Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-188
Chương 191: Tình cũ
Vietwriter
**********
Tôi giương mắt hung ác nhìn chăm chăm gương mặt anh ta, hận không thể lấy dao gọt từng lớp xuống. "Vương Thiết Kiên anh đừng có quá đáng. Tôi nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cảm giác như đã cào vào trong lòng, đâm chọc khiến người ta rất khó chịu.
Vương Thiết Kiên cười ha hả, chậm rãi móc điện thoại di động trong túi ra, sau đó cất giọng nói: "Thật ra thì bố mẹ của em chết anh cũng rất áy nảy, bởi vì nếu không phải anh khuyên bọn họ đi khám ở bệnh viện trung tâm thành phố thì sẽ có không chuyện họ nhìn thấy em và lão già kia, càng không để lão già kia đưa các người đi sau đó tạo nên kết cục bi thàm này."
Hắn nói rất to, ngữ điệu giả bộ áy náy, vẻ mặt thương tiếc hối hận dối trá khiến người khác ghê tởm.
Mà bạn bè thân thích xung quanh nghe được lại bắt đầu bàn tán, thế nhưng tôi không cách nào phân kích lại được. Vương Thiết Kliên thấy tôi không nói được gì, tiếp tục thêm mắm dặm muối “Ở kia em họ, sao em không nói gì thế, anh biết em hận anh, em cứ nói đi, cứ thoải mai trút giận. Nhưng mà em họ này, em nói nếu em cử đi đường thẳng đúng đắn, không làm nhân tình thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy ư? Suy cho cùng thì chỉnh em làm liên lụy đến bố mẹ em mà thôi." "Trời ạ, Tân Ái Phương là nhân tình?" "Tôi đã nói nhỏ tuổi như vậy sao có thể một thân một mình mua nhà ở Thanh Hải được chứ, hóa ra là làm chuyện mèo mà gà đồng. Đúng là mất mặt." "Đúng thế, tôi nghe nói làm nhân tình khiến người ta căm hận dữ lắm, xem ra cha mẹ của cô ấy cũng vì cô ta bị vợ chính thức phát hiện mà tìm người giết hại
Những lời đàm tiểu thời gian gần đây lập tức bùng nổ, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim. Bởi vì một nửa đã xoáy tận đáy lòng cho nên tôi không có can đảm để phản bác.
Mặc dù vậy, tôi cũng không muốn thân phận của mình bị vạch trần từ trong miệng của một kẻ ghê tởm như vậy. "Anh có chứng cứ gì chứng mình tôi là nhận tình? Anh có biết anh làm vậy là công kích cá nhân không?"
Vương Thiết Kiên cười ha hả, bà vai run lên, vừa nói chứng cứ phải không vừa chậm rì rì mở điện thoại di động lên không biết đang tìm gì đó.
Lúc sau, một đoạn ghi âm được bật lên trước mặt tất cả mọi người. Đó là đối thoại giữa tôi và Triệu Mộng Tuyết ngoài phòng riêng, tôi không ngờ đã bị ghi âm lại, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta vừa mở ghi âm vừa hứng thú nhìn tôi nói: "Em họ, tôi không vu oan cho em chứ. Xem ra em cũng không chỉ làm nhân tình của một người. Chẳng qua địa vị của người đàn ông này rất cao, tôi hỏi thăm được hình như là cục trưởng thì phải. Thế nhưng bối cảnh vợ anh ta lại lợi hại hơn, e là chuyện của em bị vợ anh ta phát hiện bên cho người tìm em! Không chứng bố mẹ em là do cô ta hại." "Anh im đi, vốn không phải như vậy." Tôi gần như gào lên bác bỏ, lại phát hiện mọi người ở đây đều tin lời nói của Vương Thiết Kiên, xì xào nhìn tôi đầy thành kiến, lời bàn tán về tôi cũng càng thêm khó nghe.
Tôi lúng túng chịu đựng châm chọc, có cảm giác bị cả thế giới quay lưng, đây cũng là ác mộng lớn nhất của tôi nhiều năm qua. Tôi sợ rằng sẽ có một ngày bạn bè họ hàng thân thích sẽ biết tôi làm nghề này.
