Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476: Lời nói của ông già say rượu
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
“Thông báo?” Tôi tổng cảm thấy anh dùng từ này kỳ lại, giống như anh đang mệnh lệnh cho tôi vậy: “Tháng sau?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình không có trả lời câu hỏi của tôi, mà là nhìn lên nhân viên: “Đem tất cả các mẫu của tiệm cô đều gói lại hết.”
Nghe thấy những lời này, tôi lập tức liền sửng sốt, trước kia khi mà An Hào chưa sinh ra anh đã bao hết các mẫu đồ dùng cho em bé tôi có thể hiểu được, dù sao những thứ đó An Hào có thể dùng được nhiều năm, nhưng mà hiện tại anh đang muốn bao hết áo cưới của cửa hàng, tôi có chút không thể hiểu được, dù sao hôn lễ chỉ tổ chức có một lần, cho dù tôi một phút thay một bộ cũng không hết được. “Mua nhiều như vậy làm gì, em cũng mặc không hết đâu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nhíu mày: “Vợ của anh cho rằng lựa chọn rất phiền phức, vậy anh chỉ có thể bao hết tiệm thôi, đến lúc đó em muốn mặc bộ nào thì mặc bộ đó. "Không phiền phúc, em chọn. Anh nói như vậy, tôi nhanh chóng trả lời, tôi cầm bản mẫu lên nhìn thấy bộ váy đuôi cá không có hoa văn đặc biệt, có ba chuỗi kim cương ở hãm sau lưng, đó là một sự tinh tế mang theo chút gợi cảm. “Lấy chiếc váy này đi.” Tôi chỉ vào chiếc váy đuôi cá đó, liền đem cuốn bản mẫu đưa cho nhân viên kia, người nhân viên đó liếc mắt nhìn vào chiếc váy cưới, trực tiếp kêu một nhân viên khác của cửa hàng ra rót chà cho chúng tôi.
Hệ thống sưởi Phúc Long quá tốt rồi, tôi nóng đến nỗi khát, tôi cầm cốc lên uống một ngụm, quả nhiên chiếc cốc loại thương hiệu cao cấp này đến nước trà đều là an cát bạch trắng mới nhất. “Cô gái thật có mắt nhìn, chiếc váy này là bảo vật chấn tiệm trong cửa hàng chúng tôi, trên thế giới chỉ có một chiếc.” Người nhân viên đó nhìn tôi chọn áo cưới, ánh mắt trực tiếp sáng lên: “Đây là nhà thiết kế quốc tế đã nghỉ hưu làm ra, nó có tên là Only Love, ba chuỗi kim cương ở đằng sau lưng có ngụ ý là hôn nhân của ba thế hệ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe thấy lời nhân viên nói, Lục Kính Đình gật đầu: “Có mẫu của chiếc váy đó không?” “Có” Người nhân viên đó nói gần như ngay lập tức sau khi lời nói anh rơi xuống, dù sao gặp phải một người khách hàng lớn như Lục Kính Đình, ai đều cũng phải nịnh bợ ba phần: “Có điều muốn lấy mẫu của chiếc váy đó phải thông qua sự đồng ý của quản lý.
Lục Kính Đình quay đầu nhưng không có ngẩng đầu lên, đưa tay sờ sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói: “Gọi trợ lý của các người trực tiếp qua đây bàn bạc" “Được.” Nghe thấy lời Lục Kính Đình, vị nhân viên đó trực tiếp quay người đi gọi trợ lý. “Xin chào, ngài... Trợ lý một lát đã đến, chạy đến trước mặt Lục Kính Đình, đang chuẩn bị gọi ngài, nhưng ngẩng đầu nhìn anh, sửng sốt một chút: “Ngài Lục, xin chào! “Chiếc váy cưới này vợ tôi rất thích, muốn thử một chút cái mẫu váy đó." Lục Kính Đình trực tiếp vào thẳng vấn đề nói. “Được, tôi lập tức đi lấy cho ngài. Trợ lý nghe thấy lời nói của Lục Kính Đình, trực tiếp phân phó cho nhân viên đi lấy: “Đây là anh Lục, anh ta muốn cái gì trực tiếp lấy là được, không cần sự cho phép của tôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vị nhân viên kia nghe thấy trợ lý nói vậy, liền gật đầu, vội vàng đi lấy áo cưới cho tôi.
