Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-157
Chương 160: Gọi video
Vietwriter
**********
"Em biết rồi chứ, cậu ta căn bản chỉ là lợi dụng em, bây giờ có lẽ em đang sống rất là yên ổn, không chừng chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ tặng em cho người khác." Chu Phong thêm dầu vào lửa bên tai tôi, tôi đang rất khó chịu, cắn chặt răng đẩy anh ta ra, rừng mắt nhìn anh ta. "Cho dù là như vậy, cũng không liên quan đến anh."
Đàn ông không đáng tin, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tin câu nói này, trong cái vòng tròn vô tri này chỉ có lợi dụng và dục vọng, lấy đâu ra tình cảm chân thành và trách nhiệm cơ chứ.
Tình cảm chân thành, nói không trừng thật sự CÓ, giống như Lục Kinh Đình vì Kiều Lam mà chống đối lại ông Lục vậy.
Càng nghĩ lòng tôi càng nguội lạnh.
Tôi không biết rằng sắc mặt mình khó nhìn đến mức nào, tôi chỉ biết rằng Chu Phong luôn hỏi tôi không sao chứ, chỗ nào thấy không khỏe đ Tôi cảm thấy cảnh vật trước mặt đang xoay vòng, lời nói của anh ấy cũng từ xa vòng tới, rồi lại vang ra xa. Tôi gạt tay anh ta đang muốn đỡ tôi ra, nói vẫn còn có chuyện phải làm, sau đó vội vàng chạy đi, không để ý anh ta có đuổi theo hay không.
Sau khi trở về nhà, ném cơ thể nặng nề của mình lên sofa, uống một ngụm nước lạnh để giảm bớt trạng thái cả cơ thể đều đang lơ lừng của mình.
Chắc là do nắng quá gắt, đứng trên cầu vượt lâu nên bị say nắng.
Đang mơ màng, màn hình điện thoại không biết sáng từ lúc nào, hơn nữa còn có hai lần tiếng chuông reo.
Tôi ngoảnh đầu nhìn, là Tần Thiên Khải gửi tin nhắn đến. "Hẹn gặp ở cao ốc Quốc Thượng nhé."
Tôi bàng hoàng, gửi lại cho anh ta một tin nhắn: "Làm gì vậy?" "Đi chọn đồ, cuộc hẹn ngày mai rất quan trọng, đừng làm tôi mất mặt"
Tôi cười nhẹ, tâm trạng thay đổi không quá lớn: "Tôi có rồi, không đến nỗi mất mặt đầu " “Vậy tôi sẽ đến nhà cô." Tôi không kịp nghỉ, từ trên sofa nhảy dựng lên, nhanh chóng ngăn cản anh ta: "Tôi sẽ đến ngay".
Sau đó liền ra ngoài với một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và một chiếc quần jeans.
Sau hơn hai mươi phút đi đường, tôi đến cao ốc Quốc Thượng rồi, đây cũng là một trong những khu vực sang trọng nhất.
Những tòa nhà cao chót vót, bề mặt nhẵn bóng có thể phản chiếu lên bầu trời xanh và những đám mây trắng mềm mại.
Tần Thiên Khải hôm nay mặc một bộ vest màu nâu rất chinh tế, kiểu tóc vô cùng tự nhiên, nếu không phải anh ta lái chiếc Maserati thu hút sự chú ý, tôi xém chút nữa là không nhận ra anh ta rồi.
Nếu bỏ tỉnh khí cổ quái đi, khí chất của anh ta cũng có chút phần ra dáng người thành đạt đấy chứ.
Anh ta vẫy tay với tôi, từ xa đi tới, nhìn tôi một lượt từ trên xuống: "Thật không thể tưởng tượng ra nếu hôm nay không đưa cô đi chọn quần áo, thì ngày mai cô sẽ mặc gì đi đây."
Tôi đỏ mặt, không vui đáp lại lời anh ta: "Lời anh Tần hơi lỗ mãng rồi đấy, quần áo tôi có thể chuẩn bị được."
