Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Chương 162: Chọn ai
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Trong khoảng yên lặng ngắn ngủi vài giây, tôi có cảm giác dường như đã một thế kỷ trôi qua. Mùi rượu trong không khí cũng nhạt dẫn bởi hơi lạnh.
Tôi ngẩn ra, cơ thể cứng ngắc trong vòng tay của Tần Thiên Khải.
Một lúc sau, một đôi tay lạnh lẽo đột nhiên duỗi ra nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay của Tần Thiên Khải. Tôi lào đào hồi lâu mới ổn định được, đầu theo quán tỉnh ngã về phía Lục Kính Đình.
Giờ phút này Tần Thiên Khải bị kẹt ở giữa. Anh đứng trước mặt tôi, một tay ôm tôi, mở to mắt kinh ngạc.
Đôi mắt nâu đen như một tấm gương sáng soi rõ khuôn mặt hoảng hốt của tôi. “Tân Ái Phương.” Lời nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng anh, lúc này, anh chỉ còn kinh ngạc.
Tôi quay đầu không nói gì nhưng trong lòng rất sớ hãi. Tôi sợ đến khi anh tà phản ứng lại, tôi sẽ phơi thấy chọn hoang vui “Ô, xem ra cậu ba Lục không biết người phụ nữ của mình đang ở đây" Lúc này, ông Phương còn để thêm dầu vào lửa. “Tôi nghĩ nên nhường không gian lại cho hai người." Tần Thiên Khải vừa nói vừa quay người đi ra ngoài, nhường chỗ cho chúng tôi. Không có người ngoài ở đây, tôi càng có thể cảm nhận được sự thay đồi cảm xúc của anh.
Anh tăng thêm sức lực nắm tay tôi làm khuôn mặt tôi tại đi vì đau đớn.
Lục Kính Đình kéo tôi ra, vẻ mặt mờ ám nói từng từ: “Hôm nay tôi có chút việc phải làm rồi. Lần sau tôi sẽ đích thân tới Thanh Đông thăm ông Phương đây vậy, chúng ta bàn bạc chuyện đó sau"
Nói xong anh kéo tôi ra cửa.
Lời nói của Tần Thiên Khải khiến chúng tôi dừng lại: “Cậu ba, chờ chút đã. Có một vài lời phải nói rõ rằng với ông Phương. Dù sao ông ấy cũng đã đợi cậu ba anh rất lâu rồi. Hơn nữa cô Tân mà anh đang nằm tay là tôi đưa tới, sao có thể vì vài lời của cậu ba mà để anh đưa người đi dễ dàng như vậy được?"
Tôi đã cảm giác được cái chết cận kề. Bầu không khí trầm mặc, nặng nề. Tần Thiên Khải càng không sở 09 hỗn loạn, hay cũng có thể nói là anh ta muốn khiêu khích Lục Kính Đình,
Lục Kinh Đình quay đầu lại kéo tôi ra phía sau, tôi nhìn về phía anh với khuôn mặt suy sụp: "Lẽ nào anh Tản không biết cô ấy là người phụ nữ của tôi sao?" “Tôi biết, nhưng tôi là người đưa cô ấy tới. Nếu cậu ba muốn đưa cô ấy đi cũng nên hỏi tôi một câu chứ"
Tôi không chịu nổi nữa, siết chặt nắm đấm ngăn lời nói của Tần Thiên Khải lại: “Anh Tần, anh đừng nói nữa."
Vốn dĩ tôi đã bị bắt lại và đang sợ tới mức hai chân như nhũn ra. Khi nghe anh ta nói như vậy, tôi cảm thấy cơn giận của Lục Kính Đình càng không có xu hướng giảm.
Anh nắm chặt lấy cổ tay tôi. Tôi cảm thấy xương cốt mình sắp vỡ tan tành, tôi đau đến mức thở không ra hoi.
