Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 “Thằng bé này là ai thế?”
Tiếng óc ách trong bụng hai người phát ra rõ ràng, nên có muốn chối cũng không được. Cả buổi ngồi trên xe khách, vừa nãy còn đạp xe đến đây, đã khiến bọn họ mệt lả vì đói rồi.
Mạn Nghiên nhét lại mấy tờ tiền vào ví của dì Hạ. Cô bảo mình sẽ ở lại đây qua đêm, còn dì Hạ thì về nhà nghỉ ngơi. Ban đầu bà không chịu, nhưng khi Tôn Bách Thần nói thêm vài lời, bà đã thay đổi quyết định.
“Được, vậy sáng mai dì sẽ vào sớm. Hai đứa nhớ kiếm thứ gì ăn đó.”
Dì Hạ vừa đi, một y tá đã đến phòng bệnh tìm người thân của bà nội Đồng. Tiền viện phí của bà bốn ngày nay, chưa được thanh toán, nên cô phải xuống tận phòng nhắc nhở.
Nhà của Mạn Nghiên rất xa bệnh viện công, để thuận tiện, dì Hạ chỉ đành để bà nội Đằng nằm ở bệnh viện tư Hoàng Đức. Ở đây viện phí khá cao, lại phải đóng tiền phòng, tiền thuốc theo ngày. Dì Hạ đã xin khất mấy ngày nay, bọn họ thấy dì khó khăn, nên cũng không làm khó.
Du di một chút thời gian thì được, nhưng tiền bạc vẫn phải sòng phẳng, sớm muộn cũng phải trả!
“Được được, tôi sẽ xuống đóng liền.”
Mạn Nghiên lục trong túi áo, mới sực nhớ ra mình để tiền trong ba lô. Cô đắn đo một hồi, muốn mượn tiền của Tôn Bách Thần, lại không thể mở miệng.
“Cầm.”
Tôn Bách Thần chủ động đưa ví tiền của mình cho cô. Mạn Nghiên nhìn hắn ngây ngốc, làm cho hắn muốn nổi quạu.
“Có cầm không đây? Đi đóng tiền rồi mua thứ gì về đây, tôi đói lắm rồi.”
“Cảm ơn anh.” Cô nói lúng túng trong miệng.
“Vậy anh ở đây với bà nhé. Em đi.”
Tôn Bách thần đợi cô đi xa khỏi hành lang, mới tiến lại gần bà nội Đồng. Đôi mắt hắn nhìn bà đầy vẻ trìu mến và kính trọng. Hắn không nén nổi sự xúc động, bất giác đưa tay nắm lấy tay bà.
Không phải tự nhiên mà Tôn Bách Thần trở nên yếu mềm như vậy. Thật ra hắn nhìn thấy bà nội Đồng, thì nhớ đến bà nội của mình. Khi Tôn Bách Thần còn bé, hắn đã bị cha đối xử rất hà khắc, suốt ngày chỉ muốn hẳn vùi đầu vào học hành và rèn luyện sức khỏe. Ông ấy muốn biến Tôn Bách Thần thành người thừa kế hoàn hảo nhất của Tôn thị, nên mới bắt hắn nổ lực nhiều như vậy. May mắn Tôn Bách Thần còn một người bà hiền hậu luôn ở bên cạnh động viên, ân cần quan tâm hắn.
Năm Tôn Bách Thần mười tám tuổi, một vụ cháy kinh hoàng xảy ra trong nhà hắn, khiến cha và bà nội ra đi mãi mãi. Khoảng thời gian đó đối với hắn đau khổ vô cùng, chỉ đến lúc một cô gái xuất hiện, mới làm trái tim Tôn Bách Thần dịu lại, từ từ khép chặt nỗi đau.
Cuối cùng, cô gái ấy cũng bỏ hắn mà đi mãi mãi...
Tôn Bách Thần trong đời chỉ khóc hai lần, một lần trong đám tang bà nội và cha, lần còn lại là khi ôm chặt người con gái mặc váy cưới thấm đẫm máu trong lòng!
Cuối cùng, cô gái ấy cũng bỏ hắn mà đi mãi mãi...
Tôn Bách Thần trong đời chỉ khóc hai lần, một lần trong đám tang bà nội và cha, lần còn lại là khi ôm chặt người con gái mặc váy cưới thấm đẫm máu trong lòng!
