Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
Chương 167: Bữa ăn dò xét
**********
Đầu ngón tay tôi trở nên tê dại, đột nhiên nghĩ đến những lời mà Lục Kính Đình nói với tôi hôm qua, anh ấy nói với tôi hôm nay ở chỗ ông Phong xảy ra chút chuyện. Lúc đầu, tôi còn không tin, nhưng xem ra bây giờ, tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Tôi bèn ngẩng đầu lên hỏi Tần Thiên Khải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nói với tôi rằng khi ông Phong đến Thanh Hải, đã chỉ đích tên anh đến đón tôi.
Trong lòng tôi vô cùng bối rối, tôi thì đem lại lợi ích gì cho ông Phong.
Tôi chìm vào suy nghĩ rất lâu, cũng không biết chiếc xe từ bao giờ đã tiếp tục khởi động, Tần Thiên Khải thông qua chiếc gương phía trước chăm chú nhìn tôi, cho rằng bản thân tôi đang lo lắng, sợ hãi, anh ta liền nói: “Lúc tôi đồng ý đưa cô từ chỗ ông Phong trở về, cô đã nhận lời với tôi rằng trong vòng một tháng sẽ nghe theo mọi sự sắp đặt của tôi đúng không!”
Tôi hiểu ý của anh ta, ánh mắt tôi xám xịt lại, chỉ nhẹ nhàng “ừ một tiếng. Lúc đó tôi không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Khoảng mười phút sau, xe của Tần Thiên Khải dừng trước cửa của một khách sạn kiểu Tây. Cánh cửa cực kỳ lớn, nội thất bên trong được trang hoàng không khác gì một khách sạn năm sao. Phong cách thiết kế Kiều Địa Trung Hải khiến khách sạn trở nên rất cao ráo, rộng rãi,
Tôi với Tần Thiên Khải là người đến đầu tiên, nên đã ngồi ở phòng bao đã đặt trước chờ rất lâu, Tấn Thiên Khải còn dặn đi dặn lại, chốc nữa tôi không được nói gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta là được, đương nhiên tôi hiểu được đạo lý này, cũng không cảm thấy quá xa lạ với chuyện này.
Nhưng phải mất năm phút trôi qua, tôi mới nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng nói cười, người đầy cửa bước vào đó chính là ông Phong, ông ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, giống như một lão viên ngoại thời nhà Thanh ngày xưa, bên cạnh còn ôm theo chi Nam. Chị ta mặc một bộ sườn xám có thuê hoa mẫu đơn màu đỏ, vô cùng xứng đôi với ông Phong. Mà đẳng sau bọn họ còn có Phong Lạc Trung và Lục Kính Đình đi theo vào trong.
Ông Phong khách sáo nhường đường cho Lục Kính Đình, sau đó cười ha hạ chào hỏi Tần Thiên Khải, ánh mắt tùy ý nhìn sang chỗ tôi, cực kỳ kinh ngạc.
Từ lúc bước vào cửa, Lục Kinh Đình đều không nhìn tôi lấy một cái, anh không tỏ ra bất kỳ cảm xúc gì còn vẻ mặt của Phong Lạc Trung thì không khỏi bất ngờ, anh ta mở miệng nói, ánh mắt lướt qua chỉ tối và Lục Kinh Đình: “Ông Tần, đến sớm thật đấy “Tôi cũng mới tới thôi, ông Phong mời ngôi, cậu Lục mời ngồi."
Tần Thiên Khải cung kính mời bọn họ ngồi vào chỗ, sau đó gọi phục vụ đến chọn món ăn. Sau khi đặt món xong xuôi, mấy con người ngồi xung quanh, đột nhiên im lặng một lúc.
Tần Thiên Khải trêu đùa nói, phá vỡ bầu không khí có phần tinh ng: "Không ngờ hôm nay cậu Lục lại đến đây."
