Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452: Rời đi
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
“Ông đây nói, chuyện của ông không cần anh lo, mau cút đi! Anh còn tính toán cái gì, dám đến đây để quản tôi sao?” Dường như Đinh Thành đã bị một câu mắng là đồ phế vật làm cho nóng nảy lên, gạt tay của Lục Kính Đình ra. “Hôm nay, tôi, không chỉ có quản anh, mà còn đánh anh nữa, loại người mà đánh phụ nữ, có gan thì đánh nhau với tôi này” Lục Kính Đình nói xong, đấm một cái vào mặt anh ta, Đinh Thành không phản ứng kịp, bị anh đấm một cái cho lảo đảo, hầu như không thể phản ứng lại được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành lau khoé miệng còn dính máu một chút, chửi một câu con mẹ nó, còn bị Lục Kính Đình đấm một cái vào đầu. Tim tôi thắt lại một chút, thì lúc này một tiếng rên rỉ mỏng manh của Vu Hồng Liên đã rơi vào tai của tôi, lúc này tôi mới nhớ ra rằng Vu Hồng Liên vẫn còn té nằm trên mặt đất.
Tôi chạy nhanh đến, đưa tay ra đỡ cô ấy. “Máu. Tôi đỡ cô lên ghế sô pha ngồi, vừa mới chuẩn bị đi lấy khăn để giúp cô lau đi nước mắt cùng với vết bẩn trên người, lập tức cảm thấy được trong lòng bàn tay của mình có chút dính dính, tôi cúi đầu nhìn, thì nhìn thấy một mảng máu màu đỏ tươi thật chói mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi lập tức phản xạ có điều kiện nhìn về phía Vu Hồng Liên, chỉ thấy máu tươi chảy từ nửa thân dưới của cô xuống, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất, chỗ của cô ngã vừa nãy, trên mặt đất cũng là một màu máu đỏ tươi. "Xảy ra chuyện rồi!” Tôi hô to một tiếng, ngồi xuống bên người của Vu Hồng Liên, thật cẩn thận ôm lấy cô, cô ấy ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch nhìn không khác gì tờ giấy. “Đứa nhỏ... Con của tôi!” Âm thanh run rẩy của Vu Hồng Liên vang lên, những lời này dường như cô đã dùng tất cả sức lực của mình để nói, nói xong cô lập tức ngất đi.
Trong lòng trực tiếp tan nát, tôi cũng đã từng bị đẻ non, những dấu hiệu của cô bây giờ cũng giống như đang muốn đẻ non... Tôi không dám tiếp tục nghĩ nhiều nữa, trong lòng bối rối nhìn thoáng qua bên phía Lục Kính Đình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành và Lục Kính Đình đã sớm lao vào đánh nhau, căn bản là không có nghe tiếng của tôi nói, lòng tôi gấp như lửa đốt, bất chấp mọi thứ, trực tiếp chạy sang, không đợi tôi nói ra cái gì, đã bị Đinh Thành va vào ngã xuống đất.
Tôi ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người đều choáng váng, tôi thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà Vu Hồng Liên có thể chịu đựng được những tiếng mắng chửi như thế này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình phát hiện tôi ngã sấp xuống sàn, thất thần một lúc lập tức bị Đinh Thành đấm cho một cái, anh cũng không hoàn toàn để ý cú đấm kia, mà vội vàng chạy tới nâng tôi dậy: “Thế nào rồi.
Trước tình hình như thế này, làm sao mà tôi còn lo lắng bản thân mình bị đau: “Hồng Liên, Hồng Liên có thể bị sanh non."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều làm tôi bất ngờ đó chính là, đáp lại những lời này của tôi không phải là Lục Kính Đình, mà là Đinh Thành. “Cô nói cái gì!” Âm thanh của Đinh Thành lớn đến mức doạ người, liếc nhìn tôi một cái, lập tức chạy về phía của Vu Hồng Liên.
