Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245 Hận
Lúc trở về đã gần một giờ sáng rồi, ngồi trên xe tải còn chợp mắt một lát, đến khi dừng xe tới nơi vẫn còn chút mông lung, buồn ngủ mơ màng.
Tần Thiên Khải hỏi tôi xem có tính toán gì vào ngày mai không, tôi ngẫm nghĩ một hồi, tạm thời không có manh mối, Hỏi ngược lại anh ta giải quyết chuyện hợp tác, thương lượng với bên phía Bắc Minh thế nào rồi.
Anh ta mở cửa xe, một tay chống lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trên khuôn mặt lộ rõ sự mệt moi.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở dài một tiếng, bảo rằng chuyện này không lạc quan cho lắm sau đó nói tiếp: "Có lẽ người gây sự là người của Lục Kính Đình, ông Phương cũng đã xác nhận chuyện buôn bán đánh tráo."
Kết cục kia đã rất rõ ràng, cộng thêm chuyện của Triệu Mộng Tuyết trong đêm nay, ông Phương sẽ không còn được ngôi vị trí đó bao lâu nữa tôi cũng đã đoán trước được rồi, tất cả 1 nằm trong dự liệu. Tôi khẽ cười một tiếng, mở cửa xe, chân vừa nhắc ra chạm xuống mặt đất vừa nói một câu: "Tôi sẽ chuẩn bị cho anh cổ phần của công ty, còn những thứ khác bản thân anh phải biết nên làm thế nào."
Anh ta bình tĩnh ừ một tiếng. Sau đó, mỗi người chúng tôi đi một ngả.
Trở lại khách sạn, Chu Phong vẫn chưa về, tôi cũng không có tâm trạng nào mà chìm vào giấc ngủ nữa. Ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha xem tin tức, phần lớn đều là tin nóng về Bắc Minh, sau khi xảy ra chuyện đánh tráo tài liệu, danh tiếng của Bắc Minh không ngừng bị hạ thấp, thanh danh của ông Phương cũng bị hao tổn không nhỏ.
Nhưng tính ra thì tình huống này cũng không phải là quá tệ, sự việc chi bị hạ thấp đến mức nhất định.
Tôi xem vô cùng chăm chú, trong đầu cũng xuất hiện vô vàn suy nghĩ nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Tôi quay đầu nhìn sang chiếc điện thoại đang rung không ngừng trên bản, hóa ra là Lộ khiết gọi tới. Hôm nay, lúc cô ấy rời đi còn trưng ra bộ mặt ai oán với tôi, chẳng lẽ bây giờ gọi điện đến để quở trách tôi sao?
Tôi do dự không biết có nên nghe máy hay không nhưng chuông điện thoại cứ inh ỏi vang lên không ngừng, quá ám i
Cuối cùng tôi vẫn chọn cách nghe máy nhưng lại không có lời nào để nói. Cô ấy cũng không thốt ra một lời nào nhưng vẫn nghe thấy tiếng hít thở lồn xôn của người bên đầu dây kia, có chút căng thẳng khiến tầm trạng khẩn trương lo lắng của cô ấy lộ ra. "Lộ Khiết?" "Chị Ái Phương." Hai chúng tôi trăm miệng một lời, cũng phá vỡ sự trầm mặc.
Giọng điệu của cô ấy không u oán như ban ngày nữa, dịu dàng yếu ớt xen lẫn chút e sợ, dáng vẻ hiệt như lần đầu tiên tôi biết đến Lê Khiết.
Tâm trạng khẩn trương của tôi thả lỏng hơn không ít, hỏi cô ấy gọi tôi có chuyện gì không. Cô ấy do dự cả buổi trời mới chậm rãi mở miệng nhưng lại là lời xin lỗi tôi, xin lỗi xong lại nói thêm cả đồng thử, trách cứ chính những lời bản thân nói ra.
Cô ấy nói cô ấy lỗ mãng, nói cô ấy không nên dùng giọng điệu gấp gáp bực bội để nói với tôi.