Lục Kính Đình lạnh nhạt quét mắt nhìn anh Tần Thiên Khải, lúc chuẩn bị mở lời thù ông Phong trực tiếp thay anh trả lời: "Chuyện là thế này, vốn dĩ lúc đầu tôi và cậu chủ Lục đây có chuyện cần bàn bạc, nhưng hôm nay tôi khá là rành nên tôi đã mời cậu Lục đến đến đây, nghe nói các cậu cũng có mối quan hệ hợp tác nên ngồi chung với nhau chắc cũng không có vấn đề gì." "Chỉ cần cậu Lục không không để ý là được!" Tần Thiên Khải nhếch khỏe miệng lên, trên mặt hiện lên mụ cười ôn hòa. Nhưng đây chỉ là một cuộc hợp tác bình thường, chỉ cần không phải về công việc, đơn hàng thì cũng sẽ không ngồi lại bàn bạc với nhau. Chẳng qua ông Phong cố ý nói như thế, Lục Kính Đình đến đây, e là do anh tự yêu cầu mà thôi.
Tuy rằng tôi không biết tại sao mình lại này ra cái phỏng đoán này, nhưng ông Phong mới anh đến đây là không đúng quy tắc. "Không sao." Lục Kinh Đinh không chút bận tâm trả lời, thậm chí trên khỏe miệng anh còn hiện lên ảnh cười.
Sau đó bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, Tần Thiên Khải cùng với Lục Kính Đình đối diện nhìn nhau, hương vị bữa cơm cũng thay đổi theo. Ông Phong cũng nhận ra được điều này, cười gượng chuyển đề tài sang tôi: "Không phải lần trước cô là người bên cạnh cậu ba sao? Hôm nay chắc đến sớm đúng không?". Mời bạn đọc truyện tại
Tôi ngay lập tức trở thành mục tiêu của mọi người, tôi thực sự không quen cái cảm giác bị ánh mắt của người khác dò xét mình, tôi hơi cúi đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, không nói gì.
Tần Thiên Khải một tay ôm tôi vào lòng vào lòng anh ta, sau đó khinh bỉ nhìn Lục Kính Đình nói: "Trước đây cô ấy quả thực là người của cầu Lục đây, nhưng bây giờ cô ấy là người của tôi rồi, thật ra mấy ngày trước tôi tình cờ nhìn trúng cô ấy, nhờ có cầu ba nên đau thương lại nhường cô ấy cho tôi, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu ba đây thế nào”
Nén đau thương nhường tình yêu của mình, từng chữ, từng chữ như đè nặng lên ngực tôi, khiến hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn. Lời của Tần Thiên Khải nói rõ trắng chính là đang bởi lông tìm vết, tự bôi nhọ chính bản thân mình. Nói cách khác tôi là hàng đã qua sử dụng, bị Lục Kính Đình chơi chán mới đến tay của Tần Thiên Khải.
Nhưng suy nghĩ của những con người ở đây đã vượt quá cả tưởng tượng của tôi. Ông Phong còn không dám hỏi Lục Kính Đình rằng đây có phải là thật không. Lục Kính Đình chỉ khẽ cười, bình thản nhấp một ngụm trà, ánh mắt lạnh lẽo giống như một con dao vừa sượt qua người tôi: “Chi là một người phụ nữ thôi mà, anh Tần thích thì cứ nói với tôi:
Trái tim tôi nhói đau, mí mắt không ngừng giật giật, miệng đắng chát, tôi cố gắng nắm chặt tay đặt trên đủi để chấn tĩnh lại tâm trạng của mình.
Ông Phong cười lớn, còn bắt đầu tán thường tôi: “Vậy sao? Lúc đầu khi nhìn thấy cậu ba mang theo cô đi cùng, tôi còn cảm thấy cô Tân thật sự rất giỏi, ngoại hình lại xinh đẹp, hơn nữa còn sở hữu một thân hình được coi là hiếm có trong đám phụ nữ, nhưng người có thể làm cho câu Lục đây thích thì nhất định là một người vừa có tài vừa có đức rồi."
Tần Thiên Khải cũng phụ họa theo ông Phong nói, lần đầu tiên gặp đã có hứng thú với tôi, nên mới liều mình đề nghị với Lục Kinh Đình muốn có được tôi, không ngờ rằng anh lại đồng ý.
