết
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Đường Chi đóng vai nữ chính, được truyền thông và công chúng chú ý rất nhiều, cũng may điểm sáng của dư luận rất tốt, thậm chí có không ít người xuất thân chuyên nghiệp từ vũ đạo tỏ vẻ đã khóc khi xem. Kỹ năng diễn xuất của Đường Chi rất tốt, tương lai đầy hứa hẹn, qua sự thể hiện của cô, mọi người hoàn toàn có thể đồng cảm với sự không cam lòng và sự cố chấp của Nguyễn Hoa đối với sân khấu và nghệ thuật.
Khi No Self chính thức ra mắt, dư luận và doanh thu phòng vé song hành cùng nhau.
Các hashtag như #Đường Chi-Nguyễn Hoa#, #Đường Chi-No Self# đều không hề ngoài ý muốn mà xông lên hot search.
Vào ngày Quốc khánh này, với tư cách là con hắc mã tốt nhất, bộ điện ảnh này đã thăng cấp bạo hồng trong ngày Quốc khánh.
No Self bạo hồng khiến nhiều người bất ngờ.
Trong các phim điện ảnh lớn, chế tác lớn hay dòng phim điện ảnh dành cho gia đình hiện nay thì bộ điện ảnh này có vẻ hơi khó chịu.
Nhưng sau đó vài ngày, các nhà phê bình phim đã phân tích kỹ càng và cảm thấy rằng sự bạo hồng của bộ phim này là tất nhiên.
No Self có kịch bản và đạo diễn hạng nhất, phim tiến triển theo từng cấp, với tiền đề là rốt cuộc ai là người đã giết Nguyễn Hoa, triển khai từng tầng bi kịch của Nguyễn Hoa.
Ngoài ra còn có các diễn viên hạng nhất — nữ chính duy nhất Đường Chi, người có khả năng diễn xuất sinh động khó tả. Cô đóng vai Nguyễn Hoa thanh lịch mà sa sút tinh thần, ánh mắt lạnh lùng và kiên định, có một nét cố chấp riêng thuộc về vai diễn Nguyễn Hoa.
Tất nhiên, cũng không thể thiếu phần hậu kỳ chế tác.
Bộ phim văn nghệ của một bộ phận nhỏ này đã được đón nhận nồng nhiệt, là con hắc mã đánh bại các bộ phim điện ảnh khác và trở thành bộ phim nhựa có doanh thu phòng bán vé cao nhất trong dịp Quốc khánh năm nay.
Đánh giá khen gợi của khán giả lên tới 90% khiến Đường Chi cảm thấy hơi choáng ngợp, cảm thấy thời gian vất vả của mình trong đoàn phim kia thực sự xứng đáng!
Cô lướt xem lời khen ngợi trên điện thoại di động của mình và khi nhìn thấy một bài văn dài khen cô hoặc đánh giá đúng trọng tâm kỹ thuật diễn, cô đều sẽ chụp ảnh màn hình và lưu nó lại.
Tần Miểu đẩy một cái bánh kem dâu tây nhỏ đến trước mặt cô: “Ăn thử cái này đi, ngon lắm luôn.”
Rõ ràng đồ ngọt là thứ chữa bệnh tốt nhất, nhưng không biết vì lý do gì, Đường Chi lại cau mày khi ngửi thấy mùi kem bơ, cô vội vàng che miệng mũi: “Đừng, hình như tớ cảm thấy buồn nôn.”
“Hả? Làm sao vậy?”
Tần Miểu lấy lại cái bánh rồi đặt trước mặt mình, thắc mắc: “Không phải chứ? Trước kia chúng ta đều thích món tráng miệng của cửa hàng này mà?”
Đường Chi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Gần đây cô vẫn luôn không có khẩu vị, thường xuyên cảm thấy buồn nôn.
Tần Miểu chậc chậc một cái, sau đó đột nhiên dừng lại, trừng lớn mắt hỏi: “Chi Chi, không phải là cậu...”
Tần Miểu lo lắng sốt ruột liếc nhìn bụng cô, giọng điệu có chút không xác định: “Mang... thai… rồi chứ?”
Mang thai?!
Đường Chí luôn cảm thấy những từ này đối với cô thật xa vời.
Cô vẫn còn là một cô bé thôi đó!
Mặc dù hiện tại tần suất làm chuyện đó giữa cô và Giang Chi quả thật cao hơn một chút, nhưng bọn họ vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai!
“Không… thể… nào…”
Đường Chi hơi chần chừ.
Tần Miểu hỏi: “Lần trước bà dì của cậu tới khi nào?”
