Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Hóa giải mâu thuẫn
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 470: Hóa giải mâu thuẫn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lại mạnh mẽ đẩy anh ta ra, sau đó lùi lại hai bước: “Anh chỉ là muốn lừa gạt để tôi trở về mà thôi, anh muốn lừa tôi trở về làm bia đỡ đạn cho người phụ nữ kia, anh chỉ muốn bảo vệ cô ta mà thôi!" "Người phụ nữ nào? Anh chỉ có một người phụ nữ là em, những lời này em nghe được ở đâu vậy?" Lục Kính Đình trực tiếp tiến lên hai bước, mạnh mẽ lắc người tôi hai cái, vẻ khó tin trong mắt anh ta dường như không giống như là giả.
Nhưng lúc này tâm trạng của đã bị lời nói của Nhạc Danh bao phủ, hoàn toàn không nghe vào tại những lời của Lục Kính Đình: “Anh không muốn nữa lừa gạt tôi, tôi đều biết, ai nói cho tôi những chuyện này không hề liên quan đến anh, tôi chỉ xin anh có thể bỏ qua cho tôi, hai người chúng ta sau này chớ có liên quan gì với nhau nữa, tôi không muốn gì cả, chỉ muốn An Hào, xin anh để cho tôi đi." "Tân Ái Phương, có phải em điên rồi hay không! Rốt cuộc cái gì mà phụ nữ, cái gì mà bia đỡ đạn!" Trong ánh mắt của Lục Kính Đình mang nồng nặc tức giận, nằm bả vai và tay của tôi cũng càng chặt: “Đi, có thể, nhưng ngày hôm nay em phải nói cho rõ ràng." "Tôi đã nói đủ rõ ràng rồi, không có gì phải nói nữa, tôi xin anh, buông tha cho tôi đi." Nước mắt của tôi làm sao cũng không ngừng được, cho dù có nhắm mắt lại vẫn không ngừng chảy ra rơi xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này tôi giống như một người điên, điên cuồng gào thét, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ có một ngày, tôi sẽ chật vật như vậy. "Được, Tân Ái Phương, em có thể đi, nhưng bây giờ An Hào đang ở trên tay tôi, em đi, tôi không chắc tôi sẽ làm gì với nó đâu." Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng, buông bàn tay đang siết chặt trên bả vai của tôi.
Anh ta những lời này giống như là cây kim vậy, trực tiếp ghim vào buồng tim của tôi, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ tim đều bị anh ta xách lên. "Không, tôi muốn An Hào, tôi xin anh để cho tôi mang An Hào đi, sau này tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa, có được không." Giọng của tôi gần như cầu xin, An Hào là ruột thịt của tôi, để cho tôi bỏ nó còn không bằng lấy mạng của tôi. "Vậy thì em về nhà với tôi." Âm thanh Lục Kính Đình lạnh như băng, hoàn toàn không cho tôi một tia hòa hoãn đường sống. "Xin anh." Âm thanh của tôi càng ngày càng nhỏ, nhìn An Hào trong tay Quyền Mai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nó còn nhỏ như vậy, không thể nào không có mẹ. "Hai chọn một." Âm thanh của Lục Kính Đình lần chạm vào màng nhĩ của tôi, lớn đến mức giống như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi vậy. "Tôi..." Tôi ngước đầu, chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời choáng váng, nhìn dáng vẻ An Hào khóc, một trận lo lắng nổi lên Cũng vừa lúc đó, bên tại truyền đến âm thanh thắng xe gấp, theo sát phía sau là một tiếng đụng cùng với tiếng thét chói tại của người phụ nữ.
Tôi theo điều kiện phản xạ nhìn một cái, cũng chính cái nhìn này khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ thấy Tôn Ly ngã trên đất, bên cạnh cô ta ngừng một chiếc xe, dưới người cô ta hiện lên một màu đỏ tươi chói mắt.
Trên cơ bản tôi cũng biết, tiếng thắng xe vừa nãy có ý nghĩa như thế nào rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôn Ly, xảy ra tai nạn xe cộ.
