Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-181
Chương 184: Nghiêm khắc trừng trị
Vietwriter
**********
Sau khi thử với giấy thử, Tần Thiên Khải lại làm một loạt các thí nghiệm, tôi nhìn không hiểu nhưng kết quả thì giống hệt như trong tưởng tượng.
Tần Thiên Khải cau mày, để tất cả đồ dùng lên bài, sau đó cầm ly đứng lên, nét mặt chăm chú nhìn chị Nam, sau đó liếc nhìn ông chủ Phong nói: "Trong đây đúng là đã bị bỏ thêm thứ khác, dụng cụ ở đây không đầy đủ cho nên tôi cũng chỉ có thể đoán nó có thể là một thứ gây suy nhược thần kinh cho người sử dụng.
Trong lòng tôi kinh ngạc, mấy chuyện này Tần Thiên Khải không được biết trước, nhưng chỉ cần dùng một ít thứ linh tinh là đã có thể đoán ra được, như vậy cho thấy y thuật của anh ta không đơn giản như bể ngoài.
Phong Sa nghe nói xong thì bất ngờ đập bản đứng dậy, không thể tin được hỏi lại: “Thật như vậy?" “Là sự thật.” Tần Thiên Khải trả lời quyết đoán, cùng lúc đó cũng để cái lý trong tay lên bàn. Ngược lại tôi chăm chú nhìn về phía chỉ Nam đang tay chân luống cuống, hai tay cô ta cứ nắm chặt ở đằng trước, đầu hơi củi, mỏ hội đảm địa trên trán, làm cho lớp trang điểm trên mặt cũng ướt, dưới ánh sáng có cảm giác như bị bóng dầu.
Phong Sa cũng nghĩ tới chị Nam đầu tiên nhưng lại không mở miệng hỏi,
Tôi không thể chịu thêm được nữa cho nên thêm mắm dặm muối: “Nhìn xem, thuốc đó không phải do tôi bỏ vào, chúng tôi vừa mới đến đây không thể nào bỏ thuốc ông được! Nhưng mà ngược lại tôi lại thấy chị Nam ở bên cạnh ông chủ Phong vừa rồi có hành động rất đáng nghi ngờ." “ông chủ, ông đừng nghe bọn họ nói bậy, không phải tôi, thật sự không phải tôi. Nhất định là Tân Ái Phương, con khốn đó vì muốn báo thù cho nên mới cổ ý nói như thế, hơn nữa còn để cho anh Tần kiểm tra, nói không chừng ở trong ly không có cái gì hết, chỉ là bọn họ nói bậy bạ mà thôi."
Chị Nam không đứng vững, bịch một tiếng quỷ rạp trên mặt đất, nắm tay có của Phong Sa liên tục ăn nói lung tung.
Nhưng mà cô ta đổ lỗi cũng không chịu suy nghĩ.
Vẻ mặt Tần Thiên Khải tỏ ra không vui, nhưng không nói câu nào, đã nghe thấy bị tiếng tát vô cùng lớn của Phong Sa: "Cầm miệng, ai cho có lá gan mà có lại dám nghi ngờ anh Tần hả?
Đúng là khi có Tần Thiên Khải ở đây thì thái độ của Phong Sa cũng thay đổi. Tính cách của tôi rất kiên nhân, cho nên ngồi đó xem bọn họ diễn kịch.
Chị Nam bị đánh mạnh đến nỗi đầu nghiêng về một bên, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại chuẩn bị đổ lỗi cho tôi với Tần Thiên Khải.
Tần Thiên Khải trực tiếp nói một câu làm cho cô ta cứng họng: "Nếu như cô Nam đã chắc chắn ly rượu này không có gì thì cô hãy uống nó để chứng minh xem sao?"
Về mặt chị Nam thay đổi, gương mặt trở nên trắng bệch, liên tục tui về phía sau, vô cùng hoảng sợ.
Phong Sa cảm thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cổ tay của cô ta khiến cho cô ta không thể tiếp tục lùi về phía sau, ông ta khom người cúi đầu xuống, nghiền răng nghiến lợi: "Có dám uống hay không?" “Không, tôi “Thì ra cô Nam không hề tự tin nha! Nếu như Cô nói mình không có bỏ thuốc vào đó vậy thì hãy uống nó để chứng minh đi
Lời của Tần Thiên Khải vô cùng sắc bén, cũng vô cùng hơi thở dọa người, Phong Sa vốn dĩ đã bắt đầu nghi ngờ chỉ Nam cho nên ý của Tân Thiên Khải cũng chính là ý nghĩ của ông ta, ánh mắt chết chóc uy hiếp nhìn chăm chăm chỉ Nam.
