Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-171
Chương 174: Kế hoạch (Phần 1)
Vietwriter
**********
Thấy tôi bước từ ngoài cửa vào, anh mim cưới vẫy tay với tôi, đồng thời đặt ly cà phê vừa cầm lên xuống bàn, sải bước đến trước mặt tôi rồi kéo tôi vào trong lòng.
Tôi đắm chìm trong mùi hương trong trẻo trên người anh, nỗi sợ hãi cả ngày hôm nay lập tức với đi tôi an tâm ôm lấy lưng anh. “Nhớ anh rồi hả?" Lục Kinh Đình áp đầu vào bên tại tôi, vừa thở vào lỗ tại tôi vừa nhỏ giọng trêu chọc tôi.
Mặt tôi hơi đỏ lên, nhưng không ngượng nghịu không thừa nhận mà ôm chặt lấy anh hơn, vì đã mấy ngày rồi tôi không cảm nhận được cảm giác an tâm này. "Um!"
Chúng tôi ôm nhau một lúc, sau đó Lục Kinh Đình buông tôi ra, trao cho tôi một nụ hôn giống như đại hạn mong mưa, sự đề nên giữa hai cánh mỏi khiến mỗi tôi ngứa ran, nhưng tôi cũng bị tình yêu thắng thần này đánh thẳng vào tâm hồn, mạnh bạo đáp lại anh.
Chúng tôi hôn nhau điên cuồng trong phòng, và từ vách ngăn của sành đến bức tưởng trong phòng ngủ. Cuối cùng hai chúng tôi ngã xuống giường, anh đưa tay khám phá phía dưới làn váy của tôi, lòng bàn tay lướt từ hông lên trên, đồng thời dùng đầu lưỡi ấm ướt mềm mại của mình tạo ra một làn sóng cuống nhiệt trong miệng tôi. không uống rượu mà cũng cảm thấy ngà ngà say, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ làm theo những ham muốn sơ khai của cơ thể con người. Mãi cho đến khi quần áo trên người bị lột sạch, cảm nhận được hơi lạnh, tôi mới đột ngột bừng tỉnh và đẩy anh ra khỏi cơ thể mình.
Lục Kính Đình bất mãn "hả” một tiếng rồi ngắng đầu lên, khi nhìn tôi từ bên trên, trong mắt anh vẫn còn phủ một lớp sương mù dày đặc, giống như một đóa hoa đào rơi xuống nước làm gợn sóng, vô cùng quyền rũ. “Chỗ đó của em vẫn chưa ổn" Tôi giơ cánh tay che nửa khuôn mặt, ngại ngùng nghiêng đầu đi và nói khế, vừa rồi vì động tác dữ dội của anh mà bụng dưới của tôi rất khó chịu, cũng khiến cho phần dưới đầu đơn giống như bị dao cạo "Ừm, suýt nữa thì anh quên mất" Lục Kinh Đình đột nhiên lật người nằm sang bên cạnh tôi, anh đưa tay nắm chặt lấy tay tôi, cảm giác ấm áp khiến người ta lưu luyến
Hai chúng tôi cùng nhìn lên trần nhà một hồi lâu thì Lục Kính Đình đột nhiên ngồi dậy, lấy thuốc mở ở trên tủ đầu giường định bóp lên đầu ngón tay mình. Tôi thấy thể vội vàng bật dậy nắm lấy tay anh, lắc đầu trong khi mặt đỏ tới tận mang tai: “Việc đó cứ để em tự làm.
Lục Kinh Đình “xùy” một tiếng, nắm tay tôi vào trong lòng bàn tay của anh: “Sao thế? Anh đã nhìn thấy hết cơ thể em rồi mà, hôm qua còn bôi thuốc cho em nữa, bây giờ em mới biết mắc cỡ sao?"
Tôi cảm thấy như có mười nghìn phát súng nổi trong đầu, xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ cho xong, bắt giác nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, tôi càng không dám nhìn vào mặt anh.
Tôi nghiến răng hừ một tiếng, cầm lấy lọ thuốc rồi lao vào trong phòng tắm tự bôi thuốc cho mình, nếu lại bị anh chạm vào, tôi sợ rằng mình thật sự sẽ không nhịn được nữa.