Hoảng loạn không có đường lui, mà Vương Thiết Kiên cũng chặn trước mặt không cho tôi ra ngoài. Mỗi giây phút ở đây đều là dày vò, tôi lại không có sức để phản kháng "Này, làm gì đẩy "
Trong lúc tôi không biết làm sao, một giọng nói nặng nề đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, cùng lúc đó Vương Thiết Kiên bị người phía sau đầy ra, lưu lại cho tôi một bóng dáng cao gầy xen lẫn mùi thuốc lá quen thuộc.
Tôi bất chợt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Chu Phong mặc quần áo thường ngày đi vào từ bên ngoài, anh ta vươn một cánh tay ôm tôi vào lòng, bảy ra vẻ chính chủ quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây. "Vừa rồi ai nói ai là nhân tình, là người thứ ba? Tôi là người lạnh lùng cứng nhắc nhất trong cục cảnh sát, có muốn vào tù vì tội công kích cá nhân không?"
Vừa rồi tâm trạng của Vương Thiết Kiên cực kỳ phần khích, dáng vẻ xem trò hay sụp đổ trong nhảy mắt, cuống cuồng trốn về phía thím. Mời bạn đọc truyện tại
Tuy thím chưa từng gặp Chu Phong nhưng cũng là người tinh mắt, nghe lời này cộng thêm phản ứng của Vương Thiết Kiên thì bà đã nhận ra thân phận của Chu
Phong, cưới mia mở miệng: "Cục trường Chu " Giong điều không xác định như dùng thảm đỏ.
Chu Phong ừ trả lời, phát phát tay, sau đó vài thanh niên mặc đồng phục cảnh sát lục tục đi từ bên ngoài vào, đều là anh em có quan hệ khá tốt bình thường Chu Phong hay dẫn theo. "Anh Phong, sao đột nhiên anh lại đến đây?" Một thanh niên trong đó hổn hển chạy tới, hình như đã đuổi theo Chu Phong một đường,
Chu Phong vừa nhìn bốn phía vừa vừa nói: "Tôi thấy ở đây mở cửa hàng mới còn là quán ăn, các cậu kiểm tra xem nguyên liệu nấu ăn có được kiểm định không, không có thì từ nay khỏi cần mở cửa."
Về mặt thim thay đổi, nhanh chóng tiến lên cưới làm lành: "Đừng mà cục trưởng Chu, chúng tôi đây là làm ăn nhỏ thôi, hơn nữa mới vừa khai trương sao lại có chuyện thực phẩm không qua kiểm định được."
Chu Phong nhướng mày, nhìn bà lạnh lùng nói: "Thực phẩm qua kiểm định còn chưa đủ, nhân phẩm không qua cũng không được mở. Không phải các người vừa nói người phụ nữ của tôi là nhân tình, là người thứ ba sao? Tôi thấy miệng các người toàn nói lời bắn thìu, vậy thì phòng bếp này không thể nào sạch sẽ được!"
Câu này thật khiến thim hoảng sợ, nhanh chóng lôi kéo tôi lại cười làm lành, vừa xoa dịu Chu Phong "Không không không, cục trường Chu quả lới rồi, đều là đứa con trai này của tôi không hiểu chuyện còn nói mò, Ái Phương nhà chúng tôi không thể nào là nhân tình được, dù là như thể thì có thể theo cục trường cũng là phúc của nó."
Tôi ghét bỏ liếc cải tay bị thím tóm lấy, chưa bao giờ thấy bà ấy đề tiền như vậy, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút ít, mặt khác còn cảm thấy ghê tởm với sự dối trá của bọn họ.
Tôi không nặng không nhẹ hất tay bà ấy ra, mặt không thay đổi xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc đi còn nghe thấy Chu Phong nói phía sau: "Nếu lần sau miệng vẫn không sạch, sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Anh ta nói xong bèn bước nhanh theo tôi.
