Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-109
Chương 109: Cậu ba mất tích
**********
Dự cảm bất an trong lòng ngày càng lớn, tim tôi đập thình thịch lo lắng, bất chấp mọi thứ mà gọi điện thoại cho Lục Kinh Đình.
Sau vài âm thanh máy bán thì điện thoại bên kia không có ai nghe.
Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trong đầu tôi toàn mấy câu hỏi như thế.
Tiêu Dao cùng chị Tiểu thấy tôi không ổn lắm cũng theo tầm mắt tôi mà nhìn ti vi.
Chị Tiểu nhìn cải đã nhận ra liền hỏi: "Gọi điện thoại cho cậu ba đúng không?"
Tôi ngạc nhiên gật đầu, bối rối nhìn máy liên tục thông báo để lại tin nhắn sau tiếng bíp, trong lòng tôi như bị bóp nghẹt. "Không nhận điện thoại không có nghĩa là đã xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho người bên cạnh xem sao." Chi Tiểu nam tay tôi để tôi bớt hốt hoảng lại. "Da."
Tôi tìm một lúc mới nhận ra ngoài số điện thoại của anh thì tôi không còn số của ai bên cạnh anh cá, Nghĩa cũng không có, chỉ có thể hỏi Gia Kiệt số của người bên cạnh anh.
Thấy tôi không còn tinh thần chị Tiểu nói hay tôi về trước đi, lần sau chị ấy sẽ tới Thanh Hải chiêu đãi tôi sau, lúc này tôi vội vàng xách túi chạy tới chỗ Gia Kiệt.
Lúc tôi đi là ban ngày, buổi tối mới có người nên đi một lúc không thấy ai, tôi tới quầy hỏi người thì họ hỏi tìm ai, tôi nói muốn gặp Tân Gia Kiệt thì người đó mang tôi lên thẳng trên tầng đưa tôi tới phòng làm việc.
Lúc lên tầng điện thoại của người kia chợt vang lên, tôi lướt qua thì giật mình nhìn toàn bộ phòng làm việc, tôi cũng không thể vứt điện thoại đi được nên để cho anh ta nghe.
Anh ta gật đầu cảm ơn tôi rồi lấy điện thoại ra vòng xuống dưới thang nghe, còn tôi thì đi vào bên trong.
Chỗ này tôi chưa từng tới bao giờ, từ khi trở về Thanh Hải, Kinh Đình để cho thuộc hạ của mình giúp Gia Kiệt, tôi chỉ có thể tìm một căn phòng không người tìm dần tới cửa cái thứ hai mới có tiếng đồng, phòng không khóa cửa, tôi đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng của một người truyền ra từ bên trong, "Cậu ba mất liên lạc hai ngày rồi, giờ phải làm sao, điện thoại gọi cũng không nghe, giờ làm sao?".
Ngón tay định gõ cửa của tôi dừng lại, trong lòng nghẹn lại, lại hai ngày. “Ai ở cửa?" Người bên trong nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng tới gần cửa, tôi không kịp phản ứng tới khi cửa mở ra, một gương mặt xuất hiện trước mắt tôi, người kia tôi chưa từng gặp, anh ta cũng không biết tôi, thấy tôi thì nhíu mày: "Cô là ai?" "Tôi" Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Tôi máp máy miệng không biết phải nói như nào, chẳng lẽ nói rằng tôi là gải bao của Kinh Đình? Hay là tình nhân? "Đó là chị tôi."
Ngay lúc tôi không biết phải nói gì thì giọng Gia Kiệt từ bên trong vọng ra. "Cô là Tân Ái Phương?" Người nọ ngập ngừng rồi kịp phản ứng lại, ánh mắt cũng liên tục đào quanh mặt tôi.
Tôi gật đầu, anh ta lùi về sau mời tôi vào phòng làm việc.
Bên trong có mấy người thì chỉ có một người là tôi đã thấy, người vừa nãy gọi là Trịnh Khang, Kinh Đinh từng nói qua với tôi, ngoài Nghĩa ra thì người này là thuộc hạ của Nghĩa là một tay trợ thủ đắc lực, trong miệng Kính Đình thì cũng có địa vị rất cao.
Máy người đang cùng nhau bàn chuyện Kinh Đinh mất liên lạc mấy hôm nay, thấy tôi đi vào thì bọn họ ngừng nói chuyện lại.
Tôi nhìn Trịnh Khang một chút rồi mở miệng: "Kính Đình mất tích là vì vụ nổ ở bến cảng sao?" "Mấy người ra ngoài trước đi." Anh ta đuổi hết mấy người khác đi, bọn họ cũng nhanh chóng mà đi hết ra ngoài, lúc còn ba người chúng tôi thì anh ta gọi tôi chị dâu rồi mới nói: "Tình hình cụ thể tôi chưa biết rõ, nhưng mà hai ngày trước tôi mới gọi cho Nghĩa nghe nói trong chúng ta có nội giản nên đem toàn bộ danh sách khách hàng đối thủ tới đề tra, tôi đang chở câu ba trở về thì sẽ bàn bạc thì hai ngày liên đã không có tin tức gì cả.