Lê mề một lúc lâu tôi mới bôi thuốc xong, khi tôi ra ngoái, Lục Kinh Đình đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, cười tít mắt nhìn tôi, ánh mắt xuyên thẳng vào trái tim tôi như thể đang bắc trấn cơ thể tôi để anh thường thức.
Tôi đỏ mặt, họ khu hai tiếng rồi nhanh chóng đối chủ đề: "Cái đó, hôm nay cậu chủ Phong có nói với em một số chuyện, có phải anh ta cùng phe với anh không?"
Lục Kính Đình thu hồi vẻ mặt không đứng đắn lại và ngồi dậy, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, sau đó trà lời tôi: “Ừ, nhưng bây giờ em không nên nghĩ đến chuyện này, mà là ngày mai, có thể ngày mai sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Em ở chỗ Phong Sa nhất định phải giữ vững tinh thần để có thể đối phó với những thay đổi của Phong Sa bất cứ lúc nào." Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Tôi ù hết cả đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, tim tôi như thắt lại, chỉ “ừm" một tiếng nặng nề. “Ngoài ra, Phong Lạc Trung là người duy nhất mà em có thể hoàn toàn tin tưởng trong đám người đó, vì vậy nếu có bất kỳ sự sắp xếp bất ngờ nào, em cũng phải nghe theo anh ta, em hiểu chứ?" Cảm giác này khiến tôi nhớ tới chuyện lần trước Lục Kinh Đình cướp hàng của Tần Thiên Khải. Ở một góc độ nào đó, nó giống nhau đến không ngờ, không biết có phải vì lý do này không mà trong lòng tôi cứ thấy hai. Tôi cứ cảm thấy ngày mai sẽ có chuyện không may xảy ra.
Tôi lơ đễnh từ một tiếng, ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang dẫn hoảng loạn.
Đêm đó tôi ngủ lại ở chỗ Lục Kinh Đình, mãi đến năm giờ sáng ngày hôm sau, tôi mới hốt hoảng thức dậy dọn dẹp, sau đó Lục Kinh Đình đưa tôi về
Khi tôi đến bệnh viện, chị Nam vẫn đang nằm ngáy o o bên giường của Phong Sa, nhưng nghe thấy tiếng tôi bước vào cửa, cô ta đột nhiên tình dậy, hai mắt giăng đầy tia máu đỏ, không ngừng trách tôi: "Sao giờ cô mới tới?" “Tắc đường. Tôi tìm bừa một lý do để cho qua, thấy ông Phong ở sau lưng cô ta động đậy mi mắt, tôi vội vàng nói sang chuyện khác: “Ông chủ" “Ông chủ?" Chị Nam biến sắc, đột nhiên quay người làm ra vẻ dịu dàng và hiền lành đỡ ông Phong ngồi dậy. Tôi cũng nhân lúc này này để đi đến phòng bên cạnh thông báo cho Phong Lạc Trung.
Tôi cứ tưởng anh ta vẫn còn đang ngủ, không ngờ đã ăn sáng rồi, bây giờ đang ung dung uống trà
Nghe thấy tiếng tôi vào cửa, anh ta rời ánh mắt khỏi cửa sổ, cười nói: "Ông già tỉnh rồi hả?"
Tôi "ừ một tiếng, nhìn anh ta đặt cốc trà xuống và đi về phía tới, khi đi qua trước mặt tôi, trên người anh ta vẫn ngửi thấy mùi thuốc mở.
Anh ta hạ đầu xuống, nói khẽ một cầu bến tại tôi: “Chuyện ngày hôm qua là bí mật, đừng nói cho bất cứ ai. Em tin chị dâu không phải loại người như vậy.
Anh ta vẫn lo tôi sẽ nói ra thành kiến của bản thân đối với ông Phong nên nhắc nhờ tôi một câu, trong lời đó có mang theo ý đe dọa.
Tôi còn chưa kịp trả lời, người đã không còn ở phía sau nữa rồi.
Sau đó tôi cũng đi theo và cùng trở về phòng của ông Phong.