Tôi đi phía trước, tâm trạng buồn bực dần dần bình tĩnh lại. Đáng tiếc cuối cùng không có cơ hội hỏi rõ Vương Thiết Kiên là ai nói cho anh ta biết chuyện tôi ở bệnh viện. “Tôi đưa em về nhé" Chu Phong nhanh chóng đuổi kịp kéo tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, không lên tiếng, chỉ là trong lòng vô cùng rối loạn. "Thấy sắc mặt em không tốt lắm, không yên tâm để em đi về một mình"
Tôi lạnh nhạt vàng một câu, đồng thời nghĩ đến chuyện của Lộ khiết. Không moi được từ bên phía Triệu Mông Tuyết thì ít nhất hỏi Chu Phong bên này cho rõ ràng.
Sau đó theo Chu Phong lên xe, anh đi theo tuyến đường về nhà tôi như lời hứa, dọc đường còn không ngừng quan tâm tôi có sao không. Thái độ dịu dàng thân thiết hơn nhiều so với trước kia.
Tôi lắc đầu nhìn ngoài cửa sổ, hỏi anh ta: "Anh có biết Lộ khiết không?"
Xe hơi chao đảo, tốc độ bình thường hơi chậm lại trong chốc lát nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu. "Biết." Anh binh thần trả lời, sau đó còn nói: "Em đừng để ý quá đến chuyện của Triệu Mộng Tuyết, chuyện mang thai hộ tôi cũng đã nói với cô ấy rồi, dù là người phụ nữ khác mang thai tôi cũng sẽ không tiếp nhân."
Nói đến đây, tôi nhớ lại lời Triệu Mộng Tuyết nổi Chu Phong không chấp nhận chuyện có người phụ nữ khác mang thai con của anh ấy ngoài tôi, đột nhiên cảm nhận được nơi mềm mại nhất trong ngực bị bàn tay nhỏ bé chạm vào, cảm giác không nói nên lời.
Tôi mấp máy môi, một lúc sau chi ứm một tiếng thật nhẹ, lại phát hiện anh ta len lén nhìn tôi rồi nói: "Nhưng tôi cũng nói với Triệu Mộng Tuyết rồi. Trừ em ra, những người phụ nữ khác không có tư cách mang thai con của tôi"
Sợ là đây là thông báo đau lòng nhất tôi nghe được từ khi biết Chu Phong tới nay, còn chấn động hơn khi nghe được từ trong miệng của người khác.
Tôi lập tức luống cuống trong lòng, xoay cả người sang bên cạnh đối diện với ngoài cửa sổ xe.
Bầu không khí xấu hổ cứ kéo dài mãi như vậy, một đường nhanh chóng đến nhà tôi. Từ xa đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trước cửa nhà mình, Lục Kính Đình đang đứng dựa vào đầu xe, Đọc truyện mới nhất tại
Tôi vội vàng bảo Chu Phong dừng xe lại, sau đó cẩm đồ của mình quay đầu nói cảm ơn với Chu Phong: "Hôm nay cảm ơn anh, hy vọng lần sau gặp lại đổi mặt với tình huống như vậy thì anh không cần lo cho em nữa."
Mặc dù lời nói của Chu Phong khiến tôi xúc động nhưng tôi vẫn không muốn dây dưa với anh ta, dù sao thì Lục Kinh Đình mới là người khó đối phó nhất. không chờ Chu Phong phản ứng lại, tôi nhanh chóng xuống xe bước từ nhanh đến chậm về phía Lục Kính Đình. Lúc ngắng đầu đối diện với ánh mắt của anh, tôi vô thức quay lại nhìn về phía sau, không ngờ Chu Phong vẫn còn ở bên lề đường, ngồi trên ghế lái không biết đang nghĩ gì,
Trong lòng quýnh lên, vội vã đến gần Lục Kính Đình, có thể cảm nhận được khí lạnh trên người anh, chắc là đã nhìn thấy Chu Phong rồi.
Anh liếc xe của Chu Phong sau đó hỏi tôi: "Đi "Đi dạo phố giải khuây." "Cùng Chu Phong?" Lục Kính Đình nhưởng mày, gương mặt như được đẽo gọt lạnh lùng nghiêm nghị, rất có khí thể cực kỳ áp lực khiến tôi cảm thấy bị đè ép. "Trên đường xảy ra việc ngoài ý muốn, anh ta giúp em, sau đó tiện đường đưa em về thôi." Tôi nửa giấu nửa giải thích rõ ràng nhưng cũng biết chẳng có tác dụng gì.