Nhưng sau khi nói xong, tôi lại hối hận. Tôi cảm thấy mình không nên nói bất cứ điều gì. Bởi vì ảnh mắt của Lục Kính Đình nhìn tôi vô cùng hung dữ, như muốn cảnh cáo tôi im lặng. Tần Thiên Khải không để ý những gì tôi nói, anh ta đứng bên cạnh ghế số pha, khóe miệng nở một nụ cười: "Cô Tần không cần phải nói nhiều. Tôi là người có nguyên tắc. Hôm nay ở đây có hai người, một người là do tôi đưa đến, một người là vợ chưa cưới của ông Phương nhưng cũng có quan hệ với cậu ba. Cho nên nếu mang cả hai dì không phải cũng không tốt lắm sao? Chi bằng cậu ba chọn một trong hai người đi có được không?
Nà ni? WTF? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi là ai? Đây là đâu? Hoang mang quả vậy nè!
Tôi còn chưa hiểu rõ câu nói của anh ta thì Kiểu Lam đã tiến tới nắm lấy cánh tay Lục Kính Đình, yếu ớt nói: "Anh Kính Đình, anh nên đưa cô Tần đi đi.”
Nãy giờ không lên tiếng giờ lại ra vẻ tốt bụng khiến tôi hoàn toàn sững sờ trước kỹ năng diễn xuất và phản ứng của cô ta: "Nhưng mà cậu ba phải suy nghĩ trước đó. Nếu để cô Kiểu ở lại thì cô ấy sẽ trở thành vợ chưa cưới của ông Phương. Ông Phương nghĩ sao?
Có thể đoạt được Kiều Lam từ tay Lục Kính Đình mà không tốn nhiều công sức, tất nhiên là ông ta phải đồng ý rồi. Nhưng ngoài mặt vẫn vờ khó xử: “Mặc dù điều này không được tốt lắm, nhưng mà tôi có một chuyện không rõ lắm. Cậu ba k cô Tân kia là người phụ nữ của cậu, vậy sao lại ngăn tôi và em gái cậu đỉnh hồn chứ?" Ông ta còn cố ý nhấn mạnh từ "em gái" nhưng thực chất mọi người đều biết rõ Kiểu Lam chỉ là con gái nuôi mà thôi.
Lục Kính Đình không nói chuyện, đợi đến khi bạn họ nòi xong, anh chợt cười lạnh, không xem ai ra gì nói: "Nếu tôi muốn dẫn cả hai người đi thì sao?". “Chuyện này còn phụ thuộc vào việc hôm nay cậu ba Lục có thể đưa bọn họ ra khỏi cánh cửa này hay không"
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền một tiếng bước chân rất nhỏ, không cần nghĩ cũng biết Tần Thiên Khải đã mang người tới chặn cửa.
Lục Kinh Đình chỉ có một mình, nếu như anh thông minh nhất định sẽ làm theo như lời bọn họ.
Ban đầu tôi còn cho rằng hành động của Tần Thiên Khải quá thô bạo nhưng bây giờ khi tâm trạng ổn định tôi bắt đầu đoán xem Lục Kính Đình sẽ đưa ai đi.
Kết quả là vừa nghĩ tới đây, anh liền buông lỏng tay tôi ra.
Trên cổ tay đã không còn lực năm và xương cốt đã được giải phóng khỏi đau đớn, nhưng nhiệt độ còn lại trên cổ tay đã biến thành lửa thiêu đốt da thịt website cập nhật truyện nhanh nhất
Bước chân của anh ta rõ ràng là đi về phía Kiều Lam.
Kiểu Lam khóc và bắt lấy Lục Kính Đình giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.
Lục Kinh Đình định nói, nhưng Tần Thiên Khải đã nói trước một bước: "Được rồi, chuyện đã tới nước này. tôi cũng chỉ đành giúp người ta hoàn thành ước nguyện thôi. Tôi cũng biết quan hệ giữa cậu ba Lục và cô Kiều, nhưng bây giờ cũng chẳng phải thời cổ đại, không thể có ba vợ bốn hầu được và ông Phương cũng cần một người vợ"
Nói đến đây, anh ta đột nhiên dừng lại và liếc nhìn ba chúng tôi một cách đầy ẩn ý, tôi dường như có thể đoán được anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
Đúng như tôi dự đoán, khi anh ta tiếp tục nói, bầu không khí lại tiếp tục trầm mặc: "Cậu ba Lục không phải là người thiếu phụ nữ nhưng ông Phương thì khác. Ông ấy muốn có một người vợ chi bằng cậu ba đây giúp ông ấy một chút. Hôm nay ai là người ở lại đây sẽ trở thành vợ của ông Phương" “Tần Thiên Khải, đừng đi xa quá.” Lục Kinh Đình nghiến răng nghiến lợi, mang theo khi thể kiêu ngạo giống như tu la, ánh mắt lạnh lùng.