Lòng của tôi trong nháy mắt chìm đến tận dưới đáy, nhìn vũng máu mà Tôn Ly té, cảm giác hoa mắt choáng váng đầu óc càng ngày càng nặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tai nạn xe cộ của cô ta, gián tiếp cũng là bởi vì tôi, nếu như mới vừa nãy tôi không kích thích cô ta thù cô ta cũng sẽ không phát điên, cũng không thể nào bị đụng. "Xảy ra tai nạn xe cộ! Đụng chết người rồi!" Rất nhanh, nơi mà Tôn Ly ngã xuống đã xảy ra một trận ầm ĩ.
Lục Kính Đình cau mày gắt gao nhìn chằm chằm tôi, tựa như việc Tôn Ly xảy ra tai nạn xe cộ không có chút liên quan nào đến anh ta cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết phải thế nào, tôi đột nhiên nghĩ đến trước khi đụng phải Tôn Ly, cô ta có nói với cô một câu: “Lục Kính Đình có thể đối xử với tôi như thế nào, cũng có thể đối xử với cô như thế."
Ban đầu, coi như là diễn trò thôi thì trong mắt mọi người đều thấy anh ta đối xử tốt với Tôn Lỵ. Mà hôm nay, Tôn Ly xảy ra tai nạn xe cộ, chết ở trước mặt anh ta, anh ta ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình luôn nổi danh là máu lạnh, tôi và Tôn Lý nói cho dễ nghe chút chính là người phụ nữ anh ta, nói khó nghe một chút, chính là một con chó ở bên người anh ta, lúc cần dùng tới thì cho miếng thịt ăn, lúc không cần thì coi như rác rưởi mà vứt bỏ, thậm chí đến cả rác rưởi cũng không bằng.
Đúng vậy, ban đầu anh ta có thể đối xử Tôn Ly như thế nào thì có thể sẽ đối xử với tôi như thế nấy, là chó giống nhau, tôi cũng không khác biệt. "Tôi phải đi, hãy để tôi mang An Hào đi." Ánh mắt trống rỗng của nhìn Lục Kính Đình, cảm giác ý thức của mình bị thứ gì đó lấy đi, hết thảy vạn vật xung quanh đều trở nên như có như không. "Theo tôi về nhà." Lục Kính Đình nghe thấy lời của tôi, trong một giây đồng hồ nóng nảy, trực tiếp hét về phía tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thật thà lắc đầu một cái, cơ thể theo bản năng kháng cự anh ta, cũng không biết có phải tai nạn xe cộ của
Tôn Ly kích thích tôi hay không, lúc này tôi thẫn thờ ngày ngốc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà một giây kế tiếp, Lục Kính Đình từng bước từng bước bước đến trước mặt tôi, trực tiếp ôm ngang tôi lên, nhét tôi vào trong xe.
Tôi không phản kháng nữa, nói chính xác, tôi biết bản thân mình trốn không thoát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở trên thế giới này, người không quyền không thế, chỉ có thể nghe theo lệnh của người mà bạn dựa vào, anh ta kêu bạn làm cái gì thì bạn phải làm cái đó, đây chính là số mệnh của bạn, là đời này bạn có nghĩ hết biện pháp nào cũng không cách nào chạy trốn.
Sau khi về đến nhà, Lục Kính Đình ôm tôi từ trong xe ra, thô bạo ném lên giường, đôi môi nóng bỏng dính vào miệng của tôi, anh ta hôn rất dùng sức, giống như là muốn ăn tôi vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi giống như một con rối gỗ vậy, mặc cho anh ta định đoạt, gặm dọc miệng tôi đến xương quai xanh, đồng thời ngón tay của anh ta còn thăm dò vùng riêng tư của tôi, khiêu khích thần kinh nhạy cảm nhất của tôi.
