Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-163
Chương 166: Ly hôn
**********
Sau khi chuyện ngày hôm qua của Lộ Khiết đã kết thúc, tôi vẫn cứ mãi đợi em ấy gọi điện thoại tới nói chuyện đó cho tôi nghe, đến lúc đó lại nói với em ấy sơ qua về chuyện của Vương Thiết Kiên, nhưng hai ngày đã trôi qua rồi mà con bé đó vẫn không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào.
Thế là tới ngày thứ ba tôi không thể nhịn được nữa, bèn lén lén lút lút đi đến phòng bệnh hôm xảy ra chuyện đó, đứng ngoài cửa nhìn thấy mẹ của Lộ Khiết đang nằm ở bên trong, mặc dù tôi không có đi vào chào hỏi, nhưng đợi sau khi mẹ em ấy đã ngủ, tôi đi ngay xuống dưới lầu mua một ít đồ ăn rồi mang lên đặt ở đầu giường bệnh cho bà.
Sau đó vào buổi tối cùng ngày liền nhận được điện thoại của Lộ khiết. "Chị Tân Ái Phương, hôm nay mấy thứ đồ đề ở đầu giường của mẹ em là của chị để lại nhi. "
Tôi khe khẽ ừ một tiếng, thuận tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, suy nghĩ chắc là chút xíu nữa bản thân mình cũng có thể đi ra ngoài ăn tam thứ gì dó.
Bên kia đấu dây, con bé vẫn còn đang nghẹn ngào một hồi lâu, giọng nói khẽ run rẩy, nói: "Chi Tân Ái Phương, cảm ơn chị nhé, chị đúng là một người chị tốt, là em có lỗi với chị."
Tôi cảm thấy khá bối rối, con bé vẫn chưa nói tới chuyện mượn tiền mà, sao đã tuôn ra những lời này rồi, nhưng đột nhiên lờ mờ nhận thấy có chuyện gì đó, bèn vội vàng hỏi ngược lại: "Có phải em có chuyện gì đúng không?"
Lộ khiết sụt sịt dùng giọng mũi nói không có gì sau đó không có nói gì nhiều với tôi nữa, chỉ nói là mẹ mình đã tỉnh dậy, cần mình phải lo chăm sóc, sau đó liền cúp điện thoại cái rụp.
Tôi sững sờ nhìn vào điện thoại đã bị ngắt máy, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn, nhưng trong đầu chỉ còn lại giọng nói nghẹn ngào của Lộ Khiết và thái độ muốn nói lại thôi đó, cứ mãi cảm thấy con bé có chuyện giấu tôi, hơn nữa cũng không có tới lừa lấy tiền của tôi, như thế càng khiến tôi cảm thấy đáng ngờ.
Ngay lúc đang tập trung mà suy nghĩ, màn hình điện thoại di động chỉ mới vừa tắt lại đột nhiên sáng lên, tôi cầm lên xem thử, là Lục Kinh Đình gửi tin nhắn cho tôi. "Em đang ở đâu đấy?"
Nếu không phải bởi vì vẫn còn cái Giấy chứng nhận kết hôn ở đây, tôi đã chặn số điện thoại của người này từ lâu rồi, chỉ mới nhìn thấy ba chữ đơn giản này, trong lòng đã nhịn không được mà sóng gợn lần tăn.
Tôi cố nén tâm trạng xao động, hỏi anh ta muốn làm gì. "Tôi tới đón em, đi làm thủ tục ly hôn."
Tôi liếc nhìn sắc trời ở bên ngoài, vùng ven thành phố này đã không còn thấy được ánh nắng mặt trời từ sớm rồi, chỉ có những ánh đèn sặc sỡ sắc màu tô điểm cho chốn phồn hoa này trở nên càng thêm sâu sắc sống động. Đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại cũng chỉ rõ là hơn tám giờ rồi, giờ này mà còn đi làm thủ tục ly hôn? "Anh lừa ai đấy? Giờ này các cơ quan đều đóng cửa cả rồi, ngày mai tôi tới tìm anh." "Không chịu ra hả?" Cách một cái màn hình cũng có thể cảm giác được anh ta đã tức giận, từng tia rét lạnh tỏa ra truyền hết sang bên này, khiến cho tôi không nhịn được mà run cầm cập. Tôi vội vàng gõ một dòng chữ vào điện thoại di động đáp lại anh ta: "Ở Ngày mai, nhần địa chỉ qua đây, tôi sẽ tới
Tiếp theo đó cũng không có nhận được câu trả lời nào từ đối phương, tôi tưởng rằng như vậy là đã xong chuyện rồi, bèn ôm cái bụng trống rỗng nắm bỏ lên giường, không tỉnh đi ăn tối nữa. Kết quả là ngay lúc đang lim dim sắp ngủ, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới từng tiếng bước chân nặng nề.