Thế nhưng, những lúc cô ấy có thái độ lạnh lùng khi đối xử với tôi, tôi không hề tức giận mà chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì cô ấy là người bị hại, bị tình cảm làm mở mắt. Tôi đã từng cố chấp không khác gì cô ấy nên tôi lấy tư cách gì mà trách cứ Tôi thờ dài một tiếng, khể tác đầu "Không sao. Có điều, em thật sự đã kết hôn với Vương Thiết Kiến
Cô ấy ngừng lại trong giây lát, ừ nhẹ rồi nói tiếp: "Có chút đường đột, không nói chuyện này trước cho chị Ái Phương biết, em xin lỗi " "Vương Thiết Kiên không phải là một người tốt, em ở bên anh ta sẽ không hạnh phúc đầu. Lộ khiết, nghe lời chị nói, ly hôn đi."
Tôi biết chắc chắn một điều rằng, khi tôi nói ra những câu ấy chẳng khác nào là chạm vào họng súng nhưng vẫn không kìm chế được mà nhiều lời. Vừa nói xong lập tức cảm nhận được bầu không khí giữa tôi và cô ấy bỗng trở nên không đúng lắm. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói với tôi gì đó nhưng lại không ngờ rằng chỉ nhận được chuỗi những lời nói có giọng điệu quái gở "Trong lòng em biết rõ hết. Chị Ái Phương, chị không cần phải xen vào việc của em đâu."
Mặc dù tôi có trăm ngàn lời muốn nói, muốn khuyên bảo cô ấy nhưng khi nghe thấy thái độ lạnh lùng đáp trà sự quan tâm của mình tôi cũng không thể nói gì hơn nữa, “Được rồi." Chủ để nói chuyện của hai chúng tôi kết thúc tại đây. Không chờ cô ấy kết thúc cuộc gọi tôi đã nhận tất trước.
Vốn đi tôi còn tưởng rằng cô ấy tim tôi để xin lỗi, nói chuyện các thứ nhưng vừa cúp máy chẳng bao lâu cô ấy đã gửi tin nhắn đến cho tôi, nói là có chuyện và Kiều Lam và Lục Kinh Đình muốn cho tôi hay, hỏi tôi khi nào có thời gian thì hai người sẽ ra ngoài nói chuyện với nhau.
Tin nhắn gửi đến khiến tôi lập tức cảm thấy có vẻ như đây là một cái bẫy đang chờ tôi nhảy xuống, nhưng cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi tôi lại cảm thấy, tôi đối xử với cô ấy không tệ chút nào, mặc dù làm tổn thương Vương Thiết Kiên nhưng cô ấy cũng không nên có địch ý gì với tôi. Bản chất bên trong của Lộ khiết thực ra là một cô gái hồn nhiên, lương thiện bên trong là một hồn nhiên thiện lương cô nương.
Tôi vuốt ve màn hình chiếc điện thoại, do dự không thôi. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tôi đoán có lẽ là Chu Phong đã trở về, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn tới cô ấy, nói rằng khi nào có thời gian rảnh sẽ tìm cô ấy nói chuyện sau.
Vừa gửi tin nhắn xong, Chu Phong đã đi từ ngoài cửa vào, dáng vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều so với lúc buổi sáng rời khỏi nơi đây. Trong đôi mắt đen hiện ra sự bắt lực, hệt như một người vừa trải qua rất nhiều đầu thương
Anh ấy thay giày, mắt nhìn thấy tôi thì kinh ngạc vô cũng hỏi tôi đến giờ này sao còn chưa đi ngủ.
Tôi đứng dậy, tay co qua làn váy, mở miệng nói: "Em chờ anh. Sao vậy? Trông sắc mặt của anh không tot lám." Chu Phong hít vào một hơi, lỏng bàn tay xoa lên trấn, đặt mông ngồi xuống giường như thể đang trút hết mọi gánh nặng lên đó: "Không có gì đâu, bị đã kích chút thôi."
Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay thành thạo xoa bóp giúp anh giảm bớt mệt nhọc. Trên người anh có mùi nước hoa rất nồng như thể vừa đi ra từ nơi đó nhưng lại không có mùi rượu vương vấn.
Tôi đoán có lẽ anh ấy vừa đi ra từ Hồng Tuyết Lâu nhưng lại buồn bực vì anh ấy đến nơi đó. Nếu là nơi Triệu Mộng Tuyết thì hay đấy.