Chị Nam khó khăn giấy giua cổ tay đang bị nắm lấy, liên tục lắc đầu: "Thật sự không phải là tôi, tôi không có làm, tôi " “Vậy thì cô uống nó đi." Phong Sa cắn răng, bóp miệng của cô ta, cùng lúc đó ra lệnh cho hai vệ sĩ đem bình rượu làm từ gốm Bát Tràng tới, chuẩn bị cố gắng cho chị Nam uống nó.
Lúc này chị Nam bị dọa sợ, khóc lóc chảy nước mắt lẫn nước mũi, nhanh chóng cần xin tha thứ: “Tôi sai rồi, ông chỉ, van xin ông hãy tha cho tôi đi, là tôi bỏ thuốc, van xin ông tha cho tôi đi, tôi sai rồi ông chủ, sai rồi.
Cô ta ở đó khóc lúc cầu xin tha thứ, còn không biết xấu hổ mà bắt đầu quỳ, đập đầu nhận lỗi, đầu óc do bị đập mạnh mà bị chảy máu, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của Phong Sa.
Phong Sa để ly rượu ở trên bầu, lui về sau một bước, từ trên cao nhìn xuống cổ ta, ánh mắt sắc bén như dao,
Chị Nam ở bên cạnh hít mũi, sợ hãi kéo chân Phong Sa, tiếng khóc gián đoạn “Ông Chủ
Phong Sa cười haha hai tiếng, lạnh như băng, cơ thể khó khăn lùi về sau hai cái, sau đó ngã ngồi vào vị trí của mình: "Không thể tin được Phong Sa tôi vậy mà lại bị một người phụ nữ giở trò, cô được lắm Nam Sudng."
Nam Sương là tên đầy đủ của chị Nam, nhưng có rất ít người kêu cô t như vậy, tôi cũng là được nghe lần đầu tiên.
Nét mặt của chị Nam càng thêm tái nhợt, cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng cho nên lấy hết can đảm đứng lên, chuẩn bị chạy trốn.
Đúng lúc đó thì tôi đưa chân dài ra, gạt chân của cô ta một cái, làm cho tô ta ngã chồng vó xuống đất, mái tóc gọn gàng cũng vì vậy mà trở nên lộn xộn, tóc tại bù xù cộng với gương mặt đầy nước mắt trông hết sức nhếch nhác.
Người của Phong Sa thấy tình hình như vậy vội vàng bắt chị Nam lại, đè cô ta quỳ xuống trước mặt Phong Sa.
Ông ta cúi người, nắm lấy cảm của cô ta, vẻ mặt ác độc giống như lúc trước đã nhìn tôi, nhưng mà lần này còn nghiêm trọng hơn: “Không ngờ tôi lại bị người ở bên gối phản bội. Mở miệng cô ta ra cho tôi Lời nói vừa đứt thì cũng không quan tâm chị Nam đang giày giua là hết, vệ sĩ của Phong Sa rất thô lỗ mở miệng của chị Nam ra, sau đó Phong Sa tự mình để toàn bộ số rượu kia vào bụng của chị Nam.
Âm thanh rượu chạy vào bụng rất lớn, cũng giống như vang lên ở trong bụng tối, tôi nghe cảm thấy vô cùng chân thật, cũng hiểu sau khi uống rượu thì sẽ có kết quả gì. Nhưng mà tôi không có sự vui sướng sau khi trả được thủ, ngược lại khi nhìn thấy chị Nam khóc đến nỗi muốn mù mắt thi tim lại hơi nhói đau.
Cảm thán Phong Sa độc ác, nói trở mặt là trở mặt, cho tới bây giờ thế giới này cũng không tồn tại sự lương thiện, cái tồn tại chính là thời gian để con người có thể lương thiện.
Sau khi uống xong, vệ sĩ của Phong Sa cũng buông chị Nam ra, chị Nam như người mất hồn, yếu ớt co quắp ở trên đất, trong miệng còn chảy ra số rượu chưa kịp xuống bụng.