Hai người kẻ tung người hứng hết lời khen ngợi tôi, còn thêm thắt vào khiến tôi trở thành một người được Lục Kính Đình coi trọng, dường như hoàn toàn bỏ qua chuyện tôi bị Lục Kính Đình bỏ rơi.
Tôi có dự cảm chẳng lành, nhìn dáng vẻ của họ dường như đang muốn thăm dò xem vị trí của tôi trong lòng Lục Kinh Đình như thế nào. Lục Kính Đình không hể nói câu gì, điểm tỉnh uống trà, sau đó chờ người phục vụ đem đổ ăn lên hết, đẩy xe ra khỏi phòng, anh mới đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy quả thật không tê nhưng cũng chỉ là đồ dùng rồi thì bỏ, tìm một người phụ nữ khác thay thể không hề khó."
Tôi nhìn đi nhìn lại gương mặt anh xem có có bất kỳ cảm xúc khác biệt nào không nhưng anh vẫn thản nhiên như vậy, dường như khiến cho người khác cảm thấy những lời anh nói đều là thật và cũng khiến cho trái tim tôi trở nên nguôi lanh, cho dù có không cần tôi nữa thì cũng không khiến người khác lâm vào tình cảnh xấu hổ như thế này chứ. Nhưng tôi chỉ có thể để nén lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cần chặt răng không lên tiếng
Tần Thiên Khải và ông Phong đang khen tôi khi nghe Lục Kính Đình nói vậy, cũng đột nhiên im bặt lại, lòng đầy tâm sự nhìn Lục Kinh Đinh đến tận khi món ăn được đưa lên hết, Tần Thiên Khải bỗng lên tiếng: “Nhưng từ trong lời nói của ông Phong có thể đoán ra được, hình như rất có hứng thú với cô Tân."
Trong lòng tôi vang lên tiếng bụp một cái, có lẽ tối nay tôi không thoát khỏi số phận bị dâng tặng cho người khác rồi. Ông Phong cười ha ha xua tay, bàn tay có một chút mỡ càng càng siết chặt chị Nam đang dựa vào lòng ông ta hơn: “Nào có đầu cậu ba, tôi chỉ cảm thấy cô Tân là người rất xuất xắc nên mới đem lòng ngưỡng mộ mà thôi.
Không hề phủ định.
Nhưng sau khi nói thích xong, chị Nam trong lòng ông ta lại chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt oán trách, giống như cái gái trong mắt, còn không ngần ngại trước cặp mắt của bao nhiêu người lần mò ngực ông Phong, còn dịu dàng gọi một tiếng ông Phong.
Ánh mắt ông ta chợt lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô ta một cái, khiến cho cô ta ar phần trở lại. Tần Thiên khải khinh bị nhìn tôi, cánh tay ôm bà vai tôi cũng buông xuống: “Ông Phong thích cô ấy như vậy, chỉ bằng của người phức ta, tôi tặng cô ấy cho ông nhé, thế nào?" Truyệ n88.net
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại, cũng không biết từ đầu bỗng nhiên nổi lên một luồng khí lạnh, khiến nhiệt độ của phòng bao mau chóng xuống thấp, tôi chỉ ăn mặc phong phanh nên không khỏi thụt cổ lại, quan sát nét mặt của những người trong phòng.
Đến tận khi Phong Lạc Trung chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, chau mày, giọng điệu không vui nói: "Anh Tần nói lời này không được hay cho lắm, cô Tân tốt xấu gì cũng là con người, sao anh có thể tùy tiền nói tặng là tăng?"
Tôi phần kinh ngạc, không ngờ rằng trong bữa cơm này vẫn có người để ý tới tâm trạng của tôi, tôi không khỏi có chút cảm kích anh ta. Nhưng cảm kích thi cảm kích nhưng lời của anh ta nói không thắp sáng lên bất kỳ tia hy vọng nào cho tôi cả.