Lục Kính Đình không lên tiếng, đột kiên túm tôi lên xe, sau đó anh vòng sang bên kia đi lên. Tôi còn tường anh đi thẳng về, không ngờ sau khi anh đi lên, đột nhiên dùng hai tay ôm chặt lấy mặt tôi, vẻ mặt thẩm trầm: "Em sẽ nói lại tình xưa với anh ta?"
Tôi đang suy nghĩ không kịp phản ứng chi à một tiếng, anh bất chợt tiến tới thô lỗ hôn lên mỗi tôi, nổi giận nghiền ép, đầu lưỡi không hề dạo đầu cạy miệng tôi ra chui thẳng vào.
Dường như đã dùng tất cả sức mạnh mút ra, mang theo tâm trạng buồn bực của anh truyền tới giữa răng môi. Trong tâm tình phức tạp, tôi còn cảm nhận được nỗi lo lắng bất an.
Tôi không biết anh đang sợ cái gì, hoặc là nói tôi chưa từng nghĩ cũng có thứ khiến anh sợ hãi.
Tuy đầu lưỡi bị mút vào vừa đau vừa tế nhưng lòng tôi mềm nhũn, dùng tất cả tình cảm để đáp lại nụ hôn của anh.
Thời gian dài đằng đẳng như đã qua một thế kỷ, đến khi tỉnh táo lại, hai chúng tôi thở hổn hển buông nhau ra. Trong xe tràn ngập mùi vị ngọt ngào ám muội không rõ.
Lục Kinh Đình nâng sau gáy tôi, khàn giọng nói: "Đồng ý với anh, lần sau đừng đi cùng anh ta được không?"
Tôi ngắng lên nhìn anh, lồng mi dài rậm rã xuống thành bóng mờ, dầu với mờ nhạt trong mắt tôi được nhuộm càng đơn hơn, quấn quanh sương mù dày đặc khiến người là không phân biệt được tình cảm trong dó.
Tôi liếm liếm đôi môi tê dại, gật đầu khá vắng.
Hôm sau, tôi không liều lính đến nhà Vương Thiết Kiên tìm anh ta mà nghĩ đến việc trước đó anh ta đồng ý với Lô khiết sẽ chăm sóc cho mẹ cô ấy cho nên đi thẳng đến bệnh viện tóm người.
Sau mấy lần hụt mất, cuối cùng cũng tóm được anh ta vào lúc hai giờ chiều ngày thứ hai.
Anh ta vẫn mua mấy món gì đó khả rẻ cho mẹ Lộ khiết như trước, sau đó trông mẹ Lộ Khiết ăn rồi thư dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi nhưng lại bị bà ấy kéo lại nói chuyện phiếm.
Vương Thiết Kiên không tiện từ chối đành không yên lỏng ở lại nói chuyện với mẹ Lộ Khiết.
Tôi ở cửa nhìn một lúc lâu, ban đầu định đợi anh ta đi ra rồi mới hỏi, sau đó nghĩ lại thấy mặc dù Vương Thiết Kiên không thông minh nhưng cũng có lúc rất xảo quyệt, sợ bị anh ta đầm sau lưng như lần trước nên đành nghĩ cách khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, một cô y tá chuẩn bị vào thay thuốc cho mẹ Lộ Khiết, tôi vội vàng kéo người lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: ấy tá, có chuẩn bị vào thay thuốc cho bác gái bên trong hành
Y tá khoảng chứng hai mươi tuổi, dáng vẻ non nớt, thế nhưng trong ánh mắt không có sự đơn thuần và sáng sủa mà cái tuổi này nên có, đã nhuốm hỗn tạp của sự đời. "Đúng vậy, sao thế?" Y tá hỏi tôi, giọng nói không kiên nhẫn.
Tôi cầm lấy cánh tay cô ta, móc một triệu năm trăm ngàn trong ví ra kin đảo đưa cho y tả, sau đó cười Chíp mắt nói: "Có thể giúp tôi một việc không?"
