-
Phần I
Khi tôi đến thị trấn ven biển đó, đội trưởng Vương và những cảnh sát đi cùng vẫn luôn cố gắng thuyết phục tôi, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, tôi là người anh ấy theo đuổi hai năm, cưng chiều năm năm, cầu hôn hai lần, anh sao có thể quên tôi được?
Tôi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, rõ ràng anh đã cầu hôn tôi rồi, sao có thể cưới người khác?
Từ máy bay chuyển sang xe buýt, năm tiếng đồng hồ đi xe buýt khiến tôi chóng mặt buồn nôn, trải qua mười tiếng, cuối cùng bốn người chúng tôi cũng đến thị trấn nhỏ kia.
"Ở bên đó."
Đội trưởng Vương chỉ vào một khách sạn tên là Sunny, khách sạn vô danh bỗng trở nên nổi tiếng nhờ một nhóm ảnh do khách du lịch đến đây chụp, trong những bức ảnh đó, đột nhiên gương mặt của ông chủ lại xuất hiện đã thu hút vô số người hâm mộ, một nhóm người đều phát cuồng vì nó.
Đội trưởng Vương nhìn tôi, “Cậu ấy cái gì cũng không nhớ rõ, nhất định là…”
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tự dưng mất hết các giác quan.
Khi đội trưởng Vương đẩy cửa vào, chiếc chuông gió được đặc chế vang lên âm thanh lanh lảnh.
Trước mặt tôi là một cái sân rất rộng, con đường lát đá cuội chỉ dẫn vào một nhà, trong sân có một chiếc xích đu rất lớn, có một con chó lông vàng và rất nhiều mèo, tôi kinh ngạc nhìn những con vật nhỏ đó.
Bỗng nhiên một người từ sau bức màn làm bằng vỏ sò bước ra, người cao chân dài, đường cong cơ bắp của cánh tay dưới chiếc áo phông đen bó sát căng chặt, góc nghiêng sắc bén.
Nhìn thấy anh, cơ thể tôi không tự chủ được cứng đờ tại chỗ, phía sau lưng run lên, đầu óc ong ong, các chức năng cơ thể như mất đi trong nháy mắt, chỉ có thể dùng hết sức lực nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Tôi đã từng nhìn thấy những người trông giống hệt Thẩm Quan Nam, ngay cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng giống hệt nhau, nhưng tôi nhìn thoáng qua đã biết anh ta không phải Thẩm Quan Nam.
Người trước mặt khác xa thiếu niên ở bên tôi trước đây, khuôn mặt trưởng thành hơn so với Thẩm Quan Nam hồi niên thiếu, nhiều góc cạnh, cũng nghiêm nghị hơn.
Tôi không kìm được càng lúc càng tới gần, cho đến khi nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt anh, sợi dây đỏ trên cổ anh...
“Thẩm… Quan Nam…” Tôi cố nén khóc, khẽ gọi tên anh, sợ dọa anh sợ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt rất xa lạ.
"Cái gì cơ?"
“Thẩm Quan Nam…” Tôi gần như không thể nói rõ ràng tên của anh.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi : “Xin lỗi cô, cô nhận nhầm người rồi.”
Nhưng cuộc đời này tôi có thể nhận nhầm bất cứ thứ gì, ngoại trừ nhận nhầm Thẩm Quan Nam, bởi vì anh là nửa mạng sống của tôi.
Đội trưởng Vương vội vàng kéo tôi lại, "Xin lỗi, còn phòng trống không?"
Thẩm Quan Nam khoanh tay cẩn thận xem xét chúng tôi: “Còn, mọi người muốn mấy phòng?”
"Hai phòng."
"Mời vào!"
Anh quay đầu đi vào phòng, một ánh mắt cũng không liếc qua, tôi ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh nhìn thấy tôi, nhất định sẽ nhớ đến tôi, chỉ cần anh nhìn thấy tôi! Mọi thứ sẽ khác...
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lạ lẫm lại sắc bén, còn mang theo một chút ác cảm.
Nghe được tin anh còn sống tôi không khóc, nghe tin anh kết hôn tôi cũng không khóc, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của anh lúc vừa rồi, trái tim tôi dường như bị ai đó nắm chặt trong tay, đau đến mức sắp vỡ vụn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
2.
"Thẻ căn cước."
Đội trưởng Vương đưa thẻ căn cước của chúng tôi qua.
