-
Phần II
“Ầm” một tiếng, tôi chỉ cảm giác như toàn bộ máu trong người đã dồn hết lên não.
Là Thẩm Quan Nam của tôi đã về rồi sao?
Tôi cứng nhắc xoay người lại, từ bả vai đến bắp chân đang không ngừng run rẩy, tim tôi cũng bất giác run lên theo, đang chuẩn bị gọi ra hai tiếng “Quan Nam”, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của anh, tôi bỗng dừng lại.
Thẩm Quan Nam trước giờ chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn tôi, mỗi khi anh nhìn tôi đều mang theo ý cười, sự dịu dàng trong đáy mắt như có thể bao trùm lấy tôi. Niềm vui sướng và nỗi xót thương bất ngờ ập tới khiến tim tôi đau nhói, tôi cúi đầu xuống, không để anh nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của mình.
“Đội trưởng Vương đã nói cho tôi rồi, nhưng anh ta không nói đến cô.” Anh phân tích một cách chậm rãi, “Tôi cảm thấy cô rất quen thuộc, nhưng không phải cảm giác quen thuộc giữa đồng nghiệp với nhau, mỗi lần gặp cô, tôi cứ luôn có cảm giác tội lỗi, thậm chí còn có hơi sợ cô, cô biết tôi dị ứng với nấm, hơn nữa sợi dây màu đỏ trên cổ của cô giống với cái của tôi.”
Sợi dây đỏ đó là do hai chúng tôi đi xin trên chùa Tiên Nham, tôi xin cho anh bình an, anh xin cho tôi cầu gì được nấy, trên sợi dây còn được đính một mảnh bạc nhỏ, là tên viết tắt của hai chúng tôi.
Tôi đã quên, Thẩm Quan Nam là lính trinh sát, tuy đã mất trí nhớ, nhưng sự cảnh giác đã khắc sâu trong xương cốt thì vẫn còn đó, thái độ nhiệt tình đến lạ thường của nhóm Vương đội trưởng bọn họ vốn không thoát được con mắt của anh, bị anh đoán ra được cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà thân phận của tôi… cuối cùng thì anh cũng không đoán ra, hoặc có lẽ đã đoán ra được, nhưng anh không dám tin.
Tôi từ từ ngước đầu lên, đối diện với đôi mắt đánh giá của anh, anh cúi xuống nhìn chiếc nhẫn của tôi, “Diệp Ninh nói cô kết hôn rồi, cô…tôi.”
Tuy anh đang đút hai tay vào túi áo, nhưng tôi biết, lúc này anh chắc chắn đang nắm chặt hai bàn tay, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Cũng đúng. Một người đàn ông vốn sắp ôm được người đẹp về nhà, đang tràn đầy hạnh phúc, bỗng nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ có khả năng dính dáng quan hệ với mình, lòng anh chắc chắn đang rối như tơ vò.
Họng tôi khô khốc, không thể phát ra tiếng, sau khi thử đi thử lại, tôi từ từ mở miệng, “Em quả thực đã kết hôn rồi, nhưng… không có liên quan gì đến anh.”
Tôi nhìn thấy rõ ràng, anh đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Giây phút đó đúng là giây phút đau khổ nhất trong đời tôi.
Có thế nào tôi cũng không ngờ được rằng, có một ngày, Thẩm Quan Nam sẽ cảm thấy vui mừng vì không có quan hệ gì với tôi.
Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ biểu cảm ngại ngùng đỏ cả tai, không biết làm thế nào của anh khi bị tôi phát hiện anh đang nhìn mình, và cả khi tôi nhận lời làm bạn gái của anh, anh vui mừng như đã có được cả thế giới, nụ cười vui mừng thỏa mãn như vậy, tôi mới chỉ thấy có hai lần.
“Vậy anh ta đâu?”