Nói cho cùng, tôi cũng thường xuyên tham dự nhiều nơi với Lục Kinh Đình rồi, anh ta mua rất nhiều để cho tôi. Đáng tiếc đồ lúc trước Chu Phong mua cho tôi đều bị anh ta ném hết đi.
Tầm Thiên Khải khẽ cười, nói rằng do anh ta sự suất, tôi vẫn còn Lục Kính Đình mà.
Tôi nghe xong thấy có chút chua xót trong lòng, không nói nên lời.
Sau đó, tôi theo anh ta vào trung tâm thương mại xem rất nhiều quần áo, nhưng chúng đều là hàng hiệu nổi tiếng và là phiên bản giới hạn. Khi không có kim chủ thì đối với tôi đây đều là giá trên trời.
Tần Thiên Khải chọn cho tôi một chiếc váy cúp ngực màu trắng rồi bảo tôi đi thử, tôi vội vàng từ chối, tôi sợ đang thử nó vô tình bị rách, không đủ tiền bồi thường. website cập nhật truyện nhanh nhất
Tần Thiên Khải dường như đã đoán được tôi đang nghĩ gì, cười mỉa mai: "Cô Tân cứ yên tâm, nếu như Tần Thiên Khải này mời cô đi, đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm, quần áo và các chi phí khác tôi sẽ chịu
Nếu anh ấy đã nói vậy rồi, tôi không giả bộ nữa, liền lấy đổ vào trong thử, nhưng dù sao nó cũng là một chiếc váy cúp ngực, cổ váy thấp đến mức khó tả nổi, gần như lộ ra một nửa ngực. Khi ra khỏi phòng thử để 00 tôi vẫn có chút ngại lấy tay che ngực lại.
Mặc dù trước đây cũng từng mặc đồ hở rồi, nhưng nó không có nhìn thấy rõ như thế này.
Tần Thiên Khải nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi nói được. Tôi tưởng rằng anh ta sẽ mua luôn, đang định từ chối, không ngờ anh ta lại nhờ người khác lấy cái cổ cao hơn một chút.
Tôi phải nói rằng Tần Thiên Khải rất để ý đến những chuyện nhỏ này.
Mua xong quần áo và giày cao gót, Tần Thiên Khải định đưa tôi về, nhưng tôi nhanh chóng từ chối, nói tôi có thể tự về được.
Tần Thiên Khải đoán được tôi đang lo lắng điều gì, lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu tôi: "Chuyện của cô từ khi tôi đưa cô từ chỗ Chu Phong về tôi đã từng điều tra rồi, tôi cũng không biết cha mẹ cô ở đâu, không cần thiết phải che đậy, nếu như tôi muốn làm chuyện gì, thì những thứ cô làm cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tôi không nói nên lời, đành phải bước lên xe anh ta.
Trong xe không khí rất im lặng, tôi lúng túng nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thành phố đang chuyển động không nhanh cũng không chậm, suy nghĩ linh tinh, Cũng không biết mình đang nghĩ mê mẫn cái gì thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi lấy ra xem, là Lục Kinh Đình gọi tới.
Hai mắt tôi tròn xoe, vô thức nhìn sang Tân Thiên khải đang nghiêm túc lái xe ở bên cạnh, anh ta cười với tôi rồi tiếp tục nhìn về phía trước.
Tôi trả lời điện thoại, phía đầu dây bên Lục Kính Đình lại vô cùng im lặng. “Sao mãi mới nghe máy?" Anh ta hỏi tôi, nghe có chút tức giận. "Điện thoại bỏ trong túi, đồ trong túi cũng hơi nhiều, lúc tìm điện thoại có hơi vất vả." Tôi tùy tiện nói dối một câu, như thể chuyện thường ngày vẫn hay làm.
Lục Kính Đình không nói có tin hay không, chỉ hỏi lại: "Em đang ở đâu? Đi cùng với ai?"
