Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368: Gương vỡ lại lành
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 368: Gương vỡ lại lành
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có những lúc, tôi thậm chí còn cho rằng Tân Gia Kiệt đã không còn nữa rồi.
Tôi sắp xếp các mục của khách sạn, kiểm tra danh sách rượu với chị Tưởng Thanh, và thở phào nhẹ nhõm khi tất cả đều ổn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi chiều Lục Kính Đình ra viện, tôi đấu tranh một chút, vẫn là quyết định đi đón anh.
Buổi trưa tôi tới bệnh viện,Lục Kính Đình đã thay quần áo và ngồi bên giường rồi, nhìn thấy tôi đến, bèn vẫy tay với tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có thể nói, sự vẫy gọi của Lục Kính Đình là một sự cám dỗ gần như không thể cưỡng lại được đối với tôi, tôi dừng lại và bước tới.
Anh đưa tay ôm tôi vào trong lòng, cơ thể tôi không kìm được mà cứng đờ ra, cho dù gần như là đã làm hòa rồi, tôi vẫn không khỏi có chút khó chịu. “Ái Phương à, rồi sẽ qua hết thôi.” Giọng nói thu hút của Lục Kính Đình vang lên trên đầu tôi, và anh ấy liên tục xoa tay lên eo tôi. “Ừm. Tôi gật đầu, cố gắng để cơ thể mình nghiêng về phía anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thắng Đen đi từ tầng dưới lên, nói là xe đã đến ở dưới tầng rồi.
Lục Kính đình bảo thằng Đen đi xuống trước, rồi mới khoác vai tôi và đi ra ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để thả lỏng bản thân, nhưng cơ thể của tôi vẫn có chút không kiểm soát được.
Sau khi lên xe, Lục Triển Bắc trực tiếp bảo tài xế đi về nhà. “Em về nhà em. Tôi buột miệng nói ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình ôm chặt lấy tôi: "Trở về nhà của chúng ta di." “Em . Tôi có chút do dự, nói cho cùng tôi đã không quá đó nhiều ngày như vậy rồi. “Về nhà với anh.” Lục Kính Đình không cho tôi bất cứ chỗ nào để do dự, nói một cách cưỡng ép.
Tôi không hề từ chối, nói thật ra, trong lòng tôi vẫn là có chút muốn về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rất nhanh đã tới biệt thự của Lục Kính Đình, tôi nhìn căn biệt thự đã lâu không thấy, trong lòng có chút xúc động, Lục Kính Đình ôm lấy tôi và dẫn tôi vào nhà.
Khi mở mã khóa, tôi đã liếc nhìn một cái, và mật mã vẫn giống như trước khi tôi rời đi. “Anh vẫn luôn không đổi mật mã, chính là vì sợ em đột nhiên quay về nhà. Lục Kính Đình vừa đóng cửa vừa nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không nói gì, vừa cười vừa quan sát một vòng cách bài trí ở bên trong, giống hệt như lúc tôi đi,
Thay giày xong, tôi còn chưa đi được hai bước, đã bị Lục Kính Đình đột nhiên ôm lên từ phía sau, tôi kinh hét lên một tiếng, rồi bị anh bể thẳng vào phòng ngủ. ngac “Anh làm cái gì đấy?” Tôi nói một cách bất ngờ và hoảng hốt. Lục Kính Đình lại cười một cách gian ác: "Đương nhiên là làm chuyện mà người trưởng thành nên làm rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe lời anh nói xong, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng cả lên: "Không được, vết thương của anh, rồi còn bụng của em ..."
Lục Kính Đình lại đưa tay ra cởi quần áo của tôi ra: "Anh sẽ làm chậm chút thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi còn muốn từ chối, nhưng đã bị Lục Kính Định bịt miệng lại, không phát ra tiếng được.