Chỉ một đêm nhưng anh ta lại giống như là điên rồi vậy, không biết đã muốn tôi bao nhiêu lần, mà tôi giống như là đã chết tâm vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bộ não của tôi dường như trở nên cứng nhắc, trống rỗng, tôi thậm chí không biết bản thân mình ngủ như thế nào nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi tỉnh lại ở trong ngực Lục Kính Đình. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó trực tiếp đối mặt với một đôi mắt thâm thúy của Lục Kính Đình, lần này với lần trước không giống nhau, lần này trong mắt của anh ta không mang theo ý cười, mà là sự lo âu nồng đậm. "Buông tôi ra." Tôi theo bản năng tránh thoát cái ôm trong ngực của anh ta, thế nhưng anh ta càng ôm càng chặc. "Tân Ái Phương, rốt cuộc đến lúc nào em mới có thể tỉnh táo lại?" Lục Kính Đình gắt gao ôm tôi, đè nén gào lên ở bên tại của tôi: “Có một số việc em không nói ra để giải quyết, em muốn một mực hiểu lầm như vậy sao? Đối với em mà nói, có công bằng không?" "Tôi xin anh." Không biết có phải lời của anh ta nói ra có tác dụng hay không, giọng tôi bắt đầu nức nở, cũng không còn kháng cự cái ôm trong ngực của anh ta
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao, tôi quả thật nên yên tĩnh một chút. "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là cái gì mà phụ nữ." Một lúc lâu sau Lục Kính Đình mới mở miệng hỏi.
Nỗi buồn của tôi trong một chốc cũng đã bình tĩnh lại rồi, tôi do dự một chút, quyết định nói cho anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình nói đúng, có một số việc, quả thật nên nói ra để giải quyết, tôi không thể sống trong thế giới của riêng mình cả đời. Cho dù không phải hiểu lầm thì tôi cũng không thể chết mà không rõ ràng được, ít nhất để cho tôi biết tôi vì ai mà chết. "Nói đi." Lục Kính Đình thấy tôi đồng ý nói cho anh ta, giọng cũng trở nên dịu dàng rất nhiều, anh ta ôm tô từ phía sau lưng i, dán vào lỗ tại tôi nói. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha* !!!
Tôi do dự một chút, đem nội dung thấy trong video nói cho anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dường như nói tất cả, duy chỉ có chuyện liên quan tới Nhạc Danh tôi không mới nói, Lục Kính Đình cứ hỏi tôi mãi là ai nói cho tôi, tôi chỉ lắc đầu không nói cho anh ta, dù sao tôi sợ Tân Gia Kiệt sẽ phải chịu uy hiếp.
Khoảng thời gian cảm xúc của anh ta mới ổn định lại, hơn nữa đối với hy vọng cuộc sống, tôi không muốn để cho anh ta bị tổn thương gì nữa. "Đều là hiểu lầm." Mặc dù Lục Kính Đình không thể hỏi từ trong miệng tôi rốt cuộc là ai nói cho tôi chuyện này nhưng anh ta vẫn cười nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đối với nụ cười này của anh ta cảm thấy rất kỳ quái, nhắc tới chuyện này rất buồn cười sao? "Cái video đó anh không biết làm sao mà người kia lấy được, nhưng video kia quả thật đã xuyên tạc ý của anh rồi, hơn nữa anh cũng có." Lục Kính Đình nhún vai, cầm lấy điện thoại di động từ tủ trên đầu giường, tìm được cái video kia.
Tôi nhìn đại khái một chút, nhìn giống như đúc cái mà Nhạc Danh cho tôi, chỉ là cái video kia của Nhạc Danh so với Lục Kính Đình cho tôi xem ngắn hơn một nửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà thiếu đây một nửa, đúng lúc là mấu chốt.
Nửa đầu là phụ nữ kia khiêu khích Lục Kính Đình, dáng vẻ của Lục Kính Đình cũng rất hưởng thụ, video của Nhạc Danh là đến đoạn Lục Kính Đình xoay mình đè người phụ nữ xuống dưới cơ thể, sau đó dừng lại, rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm là Lục Kính Đình nổi dậy, đổi khách thành chủ, thế nhưng nhìn bản nguyên vẹn mới biết, Lục Kính Đình xoay người đè cô ta xuống dưới, sau đó rút chiếc thắt lưng từ trên quần anh ra và trói tay chân tiếp xúc của cô ta lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi sững sốt một chút, sao anh ta lại trói cô ta lại? Chẳng lẽ là muốn SM?
Thế nhưng xem tiếp tôi mới phát hiện là tư tưởng của tôi quá xấu xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Lục Kính Đình trói cô ta lại, xoay mình xuống giường, lỗi người phụ nữ kia xuống đất.