Phong Lạc Trung lo lắng bước nhanh đến hỏi: "BỐ, bố không sao chứ?"
Ông Phong đang dựa vào giường, họ khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là do thuốc đã mất đi hai phần ba tác dụng, tình hình của ông ta không hề lạc quan, giọng nói cũng rất yếu ớt. “Bố không sao."
Dứt lời, ông ta nắm lấy tay Phong Lạc Trung, ảnh mắt tràn đầy vẻ ân cần của một người cha: “Lạc Trung, con cũng đã trưởng thành, có một số việc phải gánh rồi. Số hàng lậu lần này, bố sợ là không thể đích thân đi nhận, con hãy đi thay cho bố, Con là con trai duy nhất của bố, bố chỉ có thể tin tưởng con mà thôi."
Mặc dù nói vậy nhưng nếu như những gì Phong Lạc Trung nói ngày hôm qua là sự thật, vậy thì Phong Sa này chắc chắn không biết con trai mình đã biết hết chuyện ông ta làm, còn tưởng vì tình yêu của mình, con trai mình nhất định sẽ trung thành với mình. Công thiêm việc Phong Lạc Trung bị thương vì Phong Sa, có lẽ ông ta đã hoàn toàn tin tưởng Phong Lạc Trung.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài Phong Lạc Trung ra thì ông Phong còn có thể tin tưởng ai.
Nghĩ đến đây, tôi sởn hết cả gai ốc. Điều đáng sợ nhất trên đời này là bị người thân của mình hãm hại, mà số phận của ông Phong không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra. website cập nhật truyện nhanh nhất
Phong Lạc Trung giả vờ sợ hãi, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay ông Phong, toát mồ hôi từ chối: “Chuyện quan trọng như vậy con không làm được đầu, bố hãy bảo quản gia đi đi. “Hoang đường, mấy năm nay con chẳng chịu làm việc đàng hoàng. Giờ bố con nằm trên giường bệnh con không định chia sẻ một phần công việc vất và với bố sao? Hơn nữa, quản gia có thể đáng tin hơn máu mủ chác?" Gần như là dùng hết toàn bộ sức lực đế quở măng Phong Lạc Trung, sau khi nói xong, ông Phong họ một trận dữ dội.
Phong Lạc Trung cúi xuống vô lưng cho ông ta với vẻ mặt áy náy, sau đó khẽ nói: "Con biết rồi thừa bố"
Ông Phong nằm lấy cổ áo anh ta, nhìn anh ta bằng ảnh mắt sâu xa: "Nhớ kỹ, đây là hàng buôn lậu, không phải trò trẻ con, mọi thứ phải cẩn thận.
Phong Lạc Trung nghiến răng, gật mạnh đầu.
Sau đó khoảng mười một giờ, có người đích thân tới đón Phong Lạc Trung, phòng bệnh trống vắng hắn di.
Tôi và chị Nam lúng túng phục vụ ở trong phòng, một người gọt trái cây, một người xoa bóp cho ông ta. Đúng là một ngày nhàn rỗi.
Sau khi ăn no, ông Phong bảo tôi đi tìm vị bác sĩ hôm qua điều trị cho ông ta, chắc là đề hỏi bệnh tình của ông ta.
Khi bác sĩ tới, ông Phong vẫy tay bảo tôi ngừng xoa bóp rồi đuổi hai chúng tôi ra ngoài cửa, tôi có thể loáng thoáng nghe thấy động tĩnh bên trong qua cánh cửa.
Đúng là ông Phong hỏi về tình trạng bệnh của mình, còn bác sĩ thì thoáng do dự, sau đó thở dài nói: “Ông chủ, bình thường ông hay ăn những gì? Có uống bừa bãi loại thuốc nào không?". "Tại sao lại hỏi như vậy?" "Không giấu gì ông, hôm qua lúc tiến hành phẫu thuật cho ông, chúng tôi phát hiện trong máu của ông có 30% độc tố, chất độc đã ngấm vào xương tủy. Nếu như chậm thêm chút nữa, sợ là đã mất mạng rồi."