Tôi nhìn người trước mặt, bỗng chốc không kìm nổi nước mắt, anh lúng túng nhìn tôi, chỉ biết nói lời xin lỗi, “Xin lỗi, tôi…”
Tôi cúi người xuống rồi đưa tay lên, ngăn lại mọi động tác của anh, “Ba mẹ anh thương em nên đã nuôi em như con gái, em và anh không có dây dưa quan hệ quá nhiều, em đến đây chủ yếu là muốn thay họ tới thăm anh, còn về sợi dây đỏ.”
Tôi dùng sức dứt ra, sợi dây đỏ rơi xuống, “Là bùa bình an mà ba mẹ xin cho anh, tiện xin luôn giúp em một sợi mà thôi.”
Thẩm Quan Nam thấy tôi không nói gì, nhưng tôi không còn sức bịa tiếp nữa, có lẽ mấy câu nói ban nãy đã đủ để anh yên tâm kết hôn rồi.
Tôi không biết mình làm thế nào mà về được phòng ngủ, trước đây tôi rất biết kiểm soát bản thân, nhưng vào giây phút tôi quay người đi, nước mắt lại tuôn ra như mưa.
Nước mắt làm nhòe lớp trang điểm, nhìn gương mặt mệt mỏi ốm yếu, hai tay tôi ôm mặt, ngồi vào một góc trong nhà vệ sinh khóc rất lâu.
Năm năm! Đến nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới việc Thẩm Quan Nam có thể quay trở về bên mình. Nhưng vào giây phút anh xuất hiện, tôi lại không thể không đẩy anh ra xa.
Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?
Tại sao nhất định phải là tôi chứ?
Do cảm xúc lên xuống quá thất thường, dạ dày tôi bỗng như quay cuồng lên, trong họng bỗng cảm nhận được đầy mùi tanh của máu.
“Niệm Nhất, em sao thế? Mau mở cửa.”
Tôi bám vào vách tường rồi đứng lên, điềm nhiên ấn nút xả nước, vội vàng dặm lại lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhòe, sau đó đi ra ngoài như bình thường.
“Em không sao, không cẩn thận bị ngã một cái thôi.”
Ánh mắt đau lòng đó của chị Lý khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Ở trước mặt chị thì không cần cố kìm nén đâu.”
Tôi tránh mặt đi, “Em không sao.”
Chị Lý nhìn tôi, muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng vẫn vỗ vai bảo tôi về giường, vào lúc quay đi, tôi lại nhìn thấy thứ trên bàn.
Tấm thiệp mời màu cam, hôn lễ vào buổi hoàng hôn, đó vốn thuộc về tôi mà!
Vào giây phút đó, tôi bỗng thấy thật sự không can tâm, cảm xúc đã dồn lên cướp mất lý trí, tôi xông ra ngoài, chạy thẳng ra sảnh lớn.
Tôi phải nói cho anh biết, tôi mới là vợ chưa cưới của anh!
7.
Ngọn gió biển mặn chát thổi tới khiến gương mặt tôi cũng thấy đau, tiếng cười của Diệp Ninh vang từ trên tầng 2 xuống, tôi ngước lên, nhìn thấy Thẩm Quan Nam đang sấy tóc cho Diệp Ninh, động tác cẩn thận từ tốn lại tràn ngập tình yêu đó quen thuộc biết bao, Diệp Ninh thoải mái dựa vào trong lòng anh. Còn tôi, người từng ở vị trí đó giờ lại trở thành một người ngoài cuộc.
Tiếng cười đó khiến tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ.
Nếu như, nếu như tôi nói cho anh biết, tôi mới là vợ chưa cưới của anh, Thẩm Quan Nam là một người đàn ông luôn chịu trách nhiệm đến cùng, anh nên làm thế nào với tôi đây?
Tôi không muốn anh thương hại tôi, tôi chỉ muốn Thẩm Quan Nam yêu tôi.
Đợi sau khi tôi bình tĩnh lại rồi quay về phòng thì đã là nửa đêm, nhưng chị Lý vẫn chưa ngủ.