Một lúc sau, người nhân viên đó đã đem bộ váy cưới trở lại, tôi liếc mắt nhìn Lục Kính Đình, anh nhìn tôi gật đầu một cái, tôi liền theo nhân viên đó đi thử váy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chiếc váy cưới này thiết kế phức tạp, mặc lên càng phức tạp hơn, hai người nhân viên cùng giúp tôi mặc nó, khoảng chừng hai mươi phút là đã mặc xong.
Tôi đứng ở trước gương của phòng thử đồ nhìn xem bản thân mình một chút, bởi vì nguyên nhân là váy cưới hàng mẫu, cho nên ba chuỗi kim cương ở sau lưng có độ bắt chước rất cao, có điều dưới ánh đèn chiếu xuống, váy rất lấp lánh, không biết nếu đổi thành kim cương thật sẽ lấp lánh như thế nào nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặt trước là thiết kế dạng gương, trong đơn giản sạch sẽ, đường viền tinh xảo của đuôi cá có thiết kế thêm một chút kim cương trong đó làm cho cả thiết kế bộ váy cưới càng thêm nổi bật.
Nhìn thấy bản thân trong gương, tôi đột nhiên có chút hối hận vì sao khi ra ngoài không có trang điểm, thậm chí tôi cảm thấy bản thân có chút không xứng với chiếc váy này. “Thưa cô, cô chuẩn bị xong chưa?” Tôi đang mải nhìn gương, thì nghe thấy người nhân viên đó nói với tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi mới có phản ứng và quay đầu lại nhìn cô ta, liền nhìn thấy cô ta chuẩn bị mở cái rèm phòng thử đồ ra, tôi nhanh chóng quay lại, còn người nhân viên khác lại giúp tôi điều chỉnh lại chiếc váy, tôi nhìn lại bản thân cảm thấy không có vấn đề gì, liền hưởng cô ta gật đầu, cho biết rằng tấm màn có thể mở ra rồi.
Không biết tại sao, rõ ràng không có sân khấu, nhưng trái tim tôi đập loạn nhịp, rất căng thẳng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấm màn được mở ra, tôi căng thẳng đến nỗi siết chặt tay lại, đối diện với đôi mắt của Lục Kính Đình.
Tôi từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy vẻ đầy ngạc nhiên, vốn dĩ anh ngồi dựa trên ghế sô pha, nhìn thấy tôi thì cong đôi môi lên, mau chóng đứng dậy đi đến trước mặt tôi và đưa tay ra với tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên tôi được Lục Kính Đình nắm tay như thế này, nhưng tôi lại giống như cô bé lọ lem không biết gì về thế giới, hai má nóng bừng, cẩn thận đặt tay lên tay anh.