Phụ nữ kia trách móc khi bị ngã xuống, mặt đầy nghi ngờ nhìn Lục Kính Đình, còn nói thêm lời, chỉ là video quá yên lặng, tôi không nghe được cô ta nói cái gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình đứng ở trước mặt người phụ nữ kia, hỏi cô ta mấy câu, trên mặt người phụ nữ kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, theo xoay mình chuẩn bị, nhưng lại bị Lục Kính Đình níu lại giây nịt da, kéo trở lại trên đất. "Anh đi châu Úc là vì ông Đinh nói kinh doanh đất đai bên kia, phụ nữ kia cũng là do ông Đinh nhét vào bên người anh." Tôi đang nhìn, âm thanh của Lục Kính Đình đột nhiên xuất hiện ở bên tại tôi. "Cái gì?" Nghe thấy lời của anh, tôi không tự chủ sững sốt một chút, anh ta nói người phụ nữ kia là do ông Đinh đưa cho anh ta? Nói như vậy, không phải là người phụ nữ bí ẩn mà Nhạc Danh nói rằng anh ta đã nuôi dưỡng ở nước ngoài sao?
Thật ra thì xem video cũng có thể nhìn ra kia không phải là người phụ nữ của Lục Kính Đình, dù sao anh yêu người phụ nữ kia ta như vậy, làm sao nhẫn tâm đối xử với cô ta như vậy được? Chỉ là vừa rồi tôi một mực xem đồ trong video nên mới không kịp phản ứng. "Người phụ nữ kia là ông Đinh đưa tới, muốn chuốc say anh sau này, rồi sau đó muốn lỗi đồ từ miệng anh ra" Lục Kính Đình nhíu mày, tiếp tục nói: “Chỉ là sáng sớm tôi đã nhận được tin tức, giả vờ làm bộ như rất thích phụ nữ kia, mang cô ta đi vào phòng cũng chỉ là vì muốn tra hỏi cô ta về tin tức của ông Đinh ngược lại mà thôi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe lời của Lục Kính Đình, tôi vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, thế nhưng video cũng đặt ở trước mặt, cho dù tôi không tin, thì nó cũng là sự thật. "Vậy anh muốn..." Tôi há miệng một cái, muốn hỏi anh ta chuyện muốn để tôi biến mất, thế nhưng nói phân nửa, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
**********
Chương 470: Hóa giải mâu thuẫn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lại mạnh mẽ đẩy anh ta ra, sau đó lùi lại hai bước: “Anh chỉ là muốn lừa gạt để tôi trở về mà thôi, anh muốn lừa tôi trở về làm bia đỡ đạn cho người phụ nữ kia, anh chỉ muốn bảo vệ cô ta mà thôi!" "Người phụ nữ nào? Anh chỉ có một người phụ nữ là em, những lời này em nghe được ở đâu vậy?" Lục Kính Đình trực tiếp tiến lên hai bước, mạnh mẽ lắc người tôi hai cái, vẻ khó tin trong mắt anh ta dường như không giống như là giả.
Nhưng lúc này tâm trạng của đã bị lời nói của Nhạc Danh bao phủ, hoàn toàn không nghe vào tại những lời của Lục Kính Đình: “Anh không muốn nữa lừa gạt tôi, tôi đều biết, ai nói cho tôi những chuyện này không hề liên quan đến anh, tôi chỉ xin anh có thể bỏ qua cho tôi, hai người chúng ta sau này chớ có liên quan gì với nhau nữa, tôi không muốn gì cả, chỉ muốn An Hào, xin anh để cho tôi đi." "Tân Ái Phương, có phải em điên rồi hay không! Rốt cuộc cái gì mà phụ nữ, cái gì mà bia đỡ đạn!" Trong ánh mắt của Lục Kính Đình mang nồng nặc tức giận, nằm bả vai và tay của tôi cũng càng chặt: “Đi, có thể, nhưng ngày hôm nay em phải nói cho rõ ràng." "Tôi đã nói đủ rõ ràng rồi, không có gì phải nói nữa, tôi xin anh, buông tha cho tôi đi." Nước mắt của tôi làm sao cũng không ngừng được, cho dù có nhắm mắt lại vẫn không ngừng chảy ra rơi xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này tôi giống như một người điên, điên cuồng gào thét, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ có một ngày, tôi sẽ chật vật như vậy. "Được, Tân Ái Phương, em có thể đi, nhưng bây giờ An Hào đang ở trên tay tôi, em đi, tôi không chắc tôi sẽ làm gì với nó đâu." Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng, buông bàn tay đang siết chặt trên bả vai của tôi.