“Là Thẩm Quan Nam tự mình phát hiện ra, tuy mất trí nhớ, nhưng cậu ấy vẫn chưa quên sở trường cũ của mình.”
“Em biết.”
Thẩm Quan Nam trước giờ rất thông minh, sao lại không nhìn ra những lần tiếp cận như có như không của đội trưởng Vương được.
“Ba mẹ anh ấy thì sao? Đội trưởng Vương đã nói cho anh ấy chưa?”
Bầu không khí bỗng yên lặng vài giây, “Nói là do tai nạn xe cộ.”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa, ít nhất thì lý do này cũng chấp nhận được.
“Quan Nam nói, sau khi kết thúc đám cưới sẽ trở về Lâm Thành cùng chúng ta.”
Lúc lâu sau tôi mới mở miệng, “Thành gia lập nghiệp rồi, cũng nên đưa vợ về thăm ba mẹ thôi… đây là chuyện nên làm.”
“Quan Nam có hỏi gì em không?”
Tôi lại nhớ đến người đứng đợi tôi trước cửa.
“Hỏi rồi, em không nói gì cả, chị yên tâm đi.”
“Niệm Nhất, em biết bọn chị không có ý đó mà.”
Tôi ôm lấy vùng bụng đang lên cơn đau dữ dội, “Nhưng ý của em chính là như vậy.”
Từ năm 18 tuổi đến năm 28 tuổi, tròn 10 năm, Thẩm Quan Nam đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, anh cứ quấn trong tâm trí của tôi như sợi dây leo vậy, bây giờ lại gượng ép tách chúng ta, má.u thịt lẫn lộn, đau đến mức sống không bằng chế.t.
Ngày thứ ba tới nơi đây, cơn mất ngủ đã lại tìm đến tôi, tôi cứ mở mắt vậy cho đến khi trời sáng.
Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của bọn họ, mới sáng ra, trong sân đã vang tới giọng của Diệp Ninh, cô ấy đang chuẩn bị trang trí cho đám cưới.
“Làm cho tôi một cánh cổng bằng hoa tươi ở đây, phải là hoa hồng đỏ. Thảm đỏ cần dài bao nhiêu nhỉ? Phông nền cần làm to khoảng bao nhiêu? A Nam, nếu không có tường ảnh thì anh chết chắc!”
Âm thanh ngoài sân không ngừng vang lên, tôi vùi đầu vào trong chăn, nhưng giọng nói của Diệp Ninh vẫn cứ lọt thẳng vào trong tai.
Thật ra chúng tôi cũng đã có một đám cưới, con đường hoa là hoa nhài trắng khi anh cầu hôn, hoa cưới là hoa lan Nam Phi màu cam do Thẩm Quan Nam tự tay làm, trong mùi thơm thoang thoảng còn mang theo chút hương vị ngọt ngào, ghế ngồi của khách đều được phối thêm ruy băng màu cam, đồ ăn là do chúng tôi đổi đi đổi lại hết 3-4 lần mới chốt được, đến cả kẹo Hỉ cũng là do chúng tôi cùng nhau chọn, trên hộp đựng kẹo còn in lên hình chibi của hai chúng tôi.
Anh nắm tay tôi, đưa tôi đi qua con đường hoa thật dài, lòng bàn tay ấm áp của anh bất giác run rẩy, mới chỉ là diễn tập thôi mà anh đã căng thẳng đến vậy rồi.
Mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng nhiệm vụ cứ khăng khăng đến vào ngay tối hôm ấy, anh còn chưa kịp đeo nhẫn cưới cho tôi, cũng chưa kịp nhìn thấy tôi mặc bộ váy cưới có thêu tên của anh lên đó.
Anh liên tục nói xin lỗi tôi, nói một tuần sau sẽ trở về, chỉ một tuần thôi, anh sẽ lập tức quay về cưới tôi, tôi cứ đợi anh, đợi mãi, đợi tận 5 năm, cuối cùng lại đợi được tin anh cưới người khác.