Kỹ năng mát xa của tôi có tác dụng, anh ấy thở phảo một hơi thoải mái, tinh thần nhìn trông có vẻ tốt hơn nhiều so với hồi nãy. Anh ấy trở tay nắm lấy bả vai tôi, quay đầu lại nhìn vào tôi, trong đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao dịu dàng và chân thành, miệng cũng nở một nụ cười nhu hòa như nước: “Ái Phương, nói thật thì em bằng lòng buông bỏ tất cả những chuyện trước kia đề ở bên anh không? Giống như mối hận với Lục Kinh Đinh
Ảnh mắt của anh ấy rất trong suốt, trong suốt đến mức tôi có thể nhìn thấy dung nhan của chính bản thân mình trong đôi mắt ấy, bỗng thấy giật mình.
Tôi cứ có cảm giác rằng anh ấy đã biết được thử gì đó rồi, vội vàng cúi đầu xuống thấp, cười nhạo: " Hận, ở đâu ra hận?"
Anh ấy nằm cắm tôi, khẽ nâng khuôn mặt lên để tôi nhìn thẳng, đối diện với đôi mắt anh. Khi nhìn vào đôi mắt khôn khéo ấy, tôi không còn chỗ nào để trốn cà. "Đừng gạt anh, Ái Phương. Lúc anh đưa em ra khỏi biệt thự của Lục Kinh Đình, sự hoảng sợ của em, phẫn nộ của em, em oán hận thế nào anh đều nhìn thấy trong mắt. Anh ta hại em mất đi con cái, cũng hại em mất đi bố mẹ của mình, lần lượt lừa gạt và lợi dụng em. Không có chuyện em không hận anh ta được "
Tôi không còn lời nào để nói nữa nhưng cũng nghe ra trong lời nói của anh ấy có ẩn ý.
Tôi nghiêng đầu, nhưởng mày hỏi anh ấy có phải đã biết chuyện gì rồi hay không.
Anh ấy buông cảm tôi ra, mặt không hề dịch qua nhìn sang chỗ khác lấy một lần, thẳng thắn đối diện với tôi: "Đêm nay, anh nhìn thấy em đưa Triệu Mông Tuyết đi dễn Hồng Tuyết lâu "
Trong lòng tôi lập bộp một tiếng, trừng lớn hai mắt nhìn anh ấy, nếu như nhìn thấy, tại sao lại không đi vào ngăn cản, hơn nữa, tại sao trên mặt anh không lộ ra bất cứ biểu cảm phẫn nộ và thất vọng nào. Nhiều nhất cũng chỉ có cảm xúc không nói lên lời, giống như bắt đắc dĩ nhưng lại như đau lòng.
Tôi đang quỳ trên gối lui người xuống, đứng trước mặt anh ấy, nhìn anh ấy với vẻ mặt không cảm xúc: "Là em cố ý “Anh biết, em muốn đem chuyện này vu oan giá hoạ cho ông Phương, tiện tay đầy luôn cho Lục Kính Đình đúng không?”
Sau khi lần lộn trong chốn thương trường một thời gian lâu như vậy có thể nhìn thấu rõ tâm tư con người không ai có thể sánh bằng. Anh ấy chỉ dùng một câu nói toạc ra như vậy khiến tôi cảm thấy có chút bối rối.
Nghiến chặt răng cả buổi mới thốt ra được mấy chữ: "Muốn bắt em?"
Anh ấy run người, cười vang một tiếng, bất chợt kéo tôi vào lồng ngực rồi siết thật chặt, đôi tay to lớn như dùng hết toàn bộ sức lực ôm lấy tôi: “Sao anh lại lỡ làm vậy chứ, muốn làm gì thì cứ việc làm, anh sẽ giúp em, dày cũng là thứ anh nó em
Lời nói của anh ấy tựa mây trắng khẽ chạm vào trái tim tôi, tuy rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rung động. Trong giây phút đó tôi đã rung động, đồng thời cũng nảy sinh ra những cảm giác tràn tội lỗi.
Tôi đối với anh ấy chỉ là lợi dụng, hơn nữa anh ấy cũng không nợ tôi, tôi mới là người đã mắc nơ anh ấy quá nhiều.
Lúc tôi bị ép buộc trở thành tinh nhân, anh ấy đã nói rằng cuộc đời tôi là sự cứu rỗi, khi tôi bị Lục Kính Đình tổn thương gây thương tích đẩy mình, anh ấy là người đã kết thúc nỗi đau của tôi. Anh ấy đã hết lòng thương xót, nhưng tôi lại lừa gạt tình cảm của anh ấy trong suốt thời gian qua.
Giây phút được anh ấy ôm lấy, trong lòng luôn có cảm giác không chân thực.