Anh ta những lời này giống như là cây kim vậy, trực tiếp ghim vào buồng tim của tôi, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ tim đều bị anh ta xách lên. "Không, tôi muốn An Hào, tôi xin anh để cho tôi mang An Hào đi, sau này tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa, có được không." Giọng của tôi gần như cầu xin, An Hào là ruột thịt của tôi, để cho tôi bỏ nó còn không bằng lấy mạng của tôi. "Vậy thì em về nhà với tôi." Âm thanh Lục Kính Đình lạnh như băng, hoàn toàn không cho tôi một tia hòa hoãn đường sống. "Xin anh." Âm thanh của tôi càng ngày càng nhỏ, nhìn An Hào trong tay Quyền Mai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nó còn nhỏ như vậy, không thể nào không có mẹ. "Hai chọn một." Âm thanh của Lục Kính Đình lần chạm vào màng nhĩ của tôi, lớn đến mức giống như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi vậy. "Tôi..." Tôi ngước đầu, chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời choáng váng, nhìn dáng vẻ An Hào khóc, một trận lo lắng nổi lên Cũng vừa lúc đó, bên tại truyền đến âm thanh thắng xe gấp, theo sát phía sau là một tiếng đụng cùng với tiếng thét chói tại của người phụ nữ.
Tôi theo điều kiện phản xạ nhìn một cái, cũng chính cái nhìn này khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ thấy Tôn Ly ngã trên đất, bên cạnh cô ta ngừng một chiếc xe, dưới người cô ta hiện lên một màu đỏ tươi chói mắt.
Trên cơ bản tôi cũng biết, tiếng thắng xe vừa nãy có ý nghĩa như thế nào rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôn Ly, xảy ra tai nạn xe cộ.
Lòng của tôi trong nháy mắt chìm đến tận dưới đáy, nhìn vũng máu mà Tôn Ly té, cảm giác hoa mắt choáng váng đầu óc càng ngày càng nặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tai nạn xe cộ của cô ta, gián tiếp cũng là bởi vì tôi, nếu như mới vừa nãy tôi không kích thích cô ta thù cô ta cũng sẽ không phát điên, cũng không thể nào bị đụng. "Xảy ra tai nạn xe cộ! Đụng chết người rồi!" Rất nhanh, nơi mà Tôn Ly ngã xuống đã xảy ra một trận ầm ĩ.
Lục Kính Đình cau mày gắt gao nhìn chằm chằm tôi, tựa như việc Tôn Ly xảy ra tai nạn xe cộ không có chút liên quan nào đến anh ta cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết phải thế nào, tôi đột nhiên nghĩ đến trước khi đụng phải Tôn Ly, cô ta có nói với cô một câu: “Lục Kính Đình có thể đối xử với tôi như thế nào, cũng có thể đối xử với cô như thế."
Ban đầu, coi như là diễn trò thôi thì trong mắt mọi người đều thấy anh ta đối xử tốt với Tôn Lỵ. Mà hôm nay, Tôn Ly xảy ra tai nạn xe cộ, chết ở trước mặt anh ta, anh ta ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình luôn nổi danh là máu lạnh, tôi và Tôn Lý nói cho dễ nghe chút chính là người phụ nữ anh ta, nói khó nghe một chút, chính là một con chó ở bên người anh ta, lúc cần dùng tới thì cho miếng thịt ăn, lúc không cần thì coi như rác rưởi mà vứt bỏ, thậm chí đến cả rác rưởi cũng không bằng.
Đúng vậy, ban đầu anh ta có thể đối xử Tôn Ly như thế nào thì có thể sẽ đối xử với tôi như thế nấy, là chó giống nhau, tôi cũng không khác biệt. "Tôi phải đi, hãy để tôi mang An Hào đi." Ánh mắt trống rỗng của nhìn Lục Kính Đình, cảm giác ý thức của mình bị thứ gì đó lấy đi, hết thảy vạn vật xung quanh đều trở nên như có như không. "Theo tôi về nhà." Lục Kính Đình nghe thấy lời của tôi, trong một giây đồng hồ nóng nảy, trực tiếp hét về phía tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thật thà lắc đầu một cái, cơ thể theo bản năng kháng cự anh ta, cũng không biết có phải tai nạn xe cộ của
Tôn Ly kích thích tôi hay không, lúc này tôi thẫn thờ ngày ngốc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà một giây kế tiếp, Lục Kính Đình từng bước từng bước bước đến trước mặt tôi, trực tiếp ôm ngang tôi lên, nhét tôi vào trong xe.