Lòng bàn tay của anh rất nóng nhưng lại cho tôi cảm giác an toàn, tôi bị anh dắt đến tấm gương ở giữa của cửa hàng. “Em thật đẹp." Anh đứng bên cạnh tôi, ở bên tại tôi nhỏ giọng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi đỏ mặt vì hơi thở bất ngờ của anh, đứng trước gương, thậm chí không dám nhìn bản thân nữa. “Chiếc váy cưới này đơn giản chính là làm ra cho cô Tân, mặc lên trên người cô rất thích hợp rồi, cô đơn giản chính là dáng người trời cho. Chính vào lúc này, giọng nói của trợ lý truyền đến bên tại tôi: “Chiếc váy cưới này không chỉ có ý nghĩa mà giá cả cũng rất hợp lý, ba cái chuỗi kim cương đằng sau lưng cộng thêm việc đính kim cương, tiền thi công nữa hết 29 tỷ 970 triệu ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Nghe thấy cô ta nói giá xong, tôi kinh ngạc, một chiếc váy cưới vậy mà gần 30 tỷ, mặc dù có thể chỉ là một cái hàng hóa của Lục Kính Đình, nhưng đối với tôi mà nói đây là quá mức xa xỉ rồi, vượt xa với cái giá trong suy nghĩ của tôi. “Cái này có chút quá... Tôi vừa muốn nói, thì bị lời nói của Lục Kính Đình đánh gãy. “Vậy chọn chiếc váy này đi.” Lục Kính Đình giống như bỏ qua cái giá của chiếc váy cưới này vậy, hưởng trợ lý nói, từ trong túi quần tây lấy ra một tấm thẻ đưa cho trợ lý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người trợ lý đó đi quẹt thẻ, tôi kéo Lục Kính Đình ở bên tại của anh nói: “Này cũng quá đắt rồi.” “Vậy mới càng thích hợp mới em.” Lục Kính Đình nhéo nhéo eo của tôi, cong môi cười nói: “Chỉ cần em thích, bao nhiều tiền với anh cũng đáng giá.
Tôi không nói nữa, dựa vào người của anh rồi theo nhân viên đi đến phòng thay đồ đổi quần áo, sau khi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy trợ lý và Lục Kính Đình đang đứng cạnh nhau, nói cái gì đó. “Anh Lục, bởi vì chiếc váy cưới này là được làm bằng tay, cho nên có thể sẽ chờ đợi rất lâu" Trợ lý quay lại, đem tấm thẻ trẻ lại cho Lục Kính Đình nói. “Nửa tháng. Âm thanh Lục Kính Đình không có bất kỳ thăng trầm, trực tiếp phản bác lời của trợ lý. “Đây, anh Lục... Sắc mặt của người trợ lý đó có chút khó xử.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nhíu mày, vẫy tay với tôi kêu tôi qua đó, khoác vai của tôi: “Sau nửa tháng, tôi sẽ đến lấy.”
Nói xong, anh dẫn tôi đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, căn bản không cho trợ lý đó có bất kỳ thương lượng nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó, Lục Kính Đình lại đưa tôi đến một cửa hàng cao cấp kính rượu lễ phục và còn lễ phục cao cấp khác.
Kính rượu lễ phục là một chiếc váy nhỏ làm bằng tay màu đỏ, trong khi ra cửa lễ phục là kiểu Trung, Lục Kính Đình nói Trung Tây kết hợp hôn lễ mới hoàn mỹ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi ra khỏi Phúc Long, tôi luôn cảm thấy có chút không thực tế, dù sao hôm nay khi ra ngoài vẫn là nói mua đồ cho An Hào, không ngờ đa số thời gian lại đều là mua áo cưới cho tôi.
Sau khi về nhà, tôi đánh răng đi ngủ, ngày mai mặc dù là bữa tiệc buổi tối, nhưng tôi sáng sớm cần phải dậy đi trang trí địa điểm, cho nên buộc phải dậy sớm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi tối Lục Kính Đình cũng không có đụng vào tôi, mà là ôm tôi từ sau lưng, cứ như vậy ôm tôi ngủ cả đêm.
Buổi sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đã đánh thức tôi, Lục Kính Đình cũng theo tôi thức dậy, lái xe dẫn tôi đi Hồng Tuyết Lâu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một nhóm nhân viên đã ở bên trong Hồng Tuyết Lâu bắt đầu trang trí bữa tiệc một trăm ngày cho An Hào, màu sắc tổng thể chính là màu xanh dương, đúng như tôi mong muốn,
Tôi ở đó hơn cả buổi sáng, thậm chí trang trí xong rồi, buổi trưa ăn một chút thì đã về nhà, dù sao mấy ngày trước đã phát thiệp mời, buổi chiều khẳng định sẽ có rất nhiều người thân, bạn bè lại nhà, tôi phải về đó chào hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
“Thông báo?” Tôi tổng cảm thấy anh dùng từ này kỳ lại, giống như anh đang mệnh lệnh cho tôi vậy: “Tháng sau?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình không có trả lời câu hỏi của tôi, mà là nhìn lên nhân viên: “Đem tất cả các mẫu của tiệm cô đều gói lại hết.”