Tôi ở đằng sau được Lục Kính Đình nâng lên, thật cẩn thận mà đứng lên, trên đùi bị sứt một miếng da, tôi cũng thử cử động xương cốt của mình, cũng may là chỉ có bị thương ngoài da, không có tổn thương đến xương cốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành ở bên kia đã ôm Vu Hồng Liên lên xe, tôi và Lục Kính Đình theo sát sau đó. Dọc theo đường đi chúng tôi đều trầm mặc, Đinh Thành nhìn Vu Hồng Liên, liên tục ngẩn người. Tôi nghĩ không biết Đinh Thành đang suy nghĩ cái gì, là hối hận hay sao?
Tới bệnh viện rồi, bác sĩ và y tá nhanh tay lanh lẹ đẩy mạnh Vu Hồng Liên vào phòng cấp cứu. Chúng tôi đều chờ ở ngoài cửa, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không thể biết được tình hình bên trong phòng cấp cứu đã như thế nào. “Sao lại thế này, cô ấy sao rồi.” Vu Thanh Thư và Tần Thiên Khải từ bên ngoài đi vào bệnh viện, Vu Thanh Thư ở một bên thở hổn hển, một bên hỏi. “Vẫn chưa biết.” Tôi lắc đầu, nhíu mày trả lời. “Anh bị bệnh hay sao?” Vu Thanh Thư vò đầu, lập tức đi về phía Đinh Thành, trực tiếp cho anh ta một bạt tai: “Anh có còn là đàn ông hay không? Nếu như hôm nay chị của tôi xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ giết chết anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành yên lặng chịu đựng một bạt tai, cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu mà ngẩn người.
Qua khoảng một tiếng hơn, một y tá trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng ra ngoài, Đinh Thành tiến lên một bước, giữ người y tá kia lại hỏi: “Tình hình bên trong thế nào rồi, cô ấy mang thai sao?” “Đúng. Đúng, bệnh nhân đã sanh non, thế nhưng, hiện tại cơ thể của bệnh nhân đã ổn định rồi, sau này còn có thể, còn có thể sinh nữa. Người y tả kia bị anh ta doạ sợ đến mức không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng đứt quãng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành nghe xong, biểu cảm có chút bối rối, lùi về sau hai bước, phát ra một vài tiếng nghẹn, lắc lắc đầu, sau đó ôm đầu ngồi bệt xuống mặt đất. “Tại sao tôi lại không khống chế được chính bản thân của mình, tôi không biết cô ấy mang thai, tại sao cô ấy lại không nói cho tôi nghe.” Âm thanh của Đinh Thành cũng giống như giọng của đứa nhỏ, mang một chút ngập ngừng. “Anh con mẹ nó không phải là một thằng đàn ông” Lục Kính Đình nói với anh ta, hướng về phía anh ta, đấm cho một cái.
Lần này anh ta cũng không có đánh trả, mà là chịu đựng một cú đấm kia, sắc mặt của anh ta, dùng từ mặt xám như tro tàn để hình dung thì cũng không có sai chút nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hàng lang này sau khi một cú đấm được đánh ra thì tất cả mọi thứ đều rơi vào yên lặng, tất cả mọi người đều không nói gì, lẳng lặng chờ Vu Hồng Liên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không lâu sau, Vu Hồng Liên đã được đẩy ra, Vu Thanh Thư và mọi người chạy nhanh ra đón, còn lại Đinh Thành đi theo ở phía sau, giống như một đứa nhỏ làm sai một cái gì đó, không nói được lời nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Hồng Liên được sắp xếp vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ dặn dò vài thứ đơn giản rồi lập tức rời đi, cả phòng bệnh trong một chốc chỉ còn lại mấy người chúng tôi. “Đinh Thành, tại sao bố tôi lúc trước mắt bị mù hay sao, mà lại