Tôi không phản kháng nữa, nói chính xác, tôi biết bản thân mình trốn không thoát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở trên thế giới này, người không quyền không thế, chỉ có thể nghe theo lệnh của người mà bạn dựa vào, anh ta kêu bạn làm cái gì thì bạn phải làm cái đó, đây chính là số mệnh của bạn, là đời này bạn có nghĩ hết biện pháp nào cũng không cách nào chạy trốn.
Sau khi về đến nhà, Lục Kính Đình ôm tôi từ trong xe ra, thô bạo ném lên giường, đôi môi nóng bỏng dính vào miệng của tôi, anh ta hôn rất dùng sức, giống như là muốn ăn tôi vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi giống như một con rối gỗ vậy, mặc cho anh ta định đoạt, gặm dọc miệng tôi đến xương quai xanh, đồng thời ngón tay của anh ta còn thăm dò vùng riêng tư của tôi, khiêu khích thần kinh nhạy cảm nhất của tôi.
Chỉ một đêm nhưng anh ta lại giống như là điên rồi vậy, không biết đã muốn tôi bao nhiêu lần, mà tôi giống như là đã chết tâm vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bộ não của tôi dường như trở nên cứng nhắc, trống rỗng, tôi thậm chí không biết bản thân mình ngủ như thế nào nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi tỉnh lại ở trong ngực Lục Kính Đình. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó trực tiếp đối mặt với một đôi mắt thâm thúy của Lục Kính Đình, lần này với lần trước không giống nhau, lần này trong mắt của anh ta không mang theo ý cười, mà là sự lo âu nồng đậm. "Buông tôi ra." Tôi theo bản năng tránh thoát cái ôm trong ngực của anh ta, thế nhưng anh ta càng ôm càng chặc. "Tân Ái Phương, rốt cuộc đến lúc nào em mới có thể tỉnh táo lại?" Lục Kính Đình gắt gao ôm tôi, đè nén gào lên ở bên tại của tôi: “Có một số việc em không nói ra để giải quyết, em muốn một mực hiểu lầm như vậy sao? Đối với em mà nói, có công bằng không?" "Tôi xin anh." Không biết có phải lời của anh ta nói ra có tác dụng hay không, giọng tôi bắt đầu nức nở, cũng không còn kháng cự cái ôm trong ngực của anh ta
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao, tôi quả thật nên yên tĩnh một chút. "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là cái gì mà phụ nữ." Một lúc lâu sau Lục Kính Đình mới mở miệng hỏi.
Nỗi buồn của tôi trong một chốc cũng đã bình tĩnh lại rồi, tôi do dự một chút, quyết định nói cho anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình nói đúng, có một số việc, quả thật nên nói ra để giải quyết, tôi không thể sống trong thế giới của riêng mình cả đời. Cho dù không phải hiểu lầm thì tôi cũng không thể chết mà không rõ ràng được, ít nhất để cho tôi biết tôi vì ai mà chết. "Nói đi." Lục Kính Đình thấy tôi đồng ý nói cho anh ta, giọng cũng trở nên dịu dàng rất nhiều, anh ta ôm tô từ phía sau lưng i, dán vào lỗ tại tôi nói. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha* !!!
Tôi do dự một chút, đem nội dung thấy trong video nói cho anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dường như nói tất cả, duy chỉ có chuyện liên quan tới Nhạc Danh tôi không mới nói, Lục Kính Đình cứ hỏi tôi mãi là ai nói cho tôi, tôi chỉ lắc đầu không nói cho anh ta, dù sao tôi sợ Tân Gia Kiệt sẽ phải chịu uy hiếp.