Đêm tới, cứ ôm những suy tư như vậy vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, anh ấy vẫn đi làm sớm như mọi ngày, trước khi đi còn gọi bữa sáng dưới lầu cho tôi, đến khi tôi tỉnh dậy thì đưa vào phòng.
Ăn xong bữa sáng, Lục Kính Đình vẫn chưa gọi l điện tới, tôi ăn xong gọi điện thoại tìm Tàn Thiên Khải, anh ta vẫn đang hưởng thụ cuộc sống trong phòng bị a, hôm nay còn vô cùng nhân la "Sao rồi, hôm nay cũng có sắp xếp gia? Anh ta ngồi trên bàn bi-a, xoay người đánh một viên bị trắng xuống hồ, không thèm đếm xỉa tới những âm thanh vang lên.
Tôi ngồi trên ghế số pha bên cạnh, trên mặt bàn đặt hai chai nước uống còn có đồ ăn nhẹ. "Tạm thời không có, chỉ là muốn nói với anh chuyện này, còn có chuyện muốn nhờ anh." "Chuyện gì?" “Có thể giúp tôi đưa một người đi không? Tôi muốn đưa người đó tới chỗ an toàn"
Anh ta dừng động tác trên tay, quay lại nhìn tôi, sau đó đứng dậy, nhảy xuống từ bàn bi-a, cây gậy chọc bi-a tiện tay đặt lên bàn, cởi từng cái bao tay, vừa cởi vừa đi về phía tôi.
Anh ta vừa cầm chai đồ uống trên bàn vừa hỏi tôi người đó là ai. “Là em trai tôi, sau chuyện của Triệu Mộng Như tôi đoán rằng cô ta muốn trả thù tôi, tôi không muốn em trai mình dính dáng tới chuyện này.
Thực tế thì tôi là Lực Kính Đình hơn, Tần Gia Kiệt vẫn là cấp dưới của Lục Kính Đình, lúc trước anh ta đã từng lấy Tần Gia Kiệt ra để uy hiếp tôi hôm qua tôi cũng nói những tin nóng của anh ta cho Triệu Mông Như, nếu một ngày nào đó anh ta biết thì hậu quả không thể tưởng tượng được. “Đưa người đi không phải khó nhưng có phải ký hợp đồng với tôi "
Tôi mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì. Không cần mở miệng hỏi, anh ta cũng nhìn ra tôi đang nghi vấn, nói tiếp: “Cô không phải giúp tôi làm việc a? Dù sao cũng phải ký một bản hợp đồng tình huống của cô có chút phức tạp, tôi sợ cô bỏ trốn, giúp Lục Kinh Đình lừa tôi."
Anh ta nói với vẻ mặt nghiền ngầm như đang nói đùa. Nhưng lo lắng của anh ta không phải tự nhiên mà có, dù sao tôi và Lục Kinh Đình cũng từng kết hôn.
Tôi nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ, lập tức đồng ý, hỏi anh ta khi nào muốn ký hợp đồng. Anh ta do dự một lúc, nhìn chằm chằm vào tôi như đang cân nhắc điều gì, một lúc sau mới nói: “ Cô đồng ý là tốt rồi, hợp đồng sẽ chuẩn bị sau, đợi sau khi chuẩn bị tốt rồi kỷ, trước hết tôi có thể đưa em trai cô đi trước.
Tôi như mở cờ trong bụng, lập tức gật đầu rồi ra khỏi chỗ của Tần Thiên Khải.
Trên đường quay về khách sạn, tôi gọi điện cho Tân Gia Kiệt, em ấy nhanh chóng nhấc máy, thở hồn hiền gọi tôi một tiếng chỉ "Em đang với sao?" “Không có gì, vừa nãy ra ngoài chạy về, có chuyện gì không chị? “Em xem xem có thể từ chức công việc đó không " Vốn muốn nhanh chóng dẫn người đi nhưng sợ quá manh động khiến Lục Kính Đình chú ý.
Tân Gia Kiệt ngừng lại một chút, hỏi tôi làm sao vậy. Tôi nói không có việc gì rồi mới đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa. Nó do dự một hồi, nói tiếp: "Chị, có phải chị lại cãi nhau với anh rể không?"
Nó không hề biết chuyện của tôi, ngay cả tôi ly hôn rồi nó cũng không biết.