đem chị của tôi gả chi anh, anh thực sự không phải là một thằng đàn ông, đến cả người thân của mình mà vẫn còn có thể xuống tay được.” Không biết qua bao lâu sau, Vu Thanh Thư rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mình nữa, chỉ thẳng vào mặt Đinh Thành nói, âm thanh của cô mang theo chút run rẩy, nước mắt không nhịn được lập tức tuôn ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vu Thanh Thư rơi nước mắt. Tần Thiên Khải ở phía sau ôm cô một chút, lại thoảng nhìn qua Vu Hồng Liên, ý bảo cô bình tĩnh một chút, đừng làm phiền đến Vu Hồng Liên đang nghỉ ngơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Thanh Thư lúc này mới lau nước mắt, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lục Kính Đình nhìn thoáng qua Đinh Thành, ánh mắt thâm thuý, nắm lấy bả vai của tôi, đang muốn đưa tôi đi ra ngoài, chợt nghe thấy âm thanh mỏng manh của Vu Hồng Liên. “Nước Nước.” Âm thanh của cô ấy nhỏ đến mức doa người, tôi phải nín thở thì mới nghe được, tôi vội vàng giãy khỏi cái ôm ấp của Lục Kính Đình, đi lấy một cốc nước, đút cho cô ấy uống một chút.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Hồng Liên họ khan hai tiếng, mí mắt hơi giật giật, một hồi lâu mới mở mắt to được. “Hồng Liên à.” Đinh Thành kêu một tiếng, đi từng bước về phía giường bệnh của Vu Hồng Liên, sau đó dừng bước, cũng không có đi về phía trước nữa.
Còn Lục Kính Đình kéo lấy cổ của anh ta, lỗi anh ta ra khỏi phòng bệnh, lúc này bên trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người chúng tôi. “Hồng Liên, cô thấy thế nào rồi?” Tôi chậm rãi đỡ cô ấy ngồi dậy, hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Hồng Liên trong một lát cũng không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu như muốn nói cho tôi biết rằng cô ấy không sao, tôi lại đút cho cô ấy mấy ngụm nước, cô ấy mới có thể miễn cưỡng phát ra tiếng: “Con của tôi.” “Đã không còn rồi.” Tôi hạ giọng nói. “Ừ” Vu Hồng Liên gật đầu, tựa như đối với việc này vô cùng bình tĩnh, tôi vốn tưởng rằng cô ấy sẽ khóc quấy một lúc, khả năng này hầu như không thể.
Đại khái là bởi vì trong lòng cô đã sớm biết đứa nhỏ này có lẽ sẽ không thể giữ được. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn sợ cô ấy sẽ khó chịu trong lòng, lập tức cùng cô nói vài chuyện đơn giản, sau khi nói chuyện một lúc thì tôi cũng đã hiểu được loáng thoáng là đã xảy ra việc gì. ТrцуeлAРР.cом t*rang web cập nhật nhanh nhất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Về cơ bản chính là thấy được Vu Hồng Liên cùng với một người ngoại quốc đang đứng sát vào nhau, nên Đinh Thành ghen, hai người cãi nhau, cuối cùng Đinh Thành hoài nghi Vu Hồng Liên trong thời giAn Hành ta ở tù, ngoại tình ở ngoài..., sau đó vung tay.
Nghe xong lời nói của cô, da đầu tôi như bị kéo căng, chỉ cảm thấy dường như tim của mình đang bị một thứ gì đó đè lên, như thế nào cũng không thở được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hồi trước tôi có nghe qua, bởi vì Đinh Thành đánh chìm tàu tuần tra của cảnh sát, nên bị đưa vào tù, đứa con và nghề nghiệp đều là do một thân người phụ nữ kiên cường là Vu Hồng Liên chống đỡ, bây giờ anh ta lại vì một việc nhỏ như thế này để đánh cô, tôi thật sự không dám nghĩ đến, hiện giờ trong lòng cô ấy có bao nhiêu sự tuyệt vọng.