Khoảng thời gian cảm xúc của anh ta mới ổn định lại, hơn nữa đối với hy vọng cuộc sống, tôi không muốn để cho anh ta bị tổn thương gì nữa. "Đều là hiểu lầm." Mặc dù Lục Kính Đình không thể hỏi từ trong miệng tôi rốt cuộc là ai nói cho tôi chuyện này nhưng anh ta vẫn cười nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đối với nụ cười này của anh ta cảm thấy rất kỳ quái, nhắc tới chuyện này rất buồn cười sao? "Cái video đó anh không biết làm sao mà người kia lấy được, nhưng video kia quả thật đã xuyên tạc ý của anh rồi, hơn nữa anh cũng có." Lục Kính Đình nhún vai, cầm lấy điện thoại di động từ tủ trên đầu giường, tìm được cái video kia.
Tôi nhìn đại khái một chút, nhìn giống như đúc cái mà Nhạc Danh cho tôi, chỉ là cái video kia của Nhạc Danh so với Lục Kính Đình cho tôi xem ngắn hơn một nửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà thiếu đây một nửa, đúng lúc là mấu chốt.
Nửa đầu là phụ nữ kia khiêu khích Lục Kính Đình, dáng vẻ của Lục Kính Đình cũng rất hưởng thụ, video của Nhạc Danh là đến đoạn Lục Kính Đình xoay mình đè người phụ nữ xuống dưới cơ thể, sau đó dừng lại, rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm là Lục Kính Đình nổi dậy, đổi khách thành chủ, thế nhưng nhìn bản nguyên vẹn mới biết, Lục Kính Đình xoay người đè cô ta xuống dưới, sau đó rút chiếc thắt lưng từ trên quần anh ra và trói tay chân tiếp xúc của cô ta lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi sững sốt một chút, sao anh ta lại trói cô ta lại? Chẳng lẽ là muốn SM?
Thế nhưng xem tiếp tôi mới phát hiện là tư tưởng của tôi quá xấu xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Lục Kính Đình trói cô ta lại, xoay mình xuống giường, lỗi người phụ nữ kia xuống đất.
Phụ nữ kia trách móc khi bị ngã xuống, mặt đầy nghi ngờ nhìn Lục Kính Đình, còn nói thêm lời, chỉ là video quá yên lặng, tôi không nghe được cô ta nói cái gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình đứng ở trước mặt người phụ nữ kia, hỏi cô ta mấy câu, trên mặt người phụ nữ kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, theo xoay mình chuẩn bị, nhưng lại bị Lục Kính Đình níu lại giây nịt da, kéo trở lại trên đất. "Anh đi châu Úc là vì ông Đinh nói kinh doanh đất đai bên kia, phụ nữ kia cũng là do ông Đinh nhét vào bên người anh." Tôi đang nhìn, âm thanh của Lục Kính Đình đột nhiên xuất hiện ở bên tại tôi. "Cái gì?" Nghe thấy lời của anh, tôi không tự chủ sững sốt một chút, anh ta nói người phụ nữ kia là do ông Đinh đưa cho anh ta? Nói như vậy, không phải là người phụ nữ bí ẩn mà Nhạc Danh nói rằng anh ta đã nuôi dưỡng ở nước ngoài sao?
Thật ra thì xem video cũng có thể nhìn ra kia không phải là người phụ nữ của Lục Kính Đình, dù sao anh yêu người phụ nữ kia ta như vậy, làm sao nhẫn tâm đối xử với cô ta như vậy được? Chỉ là vừa rồi tôi một mực xem đồ trong video nên mới không kịp phản ứng. "Người phụ nữ kia là ông Đinh đưa tới, muốn chuốc say anh sau này, rồi sau đó muốn lỗi đồ từ miệng anh ra" Lục Kính Đình nhíu mày, tiếp tục nói: “Chỉ là sáng sớm tôi đã nhận được tin tức, giả vờ làm bộ như rất thích phụ nữ kia, mang cô ta đi vào phòng cũng chỉ là vì muốn tra hỏi cô ta về tin tức của ông Đinh ngược lại mà thôi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe lời của Lục Kính Đình, tôi vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, thế nhưng video cũng đặt ở trước mặt, cho dù tôi không tin, thì nó cũng là sự thật. "Vậy anh muốn..." Tôi há miệng một cái, muốn hỏi anh ta chuyện muốn để tôi biến mất, thế nhưng nói phân nửa, đột nhiên có chút ngượng ngùng.