Thằng Hai ở bên ngoài hô to lên: "Anh là ai, không được đi vào đây."
Sau đó là tiếng đáng nhau túi bụi vang lên, tiếng kêu khó chịu đầy thảm thiết của thắng Hai khiến cho tôi phát hiện có chuyện không hay xảy ra, vội vàng từ trên giường ngồi bật dậy, hai chân còn chưa kịp chạm đất, cánh cửa phòng bệnh đã bị đạp cho cái rầm mà bât mo.
Xuất hiện trong tầm mắt là một đôi giầy da màu đen sáng bóng, nhìn lên trên liền thấy ngay chiếc quần tây được cắt may tinh tế, và hai cái chân hết sức thon dài.
Tôi vô cùng kinh ngạc dời ánh mắt đến trên mặt đối phương, không cần thận lại sa vào đôi mắt âm trấm của đối phương, trong phút chốc trái tim dường như bằng ngừng đập. "Luc... Tôi hoảng sợ vừa bật thốt lên một chữ, anh ta đã hùng hùng hổ hổ nhào tới, không nói một lời nào, dứt khoát khom người tới trên giường bắt lấy tôi khiêng lên.
Khung cảnh trước mắt tôi chỉ còn lại một mảnh trời đất quay cuồng, cảm thấy nước chua trong dạ dày do tự thể đảo ngược mà sắp phun ra tới nơi rồi.
Anh ta lo lắng không yên đi ra cửa, sau đó không thèm để ý những ánh mắt khác thường từ xung quanh bắn tới mà vác tôi đi phăm phăm về phía thang máy. Đợi đến khi tôi lấy lại phản ứng, thì chỉ còn có thể nhìn thấy ảnh ngược của thằng Hai đang nằm co quắp trên mặt đất trước cửa phòng bệnh, mọi thứ đang dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. website cập nhật truyện nhanh nhất
Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có mỗi tiếng hít thở nặng nề của Lục Kính Đình.
Tôi bị anh ta khiêng ở trên vai, vốn dĩ mấy ngày nay đã không được ăn uống đầy đủ, tối nay tôi lại còn bỏ không ăn cơm tối luôn, mới chỉ vùng vẫy hai cái đã bị bà vai cứng rắn của anh ta cần vào bụng, khiến cho tôi cảm thấy hết sức khó chịu, có cảm giác đầu vắng mắt hoa, muốn nôn mửa.
Tôi vừa đánh vào eo anh ta, vừa khua chân loạn xa: "Lục Kinh Đình, anh làm cái gì vậy?" "Em đoán xem
Dù tôi đã nghiêng đầu qua một bên vẫn không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh ta, nhưng lại có thể nghe thấy trong lời nói xen lẫn ý cười, nghe mà cứ ngỡ như gió rét từ bốn phía xung quanh thổi tới, lạnh đến cả người run lẩy bẩy.
Dọc theo đường đi tôi vừa đánh vừa mắng anh ta, nhưng không có chút tác dụng nào, anh ta vác tôi đi thằng một mạch ra bên ngoài tới cạnh chiếc xe đang đỗ bên lề đường, một bên mở cửa xe một bên vỗ vỗ vào mông tôi, muốn tôi bình tĩnh lại.
Mặt tôi đỏ bừng lên, mắng một câu đồ lưu manh kết quả cả người lại cảm thấy trời đất quay cuồng, bị anh ta ném vào bên trong xe.
Tôi không để ý đến cảm giác xây xẩm choáng váng, mà vội vàng dựa vào cảm giác thò tay muốn mở cửa xe ra, lại bị đối phương lường trước cả rồi.
Lục Kinh Đình đẩy bả vai tôi về phía ghế dựa đẳng sau, ngay khi tôi muốn bật dậy, liền đột nhiên nghiêng người đè xuống, há miệng ngậm chặt lấy môi tôi .
Tôi ngây ngẩn cả người, cơ thể cứng đờ ngồi tại chỗ, trừng to hai mắt nhìn vào mấy cong tóc xoắn đen nhánh phía sau tai anh ta. Đầu lưỡi ướt át liếm láp cánh môi tôi, lúc có lúc không mà mổ nhẹ vào, giống như muốn cay cánh cửa kia mở ra vậy.
Tôi cần chặt hàm răng, bị anh ta bất ngờ làm ra hành động lưu manh mà mặt đò tới mang tai, hai tay dùng lực đẩy cơ thể anh ta ra, lại bị anh chộp lại nằm chặt, kéo qua để lên đùi tôi không cho nhúc nhích. Đồng thời cũng ngẩng đầu lên, rời khỏi miệng tôi.