Anh ta dừng một chút lại nói tiếp: "Hẳn là cùng người phát nổ kia có liên quan, tôi nghe Nghĩa nói là cậu ba phải xử lý chút chuyện ở bến tàu
Nghĩa cũng lục sao?" "Đúng “Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi đi Hương Hải
Tôi tiếp tục gọi điện thoại, mỗi lần gọi đều không có người nghe, tôi chưa từng có cảm giác lo lắng như thể không phải là lo nếu mất Kính Đình thì tôi sẽ mất chỗ dựa, mà là lo lắng thực sự.
Tôi so với người khác thì biết rõ tại sao anh lại đi Hương Hải, tại sao lại dính vào chuyện bến tàu lần này, nếu vì chuyện này mà anh gặp chuyện gì thì lương tâm tôi sẽ cảm thấy bất an. "Chị dâu, Hương hải không có người của chúng ta, nếu chị muốn đi thì để chúng tôi sắp xếp trước đã bằng không nếu chị dâu đi gặp chuyện gì thì sẽ không tốt đâu. Lúc cậu ba trở về thì chúng tôi cũng sẽ không biết ăn nói như nào." Anh ta ngăn cản tôi. "Nhớ anh ấy không trở về thì sao?" Trong lòng tôi hốt hoảng hết cả lên. "Không biết." Anh ta chắc chắn nói: "Nơi đó không phải địa bàn của chúng ta nhưng vẫn còn ông chủ Tiết, cậu ba cũng không phải người vô dụng, một chút vấn đề này không thể khiến cậu ấy không về được, nếu không sẽ không có danh hiệu cầu ba Lục ngày hôm nay, chúng tôi hiện tại lo lắng rằng câu ba có bị thương nặng hay không hoặc là bị kẻ địch bắt di." website cập nhật truyện nhanh nhất
Trịnh Khang gửi cho tôi một số điện thoại để cho tôi về nhà, nếu anh ta không liên lạc được với Kinh Đình thì sẽ tìm tới Tiết Ninh, lúc đó bạn họ sẽ thông báo cho tôi.
Anh ta đã nói như thế mà tôi cũng không làm được gì, do dự một chút rồi quyết định trở về nhà.
Đợi suốt hai ngày, ngày tiếp theo Trịnh Khang mới gọi tới nói rằng có tin tức của Kính Đình, người của Tiết Ninh bên kia xảy ra vài chuyện khó giải quyết cho nên tạm thời giữ bí mật về Kinh Đình.
Tôi hỏi chuyện gì thì bên kia không nói, chỉ bảo hai tuần nữa sẽ trở về, tôi lại hỏi Kinh Đình không dùng điện thoại à? Anh ta nói không biết.
Anh ta nói thể khiến tôi hơi an tâm, dù sao tìm được người là tốt rồi, có thể Kinh Đinh không thể nghe điện thoại của tôi cũng nên, mà Tiết Ninh bên kai truyền tin lại như thế thì chúng tôi chỉ có thể chở mà thôi.
Tôi ở nhà hơn một tuần lễ, hai ngày đầu thì khá ổn thế nhưng càng về sau càng thấy nhớ Kinh Đình, lúc ăn cơm cảm thấy thiếu hơi người, ra cửa thì thấy trong lòng trống rỗng, ngay cả lúc nhắm mất ngủ cũng nghĩ tới anh. Tôi không biết từ khi nào anh yên lặng mà tiến vào cuộc sống của tôi, lại có thể khiến tôi cảm thấy nó là một thói quen khó bỏ.
Suốt bốn ngày tôi không làm gì cho tới đêm hôm đó Tiêu Dao gọi cho tôi hỏi rằng tôi có muốn đi uống rượu không
Tôi nói uống rượu gì, thì cô ấy ngạc nhiên nói là tới là biết, đừng buồn này kia.
Tôi ngần ra không biết cô ấy nói gì, thế là cô ấy lại nói rằng cô ấy biết chuyện rồi, tôi cứ nói hết ra là được thôi, tôi hỏi cô ấy có phải cô ấy biết tin gì về Kính Đình hay không thì cô ấy kinh ngạc nói: "Cậu chưa biết?"
Tim tôi hụt một nhịp, có dự cảm không tốt cho lắm: "Biết gì?"
Tôi hỏi xong thì đầu dây bên kia im lặng, tôi không thích cảm giác chờ đợi khó chịu này nên giục cô ấy mau nói đi. Cô ấy ấp úng một lúc lâu mới quyết định gặp tôi rồi mới nói,
**********
Dự cảm bất an trong lòng ngày càng lớn, tim tôi đập thình thịch lo lắng, bất chấp mọi thứ mà gọi điện thoại cho Lục Kinh Đình.