Lúc người đó nhận lấy căn cước, tôi thấy rõ ngón tay út bên trái của anh đã biến mất, anh đi về phía quầy, chân phải bước đi hơi khập khiễng, tôi che miệng mình lại.
Đội trưởng Vương lấy thẻ phòng vội vàng nhờ người đưa tôi lên phòng.
Tôi ngồi trong phòng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh ấy lại thành ra thế này.”
Trên đường tới đây tôi đã thề, khi gặp mặt nhất định sẽ mạnh mẽ tát anh một bạt tai, người đàn ông vô tâm này, sao có thể quên tôi để đi cưới người phụ nữ khác chứ!
Nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh, tôi đột nhiên không ra tay được, chỉ muốn ôm lấy anh...
Tôi ở trong phòng đợi rất lâu, lâu đến nỗi chị Lý sợ tôi xảy ra chuyện nên kiên quyết kéo tôi ra khỏi phòng, tất cả mọi người đang ăn thịt nướng ở sân sau, tôi chỉ cần liếc mắt đã thấy Thẩm Quan Nam đang nướng thịt xiên, đội trưởng Vương đang đứng bên cạnh anh, hai người họ hình như đang nói chuyện với nhau.
"Niệm Nhất, đã khá hơn chút nào chưa?"
Tôi gật đầu.
"A Nam, để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là Niệm Nhất."
Tôi chậm rãi đưa tay ra, khống chế cho mình không được run rẩy: "Mạnh Niệm Nhất, chào anh."
Bàn tay hào phóng và ấm áp khẽ chạm vào tay tôi, "A Nam, chào cô."
Chào hỏi như những người xa lạ, trong khoảnh khắc đó, chóp mũi tôi chua xót, nhớ tới lúc anh vừa cầu hôn, anh ôm tôi dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, quyến luyến gọi tôi là "Chào em, bà Thẩm."
Rốt cuộc vẫn là chuyện đã qua.
Nhìn người trước mặt, trong lòng có vô số câu hỏi muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Nơi này rất đẹp, các anh ở đây thấy có tốt không?”
Anh thành thạo lật vỉ nướng, thuận miệng đáp: "Rất tốt."
Vậy là tốt rồi.
Đang nói chuyện, một miếng cánh gà đột nhiên rơi ra, anh nhìn về phía cửa, "Khoai Tây, lại đây."
Khoai Tây là tên của một con mèo quýt màu cam mà chúng tôi đã cùng nhau nhận nuôi, là do anh chọn cái tên đó, anh nói: "Vừa béo vừa tròn, gọi là Khoai Tây đi."
Nhìn con chó lông vàng to lớn đang ngoe nguẩy đuôi chạy tới, giọng tôi nghẹn lại, "Nó tên là Khoai Tây à?"
"Ừm, vừa béo vừa tròn, không gọi là Khoai Tây thì gọi là gì được."
Tôi quay lưng lại lặng lẽ lau nước mắt, chỉ có anh mới nghĩ ra cái tên tầm thường như vậy.
Thịt nướng đã chín, mọi người vây quanh ăn, nhìn cốc bia trên bàn, tôi cầm lấy uống, vị đắng lan tỏa trong khoang miệng, tôi nhìn người đối diện, thường xuyên bị tôi trêu chọc vì nốt ruồi lệ chỗ đuôi mắt, trên cổ còn đeo sợi dây đỏ như cũ, cũng không biết có phải là do chỉ là ban tặng cho tôi không, hết thảy đều có cảm giác không chân thực.
Chị Lý chia xiên nướng với chúng tôi, nấm được đặt vào đĩa của anh, tôi vội gắp ra trước anh: “Không được, anh ấy không thể ăn nấm.”
Mọi người trên bàn ăn đột nhiên đều nhìn tôi, lúc tôi đang lúng túng, một bóng người đột nhiên chạy tới, trực tiếp nhảy lên lưng Thẩm Quan Nam, ôm lấy cổ anh âu yếm dụi dụi.
"A Nam, em nhớ anh muốn chết!"
Thẩm Quan Nam vội vàng khom lưng xuống, một tay che chở người phía sau: “Xuống ngay.” Tuy là lời trách cứ, nhưng ngữ điệu tôi nghe được chỉ toàn là cưng chiều.
Người phía sau bị anh kéo vào trong ngực, anh cười giới thiệu: "Đây là vợ tôi, Diệp Ninh."
3.