Tôi cũng không biết Đinh Thành, nhưng nếu nhìn vào khuôn mặt, hoàn toàn không thể nhìn ra được anh ta là một người như vậy. “Vậy cô tính như thế nào bây giờ. Tôi cũng bất đắc dĩ hỏi, nói đến đây, đây vẫn là chuyện nhà của người ta, tôi cũng không thể nào quản nhiều được, còn phải do quyết định của cô ấy nữa. “Xuất viện thì lập tức ly hôn! Vu Hồng Liên nói xong rõ ràng, thì nói bản thân cô đã mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi, còn đặc biệt dặn rằng đừng để cho Đinh Thành đi vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không nói gì cả, chỉ giúp cô ấy vén lại chăn rồi đi ra. Tôi vừa đi ra, Đinh Thành nhanh chóng đi lên, hỏi tình hình bên trong thế nào rồi, tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái nói: “Hồng Liên nói cô ấy không muốn gặp anh
Tay Đinh Thành đã đặt ở trên tay cửa lập tức hạ xuống, xoay người đi ra hành lang, yên lặng hút từng điều thuốc. Chúng tôi ngây người ở lại bệnh viện một lát, mới đi về nhà, trước lúc chúng tôi rời đi, Vu Thanh Thư nhìn đến đỏ cả mắt, cảnh cáo Đinh Thành một cái rồi mới rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên xe, tôi và Lục Kính Đình trầm lặng nửa đoạn đường, tôi nhịn không được mới mở miệng nói: “Trước kia Đinh Thành thường xuyên bạo hành Hồng Liên hay sao?” “Ừ.” Lục Kính Đình gật đầu, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó. “Tại sao cô ấy vẫn cứ chịu đựng, tại sao khi có bất hoà rồi thì không ly hôn đi. Tôi lại hỏi tiếp, dù sao nếu tôi gặp phải loại tình huống này, đã sớm rời khỏi tên đàn ông kia rồi, tuyệt đối sẽ không cho anh ta cơ hội đánh lần thứ hai. “Em không biết đâu, cô ấy thương anh ta rất nhiều. Sau khi Lục Kính Đình nói ra những lời này, rút ra một điều thuốc, hít thật sâu một hơi.
Rồi sau đó, tôi hỏi lại hỏi anh nữa, nhưng anh không trả lời. Tôi thở dài một hơi, trong lòng đều không phải là loại cảm giác này, phải là thương anh ta lắm, thì mới có thể hết lần này đến lần khác chịu đựng như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi về đến nhà, An Hào đã đi ngủ từ sớm rồi, tôi qua xem thằng bé một chút, lại hút thêm một ít sữa mẹ bỏ vào trong túi, không biết vì sao, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được trong thời gian bộn bề với nhiều công việc như thế này, An Hào càng ngày càng phát triển về thể chất, ăn nhiều hơn, nếu như mình không đủ sữa, chỉ sợ là thằng bé ăn không đủ no.
Vào lúc tôi làm những việc này, toàn bộ quá trình Lục Kính Đình đều đi theo tôi, tôi vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa thì đã bị Lục Kính Đình ngồi ở cuối bàn ôm trở về phòng ngú.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh dán môi vào tôi lúc vừa mới nằm trên giường, thế nhưng đối với tôi mà nói hôm nay thực sự không có hứng thú nên trực tiếp đẩy anh ra. Lục Kính Đình không nói gì cả, khẽ thở dài bên tại tôi, rồi từ phía sau ôm tôi vào lòng ngực.
Cả đêm tôi chỉ cảm thấy trong lòng cực kì buồn, tỉnh dậy vài lần rồi sau đó mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngày hôm sau, khi tôi vừa mơ màng tỉnh dậy, đã là giữa trưa của hôm sau rồi, tôi nhắm mắt lại sờ soạng ở phía sau một chút, thì thấy trống rỗng.