Sau vài âm thanh máy bán thì điện thoại bên kia không có ai nghe.
Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trong đầu tôi toàn mấy câu hỏi như thế.
Tiêu Dao cùng chị Tiểu thấy tôi không ổn lắm cũng theo tầm mắt tôi mà nhìn ti vi.
Chị Tiểu nhìn cải đã nhận ra liền hỏi: "Gọi điện thoại cho cậu ba đúng không?"
Tôi ngạc nhiên gật đầu, bối rối nhìn máy liên tục thông báo để lại tin nhắn sau tiếng bíp, trong lòng tôi như bị bóp nghẹt. "Không nhận điện thoại không có nghĩa là đã xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho người bên cạnh xem sao." Chi Tiểu nam tay tôi để tôi bớt hốt hoảng lại. "Da."
Tôi tìm một lúc mới nhận ra ngoài số điện thoại của anh thì tôi không còn số của ai bên cạnh anh cá, Nghĩa cũng không có, chỉ có thể hỏi Gia Kiệt số của người bên cạnh anh.
Thấy tôi không còn tinh thần chị Tiểu nói hay tôi về trước đi, lần sau chị ấy sẽ tới Thanh Hải chiêu đãi tôi sau, lúc này tôi vội vàng xách túi chạy tới chỗ Gia Kiệt.
Lúc tôi đi là ban ngày, buổi tối mới có người nên đi một lúc không thấy ai, tôi tới quầy hỏi người thì họ hỏi tìm ai, tôi nói muốn gặp Tân Gia Kiệt thì người đó mang tôi lên thẳng trên tầng đưa tôi tới phòng làm việc.
Lúc lên tầng điện thoại của người kia chợt vang lên, tôi lướt qua thì giật mình nhìn toàn bộ phòng làm việc, tôi cũng không thể vứt điện thoại đi được nên để cho anh ta nghe.
Anh ta gật đầu cảm ơn tôi rồi lấy điện thoại ra vòng xuống dưới thang nghe, còn tôi thì đi vào bên trong.
Chỗ này tôi chưa từng tới bao giờ, từ khi trở về Thanh Hải, Kinh Đình để cho thuộc hạ của mình giúp Gia Kiệt, tôi chỉ có thể tìm một căn phòng không người tìm dần tới cửa cái thứ hai mới có tiếng đồng, phòng không khóa cửa, tôi đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng của một người truyền ra từ bên trong, "Cậu ba mất liên lạc hai ngày rồi, giờ phải làm sao, điện thoại gọi cũng không nghe, giờ làm sao?".
Ngón tay định gõ cửa của tôi dừng lại, trong lòng nghẹn lại, lại hai ngày. “Ai ở cửa?" Người bên trong nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng tới gần cửa, tôi không kịp phản ứng tới khi cửa mở ra, một gương mặt xuất hiện trước mắt tôi, người kia tôi chưa từng gặp, anh ta cũng không biết tôi, thấy tôi thì nhíu mày: "Cô là ai?" "Tôi" Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Tôi máp máy miệng không biết phải nói như nào, chẳng lẽ nói rằng tôi là gải bao của Kinh Đình? Hay là tình nhân? "Đó là chị tôi."
Ngay lúc tôi không biết phải nói gì thì giọng Gia Kiệt từ bên trong vọng ra. "Cô là Tân Ái Phương?" Người nọ ngập ngừng rồi kịp phản ứng lại, ánh mắt cũng liên tục đào quanh mặt tôi.
Tôi gật đầu, anh ta lùi về sau mời tôi vào phòng làm việc.
Bên trong có mấy người thì chỉ có một người là tôi đã thấy, người vừa nãy gọi là Trịnh Khang, Kinh Đinh từng nói qua với tôi, ngoài Nghĩa ra thì người này là thuộc hạ của Nghĩa là một tay trợ thủ đắc lực, trong miệng Kính Đình thì cũng có địa vị rất cao.
Máy người đang cùng nhau bàn chuyện Kinh Đinh mất liên lạc mấy hôm nay, thấy tôi đi vào thì bọn họ ngừng nói chuyện lại.
Tôi nhìn Trịnh Khang một chút rồi mở miệng: "Kính Đình mất tích là vì vụ nổ ở bến cảng sao?" "Mấy người ra ngoài trước đi." Anh ta đuổi hết mấy người khác đi, bọn họ cũng nhanh chóng mà đi hết ra ngoài, lúc còn ba người chúng tôi thì anh ta gọi tôi chị dâu rồi mới nói: "Tình hình cụ thể tôi chưa biết rõ, nhưng mà hai ngày trước tôi mới gọi cho Nghĩa nghe nói trong chúng ta có nội giản nên đem toàn bộ danh sách khách hàng đối thủ tới đề tra, tôi đang chở câu ba trở về thì sẽ bàn bạc thì hai ngày liên đã không có tin tức gì cả.