Trong lòng tôi có chút đau xót, bình ổn lại tâm trạng, cắn răng nói mình đã ly hôn.
Tần Thiên Khải hỏi tôi xem có tính toán gì vào ngày mai không, tôi ngẫm nghĩ một hồi, tạm thời không có manh mối, Hỏi ngược lại anh ta giải quyết chuyện hợp tác, thương lượng với bên phía Bắc Minh thế nào rồi.
Anh ta mở cửa xe, một tay chống lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trên khuôn mặt lộ rõ sự mệt moi.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở dài một tiếng, bảo rằng chuyện này không lạc quan cho lắm sau đó nói tiếp: "Có lẽ người gây sự là người của Lục Kính Đình, ông Phương cũng đã xác nhận chuyện buôn bán đánh tráo."
Kết cục kia đã rất rõ ràng, cộng thêm chuyện của Triệu Mộng Tuyết trong đêm nay, ông Phương sẽ không còn được ngôi vị trí đó bao lâu nữa tôi cũng đã đoán trước được rồi, tất cả 1 nằm trong dự liệu. Tôi khẽ cười một tiếng, mở cửa xe, chân vừa nhắc ra chạm xuống mặt đất vừa nói một câu: "Tôi sẽ chuẩn bị cho anh cổ phần của công ty, còn những thứ khác bản thân anh phải biết nên làm thế nào."
Anh ta bình tĩnh ừ một tiếng. Sau đó, mỗi người chúng tôi đi một ngả.
Trở lại khách sạn, Chu Phong vẫn chưa về, tôi cũng không có tâm trạng nào mà chìm vào giấc ngủ nữa. Ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha xem tin tức, phần lớn đều là tin nóng về Bắc Minh, sau khi xảy ra chuyện đánh tráo tài liệu, danh tiếng của Bắc Minh không ngừng bị hạ thấp, thanh danh của ông Phương cũng bị hao tổn không nhỏ.
Nhưng tính ra thì tình huống này cũng không phải là quá tệ, sự việc chi bị hạ thấp đến mức nhất định.
Tôi xem vô cùng chăm chú, trong đầu cũng xuất hiện vô vàn suy nghĩ nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Tôi quay đầu nhìn sang chiếc điện thoại đang rung không ngừng trên bản, hóa ra là Lộ khiết gọi tới. Hôm nay, lúc cô ấy rời đi còn trưng ra bộ mặt ai oán với tôi, chẳng lẽ bây giờ gọi điện đến để quở trách tôi sao?
Tôi do dự không biết có nên nghe máy hay không nhưng chuông điện thoại cứ inh ỏi vang lên không ngừng, quá ám i
Cuối cùng tôi vẫn chọn cách nghe máy nhưng lại không có lời nào để nói. Cô ấy cũng không thốt ra một lời nào nhưng vẫn nghe thấy tiếng hít thở lồn xôn của người bên đầu dây kia, có chút căng thẳng khiến tầm trạng khẩn trương lo lắng của cô ấy lộ ra. "Lộ Khiết?" "Chị Ái Phương." Hai chúng tôi trăm miệng một lời, cũng phá vỡ sự trầm mặc.
Giọng điệu của cô ấy không u oán như ban ngày nữa, dịu dàng yếu ớt xen lẫn chút e sợ, dáng vẻ hiệt như lần đầu tiên tôi biết đến Lê Khiết.
Tâm trạng khẩn trương của tôi thả lỏng hơn không ít, hỏi cô ấy gọi tôi có chuyện gì không. Cô ấy do dự cả buổi trời mới chậm rãi mở miệng nhưng lại là lời xin lỗi tôi, xin lỗi xong lại nói thêm cả đồng thử, trách cứ chính những lời bản thân nói ra.
Cô ấy nói cô ấy lỗ mãng, nói cô ấy không nên dùng giọng điệu gấp gáp bực bội để nói với tôi.
Thế nhưng, những lúc cô ấy có thái độ lạnh lùng khi đối xử với tôi, tôi không hề tức giận mà chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì cô ấy là người bị hại, bị tình cảm làm mở mắt. Tôi đã từng cố chấp không khác gì cô ấy nên tôi lấy tư cách gì mà trách cứ Tôi thờ dài một tiếng, khể tác đầu "Không sao. Có điều, em thật sự đã kết hôn với Vương Thiết Kiến
Cô ấy ngừng lại trong giây lát, ừ nhẹ rồi nói tiếp: "Có chút đường đột, không nói chuyện này trước cho chị Ái Phương biết, em xin lỗi " "Vương Thiết Kiên không phải là một người tốt, em ở bên anh ta sẽ không hạnh phúc đầu. Lộ khiết, nghe lời chị nói, ly hôn đi."