Tôi chưa kịp phản ứng với những lời này thì bên trong đã truyền ra tiếng quát của ông Phong, kèm theo đó là tiếng cốc rơi xuống đất: "Cái gì? Anh nói lại lần nữa đi
Tiếng quát đó còn đáng sợ hơn tiếng sấm bắt chợt vang lên, tôi và chị Nam nhìn nhau mim môi, cả người cứng đờ.
Vị bác sĩ cũng sợ hết hồn, ấp a ấp úng trả lời: "Đúng vậy, ông bị trúng độc rồi."
Nói xong, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tôi nín thở nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ngờ chị Nam lại đột ngột đầy cửa bước vào, còn hùng hồn nói với ông Phong: "Nếu như ông chủ thật sự trúng độc, vậy tôi nghĩ tôi biết ai đã làm điều đó.
Ông Phong nhíu hàng mày dày giống như sâu róm và hỏi: "Ai?" Chị Nam quay đầu lại chỉ vào tối, tố cáo với giọng điều chắc chắn: "Cô ta
Lòng tôi hồi hộp, vội vàng bước vào, bình tĩnh phản bác lại: "Lời này của chị Nam thật vô lý. Tôi mới tôi chưa được bao lâu, làm sao có thể hạ độc ông chủ được?"
Tôi chỉ nghĩ chị Nam đột nhiên đổ tội cho tôi là vị ngứa mắt với tôi, nhưng không ngờ chuyện lại không đơn giản như tôi nghĩ.
Chị Nam cười lạnh, sải bước tới trước mặt tôi, bóp cắm tôi, tiếng cười chơi tại: “Tân Ái Phương, đừng tường tôi không biết tâm tư của cô. Phụ nữ giở trò, cho dù cô không chạm vào ông chủ cũng có thể hạ độc ông ấy được."
Cô ta dừng lại, rủ mắt xuống mà không hề bảo trước, trong mắt ảnh lên vẻ gian xảo và nham hiểm khiến tôi cảm thấy không ổn: "Hơn nữa, tôi nghe nói cậu ba Lục không phải là người đàn ông đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên của cô hình như là cục trưởng Chu. Không phải hai người đã ở bên nhau ba năm rồi sao?"
Vietwriter
**********
Thấy tôi bước từ ngoài cửa vào, anh mim cưới vẫy tay với tôi, đồng thời đặt ly cà phê vừa cầm lên xuống bàn, sải bước đến trước mặt tôi rồi kéo tôi vào trong lòng.
Tôi đắm chìm trong mùi hương trong trẻo trên người anh, nỗi sợ hãi cả ngày hôm nay lập tức với đi tôi an tâm ôm lấy lưng anh. “Nhớ anh rồi hả?" Lục Kinh Đình áp đầu vào bên tại tôi, vừa thở vào lỗ tại tôi vừa nhỏ giọng trêu chọc tôi.
Mặt tôi hơi đỏ lên, nhưng không ngượng nghịu không thừa nhận mà ôm chặt lấy anh hơn, vì đã mấy ngày rồi tôi không cảm nhận được cảm giác an tâm này. "Um!"
Chúng tôi ôm nhau một lúc, sau đó Lục Kinh Đình buông tôi ra, trao cho tôi một nụ hôn giống như đại hạn mong mưa, sự đề nên giữa hai cánh mỏi khiến mỗi tôi ngứa ran, nhưng tôi cũng bị tình yêu thắng thần này đánh thẳng vào tâm hồn, mạnh bạo đáp lại anh.
Chúng tôi hôn nhau điên cuồng trong phòng, và từ vách ngăn của sành đến bức tưởng trong phòng ngủ. Cuối cùng hai chúng tôi ngã xuống giường, anh đưa tay khám phá phía dưới làn váy của tôi, lòng bàn tay lướt từ hông lên trên, đồng thời dùng đầu lưỡi ấm ướt mềm mại của mình tạo ra một làn sóng cuống nhiệt trong miệng tôi. không uống rượu mà cũng cảm thấy ngà ngà say, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ làm theo những ham muốn sơ khai của cơ thể con người. Mãi cho đến khi quần áo trên người bị lột sạch, cảm nhận được hơi lạnh, tôi mới đột ngột bừng tỉnh và đẩy anh ra khỏi cơ thể mình.