Đầu mày cuối mắt anh ta đều tràn ngập ý cười mở ám, nhìn tôi chăm chủ, đôi mắt khuất trong bóng tối lại hết sức sáng ngời, thật giống như ánh sao sáng lên giữa màn đêm nơi vùng núi sâu thẳm, sâu xa mà lại rực rö. "Ngày hôm đó uống rượu nhiều đến nỗi xuất huyết dạ dày có phải là vì tôi không?" "Không phải." Tôi không hề nghĩ ngợi gì mà vội vàng phủ nhận câu hỏi của anh ta, muốn nhồm người dậy, nhưng lại vì cả người anh ta đang đè phía trên tôi, mà không thể nào cựa quậy được.
Lục Kinh Đình cười khẽ, không thèm để bụng giọng điệu trả lời kiều đó của tôi, ngược lại còn canh ngay lúc tôi không kịp phản ứng mà đột nhiên chui ra ngoài, đóng cửa xe lại, lại còn nhấn nút khóa cửa. Ngay sau đó anh ta lên xe từ phía cửa bên kia. “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Tôi nổi khùng lên, không quan tâm anh ta là ai, nhào lên cướp chìa khóa xe trong tay anh ta, kết quả là bị anh ta dùng một cánh tay kẹp xuống dưới nách, sau đó đè đầu tôi lên trên đùi, tay còn lại thì vuốt ve tóc tôi giống như là đang vuốt lông cho chó vậy. "Kích động như vậy làm gì, em là vợ tôi, chẳng qua là tôi thấy nhớ em, nên đến tìm em mà thôi."
Tôi cắn chặt cánh môi, cắn đến mức đội mỗi đau đớn, cũng không thể nào sánh được với sự đau thương xen lẫn căm phần trong lòng mình. Bàn tay không biết để đâu giờ phút này siết chặt lại thành nắm đấm, dựa vào trực giác mà vung lên đầm một phát về anh ta. Anh ta vì né tránh, mà thả lỏng cánh tay đang áp chế tôi, tôi vội vàng nhân cơ hội đó bò dậy, điên cuồng kéo cửa. “Chiếc xe này không có chỗ nào tốt, được mỗi cái chất lượng không tệ xíu nào. Em cứ tha hồ mà lôi kéo, đợi đến khi em mệt rồi, chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Tôi dừng động tác lại, quay đầu nhìn anh ta đầy oán hận: "Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?" "Theo tôi quay trở về " "Không đời nào."
Tôi đã nghe câu này đến chai cà lỗ tại rồi, bất kể là Chu Phong hay là Lục Kinh Đình, bọn họ đều giống y như nhau, đối với tôi chỉ biết có lợi dụng mà thôi. "Ông Phong muốn tới nơi này, nhà họ Phong có hợp tác qua lại với Tân Thiên Khải, đến lúc đó anh ta mà muốn dẫn em đi, em sẽ gặp nguy hiểm." Lục Kính Đình cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt đều là vẻ buồn phiền và lo lắng.
Tôi không biết anh ta dựa vào đâu mà nói ra những lời này, vậy nên coi hết thảy toàn bộ là một thủ đoạn mới mà anh ta dùng để lừa gạt tôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ bình tĩnh: "Tôi có gặp nguy hiểm hay không cũng không liên quan gì tới anh hết, cũng xin cậu Ba sớm làm cho xong giấy chứng nhận ly hôn, đến lúc đó sẽ chẳng còn gì có thể cản trở chuyện của anh và cô Kiều nữa đâu." “Chuyện này thì có liên quan gì đến Kiều Lam?"
Tôi không nhịn được mà cười giễu cợt, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn anh ta, bởi vì đột nhiên anh ta lại giả ngu, miệng không thể khống chế được mà nói ra lời trong lòng mình: "Không phải là anh rất đề ý đến cô Kiểu hay sao? Từ rất lâu về trước đã như vậy rồi. Anh cũng có thể giờ mánh khỏe kết hôn với tôi lúc xưa ra dùng với cô Kiểu được đó, như thế thì ông cụ Lục cũng không thể nào ép buộc Kiểu Lam gả cho ông Phương được nữa, đúng không nào?"
Tuy là con gái nuôi, nhưng cũng chỉ là dùng để lỚI dụng mà thôi, sẽ không ghi tên cô ta vào gia phả của dòng họ, cho nên tôi tin chắc rằng trên sổ hộ khẩu của
Kiểu Lam cũng không có dấu tên của nhà họ Lục
Lục Kính Đình trầm mặc, nhưng lại hết lần này tới lần khác nhìn tôi dò xét, trong mắt lóe lên ánh sáng mà tôi không thể nào hiểu được.