Nghe thấy những lời này, tôi lập tức liền sửng sốt, trước kia khi mà An Hào chưa sinh ra anh đã bao hết các mẫu đồ dùng cho em bé tôi có thể hiểu được, dù sao những thứ đó An Hào có thể dùng được nhiều năm, nhưng mà hiện tại anh đang muốn bao hết áo cưới của cửa hàng, tôi có chút không thể hiểu được, dù sao hôn lễ chỉ tổ chức có một lần, cho dù tôi một phút thay một bộ cũng không hết được. “Mua nhiều như vậy làm gì, em cũng mặc không hết đâu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nhíu mày: “Vợ của anh cho rằng lựa chọn rất phiền phức, vậy anh chỉ có thể bao hết tiệm thôi, đến lúc đó em muốn mặc bộ nào thì mặc bộ đó. "Không phiền phúc, em chọn. Anh nói như vậy, tôi nhanh chóng trả lời, tôi cầm bản mẫu lên nhìn thấy bộ váy đuôi cá không có hoa văn đặc biệt, có ba chuỗi kim cương ở hãm sau lưng, đó là một sự tinh tế mang theo chút gợi cảm. “Lấy chiếc váy này đi.” Tôi chỉ vào chiếc váy đuôi cá đó, liền đem cuốn bản mẫu đưa cho nhân viên kia, người nhân viên đó liếc mắt nhìn vào chiếc váy cưới, trực tiếp kêu một nhân viên khác của cửa hàng ra rót chà cho chúng tôi.
Hệ thống sưởi Phúc Long quá tốt rồi, tôi nóng đến nỗi khát, tôi cầm cốc lên uống một ngụm, quả nhiên chiếc cốc loại thương hiệu cao cấp này đến nước trà đều là an cát bạch trắng mới nhất. “Cô gái thật có mắt nhìn, chiếc váy này là bảo vật chấn tiệm trong cửa hàng chúng tôi, trên thế giới chỉ có một chiếc.” Người nhân viên đó nhìn tôi chọn áo cưới, ánh mắt trực tiếp sáng lên: “Đây là nhà thiết kế quốc tế đã nghỉ hưu làm ra, nó có tên là Only Love, ba chuỗi kim cương ở đằng sau lưng có ngụ ý là hôn nhân của ba thế hệ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe thấy lời nhân viên nói, Lục Kính Đình gật đầu: “Có mẫu của chiếc váy đó không?” “Có” Người nhân viên đó nói gần như ngay lập tức sau khi lời nói anh rơi xuống, dù sao gặp phải một người khách hàng lớn như Lục Kính Đình, ai đều cũng phải nịnh bợ ba phần: “Có điều muốn lấy mẫu của chiếc váy đó phải thông qua sự đồng ý của quản lý.
Lục Kính Đình quay đầu nhưng không có ngẩng đầu lên, đưa tay sờ sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói: “Gọi trợ lý của các người trực tiếp qua đây bàn bạc" “Được.” Nghe thấy lời Lục Kính Đình, vị nhân viên đó trực tiếp quay người đi gọi trợ lý. “Xin chào, ngài... Trợ lý một lát đã đến, chạy đến trước mặt Lục Kính Đình, đang chuẩn bị gọi ngài, nhưng ngẩng đầu nhìn anh, sửng sốt một chút: “Ngài Lục, xin chào! “Chiếc váy cưới này vợ tôi rất thích, muốn thử một chút cái mẫu váy đó." Lục Kính Đình trực tiếp vào thẳng vấn đề nói. “Được, tôi lập tức đi lấy cho ngài. Trợ lý nghe thấy lời nói của Lục Kính Đình, trực tiếp phân phó cho nhân viên đi lấy: “Đây là anh Lục, anh ta muốn cái gì trực tiếp lấy là được, không cần sự cho phép của tôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vị nhân viên kia nghe thấy trợ lý nói vậy, liền gật đầu, vội vàng đi lấy áo cưới cho tôi.