Lục Kính Đình bất mãn "hả” một tiếng rồi ngắng đầu lên, khi nhìn tôi từ bên trên, trong mắt anh vẫn còn phủ một lớp sương mù dày đặc, giống như một đóa hoa đào rơi xuống nước làm gợn sóng, vô cùng quyền rũ. “Chỗ đó của em vẫn chưa ổn" Tôi giơ cánh tay che nửa khuôn mặt, ngại ngùng nghiêng đầu đi và nói khế, vừa rồi vì động tác dữ dội của anh mà bụng dưới của tôi rất khó chịu, cũng khiến cho phần dưới đầu đơn giống như bị dao cạo "Ừm, suýt nữa thì anh quên mất" Lục Kinh Đình đột nhiên lật người nằm sang bên cạnh tôi, anh đưa tay nắm chặt lấy tay tôi, cảm giác ấm áp khiến người ta lưu luyến
Hai chúng tôi cùng nhìn lên trần nhà một hồi lâu thì Lục Kính Đình đột nhiên ngồi dậy, lấy thuốc mở ở trên tủ đầu giường định bóp lên đầu ngón tay mình. Tôi thấy thể vội vàng bật dậy nắm lấy tay anh, lắc đầu trong khi mặt đỏ tới tận mang tai: “Việc đó cứ để em tự làm.
Lục Kinh Đình “xùy” một tiếng, nắm tay tôi vào trong lòng bàn tay của anh: “Sao thế? Anh đã nhìn thấy hết cơ thể em rồi mà, hôm qua còn bôi thuốc cho em nữa, bây giờ em mới biết mắc cỡ sao?"
Tôi cảm thấy như có mười nghìn phát súng nổi trong đầu, xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ cho xong, bắt giác nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, tôi càng không dám nhìn vào mặt anh.
Tôi nghiến răng hừ một tiếng, cầm lấy lọ thuốc rồi lao vào trong phòng tắm tự bôi thuốc cho mình, nếu lại bị anh chạm vào, tôi sợ rằng mình thật sự sẽ không nhịn được nữa.
Lê mề một lúc lâu tôi mới bôi thuốc xong, khi tôi ra ngoái, Lục Kinh Đình đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, cười tít mắt nhìn tôi, ánh mắt xuyên thẳng vào trái tim tôi như thể đang bắc trấn cơ thể tôi để anh thường thức.
Tôi đỏ mặt, họ khu hai tiếng rồi nhanh chóng đối chủ đề: "Cái đó, hôm nay cậu chủ Phong có nói với em một số chuyện, có phải anh ta cùng phe với anh không?"
Lục Kính Đình thu hồi vẻ mặt không đứng đắn lại và ngồi dậy, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, sau đó trà lời tôi: “Ừ, nhưng bây giờ em không nên nghĩ đến chuyện này, mà là ngày mai, có thể ngày mai sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Em ở chỗ Phong Sa nhất định phải giữ vững tinh thần để có thể đối phó với những thay đổi của Phong Sa bất cứ lúc nào." Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Tôi ù hết cả đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, tim tôi như thắt lại, chỉ “ừm" một tiếng nặng nề. “Ngoài ra, Phong Lạc Trung là người duy nhất mà em có thể hoàn toàn tin tưởng trong đám người đó, vì vậy nếu có bất kỳ sự sắp xếp bất ngờ nào, em cũng phải nghe theo anh ta, em hiểu chứ?" Cảm giác này khiến tôi nhớ tới chuyện lần trước Lục Kinh Đình cướp hàng của Tần Thiên Khải. Ở một góc độ nào đó, nó giống nhau đến không ngờ, không biết có phải vì lý do này không mà trong lòng tôi cứ thấy hai. Tôi cứ cảm thấy ngày mai sẽ có chuyện không may xảy ra.
Tôi lơ đễnh từ một tiếng, ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang dẫn hoảng loạn.