Lục Kính Đình giống hệt như một con sói bị bỏ đói lâu ngày, không ngừng dùng lưỡi khuấy động miệng tôi lên, khiến tim tôi đập thình thịch.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tay của anh không ngừng “dạo chơi” khắp người tôi, khiến cho người tôi không ngừng run rẩy, Lục Kính Đình hiểu rõ từng điểm nhạy cảm của tôi, luôn có thể kích thích những dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi một cách vừa phải.
Mới đầu tôi còn có chút kháng cực, nhưng rất nhanh đã đầu hàng dưới sự tấn công của anh. “Nhẹ nhàng chút . Khi tuyến phòng thủ cuối cùng bị phá vỡ, tôi ôm lấy mặt anh và nói. "Um."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cả một buổi tối, Lục Kính Đình nhẹ nhàng đến phát sợ, nhưng vẫn không ngừng mang lại cho tôi sự thích thú đến tột cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, cựa quậy vài cái, rời khỏi vòng ôm của Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình ở đằng sau cảm nhận được hành động của tôi, đưa tay ra ôm tôi lại vào lòng. Bấy giờ tôi mới đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ cảm thấy hai má nóng hầm hập. “Tỉnh rồi à?” Giọng nói lười nhác của Lục Kính Đình vang lên bên tai tôi, trong lòng bỗng tê dại đi. “Ừm. Tôi giả vờ trấn tĩnh đáp lại một câu.
Lục Kính Đình không nói gì, mà đặt tay lên bụng tôi, không ngừng xoa xoa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hơi nhột nhột, động đậy vài cái liền cảm thấy một thứ nóng hừng hực ở đằng sau đang dán chặt vào mình, tôi sợ đến mức trong phút chốc không dám động đậy gì nữa.
Tiếng cười khàn của Lục Kính Đình vang lên sau lưng tôi: "Xấu hổ rồi sao?” 'Em không có
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình tiếp tục cười, tôi nhịn không được bèn quay đầu che miệng anh lại, để anh đừng có cười nữa. "Aaaa ... ngực ... Sau khi bị tôi che miệng lại, sắc mặt
Lục Kính Đình đột nhiên thay đổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nhớ đến vết thương trên ngực anh, còn tưởng là đã động vào vết thương của anh, vội vàng thu tay lại. “Anh sao rồi?” Tôi nâng người dậy, vỗ vỗ vào mặt Lục Kính Đình.
Nhưng không ngờ rằng chưa vỗ đến hai cái, đã bị anh nắm lấy cổ tay, một nụ hôn, cứ thể mà được đặt lên môi tôi. Tôi lúc đó mới có phản ứng lại là tôi đã bị anh lừa. “Anh!” Tôi có chút tức tối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt Lục Kính Đình dương dương tự đắc, ôm tôi vào lòng lại lần nữa.
Tôi còn chưa nằm xuống được mấy phút, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại chói tại vang lên. Lục Kính Đình quay đầu lấy điện thoại lên. “Ừm” Đầu bên đó nói gì đó, chỉ thấy Lục Kính Đình nhưởng mình lên: "Được, tôi qua đó luôn đây. “Sao thế anh?” “Chuyện của nhà họ Tôn bên đó cần anh qua xử lý một chút, em ở nhà đợi anh” Lục Kính Đình vừa thay quần áo, vừa nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện của nhà họ Tôn tôi đương nhiên không cần ra mặt, cũng không hề nói là muốn đi cùng, lúc Lục Kính Đình chuẩn bị ra khỏi nhà, dường như nhớ ra chuyện gì đó vậy, quay lại hôn lên trán tôi một cái.
Trong phút chốc một cơn sóng trào lên từ đáy lòng tôi. Tính từ lần trước anh hôn tôi, thời gian đã qua lâu tới mức bản thân tôi cũng không nhớ nổi nữa rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi lại nằm trên giường thêm một lúc nữa, mới thức dậy đi tắm.