Nhưng anh ta không hề phản bác lại.
Mãi một lúc lâu sau anh ta mới hỏi tôi có phải thật sự muốn ly hôn hay không, tôi lại do dự một hồi, mới nói đúng vậy. Sau đó bầu không khí bên trong xe trở nên ngưng trệ, anh ta lại nói một câu không mặn không nhạt:, "Tân Ái Phương, xin hãy nhớ kỹ, đây là lựa chọn của em."
Sau đó bấm chìa khóa xe điều khiển mở cánh cửa phía bên tôi ra, tôi dừng lại chốc lát, nhìn về phía gương mặt đã xoay đi của anh ta, luôn cảm thấy có chút đau thương cùng với cô quạnh trên đó, nhưng bởi vì màn đêm tối tăm, hầu như khiến cho tôi cảm thấy là mình đã hoa mắt.
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng, ôm trái tim cuồn cuộn sóng lớn bước xuống xe, cùng lúc đó không nhịn được mà khóc. Có lẽ từ giây phút bước xuống xe này bắt đầu, mối quan hệ giữa tôi và Lục Kinh Đinh đã thật sự kết thúc rồi.
Ngày hôm đó sau khi quay trở lại, tháng Hai hỏi tôi có sao không, tôi lắc đầu, sau đó dẫn nó đi khám bác sĩ, xử lý các vết thương trên người.
Nửa đêm nằm mơ, tôi lại khóc sưng cả mắt, nhưng sau đó đã cất giấu nỗi đau đớn vào tận sâu đáy lòng.
Ngày hôm sau, Tần Thiên Khải mang một hộp quà đi tới phòng bệnh, vừa vào cửa đã hỏi tôi đỡ xíu nào chưa!
Tôi nói cũng ổn ồn rồi, trên thực tế đã có thể xuất viện từ sớm rồi, nhưng bởi vì lời anh ta căn dặn trước đó nên vẫn đợi đến bây giờ.
Tần Thiên Khải nói vậy thì tốt rồi, sau đó đem hộp quà đặt lên trên giường tôi, sau khi nhìn tôi thì nhíu mày lại: "Cô lại khóc hả?" Tôi lúng túng tránh né ánh mắt anh ta, nói xạo "Tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy mấy chuyện không vui trước đây, cho nên "
Tần Thiên Khải im lặng một hồi, không thể hiện điều gì, mà là đợi tôi trang điểm che hết mấy vết tích trên mặt do khóc nhiều để lại xong, sau đó của người mở hộp quà ra, bất ngờ hiện ra trước mắt tôi là một chiếc váy màu ánh bạc ở bên trong. "Tối hôm nay phải đi gặp mặt ông Phong, cô đi cùng với tôi, đây là đổ mà có phải mặc "
Tần Thiên Khải giải thích đơn giản mọi chuyện xong, sau đó lại đột nhiên ngắng đầu nhìn tôi một cách kỳ lạ, giống như là muốn nói điều gì đó, nhưng hã miệng rất lâu lại không nói ra.
Mặc dù tôi thấy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, đồng ý với anh ta, mặc quần áo vào, sau đó trang điểm lại lần nữa, vẽ đuôi mắt màu hồng nhạt, tạo ra một đôi mắt đào hoa.
Sau khi ra bên ngoài, tôi nhìn thấy Tần Thiên Khải mặc bộ đồ vest màu nâu đỏ đứng ở bên cạnh xe, vẫn là bộ dáng lơ đăng biếng nhác đợi tôi giống như xưa. Nhưng lúc anh ta nhìn về phía tôi, trong mắt không thể giấu được vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của tôi, rồi trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.
Anh ta nắm tay lại đặt ở dưới môi họ khan hai tiếng, cười khen ngợi tôi thật xinh đẹp. Sau đó kéo mở cửa xe ra cho tôi.
Dọc đường đi hai người đều im lặng, mãi đến lúc gặp phải đèn đỏ, Tần Thiên Khải mới ngừng xe lại, thường thường quay đầu nhìn tôi, không biết sau khi đã nhìn được mấy lần, đột nhiên lại chậc chậc hai tiếng, thương tiếc nói: "Một cô gái tốt đẹp biết bao, thật là có chút không đành lòng mà
Tôi nghe ra được chút mạnh mới, nhếch mày hỏi lại: "Có ý gì?"
Tần Thiên Khải một tay đặt trên tay lái, ngả đầu nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị, ngay giây phút này ấn tượng ôn hòa nho nhã mà tôi nghĩ về anh ta trước đây đã bị lật đổ hoàn toàn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ nham hiểm trong mắt anh ta: "Bữa tiệc xã giao tối nay, sợ là phải hy sinh cô rồi."