Chắc có lẽ Lục Kính Đình đã vội vàng ra khỏi nhà có việc, tôi ngáp một cái, ngồi dậy. Sửng sốt trong chốc lát, ý thức mới dần dần tỉnh lại, không đợi tôi xuống giường, đã chợt nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Quyền Mai. “Chị Phương, cả người của An Hào nóng quá, thằng bé phát sốt rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
“Ông đây nói, chuyện của ông không cần anh lo, mau cút đi! Anh còn tính toán cái gì, dám đến đây để quản tôi sao?” Dường như Đinh Thành đã bị một câu mắng là đồ phế vật làm cho nóng nảy lên, gạt tay của Lục Kính Đình ra. “Hôm nay, tôi, không chỉ có quản anh, mà còn đánh anh nữa, loại người mà đánh phụ nữ, có gan thì đánh nhau với tôi này” Lục Kính Đình nói xong, đấm một cái vào mặt anh ta, Đinh Thành không phản ứng kịp, bị anh đấm một cái cho lảo đảo, hầu như không thể phản ứng lại được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành lau khoé miệng còn dính máu một chút, chửi một câu con mẹ nó, còn bị Lục Kính Đình đấm một cái vào đầu. Tim tôi thắt lại một chút, thì lúc này một tiếng rên rỉ mỏng manh của Vu Hồng Liên đã rơi vào tai của tôi, lúc này tôi mới nhớ ra rằng Vu Hồng Liên vẫn còn té nằm trên mặt đất.
Tôi chạy nhanh đến, đưa tay ra đỡ cô ấy. “Máu. Tôi đỡ cô lên ghế sô pha ngồi, vừa mới chuẩn bị đi lấy khăn để giúp cô lau đi nước mắt cùng với vết bẩn trên người, lập tức cảm thấy được trong lòng bàn tay của mình có chút dính dính, tôi cúi đầu nhìn, thì nhìn thấy một mảng máu màu đỏ tươi thật chói mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi lập tức phản xạ có điều kiện nhìn về phía Vu Hồng Liên, chỉ thấy máu tươi chảy từ nửa thân dưới của cô xuống, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất, chỗ của cô ngã vừa nãy, trên mặt đất cũng là một màu máu đỏ tươi. "Xảy ra chuyện rồi!” Tôi hô to một tiếng, ngồi xuống bên người của Vu Hồng Liên, thật cẩn thận ôm lấy cô, cô ấy ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch nhìn không khác gì tờ giấy. “Đứa nhỏ... Con của tôi!” Âm thanh run rẩy của Vu Hồng Liên vang lên, những lời này dường như cô đã dùng tất cả sức lực của mình để nói, nói xong cô lập tức ngất đi.
Trong lòng trực tiếp tan nát, tôi cũng đã từng bị đẻ non, những dấu hiệu của cô bây giờ cũng giống như đang muốn đẻ non... Tôi không dám tiếp tục nghĩ nhiều nữa, trong lòng bối rối nhìn thoáng qua bên phía Lục Kính Đình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành và Lục Kính Đình đã sớm lao vào đánh nhau, căn bản là không có nghe tiếng của tôi nói, lòng tôi gấp như lửa đốt, bất chấp mọi thứ, trực tiếp chạy sang, không đợi tôi nói ra cái gì, đã bị Đinh Thành va vào ngã xuống đất.
Tôi ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người đều choáng váng, tôi thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà Vu Hồng Liên có thể chịu đựng được những tiếng mắng chửi như thế này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình phát hiện tôi ngã sấp xuống sàn, thất thần một lúc lập tức bị Đinh Thành đấm cho một cái, anh cũng không hoàn toàn để ý cú đấm kia, mà vội vàng chạy tới nâng tôi dậy: “Thế nào rồi.
Trước tình hình như thế này, làm sao mà tôi còn lo lắng bản thân mình bị đau: “Hồng Liên, Hồng Liên có thể bị sanh non."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều làm tôi bất ngờ đó chính là, đáp lại những lời này của tôi không phải là Lục Kính Đình, mà là Đinh Thành. “Cô nói cái gì!” Âm thanh của Đinh Thành lớn đến mức doạ người, liếc nhìn tôi một cái, lập tức chạy về phía của Vu Hồng Liên.