Ánh mắt của cô ta dại ra, người run rẩy, dáng vẻ đáng thương giống như một con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Tần Thiên Khải họ nhẹ một tiếng, kéo tôi vào trong lồng ngực của anh ta, nhiệt độ ấm áp trong nháy mắt bao bọc cơ thể chẳng biết đã trở nên lạnh lẽo từ lúc nào của tôi, giống như đang ù, vỏ về trái tim đang hoảng hốt của tôi, “Tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có Nam đã ở bên cạnh ông rất lâu rồi, tại sao lại bất ngờ bỏ thuốc thế? Chắc chắn là bị ai đó sai khiến.
Lời nói của Tần Thiên Khải làm cho Phong Sa tình táo lại, chị Nam cũng vì câu nói này mà cơ thể run rẩy mạnh hơn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi là hét: "Cô là con khốn, cuối cùng cô muốn làm gì? A... cô khụ khụ..."
Kết quả cô ta bị sặc do rượu ở trong miệng, sau đó nằm trên đất ho khan.
Tôi nghĩ là cô ta đã phát hiện ra mục đích của tôi, nhưng tôi không lo lắng cô ta sẽ nói việc này cho Lục Kính Đình, bởi vì có Phong Sa ở đây, tối nay chỉ sợ rằng cô ta sẽ rất khó khăn.
Đúng như suy nghĩ, Phong Sa nghe Tần Thiên Khải nói xong thì còn ác độc hơn lúc nãy, đạp chị Nam đến nỗi lớn mèo, sau đó giảm ở trên bụng của cô ta hỏi: "Nói đi, ai sai khiến cô làm như vậy?"
Chị nam chỉ cười nhạt, quay đầu đi chỗ khác không nói gì cả.
Có thể là cảm thấy mình không thể sống được nữa, có nói hay không cũng giống nhau. phong sa lầm bầm hai câu, nhưng cũng không gấp gấp, sau đó rụt chán lại, rồi nói với Tán Thiên Khải “Tôi có chút chuyện riêng cần phải giải quyết, có thể hơi máu tanh một chút, hay là anh tấn đi về trước đi, hôm khác tôi sẽ đến nhà để xin lỗi anh"
Tần Thiên Khải không có vấn đề gì cả, cười một cái buông tay: "Không sao đâu, ông chủ Phong cứ tự nhiên, chúng tôi không để ý."
Khỏe miệng Phong Sa xụ xuống, không còn lời nào để nói, cũng không thể làm gì khác hơn là coi chúng tôi như không tồn tại, sau đó ngồi xổm xuống, thô lỗ nắm tóc của chi Nam xách cô ta từ dưới đất lên. “Cô không nói cũng được, nhưng mà tôi hỏi cô một lần thì sẽ chặt một ngón tay của cô, cô cảm thấy như thế nào? Khi nào cô trả lời thì lúc đó mới dừng lại. "Tôi khinh, muốn chém một giết thì cứ tự nhiên" Chị Nam không hề tỏa ra yếu đuối như trước mà ngược lại ôm tâm lý muốn chết, phun nước miếng đẩy mặt của Phong Sa.
Vẻ mặt của Phong Sa tối lại, sau khi vệ sĩ lau sạch nước miếng trên mặt thì nặng nhọc khiến chị Nam từ dưới đất lên, sau đó đè đầu của cô ta lên bàn. Cái bằn của vì vậy mà lay động là cho tôi giật mình. Đọc truyện mới nhất tại
Phong Sa cử động ngón tay, tên đàn ông ở sau lưng ông ta nhanh chóng hiểu ý đi tới bên cạnh chi Nam cầm tay chỉ Nam đặt ở trên bàn, lấy ra một con dao nhỏ luôn mang theo bên cạnh, dưới ánh đến lớp lên về sắc bén, nhìn thôi cũng thấy hết sức đáng sợ.
Việc này khác xa so với suy nghĩ của tôi, hai chân của tôi không chịu được mà mềm nhũn chứ đừng nói đến chị Nam, cô ta nhìn về phía tôi với vẻ mặt sợ hãi hung ác, nước mắt cũng ảo ảo chảy xuống, nhưng vẫn bướng bình cắn môi. "Cô có nói hay không? Phong Sa hỏi lại một lần nữa, chị Nam cắn răng không lên tiếng, kết quả là tiếng gãy vang lên, vệ sĩ không hề do dự mà chặt đầu ngón tay út của cô ta.
Máu tươi trong phút chốc chảy ra, làm cho tôi giật mình, mắt mở to, rất lâu cũng không chớp mắt, tại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chị Nam.