Tần Thiên Khải cười một tiếng, tay nắm cầm tôi, rối nâng đầu lên, sau đó híp mắt lại. Anh ta ngạc nhiên nói: "Nào có đâu, cô ấy rất xuất sắc, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là dùng tiền mua được mà thôi, có thể ở cùng với ông Phong, không biết chứng cô ấy còn vui nữa là! Đúng không, Tân Ái Phương
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta giống như đang ra lệnh cho tôi, tôi nào dám từ chối. Đề nên giọng điều đang run lên của mình "Ừ" một tiếng. Trong lòng tôi nghẹt thở đến mức khó chịu, ở đây, tôi không có một ai có thể dựa dẫm vào, vì cái mạng nhỏ này của mình mà tôi chỉ có thể tùy ý bị người khác điều khiển, cuộc sống như thế này, thực sự có những lúc bản thân tôi cảm thấy rất mệt mỏi. “.Tân Ái Phương. Về mặt Phong Lạc Trung xám xịt lại hét lớn tên tôi, giống như đang lên án tôi tại sao lại phải thỏa hiệp như thế.
Lục Kinh Đình không có bất kỳ chấn động nào, thậm chí còn nghe thấy anh cười. Tôi biết Tần Thiên Khải nói dễ nghe một chút chỉ là ý bên ngoài, khó nghe một chút chính là bỏ tiền mua gái mà thôi, nhưng tôi thừa nhận bản thân mình quá đáng thương. “Mọi người đều đã cho rằng như vậy, nếu ông Phong thích, tôi sẽ tặng cho ông thế nào?"
Ông Phong sửng người lại, nét mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, còn thỉnh thoảng quan sát nét mặt của Lục Kính Đình, sau đó cung tay làm lễ, rồi cảm ơn Tần Thiên Khải: “Nếu như là thật thì thực sự cảm ơn anh Tần rồi. Có điều cướp người mà anh yêu thích, điều này. “Điều này ông Phong không cần lo lắng, có thể làm cho ông vui, chút việc vặt này có đáng gì."
Bọn họ là mối quan hệ hợp tác, nếu như có thể lấy lòng được thìa càng thuận buồm xuôi gió. Mỗi lời nói hay thỏa thuận tiền bạc đều là vật đệm lót đường.
Ông Phong do dự một chút, nhưng vẫn cảm ơn Tần Thiên Khải. Tần Thiên Khải vỗ vỗ lưng tôi, để tôi đi phục vụ ông Phong. Dù không tình nguyện nhưng tôi vẫn phải đứng lên, rón rén đi qua đó, đây không phải là lần đầu tiên tôi đối mặt với tình cảnh như thế này, trước đây quả thực là do can tâm tình nguyện, nhưng bây giờ đứng trước mặt ông Phong, tôi không thể nào đi tiếp được.
Ông ấy liếc tôi một cái, tét vào mông chị Nam ở trong lòng mình, cô ta hừ một tiếng, không muốn đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn tôi. Sau đó ông Phong bỗng kéo tôi lại vào lòng, đặt mông lên đùi ông ta, giống như ngồi trên bị thịt vậy, khiến lòng tôi có cảm giác như mình đang trôi nổi phập phồng. Tôi không quen dẫy dua hai cái, nhưng lại bị ông ta ôm chặt eo tôi lại, dính chặt lên thân hình mập mạp của ông ta, một luồng mùi dầu mỡ dâng lên, nếu như không phải mùi nước hoa của chị Nam vẫn còn lưu lại trên người ông ta, tôi đã nón ra hết rồi.
Ông ta hài lòng véo mông tôi hai cái tấm tắc cảm thán: “Cô Tân đúng là không giống những người con gái khác, cái cảm giác này đúng là tuyệt phẩm"
Khóe miệng tôi co giật, khuôn mặt tôi xám xịt, bàn tay lúng túng không biết nên đặt ở đâu. Ông Phong động đậy chân, cố ý vô tình cọ vào mông của tôi, có thể cảm nhận được vật đó như đang cương lên, hướng về phía tôi. Tôi cắn chặt răng, đỏ bừng mặt lên e thẹn, Tần Thiên Khải liền trêu chọc: “Đó là, có điều nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của cô Tân, có thể thấy cô ấy cũng rất thích ông Phong đó."