Đến khi tôi trang điểm xong rồi đi ra, bên ngoài sân đã có rất nhiều người đang dựng phông trang trí, Diệp Ninh trông thấy tôi thì chạy tới, “Chị Niệm Nhất, em có chút việc muốn nhờ chị giúp đỡ.”
Tôi có thể nào cũng không ngờ được, chuyện Diệp Ninh muốn nhờ tôi giúp lại là lễ cưới của cô ấy.
8.
Trên tấm backdrop màu trắng, tôi thuần thục lấy bảng pha màu ra, tìm vài thuốc màu cần dùng, sau đó quẹt qua vài nét đã vẽ ra hình bóng của ánh hoàng hôn.
“Được rồi được rồi, chị Niệm Nhất, chị vẽ đẹp thật đấy, nếu không phải còn cần dán ảnh, em chỉ muốn để chị vẽ hết lên đây thôi.”
Tôi thu lại nét bút, “Dán ảnh?”
Diệp Ninh quay đầu lại, “Là ảnh của em và A Nam vào 5 năm trước.”
Diệp Ninh lấy từng tấm ảnh ra rồi dán lên trên, có thể là do thấy thân thiết, cũng có thể là do muốn chia sẻ hạnh phúc của mình cho tất cả mọi người, thế nên cô ấy không ngừng kể về 5 năm qua của hai người họ.
“Tấm này là lúc A Nam mới xuất viện, anh ấy gầy không tả nổi, nhưng lại rất hung dữ, em cứu anh ấy, anh ấy làm công trả nợ, thật ra người rung động trước là em, em theo đuổi anh ấy hai năm, lần nào anh ấy cũng có cùng một lý do từ chối.”
Diệp Ninh vò đầu, “Anh ấy nói mình đã quên đi một chuyện rất rất quan trọng, trước khi tìm lại được, anh ấy sẽ không nghĩ chuyện gì khác.”
Tôi bỗng nhớ lại lời anh nói khi cầu hôn, “Niệm Niệm, có một chuyện rất rất quan trọng cần em làm giúp anh, cũng chỉ em mới có thể làm được.”
“Chuyện gì?”
“Làm vợ anh.”
Tôi nhìn người trong tấm ảnh, giọng khàn đi, “Vậy đã tìm được chuyện rất quan trọng đó chưa?”
Diệp Ninh lắc đầu, “Vẫn chưa, anh ấy không nhớ được gì cả, em trải qua ba năm mơ màng mất phương hướng cùng anh ấy, sau đó hai chúng em cùng trải qua một số chuyện không vui, anh ấy thấy em sắp thành gái ế đáng thương, thế nên quyết định ở bên em.”
Lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của mình, “Xem ra cũng không quan trọng lắm.”
Diệp Ninh lập tức cất tiếng phản bác, “Không phải vậy đâu, chuyện đó vô cùng quan trọng đối với A Nam, anh ấy cực kì ghét bệnh viện, nhưng vì chuyện đó mà đã vào viện tiến hành trị liệu suốt ba năm trời, cho dù mưa gió bão bùng cũng không dừng lại.”
Trong tấm ảnh trước mắt tôi, Thẩm Quan Nam đứng bên bờ biển, ánh nắng chiếu lên người anh, anh cười vừa tự do lại tùy ý, tôi dường như nhìn thấy Thẩm Quan Nam của năm 18 tuổi, là một thiếu niên lông bông chưa từng đặt ai vào trong mắt, chỉ cúi đầu với duy nhất một cô gái.
Tôi đưa tay lên sờ tấm ảnh, “Sao phải làm vậy chứ? Quên rồi thì có nghĩa là không quan trọng.”
“Chị Niệm Nhất, chị đến ký tên đầu tiên đi!”