Sau khi tắm xong, tôi suy nghĩ một lúc, rồi đi tới khách san. "Ái Phương à, việc làm ăn của khách sạn chúng ta gần đây phát triển lên nhiều đó.” Tôi vừa tới, chị Tưởng Thanh liền đưa tôi lên văn phòng làm việc ở trên tầng. “Thật không ạ?” Tuy biết rằng những con vịt' đó sẽ mang lại không ít hiệu quả, nhưng tôi thật sự không ngờ lại hiệu quả nhanh tới vậy. “Lẽ nào chị còn lừa em sao?” Chị Tưởng Thanh đưa giấy tờ cho tôi xem. Nhớ đọc truyện tr*ên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi xem một cái, từ sau khi đám 'vịt' đó tới, những điểm kinh tế tăng trưởng vẫn luôn được đánh dấu bằng bút xanh. Xem ra, khách sạn đã ổn định rồi, tôi cũng phải đi tìm Vu Thanh Thư nói chuyện, có thể nào lại cho một đám 'vịt' tới không.
Có lẽ chị ấy lần này sẽ không từ chối, nói cho cùng khách sạn bây giờ cũng có mười phần trăm cổ phần của chị ấy, vì lợi ích, chị ấy nhất định sẽ đồng ý thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ tới đây, tôi gọi điện cho Vu Thanh Thư, hẹn gặp chị ấy ở quán cà phê lúc hai giờ chiều.
Vu Thanh Thư dường như rất vui khi gặp tôi, đồng ý ngay lập tức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi trưa tôi và chị Tưởng Thanh còn có buổi tụ tập anh em ở trong khách sạn, nhằm chúc mừng cho việc tăng trưởng kinh tế.
Buổi chiều, chưa đến hai giờ tôi đã tới rồi, ở quán cà phê, tôi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngồi xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng vào lúc hai giờ, Vu Thanh Thư đã đến đúng giờ. “Chị Vu, mời ngồi.” Tôi định đứng dậy, Vu Thanh Thư chỉ vỗ vỗ vào vai tôi, nói tôi đang mang thai, chỉ cần ngồi thôi.
Vu Thanh Thư tùy ý gọi một ly cà phê, nói: "Sao rồi, hiệu quả của khách sạn gần đây hình như cũng không tệ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vu Thanh Thư bây giờ cũng coi như là cổ đông của khách sạn, biết được việc tăng trưởng kinh tế cũng là chuyện bình thường.
Tôi cười nói: "Đúng vậy, vậy nên hôm nay tìm chị Vu cũng là vì chuyện này.” “Vịt' không đủ à?” Vu Thanh Thư cười, nheo mắt lại nhìn tôi, nói thẳng vào vấn đề. “Vâng.” Nếu Vu Thanh Thư đã cởi mở như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa: "Lần này em cũng không muốn thêm quá nhiều nữa đâu, giống như lần trước, thêm mười người nữa thôi. Vu Thanh Thư không bày tỏ ý kiến của mình, chị ấy nhấp một ngụm cà phê và nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm. “Chị Vu à, bây giờ chị cũng coi như là cổ đông, khách sạn có nhiều vịt' rồi, rượu ngon có rồi, kinh tế sẽ càng tăng lên, thu nhập của chị đương nhiên cũng nhiều hơn. Tôi đã dùng phong cách đàm phán kinh doanh để nói với Vu Thanh Thư.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không ngờ rằng, Vu Thanh Thư trực tiếp cười thành tiếng. “Chị không phải là người làm ăn, không cần nói kiểu xa vời vậy đâu.” Ngừng một lát, Vu Thanh Thư tiếp tục nói: "Vịt' đưa cho em đấy, chỉ cần kinh tế phát triển được là được.”
Sau khi chị ấy nói xong, tôi đơ ra một lúc, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để thương lượng với Vu Thanh Thư rồi, không ngờ rằng chị ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện này dễ dàng tới mức tôi có chút ngạc nhiên. “Em với Tần Thiên Khải đã kết hôn bao lâu rồi?”