Tôi biết chắc chắn một điều rằng, khi tôi nói ra những câu ấy chẳng khác nào là chạm vào họng súng nhưng vẫn không kìm chế được mà nhiều lời. Vừa nói xong lập tức cảm nhận được bầu không khí giữa tôi và cô ấy bỗng trở nên không đúng lắm. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói với tôi gì đó nhưng lại không ngờ rằng chỉ nhận được chuỗi những lời nói có giọng điệu quái gở "Trong lòng em biết rõ hết. Chị Ái Phương, chị không cần phải xen vào việc của em đâu."
Mặc dù tôi có trăm ngàn lời muốn nói, muốn khuyên bảo cô ấy nhưng khi nghe thấy thái độ lạnh lùng đáp trà sự quan tâm của mình tôi cũng không thể nói gì hơn nữa, “Được rồi." Chủ để nói chuyện của hai chúng tôi kết thúc tại đây. Không chờ cô ấy kết thúc cuộc gọi tôi đã nhận tất trước.
Vốn đi tôi còn tưởng rằng cô ấy tim tôi để xin lỗi, nói chuyện các thứ nhưng vừa cúp máy chẳng bao lâu cô ấy đã gửi tin nhắn đến cho tôi, nói là có chuyện và Kiều Lam và Lục Kinh Đình muốn cho tôi hay, hỏi tôi khi nào có thời gian thì hai người sẽ ra ngoài nói chuyện với nhau.
Tin nhắn gửi đến khiến tôi lập tức cảm thấy có vẻ như đây là một cái bẫy đang chờ tôi nhảy xuống, nhưng cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi tôi lại cảm thấy, tôi đối xử với cô ấy không tệ chút nào, mặc dù làm tổn thương Vương Thiết Kiên nhưng cô ấy cũng không nên có địch ý gì với tôi. Bản chất bên trong của Lộ khiết thực ra là một cô gái hồn nhiên, lương thiện bên trong là một hồn nhiên thiện lương cô nương.
Tôi vuốt ve màn hình chiếc điện thoại, do dự không thôi. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tôi đoán có lẽ là Chu Phong đã trở về, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn tới cô ấy, nói rằng khi nào có thời gian rảnh sẽ tìm cô ấy nói chuyện sau.
Vừa gửi tin nhắn xong, Chu Phong đã đi từ ngoài cửa vào, dáng vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều so với lúc buổi sáng rời khỏi nơi đây. Trong đôi mắt đen hiện ra sự bắt lực, hệt như một người vừa trải qua rất nhiều đầu thương
Anh ấy thay giày, mắt nhìn thấy tôi thì kinh ngạc vô cũng hỏi tôi đến giờ này sao còn chưa đi ngủ.
Tôi đứng dậy, tay co qua làn váy, mở miệng nói: "Em chờ anh. Sao vậy? Trông sắc mặt của anh không tot lám." Chu Phong hít vào một hơi, lỏng bàn tay xoa lên trấn, đặt mông ngồi xuống giường như thể đang trút hết mọi gánh nặng lên đó: "Không có gì đâu, bị đã kích chút thôi."
Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay thành thạo xoa bóp giúp anh giảm bớt mệt nhọc. Trên người anh có mùi nước hoa rất nồng như thể vừa đi ra từ nơi đó nhưng lại không có mùi rượu vương vấn.
Tôi đoán có lẽ anh ấy vừa đi ra từ Hồng Tuyết Lâu nhưng lại buồn bực vì anh ấy đến nơi đó. Nếu là nơi Triệu Mộng Tuyết thì hay đấy.
Kỹ năng mát xa của tôi có tác dụng, anh ấy thở phảo một hơi thoải mái, tinh thần nhìn trông có vẻ tốt hơn nhiều so với hồi nãy. Anh ấy trở tay nắm lấy bả vai tôi, quay đầu lại nhìn vào tôi, trong đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao dịu dàng và chân thành, miệng cũng nở một nụ cười nhu hòa như nước: “Ái Phương, nói thật thì em bằng lòng buông bỏ tất cả những chuyện trước kia đề ở bên anh không? Giống như mối hận với Lục Kinh Đinh
Ảnh mắt của anh ấy rất trong suốt, trong suốt đến mức tôi có thể nhìn thấy dung nhan của chính bản thân mình trong đôi mắt ấy, bỗng thấy giật mình.