Trong tay tôi vẫn còn cầm một xiên nấm, ngơ ngác nhìn nụ cười tươi như nắng của cô gái trước mặt, lồng ngực run lên, cả người như bị một cái búa nặng gõ xuống, đau đến mức không thở được.
"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Ninh, vợ của A Nam, chào mừng mọi người đến Hải Thành chơi."
Đội trưởng Vương và những người khác lần lượt chào hỏi.
Diệp Ninh rất hoạt ngôn, gặp ai cũng khen lấy vài ba câu, cô ấy khen tôi, "Chị Niệm Nhất, chị xinh đẹp quá! Gầy thật đấy, ghen tị thật! Tóc của chị còn dày đẹp như vậy, không giống em, sắp hói rồi." Nói xong chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau cô ấy, "Nhất định là do anh sấy tóc có vấn đề, anh chú ý đi, nếu không tuần sau em sẽ thành cô dâu trọc đầu trong đám cưới mất."
Thẩm Quan Nam vuốt vuốt tóc của cô ấy, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi."
Nhìn đôi mắt trong veo, không chứa một hạt bụi nào, cả ánh mắt đầy mong chờ về ngày cưới, rất giống tôi ngày ấy.
“Đám cưới?” Chị Lý hỏi.
"Đúng ạ! Thứ tư tới sẽ là đám cưới của chúng em, hy vọng tất cả mọi người đều có thể đến dự!"
Tôi mở một lon bia khác, Diệp Ninh cũng cầm lấy một lon, nhưng vừa cầm vào đã bị người đàn ông kia giật lấy: “Không cho phép em uống.”
Diệp Ninh làm nũng, “Uống một ngụm thôi mà.” Nói xong không thèm để ý đến sự có mặt của chúng tôi, lén lút hôn anh một cái, “A Nam tốt nhất, một ngụm thôi, một ngụm thôi nhé!”
"Uống cái này."
Trong chiếc cốc trắng đầy hoa hồng đang nổi lênh đênh, lúc mở chiếc cốc ra, hương hoa hồng thoang thoảng bay ra, Diệp Ninh nhíu mày, "Hoa hồng? A Nam à! Em đã nói với anh tám trăm lần rồi, em không thích uống trà hoa. Sao lần nào anh cũng quên thế! "
"Anh cũng không biết ... lần nào cũng tiện tay là pha thôi."
Nghe anh nói, tôi quay đầu đi chỗ khác, uống cạn sạch ngụm bia cuối cùng.
Tôi không thích uống nước, lúc học cấp ba cổ họng tôi lúc nào cũng khô khốc vì phải đọc thuộc lòng, nặng hơn có khi còn không thể nói được, để khiến tôi chăm uống nước hơn, Thẩm Quan Nam đã thay đổi để khiến tôi uống nước theo nhiều cách khác nhau, từ trà hoa, trà hoa quả đến cả trà Ô long đều thay đổi luân phiên.
Mùa đông đến anh còn nấu nước táo và canh tuyết lê cho tôi.
Mỗi khi tôi uống nhiều thêm một cốc nước, Thẩm thiếu gia lại nhanh tay đổ đầy cái bình màu hồng của tôi.
Thấy tôi uống bia, Diệp Ninh tiếp tục bàn điều kiện, "Anh xem chị Niệm Nhất đã uống một lon rồi, không chừng tóc chị ấy đẹp như vậy là nhờ uống bia đấy."
"Huyên thuyên."
Tôi nhìn lon bia trong tay, cười khổ nói: “Bạn trai cũ cũng không cho tôi uống bia đâu, tôi mà rót ra là sẽ rót ngược trở lại bình, anh ấy quản tôi rất nghiêm khắc.”
Diệp Ninh nhìn tôi, "Vậy bây giờ chị cứ uống như này, anh ấy sẽ không tức giận chứ?"
Tôi thoáng nhìn về phía sau cô ấy, lắc đầu, "Anh ấy sớm đã không còn quan tâm đến tôi nữa rồi."
Hình như là đã nói sai gì đó, Diệp Ninh nhìn tôi áy náy, cũng không quậy nữa, ngoan ngoãn bưng chén trà của Thẩm Quan Nam lên uống một hơi cạn sạch.