Vietwriter
**********
Tôi giương mắt hung ác nhìn chăm chăm gương mặt anh ta, hận không thể lấy dao gọt từng lớp xuống. "Vương Thiết Kiên anh đừng có quá đáng. Tôi nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cảm giác như đã cào vào trong lòng, đâm chọc khiến người ta rất khó chịu.
Vương Thiết Kiên cười ha hả, chậm rãi móc điện thoại di động trong túi ra, sau đó cất giọng nói: "Thật ra thì bố mẹ của em chết anh cũng rất áy nảy, bởi vì nếu không phải anh khuyên bọn họ đi khám ở bệnh viện trung tâm thành phố thì sẽ có không chuyện họ nhìn thấy em và lão già kia, càng không để lão già kia đưa các người đi sau đó tạo nên kết cục bi thàm này."
Hắn nói rất to, ngữ điệu giả bộ áy náy, vẻ mặt thương tiếc hối hận dối trá khiến người khác ghê tởm.
Mà bạn bè thân thích xung quanh nghe được lại bắt đầu bàn tán, thế nhưng tôi không cách nào phân kích lại được. Vương Thiết Kliên thấy tôi không nói được gì, tiếp tục thêm mắm dặm muối “Ở kia em họ, sao em không nói gì thế, anh biết em hận anh, em cứ nói đi, cứ thoải mai trút giận. Nhưng mà em họ này, em nói nếu em cử đi đường thẳng đúng đắn, không làm nhân tình thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy ư? Suy cho cùng thì chỉnh em làm liên lụy đến bố mẹ em mà thôi." "Trời ạ, Tân Ái Phương là nhân tình?" "Tôi đã nói nhỏ tuổi như vậy sao có thể một thân một mình mua nhà ở Thanh Hải được chứ, hóa ra là làm chuyện mèo mà gà đồng. Đúng là mất mặt." "Đúng thế, tôi nghe nói làm nhân tình khiến người ta căm hận dữ lắm, xem ra cha mẹ của cô ấy cũng vì cô ta bị vợ chính thức phát hiện mà tìm người giết hại
Những lời đàm tiểu thời gian gần đây lập tức bùng nổ, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim. Bởi vì một nửa đã xoáy tận đáy lòng cho nên tôi không có can đảm để phản bác.
Mặc dù vậy, tôi cũng không muốn thân phận của mình bị vạch trần từ trong miệng của một kẻ ghê tởm như vậy. "Anh có chứng cứ gì chứng mình tôi là nhận tình? Anh có biết anh làm vậy là công kích cá nhân không?"
Vương Thiết Kiên cười ha hả, bà vai run lên, vừa nói chứng cứ phải không vừa chậm rì rì mở điện thoại di động lên không biết đang tìm gì đó.
Lúc sau, một đoạn ghi âm được bật lên trước mặt tất cả mọi người. Đó là đối thoại giữa tôi và Triệu Mộng Tuyết ngoài phòng riêng, tôi không ngờ đã bị ghi âm lại, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta vừa mở ghi âm vừa hứng thú nhìn tôi nói: "Em họ, tôi không vu oan cho em chứ. Xem ra em cũng không chỉ làm nhân tình của một người. Chẳng qua địa vị của người đàn ông này rất cao, tôi hỏi thăm được hình như là cục trưởng thì phải. Thế nhưng bối cảnh vợ anh ta lại lợi hại hơn, e là chuyện của em bị vợ anh ta phát hiện bên cho người tìm em! Không chứng bố mẹ em là do cô ta hại." "Anh im đi, vốn không phải như vậy." Tôi gần như gào lên bác bỏ, lại phát hiện mọi người ở đây đều tin lời nói của Vương Thiết Kiên, xì xào nhìn tôi đầy thành kiến, lời bàn tán về tôi cũng càng thêm khó nghe.
Tôi lúng túng chịu đựng châm chọc, có cảm giác bị cả thế giới quay lưng, đây cũng là ác mộng lớn nhất của tôi nhiều năm qua. Tôi sợ rằng sẽ có một ngày bạn bè họ hàng thân thích sẽ biết tôi làm nghề này.