Tôi ở đằng sau được Lục Kính Đình nâng lên, thật cẩn thận mà đứng lên, trên đùi bị sứt một miếng da, tôi cũng thử cử động xương cốt của mình, cũng may là chỉ có bị thương ngoài da, không có tổn thương đến xương cốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành ở bên kia đã ôm Vu Hồng Liên lên xe, tôi và Lục Kính Đình theo sát sau đó. Dọc theo đường đi chúng tôi đều trầm mặc, Đinh Thành nhìn Vu Hồng Liên, liên tục ngẩn người. Tôi nghĩ không biết Đinh Thành đang suy nghĩ cái gì, là hối hận hay sao?
Tới bệnh viện rồi, bác sĩ và y tá nhanh tay lanh lẹ đẩy mạnh Vu Hồng Liên vào phòng cấp cứu. Chúng tôi đều chờ ở ngoài cửa, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không thể biết được tình hình bên trong phòng cấp cứu đã như thế nào. “Sao lại thế này, cô ấy sao rồi.” Vu Thanh Thư và Tần Thiên Khải từ bên ngoài đi vào bệnh viện, Vu Thanh Thư ở một bên thở hổn hển, một bên hỏi. “Vẫn chưa biết.” Tôi lắc đầu, nhíu mày trả lời. “Anh bị bệnh hay sao?” Vu Thanh Thư vò đầu, lập tức đi về phía Đinh Thành, trực tiếp cho anh ta một bạt tai: “Anh có còn là đàn ông hay không? Nếu như hôm nay chị của tôi xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ giết chết anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành yên lặng chịu đựng một bạt tai, cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu mà ngẩn người.
Qua khoảng một tiếng hơn, một y tá trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng ra ngoài, Đinh Thành tiến lên một bước, giữ người y tá kia lại hỏi: “Tình hình bên trong thế nào rồi, cô ấy mang thai sao?” “Đúng. Đúng, bệnh nhân đã sanh non, thế nhưng, hiện tại cơ thể của bệnh nhân đã ổn định rồi, sau này còn có thể, còn có thể sinh nữa. Người y tả kia bị anh ta doạ sợ đến mức không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng đứt quãng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đinh Thành nghe xong, biểu cảm có chút bối rối, lùi về sau hai bước, phát ra một vài tiếng nghẹn, lắc lắc đầu, sau đó ôm đầu ngồi bệt xuống mặt đất. “Tại sao tôi lại không khống chế được chính bản thân của mình, tôi không biết cô ấy mang thai, tại sao cô ấy lại không nói cho tôi nghe.” Âm thanh của Đinh Thành cũng giống như giọng của đứa nhỏ, mang một chút ngập ngừng. “Anh con mẹ nó không phải là một thằng đàn ông” Lục Kính Đình nói với anh ta, hướng về phía anh ta, đấm cho một cái.
Lần này anh ta cũng không có đánh trả, mà là chịu đựng một cú đấm kia, sắc mặt của anh ta, dùng từ mặt xám như tro tàn để hình dung thì cũng không có sai chút nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hàng lang này sau khi một cú đấm được đánh ra thì tất cả mọi thứ đều rơi vào yên lặng, tất cả mọi người đều không nói gì, lẳng lặng chờ Vu Hồng Liên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không lâu sau, Vu Hồng Liên đã được đẩy ra, Vu Thanh Thư và mọi người chạy nhanh ra đón, còn lại Đinh Thành đi theo ở phía sau, giống như một đứa nhỏ làm sai một cái gì đó, không nói được lời nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Hồng Liên được sắp xếp vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ dặn dò vài thứ đơn giản rồi lập tức rời đi, cả phòng bệnh trong một chốc chỉ còn lại mấy người chúng tôi. “Đinh Thành, tại sao bố tôi lúc trước mắt bị mù hay sao, mà