Chiếc bút ký tên màu cam bỗng nặng như ngàn lượng vàng, tôi cầm bút mãi vẫn chưa động đậy gì, “Thôi, chữ của chị không đẹp lắm.”
Hoa tươi trong đám cưới cần phải đặt trước, Thẩm Quan Nam rất bận, bận bày bố trang trí đám cưới của anh với Diệp Ninh, thế nên Diệp Ninh kéo tôi cùng nhau ra ngoài, thật ra tôi rất muốn từ chối, nhưng lại vẫn muốn nghe cô ấy kể về 5 năm kia.
Cửa hàng bán hoa ở trên thị trấn, không gian quán không lớn lắm, nhưng lại có rất nhiều hoa, “Ông chủ Vương, một ngàn bông hoa hồng đỏ, ngày kia cần dùng.”
Xem ra là người quen, ông chủ giơ tay làm động tác OK, “Hoa lan Nam Phi vừa mới nhập về, tươi lắm, có muốn lấy vài bông không?” Diệp Ninh lắc đầu, “ Cháu thích mấy loại hoa có mùi thơm nồng nàn, màu sắc rực rỡ cơ, đó không phải loại cháu thích.”
Cô gái trước mắt nhiệt tình mà lại đầy sức sống hệt như hoa hồng đỏ, có thể chữa lành tất cả, bao gồm cả những người đang mang trong mình vết thương.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, tôi vẫn mua hai bông lan nam Phi về, cánh hoa màu cam tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, bên đường có sạp bán hoa quả, Diệp Ninh cúi xuống nhặt măng cụt, “A Nam thích nhất là ăn măng cụt, em phải mua cho anh ấy một ít.”
Chúng tôi sống ở thành phố phía Bắc, mấy loại quả thường thấy chỉ có táo, lê, tôi cũng không biết thì ra anh ấy thích ăn nhất lại là măng cụt của phía Bắc.
Ngoài gương mặt ấy của anh, dường như mọi mặt khác đều không phải Thẩm Quan Nam của tôi nữa rồi.
Tiếng xe máy gầm rú ở phía xa vang tới, nó phi như bay, luồn lách qua con hẻm nhỏ, đằng sau là hai cảnh sát, rất nhanh đã ép sát chiếc xe máy, nhưng tên lái xe vẫn không có ý định phanh lại.
Vào lúc Diệp Ninh chuẩn bị đứng dậy, chiếc xe máy đã quét qua quần áo của cô ấy.
Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy Diệp Ninh ra, cơn đau do bị đâm phải lập tức bao phủ cả cơ thể, tôi đụng phải sạp hoa quả bên cạnh.
Cả đống hoa quả rơi hết xuống đất, giây phút đó, tôi chỉ nhìn thấy hoa của tôi đã bị người khác giẫm dưới chân.
“Chị Niệm Nhất!”
9.
Ngày thứ ba đến đây, tôi phải vào viện, khi tôi tỉnh lại đã là chiều tối, bên giường có không ít người, bao gồm đội trưởng Vương và Thẩm Quan Nam.
Tôi thật sự không còn sức để mở miệng nữa, Diệp Ninh nói rất nhiều, nước mắt cứ rưng rưng chực chảy xuống, tôi nhìn thấy có người đang vỗ lưng an ủi cô ấy bèn tiếp tục nhắm mắt.
Đến khi tôi ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là nửa đêm, căn phòng tối om, việc đầu tiên tôi làm chính là sờ lên đầu mình.
Trong bóng tối, có ai đó kéo tay tôi xuống, chỉnh lại tóc tai cho tôi, mu bàn tay tôi bỗng thấy ấm nóng, người ngồi bên cạnh giường khóc nấc lên.
“Chuyện từ khi nào rồi?”
Tôi nhìn cái bóng đen trước mắt, sau đó thở dài, “Nửa năm trước thì phải.”
“Tại sao em lại không nói ra!”
Tôi vỗ lên cánh tay chị ấy, “Không phải chuyện gì xấu, căn bệnh này cũng coi như là giải thoát đối với em.”