Anh ta dừng một chút lại nói tiếp: "Hẳn là cùng người phát nổ kia có liên quan, tôi nghe Nghĩa nói là cậu ba phải xử lý chút chuyện ở bến tàu
Nghĩa cũng lục sao?" "Đúng “Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi đi Hương Hải
Tôi tiếp tục gọi điện thoại, mỗi lần gọi đều không có người nghe, tôi chưa từng có cảm giác lo lắng như thể không phải là lo nếu mất Kính Đình thì tôi sẽ mất chỗ dựa, mà là lo lắng thực sự.
Tôi so với người khác thì biết rõ tại sao anh lại đi Hương Hải, tại sao lại dính vào chuyện bến tàu lần này, nếu vì chuyện này mà anh gặp chuyện gì thì lương tâm tôi sẽ cảm thấy bất an. "Chị dâu, Hương hải không có người của chúng ta, nếu chị muốn đi thì để chúng tôi sắp xếp trước đã bằng không nếu chị dâu đi gặp chuyện gì thì sẽ không tốt đâu. Lúc cậu ba trở về thì chúng tôi cũng sẽ không biết ăn nói như nào." Anh ta ngăn cản tôi. "Nhớ anh ấy không trở về thì sao?" Trong lòng tôi hốt hoảng hết cả lên. "Không biết." Anh ta chắc chắn nói: "Nơi đó không phải địa bàn của chúng ta nhưng vẫn còn ông chủ Tiết, cậu ba cũng không phải người vô dụng, một chút vấn đề này không thể khiến cậu ấy không về được, nếu không sẽ không có danh hiệu cầu ba Lục ngày hôm nay, chúng tôi hiện tại lo lắng rằng câu ba có bị thương nặng hay không hoặc là bị kẻ địch bắt di." website cập nhật truyện nhanh nhất
Trịnh Khang gửi cho tôi một số điện thoại để cho tôi về nhà, nếu anh ta không liên lạc được với Kinh Đình thì sẽ tìm tới Tiết Ninh, lúc đó bạn họ sẽ thông báo cho tôi.
Anh ta đã nói như thế mà tôi cũng không làm được gì, do dự một chút rồi quyết định trở về nhà.
Đợi suốt hai ngày, ngày tiếp theo Trịnh Khang mới gọi tới nói rằng có tin tức của Kính Đình, người của Tiết Ninh bên kia xảy ra vài chuyện khó giải quyết cho nên tạm thời giữ bí mật về Kinh Đình.
Tôi hỏi chuyện gì thì bên kia không nói, chỉ bảo hai tuần nữa sẽ trở về, tôi lại hỏi Kinh Đình không dùng điện thoại à? Anh ta nói không biết.
Anh ta nói thể khiến tôi hơi an tâm, dù sao tìm được người là tốt rồi, có thể Kinh Đinh không thể nghe điện thoại của tôi cũng nên, mà Tiết Ninh bên kai truyền tin lại như thế thì chúng tôi chỉ có thể chở mà thôi.
Tôi ở nhà hơn một tuần lễ, hai ngày đầu thì khá ổn thế nhưng càng về sau càng thấy nhớ Kinh Đình, lúc ăn cơm cảm thấy thiếu hơi người, ra cửa thì thấy trong lòng trống rỗng, ngay cả lúc nhắm mất ngủ cũng nghĩ tới anh. Tôi không biết từ khi nào anh yên lặng mà tiến vào cuộc sống của tôi, lại có thể khiến tôi cảm thấy nó là một thói quen khó bỏ.
Suốt bốn ngày tôi không làm gì cho tới đêm hôm đó Tiêu Dao gọi cho tôi hỏi rằng tôi có muốn đi uống rượu không
Tôi nói uống rượu gì, thì cô ấy ngạc nhiên nói là tới là biết, đừng buồn này kia.
Tôi ngần ra không biết cô ấy nói gì, thế là cô ấy lại nói rằng cô ấy biết chuyện rồi, tôi cứ nói hết ra là được thôi, tôi hỏi cô ấy có phải cô ấy biết tin gì về Kính Đình hay không thì cô ấy kinh ngạc nói: "Cậu chưa biết?"
Tim tôi hụt một nhịp, có dự cảm không tốt cho lắm: "Biết gì?"
Tôi hỏi xong thì đầu dây bên kia im lặng, tôi không thích cảm giác chờ đợi khó chịu này nên giục cô ấy mau nói đi. Cô ấy ấp úng một lúc lâu mới quyết định gặp tôi rồi mới nói,