Hoảng loạn không có đường lui, mà Vương Thiết Kiên cũng chặn trước mặt không cho tôi ra ngoài. Mỗi giây phút ở đây đều là dày vò, tôi lại không có sức để phản kháng "Này, làm gì đẩy "
Trong lúc tôi không biết làm sao, một giọng nói nặng nề đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, cùng lúc đó Vương Thiết Kiên bị người phía sau đầy ra, lưu lại cho tôi một bóng dáng cao gầy xen lẫn mùi thuốc lá quen thuộc.
Tôi bất chợt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Chu Phong mặc quần áo thường ngày đi vào từ bên ngoài, anh ta vươn một cánh tay ôm tôi vào lòng, bảy ra vẻ chính chủ quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây. "Vừa rồi ai nói ai là nhân tình, là người thứ ba? Tôi là người lạnh lùng cứng nhắc nhất trong cục cảnh sát, có muốn vào tù vì tội công kích cá nhân không?"
Vừa rồi tâm trạng của Vương Thiết Kiên cực kỳ phần khích, dáng vẻ xem trò hay sụp đổ trong nhảy mắt, cuống cuồng trốn về phía thím. Mời bạn đọc truyện tại
Tuy thím chưa từng gặp Chu Phong nhưng cũng là người tinh mắt, nghe lời này cộng thêm phản ứng của Vương Thiết Kiên thì bà đã nhận ra thân phận của Chu
Phong, cưới mia mở miệng: "Cục trường Chu " Giong điều không xác định như dùng thảm đỏ.
Chu Phong ừ trả lời, phát phát tay, sau đó vài thanh niên mặc đồng phục cảnh sát lục tục đi từ bên ngoài vào, đều là anh em có quan hệ khá tốt bình thường Chu Phong hay dẫn theo. "Anh Phong, sao đột nhiên anh lại đến đây?" Một thanh niên trong đó hổn hển chạy tới, hình như đã đuổi theo Chu Phong một đường,
Chu Phong vừa nhìn bốn phía vừa vừa nói: "Tôi thấy ở đây mở cửa hàng mới còn là quán ăn, các cậu kiểm tra xem nguyên liệu nấu ăn có được kiểm định không, không có thì từ nay khỏi cần mở cửa."
Về mặt thim thay đổi, nhanh chóng tiến lên cưới làm lành: "Đừng mà cục trưởng Chu, chúng tôi đây là làm ăn nhỏ thôi, hơn nữa mới vừa khai trương sao lại có chuyện thực phẩm không qua kiểm định được."
Chu Phong nhướng mày, nhìn bà lạnh lùng nói: "Thực phẩm qua kiểm định còn chưa đủ, nhân phẩm không qua cũng không được mở. Không phải các người vừa nói người phụ nữ của tôi là nhân tình, là người thứ ba sao? Tôi thấy miệng các người toàn nói lời bắn thìu, vậy thì phòng bếp này không thể nào sạch sẽ được!"
Câu này thật khiến thim hoảng sợ, nhanh chóng lôi kéo tôi lại cười làm lành, vừa xoa dịu Chu Phong "Không không không, cục trường Chu quả lới rồi, đều là đứa con trai này của tôi không hiểu chuyện còn nói mò, Ái Phương nhà chúng tôi không thể nào là nhân tình được, dù là như thể thì có thể theo cục trường cũng là phúc của nó."
Tôi ghét bỏ liếc cải tay bị thím tóm lấy, chưa bao giờ thấy bà ấy đề tiền như vậy, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút ít, mặt khác còn cảm thấy ghê tởm với sự dối trá của bọn họ.
Tôi không nặng không nhẹ hất tay bà ấy ra, mặt không thay đổi xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc đi còn nghe thấy Chu Phong nói phía sau: "Nếu lần sau miệng vẫn không sạch, sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Anh ta nói xong bèn bước nhanh theo tôi.
