Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
Chương 164: Đối lập nhau
**********
Vốn đi là tôi đã đói đến mức cảm thấy ruột xoắn hết vào nhau, nhưng sau khi ăn được chút thức ăn lại thấy thật khó nuốt, cố nuốt xuống bao nhiêu liền nên ra bấy nhiêu.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, không chỉ ở trong bụng mà cả người đều thấy khó chịu.
Tôi thấy Tần Thiên Khải không có ở nhà, liền tùy ý lấy một ít tiền trong túi xách rồi đi ra ngoài. Lúc đi, tôi gọi cho Tiêu Dao, vốn dĩ là muốn rủ cô ấy cùng đi uống chút rượu, kết quả là vừa nghe điện thoại, Tiêu Dao đã liên tục cảm ơn tôi. “Cảm ơn cậu, Ái Phương, công ty của anh Triệu đã được cứu
Miệng tôi dinh dính, nghẹn giọng nói: “Vậy thì tốt "Này, Ái Phương, cậu tìm mình có chuyện gì à?" rồi
Tôi dừng lại, nhìn những tòa nhà cao ốc sừng sứng trước mặt, khung cảnh ban đêm mờ ảo vô cùng đẹp để, gió lùa vào từ những ngóc ngách của thành phố cũng có chút ấm áp.
Bây giờ tâm trạng của cô ấy tốt như vậy, làm sao tôi có thể phá hồng tâm trạng của cô ấy lúc này được chứ? Vì vậy tôi liền lắc lắc đầu, thấp giọng nói không có gì.
Sau khi hàn huyện vài câu, tôi liền cúp máy.
Tôi bỏ điện thoại vào túi, một mình đi đến quán bar, mua mấy chai rượu, bắt đầu buông thả bản thân.
Người ta nói rượu bia là liều thuốc giải sầu tốt nhất, nhưng tôi uống hết chai này đến chai khác lại càng cảm thấy khó chịu hơn, cảm giác như dao đâm xuyên qua bụng, khó chịu vô cùng.
Sau khi đã uống quá nhiều, tôi liền chạy vào nhà vệ sinh nôn ra gần hết tất cả những gì vừa uống, đáng nhẽ là phải say rồi, nhưng tối nay tôi lại thấy rất tinh táo, rượu đã làm nỗi phiền muộn trong lòng tôi càng trở nên trầm trọng hơn, khiến tôi khó chịu đến nỗi cảm thấy cơ thể mình đã không còn là của chính mình nữa rói. "Hi, người đẹp, em đi một mình à, em có muốn anh uống với em hai lý không?". Tôi đang chìm trong thế giới của riêng mình, bỗng một gã tóc vàng bước tới, cầm một ly cocktail đến hỏi tôi.
Tôi chán nản ngắng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh ta có lại uống tôi đã một cái, có thể là do mặt tôi lúc này có chút đáng sợ, vì vậy anh ta liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ, chửi tôi một cầu: "Fuck you", sau đó liền bỏ đi.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh và nhìn lại khuôn mặt của mình, tóc tại bù xù, khuôn mặt trắng xanh, ánh mắt không còn tinh anh, trồng không khác gì một con mã nữ. Đừng nói là người khác, tôi còn tự thấy sợ bản thân mình nữa là.
Rửa mặt xong, tôi quay lại mua thêm một chai rượu trắng, sau đó rời khỏi quán bar, đi trên đường lại mở rượu ra uống tiếp, nhưng tôi lại cảm thấy không thỏa mãn, trong đầu vẫn có thể hình dung ra rõ nét khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kính Đình, tôi sợ rằng mình đã bị trúng độc của anh ta mất rồi.
Tôi cầm chai rượu lắc lư lắc lư trên phố, vừa đi vừa uống, những người đi qua đều nhìn tôi như nhìn thấy dịch bệnh, lập tức tránh xa tôi.
Bất giác tôi đã đi đến một con hẻm thưa thớt người, đột nhiên tôi cảm thấy cơn đau quặn thắt trong bụng lại càng thêm dữ dội, bất thình lình tôi ôm lấy bụng nằm co quắp trên đường, mồ hôi trên trên từng giọt từng giọt chảy xuống, thêm cả đôi mắt khô khốc lúc này cũng tự dưng chảy nước mắt.