**********
Đầu ngón tay tôi trở nên tê dại, đột nhiên nghĩ đến những lời mà Lục Kính Đình nói với tôi hôm qua, anh ấy nói với tôi hôm nay ở chỗ ông Phong xảy ra chút chuyện. Lúc đầu, tôi còn không tin, nhưng xem ra bây giờ, tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Tôi bèn ngẩng đầu lên hỏi Tần Thiên Khải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nói với tôi rằng khi ông Phong đến Thanh Hải, đã chỉ đích tên anh đến đón tôi.
Trong lòng tôi vô cùng bối rối, tôi thì đem lại lợi ích gì cho ông Phong.
Tôi chìm vào suy nghĩ rất lâu, cũng không biết chiếc xe từ bao giờ đã tiếp tục khởi động, Tần Thiên Khải thông qua chiếc gương phía trước chăm chú nhìn tôi, cho rằng bản thân tôi đang lo lắng, sợ hãi, anh ta liền nói: “Lúc tôi đồng ý đưa cô từ chỗ ông Phong trở về, cô đã nhận lời với tôi rằng trong vòng một tháng sẽ nghe theo mọi sự sắp đặt của tôi đúng không!”
Tôi hiểu ý của anh ta, ánh mắt tôi xám xịt lại, chỉ nhẹ nhàng “ừ một tiếng. Lúc đó tôi không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Khoảng mười phút sau, xe của Tần Thiên Khải dừng trước cửa của một khách sạn kiểu Tây. Cánh cửa cực kỳ lớn, nội thất bên trong được trang hoàng không khác gì một khách sạn năm sao. Phong cách thiết kế Kiều Địa Trung Hải khiến khách sạn trở nên rất cao ráo, rộng rãi,
Tôi với Tần Thiên Khải là người đến đầu tiên, nên đã ngồi ở phòng bao đã đặt trước chờ rất lâu, Tấn Thiên Khải còn dặn đi dặn lại, chốc nữa tôi không được nói gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta là được, đương nhiên tôi hiểu được đạo lý này, cũng không cảm thấy quá xa lạ với chuyện này.
Nhưng phải mất năm phút trôi qua, tôi mới nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng nói cười, người đầy cửa bước vào đó chính là ông Phong, ông ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, giống như một lão viên ngoại thời nhà Thanh ngày xưa, bên cạnh còn ôm theo chi Nam. Chị ta mặc một bộ sườn xám có thuê hoa mẫu đơn màu đỏ, vô cùng xứng đôi với ông Phong. Mà đẳng sau bọn họ còn có Phong Lạc Trung và Lục Kính Đình đi theo vào trong.
Ông Phong khách sáo nhường đường cho Lục Kính Đình, sau đó cười ha hạ chào hỏi Tần Thiên Khải, ánh mắt tùy ý nhìn sang chỗ tôi, cực kỳ kinh ngạc.
Từ lúc bước vào cửa, Lục Kinh Đình đều không nhìn tôi lấy một cái, anh không tỏ ra bất kỳ cảm xúc gì còn vẻ mặt của Phong Lạc Trung thì không khỏi bất ngờ, anh ta mở miệng nói, ánh mắt lướt qua chỉ tối và Lục Kinh Đình: “Ông Tần, đến sớm thật đấy “Tôi cũng mới tới thôi, ông Phong mời ngôi, cậu Lục mời ngồi."
Tần Thiên Khải cung kính mời bọn họ ngồi vào chỗ, sau đó gọi phục vụ đến chọn món ăn. Sau khi đặt món xong xuôi, mấy con người ngồi xung quanh, đột nhiên im lặng một lúc.
Tần Thiên Khải trêu đùa nói, phá vỡ bầu không khí có phần tinh ng: "Không ngờ hôm nay cậu Lục lại đến đây."