Tần Thiên Khải không nhìn anh, liền mắt nhìn về phía ông Phương đang hoang mang để hỏi ý kiến. Nhưng từ lâu ông Phương đã bị khói thuốc súng trước mắt làm cho bối rồi đến mức ngắn ra, hốt hoảng từ một tiếng.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, tôi có hơi luống cuồng. Bởi vì tôi biết địa vị của mình trong lòng Lục Kinh Đỉnh thua xa Kiều Lam rất nhiều nên tôi không khóc sướt mướt như Kiểu Lam để lôi kéo Lục Kinh Đình. Tôi chỉ bình tĩnh đứng yến tại chỗ, trong lòng vẫn nuôi chút hy vọng.
Kiều Lam khóc lóc không ngừng, vừa nói với Lục Kinh Đình đưa tôi đi vừa nắm chặt lấy Lục Kính Đình không buông.
Tôi đứng bên cạnh quan sát, trong lòng phức tạp.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên tôi lại thấy ánh mắt có ý khác của Tần Thiên Khải. Dường như tôi đã hiểu được tại sao anh ta lại thăm dò tôi như vậy.
Có lẽ anh ta đang muốn tìm hiểu xem Lục Kính Đình thật sự yêu tôi đến mức nào?
Lục Kinh Đình im lặng hồi lâu, cho đến khi Tần Thiên Khải bắt đầu thúc giục, anh đột nhiên nhíu chặt máy quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt mang theo cảm xúc khó hiểu.
Sau một hồi nhìn nhau, tôi đã nhìn thấy câu trả lời mắt anh, nhưng tôi vẫn muốn vùng vẫy Khi anh quay đầu lại định kéo Kiểu Lam, tôi đột nhiên không nhịn được mà nắm lấy tay anh, cả hai tau nằm chặt lấy, nói: “Xin anh đây, Lục Kinh Đình
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Trong khoảng yên lặng ngắn ngủi vài giây, tôi có cảm giác dường như đã một thế kỷ trôi qua. Mùi rượu trong không khí cũng nhạt dẫn bởi hơi lạnh.
Tôi ngẩn ra, cơ thể cứng ngắc trong vòng tay của Tần Thiên Khải.
Một lúc sau, một đôi tay lạnh lẽo đột nhiên duỗi ra nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay của Tần Thiên Khải. Tôi lào đào hồi lâu mới ổn định được, đầu theo quán tỉnh ngã về phía Lục Kính Đình.
Giờ phút này Tần Thiên Khải bị kẹt ở giữa. Anh đứng trước mặt tôi, một tay ôm tôi, mở to mắt kinh ngạc.
Đôi mắt nâu đen như một tấm gương sáng soi rõ khuôn mặt hoảng hốt của tôi. “Tân Ái Phương.” Lời nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng anh, lúc này, anh chỉ còn kinh ngạc.
Tôi quay đầu không nói gì nhưng trong lòng rất sớ hãi. Tôi sợ đến khi anh tà phản ứng lại, tôi sẽ phơi thấy chọn hoang vui “Ô, xem ra cậu ba Lục không biết người phụ nữ của mình đang ở đây" Lúc này, ông Phương còn để thêm dầu vào lửa. “Tôi nghĩ nên nhường không gian lại cho hai người." Tần Thiên Khải vừa nói vừa quay người đi ra ngoài, nhường chỗ cho chúng tôi. Không có người ngoài ở đây, tôi càng có thể cảm nhận được sự thay đồi cảm xúc của anh.
Anh tăng thêm sức lực nắm tay tôi làm khuôn mặt tôi tại đi vì đau đớn.
Lục Kính Đình kéo tôi ra, vẻ mặt mờ ám nói từng từ: “Hôm nay tôi có chút việc phải làm rồi. Lần sau tôi sẽ đích thân tới Thanh Đông thăm ông Phương đây vậy, chúng ta bàn bạc chuyện đó sau"
Nói xong anh kéo tôi ra cửa.