lại đem chị của tôi gả chi anh, anh thực sự không phải là một thằng đàn ông, đến cả người thân của mình mà vẫn còn có thể xuống tay được.” Không biết qua bao lâu sau, Vu Thanh Thư rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mình nữa, chỉ thẳng vào mặt Đinh Thành nói, âm thanh của cô mang theo chút run rẩy, nước mắt không nhịn được lập tức tuôn ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vu Thanh Thư rơi nước mắt. Tần Thiên Khải ở phía sau ôm cô một chút, lại thoảng nhìn qua Vu Hồng Liên, ý bảo cô bình tĩnh một chút, đừng làm phiền đến Vu Hồng Liên đang nghỉ ngơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Thanh Thư lúc này mới lau nước mắt, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lục Kính Đình nhìn thoáng qua Đinh Thành, ánh mắt thâm thuý, nắm lấy bả vai của tôi, đang muốn đưa tôi đi ra ngoài, chợt nghe thấy âm thanh mỏng manh của Vu Hồng Liên. “Nước Nước.” Âm thanh của cô ấy nhỏ đến mức doa người, tôi phải nín thở thì mới nghe được, tôi vội vàng giãy khỏi cái ôm ấp của Lục Kính Đình, đi lấy một cốc nước, đút cho cô ấy uống một chút.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Hồng Liên họ khan hai tiếng, mí mắt hơi giật giật, một hồi lâu mới mở mắt to được. “Hồng Liên à.” Đinh Thành kêu một tiếng, đi từng bước về phía giường bệnh của Vu Hồng Liên, sau đó dừng bước, cũng không có đi về phía trước nữa.
Còn Lục Kính Đình kéo lấy cổ của anh ta, lỗi anh ta ra khỏi phòng bệnh, lúc này bên trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người chúng tôi. “Hồng Liên, cô thấy thế nào rồi?” Tôi chậm rãi đỡ cô ấy ngồi dậy, hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Hồng Liên trong một lát cũng không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu như muốn nói cho tôi biết rằng cô ấy không sao, tôi lại đút cho cô ấy mấy ngụm nước, cô ấy mới có thể miễn cưỡng phát ra tiếng: “Con của tôi.” “Đã không còn rồi.” Tôi hạ giọng nói. “Ừ” Vu Hồng Liên gật đầu, tựa như đối với việc này vô cùng bình tĩnh, tôi vốn tưởng rằng cô ấy sẽ khóc quấy một lúc, khả năng này hầu như không thể.
Đại khái là bởi vì trong lòng cô đã sớm biết đứa nhỏ này có lẽ sẽ không thể giữ được. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn sợ cô ấy sẽ khó chịu trong lòng, lập tức cùng cô nói vài chuyện đơn giản, sau khi nói chuyện một lúc thì tôi cũng đã hiểu được loáng thoáng là đã xảy ra việc gì. ТrцуeлAРР.cом t*rang web cập nhật nhanh nhất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Về cơ bản chính là thấy được Vu Hồng Liên cùng với một người ngoại quốc đang đứng sát vào nhau, nên Đinh Thành ghen, hai người cãi nhau, cuối cùng Đinh Thành hoài nghi Vu Hồng Liên trong thời giAn Hành ta ở tù, ngoại tình ở ngoài..., sau đó vung tay.
Nghe xong lời nói của cô, da đầu tôi như bị kéo căng, chỉ cảm thấy dường như tim của mình đang bị một thứ gì đó đè lên, như thế nào cũng không thở được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hồi trước tôi có nghe qua, bởi vì Đinh Thành đánh chìm tàu tuần tra của cảnh sát, nên bị đưa vào tù, đứa con và nghề nghiệp đều là do một thân người phụ nữ kiên cường là Vu Hồng Liên chống đỡ, bây giờ anh ta lại vì một việc nhỏ như thế này để đánh cô, tôi thật sự không dám nghĩ đến, hiện giờ trong lòng cô ấy có bao nhiêu sự tuyệt vọng.