Tôi ăn hết chỗ nấm trên xiên, uống không ít rượu, hơi chóng mặt nên về sớm, vừa đi xuống bậc thang đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Diệp Ninh, tôi quay lại nhìn, Diệp Ninh như con lười bám trên trên lưng Thẩm Quan Nam, khoa tay múa chân, nói không ngừng, Thẩm Quan Nam thỉnh thoảng bị ghìm làm cho lảo đảo, vẫn tốt tính cúi đầu dọn dẹp bàn, như thể đã quen với điều này từ lâu rồi.
Thẩm Quan Nam không phải người tốt tính, tôi tưởng anh chỉ tốt với một mình tôi thôi, tưởng cả đời này anh chỉ yêu mình tôi...
Nhìn khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của Diệp Ninh, tôi ôm chặt trái tim đột nhiên đau nhói lên, khó chịu như muốn chết đi: "Đáng lẽ vị trí ấy phải là tôi! Người được Thẩm Quan Nam chiều chuộng như vậy phải là tôi mà!"
Tôi cố chịu đựng sự kích thích do hai người đem đến, ép buộc mình quay trở về phòng, mở túi ra, đổ hết mọi thứ xuống đất, đến khi tôi nuốt viên thuốc xuống, những cảm xúc như thủy triều của tôi mới bắt đầu giảm dần.
Khi chị Lý bước vào, tôi đã trở lại bình thường, “Chị cứ tưởng em sẽ làm ầm lên đấy.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lúc đầu vốn cũng định làm thế, nhưng đột nhiên em lại thấy không nỡ."
"Chị thấy em mang nhiều đồ như vậy, là muốn giúp Thẩm Quan Nam khôi phục trí nhớ sao?"
Cái vali kia chứa đầy những kỉ niệm trong mười năm của chúng tôi, mảnh giấy nhỏ đầu tiên hay bức thư tỏ tình đầu tiên anh viết cho tôi, những món quà anh tặng tôi từ năm 18 đến năm 28 tuổi, bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi, còn có cả tấm ảnh cưới đầu tiên.
Tôi lắc đầu, “Không nghĩ tới.”
Chị Lý ngạc nhiên nhìn tôi, "Vì… vì sao?"
Nghĩ đến cái chết bi thảm của cha mẹ Thẩm Quan Nam, tôi nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, "Em không muốn anh ấy phải chịu nỗi đau mất đi người thân đến lần thứ hai nữa."
4.
Ngày hôm sau tôi dậy rất muộn, sau khi sửa soạn xong rồi mang theo bảng vẽ ra ngoài thì cũng qua giờ ăn trưa rồi. Chị Vương vẫy tay gọi tôi, “Niệm Nhất, để phần cơm cho em này.”
Mọi người đang ngồi trên chiếc bàn gỗ trong sân nói chuyện phiếm, Diệp Ninh thấy tôi thì chạy lạch bạch vào trong phòng, lúc cô ấy đi ra, trên tay đã cầm thêm một phong bì màu cam, cô ấy đưa cho tôi như đưa một món đồ quý giá.
“Chị Niệm Nhất, người thân của chúng em không nhiều lắm, mong chị có thể đến tham dự đám cưới của chúng em.”
Lời mời rất chính thức, tôi nhận lấy phong bì kia, vẫn không đủ dũng cảm để lấy tấm thiệp mời bên trong ra, Diệp Ninh thúc không ngừng giục tôi, “Chị Niệm Nhất, chị học mỹ thuật mà, có thể xem giúp chúng em xem thiết kế của tấm thiệp này như nào được không?”
Chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng tôi lại thấy nặng trĩu.
"Nào, đưa chị nhìn xem, màu này đẹp thật đấy." Chị Lý vội mở miệng.
“Em cũng thấy vậy! Màu cam này là do A Nam chọn, em chọn màu tím nhưng hiệu quả của màu cam tốt hơn nhiều, chị Nhất Niệm, chị thích màu gì thế?”
Tôi đặt bảng vẽ xuống và chỉ vào bộ quần áo màu cam của mình.
Trước khi học cấp 3, tôi không quá thích một màu sắc nào cả, cho đến khi mặc một chiếc áo khoác màu cam, Thẩm Quan Nam nói, tôi mặc màu cam rất đẹp, kể từ đó, màu cam đã trở thành màu sắc yêu thích của tôi.
“Chị Niệm Nhất, sở thích của chị và A Nam nhà em giống nhau thật đấy!”
A Nam nhà em.