“… Ách…”
Sau khi được Tần Miệu nhắc nhở, Đường Chi mới bắt đầu tính ngày hành kinh của mình, đã cách lần trước mấy ngày rồi, thời gian kinh nguyệt của cô cũng không chính xác nên cô cũng không để trong lòng.
Lúc này, cô bắt đầu luống cuống: “Ôi vãi, không phải là dính rồi chứ!”
Tần Miểu rất mong chờ đồi với những việc sau này: “Wow vậy thì giá trị nhan sắc của con cậu và anh Chi nhất định rất cao đó!”
“Đến lúc phải gọi tớ là mẹ nuôi! Tuy rằng trong đời chưa từng có cơ hội thân cận với anh Chi nhưng lại có thể gần gũi với con của anh Chi, hehe, tự hào quá…”
Tần Miểu luyên thuyên nói một đống, quay đầu thấy vẻ mặt thất thần mờ mịt của Đường Chi thì sửng sốt, nhỏ giọng dò hỏi: “Chả nhẽ cậu không muốn có em bé sao?”
Đường Chi bị Tần Miểu nói trúng tâm tư mà đỏ mặt.
Muốn có con hay gì gì đó...
Cô thực sự không biết.
Cô cụp mắt xuống và chạm vào chiếc bụng phẳng lì của mình.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
Giang Chi có muốn một đứa con thuộc về cô và anh không?
Đường Chi và Tần Miểu trực tiếp đến bệnh viện làm kiểm tra.
“Không mang thai.”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cười dịu dàng nói với Đường Chi: “Triệu chứng buồn nôn là do áp lực lớn, cô nên thư giãn một chút.”
Không biết vì cái gì mà khi biết mình không mang thai… Đường Chi không thể giải thích được và có chút thất vọng.
Rõ ràng cô mới vừa chuẩn bị tốt tâm lý để sinh con, vừa kích động vừa háo hức chờ đợi kết quả.
Giờ biết tin này, cô lại không cảm thấy nhẹ nhõm thở phào chút nào.
Tần Miểu cũng có chút tiếc nuối: “Hả... Không có? Vậy tại sao cậu lại buồn nôn?! Bà dì cũng không có tới...”
“Áp lực lớn.”
Bác sĩ nhìn Đường Chi cười, an ủi nói: “Tôi cũng đã xem phim của cô, diễn xuất của cô rất tốt, không cần áp lực lớn như vậy. Thả lỏng điều chỉnh tâm lý, nếu như thật sự muốn có thai thì cũng không khó…”
Đường Chi mơ mơ màng màng không nghe thấy nhiều về những lời nói sau đó.
Cô giống như mộng du từ trong bệnh viện đi ra, Tần Miểu an ủi cô: “Không sao, không phải cậu cũng không có dự định mang thai sao?”
“Nói thì là nói vậy thôi…”
Nhưng dường như cô cũng không kháng cự sự thật cô mang thai.
Hai người mới chân trước rời bệnh viện phụ sản, đằng sau đã có paparazzi đưa tin về họ…
[Đường Chi xuất hiện ở bệnh viện phụ sản, nghi ngờ cô mang thai?]
Khi Hoàng Bình Chiêu đọc được tin này, anh ta hứng thú bừng bừng mà đi chúc mừng Giang Chi.
Giang Chi đang thảo luận về các chi tiết của bài hát mới với người thu âm, Hoàng Bình Chiêu không tiện làm phiền anh đang làm việc nên đã kiên nhẫn chờ đến khi anh nghỉ giữa chừng mới đi đến rồi mỉm cười nói chúc mừng.
Người thu âm cũng gửi lời chúc phúc cho anh, chỉ có tay cầm cốc nước của Giang Chi run run: “Cậu nói gì?”
“Đường Chi mang thai rồi? Chúc mừng anh được làm bố!”
Hoàng Bình Chiêu hơi ngơ ngác, lặp lại điều đó với anh.
Khi vừa dứt lời, người không bao giờ mắc lỗi như anh Chi lại phun hết nước trong miệng vào mặt anh ta.
…
Khi Giang Chi về nhà, Đường Chi đang ngồi trên sô pha xem TV.
Cô nhìn sang, thấy anh thì nhỏ giọng gọi tên anh.
Sau khi Giang Chi thay giày xong, cũng không chờ đến lúc Đường Chi hạnh phúc ôm chầm lấy anh và báo cho anh một tin vui rằng họ đã có em bé.
Điều đó không giống tác phong của cô.
Vì vậy, anh bước đến bên canh cô rồi ngồi xuống, còn cẩn thận quan sát biểu hiện của cô.
