Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 “Thì cũng đẹp.”
“Ăn xong rồi hai đứa về đi, buổi tối cũng không cần vào đâu. Con dẫn cậu Bách Thần về quê chơi, sao có thể suốt ngày ở đây được.”
Dì Hạ đã quyết, hai người họ đành nghe theo. Tôn Bách Thần chở Mạn Nghiên về bằng đường lớn, tuy hơi xa, nhưng đường bằng phẳng, hắn có thể chạy dễ dàng hơn.
Trên đường đi có vô số ánh mắt nhìn về phía hai người, với vẻ hiếu kỳ. Còn không phải vì vẻ hào nhoáng của Tôn Bách Thần, từ đầu đến chân diện toàn đồ hiệu đắt tiền sao?
Tay mang đồng hồ lấp lánh, chân đi đôi giày da bóng loáng mà lại oằn mình đạp chiếc xe cũ kỹ, không thu hút sự chú ý của người khác mới lạ!
“Tôi có gì lạ lắm à? Bọn họ có cần nhìn chăm chú vậy không?”
“À, vì anh đẹp trai đó.” Mạn Nghiên viện đại một lý do.
Tôn Bách Thần gật gù, khá hài lòng với câu trả lời của Mạn Nghiên. Chính xác thì trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy đó! Khuôn mặt cân đối với ngũ quan sắc nét đến từng tế bào này, mấy ai có được chứ?
Mạn Nghiên nếu biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chắc cô sẽ cười ngặt nghẽo đến mức ngã xe về độ tự luyến của hắn mất!
Hai người vừa về đến ngõ đã gặp một đám trẻ đang đá bóng. Một đứa trẻ trong số đó chạy lại gần chỗ Mạn Nghiên, ôm lấy tay cô:
“Chị Mạn Nghiên về rồi à? Em nhớ chị quá.”
“Tiểu Minh đấy à, hôm nay không phải đi học sao?”
Thằng bé trước mặt chính là Tiểu Minh, con trai cô hàng xóm nhà Mạn Nghiên. Năm nay thằng bé mới mười một tuổi mà trông mặt mũi khôi ngô hơn hẳn mấy đứa trẻ khác, đoán chừng sẽ trở thành một soái ca trong tương lai.
“Trường chỉ học buổi sáng thôi. Em nghe bác Hạ nói chị về, nên mới cố ý chơi ở đây để đợi chị đó.”
Mới tí tuổi đầu mà Tiểu Minh nói chuyện hệt như ông cụ non vậy!
Thằng bé liếc sang nhìn Tôn Bách Thần một cái đầy sắc lẻm. Hai tay khoanh ngang ngực, cậu chu cái miệng nhỏ, liến láu:
“Chị Mạn Nghiên, Tiểu Minh đã nói chị không được yêu đương với người khác mà. Chị phải chờ em lớn, em sẽ xin tiền mẹ sang nhà hỏi cưới chị” Vừa nói, thằng bé vừa kênh kênh cái mặt về phía Tôn Bách Thần.
Mạn Nghiên bật cười vì cái hành động đậm chất trẻ con này. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Minh, ôn tồn giải thích:
“Không giống em nghĩ đâu. Chú này không phải người yêu chị!”
“Xùy, chị nói dối Tiểu Minh chứ gì?”
Mạn Nghiên khẽ nhăn mặt, không biết có nên tiếp tục giải thích không nữa. Kỳ lạ! Từ bà già tóc sắp bạc trắng, đến đứa trẻ hỉ mũi còn chưa sạch, sao không ai chịu tin lời cô nói chứ.
Mạn Nghiên với Tôn Bách Thần trông đẹp đôi đến thế sao?
“Chú gì ơi, chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thằng bé hỏi Tôn Bách Thần.
“Ba mươi tư.” Hắn đáp lại, không quên trừng mắt thật lớn để hù dọa cậu.
Bỗng nhiên Tôn Bách Thần cảm thấy hành động của mình thật trẻ con, nhưng đã lỡ rồi, biết làm sao được.
Tiểu Minh thể mà không sợ chút nào, còn lè lưỡi ra, trêu tức hắn. Thằng bé lẩm nhẩm trong miệng tính toán cái gì đó, rồi thích thú reo lên:
“Chị Mạn Nghiên, chị không hợp với ông chú này đâu. Chú ấy hơn chị tận
mười ba tuổi, còn em chỉ thua chị mười tuổi thôi. Chúng ta đi bên nhau vẫn xứng đội hơn nhiều!”.
Mạn Nghiên ôm trán đầy bất lực. Đây là lời của đứa trẻ mười một tuổi có thể nói sao?
“Này chú già, tránh xa chị đẹp của cháu ra nhé” Thằng bé còn lên giọng thách thức.
Đến lượt Tôn Bách Thần trở nên ngỡ ngàng ngơ ngác, hắn đơ ra mấy giây, mới ý thức được Mạn Nghiên đã được thằng nhóc này “chấm” sẵn. Cái gì mà “mang tiền sang hỏi cưới”, còn “xứng đội hơn nhiều” chứ? Hừ, chờ thằng nhóc này đến tuổi lấy vợ, lúc đó Mạn Nghiên chắc thành một bà cô già rồi!
“Nhóc con thấy chú đẹp trai không?” Hắn vuốt mái tóc về đằng sau, khuôn mặt nghênh ngang tự mãn.
Tiểu Minh quan sát thật kỹ khuôn mặt kia. Cậu bĩu môi, thừa nhận:
“Thì cũng đẹp.”
“Vậy đúng rồi! Đồng Mạn Nghiên chỉ thích trai đẹp thôi. Thế nên... nhóc con làm gì có cửa với chú.”