Tôi cứ có cảm giác rằng anh ấy đã biết được thử gì đó rồi, vội vàng cúi đầu xuống thấp, cười nhạo: " Hận, ở đâu ra hận?"
Anh ấy nằm cắm tôi, khẽ nâng khuôn mặt lên để tôi nhìn thẳng, đối diện với đôi mắt anh. Khi nhìn vào đôi mắt khôn khéo ấy, tôi không còn chỗ nào để trốn cà. "Đừng gạt anh, Ái Phương. Lúc anh đưa em ra khỏi biệt thự của Lục Kinh Đình, sự hoảng sợ của em, phẫn nộ của em, em oán hận thế nào anh đều nhìn thấy trong mắt. Anh ta hại em mất đi con cái, cũng hại em mất đi bố mẹ của mình, lần lượt lừa gạt và lợi dụng em. Không có chuyện em không hận anh ta được "
Tôi không còn lời nào để nói nữa nhưng cũng nghe ra trong lời nói của anh ấy có ẩn ý.
Tôi nghiêng đầu, nhưởng mày hỏi anh ấy có phải đã biết chuyện gì rồi hay không.
Anh ấy buông cảm tôi ra, mặt không hề dịch qua nhìn sang chỗ khác lấy một lần, thẳng thắn đối diện với tôi: "Đêm nay, anh nhìn thấy em đưa Triệu Mông Tuyết đi dễn Hồng Tuyết lâu "
Trong lòng tôi lập bộp một tiếng, trừng lớn hai mắt nhìn anh ấy, nếu như nhìn thấy, tại sao lại không đi vào ngăn cản, hơn nữa, tại sao trên mặt anh không lộ ra bất cứ biểu cảm phẫn nộ và thất vọng nào. Nhiều nhất cũng chỉ có cảm xúc không nói lên lời, giống như bắt đắc dĩ nhưng lại như đau lòng.
Tôi đang quỳ trên gối lui người xuống, đứng trước mặt anh ấy, nhìn anh ấy với vẻ mặt không cảm xúc: "Là em cố ý “Anh biết, em muốn đem chuyện này vu oan giá hoạ cho ông Phương, tiện tay đầy luôn cho Lục Kính Đình đúng không?”
Sau khi lần lộn trong chốn thương trường một thời gian lâu như vậy có thể nhìn thấu rõ tâm tư con người không ai có thể sánh bằng. Anh ấy chỉ dùng một câu nói toạc ra như vậy khiến tôi cảm thấy có chút bối rối.
Nghiến chặt răng cả buổi mới thốt ra được mấy chữ: "Muốn bắt em?"
Anh ấy run người, cười vang một tiếng, bất chợt kéo tôi vào lồng ngực rồi siết thật chặt, đôi tay to lớn như dùng hết toàn bộ sức lực ôm lấy tôi: “Sao anh lại lỡ làm vậy chứ, muốn làm gì thì cứ việc làm, anh sẽ giúp em, dày cũng là thứ anh nó em
Lời nói của anh ấy tựa mây trắng khẽ chạm vào trái tim tôi, tuy rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rung động. Trong giây phút đó tôi đã rung động, đồng thời cũng nảy sinh ra những cảm giác tràn tội lỗi.
Tôi đối với anh ấy chỉ là lợi dụng, hơn nữa anh ấy cũng không nợ tôi, tôi mới là người đã mắc nơ anh ấy quá nhiều.
Lúc tôi bị ép buộc trở thành tinh nhân, anh ấy đã nói rằng cuộc đời tôi là sự cứu rỗi, khi tôi bị Lục Kính Đình tổn thương gây thương tích đẩy mình, anh ấy là người đã kết thúc nỗi đau của tôi. Anh ấy đã hết lòng thương xót, nhưng tôi lại lừa gạt tình cảm của anh ấy trong suốt thời gian qua.
Giây phút được anh ấy ôm lấy, trong lòng luôn có cảm giác không chân thực.