Một lúc sau, người nhân viên đó đã đem bộ váy cưới trở lại, tôi liếc mắt nhìn Lục Kính Đình, anh nhìn tôi gật đầu một cái, tôi liền theo nhân viên đó đi thử váy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chiếc váy cưới này thiết kế phức tạp, mặc lên càng phức tạp hơn, hai người nhân viên cùng giúp tôi mặc nó, khoảng chừng hai mươi phút là đã mặc xong.
Tôi đứng ở trước gương của phòng thử đồ nhìn xem bản thân mình một chút, bởi vì nguyên nhân là váy cưới hàng mẫu, cho nên ba chuỗi kim cương ở sau lưng có độ bắt chước rất cao, có điều dưới ánh đèn chiếu xuống, váy rất lấp lánh, không biết nếu đổi thành kim cương thật sẽ lấp lánh như thế nào nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặt trước là thiết kế dạng gương, trong đơn giản sạch sẽ, đường viền tinh xảo của đuôi cá có thiết kế thêm một chút kim cương trong đó làm cho cả thiết kế bộ váy cưới càng thêm nổi bật.
Nhìn thấy bản thân trong gương, tôi đột nhiên có chút hối hận vì sao khi ra ngoài không có trang điểm, thậm chí tôi cảm thấy bản thân có chút không xứng với chiếc váy này. “Thưa cô, cô chuẩn bị xong chưa?” Tôi đang mải nhìn gương, thì nghe thấy người nhân viên đó nói với tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi mới có phản ứng và quay đầu lại nhìn cô ta, liền nhìn thấy cô ta chuẩn bị mở cái rèm phòng thử đồ ra, tôi nhanh chóng quay lại, còn người nhân viên khác lại giúp tôi điều chỉnh lại chiếc váy, tôi nhìn lại bản thân cảm thấy không có vấn đề gì, liền hưởng cô ta gật đầu, cho biết rằng tấm màn có thể mở ra rồi.
Không biết tại sao, rõ ràng không có sân khấu, nhưng trái tim tôi đập loạn nhịp, rất căng thẳng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấm màn được mở ra, tôi căng thẳng đến nỗi siết chặt tay lại, đối diện với đôi mắt của Lục Kính Đình.
Tôi từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy vẻ đầy ngạc nhiên, vốn dĩ anh ngồi dựa trên ghế sô pha, nhìn thấy tôi thì cong đôi môi lên, mau chóng đứng dậy đi đến trước mặt tôi và đưa tay ra với tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên tôi được Lục Kính Đình nắm tay như thế này, nhưng tôi lại giống như cô bé lọ lem không biết gì về thế giới, hai má nóng bừng, cẩn thận đặt tay lên tay anh.