Tôi cảm thấy bốn chữ này đặc biệt chói tai, không lâu trước đây, Thẩm Quan Nam rất thích gọi tôi là “Niệm Niệm nhà tôi” trước mặt mọi người.
Chị Lý thấy sắc mặt của tôi, lập tức nhận lấy thiệp mời từ trong tay tôi, “Hình chibi bên trong là em phải không? Rất đáng yêu, nhưng mà cái này là hoàng hôn à? Đám cưới diễn ra vào chiều tối sao?
Diệp Ninh xoa xoa mặt, "Là do A Nam muốn làm vậy đấy! Bởi vì anh ấy nói...”
"Bởi vì có người không dậy nổi."
Diệp Ninh sững sờ nhìn tôi, "Chị Niệm Nhất! Làm sao chị biết?! A Nam đã nói như vậy đó! Nhưng quan trọng nhất là, A Nam cực kỳ thích hoàng hôn.”
Thẩm Quan Nam từng nói, trong một ngày, anh thích nhất là hoàng hôn, bởi vì vào lúc hoàng hôn, người đẹp đang ngủ say sẽ biến thành bạn gái của anh.
Tôi cực kỳ thích ngủ, hồi cấp 3 phải dậy lúc năm rưỡi sáng là có thể coi là cực hình đáng sợ nhất đối với tôi.
Ba năm đó, mỗi buổi sáng, tôi luôn ngồi phía sau xe đạp của Thẩm Quan Nam, nhắm mắt ôm anh tiếp tục ngủ, giải lao mười phút mà tôi cũng có thể mơ ba giấc mơ, mỗi lần tỉnh lại đều thấy đồng phục của anh đang khoác lên người mình.
Nhớ rõ có lần ngủ mơ mơ màng màng, có người thở dài bên tai tôi, “Haiz, em thích ngủ như vậy, ngày cưới nên tổ chức vào lúc nào bây giờ?”
Mãi cho đến năm 24 tuổi, buổi sáng tôi bị râu của anh đâm đến tỉnh giấc, bèn đẩy anh ra rồi tiếp tục ngủ, anh lập tức ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nói giọng khàn khàn, “Niệm Niệm, chúng ta tổ chức đám cưới lúc hoàng hôn đi!”
Tôi hừ hừ hai tiếng, anh hôn lên trán tôi, vừa thỏa mãn vừa thở phào nhẹ nhõm, “Nhất định phải để bé sâu ngủ này ngủ đủ giấc, nếu không bé sâu giận dỗi không lấy anh nữa thì làm sao bây giờ? Anh tìm ai nói lý đây!”
Mà bây giờ, không phải là tôi không lấy anh, mà là anh không cưới tôi, đúng là chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi cầm bảng vẽ đứng dậy, cũng chính trong nháy mắt này, Diệp Ninh nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi, thấy ánh mắt của cô ấy, tôi khẽ chạm vào chiếc nhẫn, “Bởi vì anh ấy cũng từng nói như vậy.”
“Chị Niệm Nhất, chị kết hôn rồi sao?”
"Ừm, chị kết hôn năm năm rồi.”
Diệp Ninh rất kinh ngạc, "Vậy anh rể đâu ạ? Anh ấy không đi với chị à?”
Tôi nhìn người đàn ông đang đi đến từ phía xa xa, hơi lắc đầu.
5.
Lúc đi ra khỏi cửa nhà, tiếng cười của Diệp Ninh vẫn đi theo, cô ấy đang kể quá trình cầu hôn của A Nam cho chị Lý nghe, tôi bước nhanh hơn, giống như phía sau đang có ác quỷ đòi mạng.
Tôi tìm một bãi đất trống, dựng bảng vẽ lên, vừa mới cầm lấy bảng màu thì một trận choáng váng ập đến, tôi lấy thuốc từ trong túi ra, sau khi uống thuốc, cảm giác khó chịu mới dần dần tan đi.
Từ nhỏ tôi đã không phải một người may mắn, không có ba mẹ, không có bạn bè, không trúng bất kỳ giải thưởng gì, tôi nghĩ, có lẽ thần may mắn rất ghét tôi, cho đến ngày hôm đó.
Tôi nhận được con búp bê tôi đã thích rất lâu, được uống trà sữa miễn phí, đập trứng vàng trong siêu thị cũng trúng giải thưởng năm nghìn tệ, ngay cả lon Coca mua cho Tiểu Mỹ cũng trúng thưởng.