Tôi nhìn sang Tần Thiên Khải đang lái xe, phía trước là đèn giao thông, anh ta dừng xe lại, không khí càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tôi do dự một lúc rồi trả lời: "Trong taxi, em vừa từ bệnh viện của Tiêu Dao trở về “Mờ Zalo rồi bật video lên. So với Chu Phong, Lục Kính Đình khó đối phó hơn rất nhiều, lại còn có giác quan nhạy bén hơn Chu Phong, anh ta trực tiếp nói câu này làm tôi suýt nửa giật nảy mình.
Tôi hoàng sợ, suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, nhìn sang bên cạnh Tần Thiên Khải đã xuống xe từ lúc nào rồi, đến âm thanh mở cửa xe còn không nghe thấy “Sao thể, không tiên à?" Lục Kinh Đinh hỏi tôi lần nữa, giọng điệu hoài nghi giống như dùng búa đình đập vào ngực tôi.
Tần Thiên Khải cúi người nhìn tôi từ phía ngoài cửa xe gật gật đầu, tuy rằng không hiểu ý anh ta là gì, nhưng miệng vẫn đáp lại Lục Kính Đình: "Không có, vậy em cúp máy trước, xong bật video." "Đừng cúp máy, trực tiếp mở zalo lên, anh sẽ gọi cho em"
Đây là muốn tôi cúp máy xong đồng thời nhận video của anh ấy sao? Không cho tới thời gian chuẩn bị gì cả. website cập nhật truyện nhanh nhất
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cũng chỉ có thể ừm một tiếng.
Sau đó sợ hãi mờ Zalo lên, trước lúc tôi bấm vào, Tần Thiên Khải đột nhiên lẳng lặng đi đến gần, vừa mở cửa xe vừa bịt tiếng micro điện thoại di động của tôi lại, rồi kéo tôi ra khỏi xe, không nhanh không chậm đi tới chiếc xe taxi phía sau bên phải, sau đó đẩy tôi vào trong xe.
Cách đóng cửa xe của anh ta rất đặc biệt, để một lớp giấy ở khe hở, sau đó đóng nhẹ nhàng không hề phát ra tiếng động.
Sau khi ngồi vững rồi, tôi thả bàn tay vừa làm theo động tác của Tần Thiên Khải che micro lại, đồng thời mờ Zalo, quả nhiên có video gọi đến, cuộc gọi cũng vừa kết thúc mấy giây trước.
Tôi nhanh chóng bấm nghe, vẻ mặt lo sợ trên mặt đã không còn nữa.
Trên màn hình, tôi nhìn thấy Lục Kính Đình đang ngồi trong xe anh ta, anh ta ngồi ở hàng ghế sau, chắc phía trước là tài xế chuyên dụng đang lái xe.
Camera góc nhìn khá nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy bên cạnh anh ta có cái gì đó màu trắng, giống như ống tay áo. Tay áo rất mỏng, có thể thấy được làn da trắng nõn bên trong.
Tôi mới nghĩ chắc đó là Kiều Lam.
Lục Kính Đình yêu cầu tôi quay camera lại, tôi làm theo, không biết anh ta nhìn thấy cái gì, liếc mắt một cái làm cho người ta cảm thấy như toang đến nơi rồi.
Tôi có chút lo lắng nhìn chiếc xe của Tần Thiên Khải trước mặt, không cho xe của anh ta vào camera. "Bảy giờ đang đèn đỏ à?"
Lục Kinh Đình hỏi tôi,
Tôi ừm một tiếng, vừa lúc đến đèn xanh, xe bắt đầu khởi động. “Về Thanh Hải một mình sao không nói cho anh biết?" Lục Kinh Đình chuyển đề tài, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước đó, dường như không còn nghi ngờ tôi nữa.
Tôi cũng quay máy về phía mình, lạnh nhạt trả lời: "bên Tiêu Dao có chút chuyện, nói muốn gặp em, em liền về thôi. Hôm đó có gọi cho anh, nhưng anh tắt máy "
Tôi không nói đến chuyện anh ta cúp điện thoại, cũng không muốn nhắc tới chuyện ngượng ngùng này.