Lòng bàn tay của anh rất nóng nhưng lại cho tôi cảm giác an toàn, tôi bị anh dắt đến tấm gương ở giữa của cửa hàng. “Em thật đẹp." Anh đứng bên cạnh tôi, ở bên tại tôi nhỏ giọng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi đỏ mặt vì hơi thở bất ngờ của anh, đứng trước gương, thậm chí không dám nhìn bản thân nữa. “Chiếc váy cưới này đơn giản chính là làm ra cho cô Tân, mặc lên trên người cô rất thích hợp rồi, cô đơn giản chính là dáng người trời cho. Chính vào lúc này, giọng nói của trợ lý truyền đến bên tại tôi: “Chiếc váy cưới này không chỉ có ý nghĩa mà giá cả cũng rất hợp lý, ba cái chuỗi kim cương đằng sau lưng cộng thêm việc đính kim cương, tiền thi công nữa hết 29 tỷ 970 triệu ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Nghe thấy cô ta nói giá xong, tôi kinh ngạc, một chiếc váy cưới vậy mà gần 30 tỷ, mặc dù có thể chỉ là một cái hàng hóa của Lục Kính Đình, nhưng đối với tôi mà nói đây là quá mức xa xỉ rồi, vượt xa với cái giá trong suy nghĩ của tôi. “Cái này có chút quá... Tôi vừa muốn nói, thì bị lời nói của Lục Kính Đình đánh gãy. “Vậy chọn chiếc váy này đi.” Lục Kính Đình giống như bỏ qua cái giá của chiếc váy cưới này vậy, hưởng trợ lý nói, từ trong túi quần tây lấy ra một tấm thẻ đưa cho trợ lý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người trợ lý đó đi quẹt thẻ, tôi kéo Lục Kính Đình ở bên tại của anh nói: “Này cũng quá đắt rồi.” “Vậy mới càng thích hợp mới em.” Lục Kính Đình nhéo nhéo eo của tôi, cong môi cười nói: “Chỉ cần em thích, bao nhiều tiền với anh cũng đáng giá.
Tôi không nói nữa, dựa vào người của anh rồi theo nhân viên đi đến phòng thay đồ đổi quần áo, sau khi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy trợ lý và Lục Kính Đình đang đứng cạnh nhau, nói cái gì đó. “Anh Lục, bởi vì chiếc váy cưới này là được làm bằng tay, cho nên có thể sẽ chờ đợi rất lâu" Trợ lý quay lại, đem tấm thẻ trẻ lại cho Lục Kính Đình nói. “Nửa tháng. Âm thanh Lục Kính Đình không có bất kỳ thăng trầm, trực tiếp phản bác lời của trợ lý. “Đây, anh Lục... Sắc mặt của người trợ lý đó có chút khó xử.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nhíu mày, vẫy tay với tôi kêu tôi qua đó, khoác vai của tôi: “Sau nửa tháng, tôi sẽ đến lấy.”
Nói xong, anh dẫn tôi đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, căn bản không cho trợ lý đó có bất kỳ thương lượng nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó, Lục Kính Đình lại đưa tôi đến một cửa hàng cao cấp kính rượu lễ phục và còn lễ phục cao cấp khác.
Kính rượu lễ phục là một chiếc váy nhỏ làm bằng tay màu đỏ, trong khi ra cửa lễ phục là kiểu Trung, Lục Kính Đình nói Trung Tây kết hợp hôn lễ mới hoàn mỹ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi ra khỏi Phúc Long, tôi luôn cảm thấy có chút không thực tế, dù sao hôm nay khi ra ngoài vẫn là nói mua đồ cho An Hào, không ngờ đa số thời gian lại đều là mua áo cưới cho tôi.
Sau khi về nhà, tôi đánh răng đi ngủ, ngày mai mặc dù là bữa tiệc buổi tối, nhưng tôi sáng sớm cần phải dậy đi trang trí địa điểm, cho nên buộc phải dậy sớm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi tối Lục Kính Đình cũng không có đụng vào tôi, mà là ôm tôi từ sau lưng, cứ như vậy ôm tôi ngủ cả đêm.
Buổi sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đã đánh thức tôi, Lục Kính Đình cũng theo tôi thức dậy, lái xe dẫn tôi đi Hồng Tuyết Lâu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một nhóm nhân viên đã ở bên trong Hồng Tuyết Lâu bắt đầu trang trí bữa tiệc một trăm ngày cho An Hào, màu sắc tổng thể chính là màu xanh dương, đúng như tôi mong muốn,
Tôi ở đó hơn cả buổi sáng, thậm chí trang trí xong rồi, buổi trưa ăn một chút thì đã về nhà, dù sao mấy ngày trước đã phát thiệp mời, buổi chiều khẳng định sẽ có rất nhiều người thân, bạn bè lại nhà, tôi phải về đó chào hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!