**********
Chương 368: Gương vỡ lại lành
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có những lúc, tôi thậm chí còn cho rằng Tân Gia Kiệt đã không còn nữa rồi.
Tôi sắp xếp các mục của khách sạn, kiểm tra danh sách rượu với chị Tưởng Thanh, và thở phào nhẹ nhõm khi tất cả đều ổn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi chiều Lục Kính Đình ra viện, tôi đấu tranh một chút, vẫn là quyết định đi đón anh.
Buổi trưa tôi tới bệnh viện,Lục Kính Đình đã thay quần áo và ngồi bên giường rồi, nhìn thấy tôi đến, bèn vẫy tay với tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có thể nói, sự vẫy gọi của Lục Kính Đình là một sự cám dỗ gần như không thể cưỡng lại được đối với tôi, tôi dừng lại và bước tới.
Anh đưa tay ôm tôi vào trong lòng, cơ thể tôi không kìm được mà cứng đờ ra, cho dù gần như là đã làm hòa rồi, tôi vẫn không khỏi có chút khó chịu. “Ái Phương à, rồi sẽ qua hết thôi.” Giọng nói thu hút của Lục Kính Đình vang lên trên đầu tôi, và anh ấy liên tục xoa tay lên eo tôi. “Ừm. Tôi gật đầu, cố gắng để cơ thể mình nghiêng về phía anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thắng Đen đi từ tầng dưới lên, nói là xe đã đến ở dưới tầng rồi.
Lục Kính đình bảo thằng Đen đi xuống trước, rồi mới khoác vai tôi và đi ra ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để thả lỏng bản thân, nhưng cơ thể của tôi vẫn có chút không kiểm soát được.
Sau khi lên xe, Lục Triển Bắc trực tiếp bảo tài xế đi về nhà. “Em về nhà em. Tôi buột miệng nói ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình ôm chặt lấy tôi: "Trở về nhà của chúng ta di." “Em . Tôi có chút do dự, nói cho cùng tôi đã không quá đó nhiều ngày như vậy rồi. “Về nhà với anh.” Lục Kính Đình không cho tôi bất cứ chỗ nào để do dự, nói một cách cưỡng ép.
Tôi không hề từ chối, nói thật ra, trong lòng tôi vẫn là có chút muốn về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rất nhanh đã tới biệt thự của Lục Kính Đình, tôi nhìn căn biệt thự đã lâu không thấy, trong lòng có chút xúc động, Lục Kính Đình ôm lấy tôi và dẫn tôi vào nhà.
Khi mở mã khóa, tôi đã liếc nhìn một cái, và mật mã vẫn giống như trước khi tôi rời đi. “Anh vẫn luôn không đổi mật mã, chính là vì sợ em đột nhiên quay về nhà. Lục Kính Đình vừa đóng cửa vừa nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không nói gì, vừa cười vừa quan sát một vòng cách bài trí ở bên trong, giống hệt như lúc tôi đi,
Thay giày xong, tôi còn chưa đi được hai bước, đã bị Lục Kính Đình đột nhiên ôm lên từ phía sau, tôi kinh hét lên một tiếng, rồi bị anh bể thẳng vào phòng ngủ. ngac “Anh làm cái gì đấy?” Tôi nói một cách bất ngờ và hoảng hốt. Lục Kính Đình lại cười một cách gian ác: "Đương nhiên là làm chuyện mà người trưởng thành nên làm rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe lời anh nói xong, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng cả lên: "Không được, vết thương của anh, rồi còn bụng của em ..."
Lục Kính Đình lại đưa tay ra cởi quần áo của tôi ra: "Anh sẽ làm chậm chút thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi còn muốn từ chối, nhưng đã bị Lục Kính Định bịt miệng lại, không phát ra tiếng được.