Giống như bị hàng ngàn nhất dao đâm xuồng, tôi đau đến mức không chịu nổi, cả người co rúm lại năm trên mặt đường, tôi cố nén lại tiếng nức nở, cảm giác như sắp chết đến nơi rồi,
Người xung quanh đi qua đi lại trên đường nhưng không một ai dừng lại để giúp tôi, khiến cả thành phố đều trở nên thờ ở lạnh lẽo, đột nhiên tôi nghĩ đến cảm giác trước đây bị bạn trai cũ lừa dối, cũng là nỗi đau xé rách tìm gan như vậy, không ai giúp đỡ, chán ghét cuộc sống. Chỉ là bây giờ, tôi so với lúc đó có thêm một cảm giác, đó là cảm giác muốn được chết.
Cơ thể tôi đang lạnh dần, tôi nghĩ mình sẽ chết ở đây, nhưng tôi lại mơ hồ nhìn thấy một đôi giày thể thao có chút bụi bặm đang đứng trước mặt, tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn rõ xem đó là ai, nhưng chưa kịp ngẩng đầu lên thì tôi đã ngất đi. website cập nhật truyện nhanh nhất
Khi tỉnh dậy lần nữa, đầu mũi tôi vẫn còn lưu lại mùi thuốc khử trùng, mắt tôi mở he hé, nhìn thấy ảnh sáng của chiếc đèn sợi đốt.
Bên tại tôi lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó la lên: “Chảy máu dạ dày? Vậy cô ấy có ổn không bác sĩ?" “Hiện tại thì không sao, may là còn phát hiện sớm nên mới giữ lại được mạng cho cô ấy" “Thật là, tại sao lại uống nhiều như vậy chứ?"
Tôi không nghe thấy những lời nói sau đó nữa, lại chìm vào giấc ngủ. khi tôi thực sự tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, bên cạnh tôi có một người đang ngủ, ngồi trên ghế đầu, hai tay bắt chéo lại, đầu tựa vào giường.
Lúc đầu tôi không nhận ra, khi tôi cử động, người đó liền ngắng đầu dậy, người đàn ông đó đột nhiên ngắng đầu lên, hóa ra là Phong Lạc Trung. “Sao anh lại ở đây?" Tôi ngạc nhiên. Tôi nhìn xung quanh một lần nữa, đây rõ ràng là bệnh viện. Nhưng cảnh tượng của đêm qua từng mảnh từng mảnh vụt qua trong đầu, khiến đầu tôi cảm thấy rất đau.
Phong Lạc Trung vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng nắm lấy cánh tay tôi: “A, chị dâu, chị cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chị có biết là em lo lắng cho chị gần chết không?"
Tôi im lặng một hồi, vén chăn ra chuẩn bị xuống giường, nhưng hai chân vừa chống xuống mặt đất, lại thấy không còn chút sức lực nào hết, suýt chút nữa là ngã sấp mặt.
Phong Lạc Trung vội vàng đỡ lấy tôi, bào tôi nên quay lại giường: "Em đã báo cho Lục Kính Đình rồi, chỉ dâu, chị cứ nằm trên giường đợi anh ấy một lát."
Sao tôi lại thấy kì lạ nhì, Lục Kính Đình sẽ đến 12 "Nhưng chị dâu, tối qua chỉ uống nhiều rượu như vậy để làm gì hà
Tôi không để tâm đến những lời anh ta nói, cảm thấy lo lắng khi phải nhìn thấy Lục Kính Đình, không quan tâm đến đôi chân không còn sức lực, một lần nữa tôi lại xuống đất, lào đảo đi về phía cửa ra vào.
Phong Lạc Trung ở đằng sau tay chân vội vàng đỡ lấy tôi, còn hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi không trả lời, lập tức mở cửa, liền đập đầu vào một bức tường bằng thịt.
Cái mùi quen thuộc điên cuồng xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi nghe thấy Phong Lạc Trung ở sau lưng mình gọi Lục Kính Đình.
Trong lòng tôi thầm kêu gào, tôi nhìn lên và bắt gặp đôi lông mày nghiêm nghị của Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình nằm lấy cánh tay của tôi, kể răng rít lên vài lời: "Định đi đâu?"
Sau đó, anh ta thô bạo kéo tôi về, sau đó ném tôi lên giường, mông tôi vừa đặt xuống, đầu liền cảm thấy choáng váng.