Tần Thiên Khải bất ngờ ấn đầu tôi vào trong ngực của anh ra, đè đình đầu của tôi, nhỏ giọng an ủi tôi: “Không muốn xem thì đừng nhìn. Sẽ qua rất nhanh"
Tiếp theo, trong tai tôi là tiếng Phong Sa lần lượt hỏi chị Nam có nói hay không, nhưng cô ta không kêu rên dù chỉ một lời, kết quả chính là âm thanh của những chiếc xương bị chặt đứt lần lượt vang lên.
Chi ba lần như vậy thì chị Nam cũng té xỉu. Phong Sa cho người bưng đến một thau nước đối cho cô ta tỉnh lại, tiếp tục hỏi. Phương pháp có cùng tàn nhan, khiến cho tôi không chịu được mà hoảng sợ, lòng bàn tay cũng ra mổ hỏi lạnh, cơ thể liên tục run ray.
Tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sự, nó giống như nỗi sợ hãi tột độ khi tôi nhìn thấy bố mẹ mình bị ném xuống.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi cũng không rõ đã cắt bao nhiêu lần, chỉ biết là chị Nam chịu thua, vừa khóc lóc, kêu đến tê tâm liệt phế, la to: “Tôi nói, tôi nói. Là Lục Kính Đình, là Lục Kính Đinh kêu tôi làm như vậy.
Sau khi nói xong thì toàn bộ không khí như đông cứng lại, mà Phong Sa cũng ngừng hành động.
Xung quanh chỉ có một mình chị Nam khóc thút thít, Tần Thiên Khải cũng buông tôi ra.
Tôi từ từ đứng thẳng người, không dám nhìn về phía chị Nam, mà liếc mắt nhìn chân mình.
Rất lâu sau mới nghe thấy Phong Sa nghiên răng nghiến lợi nói ra hay chứ: “Tốt lắm."
Màn kịch kết thúc, Phong Sa kêu người dẫn chị Nam đi, sau đó lại tiếp tục hỏi. Tiếp theo thì kêu người đến phòng riêng dọn dẹp cái đồng bừa bộn kia, lúc này tôi mới có thể dùng cảm ngắng đầu lên, phòng riêng đã quay trở về hình dáng như lúc đầu nhưng trên bàn, trên nền văn còn thấy được vết máu mở không cách nào lau chùi được.
Phong Sa vỗ tay áo, chắp tay nói xin lỗi với Tần Thiên Khải: "Thật xin lỗi, định bàn chuyện làm ăn với anh Tần nhưng kết quả lại khiến anh Tấn chê cười rồi, nhưng mà cũng cảm ơn anh Tần vì đã cứu mạng tôi, lần sau nhất định sẽ đền ơn, còn nữa..."
Nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi trong giây lát rồi biến mất: "Nói thế nào đi nữa thì tối nay cũng may là nhờ có sự nhắc nhở của cô Tân.
Giọng điệu của ông ta kỳ quái, tôi cũng không chờ mong ông ta sẽ nghĩ là tôi có lòng tốt nhắc nhở, vì vậy cũng không cảm thấy sợ hãi. "Đâu có! Ông chủ Phong không có sao là tốt rồi, nhưng mà tôi nay cũng chỉ có thể nói đến đây thôi, chuyện làm ăn thì ngày khác lại nói tiếp vậy." Tần Thiên Khải cũng cúi chào, nói lời tạm biệt.
Cuối cùng ông chủ Phong vì phải xử lý chuyện của chị Nam cho nên chỉ có thể kêu vệ sĩ của mình đưa chúng tôi đến cửa thang máy, sau đó đường ai nấy đi.
Sau khi vào thang máy, chân tôi vẫn còn mềm nhữn, trên đường nếu như không có Tần Thiên Khải đỡ thì chỉ sở dã ng quy xuống đất rồi,
Đến bây giờ mà mũi tôi giống như vẫn có thể ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc, cùng với đó là tháng kêu thê thảm của chị Nam vắng vắng trong đầu.
Tần Thiên Khải xoa xoa bà vai tôi hỏi: “Cô không có sao chứ?
Tôi lắc đầu nhưng trong lòng rất nặng nề. “Tôi đúng là đã không nhìn lầm cô, đúng là rất thủ vị." Tần Thiên Khải mở miệng cười một tiếng, không hiểu sao lại khen tôi.
Tôi nghĩ chắc là chuyện diễn ra tối hôm nay khiến anh ta hài lòng, chẳng hạn như để Phong Sa biết chuyện Lục Kính Đình gài bẫy ông ta.