Nhưng mà chú già rồi. Chờ cháu lớn, cháu sẽ đẹp trai hơn chủ nhiều.” Thằng bé vẫn cố cãi.
Dì Hạ đã quyết, hai người họ đành nghe theo. Tôn Bách Thần chở Mạn Nghiên về bằng đường lớn, tuy hơi xa, nhưng đường bằng phẳng, hắn có thể chạy dễ dàng hơn.
Trên đường đi có vô số ánh mắt nhìn về phía hai người, với vẻ hiếu kỳ. Còn không phải vì vẻ hào nhoáng của Tôn Bách Thần, từ đầu đến chân diện toàn đồ hiệu đắt tiền sao?
Tay mang đồng hồ lấp lánh, chân đi đôi giày da bóng loáng mà lại oằn mình đạp chiếc xe cũ kỹ, không thu hút sự chú ý của người khác mới lạ!
“Tôi có gì lạ lắm à? Bọn họ có cần nhìn chăm chú vậy không?”
“À, vì anh đẹp trai đó.” Mạn Nghiên viện đại một lý do.
Tôn Bách Thần gật gù, khá hài lòng với câu trả lời của Mạn Nghiên. Chính xác thì trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy đó! Khuôn mặt cân đối với ngũ quan sắc nét đến từng tế bào này, mấy ai có được chứ?
Mạn Nghiên nếu biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chắc cô sẽ cười ngặt nghẽo đến mức ngã xe về độ tự luyến của hắn mất!
Hai người vừa về đến ngõ đã gặp một đám trẻ đang đá bóng. Một đứa trẻ trong số đó chạy lại gần chỗ Mạn Nghiên, ôm lấy tay cô:
“Chị Mạn Nghiên về rồi à? Em nhớ chị quá.”
“Tiểu Minh đấy à, hôm nay không phải đi học sao?”
Thằng bé trước mặt chính là Tiểu Minh, con trai cô hàng xóm nhà Mạn Nghiên. Năm nay thằng bé mới mười một tuổi mà trông mặt mũi khôi ngô hơn hẳn mấy đứa trẻ khác, đoán chừng sẽ trở thành một soái ca trong tương lai.
“Trường chỉ học buổi sáng thôi. Em nghe bác Hạ nói chị về, nên mới cố ý chơi ở đây để đợi chị đó.”
Mới tí tuổi đầu mà Tiểu Minh nói chuyện hệt như ông cụ non vậy!
Thằng bé liếc sang nhìn Tôn Bách Thần một cái đầy sắc lẻm. Hai tay khoanh ngang ngực, cậu chu cái miệng nhỏ, liến láu:
“Chị Mạn Nghiên, Tiểu Minh đã nói chị không được yêu đương với người khác mà. Chị phải chờ em lớn, em sẽ xin tiền mẹ sang nhà hỏi cưới chị” Vừa nói, thằng bé vừa kênh kênh cái mặt về phía Tôn Bách Thần.
Mạn Nghiên bật cười vì cái hành động đậm chất trẻ con này. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Minh, ôn tồn giải thích:
“Không giống em nghĩ đâu. Chú này không phải người yêu chị!”
“Xùy, chị nói dối Tiểu Minh chứ gì?”
Mạn Nghiên khẽ nhăn mặt, không biết có nên tiếp tục giải thích không nữa. Kỳ lạ! Từ bà già tóc sắp bạc trắng, đến đứa trẻ hỉ mũi còn chưa sạch, sao không ai chịu tin lời cô nói chứ.
Mạn Nghiên với Tôn Bách Thần trông đẹp đôi đến thế sao?
“Chú gì ơi, chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thằng bé hỏi Tôn Bách Thần.
“Ba mươi tư.” Hắn đáp lại, không quên trừng mắt thật lớn để hù dọa cậu.
Bỗng nhiên Tôn Bách Thần cảm thấy hành động của mình thật trẻ con, nhưng đã lỡ rồi, biết làm sao được.
Tiểu Minh thể mà không sợ chút nào, còn lè lưỡi ra, trêu tức hắn. Thằng bé lẩm nhẩm trong miệng tính toán cái gì đó, rồi thích thú reo lên:
“Chị Mạn Nghiên, chị không hợp với ông chú này đâu. Chú ấy hơn chị tận
mười ba tuổi, còn em chỉ thua chị mười tuổi thôi. Chúng ta đi bên nhau vẫn xứng đội hơn nhiều!”.
Mạn Nghiên ôm trán đầy bất lực. Đây là lời của đứa trẻ mười một tuổi có thể nói sao?
“Này chú già, tránh xa chị đẹp của cháu ra nhé” Thằng bé còn lên giọng thách thức.
Đến lượt Tôn Bách Thần trở nên ngỡ ngàng ngơ ngác, hắn đơ ra mấy giây, mới ý thức được Mạn Nghiên đã được thằng nhóc này “chấm” sẵn. Cái gì mà “mang tiền sang hỏi cưới”, còn “xứng đội hơn nhiều” chứ? Hừ, chờ thằng nhóc này đến tuổi lấy vợ, lúc đó Mạn Nghiên chắc thành một bà cô già rồi!
“Nhóc con thấy chú đẹp trai không?” Hắn vuốt mái tóc về đằng sau, khuôn mặt nghênh ngang tự mãn.
Tiểu Minh quan sát thật kỹ khuôn mặt kia. Cậu bĩu môi, thừa nhận:
“Thì cũng đẹp.”
“Vậy đúng rồi! Đồng Mạn Nghiên chỉ thích trai đẹp thôi. Thế nên... nhóc con làm gì có cửa với chú.”
Nhưng mà chú già rồi. Chờ cháu lớn, cháu sẽ đẹp trai hơn chủ nhiều.” Thằng bé vẫn cố cãi.