Lục Kính Đinh ậm ừ một tiếng, cùng tôi tán gẫu một hồi, sau đó không còn gì để nói nữa, tuy rằng đang đối mặt với màn hình, nhưng tôi lại không hề nhìn anh ta.
Không để ý, xe đã dừng trước cửa nhà tôi rồi, tôi mở cửa xe, chuẩn bị thanh toán tiền, nhưng đột nhiên phát hiện túi xách và những đồ vừa mua vẫn ở trên xe Tần Thiên Khải.
Lần này hoàng thật rồi. "Em đến nhà rồi, cúp máy nhé." Tôi lại từ từ ngồi xuống, đang nghĩ về việc cúp điện thoại trước, và sau đó dùng zalo pay thanh toán.
Kết quả là Lục Kính Đình lại hỏi tôi có phải không mang theo túi xách không, tôi lo lắng bất an, xong gặt đầu nói đúng. Sau đó, bị đôi mắt nào đó dò xét trong một khoảng thời gian khá lâu, lâu đến mức tôi sắp không trụ nổi nữa.
Nhưng anh ta dường như không nghi ngờ điều gì cả, chỉ nói: "Vậy tắt đi."
Sau đó thực sự tắt máy.
Anh ta không nói sẽ đến đón tôi, cũng không nói khi nào gặp tôi. Tuy rằng đã thoát khỏi tai họa Tần Thiên Khải gây ra, tôi cũng ổn định hơn một chút, nhưng vì chuyện này mà tôi vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Sau đó tôi xuống xe và thanh toán tiền, chuẩn bị về nhà. Không ngờ Tấn Thiên Khải lại đi theo sau, vừa chuẩn bị vào cổng thì chợt đèn pha lóe sáng, xe dừng phía bên đường cao tốc, anh ta còn gọi tôi lại. "Cô Tân.
Tôi quay lại, nhớ ra chiếc túi xách của mình liền bước qua đó.
Vietwriter
**********
"Em biết rồi chứ, cậu ta căn bản chỉ là lợi dụng em, bây giờ có lẽ em đang sống rất là yên ổn, không chừng chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ tặng em cho người khác." Chu Phong thêm dầu vào lửa bên tai tôi, tôi đang rất khó chịu, cắn chặt răng đẩy anh ta ra, rừng mắt nhìn anh ta. "Cho dù là như vậy, cũng không liên quan đến anh."
Đàn ông không đáng tin, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tin câu nói này, trong cái vòng tròn vô tri này chỉ có lợi dụng và dục vọng, lấy đâu ra tình cảm chân thành và trách nhiệm cơ chứ.
Tình cảm chân thành, nói không trừng thật sự CÓ, giống như Lục Kinh Đình vì Kiều Lam mà chống đối lại ông Lục vậy.
Càng nghĩ lòng tôi càng nguội lạnh.
Tôi không biết rằng sắc mặt mình khó nhìn đến mức nào, tôi chỉ biết rằng Chu Phong luôn hỏi tôi không sao chứ, chỗ nào thấy không khỏe đ Tôi cảm thấy cảnh vật trước mặt đang xoay vòng, lời nói của anh ấy cũng từ xa vòng tới, rồi lại vang ra xa. Tôi gạt tay anh ta đang muốn đỡ tôi ra, nói vẫn còn có chuyện phải làm, sau đó vội vàng chạy đi, không để ý anh ta có đuổi theo hay không.
Sau khi trở về nhà, ném cơ thể nặng nề của mình lên sofa, uống một ngụm nước lạnh để giảm bớt trạng thái cả cơ thể đều đang lơ lừng của mình.
Chắc là do nắng quá gắt, đứng trên cầu vượt lâu nên bị say nắng.
Đang mơ màng, màn hình điện thoại không biết sáng từ lúc nào, hơn nữa còn có hai lần tiếng chuông reo.