Đêm đó tôi ngủ lại ở chỗ Lục Kinh Đình, mãi đến năm giờ sáng ngày hôm sau, tôi mới hốt hoảng thức dậy dọn dẹp, sau đó Lục Kinh Đình đưa tôi về
Khi tôi đến bệnh viện, chị Nam vẫn đang nằm ngáy o o bên giường của Phong Sa, nhưng nghe thấy tiếng tôi bước vào cửa, cô ta đột nhiên tình dậy, hai mắt giăng đầy tia máu đỏ, không ngừng trách tôi: "Sao giờ cô mới tới?" “Tắc đường. Tôi tìm bừa một lý do để cho qua, thấy ông Phong ở sau lưng cô ta động đậy mi mắt, tôi vội vàng nói sang chuyện khác: “Ông chủ" “Ông chủ?" Chị Nam biến sắc, đột nhiên quay người làm ra vẻ dịu dàng và hiền lành đỡ ông Phong ngồi dậy. Tôi cũng nhân lúc này này để đi đến phòng bên cạnh thông báo cho Phong Lạc Trung.
Tôi cứ tưởng anh ta vẫn còn đang ngủ, không ngờ đã ăn sáng rồi, bây giờ đang ung dung uống trà
Nghe thấy tiếng tôi vào cửa, anh ta rời ánh mắt khỏi cửa sổ, cười nói: "Ông già tỉnh rồi hả?"
Tôi "ừ một tiếng, nhìn anh ta đặt cốc trà xuống và đi về phía tới, khi đi qua trước mặt tôi, trên người anh ta vẫn ngửi thấy mùi thuốc mở.
Anh ta hạ đầu xuống, nói khẽ một cầu bến tại tôi: “Chuyện ngày hôm qua là bí mật, đừng nói cho bất cứ ai. Em tin chị dâu không phải loại người như vậy.
Anh ta vẫn lo tôi sẽ nói ra thành kiến của bản thân đối với ông Phong nên nhắc nhờ tôi một câu, trong lời đó có mang theo ý đe dọa.
Tôi còn chưa kịp trả lời, người đã không còn ở phía sau nữa rồi.
Sau đó tôi cũng đi theo và cùng trở về phòng của ông Phong.
Phong Lạc Trung lo lắng bước nhanh đến hỏi: "BỐ, bố không sao chứ?"
Ông Phong đang dựa vào giường, họ khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là do thuốc đã mất đi hai phần ba tác dụng, tình hình của ông ta không hề lạc quan, giọng nói cũng rất yếu ớt. “Bố không sao."
Dứt lời, ông ta nắm lấy tay Phong Lạc Trung, ảnh mắt tràn đầy vẻ ân cần của một người cha: “Lạc Trung, con cũng đã trưởng thành, có một số việc phải gánh rồi. Số hàng lậu lần này, bố sợ là không thể đích thân đi nhận, con hãy đi thay cho bố, Con là con trai duy nhất của bố, bố chỉ có thể tin tưởng con mà thôi."
Mặc dù nói vậy nhưng nếu như những gì Phong Lạc Trung nói ngày hôm qua là sự thật, vậy thì Phong Sa này chắc chắn không biết con trai mình đã biết hết chuyện ông ta làm, còn tưởng vì tình yêu của mình, con trai mình nhất định sẽ trung thành với mình. Công thiêm việc Phong Lạc Trung bị thương vì Phong Sa, có lẽ ông ta đã hoàn toàn tin tưởng Phong Lạc Trung.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài Phong Lạc Trung ra thì ông Phong còn có thể tin tưởng ai.
Nghĩ đến đây, tôi sởn hết cả gai ốc. Điều đáng sợ nhất trên đời này là bị người thân của mình hãm hại, mà số phận của ông Phong không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra. website cập nhật truyện nhanh nhất
Phong Lạc Trung giả vờ sợ hãi, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay ông Phong, toát mồ hôi từ chối: “Chuyện quan trọng như vậy con không làm được đầu, bố hãy bảo quản gia đi đi. “Hoang đường, mấy năm nay con chẳng chịu làm việc đàng hoàng. Giờ bố con nằm trên giường bệnh con không định chia sẻ một phần công việc vất và với bố sao? Hơn nữa, quản gia có thể đáng tin hơn máu mủ chác?" Gần như là dùng hết toàn bộ sức lực đế quở măng Phong Lạc Trung, sau khi nói xong, ông Phong họ một trận dữ dội.