Phong Lạc Trung nhận ra có gì đó bất thường, vừa cưới gương vừa đi ra cửa: "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về trước đây" Nói xong, anh ta liền chuồn mất.
Lục Kinh Đỉnh liếc nhìn cánh cửa đang đóng, sau đó trầm mặc nhìn tôi, hỏi: “Hôm qua sao em lại ở cùng Tần Thiên Khải?"
Tôi không nhìn anh, nhưng trái tim lại đập loạn: “Việc này không liên quan đến anh."
Lục Kính Đình đột nhiên vươn tay nắm lấy cắm tối, không chút do dự nâng lên, ép tôi nhìn anh.
Đôi mắt đen thậm trầm kia toát ra vẻ sắc bén, giọng nói không chút do dự: "Ái Phương, đừng để anh phải nói lại lần thứ hai. "Kể từ ngày hôm qua, khi anh lựa chọn rời đi cùng cô ta, quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi." Tôi nhìn không nổi ngang ngược nói với anh, thật ra là có chút oán trách anh.
Cái gọi là uống rượu để giải tỏa nỗi buồn, thực sự là lừa dối.
Lục Kinh Đình nhíu mày, anh buông tay ra, trong chốc lát không nhìn thẳng vào tôi, anh có vẻ bối rồi.
Sau đó, anh vẫn bình thản như thường trả lời tôi: "Anh biết, Tần Thiên Khải không có gan giao em cho Rắn Đầu Trắng, nhưng nếu đổi lại là Kiểu Lam, thì tình hình sẽ khác Những lời anh nói thật là buồn cười, Tần Thiên Khải không có gan, sao có thể công khai thách thức anh ngày hôm qua. website cập nhật truyện nhanh nhất
Nhưng tôi lại không thể tìm ra bất cứ điều gì để bắt bẻ anh ấy. “Có vẻ, cậu ba không hiểu rõ tôi rồi." Tần Thiên khải đột nhiên mở cửa đi vào.
Hai người vừa nhìn nhau, không khí trong phòng liền thay đổi. “Anh đến đây làm gì?" Lục Kính Đình bất giác ngăn tôi lại, cảnh giác hỏi anh ta.
Tần Thiên Khải cười phá lên nói: “Tất nhiên là đến đón người của tôi về nhà rồi." “Về nhà?" Lục Kính Đình suy ngẫm về hai chữ này, nghiêng đầu nhìn tôi, giống như đang chất vấn.
Tôi cúi thấp đầu, không biết phải nói gì. “Tất nhiên rồi, khi cậu ba bỏ lại cô ấy ngày hôm qua, tôi đã phải đối mặt với sự nguy hiểm bị trở thành mục tiêu của ông Phương mà đưa người đi ngay dưới mũi ông ấy. Vì vậy, cô Tân đã đồng ý về sau sẽ là người của tôi
Những gì anh ta nói không đúng với yêu cầu của ngày hôm qua, nhưng tôi cũng không phủ nhận, sau khi thất vọng về Lục Kinh Đình, tôi chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ này để an ủi trái tim khó chịu không yên của mình.
Lục Kính Đình đột nhiên bế tôi khỏi giường, năm chặt cánh tay tôi, anh ta như một tên ác quỷ với nụ cười khát máu, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình véo cắm tôi, nhưởng mày hỏi: “Người của anh?"
Rồi đột nhiên anh củi đầu, bất ngờ cắn chặt môi tôi, mang theo hương vị của sự trừng phạt. Mùi máu tanh lan ra giữa hai chúng tôi. Tôi ngây người đến mức chi biết trợn trừng hai mắt, quên mất cả việc phản kháng.
Chỉ sau hai giây, anh buông tôi ra, nâng chiếc cắm kiêu ngạo của mình lên, khiêu khích nói với Tần Thiên Khải: “Anh nhìn đi, cô ấy một chút cũng không phản kháng, như vậy còn nói là người của anh sao?"
Sau khi tôi bừng tỉnh liền đẩy anh ra, hai chân run rẩy lùi ra xa, lau đi vết máu ở khóe miệng, đỏ cả mu bàn tay.