Tôi ngoảnh đầu nhìn, là Tần Thiên Khải gửi tin nhắn đến. "Hẹn gặp ở cao ốc Quốc Thượng nhé."
Tôi bàng hoàng, gửi lại cho anh ta một tin nhắn: "Làm gì vậy?" "Đi chọn đồ, cuộc hẹn ngày mai rất quan trọng, đừng làm tôi mất mặt"
Tôi cười nhẹ, tâm trạng thay đổi không quá lớn: "Tôi có rồi, không đến nỗi mất mặt đầu " “Vậy tôi sẽ đến nhà cô." Tôi không kịp nghỉ, từ trên sofa nhảy dựng lên, nhanh chóng ngăn cản anh ta: "Tôi sẽ đến ngay".
Sau đó liền ra ngoài với một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và một chiếc quần jeans.
Sau hơn hai mươi phút đi đường, tôi đến cao ốc Quốc Thượng rồi, đây cũng là một trong những khu vực sang trọng nhất.
Những tòa nhà cao chót vót, bề mặt nhẵn bóng có thể phản chiếu lên bầu trời xanh và những đám mây trắng mềm mại.
Tần Thiên Khải hôm nay mặc một bộ vest màu nâu rất chinh tế, kiểu tóc vô cùng tự nhiên, nếu không phải anh ta lái chiếc Maserati thu hút sự chú ý, tôi xém chút nữa là không nhận ra anh ta rồi.
Nếu bỏ tỉnh khí cổ quái đi, khí chất của anh ta cũng có chút phần ra dáng người thành đạt đấy chứ.
Anh ta vẫy tay với tôi, từ xa đi tới, nhìn tôi một lượt từ trên xuống: "Thật không thể tưởng tượng ra nếu hôm nay không đưa cô đi chọn quần áo, thì ngày mai cô sẽ mặc gì đi đây."
Tôi đỏ mặt, không vui đáp lại lời anh ta: "Lời anh Tần hơi lỗ mãng rồi đấy, quần áo tôi có thể chuẩn bị được."
Nói cho cùng, tôi cũng thường xuyên tham dự nhiều nơi với Lục Kinh Đình rồi, anh ta mua rất nhiều để cho tôi. Đáng tiếc đồ lúc trước Chu Phong mua cho tôi đều bị anh ta ném hết đi.
Tầm Thiên Khải khẽ cười, nói rằng do anh ta sự suất, tôi vẫn còn Lục Kính Đình mà.
Tôi nghe xong thấy có chút chua xót trong lòng, không nói nên lời.
Sau đó, tôi theo anh ta vào trung tâm thương mại xem rất nhiều quần áo, nhưng chúng đều là hàng hiệu nổi tiếng và là phiên bản giới hạn. Khi không có kim chủ thì đối với tôi đây đều là giá trên trời.
Tần Thiên Khải chọn cho tôi một chiếc váy cúp ngực màu trắng rồi bảo tôi đi thử, tôi vội vàng từ chối, tôi sợ đang thử nó vô tình bị rách, không đủ tiền bồi thường. website cập nhật truyện nhanh nhất
Tần Thiên Khải dường như đã đoán được tôi đang nghĩ gì, cười mỉa mai: "Cô Tân cứ yên tâm, nếu như Tần Thiên Khải này mời cô đi, đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm, quần áo và các chi phí khác tôi sẽ chịu
Nếu anh ấy đã nói vậy rồi, tôi không giả bộ nữa, liền lấy đổ vào trong thử, nhưng dù sao nó cũng là một chiếc váy cúp ngực, cổ váy thấp đến mức khó tả nổi, gần như lộ ra một nửa ngực. Khi ra khỏi phòng thử để 00 tôi vẫn có chút ngại lấy tay che ngực lại.
Mặc dù trước đây cũng từng mặc đồ hở rồi, nhưng nó không có nhìn thấy rõ như thế này.
Tần Thiên Khải nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi nói được. Tôi tưởng rằng anh ta sẽ mua luôn, đang định từ chối, không ngờ anh ta lại nhờ người khác lấy cái cổ cao hơn một chút.