Lời nói của Tần Thiên Khải khiến chúng tôi dừng lại: “Cậu ba, chờ chút đã. Có một vài lời phải nói rõ rằng với ông Phương. Dù sao ông ấy cũng đã đợi cậu ba anh rất lâu rồi. Hơn nữa cô Tân mà anh đang nằm tay là tôi đưa tới, sao có thể vì vài lời của cậu ba mà để anh đưa người đi dễ dàng như vậy được?"
Tôi đã cảm giác được cái chết cận kề. Bầu không khí trầm mặc, nặng nề. Tần Thiên Khải càng không sở 09 hỗn loạn, hay cũng có thể nói là anh ta muốn khiêu khích Lục Kính Đình,
Lục Kinh Đình quay đầu lại kéo tôi ra phía sau, tôi nhìn về phía anh với khuôn mặt suy sụp: "Lẽ nào anh Tản không biết cô ấy là người phụ nữ của tôi sao?" “Tôi biết, nhưng tôi là người đưa cô ấy tới. Nếu cậu ba muốn đưa cô ấy đi cũng nên hỏi tôi một câu chứ"
Tôi không chịu nổi nữa, siết chặt nắm đấm ngăn lời nói của Tần Thiên Khải lại: “Anh Tần, anh đừng nói nữa."
Vốn dĩ tôi đã bị bắt lại và đang sợ tới mức hai chân như nhũn ra. Khi nghe anh ta nói như vậy, tôi cảm thấy cơn giận của Lục Kính Đình càng không có xu hướng giảm.
Anh nắm chặt lấy cổ tay tôi. Tôi cảm thấy xương cốt mình sắp vỡ tan tành, tôi đau đến mức thở không ra hoi.
Nhưng sau khi nói xong, tôi lại hối hận. Tôi cảm thấy mình không nên nói bất cứ điều gì. Bởi vì ảnh mắt của Lục Kính Đình nhìn tôi vô cùng hung dữ, như muốn cảnh cáo tôi im lặng. Tần Thiên Khải không để ý những gì tôi nói, anh ta đứng bên cạnh ghế số pha, khóe miệng nở một nụ cười: "Cô Tần không cần phải nói nhiều. Tôi là người có nguyên tắc. Hôm nay ở đây có hai người, một người là do tôi đưa đến, một người là vợ chưa cưới của ông Phương nhưng cũng có quan hệ với cậu ba. Cho nên nếu mang cả hai dì không phải cũng không tốt lắm sao? Chi bằng cậu ba chọn một trong hai người đi có được không?
Nà ni? WTF? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi là ai? Đây là đâu? Hoang mang quả vậy nè!
Tôi còn chưa hiểu rõ câu nói của anh ta thì Kiểu Lam đã tiến tới nắm lấy cánh tay Lục Kính Đình, yếu ớt nói: "Anh Kính Đình, anh nên đưa cô Tần đi đi.”
Nãy giờ không lên tiếng giờ lại ra vẻ tốt bụng khiến tôi hoàn toàn sững sờ trước kỹ năng diễn xuất và phản ứng của cô ta: "Nhưng mà cậu ba phải suy nghĩ trước đó. Nếu để cô Kiểu ở lại thì cô ấy sẽ trở thành vợ chưa cưới của ông Phương. Ông Phương nghĩ sao?
Có thể đoạt được Kiều Lam từ tay Lục Kính Đình mà không tốn nhiều công sức, tất nhiên là ông ta phải đồng ý rồi. Nhưng ngoài mặt vẫn vờ khó xử: “Mặc dù điều này không được tốt lắm, nhưng mà tôi có một chuyện không rõ lắm. Cậu ba k cô Tân kia là người phụ nữ của cậu, vậy sao lại ngăn tôi và em gái cậu đỉnh hồn chứ?" Ông ta còn cố ý nhấn mạnh từ "em gái" nhưng thực chất mọi người đều biết rõ Kiểu Lam chỉ là con gái nuôi mà thôi.
Lục Kính Đình không nói chuyện, đợi đến khi bạn họ nòi xong, anh chợt cười lạnh, không xem ai ra gì nói: "Nếu tôi muốn dẫn cả hai người đi thì sao?". “Chuyện này còn phụ thuộc vào việc hôm nay cậu ba Lục có thể đưa bọn họ ra khỏi cánh cửa này hay không"
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền một tiếng bước chân rất nhỏ, không cần nghĩ cũng biết Tần Thiên Khải đã mang người tới chặn cửa.