Vietwriter
**********
Sau khi thử với giấy thử, Tần Thiên Khải lại làm một loạt các thí nghiệm, tôi nhìn không hiểu nhưng kết quả thì giống hệt như trong tưởng tượng.
Tần Thiên Khải cau mày, để tất cả đồ dùng lên bài, sau đó cầm ly đứng lên, nét mặt chăm chú nhìn chị Nam, sau đó liếc nhìn ông chủ Phong nói: "Trong đây đúng là đã bị bỏ thêm thứ khác, dụng cụ ở đây không đầy đủ cho nên tôi cũng chỉ có thể đoán nó có thể là một thứ gây suy nhược thần kinh cho người sử dụng.
Trong lòng tôi kinh ngạc, mấy chuyện này Tần Thiên Khải không được biết trước, nhưng chỉ cần dùng một ít thứ linh tinh là đã có thể đoán ra được, như vậy cho thấy y thuật của anh ta không đơn giản như bể ngoài.
Phong Sa nghe nói xong thì bất ngờ đập bản đứng dậy, không thể tin được hỏi lại: “Thật như vậy?" “Là sự thật.” Tần Thiên Khải trả lời quyết đoán, cùng lúc đó cũng để cái lý trong tay lên bàn. Ngược lại tôi chăm chú nhìn về phía chỉ Nam đang tay chân luống cuống, hai tay cô ta cứ nắm chặt ở đằng trước, đầu hơi củi, mỏ hội đảm địa trên trán, làm cho lớp trang điểm trên mặt cũng ướt, dưới ánh sáng có cảm giác như bị bóng dầu.
Phong Sa cũng nghĩ tới chị Nam đầu tiên nhưng lại không mở miệng hỏi,
Tôi không thể chịu thêm được nữa cho nên thêm mắm dặm muối: “Nhìn xem, thuốc đó không phải do tôi bỏ vào, chúng tôi vừa mới đến đây không thể nào bỏ thuốc ông được! Nhưng mà ngược lại tôi lại thấy chị Nam ở bên cạnh ông chủ Phong vừa rồi có hành động rất đáng nghi ngờ." “ông chủ, ông đừng nghe bọn họ nói bậy, không phải tôi, thật sự không phải tôi. Nhất định là Tân Ái Phương, con khốn đó vì muốn báo thù cho nên mới cổ ý nói như thế, hơn nữa còn để cho anh Tần kiểm tra, nói không chừng ở trong ly không có cái gì hết, chỉ là bọn họ nói bậy bạ mà thôi."
Chị Nam không đứng vững, bịch một tiếng quỷ rạp trên mặt đất, nắm tay có của Phong Sa liên tục ăn nói lung tung.
Nhưng mà cô ta đổ lỗi cũng không chịu suy nghĩ.
Vẻ mặt Tần Thiên Khải tỏ ra không vui, nhưng không nói câu nào, đã nghe thấy bị tiếng tát vô cùng lớn của Phong Sa: "Cầm miệng, ai cho có lá gan mà có lại dám nghi ngờ anh Tần hả?
Đúng là khi có Tần Thiên Khải ở đây thì thái độ của Phong Sa cũng thay đổi. Tính cách của tôi rất kiên nhân, cho nên ngồi đó xem bọn họ diễn kịch.
Chị Nam bị đánh mạnh đến nỗi đầu nghiêng về một bên, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại chuẩn bị đổ lỗi cho tôi với Tần Thiên Khải.
Tần Thiên Khải trực tiếp nói một câu làm cho cô ta cứng họng: "Nếu như cô Nam đã chắc chắn ly rượu này không có gì thì cô hãy uống nó để chứng minh xem sao?"
Về mặt chị Nam thay đổi, gương mặt trở nên trắng bệch, liên tục tui về phía sau, vô cùng hoảng sợ.
Phong Sa cảm thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cổ tay của cô ta khiến cho cô ta không thể tiếp tục lùi về phía sau, ông ta khom người cúi đầu xuống, nghiền răng nghiến lợi: "Có dám uống hay không?" “Không, tôi “Thì ra cô Nam không hề tự tin nha! Nếu như Cô nói mình không có bỏ thuốc vào đó vậy thì hãy uống nó để chứng minh đi
Lời của Tần Thiên Khải vô cùng sắc bén, cũng vô cùng hơi thở dọa người, Phong Sa vốn dĩ đã bắt đầu nghi ngờ chỉ Nam cho nên ý của Tân Thiên Khải cũng chính là ý nghĩ của ông ta, ánh mắt chết chóc uy hiếp nhìn chăm chăm chỉ Nam.