“Xin lỗi, chị thật sự xin lỗi, chị không biết em đã bị bệnh, chị còn ngăn không muốn để em lại gần Quan Nam.”
Tôi vỗ lên tay chị Lý, “Chị không làm sai, mục đích ban đầu của em vốn cũng không đơn giản, đó là Thẩm Quan Nam mà! Là người mà em đã yêu 10 năm, còn chuẩn bị kết hôn với em, nói thế nào thì em cũng phải làm chút chuyện cho bản thân chứ!”
Cảm giác đau nhói ở dạ dày lại xuất hiện, tôi nén nhịn một hơi, đợi khi đỡ đau hơn mới cất lời, “Nếu không tại căn bệnh này, em thật sự sẽ làm ẩm ĩ một trận, không thì em cũng không can tâm đâu!”
Tiếng khóc yếu ớt của chị Lý khiến tôi cảm thấy khó chịu, “Thật sự không muốn nói cho cậu ấy sao? Em vẫn còn cơ hội mà Niệm Nhất.”
Chị Lý lúc này bỗng thay đổi suy nghĩ, khiến tôi không kịp trở tay, tôi cố gắng mở to mắt, không để nước mắt rơi xuống.
Cho dù tôi có không cam lòng thế nào, thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
“Không cần đâu.”
“Chúng ta đều biết cái chết của ba mẹ Thẩm Quan Nam không phải ngoài ý muốn, là báo thù, nếu để anh ấy biết chân tướng sự việc thì sẽ đau khổ đến mức nào chứ! Hơn nữa với tính cách của Thẩm Quan Nam, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này, có lẽ cho dù phải liều mạng mình… Em không muốn khiến anh ấy phải đau khổ thêm nữa.”
Tôi hít một hơi, “Em cũng đâu thể nói với anh ấy, em là vợ chưa cưới của anh ấy, sau đó bắt anh ấy phải lập tức lo chuyện hậu sự cho mình đúng không? Mất đi ba người thân cùng một lúc, anh ấy biết phải làm sao? Anh ấy chuẩn bị… kết hôn rồi mà!”
Chị Lý bên cạnh khóc càng lúc càng dữ dội, tôi kéo lấy tay chị ấy, ngược lại còn phải an ủi chị ấy, “Chị không cần khóc thay em, lúc biết mình mắc bệnh, em cảm thấy mình được giải thoát rồi, tất cả mọi thứ giày vò em cuối cùng cũng sắp kết thúc, cho đến khi nghe được tin tức của Thẩm Quan Nam, em mới cảm thấy sụp đổ, nhưng khi trông thấy anh ấy ở bên Diệp Ninh, em bỗng nhiên lại thấy may mắn vì đã mắc phải căn bệnh này.”
“Niệm Nhất……”
Tôi quay đầu đi, nước mắt đã thấm ướt chiếc gối, “Hơn nữa, chị cũng thấy rồi đấy, đó là A Nam, không phải là Thẩm Quan Nam của em, Thẩm Quan Nam nhất định vẫn đang đợi em đi tìm anh ấy, chị Lý à, em rất nhanh sẽ có thể gặp được anh ấy rồi.”
Chị Lý nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi cũng vòng qua ôm lấy chị, “Chị Lý, chị có thể giúp em một chuyện không?”
Đêm hôm đó, chị Lý khóc nhiều đến nỗi không thể ngủ nổi, còn tôi, do đã nói hết ra bí mật của bản thân, thế nên đã ngủ một giấc ngon lành không chút gánh nặng.
Sáng ngày thứ tư, tôi dậy rất sớm, chị Lý đã chải mái tóc giả giúp tôi, tôi bôi bôi trát trát vài thứ lên mặt, chị ấy lại nói tôi, “Vẫn còn trang điểm à?”