Lục Kính Đình giống hệt như một con sói bị bỏ đói lâu ngày, không ngừng dùng lưỡi khuấy động miệng tôi lên, khiến tim tôi đập thình thịch.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tay của anh không ngừng “dạo chơi” khắp người tôi, khiến cho người tôi không ngừng run rẩy, Lục Kính Đình hiểu rõ từng điểm nhạy cảm của tôi, luôn có thể kích thích những dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi một cách vừa phải.
Mới đầu tôi còn có chút kháng cực, nhưng rất nhanh đã đầu hàng dưới sự tấn công của anh. “Nhẹ nhàng chút . Khi tuyến phòng thủ cuối cùng bị phá vỡ, tôi ôm lấy mặt anh và nói. "Um."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cả một buổi tối, Lục Kính Đình nhẹ nhàng đến phát sợ, nhưng vẫn không ngừng mang lại cho tôi sự thích thú đến tột cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, cựa quậy vài cái, rời khỏi vòng ôm của Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình ở đằng sau cảm nhận được hành động của tôi, đưa tay ra ôm tôi lại vào lòng. Bấy giờ tôi mới đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ cảm thấy hai má nóng hầm hập. “Tỉnh rồi à?” Giọng nói lười nhác của Lục Kính Đình vang lên bên tai tôi, trong lòng bỗng tê dại đi. “Ừm. Tôi giả vờ trấn tĩnh đáp lại một câu.
Lục Kính Đình không nói gì, mà đặt tay lên bụng tôi, không ngừng xoa xoa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hơi nhột nhột, động đậy vài cái liền cảm thấy một thứ nóng hừng hực ở đằng sau đang dán chặt vào mình, tôi sợ đến mức trong phút chốc không dám động đậy gì nữa.
Tiếng cười khàn của Lục Kính Đình vang lên sau lưng tôi: "Xấu hổ rồi sao?” 'Em không có
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình tiếp tục cười, tôi nhịn không được bèn quay đầu che miệng anh lại, để anh đừng có cười nữa. "Aaaa ... ngực ... Sau khi bị tôi che miệng lại, sắc mặt
Lục Kính Đình đột nhiên thay đổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nhớ đến vết thương trên ngực anh, còn tưởng là đã động vào vết thương của anh, vội vàng thu tay lại. “Anh sao rồi?” Tôi nâng người dậy, vỗ vỗ vào mặt Lục Kính Đình.
Nhưng không ngờ rằng chưa vỗ đến hai cái, đã bị anh nắm lấy cổ tay, một nụ hôn, cứ thể mà được đặt lên môi tôi. Tôi lúc đó mới có phản ứng lại là tôi đã bị anh lừa. “Anh!” Tôi có chút tức tối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt Lục Kính Đình dương dương tự đắc, ôm tôi vào lòng lại lần nữa.
Tôi còn chưa nằm xuống được mấy phút, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại chói tại vang lên. Lục Kính Đình quay đầu lấy điện thoại lên. “Ừm” Đầu bên đó nói gì đó, chỉ thấy Lục Kính Đình nhưởng mình lên: "Được, tôi qua đó luôn đây. “Sao thế anh?” “Chuyện của nhà họ Tôn bên đó cần anh qua xử lý một chút, em ở nhà đợi anh” Lục Kính Đình vừa thay quần áo, vừa nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện của nhà họ Tôn tôi đương nhiên không cần ra mặt, cũng không hề nói là muốn đi cùng, lúc Lục Kính Đình chuẩn bị ra khỏi nhà, dường như nhớ ra chuyện gì đó vậy, quay lại hôn lên trán tôi một cái.
Trong phút chốc một cơn sóng trào lên từ đáy lòng tôi. Tính từ lần trước anh hôn tôi, thời gian đã qua lâu tới mức bản thân tôi cũng không nhớ nổi nữa rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi lại nằm trên giường thêm một lúc nữa, mới thức dậy đi tắm.