Tôi phải nói rằng Tần Thiên Khải rất để ý đến những chuyện nhỏ này.
Mua xong quần áo và giày cao gót, Tần Thiên Khải định đưa tôi về, nhưng tôi nhanh chóng từ chối, nói tôi có thể tự về được.
Tần Thiên Khải đoán được tôi đang lo lắng điều gì, lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu tôi: "Chuyện của cô từ khi tôi đưa cô từ chỗ Chu Phong về tôi đã từng điều tra rồi, tôi cũng không biết cha mẹ cô ở đâu, không cần thiết phải che đậy, nếu như tôi muốn làm chuyện gì, thì những thứ cô làm cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tôi không nói nên lời, đành phải bước lên xe anh ta.
Trong xe không khí rất im lặng, tôi lúng túng nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thành phố đang chuyển động không nhanh cũng không chậm, suy nghĩ linh tinh, Cũng không biết mình đang nghĩ mê mẫn cái gì thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi lấy ra xem, là Lục Kinh Đình gọi tới.
Hai mắt tôi tròn xoe, vô thức nhìn sang Tân Thiên khải đang nghiêm túc lái xe ở bên cạnh, anh ta cười với tôi rồi tiếp tục nhìn về phía trước.
Tôi trả lời điện thoại, phía đầu dây bên Lục Kính Đình lại vô cùng im lặng. “Sao mãi mới nghe máy?" Anh ta hỏi tôi, nghe có chút tức giận. "Điện thoại bỏ trong túi, đồ trong túi cũng hơi nhiều, lúc tìm điện thoại có hơi vất vả." Tôi tùy tiện nói dối một câu, như thể chuyện thường ngày vẫn hay làm.
Lục Kính Đình không nói có tin hay không, chỉ hỏi lại: "Em đang ở đâu? Đi cùng với ai?"
Tôi nhìn sang Tần Thiên Khải đang lái xe, phía trước là đèn giao thông, anh ta dừng xe lại, không khí càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tôi do dự một lúc rồi trả lời: "Trong taxi, em vừa từ bệnh viện của Tiêu Dao trở về “Mờ Zalo rồi bật video lên. So với Chu Phong, Lục Kính Đình khó đối phó hơn rất nhiều, lại còn có giác quan nhạy bén hơn Chu Phong, anh ta trực tiếp nói câu này làm tôi suýt nửa giật nảy mình.
Tôi hoàng sợ, suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, nhìn sang bên cạnh Tần Thiên Khải đã xuống xe từ lúc nào rồi, đến âm thanh mở cửa xe còn không nghe thấy “Sao thể, không tiên à?" Lục Kinh Đinh hỏi tôi lần nữa, giọng điệu hoài nghi giống như dùng búa đình đập vào ngực tôi.
Tần Thiên Khải cúi người nhìn tôi từ phía ngoài cửa xe gật gật đầu, tuy rằng không hiểu ý anh ta là gì, nhưng miệng vẫn đáp lại Lục Kính Đình: "Không có, vậy em cúp máy trước, xong bật video." "Đừng cúp máy, trực tiếp mở zalo lên, anh sẽ gọi cho em"
Đây là muốn tôi cúp máy xong đồng thời nhận video của anh ấy sao? Không cho tới thời gian chuẩn bị gì cả. website cập nhật truyện nhanh nhất
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cũng chỉ có thể ừm một tiếng.
Sau đó sợ hãi mờ Zalo lên, trước lúc tôi bấm vào, Tần Thiên Khải đột nhiên lẳng lặng đi đến gần, vừa mở cửa xe vừa bịt tiếng micro điện thoại di động của tôi lại, rồi kéo tôi ra khỏi xe, không nhanh không chậm đi tới chiếc xe taxi phía sau bên phải, sau đó đẩy tôi vào trong xe.
Cách đóng cửa xe của anh ta rất đặc biệt, để một lớp giấy ở khe hở, sau đó đóng nhẹ nhàng không hề phát ra tiếng động.