Sau khi tới đây, ngày nào tôi cũng trang điểm, bởi vì trông khí sắc của tôi thật sự quá kém, cũng là vì tôi muốn có thể diện một chút.
“Em trang điểm qua loa thôi, trông cho có tinh thần.”
Chị Lý không nói gì, nhưng lực trên tay rõ ràng đã nhẹ hơn hẳn.
Khi Diệp Ninh đưa bữa sáng tới, tôi phát hiện sắc mặt cô ấy không đúng lắm, cả người trông chẳng có tí tinh thần nào, cứ lơ ma lơ mơ, cuối cùng, khi chị Lý ra ngoài, cô ấy tiến lại gần tôi.
“Chị Niệm Nhất, A Nam chính là chồng chị phải không?”
10.
Bàn tay đang bê bát cháo của tôi bỗng run lên, vừa định cất lời thì Diệp Ninh lại nói, “Em không cố ý lục vali của chị đâu, em chỉ muốn đi lấy quần áo cho chị thôi.”
Tôi đặt bát cháo xuống, nhìn cô gái bỗng nhiên rơi nước mắt trước mặt mình, “Là em cướp anh ấy từ tay chị, anh ấy vốn là của chị, là em đã chiếm mất 5 năm của anh ấy, chị Niệm Nhất, em xin lỗi.. thật sự xin lỗi chị……”
Cô gái tốt bụng trước mặt tôi khóc không thành tiếng, “Diệp Ninh, em không có lỗi với chị, người em yêu là A Nam, người chị yêu là Thẩm Quan Nam, em có cướp gì của chị đâu.”
“Nhưng A Nam chính là Thẩm Quan Nam mà!”
Tôi lắc đầu, lau nước mắt giúp cô ấy, “Không, người yêu em là A Nam, Thẩm Quan Nam mới là người yêu chị, chị nói không phải thì tức là không phải, chị liều cả mạng sống đi cứu em không phải để nhìn em hủy hôn đâu.”
Diệp Ninh vẫn ngồi ở đó đến khi chị Lý về mới chịu rời đi, khi rời đi, mắt cô ấy vẫn còn đỏ ửng, buổi chiều chị Lý quay về ngủ bù, tiện mang luôn cơm tôi, tôi có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, người mang cơm tối đến cho tôi là Thẩm Quan Nam.
Vào giây phút nhìn thấy anh, tôi chỉ thấy may mắn vì mình đã trang điểm, nhưng lại lo tóc giả của mình rơi xuống, thế nên nhân lúc anh quay người đi, tôi đã chỉnh lại tóc tai rất nhiều lần.
Trong lồng giữ nhiệt có canh trứng dễ tiêu, còn có bánh bao chay thơm nhẹ và thịt kho tàu, có lẽ do không biết tôi có thể ăn gì nên anh đã làm hai phần, tôi chỉ vui vì còn có cả đồ ngọt nữa, là khoai lang lắc phô mai.
Tôi thật sự rất muốn nếm thử món thịt kho tàu mà anh làm, không biết lần này anh có đổ xì dầu quá tay không, nhưng dạ dày của tôi chỉ có thể chứa được vài thìa canh trứng.
Tôi ngồi trên giường bệnh, Thẩm Quan Nam đứng trước cửa sổ, chúng tôi không nói lời nào, nhưng vẫn không thấy có gì phải xấu hổ cả.
Trước đây, chúng tôi từng ngủ từ trưa đến tận chiều tối, tôi ngồi trên cửa sổ đánh ghi-ta, anh nằm trên giường nhìn tôi, không ai nói gì cả, bởi vì chỉ có chúng tôi mới hiểu nhau.
Hiếm có một hôm dạ dày tôi không giở trò, sau khi ăn hết bát canh trứng, tôi muốn lấy khoai lắc phô mai, anh liền đi tới mang qua cho tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nói.
“Không cần cảm ơn, cô đã cứu Diệp Ninh, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Miếng khoai lang vốn mang chút vị ngọt, giờ lại trở nên đắng ngắt.