**********
Sau khi chuyện ngày hôm qua của Lộ Khiết đã kết thúc, tôi vẫn cứ mãi đợi em ấy gọi điện thoại tới nói chuyện đó cho tôi nghe, đến lúc đó lại nói với em ấy sơ qua về chuyện của Vương Thiết Kiên, nhưng hai ngày đã trôi qua rồi mà con bé đó vẫn không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào.
Thế là tới ngày thứ ba tôi không thể nhịn được nữa, bèn lén lén lút lút đi đến phòng bệnh hôm xảy ra chuyện đó, đứng ngoài cửa nhìn thấy mẹ của Lộ Khiết đang nằm ở bên trong, mặc dù tôi không có đi vào chào hỏi, nhưng đợi sau khi mẹ em ấy đã ngủ, tôi đi ngay xuống dưới lầu mua một ít đồ ăn rồi mang lên đặt ở đầu giường bệnh cho bà.
Sau đó vào buổi tối cùng ngày liền nhận được điện thoại của Lộ khiết. "Chị Tân Ái Phương, hôm nay mấy thứ đồ đề ở đầu giường của mẹ em là của chị để lại nhi. "
Tôi khe khẽ ừ một tiếng, thuận tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, suy nghĩ chắc là chút xíu nữa bản thân mình cũng có thể đi ra ngoài ăn tam thứ gì dó.
Bên kia đấu dây, con bé vẫn còn đang nghẹn ngào một hồi lâu, giọng nói khẽ run rẩy, nói: "Chi Tân Ái Phương, cảm ơn chị nhé, chị đúng là một người chị tốt, là em có lỗi với chị."
Tôi cảm thấy khá bối rối, con bé vẫn chưa nói tới chuyện mượn tiền mà, sao đã tuôn ra những lời này rồi, nhưng đột nhiên lờ mờ nhận thấy có chuyện gì đó, bèn vội vàng hỏi ngược lại: "Có phải em có chuyện gì đúng không?"
Lộ khiết sụt sịt dùng giọng mũi nói không có gì sau đó không có nói gì nhiều với tôi nữa, chỉ nói là mẹ mình đã tỉnh dậy, cần mình phải lo chăm sóc, sau đó liền cúp điện thoại cái rụp.
Tôi sững sờ nhìn vào điện thoại đã bị ngắt máy, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn, nhưng trong đầu chỉ còn lại giọng nói nghẹn ngào của Lộ Khiết và thái độ muốn nói lại thôi đó, cứ mãi cảm thấy con bé có chuyện giấu tôi, hơn nữa cũng không có tới lừa lấy tiền của tôi, như thế càng khiến tôi cảm thấy đáng ngờ.
Ngay lúc đang tập trung mà suy nghĩ, màn hình điện thoại di động chỉ mới vừa tắt lại đột nhiên sáng lên, tôi cầm lên xem thử, là Lục Kinh Đình gửi tin nhắn cho tôi. "Em đang ở đâu đấy?"
Nếu không phải bởi vì vẫn còn cái Giấy chứng nhận kết hôn ở đây, tôi đã chặn số điện thoại của người này từ lâu rồi, chỉ mới nhìn thấy ba chữ đơn giản này, trong lòng đã nhịn không được mà sóng gợn lần tăn.
Tôi cố nén tâm trạng xao động, hỏi anh ta muốn làm gì. "Tôi tới đón em, đi làm thủ tục ly hôn."
Tôi liếc nhìn sắc trời ở bên ngoài, vùng ven thành phố này đã không còn thấy được ánh nắng mặt trời từ sớm rồi, chỉ có những ánh đèn sặc sỡ sắc màu tô điểm cho chốn phồn hoa này trở nên càng thêm sâu sắc sống động. Đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại cũng chỉ rõ là hơn tám giờ rồi, giờ này mà còn đi làm thủ tục ly hôn? "Anh lừa ai đấy? Giờ này các cơ quan đều đóng cửa cả rồi, ngày mai tôi tới tìm anh." "Không chịu ra hả?" Cách một cái màn hình cũng có thể cảm giác được anh ta đã tức giận, từng tia rét lạnh tỏa ra truyền hết sang bên này, khiến cho tôi không nhịn được mà run cầm cập. Tôi vội vàng gõ một dòng chữ vào điện thoại di động đáp lại anh ta: "Ở Ngày mai, nhần địa chỉ qua đây, tôi sẽ tới
Tiếp theo đó cũng không có nhận được câu trả lời nào từ đối phương, tôi tưởng rằng như vậy là đã xong chuyện rồi, bèn ôm cái bụng trống rỗng nắm bỏ lên giường, không tỉnh đi ăn tối nữa. Kết quả là ngay lúc đang lim dim sắp ngủ, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới từng tiếng bước chân nặng nề.