Tôi cũng không biết Đinh Thành, nhưng nếu nhìn vào khuôn mặt, hoàn toàn không thể nhìn ra được anh ta là một người như vậy. “Vậy cô tính như thế nào bây giờ. Tôi cũng bất đắc dĩ hỏi, nói đến đây, đây vẫn là chuyện nhà của người ta, tôi cũng không thể nào quản nhiều được, còn phải do quyết định của cô ấy nữa. “Xuất viện thì lập tức ly hôn! Vu Hồng Liên nói xong rõ ràng, thì nói bản thân cô đã mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi, còn đặc biệt dặn rằng đừng để cho Đinh Thành đi vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không nói gì cả, chỉ giúp cô ấy vén lại chăn rồi đi ra. Tôi vừa đi ra, Đinh Thành nhanh chóng đi lên, hỏi tình hình bên trong thế nào rồi, tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái nói: “Hồng Liên nói cô ấy không muốn gặp anh
Tay Đinh Thành đã đặt ở trên tay cửa lập tức hạ xuống, xoay người đi ra hành lang, yên lặng hút từng điều thuốc. Chúng tôi ngây người ở lại bệnh viện một lát, mới đi về nhà, trước lúc chúng tôi rời đi, Vu Thanh Thư nhìn đến đỏ cả mắt, cảnh cáo Đinh Thành một cái rồi mới rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên xe, tôi và Lục Kính Đình trầm lặng nửa đoạn đường, tôi nhịn không được mới mở miệng nói: “Trước kia Đinh Thành thường xuyên bạo hành Hồng Liên hay sao?” “Ừ.” Lục Kính Đình gật đầu, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó. “Tại sao cô ấy vẫn cứ chịu đựng, tại sao khi có bất hoà rồi thì không ly hôn đi. Tôi lại hỏi tiếp, dù sao nếu tôi gặp phải loại tình huống này, đã sớm rời khỏi tên đàn ông kia rồi, tuyệt đối sẽ không cho anh ta cơ hội đánh lần thứ hai. “Em không biết đâu, cô ấy thương anh ta rất nhiều. Sau khi Lục Kính Đình nói ra những lời này, rút ra một điều thuốc, hít thật sâu một hơi.
Rồi sau đó, tôi hỏi lại hỏi anh nữa, nhưng anh không trả lời. Tôi thở dài một hơi, trong lòng đều không phải là loại cảm giác này, phải là thương anh ta lắm, thì mới có thể hết lần này đến lần khác chịu đựng như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi về đến nhà, An Hào đã đi ngủ từ sớm rồi, tôi qua xem thằng bé một chút, lại hút thêm một ít sữa mẹ bỏ vào trong túi, không biết vì sao, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được trong thời gian bộn bề với nhiều công việc như thế này, An Hào càng ngày càng phát triển về thể chất, ăn nhiều hơn, nếu như mình không đủ sữa, chỉ sợ là thằng bé ăn không đủ no.
Vào lúc tôi làm những việc này, toàn bộ quá trình Lục Kính Đình đều đi theo tôi, tôi vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa thì đã bị Lục Kính Đình ngồi ở cuối bàn ôm trở về phòng ngú.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh dán môi vào tôi lúc vừa mới nằm trên giường, thế nhưng đối với tôi mà nói hôm nay thực sự không có hứng thú nên trực tiếp đẩy anh ra. Lục Kính Đình không nói gì cả, khẽ thở dài bên tại tôi, rồi từ phía sau ôm tôi vào lòng ngực.
Cả đêm tôi chỉ cảm thấy trong lòng cực kì buồn, tỉnh dậy vài lần rồi sau đó mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngày hôm sau, khi tôi vừa mơ màng tỉnh dậy, đã là giữa trưa của hôm sau rồi, tôi nhắm mắt lại sờ soạng ở phía sau một chút, thì thấy trống rỗng.
Chắc có lẽ Lục Kính Đình đã vội vàng ra khỏi nhà có việc, tôi ngáp một cái, ngồi dậy. Sửng sốt trong chốc lát, ý thức mới dần dần tỉnh lại, không đợi tôi xuống giường, đã chợt nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Quyền Mai. “Chị Phương, cả người của An Hào nóng quá, thằng bé phát sốt rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.