Lục Kính Đình lạnh nhạt quét mắt nhìn anh Tần Thiên Khải, lúc chuẩn bị mở lời thù ông Phong trực tiếp thay anh trả lời: "Chuyện là thế này, vốn dĩ lúc đầu tôi và cậu chủ Lục đây có chuyện cần bàn bạc, nhưng hôm nay tôi khá là rành nên tôi đã mời cậu Lục đến đến đây, nghe nói các cậu cũng có mối quan hệ hợp tác nên ngồi chung với nhau chắc cũng không có vấn đề gì." "Chỉ cần cậu Lục không không để ý là được!" Tần Thiên Khải nhếch khỏe miệng lên, trên mặt hiện lên mụ cười ôn hòa. Nhưng đây chỉ là một cuộc hợp tác bình thường, chỉ cần không phải về công việc, đơn hàng thì cũng sẽ không ngồi lại bàn bạc với nhau. Chẳng qua ông Phong cố ý nói như thế, Lục Kính Đình đến đây, e là do anh tự yêu cầu mà thôi.
Tuy rằng tôi không biết tại sao mình lại này ra cái phỏng đoán này, nhưng ông Phong mới anh đến đây là không đúng quy tắc. "Không sao." Lục Kinh Đinh không chút bận tâm trả lời, thậm chí trên khỏe miệng anh còn hiện lên ảnh cười.
Sau đó bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, Tần Thiên Khải cùng với Lục Kính Đình đối diện nhìn nhau, hương vị bữa cơm cũng thay đổi theo. Ông Phong cũng nhận ra được điều này, cười gượng chuyển đề tài sang tôi: "Không phải lần trước cô là người bên cạnh cậu ba sao? Hôm nay chắc đến sớm đúng không?". Mời bạn đọc truyện tại
Tôi ngay lập tức trở thành mục tiêu của mọi người, tôi thực sự không quen cái cảm giác bị ánh mắt của người khác dò xét mình, tôi hơi cúi đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, không nói gì.
Tần Thiên Khải một tay ôm tôi vào lòng vào lòng anh ta, sau đó khinh bỉ nhìn Lục Kính Đình nói: "Trước đây cô ấy quả thực là người của cầu Lục đây, nhưng bây giờ cô ấy là người của tôi rồi, thật ra mấy ngày trước tôi tình cờ nhìn trúng cô ấy, nhờ có cầu ba nên đau thương lại nhường cô ấy cho tôi, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu ba đây thế nào”
Nén đau thương nhường tình yêu của mình, từng chữ, từng chữ như đè nặng lên ngực tôi, khiến hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn. Lời của Tần Thiên Khải nói rõ trắng chính là đang bởi lông tìm vết, tự bôi nhọ chính bản thân mình. Nói cách khác tôi là hàng đã qua sử dụng, bị Lục Kính Đình chơi chán mới đến tay của Tần Thiên Khải.
Nhưng suy nghĩ của những con người ở đây đã vượt quá cả tưởng tượng của tôi. Ông Phong còn không dám hỏi Lục Kính Đình rằng đây có phải là thật không. Lục Kính Đình chỉ khẽ cười, bình thản nhấp một ngụm trà, ánh mắt lạnh lẽo giống như một con dao vừa sượt qua người tôi: “Chi là một người phụ nữ thôi mà, anh Tần thích thì cứ nói với tôi:
Trái tim tôi nhói đau, mí mắt không ngừng giật giật, miệng đắng chát, tôi cố gắng nắm chặt tay đặt trên đủi để chấn tĩnh lại tâm trạng của mình.
Ông Phong cười lớn, còn bắt đầu tán thường tôi: “Vậy sao? Lúc đầu khi nhìn thấy cậu ba mang theo cô đi cùng, tôi còn cảm thấy cô Tân thật sự rất giỏi, ngoại hình lại xinh đẹp, hơn nữa còn sở hữu một thân hình được coi là hiếm có trong đám phụ nữ, nhưng người có thể làm cho câu Lục đây thích thì nhất định là một người vừa có tài vừa có đức rồi."
Tần Thiên Khải cũng phụ họa theo ông Phong nói, lần đầu tiên gặp đã có hứng thú với tôi, nên mới liều mình đề nghị với Lục Kinh Đình muốn có được tôi, không ngờ rằng anh lại đồng ý.