Thằng Hai ở bên ngoài hô to lên: "Anh là ai, không được đi vào đây."
Sau đó là tiếng đáng nhau túi bụi vang lên, tiếng kêu khó chịu đầy thảm thiết của thắng Hai khiến cho tôi phát hiện có chuyện không hay xảy ra, vội vàng từ trên giường ngồi bật dậy, hai chân còn chưa kịp chạm đất, cánh cửa phòng bệnh đã bị đạp cho cái rầm mà bât mo.
Xuất hiện trong tầm mắt là một đôi giầy da màu đen sáng bóng, nhìn lên trên liền thấy ngay chiếc quần tây được cắt may tinh tế, và hai cái chân hết sức thon dài.
Tôi vô cùng kinh ngạc dời ánh mắt đến trên mặt đối phương, không cần thận lại sa vào đôi mắt âm trấm của đối phương, trong phút chốc trái tim dường như bằng ngừng đập. "Luc... Tôi hoảng sợ vừa bật thốt lên một chữ, anh ta đã hùng hùng hổ hổ nhào tới, không nói một lời nào, dứt khoát khom người tới trên giường bắt lấy tôi khiêng lên.
Khung cảnh trước mắt tôi chỉ còn lại một mảnh trời đất quay cuồng, cảm thấy nước chua trong dạ dày do tự thể đảo ngược mà sắp phun ra tới nơi rồi.
Anh ta lo lắng không yên đi ra cửa, sau đó không thèm để ý những ánh mắt khác thường từ xung quanh bắn tới mà vác tôi đi phăm phăm về phía thang máy. Đợi đến khi tôi lấy lại phản ứng, thì chỉ còn có thể nhìn thấy ảnh ngược của thằng Hai đang nằm co quắp trên mặt đất trước cửa phòng bệnh, mọi thứ đang dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. website cập nhật truyện nhanh nhất
Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có mỗi tiếng hít thở nặng nề của Lục Kính Đình.
Tôi bị anh ta khiêng ở trên vai, vốn dĩ mấy ngày nay đã không được ăn uống đầy đủ, tối nay tôi lại còn bỏ không ăn cơm tối luôn, mới chỉ vùng vẫy hai cái đã bị bà vai cứng rắn của anh ta cần vào bụng, khiến cho tôi cảm thấy hết sức khó chịu, có cảm giác đầu vắng mắt hoa, muốn nôn mửa.
Tôi vừa đánh vào eo anh ta, vừa khua chân loạn xa: "Lục Kinh Đình, anh làm cái gì vậy?" "Em đoán xem
Dù tôi đã nghiêng đầu qua một bên vẫn không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh ta, nhưng lại có thể nghe thấy trong lời nói xen lẫn ý cười, nghe mà cứ ngỡ như gió rét từ bốn phía xung quanh thổi tới, lạnh đến cả người run lẩy bẩy.
Dọc theo đường đi tôi vừa đánh vừa mắng anh ta, nhưng không có chút tác dụng nào, anh ta vác tôi đi thằng một mạch ra bên ngoài tới cạnh chiếc xe đang đỗ bên lề đường, một bên mở cửa xe một bên vỗ vỗ vào mông tôi, muốn tôi bình tĩnh lại.
Mặt tôi đỏ bừng lên, mắng một câu đồ lưu manh kết quả cả người lại cảm thấy trời đất quay cuồng, bị anh ta ném vào bên trong xe.
Tôi không để ý đến cảm giác xây xẩm choáng váng, mà vội vàng dựa vào cảm giác thò tay muốn mở cửa xe ra, lại bị đối phương lường trước cả rồi.
Lục Kinh Đình đẩy bả vai tôi về phía ghế dựa đẳng sau, ngay khi tôi muốn bật dậy, liền đột nhiên nghiêng người đè xuống, há miệng ngậm chặt lấy môi tôi .
Tôi ngây ngẩn cả người, cơ thể cứng đờ ngồi tại chỗ, trừng to hai mắt nhìn vào mấy cong tóc xoắn đen nhánh phía sau tai anh ta. Đầu lưỡi ướt át liếm láp cánh môi tôi, lúc có lúc không mà mổ nhẹ vào, giống như muốn cay cánh cửa kia mở ra vậy.
Tôi cần chặt hàm răng, bị anh ta bất ngờ làm ra hành động lưu manh mà mặt đò tới mang tai, hai tay dùng lực đẩy cơ thể anh ta ra, lại bị anh chộp lại nằm chặt, kéo qua để lên đùi tôi không cho nhúc nhích. Đồng thời cũng ngẩng đầu lên, rời khỏi miệng tôi.