Chị Nam khó khăn giấy giua cổ tay đang bị nắm lấy, liên tục lắc đầu: "Thật sự không phải là tôi, tôi không có làm, tôi " “Vậy thì cô uống nó đi." Phong Sa cắn răng, bóp miệng của cô ta, cùng lúc đó ra lệnh cho hai vệ sĩ đem bình rượu làm từ gốm Bát Tràng tới, chuẩn bị cố gắng cho chị Nam uống nó.
Lúc này chị Nam bị dọa sợ, khóc lóc chảy nước mắt lẫn nước mũi, nhanh chóng cần xin tha thứ: “Tôi sai rồi, ông chỉ, van xin ông hãy tha cho tôi đi, là tôi bỏ thuốc, van xin ông tha cho tôi đi, tôi sai rồi ông chủ, sai rồi.
Cô ta ở đó khóc lúc cầu xin tha thứ, còn không biết xấu hổ mà bắt đầu quỳ, đập đầu nhận lỗi, đầu óc do bị đập mạnh mà bị chảy máu, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của Phong Sa.
Phong Sa để ly rượu ở trên bầu, lui về sau một bước, từ trên cao nhìn xuống cổ ta, ánh mắt sắc bén như dao,
Chị Nam ở bên cạnh hít mũi, sợ hãi kéo chân Phong Sa, tiếng khóc gián đoạn “Ông Chủ
Phong Sa cười haha hai tiếng, lạnh như băng, cơ thể khó khăn lùi về sau hai cái, sau đó ngã ngồi vào vị trí của mình: "Không thể tin được Phong Sa tôi vậy mà lại bị một người phụ nữ giở trò, cô được lắm Nam Sudng."
Nam Sương là tên đầy đủ của chị Nam, nhưng có rất ít người kêu cô t như vậy, tôi cũng là được nghe lần đầu tiên.
Nét mặt của chị Nam càng thêm tái nhợt, cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng cho nên lấy hết can đảm đứng lên, chuẩn bị chạy trốn.
Đúng lúc đó thì tôi đưa chân dài ra, gạt chân của cô ta một cái, làm cho tô ta ngã chồng vó xuống đất, mái tóc gọn gàng cũng vì vậy mà trở nên lộn xộn, tóc tại bù xù cộng với gương mặt đầy nước mắt trông hết sức nhếch nhác.
Người của Phong Sa thấy tình hình như vậy vội vàng bắt chị Nam lại, đè cô ta quỳ xuống trước mặt Phong Sa.
Ông ta cúi người, nắm lấy cảm của cô ta, vẻ mặt ác độc giống như lúc trước đã nhìn tôi, nhưng mà lần này còn nghiêm trọng hơn: “Không ngờ tôi lại bị người ở bên gối phản bội. Mở miệng cô ta ra cho tôi Lời nói vừa đứt thì cũng không quan tâm chị Nam đang giày giua là hết, vệ sĩ của Phong Sa rất thô lỗ mở miệng của chị Nam ra, sau đó Phong Sa tự mình để toàn bộ số rượu kia vào bụng của chị Nam.
Âm thanh rượu chạy vào bụng rất lớn, cũng giống như vang lên ở trong bụng tối, tôi nghe cảm thấy vô cùng chân thật, cũng hiểu sau khi uống rượu thì sẽ có kết quả gì. Nhưng mà tôi không có sự vui sướng sau khi trả được thủ, ngược lại khi nhìn thấy chị Nam khóc đến nỗi muốn mù mắt thi tim lại hơi nhói đau.
Cảm thán Phong Sa độc ác, nói trở mặt là trở mặt, cho tới bây giờ thế giới này cũng không tồn tại sự lương thiện, cái tồn tại chính là thời gian để con người có thể lương thiện.
Sau khi uống xong, vệ sĩ của Phong Sa cũng buông chị Nam ra, chị Nam như người mất hồn, yếu ớt co quắp ở trên đất, trong miệng còn chảy ra số rượu chưa kịp xuống bụng.