Hai người kẻ tung người hứng hết lời khen ngợi tôi, còn thêm thắt vào khiến tôi trở thành một người được Lục Kính Đình coi trọng, dường như hoàn toàn bỏ qua chuyện tôi bị Lục Kính Đình bỏ rơi.
Tôi có dự cảm chẳng lành, nhìn dáng vẻ của họ dường như đang muốn thăm dò xem vị trí của tôi trong lòng Lục Kinh Đình như thế nào. Lục Kính Đình không hể nói câu gì, điểm tỉnh uống trà, sau đó chờ người phục vụ đem đổ ăn lên hết, đẩy xe ra khỏi phòng, anh mới đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy quả thật không tê nhưng cũng chỉ là đồ dùng rồi thì bỏ, tìm một người phụ nữ khác thay thể không hề khó."
Tôi nhìn đi nhìn lại gương mặt anh xem có có bất kỳ cảm xúc khác biệt nào không nhưng anh vẫn thản nhiên như vậy, dường như khiến cho người khác cảm thấy những lời anh nói đều là thật và cũng khiến cho trái tim tôi trở nên nguôi lanh, cho dù có không cần tôi nữa thì cũng không khiến người khác lâm vào tình cảnh xấu hổ như thế này chứ. Nhưng tôi chỉ có thể để nén lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cần chặt răng không lên tiếng
Tần Thiên Khải và ông Phong đang khen tôi khi nghe Lục Kính Đình nói vậy, cũng đột nhiên im bặt lại, lòng đầy tâm sự nhìn Lục Kinh Đinh đến tận khi món ăn được đưa lên hết, Tần Thiên Khải bỗng lên tiếng: “Nhưng từ trong lời nói của ông Phong có thể đoán ra được, hình như rất có hứng thú với cô Tân."
Trong lòng tôi vang lên tiếng bụp một cái, có lẽ tối nay tôi không thoát khỏi số phận bị dâng tặng cho người khác rồi. Ông Phong cười ha ha xua tay, bàn tay có một chút mỡ càng càng siết chặt chị Nam đang dựa vào lòng ông ta hơn: “Nào có đầu cậu ba, tôi chỉ cảm thấy cô Tân là người rất xuất xắc nên mới đem lòng ngưỡng mộ mà thôi.
Không hề phủ định.
Nhưng sau khi nói thích xong, chị Nam trong lòng ông ta lại chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt oán trách, giống như cái gái trong mắt, còn không ngần ngại trước cặp mắt của bao nhiêu người lần mò ngực ông Phong, còn dịu dàng gọi một tiếng ông Phong.
Ánh mắt ông ta chợt lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô ta một cái, khiến cho cô ta ar phần trở lại. Tần Thiên khải khinh bị nhìn tôi, cánh tay ôm bà vai tôi cũng buông xuống: “Ông Phong thích cô ấy như vậy, chỉ bằng của người phức ta, tôi tặng cô ấy cho ông nhé, thế nào?" Truyệ n88.net
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại, cũng không biết từ đầu bỗng nhiên nổi lên một luồng khí lạnh, khiến nhiệt độ của phòng bao mau chóng xuống thấp, tôi chỉ ăn mặc phong phanh nên không khỏi thụt cổ lại, quan sát nét mặt của những người trong phòng.
Đến tận khi Phong Lạc Trung chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, chau mày, giọng điệu không vui nói: "Anh Tần nói lời này không được hay cho lắm, cô Tân tốt xấu gì cũng là con người, sao anh có thể tùy tiền nói tặng là tăng?"
Tôi phần kinh ngạc, không ngờ rằng trong bữa cơm này vẫn có người để ý tới tâm trạng của tôi, tôi không khỏi có chút cảm kích anh ta. Nhưng cảm kích thi cảm kích nhưng lời của anh ta nói không thắp sáng lên bất kỳ tia hy vọng nào cho tôi cả.