Cô gái nhỏ trông có chút uể oải, như là cô đã phải chịu một trận đả kích lớn.
“Em đến bệnh viện à?”
Đường Chi tò mò liếc anh một cái: “Làm sao anh biết?!”
Nhưng đối mặt với chồng mình, cô vẫn thành thật gật đầu: “Ừm, em đã đến bệnh viện.”
Nói đến việc này, Đường Chi cảm thấy hơi tủi thân.
Cô vùi mặt vào trong lồng ngực anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người anh, cảm xúc buồn bực mới được giải tỏa một chút.
Giang Chi vuốt tóc cô, bình tĩnh dịu dàng hỏi: “Chúng ta có con, tại sao anh lại là người biết cuối cùng?”
Ồ, hóa ra là có paparazzi đã tung tin sao?
“Không có.” Đường Chi rầu rĩ trả lời, tâm loạn như ma.
Giang Chi nói: “Hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra, tin tức đều đã truyền ra, còn giấu giếm anh hả?”
“Thực sự không có...” Đường Chi phủ nhận xong, nhỏ giọng bổ sung: “Em không mang thai.”
Cô chán nản ngẩng mặt: “Bác sĩ nói là do áp lực của em quá lớn.”
“Giang Chi, chúng ta… còn chưa có con.”
Sau khi No Self công chiếu, thành tích đã tốt hơn nhiều so với những gì cô và toàn bộ đoàn đội sáng tác dự đoán.
Có thể do mấy ngày nay vẫn luôn căng thẳng nên cơ thể mới có phản ứng không tốt như vậy.
Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của anh.
Giang Chi sẽ thất vọng chứ?
Sớm biết vậy cô đã không đến bệnh viện!
Bằng không cũng sẽ không làm cho anh vui mừng hụt một hồi.
Đường Chi nắm chặt ngón tay.
Giang Chi ôm cô chặt hơn một chút rồi tự trách: “Gần đây là do anh sơ suất, không chăm sóc em tốt.”
“Nếu em gặp áp lực hay không vui, hãy nói cho anh biết, anh là chồng em, chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau, đừng để anh biết về em từ những tin tức thời sự và tin hot. Cũng quả thực là do anh làm không tốt, gần đây không thể quan tâm em nhiều hơn.”
Giang Chi xoa nhẹ mái tóc cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô.
Đây là một loại an ủi nhẹ nhàng.
Đường Chi ở trong lồng ngực anh bỗng chốc đỏ mặt lên.
Thật kỳ lạ, hôm nay cô trở nên yếu ớt và đa cảm đến mức khó hiểu.
Do gần đây áp lực của cô rất lớn sao?
Cô ngước mặt lên nhìn anh, sự lo lắng và đau lòng trong mắt người đàn ông hiện lên rõ ràng.
Anh dường như không bận tâm chút nào đến việc cô không mang thai mà là hoàn toàn đặt cô lên hàng đầu.
“Em không sao, điều chỉnh một chút là tốt rồi.”
Đường Chi rúc vào lồng ngực anh, cảm nhận được hơi ấm và hơi thở nhàn nhạt trên người anh, trong lòng cô cũng thấy ấm áp.
Cô suy nghĩ một hồi, vẫn xoay cuộc trò chuyện quay trở lại vấn đề đứa con.
Hôm nay nảy sinh ý nghĩ này, cô nghiêm túc hỏi Giang Chi: “Anh muốn không?”
“Con của chúng ta ấy?”
Chữ “con” khiến trái tim Giang Chi khẽ run lên.
Anh tạm dừng hai giây mới thành thật quay lại với Đường Chi: “Muốn.”
Có trời mới biết tim anh đập nhanh như thế nào khi anh nhìn thấy tin tức.
“Nhưng quan trọng là ở em.” Ánh mắt anh dịu dàng, trầm giọng hỏi cô: “Chi Chi, em có muốn có một đứa con không?”
Dù anh mong có được sự kết tinh của tình yêu với cô, nhưng việc sinh hay không vẫn là do cô quyết định, anh tôn trọng và hiểu mọi quyết định của cô.
Đường Chi lại nghẹn cứng.
Muốn không sao?
Bây giờ cô thực sự rất hạnh phúc.
Cô và Giang Chi có một gia đình thuộc về họ.
Hai chữ này có ý nghĩa khác đối với cô.
Mà đứa con sẽ là một phần của gia đình này.
Nó là kết tinh và minh chứng cho tình yêu của cô và anh.
Muốn không?
“Đương nhiên là muốn rồi.”