Ánh mắt của cô ta dại ra, người run rẩy, dáng vẻ đáng thương giống như một con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Tần Thiên Khải họ nhẹ một tiếng, kéo tôi vào trong lồng ngực của anh ta, nhiệt độ ấm áp trong nháy mắt bao bọc cơ thể chẳng biết đã trở nên lạnh lẽo từ lúc nào của tôi, giống như đang ù, vỏ về trái tim đang hoảng hốt của tôi, “Tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có Nam đã ở bên cạnh ông rất lâu rồi, tại sao lại bất ngờ bỏ thuốc thế? Chắc chắn là bị ai đó sai khiến.
Lời nói của Tần Thiên Khải làm cho Phong Sa tình táo lại, chị Nam cũng vì câu nói này mà cơ thể run rẩy mạnh hơn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi là hét: "Cô là con khốn, cuối cùng cô muốn làm gì? A... cô khụ khụ..."
Kết quả cô ta bị sặc do rượu ở trong miệng, sau đó nằm trên đất ho khan.
Tôi nghĩ là cô ta đã phát hiện ra mục đích của tôi, nhưng tôi không lo lắng cô ta sẽ nói việc này cho Lục Kính Đình, bởi vì có Phong Sa ở đây, tối nay chỉ sợ rằng cô ta sẽ rất khó khăn.
Đúng như suy nghĩ, Phong Sa nghe Tần Thiên Khải nói xong thì còn ác độc hơn lúc nãy, đạp chị Nam đến nỗi lớn mèo, sau đó giảm ở trên bụng của cô ta hỏi: "Nói đi, ai sai khiến cô làm như vậy?"
Chị nam chỉ cười nhạt, quay đầu đi chỗ khác không nói gì cả.
Có thể là cảm thấy mình không thể sống được nữa, có nói hay không cũng giống nhau. phong sa lầm bầm hai câu, nhưng cũng không gấp gấp, sau đó rụt chán lại, rồi nói với Tán Thiên Khải “Tôi có chút chuyện riêng cần phải giải quyết, có thể hơi máu tanh một chút, hay là anh tấn đi về trước đi, hôm khác tôi sẽ đến nhà để xin lỗi anh"
Tần Thiên Khải không có vấn đề gì cả, cười một cái buông tay: "Không sao đâu, ông chủ Phong cứ tự nhiên, chúng tôi không để ý."
Khỏe miệng Phong Sa xụ xuống, không còn lời nào để nói, cũng không thể làm gì khác hơn là coi chúng tôi như không tồn tại, sau đó ngồi xổm xuống, thô lỗ nắm tóc của chi Nam xách cô ta từ dưới đất lên. “Cô không nói cũng được, nhưng mà tôi hỏi cô một lần thì sẽ chặt một ngón tay của cô, cô cảm thấy như thế nào? Khi nào cô trả lời thì lúc đó mới dừng lại. "Tôi khinh, muốn chém một giết thì cứ tự nhiên" Chị Nam không hề tỏa ra yếu đuối như trước mà ngược lại ôm tâm lý muốn chết, phun nước miếng đẩy mặt của Phong Sa.
Vẻ mặt của Phong Sa tối lại, sau khi vệ sĩ lau sạch nước miếng trên mặt thì nặng nhọc khiến chị Nam từ dưới đất lên, sau đó đè đầu của cô ta lên bàn. Cái bằn của vì vậy mà lay động là cho tôi giật mình. Đọc truyện mới nhất tại
Phong Sa cử động ngón tay, tên đàn ông ở sau lưng ông ta nhanh chóng hiểu ý đi tới bên cạnh chi Nam cầm tay chỉ Nam đặt ở trên bàn, lấy ra một con dao nhỏ luôn mang theo bên cạnh, dưới ánh đến lớp lên về sắc bén, nhìn thôi cũng thấy hết sức đáng sợ.
Việc này khác xa so với suy nghĩ của tôi, hai chân của tôi không chịu được mà mềm nhũn chứ đừng nói đến chị Nam, cô ta nhìn về phía tôi với vẻ mặt sợ hãi hung ác, nước mắt cũng ảo ảo chảy xuống, nhưng vẫn bướng bình cắn môi. "Cô có nói hay không? Phong Sa hỏi lại một lần nữa, chị Nam cắn răng không lên tiếng, kết quả là tiếng gãy vang lên, vệ sĩ không hề do dự mà chặt đầu ngón tay út của cô ta.
Máu tươi trong phút chốc chảy ra, làm cho tôi giật mình, mắt mở to, rất lâu cũng không chớp mắt, tại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chị Nam.