Phong Lạc Trung cúi xuống vô lưng cho ông ta với vẻ mặt áy náy, sau đó khẽ nói: "Con biết rồi thừa bố"
Ông Phong nằm lấy cổ áo anh ta, nhìn anh ta bằng ảnh mắt sâu xa: "Nhớ kỹ, đây là hàng buôn lậu, không phải trò trẻ con, mọi thứ phải cẩn thận.
Phong Lạc Trung nghiến răng, gật mạnh đầu.
Sau đó khoảng mười một giờ, có người đích thân tới đón Phong Lạc Trung, phòng bệnh trống vắng hắn di.
Tôi và chị Nam lúng túng phục vụ ở trong phòng, một người gọt trái cây, một người xoa bóp cho ông ta. Đúng là một ngày nhàn rỗi.
Sau khi ăn no, ông Phong bảo tôi đi tìm vị bác sĩ hôm qua điều trị cho ông ta, chắc là đề hỏi bệnh tình của ông ta.
Khi bác sĩ tới, ông Phong vẫy tay bảo tôi ngừng xoa bóp rồi đuổi hai chúng tôi ra ngoài cửa, tôi có thể loáng thoáng nghe thấy động tĩnh bên trong qua cánh cửa.
Đúng là ông Phong hỏi về tình trạng bệnh của mình, còn bác sĩ thì thoáng do dự, sau đó thở dài nói: “Ông chủ, bình thường ông hay ăn những gì? Có uống bừa bãi loại thuốc nào không?". "Tại sao lại hỏi như vậy?" "Không giấu gì ông, hôm qua lúc tiến hành phẫu thuật cho ông, chúng tôi phát hiện trong máu của ông có 30% độc tố, chất độc đã ngấm vào xương tủy. Nếu như chậm thêm chút nữa, sợ là đã mất mạng rồi."
Tôi chưa kịp phản ứng với những lời này thì bên trong đã truyền ra tiếng quát của ông Phong, kèm theo đó là tiếng cốc rơi xuống đất: "Cái gì? Anh nói lại lần nữa đi
Tiếng quát đó còn đáng sợ hơn tiếng sấm bắt chợt vang lên, tôi và chị Nam nhìn nhau mim môi, cả người cứng đờ.
Vị bác sĩ cũng sợ hết hồn, ấp a ấp úng trả lời: "Đúng vậy, ông bị trúng độc rồi."
Nói xong, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tôi nín thở nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ngờ chị Nam lại đột ngột đầy cửa bước vào, còn hùng hồn nói với ông Phong: "Nếu như ông chủ thật sự trúng độc, vậy tôi nghĩ tôi biết ai đã làm điều đó.
Ông Phong nhíu hàng mày dày giống như sâu róm và hỏi: "Ai?" Chị Nam quay đầu lại chỉ vào tối, tố cáo với giọng điều chắc chắn: "Cô ta
Lòng tôi hồi hộp, vội vàng bước vào, bình tĩnh phản bác lại: "Lời này của chị Nam thật vô lý. Tôi mới tôi chưa được bao lâu, làm sao có thể hạ độc ông chủ được?"
Tôi chỉ nghĩ chị Nam đột nhiên đổ tội cho tôi là vị ngứa mắt với tôi, nhưng không ngờ chuyện lại không đơn giản như tôi nghĩ.
Chị Nam cười lạnh, sải bước tới trước mặt tôi, bóp cắm tôi, tiếng cười chơi tại: “Tân Ái Phương, đừng tường tôi không biết tâm tư của cô. Phụ nữ giở trò, cho dù cô không chạm vào ông chủ cũng có thể hạ độc ông ấy được."
Cô ta dừng lại, rủ mắt xuống mà không hề bảo trước, trong mắt ảnh lên vẻ gian xảo và nham hiểm khiến tôi cảm thấy không ổn: "Hơn nữa, tôi nghe nói cậu ba Lục không phải là người đàn ông đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên của cô hình như là cục trưởng Chu. Không phải hai người đã ở bên nhau ba năm rồi sao?"