Đêm tới, cứ ôm những suy tư như vậy vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, anh ấy vẫn đi làm sớm như mọi ngày, trước khi đi còn gọi bữa sáng dưới lầu cho tôi, đến khi tôi tỉnh dậy thì đưa vào phòng.
Ăn xong bữa sáng, Lục Kính Đình vẫn chưa gọi l điện tới, tôi ăn xong gọi điện thoại tìm Tàn Thiên Khải, anh ta vẫn đang hưởng thụ cuộc sống trong phòng bị a, hôm nay còn vô cùng nhân la "Sao rồi, hôm nay cũng có sắp xếp gia? Anh ta ngồi trên bàn bi-a, xoay người đánh một viên bị trắng xuống hồ, không thèm đếm xỉa tới những âm thanh vang lên.
Tôi ngồi trên ghế số pha bên cạnh, trên mặt bàn đặt hai chai nước uống còn có đồ ăn nhẹ. "Tạm thời không có, chỉ là muốn nói với anh chuyện này, còn có chuyện muốn nhờ anh." "Chuyện gì?" “Có thể giúp tôi đưa một người đi không? Tôi muốn đưa người đó tới chỗ an toàn"
Anh ta dừng động tác trên tay, quay lại nhìn tôi, sau đó đứng dậy, nhảy xuống từ bàn bi-a, cây gậy chọc bi-a tiện tay đặt lên bàn, cởi từng cái bao tay, vừa cởi vừa đi về phía tôi.
Anh ta vừa cầm chai đồ uống trên bàn vừa hỏi tôi người đó là ai. “Là em trai tôi, sau chuyện của Triệu Mộng Như tôi đoán rằng cô ta muốn trả thù tôi, tôi không muốn em trai mình dính dáng tới chuyện này.
Thực tế thì tôi là Lực Kính Đình hơn, Tần Gia Kiệt vẫn là cấp dưới của Lục Kính Đình, lúc trước anh ta đã từng lấy Tần Gia Kiệt ra để uy hiếp tôi hôm qua tôi cũng nói những tin nóng của anh ta cho Triệu Mông Như, nếu một ngày nào đó anh ta biết thì hậu quả không thể tưởng tượng được. “Đưa người đi không phải khó nhưng có phải ký hợp đồng với tôi "
Tôi mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì. Không cần mở miệng hỏi, anh ta cũng nhìn ra tôi đang nghi vấn, nói tiếp: “Cô không phải giúp tôi làm việc a? Dù sao cũng phải ký một bản hợp đồng tình huống của cô có chút phức tạp, tôi sợ cô bỏ trốn, giúp Lục Kinh Đình lừa tôi."
Anh ta nói với vẻ mặt nghiền ngầm như đang nói đùa. Nhưng lo lắng của anh ta không phải tự nhiên mà có, dù sao tôi và Lục Kinh Đình cũng từng kết hôn.
Tôi nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ, lập tức đồng ý, hỏi anh ta khi nào muốn ký hợp đồng. Anh ta do dự một lúc, nhìn chằm chằm vào tôi như đang cân nhắc điều gì, một lúc sau mới nói: “ Cô đồng ý là tốt rồi, hợp đồng sẽ chuẩn bị sau, đợi sau khi chuẩn bị tốt rồi kỷ, trước hết tôi có thể đưa em trai cô đi trước.
Tôi như mở cờ trong bụng, lập tức gật đầu rồi ra khỏi chỗ của Tần Thiên Khải.
Trên đường quay về khách sạn, tôi gọi điện cho Tân Gia Kiệt, em ấy nhanh chóng nhấc máy, thở hồn hiền gọi tôi một tiếng chỉ "Em đang với sao?" “Không có gì, vừa nãy ra ngoài chạy về, có chuyện gì không chị? “Em xem xem có thể từ chức công việc đó không " Vốn muốn nhanh chóng dẫn người đi nhưng sợ quá manh động khiến Lục Kính Đình chú ý.
Tân Gia Kiệt ngừng lại một chút, hỏi tôi làm sao vậy. Tôi nói không có việc gì rồi mới đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa. Nó do dự một hồi, nói tiếp: "Chị, có phải chị lại cãi nhau với anh rể không?"
Nó không hề biết chuyện của tôi, ngay cả tôi ly hôn rồi nó cũng không biết.
Trong lòng tôi có chút đau xót, bình ổn lại tâm trạng, cắn răng nói mình đã ly hôn.