Sau khi ngồi vững rồi, tôi thả bàn tay vừa làm theo động tác của Tần Thiên Khải che micro lại, đồng thời mờ Zalo, quả nhiên có video gọi đến, cuộc gọi cũng vừa kết thúc mấy giây trước.
Tôi nhanh chóng bấm nghe, vẻ mặt lo sợ trên mặt đã không còn nữa.
Trên màn hình, tôi nhìn thấy Lục Kính Đình đang ngồi trong xe anh ta, anh ta ngồi ở hàng ghế sau, chắc phía trước là tài xế chuyên dụng đang lái xe.
Camera góc nhìn khá nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy bên cạnh anh ta có cái gì đó màu trắng, giống như ống tay áo. Tay áo rất mỏng, có thể thấy được làn da trắng nõn bên trong.
Tôi mới nghĩ chắc đó là Kiều Lam.
Lục Kính Đình yêu cầu tôi quay camera lại, tôi làm theo, không biết anh ta nhìn thấy cái gì, liếc mắt một cái làm cho người ta cảm thấy như toang đến nơi rồi.
Tôi có chút lo lắng nhìn chiếc xe của Tần Thiên Khải trước mặt, không cho xe của anh ta vào camera. "Bảy giờ đang đèn đỏ à?"
Lục Kinh Đình hỏi tôi,
Tôi ừm một tiếng, vừa lúc đến đèn xanh, xe bắt đầu khởi động. “Về Thanh Hải một mình sao không nói cho anh biết?" Lục Kinh Đình chuyển đề tài, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước đó, dường như không còn nghi ngờ tôi nữa.
Tôi cũng quay máy về phía mình, lạnh nhạt trả lời: "bên Tiêu Dao có chút chuyện, nói muốn gặp em, em liền về thôi. Hôm đó có gọi cho anh, nhưng anh tắt máy "
Tôi không nói đến chuyện anh ta cúp điện thoại, cũng không muốn nhắc tới chuyện ngượng ngùng này.
Lục Kính Đinh ậm ừ một tiếng, cùng tôi tán gẫu một hồi, sau đó không còn gì để nói nữa, tuy rằng đang đối mặt với màn hình, nhưng tôi lại không hề nhìn anh ta.
Không để ý, xe đã dừng trước cửa nhà tôi rồi, tôi mở cửa xe, chuẩn bị thanh toán tiền, nhưng đột nhiên phát hiện túi xách và những đồ vừa mua vẫn ở trên xe Tần Thiên Khải.
Lần này hoàng thật rồi. "Em đến nhà rồi, cúp máy nhé." Tôi lại từ từ ngồi xuống, đang nghĩ về việc cúp điện thoại trước, và sau đó dùng zalo pay thanh toán.
Kết quả là Lục Kính Đình lại hỏi tôi có phải không mang theo túi xách không, tôi lo lắng bất an, xong gặt đầu nói đúng. Sau đó, bị đôi mắt nào đó dò xét trong một khoảng thời gian khá lâu, lâu đến mức tôi sắp không trụ nổi nữa.
Nhưng anh ta dường như không nghi ngờ điều gì cả, chỉ nói: "Vậy tắt đi."
Sau đó thực sự tắt máy.
Anh ta không nói sẽ đến đón tôi, cũng không nói khi nào gặp tôi. Tuy rằng đã thoát khỏi tai họa Tần Thiên Khải gây ra, tôi cũng ổn định hơn một chút, nhưng vì chuyện này mà tôi vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Sau đó tôi xuống xe và thanh toán tiền, chuẩn bị về nhà. Không ngờ Tấn Thiên Khải lại đi theo sau, vừa chuẩn bị vào cổng thì chợt đèn pha lóe sáng, xe dừng phía bên đường cao tốc, anh ta còn gọi tôi lại. "Cô Tân.
Tôi quay lại, nhớ ra chiếc túi xách của mình liền bước qua đó.