Bà nội Đồng thức giấc, hai mắt mơ màng nhìn Tôn Bách Thần. Bà lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy hắn khóc thành tiếng.
“Hứa Văn, con đã chịu về rồi sao? Tốt quá, tốt quá đi...”
Tôn Bách Thần ngồi bất động, không có ý định đẩy bà nội Đồng ra. Thấy bà hơi kích động, hắn khẽ vỗ nhẹ vai bà để trấn an, nhưng không nói một tiếng nào.
“Hứa Văn, mẹ nhớ con quá huhu..”
Giọng bà run run, bàn tay không có sức nhưng cố ôm chặt lấy hắn. Đúng lúc này, Mạn Nghiên trở về phòng bệnh, cô chạy lại phía hai người.
“Bà nội, bà nội à.”
Bà nội Đồng nghe thấy tiếng cô cháu gái của mình, mới từ từ buông Tôn Bách Thần ra. Bà gọi tên Mạn Nghiên, cô liền sà vào lòng bà.
“Mạn Nghiên về đấy à? Bà nhớ con quá.”
Bà nội Đồng đã gần bảy mươi tuổi, thi thoảng thần trí bà vẫn hơi lú lẫn. Lúc trước bà nội Đồng rất khỏe mạnh, chỉ vì cú sốc về cái chết của cha mẹ Mạn Nghiên và sự bỏ đi đột ngột của chú cô mười năm trước, tinh thần bà mới bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc ngoài cửa, cô nghe bà nội gọi Tôn Bách Thần bằng tên chủ của mình. Có lẽ vì bà quá nhớ con trai, đầu óc không minh mẫn lúc vừa ngủ dậy, mới lầm tưởng mà gọi bừa.
Bà nội Đồng đã bình tĩnh lại, bà nhìn Tôn Bách Thần, cười hiền từ:
“Thằng bé này là ai thế?”
“Cháu là Tôn Bách Thần.” Hắn đáp.
Cô còn thấy hắn cười với bà, nụ cười ấm áp mà ngay cả bản thân cô trước đây còn chưa từng thấy nó xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông băng lãnh này. Bà ngồi nói chuyện với hai người một lúc lâu, miệng móm mém liên tục nở ra nụ cười. Tôn Bách Thần còn rất nhiệt tình đáp lại những câu hỏi của bà, đến mức Mạn Nghiên phải lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ.
Mạn Nghiên nhét lại mấy tờ tiền vào ví của dì Hạ. Cô bảo mình sẽ ở lại đây qua đêm, còn dì Hạ thì về nhà nghỉ ngơi. Ban đầu bà không chịu, nhưng khi Tôn Bách Thần nói thêm vài lời, bà đã thay đổi quyết định.
“Được, vậy sáng mai dì sẽ vào sớm. Hai đứa nhớ kiếm thứ gì ăn đó.”
Dì Hạ vừa đi, một y tá đã đến phòng bệnh tìm người thân của bà nội Đồng. Tiền viện phí của bà bốn ngày nay, chưa được thanh toán, nên cô phải xuống tận phòng nhắc nhở.
Nhà của Mạn Nghiên rất xa bệnh viện công, để thuận tiện, dì Hạ chỉ đành để bà nội Đằng nằm ở bệnh viện tư Hoàng Đức. Ở đây viện phí khá cao, lại phải đóng tiền phòng, tiền thuốc theo ngày. Dì Hạ đã xin khất mấy ngày nay, bọn họ thấy dì khó khăn, nên cũng không làm khó.
Du di một chút thời gian thì được, nhưng tiền bạc vẫn phải sòng phẳng, sớm muộn cũng phải trả!
“Được được, tôi sẽ xuống đóng liền.”
Mạn Nghiên lục trong túi áo, mới sực nhớ ra mình để tiền trong ba lô. Cô đắn đo một hồi, muốn mượn tiền của Tôn Bách Thần, lại không thể mở miệng.
“Cầm.”
Tôn Bách Thần chủ động đưa ví tiền của mình cho cô. Mạn Nghiên nhìn hắn ngây ngốc, làm cho hắn muốn nổi quạu.
“Có cầm không đây? Đi đóng tiền rồi mua thứ gì về đây, tôi đói lắm rồi.”
“Cảm ơn anh.” Cô nói lúng túng trong miệng.
“Vậy anh ở đây với bà nhé. Em đi.”