Lục Kính Đinh không ngờ tôi lại làm như vậy, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi giận dữ nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, nói rõ ra những điều trong lòng: "Cậu ba xin hãy tự trọng, ngày hôm qua tôi đã đồng ý với anh Tần rồi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa "Em..." Lục Kinh Đình tràn đầy tức giận, sắc mặt khó nhìn cực độ, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào anh.
Tần Thiên Khải vừa mỉm cười vừa đi đến bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng: "Cậu ba đã hiểu rồi chứ, nụ hôn vừa rồi tôi coi như tinh thần của cậu ba vẫn chưa bình thường trở lại, nhất thời bị động, nếu còn có lần sau, đừng trách Tần Thiên Khải tôi không biết nhìn người."
Anh ta càng nói, âm thanh lại càng nên trầm xuống. Sau đó, Tần Thiên Khải đột nhiên giang tay ôm lấy tôi, không nói thêm lời nào, ngang nhiên bề tôi ra khỏi phòng.
Tôi vẫn thuận theo lời anh ta nói, nhưng không nhịn nổi lại quay đầu nhìn Lục Kính Đình đang đứng trong phòng, đến khi không nhìn thấy anh nữa, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Sau khi đi ra ngoài, Tần Thiên Khải bảo tôi lên xe, sau đó anh ta ngồi lên ghế bên cạnh, quay đầu sang hỏi tôi: " Nhìn thấy người yêu cũ cảm giác như thế nào?" “Anh Tần cảm thấy thế nào?" Tôi hỏi ngược lại anh ta, tôi không thích nói về vấn đề này vì tôi cảm giác như anh ta đang tận hưởng nổi đau của tôi vậy.
Tần Thiên Khải không hỏi ép tôi hỏi, bắt đầu lái xe, đồng thời nói với tôi những việc phải làm trong hôm nay. "Khi trở về, cô thu xếp đồ đạc, ngày mai cùng tôi đi Bắc Kinh."
Đầu tôi mù mịt không hiểu. Anh ta ở Thượng Hải, đi Bắc Kinh làm gì?
Anh ta liếc một cái, hiểu ý liền giải thích với tôi: "Lục Kinh Đình vì muốn đòi lại cô đã sai người nhà họ Phong đến thương lượng với tôi, ngày mai đi Bắc Kinh, chính là để gặp người nhà họ Phong."
**********
Vốn đi là tôi đã đói đến mức cảm thấy ruột xoắn hết vào nhau, nhưng sau khi ăn được chút thức ăn lại thấy thật khó nuốt, cố nuốt xuống bao nhiêu liền nên ra bấy nhiêu.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, không chỉ ở trong bụng mà cả người đều thấy khó chịu.
Tôi thấy Tần Thiên Khải không có ở nhà, liền tùy ý lấy một ít tiền trong túi xách rồi đi ra ngoài. Lúc đi, tôi gọi cho Tiêu Dao, vốn dĩ là muốn rủ cô ấy cùng đi uống chút rượu, kết quả là vừa nghe điện thoại, Tiêu Dao đã liên tục cảm ơn tôi. “Cảm ơn cậu, Ái Phương, công ty của anh Triệu đã được cứu
Miệng tôi dinh dính, nghẹn giọng nói: “Vậy thì tốt "Này, Ái Phương, cậu tìm mình có chuyện gì à?" rồi
Tôi dừng lại, nhìn những tòa nhà cao ốc sừng sứng trước mặt, khung cảnh ban đêm mờ ảo vô cùng đẹp để, gió lùa vào từ những ngóc ngách của thành phố cũng có chút ấm áp.
Bây giờ tâm trạng của cô ấy tốt như vậy, làm sao tôi có thể phá hồng tâm trạng của cô ấy lúc này được chứ? Vì vậy tôi liền lắc lắc đầu, thấp giọng nói không có gì.
Sau khi hàn huyện vài câu, tôi liền cúp máy.
Tôi bỏ điện thoại vào túi, một mình đi đến quán bar, mua mấy chai rượu, bắt đầu buông thả bản thân.
Người ta nói rượu bia là liều thuốc giải sầu tốt nhất, nhưng tôi uống hết chai này đến chai khác lại càng cảm thấy khó chịu hơn, cảm giác như dao đâm xuyên qua bụng, khó chịu vô cùng.