Tần Thiên Khải bất ngờ ấn đầu tôi vào trong ngực của anh ra, đè đình đầu của tôi, nhỏ giọng an ủi tôi: “Không muốn xem thì đừng nhìn. Sẽ qua rất nhanh"
Tiếp theo, trong tai tôi là tiếng Phong Sa lần lượt hỏi chị Nam có nói hay không, nhưng cô ta không kêu rên dù chỉ một lời, kết quả chính là âm thanh của những chiếc xương bị chặt đứt lần lượt vang lên.
Chi ba lần như vậy thì chị Nam cũng té xỉu. Phong Sa cho người bưng đến một thau nước đối cho cô ta tỉnh lại, tiếp tục hỏi. Phương pháp có cùng tàn nhan, khiến cho tôi không chịu được mà hoảng sợ, lòng bàn tay cũng ra mổ hỏi lạnh, cơ thể liên tục run ray.
Tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sự, nó giống như nỗi sợ hãi tột độ khi tôi nhìn thấy bố mẹ mình bị ném xuống.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi cũng không rõ đã cắt bao nhiêu lần, chỉ biết là chị Nam chịu thua, vừa khóc lóc, kêu đến tê tâm liệt phế, la to: “Tôi nói, tôi nói. Là Lục Kính Đình, là Lục Kính Đinh kêu tôi làm như vậy.
Sau khi nói xong thì toàn bộ không khí như đông cứng lại, mà Phong Sa cũng ngừng hành động.
Xung quanh chỉ có một mình chị Nam khóc thút thít, Tần Thiên Khải cũng buông tôi ra.
Tôi từ từ đứng thẳng người, không dám nhìn về phía chị Nam, mà liếc mắt nhìn chân mình.
Rất lâu sau mới nghe thấy Phong Sa nghiên răng nghiến lợi nói ra hay chứ: “Tốt lắm."
Màn kịch kết thúc, Phong Sa kêu người dẫn chị Nam đi, sau đó lại tiếp tục hỏi. Tiếp theo thì kêu người đến phòng riêng dọn dẹp cái đồng bừa bộn kia, lúc này tôi mới có thể dùng cảm ngắng đầu lên, phòng riêng đã quay trở về hình dáng như lúc đầu nhưng trên bàn, trên nền văn còn thấy được vết máu mở không cách nào lau chùi được.
Phong Sa vỗ tay áo, chắp tay nói xin lỗi với Tần Thiên Khải: "Thật xin lỗi, định bàn chuyện làm ăn với anh Tần nhưng kết quả lại khiến anh Tấn chê cười rồi, nhưng mà cũng cảm ơn anh Tần vì đã cứu mạng tôi, lần sau nhất định sẽ đền ơn, còn nữa..."
Nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi trong giây lát rồi biến mất: "Nói thế nào đi nữa thì tối nay cũng may là nhờ có sự nhắc nhở của cô Tân.
Giọng điệu của ông ta kỳ quái, tôi cũng không chờ mong ông ta sẽ nghĩ là tôi có lòng tốt nhắc nhở, vì vậy cũng không cảm thấy sợ hãi. "Đâu có! Ông chủ Phong không có sao là tốt rồi, nhưng mà tôi nay cũng chỉ có thể nói đến đây thôi, chuyện làm ăn thì ngày khác lại nói tiếp vậy." Tần Thiên Khải cũng cúi chào, nói lời tạm biệt.
Cuối cùng ông chủ Phong vì phải xử lý chuyện của chị Nam cho nên chỉ có thể kêu vệ sĩ của mình đưa chúng tôi đến cửa thang máy, sau đó đường ai nấy đi.
Sau khi vào thang máy, chân tôi vẫn còn mềm nhữn, trên đường nếu như không có Tần Thiên Khải đỡ thì chỉ sở dã ng quy xuống đất rồi,
Đến bây giờ mà mũi tôi giống như vẫn có thể ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc, cùng với đó là tháng kêu thê thảm của chị Nam vắng vắng trong đầu.
Tần Thiên Khải xoa xoa bà vai tôi hỏi: “Cô không có sao chứ?
Tôi lắc đầu nhưng trong lòng rất nặng nề. “Tôi đúng là đã không nhìn lầm cô, đúng là rất thủ vị." Tần Thiên Khải mở miệng cười một tiếng, không hiểu sao lại khen tôi.
Tôi nghĩ chắc là chuyện diễn ra tối hôm nay khiến anh ta hài lòng, chẳng hạn như để Phong Sa biết chuyện Lục Kính Đình gài bẫy ông ta.