Tôi đi phía trước, tâm trạng buồn bực dần dần bình tĩnh lại. Đáng tiếc cuối cùng không có cơ hội hỏi rõ Vương Thiết Kiên là ai nói cho anh ta biết chuyện tôi ở bệnh viện. “Tôi đưa em về nhé" Chu Phong nhanh chóng đuổi kịp kéo tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, không lên tiếng, chỉ là trong lòng vô cùng rối loạn. "Thấy sắc mặt em không tốt lắm, không yên tâm để em đi về một mình"
Tôi lạnh nhạt vàng một câu, đồng thời nghĩ đến chuyện của Lộ khiết. Không moi được từ bên phía Triệu Mông Tuyết thì ít nhất hỏi Chu Phong bên này cho rõ ràng.
Sau đó theo Chu Phong lên xe, anh đi theo tuyến đường về nhà tôi như lời hứa, dọc đường còn không ngừng quan tâm tôi có sao không. Thái độ dịu dàng thân thiết hơn nhiều so với trước kia.
Tôi lắc đầu nhìn ngoài cửa sổ, hỏi anh ta: "Anh có biết Lộ khiết không?"
Xe hơi chao đảo, tốc độ bình thường hơi chậm lại trong chốc lát nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu. "Biết." Anh binh thần trả lời, sau đó còn nói: "Em đừng để ý quá đến chuyện của Triệu Mộng Tuyết, chuyện mang thai hộ tôi cũng đã nói với cô ấy rồi, dù là người phụ nữ khác mang thai tôi cũng sẽ không tiếp nhân."
Nói đến đây, tôi nhớ lại lời Triệu Mộng Tuyết nổi Chu Phong không chấp nhận chuyện có người phụ nữ khác mang thai con của anh ấy ngoài tôi, đột nhiên cảm nhận được nơi mềm mại nhất trong ngực bị bàn tay nhỏ bé chạm vào, cảm giác không nói nên lời.
Tôi mấp máy môi, một lúc sau chi ứm một tiếng thật nhẹ, lại phát hiện anh ta len lén nhìn tôi rồi nói: "Nhưng tôi cũng nói với Triệu Mộng Tuyết rồi. Trừ em ra, những người phụ nữ khác không có tư cách mang thai con của tôi"
Sợ là đây là thông báo đau lòng nhất tôi nghe được từ khi biết Chu Phong tới nay, còn chấn động hơn khi nghe được từ trong miệng của người khác.
Tôi lập tức luống cuống trong lòng, xoay cả người sang bên cạnh đối diện với ngoài cửa sổ xe.
Bầu không khí xấu hổ cứ kéo dài mãi như vậy, một đường nhanh chóng đến nhà tôi. Từ xa đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trước cửa nhà mình, Lục Kính Đình đang đứng dựa vào đầu xe, Đọc truyện mới nhất tại
Tôi vội vàng bảo Chu Phong dừng xe lại, sau đó cẩm đồ của mình quay đầu nói cảm ơn với Chu Phong: "Hôm nay cảm ơn anh, hy vọng lần sau gặp lại đổi mặt với tình huống như vậy thì anh không cần lo cho em nữa."
Mặc dù lời nói của Chu Phong khiến tôi xúc động nhưng tôi vẫn không muốn dây dưa với anh ta, dù sao thì Lục Kinh Đình mới là người khó đối phó nhất. không chờ Chu Phong phản ứng lại, tôi nhanh chóng xuống xe bước từ nhanh đến chậm về phía Lục Kính Đình. Lúc ngắng đầu đối diện với ánh mắt của anh, tôi vô thức quay lại nhìn về phía sau, không ngờ Chu Phong vẫn còn ở bên lề đường, ngồi trên ghế lái không biết đang nghĩ gì,
Trong lòng quýnh lên, vội vã đến gần Lục Kính Đình, có thể cảm nhận được khí lạnh trên người anh, chắc là đã nhìn thấy Chu Phong rồi.
Anh liếc xe của Chu Phong sau đó hỏi tôi: "Đi "Đi dạo phố giải khuây." "Cùng Chu Phong?" Lục Kính Đình nhưởng mày, gương mặt như được đẽo gọt lạnh lùng nghiêm nghị, rất có khí thể cực kỳ áp lực khiến tôi cảm thấy bị đè ép. "Trên đường xảy ra việc ngoài ý muốn, anh ta giúp em, sau đó tiện đường đưa em về thôi." Tôi nửa giấu nửa giải thích rõ ràng nhưng cũng biết chẳng có tác dụng gì.