Sau khi đã uống quá nhiều, tôi liền chạy vào nhà vệ sinh nôn ra gần hết tất cả những gì vừa uống, đáng nhẽ là phải say rồi, nhưng tối nay tôi lại thấy rất tinh táo, rượu đã làm nỗi phiền muộn trong lòng tôi càng trở nên trầm trọng hơn, khiến tôi khó chịu đến nỗi cảm thấy cơ thể mình đã không còn là của chính mình nữa rói. "Hi, người đẹp, em đi một mình à, em có muốn anh uống với em hai lý không?". Tôi đang chìm trong thế giới của riêng mình, bỗng một gã tóc vàng bước tới, cầm một ly cocktail đến hỏi tôi.
Tôi chán nản ngắng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh ta có lại uống tôi đã một cái, có thể là do mặt tôi lúc này có chút đáng sợ, vì vậy anh ta liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ, chửi tôi một cầu: "Fuck you", sau đó liền bỏ đi.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh và nhìn lại khuôn mặt của mình, tóc tại bù xù, khuôn mặt trắng xanh, ánh mắt không còn tinh anh, trồng không khác gì một con mã nữ. Đừng nói là người khác, tôi còn tự thấy sợ bản thân mình nữa là.
Rửa mặt xong, tôi quay lại mua thêm một chai rượu trắng, sau đó rời khỏi quán bar, đi trên đường lại mở rượu ra uống tiếp, nhưng tôi lại cảm thấy không thỏa mãn, trong đầu vẫn có thể hình dung ra rõ nét khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kính Đình, tôi sợ rằng mình đã bị trúng độc của anh ta mất rồi.
Tôi cầm chai rượu lắc lư lắc lư trên phố, vừa đi vừa uống, những người đi qua đều nhìn tôi như nhìn thấy dịch bệnh, lập tức tránh xa tôi.
Bất giác tôi đã đi đến một con hẻm thưa thớt người, đột nhiên tôi cảm thấy cơn đau quặn thắt trong bụng lại càng thêm dữ dội, bất thình lình tôi ôm lấy bụng nằm co quắp trên đường, mồ hôi trên trên từng giọt từng giọt chảy xuống, thêm cả đôi mắt khô khốc lúc này cũng tự dưng chảy nước mắt.
Giống như bị hàng ngàn nhất dao đâm xuồng, tôi đau đến mức không chịu nổi, cả người co rúm lại năm trên mặt đường, tôi cố nén lại tiếng nức nở, cảm giác như sắp chết đến nơi rồi,
Người xung quanh đi qua đi lại trên đường nhưng không một ai dừng lại để giúp tôi, khiến cả thành phố đều trở nên thờ ở lạnh lẽo, đột nhiên tôi nghĩ đến cảm giác trước đây bị bạn trai cũ lừa dối, cũng là nỗi đau xé rách tìm gan như vậy, không ai giúp đỡ, chán ghét cuộc sống. Chỉ là bây giờ, tôi so với lúc đó có thêm một cảm giác, đó là cảm giác muốn được chết.
Cơ thể tôi đang lạnh dần, tôi nghĩ mình sẽ chết ở đây, nhưng tôi lại mơ hồ nhìn thấy một đôi giày thể thao có chút bụi bặm đang đứng trước mặt, tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn rõ xem đó là ai, nhưng chưa kịp ngẩng đầu lên thì tôi đã ngất đi. website cập nhật truyện nhanh nhất
Khi tỉnh dậy lần nữa, đầu mũi tôi vẫn còn lưu lại mùi thuốc khử trùng, mắt tôi mở he hé, nhìn thấy ảnh sáng của chiếc đèn sợi đốt.
Bên tại tôi lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó la lên: “Chảy máu dạ dày? Vậy cô ấy có ổn không bác sĩ?" “Hiện tại thì không sao, may là còn phát hiện sớm nên mới giữ lại được mạng cho cô ấy" “Thật là, tại sao lại uống nhiều như vậy chứ?"
Tôi không nghe thấy những lời nói sau đó nữa, lại chìm vào giấc ngủ. khi tôi thực sự tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, bên cạnh tôi có một người đang ngủ, ngồi trên ghế đầu, hai tay bắt chéo lại, đầu tựa vào giường.