Đầu mày cuối mắt anh ta đều tràn ngập ý cười mở ám, nhìn tôi chăm chủ, đôi mắt khuất trong bóng tối lại hết sức sáng ngời, thật giống như ánh sao sáng lên giữa màn đêm nơi vùng núi sâu thẳm, sâu xa mà lại rực rö. "Ngày hôm đó uống rượu nhiều đến nỗi xuất huyết dạ dày có phải là vì tôi không?" "Không phải." Tôi không hề nghĩ ngợi gì mà vội vàng phủ nhận câu hỏi của anh ta, muốn nhồm người dậy, nhưng lại vì cả người anh ta đang đè phía trên tôi, mà không thể nào cựa quậy được.
Lục Kinh Đình cười khẽ, không thèm để bụng giọng điệu trả lời kiều đó của tôi, ngược lại còn canh ngay lúc tôi không kịp phản ứng mà đột nhiên chui ra ngoài, đóng cửa xe lại, lại còn nhấn nút khóa cửa. Ngay sau đó anh ta lên xe từ phía cửa bên kia. “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Tôi nổi khùng lên, không quan tâm anh ta là ai, nhào lên cướp chìa khóa xe trong tay anh ta, kết quả là bị anh ta dùng một cánh tay kẹp xuống dưới nách, sau đó đè đầu tôi lên trên đùi, tay còn lại thì vuốt ve tóc tôi giống như là đang vuốt lông cho chó vậy. "Kích động như vậy làm gì, em là vợ tôi, chẳng qua là tôi thấy nhớ em, nên đến tìm em mà thôi."
Tôi cắn chặt cánh môi, cắn đến mức đội mỗi đau đớn, cũng không thể nào sánh được với sự đau thương xen lẫn căm phần trong lòng mình. Bàn tay không biết để đâu giờ phút này siết chặt lại thành nắm đấm, dựa vào trực giác mà vung lên đầm một phát về anh ta. Anh ta vì né tránh, mà thả lỏng cánh tay đang áp chế tôi, tôi vội vàng nhân cơ hội đó bò dậy, điên cuồng kéo cửa. “Chiếc xe này không có chỗ nào tốt, được mỗi cái chất lượng không tệ xíu nào. Em cứ tha hồ mà lôi kéo, đợi đến khi em mệt rồi, chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Tôi dừng động tác lại, quay đầu nhìn anh ta đầy oán hận: "Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?" "Theo tôi quay trở về " "Không đời nào."
Tôi đã nghe câu này đến chai cà lỗ tại rồi, bất kể là Chu Phong hay là Lục Kinh Đình, bọn họ đều giống y như nhau, đối với tôi chỉ biết có lợi dụng mà thôi. "Ông Phong muốn tới nơi này, nhà họ Phong có hợp tác qua lại với Tân Thiên Khải, đến lúc đó anh ta mà muốn dẫn em đi, em sẽ gặp nguy hiểm." Lục Kính Đình cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt đều là vẻ buồn phiền và lo lắng.
Tôi không biết anh ta dựa vào đâu mà nói ra những lời này, vậy nên coi hết thảy toàn bộ là một thủ đoạn mới mà anh ta dùng để lừa gạt tôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ bình tĩnh: "Tôi có gặp nguy hiểm hay không cũng không liên quan gì tới anh hết, cũng xin cậu Ba sớm làm cho xong giấy chứng nhận ly hôn, đến lúc đó sẽ chẳng còn gì có thể cản trở chuyện của anh và cô Kiều nữa đâu." “Chuyện này thì có liên quan gì đến Kiều Lam?"
Tôi không nhịn được mà cười giễu cợt, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn anh ta, bởi vì đột nhiên anh ta lại giả ngu, miệng không thể khống chế được mà nói ra lời trong lòng mình: "Không phải là anh rất đề ý đến cô Kiểu hay sao? Từ rất lâu về trước đã như vậy rồi. Anh cũng có thể giờ mánh khỏe kết hôn với tôi lúc xưa ra dùng với cô Kiểu được đó, như thế thì ông cụ Lục cũng không thể nào ép buộc Kiểu Lam gả cho ông Phương được nữa, đúng không nào?"
Tuy là con gái nuôi, nhưng cũng chỉ là dùng để lỚI dụng mà thôi, sẽ không ghi tên cô ta vào gia phả của dòng họ, cho nên tôi tin chắc rằng trên sổ hộ khẩu của
Kiểu Lam cũng không có dấu tên của nhà họ Lục
Lục Kính Đình trầm mặc, nhưng lại hết lần này tới lần khác nhìn tôi dò xét, trong mắt lóe lên ánh sáng mà tôi không thể nào hiểu được.