Lục Kính Đình không lên tiếng, đột kiên túm tôi lên xe, sau đó anh vòng sang bên kia đi lên. Tôi còn tường anh đi thẳng về, không ngờ sau khi anh đi lên, đột nhiên dùng hai tay ôm chặt lấy mặt tôi, vẻ mặt thẩm trầm: "Em sẽ nói lại tình xưa với anh ta?"
Tôi đang suy nghĩ không kịp phản ứng chi à một tiếng, anh bất chợt tiến tới thô lỗ hôn lên mỗi tôi, nổi giận nghiền ép, đầu lưỡi không hề dạo đầu cạy miệng tôi ra chui thẳng vào.
Dường như đã dùng tất cả sức mạnh mút ra, mang theo tâm trạng buồn bực của anh truyền tới giữa răng môi. Trong tâm tình phức tạp, tôi còn cảm nhận được nỗi lo lắng bất an.
Tôi không biết anh đang sợ cái gì, hoặc là nói tôi chưa từng nghĩ cũng có thứ khiến anh sợ hãi.
Tuy đầu lưỡi bị mút vào vừa đau vừa tế nhưng lòng tôi mềm nhũn, dùng tất cả tình cảm để đáp lại nụ hôn của anh.
Thời gian dài đằng đẳng như đã qua một thế kỷ, đến khi tỉnh táo lại, hai chúng tôi thở hổn hển buông nhau ra. Trong xe tràn ngập mùi vị ngọt ngào ám muội không rõ.
Lục Kinh Đình nâng sau gáy tôi, khàn giọng nói: "Đồng ý với anh, lần sau đừng đi cùng anh ta được không?"
Tôi ngắng lên nhìn anh, lồng mi dài rậm rã xuống thành bóng mờ, dầu với mờ nhạt trong mắt tôi được nhuộm càng đơn hơn, quấn quanh sương mù dày đặc khiến người là không phân biệt được tình cảm trong dó.
Tôi liếm liếm đôi môi tê dại, gật đầu khá vắng.
Hôm sau, tôi không liều lính đến nhà Vương Thiết Kiên tìm anh ta mà nghĩ đến việc trước đó anh ta đồng ý với Lô khiết sẽ chăm sóc cho mẹ cô ấy cho nên đi thẳng đến bệnh viện tóm người.
Sau mấy lần hụt mất, cuối cùng cũng tóm được anh ta vào lúc hai giờ chiều ngày thứ hai.
Anh ta vẫn mua mấy món gì đó khả rẻ cho mẹ Lộ khiết như trước, sau đó trông mẹ Lộ Khiết ăn rồi thư dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi nhưng lại bị bà ấy kéo lại nói chuyện phiếm.
Vương Thiết Kiên không tiện từ chối đành không yên lỏng ở lại nói chuyện với mẹ Lộ Khiết.
Tôi ở cửa nhìn một lúc lâu, ban đầu định đợi anh ta đi ra rồi mới hỏi, sau đó nghĩ lại thấy mặc dù Vương Thiết Kiên không thông minh nhưng cũng có lúc rất xảo quyệt, sợ bị anh ta đầm sau lưng như lần trước nên đành nghĩ cách khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, một cô y tá chuẩn bị vào thay thuốc cho mẹ Lộ Khiết, tôi vội vàng kéo người lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: ấy tá, có chuẩn bị vào thay thuốc cho bác gái bên trong hành
Y tá khoảng chứng hai mươi tuổi, dáng vẻ non nớt, thế nhưng trong ánh mắt không có sự đơn thuần và sáng sủa mà cái tuổi này nên có, đã nhuốm hỗn tạp của sự đời. "Đúng vậy, sao thế?" Y tá hỏi tôi, giọng nói không kiên nhẫn.
Tôi cầm lấy cánh tay cô ta, móc một triệu năm trăm ngàn trong ví ra kin đảo đưa cho y tả, sau đó cười Chíp mắt nói: "Có thể giúp tôi một việc không?"