Lúc đầu tôi không nhận ra, khi tôi cử động, người đó liền ngắng đầu dậy, người đàn ông đó đột nhiên ngắng đầu lên, hóa ra là Phong Lạc Trung. “Sao anh lại ở đây?" Tôi ngạc nhiên. Tôi nhìn xung quanh một lần nữa, đây rõ ràng là bệnh viện. Nhưng cảnh tượng của đêm qua từng mảnh từng mảnh vụt qua trong đầu, khiến đầu tôi cảm thấy rất đau.
Phong Lạc Trung vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng nắm lấy cánh tay tôi: “A, chị dâu, chị cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chị có biết là em lo lắng cho chị gần chết không?"
Tôi im lặng một hồi, vén chăn ra chuẩn bị xuống giường, nhưng hai chân vừa chống xuống mặt đất, lại thấy không còn chút sức lực nào hết, suýt chút nữa là ngã sấp mặt.
Phong Lạc Trung vội vàng đỡ lấy tôi, bào tôi nên quay lại giường: "Em đã báo cho Lục Kính Đình rồi, chỉ dâu, chị cứ nằm trên giường đợi anh ấy một lát."
Sao tôi lại thấy kì lạ nhì, Lục Kính Đình sẽ đến 12 "Nhưng chị dâu, tối qua chỉ uống nhiều rượu như vậy để làm gì hà
Tôi không để tâm đến những lời anh ta nói, cảm thấy lo lắng khi phải nhìn thấy Lục Kính Đình, không quan tâm đến đôi chân không còn sức lực, một lần nữa tôi lại xuống đất, lào đảo đi về phía cửa ra vào.
Phong Lạc Trung ở đằng sau tay chân vội vàng đỡ lấy tôi, còn hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi không trả lời, lập tức mở cửa, liền đập đầu vào một bức tường bằng thịt.
Cái mùi quen thuộc điên cuồng xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi nghe thấy Phong Lạc Trung ở sau lưng mình gọi Lục Kính Đình.
Trong lòng tôi thầm kêu gào, tôi nhìn lên và bắt gặp đôi lông mày nghiêm nghị của Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình nằm lấy cánh tay của tôi, kể răng rít lên vài lời: "Định đi đâu?"
Sau đó, anh ta thô bạo kéo tôi về, sau đó ném tôi lên giường, mông tôi vừa đặt xuống, đầu liền cảm thấy choáng váng.
Phong Lạc Trung nhận ra có gì đó bất thường, vừa cưới gương vừa đi ra cửa: "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về trước đây" Nói xong, anh ta liền chuồn mất.
Lục Kinh Đỉnh liếc nhìn cánh cửa đang đóng, sau đó trầm mặc nhìn tôi, hỏi: “Hôm qua sao em lại ở cùng Tần Thiên Khải?"
Tôi không nhìn anh, nhưng trái tim lại đập loạn: “Việc này không liên quan đến anh."
Lục Kính Đình đột nhiên vươn tay nắm lấy cắm tối, không chút do dự nâng lên, ép tôi nhìn anh.
Đôi mắt đen thậm trầm kia toát ra vẻ sắc bén, giọng nói không chút do dự: "Ái Phương, đừng để anh phải nói lại lần thứ hai. "Kể từ ngày hôm qua, khi anh lựa chọn rời đi cùng cô ta, quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi." Tôi nhìn không nổi ngang ngược nói với anh, thật ra là có chút oán trách anh.
Cái gọi là uống rượu để giải tỏa nỗi buồn, thực sự là lừa dối.
Lục Kinh Đình nhíu mày, anh buông tay ra, trong chốc lát không nhìn thẳng vào tôi, anh có vẻ bối rồi.
Sau đó, anh vẫn bình thản như thường trả lời tôi: "Anh biết, Tần Thiên Khải không có gan giao em cho Rắn Đầu Trắng, nhưng nếu đổi lại là Kiểu Lam, thì tình hình sẽ khác Những lời anh nói thật là buồn cười, Tần Thiên Khải không có gan, sao có thể công khai thách thức anh ngày hôm qua. website cập nhật truyện nhanh nhất
Nhưng tôi lại không thể tìm ra bất cứ điều gì để bắt bẻ anh ấy. “Có vẻ, cậu ba không hiểu rõ tôi rồi." Tần Thiên khải đột nhiên mở cửa đi vào.
Hai người vừa nhìn nhau, không khí trong phòng liền thay đổi. “Anh đến đây làm gì?" Lục Kính Đình bất giác ngăn tôi lại, cảnh giác hỏi anh ta.