Sau khi ăn qua loa vài miếng, kết thúc bữa tối, tôi biết anh có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói bốn chữ, “Sớm ngày khỏe lại.”
Tôi biết hiện giờ mình nên nói vài câu may mắn gì đó, ví dụ như tân hôn vui vẻ, đầu bạc răng long,... Nhưng tôi không nói ra nổi một chữ nào cả.
“Cảm ơn, chúc hai người…” Tôi phải cố gắng lắm mới có thể nói tiếp được, “... sống thật tốt.”
Tha thứ cho em, đây là lời chúc tốt đẹp nhất mà em có thể nói ra rồi.
Thẩm Quan Nam gật đầu, sau đó xách lồng giữ nhiệt rời đi, ánh mắt của tôi một khắc không rời khỏi bóng lưng của anh, vào lúc cánh cửa đóng lại, tôi rút cây kim truyền nước ra, lết đôi chân khập khiễng do bị thương, cố bám vào cửa sổ, bóng lưng của anh lại xuất hiện trong tầm mắt, tôi tham lam nhìn anh, như muốn khắc sâu vào trong tâm trí mình.
Dù sao đây cũng là lần cuối tôi gặp anh rồi.
Ngày thứ năm tới đây, là đám cưới của Thẩm Quan Nam và Diệp Ninh, nghe nói vị trí ghế ngồi của tôi ở hàng đầu tiên, nhưng thật xin lỗi, tôi đã ngồi lên tàu hỏa, vé tàu về Lâm Thành đã mua từ lâu rồi, còn chưa ngồi xuống được bao lâu, tôi đã bắt đầu đau dạ dày.
Mấy ngày nay, tần suất đau dạ dày của tôi ngày càng tăng cao, tôi biết, chuyện tôi nhờ chị Lý sắp phải thực hiện rồi.
Sau khi ở bên Thẩm Quan Nam, tôi bỗng trở nên rất mỏng manh yếu ớt, chỉ bị đau một chút thôi là tôi đã nổi nóng.
Bạn bè của Thẩm Quan Nam đều nói tính anh rất nóng nảy, nhưng từ sau khi ở bên tôi, tính của anh tốt đến mức không tả nổi, cho dù tôi vô cớ gây sự, anh cũng vẫn dỗ dành tôi, tôi rất thích anh như vậy, lần nào anh cũng đều ôm tôi thật chặt, thấp giọng nói bên tai tôi, tôi nghe thấy anh gọi tôi là bé yêu, trong giây phút đó, cảm giác đau đớn đều biến mất.
Nhưng giờ đây, tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, ngón tay đè lên vùng dạ dày dùng sức mạnh đến mức trở nên trắng bệch.
Nếu đổi lại là trước đây, anh chắc chắn sẽ vô cùng thương tôi, anh chắc chắn sẽ ôm chặt tôi, dúi đầu tôi vào lòng mình, kiên nhẫn dỗ dành tôi như khi học đại học, tôi từng bị thủy tinh đâm vào tay vậy.
Nhưng bây giờ, cơn đau trên cơ thể còn đau đớn hơn khi bị thủy tinh đâm vào tay khi đó gấp trăm ngàn lần.
Tôi nằm rạp xuống bàn, gọi tên anh, “Thẩm Quan Nam, sao anh còn chưa tới dỗ em?”
Tàu hỏa đi thẳng về phía Bắc, tôi ngủ thiếp đi sau khi thuốc giảm đau có tác dụng, tôi mơ thấy mình trở về hồi cấp 3, gặp được Thẩm Quan Nam năm 18 tuổi, một Thẩm Quan Nam trong mắt chỉ có mình tôi, một Thẩm Quan Nam chỉ yêu mình tôi.
Nếu như có kiếp sau, chỉ mong người đầu tiên tôi gặp được trong thanh xuân của mình, vẫn là Thẩm Quan Nam.