Tiểu Mỹ cười hì hì nhìn tôi, "Nữ thần may mắn, nhờ phúc của cậu rồi.”
Tôi không thể tin được, từ nhỏ tôi đã là vật cách nhiệt với may mắn, sao có thể may mắn như vậy được, ngay khi chúng tôi rẽ sang đường, chiếc xe bỗng nhiên mất kiểm soát đâm về phía trước, nhìn thấy bức tường phía trước càng ngày càng gần, tôi sợ hãi hét lớn.
Rầm!
Xe đâm vào bức tường kia, bất ngờ là cảm giác va chạm bằng 0, tôi mơ hồ nhìn thấy ánh đèn màu cam qua kẽ ngón tay, ánh đèn và hương hoa lan ra, rơi xuống một người mặc vest ở giữa.
Thẩm Quan Nam đứng trong biển hoa, bộ vest được cắt may khéo léo vừa vặn, bạn bè và người thân đều trang điểm tham dự, ngay cả Khoai Tây cũng được mặc một bộ vest nhỏ, trông rất đẹp trai ngồi xổm bên cạnh anh.
Tôi giật mình nhìn tất cả những điều trước mắt, cho đến khi Thẩm Quan Nam đi tới mở cửa ra, tôi còn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói với tôi.
Anh nói, “Bạn học Mạnh, đã đến giờ rồi.”
Đây là ám hiệu của chúng tôi, đến giờ ăn cơm, đến giờ tan học, đến thời gian hôn, đến thời gian em gả anh cưới.
Tôi được anh ôm xuống xe, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên bên tai, Thẩm Quan Nam, một người sinh ra đã không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại căng thẳng đến mức nói lắp bắp.
"Niệm Niệm, hôm nay em có vui không?”
Tôi nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu, anh cười, xấu đến không chịu nổi, “Niệm Niệm, có một chuyện rất rất quan trọng cần em làm giúp anh, cũng chỉ em mới có thể làm được.”
Tôi nhìn anh, “Chuyện gì?”
“Làm vợ anh.”
“Lấy anh, anh sẽ khiến cho mỗi ngày của em đều may mắn như vậy.”
“Hơn nữa, anh còn có khuyến mại mua một tặng hai, tặng ba cũng có thể!”
Rất kỳ lạ là khi tôi ở bên Thẩm Quan Nam, rất nhiều chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên, không hề có sự chuẩn bị và giả thiết gì, tựa như tôi biết anh ấy sẽ cưới tôi, anh cũng biết, không phải anh thì tôi sẽ không lấy ai cả.
Sau ngày cầu hôn đó, trên đường trở về, anh mua một tờ vé số, anh nói với tôi, “Nếu trúng thưởng, 30 triệu sẽ thuộc về em.”
"Nếu không trúng thì sao?" Tôi hỏi anh.
Vẻ mặt anh thản nhiên, "Chứng tỏ để lấy em, anh đã phải tiêu hết toàn bộ may mắn của mình đó.”
Tôi không ngừng cười được, giả bộ nghiêm túc nói với anh, “Em luôn cảm thấy mình không đủ may mắn, thì ra đều tích cóp lại để gặp anh rồi!”
“Đương nhiên! Em phải tích lũy may mắn 18 năm mới gặp được anh, vậy nên em phải thật trân trọng anh đó.”
Tôi lại hôn anh, rất trịnh trọng nói với anh, “Em sẽ.”
Khi hoàng hôn xuất hiện, tôi tham lam nhìn mảnh trời đỏ rực, lời nói vẫn đọng trong tai, chỉ là người cũ không còn đây.
Lúc tôi ôm bảng vẽ về, bên ngoài homestay đã sáng đèn, khi gần đến, ở chỗ cửa có một bóng người đang đứng, điểm màu đỏ sáng rực trôi nổi trong không trung, mùi thuốc lá bay tới, tôi nhíu mày nhìn người trước mắt.
Anh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, thế mà tôi lại nhìn thấy tia bối rối trong mắt anh, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, sờ gáy một cách mất tự nhiên, cực kỳ giống dáng vẻ mỗi lần Thẩm Quan Nam hút thuốc, sau đó bị tôi bắt tận tay.
Tôi đứng tại chỗ, cố gắng kiềm chế lại để ngó lơ anh, nhưng ngay khi chúng tôi lướt qua nhau, tôi nghe thấy anh nói.
“Mạnh Niệm Nhất, tôi nhận ra cô.”