Tần Thiên Khải cười phá lên nói: “Tất nhiên là đến đón người của tôi về nhà rồi." “Về nhà?" Lục Kính Đình suy ngẫm về hai chữ này, nghiêng đầu nhìn tôi, giống như đang chất vấn.
Tôi cúi thấp đầu, không biết phải nói gì. “Tất nhiên rồi, khi cậu ba bỏ lại cô ấy ngày hôm qua, tôi đã phải đối mặt với sự nguy hiểm bị trở thành mục tiêu của ông Phương mà đưa người đi ngay dưới mũi ông ấy. Vì vậy, cô Tân đã đồng ý về sau sẽ là người của tôi
Những gì anh ta nói không đúng với yêu cầu của ngày hôm qua, nhưng tôi cũng không phủ nhận, sau khi thất vọng về Lục Kinh Đình, tôi chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ này để an ủi trái tim khó chịu không yên của mình.
Lục Kính Đình đột nhiên bế tôi khỏi giường, năm chặt cánh tay tôi, anh ta như một tên ác quỷ với nụ cười khát máu, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình véo cắm tôi, nhưởng mày hỏi: “Người của anh?"
Rồi đột nhiên anh củi đầu, bất ngờ cắn chặt môi tôi, mang theo hương vị của sự trừng phạt. Mùi máu tanh lan ra giữa hai chúng tôi. Tôi ngây người đến mức chi biết trợn trừng hai mắt, quên mất cả việc phản kháng.
Chỉ sau hai giây, anh buông tôi ra, nâng chiếc cắm kiêu ngạo của mình lên, khiêu khích nói với Tần Thiên Khải: “Anh nhìn đi, cô ấy một chút cũng không phản kháng, như vậy còn nói là người của anh sao?"
Sau khi tôi bừng tỉnh liền đẩy anh ra, hai chân run rẩy lùi ra xa, lau đi vết máu ở khóe miệng, đỏ cả mu bàn tay.
Lục Kính Đinh không ngờ tôi lại làm như vậy, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi giận dữ nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, nói rõ ra những điều trong lòng: "Cậu ba xin hãy tự trọng, ngày hôm qua tôi đã đồng ý với anh Tần rồi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa "Em..." Lục Kinh Đình tràn đầy tức giận, sắc mặt khó nhìn cực độ, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào anh.
Tần Thiên Khải vừa mỉm cười vừa đi đến bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng: "Cậu ba đã hiểu rồi chứ, nụ hôn vừa rồi tôi coi như tinh thần của cậu ba vẫn chưa bình thường trở lại, nhất thời bị động, nếu còn có lần sau, đừng trách Tần Thiên Khải tôi không biết nhìn người."
Anh ta càng nói, âm thanh lại càng nên trầm xuống. Sau đó, Tần Thiên Khải đột nhiên giang tay ôm lấy tôi, không nói thêm lời nào, ngang nhiên bề tôi ra khỏi phòng.
Tôi vẫn thuận theo lời anh ta nói, nhưng không nhịn nổi lại quay đầu nhìn Lục Kính Đình đang đứng trong phòng, đến khi không nhìn thấy anh nữa, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Sau khi đi ra ngoài, Tần Thiên Khải bảo tôi lên xe, sau đó anh ta ngồi lên ghế bên cạnh, quay đầu sang hỏi tôi: " Nhìn thấy người yêu cũ cảm giác như thế nào?" “Anh Tần cảm thấy thế nào?" Tôi hỏi ngược lại anh ta, tôi không thích nói về vấn đề này vì tôi cảm giác như anh ta đang tận hưởng nổi đau của tôi vậy.
Tần Thiên Khải không hỏi ép tôi hỏi, bắt đầu lái xe, đồng thời nói với tôi những việc phải làm trong hôm nay. "Khi trở về, cô thu xếp đồ đạc, ngày mai cùng tôi đi Bắc Kinh."
Đầu tôi mù mịt không hiểu. Anh ta ở Thượng Hải, đi Bắc Kinh làm gì?
Anh ta liếc một cái, hiểu ý liền giải thích với tôi: "Lục Kinh Đình vì muốn đòi lại cô đã sai người nhà họ Phong đến thương lượng với tôi, ngày mai đi Bắc Kinh, chính là để gặp người nhà họ Phong."