Sau khi tắm xong, tôi suy nghĩ một lúc, rồi đi tới khách san. "Ái Phương à, việc làm ăn của khách sạn chúng ta gần đây phát triển lên nhiều đó.” Tôi vừa tới, chị Tưởng Thanh liền đưa tôi lên văn phòng làm việc ở trên tầng. “Thật không ạ?” Tuy biết rằng những con vịt' đó sẽ mang lại không ít hiệu quả, nhưng tôi thật sự không ngờ lại hiệu quả nhanh tới vậy. “Lẽ nào chị còn lừa em sao?” Chị Tưởng Thanh đưa giấy tờ cho tôi xem. Nhớ đọc truyện tr*ên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi xem một cái, từ sau khi đám 'vịt' đó tới, những điểm kinh tế tăng trưởng vẫn luôn được đánh dấu bằng bút xanh. Xem ra, khách sạn đã ổn định rồi, tôi cũng phải đi tìm Vu Thanh Thư nói chuyện, có thể nào lại cho một đám 'vịt' tới không.
Có lẽ chị ấy lần này sẽ không từ chối, nói cho cùng khách sạn bây giờ cũng có mười phần trăm cổ phần của chị ấy, vì lợi ích, chị ấy nhất định sẽ đồng ý thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ tới đây, tôi gọi điện cho Vu Thanh Thư, hẹn gặp chị ấy ở quán cà phê lúc hai giờ chiều.
Vu Thanh Thư dường như rất vui khi gặp tôi, đồng ý ngay lập tức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi trưa tôi và chị Tưởng Thanh còn có buổi tụ tập anh em ở trong khách sạn, nhằm chúc mừng cho việc tăng trưởng kinh tế.
Buổi chiều, chưa đến hai giờ tôi đã tới rồi, ở quán cà phê, tôi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngồi xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng vào lúc hai giờ, Vu Thanh Thư đã đến đúng giờ. “Chị Vu, mời ngồi.” Tôi định đứng dậy, Vu Thanh Thư chỉ vỗ vỗ vào vai tôi, nói tôi đang mang thai, chỉ cần ngồi thôi.
Vu Thanh Thư tùy ý gọi một ly cà phê, nói: "Sao rồi, hiệu quả của khách sạn gần đây hình như cũng không tệ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vu Thanh Thư bây giờ cũng coi như là cổ đông của khách sạn, biết được việc tăng trưởng kinh tế cũng là chuyện bình thường.
Tôi cười nói: "Đúng vậy, vậy nên hôm nay tìm chị Vu cũng là vì chuyện này.” “Vịt' không đủ à?” Vu Thanh Thư cười, nheo mắt lại nhìn tôi, nói thẳng vào vấn đề. “Vâng.” Nếu Vu Thanh Thư đã cởi mở như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa: "Lần này em cũng không muốn thêm quá nhiều nữa đâu, giống như lần trước, thêm mười người nữa thôi. Vu Thanh Thư không bày tỏ ý kiến của mình, chị ấy nhấp một ngụm cà phê và nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm. “Chị Vu à, bây giờ chị cũng coi như là cổ đông, khách sạn có nhiều vịt' rồi, rượu ngon có rồi, kinh tế sẽ càng tăng lên, thu nhập của chị đương nhiên cũng nhiều hơn. Tôi đã dùng phong cách đàm phán kinh doanh để nói với Vu Thanh Thư.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không ngờ rằng, Vu Thanh Thư trực tiếp cười thành tiếng. “Chị không phải là người làm ăn, không cần nói kiểu xa vời vậy đâu.” Ngừng một lát, Vu Thanh Thư tiếp tục nói: "Vịt' đưa cho em đấy, chỉ cần kinh tế phát triển được là được.”
Sau khi chị ấy nói xong, tôi đơ ra một lúc, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để thương lượng với Vu Thanh Thư rồi, không ngờ rằng chị ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện này dễ dàng tới mức tôi có chút ngạc nhiên. “Em với Tần Thiên Khải đã kết hôn bao lâu rồi?”