Lục Kinh Đình chỉ có một mình, nếu như anh thông minh nhất định sẽ làm theo như lời bọn họ.
Ban đầu tôi còn cho rằng hành động của Tần Thiên Khải quá thô bạo nhưng bây giờ khi tâm trạng ổn định tôi bắt đầu đoán xem Lục Kính Đình sẽ đưa ai đi.
Kết quả là vừa nghĩ tới đây, anh liền buông lỏng tay tôi ra.
Trên cổ tay đã không còn lực năm và xương cốt đã được giải phóng khỏi đau đớn, nhưng nhiệt độ còn lại trên cổ tay đã biến thành lửa thiêu đốt da thịt website cập nhật truyện nhanh nhất
Bước chân của anh ta rõ ràng là đi về phía Kiều Lam.
Kiểu Lam khóc và bắt lấy Lục Kính Đình giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.
Lục Kinh Đình định nói, nhưng Tần Thiên Khải đã nói trước một bước: "Được rồi, chuyện đã tới nước này. tôi cũng chỉ đành giúp người ta hoàn thành ước nguyện thôi. Tôi cũng biết quan hệ giữa cậu ba Lục và cô Kiều, nhưng bây giờ cũng chẳng phải thời cổ đại, không thể có ba vợ bốn hầu được và ông Phương cũng cần một người vợ"
Nói đến đây, anh ta đột nhiên dừng lại và liếc nhìn ba chúng tôi một cách đầy ẩn ý, tôi dường như có thể đoán được anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
Đúng như tôi dự đoán, khi anh ta tiếp tục nói, bầu không khí lại tiếp tục trầm mặc: "Cậu ba Lục không phải là người thiếu phụ nữ nhưng ông Phương thì khác. Ông ấy muốn có một người vợ chi bằng cậu ba đây giúp ông ấy một chút. Hôm nay ai là người ở lại đây sẽ trở thành vợ của ông Phương" “Tần Thiên Khải, đừng đi xa quá.” Lục Kinh Đình nghiến răng nghiến lợi, mang theo khi thể kiêu ngạo giống như tu la, ánh mắt lạnh lùng.
Tần Thiên Khải không nhìn anh, liền mắt nhìn về phía ông Phương đang hoang mang để hỏi ý kiến. Nhưng từ lâu ông Phương đã bị khói thuốc súng trước mắt làm cho bối rồi đến mức ngắn ra, hốt hoảng từ một tiếng.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, tôi có hơi luống cuồng. Bởi vì tôi biết địa vị của mình trong lòng Lục Kinh Đỉnh thua xa Kiều Lam rất nhiều nên tôi không khóc sướt mướt như Kiểu Lam để lôi kéo Lục Kinh Đình. Tôi chỉ bình tĩnh đứng yến tại chỗ, trong lòng vẫn nuôi chút hy vọng.
Kiều Lam khóc lóc không ngừng, vừa nói với Lục Kinh Đình đưa tôi đi vừa nắm chặt lấy Lục Kính Đình không buông.
Tôi đứng bên cạnh quan sát, trong lòng phức tạp.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên tôi lại thấy ánh mắt có ý khác của Tần Thiên Khải. Dường như tôi đã hiểu được tại sao anh ta lại thăm dò tôi như vậy.
Có lẽ anh ta đang muốn tìm hiểu xem Lục Kính Đình thật sự yêu tôi đến mức nào?
Lục Kinh Đình im lặng hồi lâu, cho đến khi Tần Thiên Khải bắt đầu thúc giục, anh đột nhiên nhíu chặt máy quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt mang theo cảm xúc khó hiểu.
Sau một hồi nhìn nhau, tôi đã nhìn thấy câu trả lời mắt anh, nhưng tôi vẫn muốn vùng vẫy Khi anh quay đầu lại định kéo Kiểu Lam, tôi đột nhiên không nhịn được mà nắm lấy tay anh, cả hai tau nằm chặt lấy, nói: “Xin anh đây, Lục Kinh Đình