Nhưng anh ta không hề phản bác lại.
Mãi một lúc lâu sau anh ta mới hỏi tôi có phải thật sự muốn ly hôn hay không, tôi lại do dự một hồi, mới nói đúng vậy. Sau đó bầu không khí bên trong xe trở nên ngưng trệ, anh ta lại nói một câu không mặn không nhạt:, "Tân Ái Phương, xin hãy nhớ kỹ, đây là lựa chọn của em."
Sau đó bấm chìa khóa xe điều khiển mở cánh cửa phía bên tôi ra, tôi dừng lại chốc lát, nhìn về phía gương mặt đã xoay đi của anh ta, luôn cảm thấy có chút đau thương cùng với cô quạnh trên đó, nhưng bởi vì màn đêm tối tăm, hầu như khiến cho tôi cảm thấy là mình đã hoa mắt.
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng, ôm trái tim cuồn cuộn sóng lớn bước xuống xe, cùng lúc đó không nhịn được mà khóc. Có lẽ từ giây phút bước xuống xe này bắt đầu, mối quan hệ giữa tôi và Lục Kinh Đinh đã thật sự kết thúc rồi.
Ngày hôm đó sau khi quay trở lại, tháng Hai hỏi tôi có sao không, tôi lắc đầu, sau đó dẫn nó đi khám bác sĩ, xử lý các vết thương trên người.
Nửa đêm nằm mơ, tôi lại khóc sưng cả mắt, nhưng sau đó đã cất giấu nỗi đau đớn vào tận sâu đáy lòng.
Ngày hôm sau, Tần Thiên Khải mang một hộp quà đi tới phòng bệnh, vừa vào cửa đã hỏi tôi đỡ xíu nào chưa!
Tôi nói cũng ổn ồn rồi, trên thực tế đã có thể xuất viện từ sớm rồi, nhưng bởi vì lời anh ta căn dặn trước đó nên vẫn đợi đến bây giờ.
Tần Thiên Khải nói vậy thì tốt rồi, sau đó đem hộp quà đặt lên trên giường tôi, sau khi nhìn tôi thì nhíu mày lại: "Cô lại khóc hả?" Tôi lúng túng tránh né ánh mắt anh ta, nói xạo "Tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy mấy chuyện không vui trước đây, cho nên "
Tần Thiên Khải im lặng một hồi, không thể hiện điều gì, mà là đợi tôi trang điểm che hết mấy vết tích trên mặt do khóc nhiều để lại xong, sau đó của người mở hộp quà ra, bất ngờ hiện ra trước mắt tôi là một chiếc váy màu ánh bạc ở bên trong. "Tối hôm nay phải đi gặp mặt ông Phong, cô đi cùng với tôi, đây là đổ mà có phải mặc "
Tần Thiên Khải giải thích đơn giản mọi chuyện xong, sau đó lại đột nhiên ngắng đầu nhìn tôi một cách kỳ lạ, giống như là muốn nói điều gì đó, nhưng hã miệng rất lâu lại không nói ra.
Mặc dù tôi thấy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, đồng ý với anh ta, mặc quần áo vào, sau đó trang điểm lại lần nữa, vẽ đuôi mắt màu hồng nhạt, tạo ra một đôi mắt đào hoa.
Sau khi ra bên ngoài, tôi nhìn thấy Tần Thiên Khải mặc bộ đồ vest màu nâu đỏ đứng ở bên cạnh xe, vẫn là bộ dáng lơ đăng biếng nhác đợi tôi giống như xưa. Nhưng lúc anh ta nhìn về phía tôi, trong mắt không thể giấu được vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của tôi, rồi trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.
Anh ta nắm tay lại đặt ở dưới môi họ khan hai tiếng, cười khen ngợi tôi thật xinh đẹp. Sau đó kéo mở cửa xe ra cho tôi.
Dọc đường đi hai người đều im lặng, mãi đến lúc gặp phải đèn đỏ, Tần Thiên Khải mới ngừng xe lại, thường thường quay đầu nhìn tôi, không biết sau khi đã nhìn được mấy lần, đột nhiên lại chậc chậc hai tiếng, thương tiếc nói: "Một cô gái tốt đẹp biết bao, thật là có chút không đành lòng mà
Tôi nghe ra được chút mạnh mới, nhếch mày hỏi lại: "Có ý gì?"
Tần Thiên Khải một tay đặt trên tay lái, ngả đầu nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị, ngay giây phút này ấn tượng ôn hòa nho nhã mà tôi nghĩ về anh ta trước đây đã bị lật đổ hoàn toàn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ nham hiểm trong mắt anh ta: "Bữa tiệc xã giao tối nay, sợ là phải hy sinh cô rồi."