Tần Thiên Khải cười một tiếng, tay nắm cầm tôi, rối nâng đầu lên, sau đó híp mắt lại. Anh ta ngạc nhiên nói: "Nào có đâu, cô ấy rất xuất sắc, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là dùng tiền mua được mà thôi, có thể ở cùng với ông Phong, không biết chứng cô ấy còn vui nữa là! Đúng không, Tân Ái Phương
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta giống như đang ra lệnh cho tôi, tôi nào dám từ chối. Đề nên giọng điều đang run lên của mình "Ừ" một tiếng. Trong lòng tôi nghẹt thở đến mức khó chịu, ở đây, tôi không có một ai có thể dựa dẫm vào, vì cái mạng nhỏ này của mình mà tôi chỉ có thể tùy ý bị người khác điều khiển, cuộc sống như thế này, thực sự có những lúc bản thân tôi cảm thấy rất mệt mỏi. “.Tân Ái Phương. Về mặt Phong Lạc Trung xám xịt lại hét lớn tên tôi, giống như đang lên án tôi tại sao lại phải thỏa hiệp như thế.
Lục Kinh Đình không có bất kỳ chấn động nào, thậm chí còn nghe thấy anh cười. Tôi biết Tần Thiên Khải nói dễ nghe một chút chỉ là ý bên ngoài, khó nghe một chút chính là bỏ tiền mua gái mà thôi, nhưng tôi thừa nhận bản thân mình quá đáng thương. “Mọi người đều đã cho rằng như vậy, nếu ông Phong thích, tôi sẽ tặng cho ông thế nào?"
Ông Phong sửng người lại, nét mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, còn thỉnh thoảng quan sát nét mặt của Lục Kính Đình, sau đó cung tay làm lễ, rồi cảm ơn Tần Thiên Khải: “Nếu như là thật thì thực sự cảm ơn anh Tần rồi. Có điều cướp người mà anh yêu thích, điều này. “Điều này ông Phong không cần lo lắng, có thể làm cho ông vui, chút việc vặt này có đáng gì."
Bọn họ là mối quan hệ hợp tác, nếu như có thể lấy lòng được thìa càng thuận buồm xuôi gió. Mỗi lời nói hay thỏa thuận tiền bạc đều là vật đệm lót đường.
Ông Phong do dự một chút, nhưng vẫn cảm ơn Tần Thiên Khải. Tần Thiên Khải vỗ vỗ lưng tôi, để tôi đi phục vụ ông Phong. Dù không tình nguyện nhưng tôi vẫn phải đứng lên, rón rén đi qua đó, đây không phải là lần đầu tiên tôi đối mặt với tình cảnh như thế này, trước đây quả thực là do can tâm tình nguyện, nhưng bây giờ đứng trước mặt ông Phong, tôi không thể nào đi tiếp được.
Ông ấy liếc tôi một cái, tét vào mông chị Nam ở trong lòng mình, cô ta hừ một tiếng, không muốn đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn tôi. Sau đó ông Phong bỗng kéo tôi lại vào lòng, đặt mông lên đùi ông ta, giống như ngồi trên bị thịt vậy, khiến lòng tôi có cảm giác như mình đang trôi nổi phập phồng. Tôi không quen dẫy dua hai cái, nhưng lại bị ông ta ôm chặt eo tôi lại, dính chặt lên thân hình mập mạp của ông ta, một luồng mùi dầu mỡ dâng lên, nếu như không phải mùi nước hoa của chị Nam vẫn còn lưu lại trên người ông ta, tôi đã nón ra hết rồi.
Ông ta hài lòng véo mông tôi hai cái tấm tắc cảm thán: “Cô Tân đúng là không giống những người con gái khác, cái cảm giác này đúng là tuyệt phẩm"
Khóe miệng tôi co giật, khuôn mặt tôi xám xịt, bàn tay lúng túng không biết nên đặt ở đâu. Ông Phong động đậy chân, cố ý vô tình cọ vào mông của tôi, có thể cảm nhận được vật đó như đang cương lên, hướng về phía tôi. Tôi cắn chặt răng, đỏ bừng mặt lên e thẹn, Tần Thiên Khải liền trêu chọc: “Đó là, có điều nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của cô Tân, có thể thấy cô ấy cũng rất thích ông Phong đó."