Tôn Bách thần đợi cô đi xa khỏi hành lang, mới tiến lại gần bà nội Đồng. Đôi mắt hắn nhìn bà đầy vẻ trìu mến và kính trọng. Hắn không nén nổi sự xúc động, bất giác đưa tay nắm lấy tay bà.
Không phải tự nhiên mà Tôn Bách Thần trở nên yếu mềm như vậy. Thật ra hắn nhìn thấy bà nội Đồng, thì nhớ đến bà nội của mình. Khi Tôn Bách Thần còn bé, hắn đã bị cha đối xử rất hà khắc, suốt ngày chỉ muốn hẳn vùi đầu vào học hành và rèn luyện sức khỏe. Ông ấy muốn biến Tôn Bách Thần thành người thừa kế hoàn hảo nhất của Tôn thị, nên mới bắt hắn nổ lực nhiều như vậy. May mắn Tôn Bách Thần còn một người bà hiền hậu luôn ở bên cạnh động viên, ân cần quan tâm hắn.
Năm Tôn Bách Thần mười tám tuổi, một vụ cháy kinh hoàng xảy ra trong nhà hắn, khiến cha và bà nội ra đi mãi mãi. Khoảng thời gian đó đối với hắn đau khổ vô cùng, chỉ đến lúc một cô gái xuất hiện, mới làm trái tim Tôn Bách Thần dịu lại, từ từ khép chặt nỗi đau.
Cuối cùng, cô gái ấy cũng bỏ hắn mà đi mãi mãi...
Tôn Bách Thần trong đời chỉ khóc hai lần, một lần trong đám tang bà nội và cha, lần còn lại là khi ôm chặt người con gái mặc váy cưới thấm đẫm máu trong lòng!
Cuối cùng, cô gái ấy cũng bỏ hắn mà đi mãi mãi...
Tôn Bách Thần trong đời chỉ khóc hai lần, một lần trong đám tang bà nội và cha, lần còn lại là khi ôm chặt người con gái mặc váy cưới thấm đẫm máu trong lòng!
Bà nội Đồng thức giấc, hai mắt mơ màng nhìn Tôn Bách Thần. Bà lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy hắn khóc thành tiếng.
“Hứa Văn, con đã chịu về rồi sao? Tốt quá, tốt quá đi...”
Tôn Bách Thần ngồi bất động, không có ý định đẩy bà nội Đồng ra. Thấy bà hơi kích động, hắn khẽ vỗ nhẹ vai bà để trấn an, nhưng không nói một tiếng nào.
“Hứa Văn, mẹ nhớ con quá huhu..”
Giọng bà run run, bàn tay không có sức nhưng cố ôm chặt lấy hắn. Đúng lúc này, Mạn Nghiên trở về phòng bệnh, cô chạy lại phía hai người.
“Bà nội, bà nội à.”
Bà nội Đồng nghe thấy tiếng cô cháu gái của mình, mới từ từ buông Tôn Bách Thần ra. Bà gọi tên Mạn Nghiên, cô liền sà vào lòng bà.
“Mạn Nghiên về đấy à? Bà nhớ con quá.”
Bà nội Đồng đã gần bảy mươi tuổi, thi thoảng thần trí bà vẫn hơi lú lẫn. Lúc trước bà nội Đồng rất khỏe mạnh, chỉ vì cú sốc về cái chết của cha mẹ Mạn Nghiên và sự bỏ đi đột ngột của chú cô mười năm trước, tinh thần bà mới bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc ngoài cửa, cô nghe bà nội gọi Tôn Bách Thần bằng tên chủ của mình. Có lẽ vì bà quá nhớ con trai, đầu óc không minh mẫn lúc vừa ngủ dậy, mới lầm tưởng mà gọi bừa.
Bà nội Đồng đã bình tĩnh lại, bà nhìn Tôn Bách Thần, cười hiền từ:
“Thằng bé này là ai thế?”
“Cháu là Tôn Bách Thần.” Hắn đáp.
Cô còn thấy hắn cười với bà, nụ cười ấm áp mà ngay cả bản thân cô trước đây còn chưa từng thấy nó xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông băng lãnh này. Bà ngồi nói chuyện với hai người một lúc lâu, miệng móm mém liên tục nở ra nụ cười. Tôn Bách Thần còn rất nhiệt tình đáp lại những câu hỏi của bà, đến mức Mạn Nghiên phải lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ.